Bài thơ: Đời người không dài lắm Tác giả: Thái Bá Tân Bài thơ in trong tập ' Cổ Học Tinh Hoa'. Nó như một lời răn về cách sống nhưng lại không quá giáo điều. Bằng cách dùng những hình ảnh so sánh rất gần gũi với con người tưởng như rất đơn giản mà cũng là chân lí. Hãy đọc và cảm nhận. Đời người không dài lắm, Dẫu sao, được sinh ra. Cũng nên sống tử tế, Kẻo uổng công mẹ cha. * * * Chúng ta lười suy nghĩ, Lại mong được an nhàn. Nên để mất cá tính, Trong cuộc sống bầy đàn. Ta sợ, như cây cỏ, Ngộ nhỡ vươn lên cao, Sẽ bị máy xén cắt. Và thế là lúc nào, Ta cũng cố 'hòa nhập' Để giống như mọi người. Và rồi thành cái bóng, Nhạt nhẽo giữa dòng đời. Đã là người, tất cả, Đều có cá tính riêng. Thế mà ta cứ cố, Để giống ông láng giềng. Không cần người cổ vũ, Đại bàng vẫn bay cao. Trong rừng sâu hoang vắng, Hoa thơm vẫn ngọt ngào. Không cần người chăm sóc, Cỏ vẫn tự vươn lên. Còn ta, không ai bắt, Lại cúi đầu chịu hèn. * * * Đời người không dài lắm, Nhưng cũng đủ thời gian. Để làm cái gì đấy, Hơn cách sống bầy đàn. * * *