Anh điên thật đúng kiểu em thích - Thành nam hoa khai

Thảo luận trong 'Bài Sưu Tầm' bắt đầu bởi Parkira, 4 Tháng ba 2022.

  1. Parkira

    Bài viết:
    0
    Ngày hôm sau, Diêu Linh dậy sớm hơn Phó Hằng nhiều. Cô lén moi tai nghe mini phía dưới giường ra, sau đó đeo lên tai.

    Bên kia rất im ắng, nói cách khác đồng nghiệp của cô còn chưa đi làm.

    Diêu Linh cũng không ngạc nhiên gì.

    Ăn sáng xong hai người cùng nhau ra ngoài đi dạo. Diêu Linh phát hiện, sau khi Phó Hằng tới đây thì cô không bị nhốt trong phòng mỗi ngày nữa.

    Trước đây, tuy cô cũng được ra ngoài đi dạo nhưng không giống bây giờ, trừ lúc ăn cơm và đi ngủ phải ở trong phòng thì lúc nào ra ngoài cũng được.

    Vừa ngồi xuống ghế, cô liền nghe thấy tiếng động bên kia, "Chị Linh, chị Linh, cuối cùng chị cũng nghe máy."

    Diêu Linh nheo mắt, hưởng thụ gió mát, sau đó khẽ nói với anh trai Phó Hằng đang ngồi cạnh, "Anh có nghe thấy tiếng cỏ đang nói chuyện không? Hình như có cây cỏ nào đó đã thành tinh đang gọi chúng ta đó."

    Nếu không thì sao có thể giải thích với người bên cạnh chuyện cô đột nhiên bắt đầu nói chuyện chứ, đương nhiên phải rào đón trước.

    Dù có bị điên thì cô cũng phải tuân theo logic của người điên.

    Đồng nghiệp đã quen với chuyện này: "Chị Linh, bên chị gần đây có chuyện gì không? Sao nhiều ngày như vậy chị không nghe máy?"

    Phó Hằng nhìn cô híp mắt lại, hơi ngạc nhiên.

    Rồi lại thấy cô mở mắt ra, "Tìm thấy em rồi!"

    Sau đó cô rời khỏi ghế ngồi xổm xuống gần một gốc cỏ đuôi chó, "Hóa ra em đã thành tinh, chào Cỏ Đuôi Chó, chị là Hoa Ăn Thịt Người, chào mừng em đến với vương quốc yêu tinh."

    Phó Hằng cũng đứng dậy, đến ngồi cạnh cô.

    Đồng nghiệp bên kia: "Chị Linh, cạnh chị không còn hoa cỏ nào ra hồn hơn sao?"

    Giọng nói Diêu Linh vô cùng dịu dàng, đầy vẻ quan tâm của đàn chị dành cho đàn em, "Đừng khóc đừng khóc, em là cỏ đuôi chó đáng yêu nhất."

    Nói xong còn vuốt ve cọng cỏ mấy cái, "Đừng sợ, yêu tinh trong vương quốc chúng ta sẽ không bắt nạt người mới, cũng không bứt lá của em."

    Đồng nghiệp: "..." Lần nào chị Linh cũng diễn sâu, nhưng lần này hình như sâu quá đáng rồi.

    Đồng nghiệp không biết là trước kia chỉ có một y tá đứng cạnh cô, hơn nữa cũng chỉ đứng cho có. Bây giờ bên người cô có đến ba y tá, còn thêm cả Phó Hằng nữa.

    Cô tất nhiên phải khiến mọi chuyện có vẻ tự nhiên một chút.

    Phó Hằng nhìn cô dịu dàng như vậy thì tim đau nhói.

    Diêu Linh tiếp tục nói, "Lén nói cho em biết, vương quốc yêu tinh này ngoại trừ chúng ta còn có rất nhiều người, những người này mặc quần áo màu trắng, nếu em gặp phải thì mau chóng chạy trốn đừng trêu chọc bọn họ, nếu không họ sẽ bứt lá của em đó, nhưng cũng không làm gì khác. Cho nên em đừng quá sợ hãi."

    Đồng nghiệp nói, "Là mấy hộ lý thô bạo sao?"

    "Đúng rồi, em ngoan ghê!"

    Đồng nghiệp: "Chị Linh, gần đây có ai chuyển từ bệnh viện tâm thần đến không?"

    Diêu Linh sờ cái lá của cỏ đuôi chó, "Đừng sợ đừng sợ, không có yêu tinh xấu, bọn chị đều là yêu tinh tốt."

    "Vậy chị Linh phải chú ý một chút. Ông chủ nhờ người tra xét người phụ trách nhập bệnh thấy có chỗ kỳ lạ, trên tài khoản trung tâm đột nhiên tăng lên một khoản tiền lớn." Đồng nghiệp nói.

    Gió nhẹ thổi qua, Diêu Linh khẽ vuốt lại mái tóc dài. Tóc cô vừa dài lại vừa đen, nhưng cô chưa bao giờ buột tóc lên, mục đích là để che kín lỗ tai. Tất nhiên lý do cô đưa ra sẽ khác, cô nói đây là lá cây của cô, không thể bị trói lại. Lúc mới đầu, y tá muốn cắt tóc cô nhưng bị cô khóc nháo như sắp chết nên họ đành thôi.

    Đây là lần đầu tiên trợ lý Dư Ôn thấy cảnh này, nhưng năng lực tiếp thu của anh rất tốt, anh nhanh chóng tiếp nhận, tiếp nhận rồi thì ngồi xuống cùng ông chủ và cô Diêu cố nghe xem cỏ đuôi chó đang nói cái gì.

    Có cảm giác như mấy đứa con nít chơi trò gia đình.

    Còn Diêu Linh lại đang nghĩ ngợi chuyện khác, số tiền này hẳn là của nhà Phó Hằng đưa cho trung tâm.

    Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của cô, nhưng cô vẫn nói suy đoán của mình cho đối phương.

    "Cỏ Đuôi Chó ngoan, về sau chị sẽ dẫn em đi quang hợp."

    Đồng sự cảm thấy kỳ lạ, "Chị Linh, có phải chị biết nguồn gốc số tiền đó không?"

    Diêu Linh cười vô cùng rạng rỡ, "Đúng đúng, chị chính là yêu tinh tốt nhất ở đây."

    Sau đó cô kéo Phó Hằng sang, nói với cỏ đuôi chó, "Đây là đại thụ tốt nhất chỗ chúng ta, mỗi ngày đều cùng chị quang hợp."

    Phó Hằng nói, "Chào Cỏ Đuôi Chó."

    Đồng nghiệp: "Ai vậy chị Linh?"

    "Đừng sợ, anh ấy là một yêu tinh rất tốt bụng, em không cần nộp phí bảo hộ lá cây cho anh ấy." Diêu Linh nói.

    Bên kia nhanh chóng hiểu ra, lúc này Diêu Linh sẽ không tùy tiện kéo một bệnh nhân không liên quan đến.

    "Ý chị Linh là khoản tiền kia là do bệnh nhân này nộp phí bảo hộ lá cây.. Ặc, nộp viện phí?"

    "Em đáng yêu quá đi!" Diêu Linh nói.

    Đồng nghiệp: "Em sẽ báo cáo chuyện này cho ông chủ, chị Linh, chị phải chú ý an toàn đó, chị thật sự không cần bọn em đưa người vào hỗ trợ chị sao?"

    Diêu Linh ngồi xổm một lúc chân đã tê rần, nhưng mặt vẫn tươi cười như cũ, sờ cọng cỏ đuôi chó, "Được rồi, được rồi, em mau quang hợp đi, chị sẽ đến chỗ kia quang hợp, em phải ngoan ngoãn đó.."

    Đồng nghiệp: "..." Ý là không cần.

    Khi Phó Hằng đứng lên thì nhận ra Diêu Linh vẫn không nhúc nhích gì.

    "Không phải cô bảo chúng ta qua bên kia quang hợp sao?"

    "Rễ của tôi hình như bị tê rồi.. không đứng lên nổi." Diêu Linh ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Hằng.

    Nhìn từ góc độ của Phó Hằng thì trông đối phương mới tội nghiệp làm sao.

    Phó Hằng nhớ lại ngày xưa.. Cô cũng giống vậy, khi ngồi xổm ở sân thể dục cô liền giả bộ bị tê chân, muốn anh bế cô lên. Lúc ấy, cô cũng nhìn anh như bây giờ.

    Phó Hằng nghiêm túc ngồi xuống, sau đó bế cô lên.

    Khi Diêu Linh bị bế lên, cả người tê rần chứ không phải chỉ mỗi chân bị tê nữa. Cô vốn chỉ muốn Phó Hằng kéo cô lên rồi dìu cô đi một chút.

    Không ngờ cô lại bị Phó Hằng bế như bế em bé, nhẹ nhàng đặt lên ghế.

    Lúc buông tay, Phó Hằng hơi không đành lòng.

    Còn Diêu Linh cũng tâm tư rối bời..

    Xong rồi xong rồi.. Nếu cứ thế này thì có khi cô sẽ nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thừa dịp đối phương đang không tỉnh táo mà.. Khụ khụ khụ, cô không có vô liêm sỉ đến mức đó.

    Diêu Linh nhìn thoáng qua người bên cạnh. Đúng, làm người nhất định phải lương thiện. Lượng thiện.

    Mau nghĩ đến chuyện khác đi!

    Đợi đã, về sau nếu muốn nói chuyện với đồng nghiệp, có lẽ đều phải dùng cách này.

    Trước kia thế mà tốt chán, nhiều khi còn trốn trong phòng nói chuyện được. Tuy có một khoảng thời gian cô ở chung phòng với người khác nhưng đối phương cũng bị bệnh, nên cô có ngồi xổm một góc lẩm bẩm một mình cũng không bị hoài nghi nhiều. Nhưng bây giờ.. Tuy Phó Hằng cũng là bệnh nhân, nhưng nếu anh mắc chứng hưng cảm thật thì đến lúc lên cơn anh nói ra hết mấy chuyện của cô thì sao?

    Cho nên, cách an toàn nhất vẫn là dùng loại mật mã trò chuyện như bây giờ.

    Diêu Linh lén lút nhìn sang..

    Không đúng không đúng, giờ cô là bệnh nhân, đối phương cũng là bệnh nhân, việc gì cô phải sợ chứ?

    Đừng sợ! Diêu Linh nhìn chăm chằm Phó Hằng.

    Trợ lý Dư Ôn: "..." Ánh mắt của cô nàng Hoa Ăn Thịt Người là muốn ăn thịt ông chủ sao? Cô ấy phát hiện ông chủ là con người rồi?
     
  2. Parkira

    Bài viết:
    0
    Vì thế liền biến thành hai người đăm đắm nhìn nhau, Phó Hằng cũng không dời mắt đi, anh rất thích mắt đối mắt với Diêu Linh như vậy, nó khiến anh cảm thấy như trong mắt cô chỉ có mình anh.

    Không được xấu hổ! Không được xấu hổ! Có gì phải xấu hổ chứ? Cả hai đều cố mà diễn sâu.

    Diêu Linh: "..." Dù sao bây giờ đầu óc đối phương cũng không bình thường, có lẽ ngoài chứng hưng cảm còn có bệnh khác nữa, cho nên cô phải quan sát kỹ lưỡng.

    Phó Hằng: "..." Dù sao bây giờ đối phương cũng không biết hình tượng của anh đã sụp đổ nên sẽ không nhìn anh với ánh mắt thất vọng, vậy nên anh muốn nhìn cô thật nhiều để bù lại những tháng ngày thiếu vắng.

    Cứ thế kéo dài cho đến khi mắt Diêu Linh muốn sung huyết thì cô mới bỏ cuộc, dời mắt đi.

    Phó Hằng xoa đầu cô, nói rất vui vẻ, "Cô đáng yêu ghê!"

    Diêu Linh bị câu nói bất thình lình này dọa sợ, "?"

    Phó Hằng biết cô chỉ nghĩ mình là một yêu tinh Hoa Ăn Thịt Người lương thiện, có rất nhiều chuyện không hiểu, nên anh mới dám thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình như vậy.

    Diêu Linh không vui chút nào, lúc trước khi hai người quen nhau chẳng bao giờ người này chịu khen cô đáng yêu lấy một lần, giờ vào trại điên lại khen một người điên đáng yêu, chẳng lẽ lúc ấy cô còn chẳng đáng yêu bằng một người điên sao?

    Diêu Linh cảm thấy khi mình còn là thiếu nữ rõ ràng vô cùng đáng yêu! Đúng vậy! Vô cùng đáng yêu! Cấm cãi!

    Phó Hằng xoa đầu cô, lặp lại một lần, như thể muốn trút cạn tâm tư hết lần này đến lần khác, "Cô đẹp thật đấy, lại còn đáng yêu nữa."

    Đây là những lời lúc trước anh muốn nói cho cô nghe. Cô cứ suốt ngày lo nghĩ vẩn vơ, lo hai người sẽ chia tay, lo anh sẽ thích người khác. Thật ra, anh của ngày ấy, cũng đâu có phút giây nào ngừng lo lắng chứ.

    Cô luôn nũng nịu hờn trách anh thờ ơ. Đúng vậy, lúc ấy anh thật thờ ơ.

    Đột nhiên được khen xinh đẹp đáng yêu, Diêu Linh có chút được yêu mà sợ: "..."

    Đợi đã, chứng hưng cảm có một triệu chứng là hay nói lảm nhảm, anh không phải đang lên cơn chứ?

    Trợ lý đứng bên: "..." Ông chủ không phải đang lên cơn chứ?

    Có phải anh ấy lại muốn lặp lại lời kịch kinh điển không? Giống như mấy lần phát bệnh trước, vừa uống nước vừa ngồi nói nhảm.

    Quý cô Hoa Ăn Thịt Người này liệu có nhớ ông chủ là mối tình đầu của cô ấy không nhỉ? Trông có vẻ như là.. không nhớ rõ.

    Anh có nên nhắc nhở ông chủ một chút không? Mất công anh ấy không cẩn thận bại lộ chuyện cũ thì toi.

    Lúc trợ lý Dư Ôn đang rối rắm thì Phó Hằng lại im bặt.

    Diêu Linh chớp chớp mắt, chỉ nói có hai câu như thế thì không tính là lảm nhảm, hơn nữa lại là lời khen ngợi cô.

    Nhìn khuôn mặt đối phương, Diêu Linh lại thấy tim đập thình thịch.

    Nói trắng ra thì, cô muốn dùng chiếc vé tàu cũ lần nữa leo lên.. con thuyền cứu nạn Noah của Phó Hằng?

    Diêu Linh cảm thấy nếu cứ tiếp diễn thế này thì không ổn cho lắm, cô không quá tin tưởng nhân phẩm của mình.

    Chẳng may thật sự ra tay với một bệnh nhân, sau này anh ta khỏi bệnh liền lớn chuyện.

    Vì thế, Diêu Linh nhanh chóng dời sự chú ý đến nhiệm vụ của mình.

    Thật ra thì nơi đây ngoại trừ chuyện y tá không chuyên nghiệp thì cũng không có khuyết điểm gì lớn, viện trưởng thoạt trông cũng hòa ái dễ gần, hơn nữa luôn đúng giờ kiểm tra tình trạng phục hồi của họ.

    Cô thấy Phó Hằng ngồi trên cái ghế nhỏ nhìn đáng yêu gì đâu, ôi cô hết thuốc chữa thật rồi, sao cô lại thấy một người đàn ông xấp xỉ một mét chín đáng yêu cơ chứ. Cô nghe nói nếu thấy một người đàn ông đẹp trai là chuyện thường, thấy một người đàn ông lạnh lùng cũng chẳng sao, nhưng nếu bạn thấy một người đàn ông thật đáng yêu dù anh ta chẳng làm gì, chỉ yên lặng ngồi đó thì bạn tiêu đời rồi.

    Ôi mẹ ơi! Lại nghĩ đi đâu thế này! Diêu Linh nhanh chóng chỉnh đốn tư duy, tiếp tục nghĩ sang chuyện khác. Tuy nhóm y tá ở đây không chuyên nghiệp, nhưng nếu bị chất vấn thì đối phương có thể đổ lỗi cho bệnh nhân ở đây có độ nguy hiểm nhất định, nên hành động của bọn họ là hợp lý, cũng vì nghĩ cho người khác.

    Rất nhanh đã đến giờ ăn trưa, sau khi Phó Hằng tới, chất lượng cuộc sống của Diêu Linh nâng cao thấy rõ. Cô cảm thấy chẳng bao lâu nữa mình sẽ quay lại cân nặng cũ.

    Không sao, dù sao lúc trước tính giảm béo, nuôi dưỡng khí chất, lăn lộn các kiểu cũng chỉ vì không cam tâm.

    Ai cũng nói nước ở Anh nhiều đá vôi, dễ gây hói đầu. Lúc trước cô chính là nuôi suy nghĩ, khi gặp lại anh, cô nhất định phải đẹp như thiên tiên, khí chất thanh nhã, sau đó giẫm nát tên hói bụng phệ là anh dưới chân.

    Nhưng ai mà ngờ được cuộc sống biến hóa còn khôn lường hơn cả trong tưởng tượng của cô chứ.

    Được cái là đầu tóc người này vẫn đen dày như cũ.

    Kệ đi, không sao, mập thì cứ mập thôi, phải ăn ngon thì tâm trạng mới vui vẻ được.

    Cô vừa ăn trưa xong liền thấy một bệnh nhân đang nhoài người trên cây.

    Anh ta nhìn y tá đứng dưới, sau đó la lối, "Các người đừng đến đây, các người đừng đến đây, nếu đến tôi sẽ nhảy xuống!"

    Diêu Linh chạy đến, rất vui sướng nói, "Lý Dũng, Lý Dũng! Đốc công đồng ý trả tiền lương rồi! Anh mau xuống đây!"

    Người kia kinh ngạc hỏi, "Thật sao?"

    Diêu Linh gật gật đầu, "Đương nhiên là thật, anh mau xuống đi, lương của anh tôi nhận giúp anh rồi."

    Diêu Linh quơ quơ tay trái lên, tựa như đang cầm tiền thật.

    Người đàn ông nhanh chóng trèo xuống, nhận tiền trong tay Diêu Linh, "Người anh em, tôi đến bệnh viện đây, con gái tôi đang chờ khoản tiền cứu mạng này."

    Diêu Linh gật đầu, "Được, anh mau đi đi."

    Sau đó đối phương được y tá đưa đi.

    Người đàn ông trung niên này là một công nhân xây dựng, vốn bất chấp khổ sở kiếm tiền chữa bệnh cho con gái, ai ngờ lao lực hơn nửa năm thì đốc công chạy mất, tiền không có, con gái cũng mất.

    Diêu Linh thở dài một hơi, ở đâu trên đời có nhiều bi kịch nhất thì cô không biết, cô chỉ biết rằng ở chốn này thì chỗ nào cũng có bi kịch nghe nhói lòng người.

    Diêu Linh lại quay về chỗ ngồi dưới tán cây, cô phải cẩn thận mọi hành động, nhất là trong thời gian này.

    Thật ra Nhà nước không cho phép loại trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần như thế này tồn tại, song nhiều bệnh nhân tâm thần như vậy làm sao bệnh viện quản lý hết được, hơn nữa chi phí chữa trị ở bênh viện rất cao, đâu phải ai cũng đáp ứng được.

    Mà để ở nhà thì..

    Như bệnh nhân vừa rồi chẳng hạn, vô số lần chạy đến nhà cao tầng toan nhảy lầu, dọa sợ không biết bao nhiêu người.

    Chỗ này đúng là y tá không chuyên nghiệp thật, nhưng thu phí không cao. Rất nhiều người nhà bị bệnh nhân tra tấn đến không chịu nổi nữa đành mang họ vào đây, vậy nên nơi này trở thành chốn dung thân cuối cùng cho người bệnh.

    Diêu Linh quay đầu lại, xoa đầu Phó Hằng đang ngồi cạnh mình. Anh ngoan ngoãn như vậy, sao lại bị người nhà đưa đến đây chứ?

    Diêu Linh nhớ lúc yêu nhau, cô vô tình biết chuyện mẹ Phó Hằng đã qua đời từ lâu.

    Cha Phó Hằng rất giàu có, chẳng lẽ sau đó ông ấy tái giá?

    Phó Hằng bị Diêu Linh xoa đầu thấy hơi dị dị nhưng cũng không phản kháng.

    Trợ lý vẫn luôn túc trực bên cạnh: "..." Quý cô Hoa Ăn Thịt Người xoa đầu ông chủ kiểu đó.. trông kiểu gì cũng thấy dị dị, cô ấy thật sự không phát hiện ông chủ là con người chứ?

    Phó Hằng thấy tâm trạng cô sa sút, nếu cô là đóa hoa thật thì lúc này nó đang héo rũ.

    "Sao thế?" Phó Hằng hỏi.

    Diêu Linh thở dài, "Sao loài người lại có nhiều người xấu như vậy?"

    "Vì con người có lòng tham." Phó Hằng trả lời.

    Diêu Linh nói tiếp, "Đúng vậy, con người thật tham lam."

    "Tính ra làm yêu tinh như chúng ta thật tốt." Diêu Linh lại than thở.

    Trợ lý Dư Ôn đứng cạnh: "..." Tốt quá, quý cô Hoa Ăn Thịt Người vẫn chưa phát hiện thân phận con người của ông chủ, anh yên tâm rồi.

    Chỉ mong lúc ông chủ phát bệnh phải nhớ uống thuốc, đừng nói ra mấy câu kinh điển. Rốt cuộc anh đâu ở chung với họ cả ngày nên cũng không có cách nào giúp ông chủ được.
     
  3. Parkira

    Bài viết:
    0
    Tối trước khi đi ngủ, y tá theo lệ đến phát thuốc. Diêu Linh ngoan ngoãn uống xong thì lén lè ra.

    Thuốc nào cũng có ba phần độc, nhất là mấy loại thuốc tâm thần như thế này lại càng không thể uống bậy.

    Thời gian phải về phòng quá sớm, bên ngoài dù trời tối mịt nhưng thực ra mới hơn tám giờ.

    Tuy Diêu Linh không nghiện mạng xã hội, nhưng cô đã ở đây hơn ba tháng không có điện thoại, không có TV, không có máy tính, chẳng khác gì đang sống ở thời nguyên thủy nên cô hơi nhớ chiếc điện thoại của mình.

    Nhưng cũng nhờ khoảng thời gian ba tháng này mà Diêu Linh tập được thói quen tám giờ rưỡi đi ngủ.

    Ngủ sớm dậy sớm thân thể sẽ khỏe khoắn, đầu óc cũng minh mẫn.

    Nhưng người nào đó rõ ràng vẫn chưa tập được thói quen tốt như vậy.

    Huống hồ anh vốn luôn ngủ rất ít.

    Trước kia anh còn khổ sở hơn nhiều, suốt đêm không ngủ được, lo âu bất an, ở trong phòng bê ly nước đi tới đi lui, thuốc nào cũng không giúp anh ngủ được.

    Bây giờ tốt hơn trước nhiều, tối thiểu là khi nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của người bên cạnh, trong lòng anh không còn thấy âu lo nữa.

    Phó Hằng đứng lên, sau đó lấy điện thoại giấu dưới gối ra.

    Liền thấy tin nhắn của cha anh gửi đến, "Con chắc chắn không muốn mang nó ra nước ngoài điều trị sao? Cha nghe nói có mấy người đã được chữa khỏi hẳn."

    Phó Hằng trả lời, "Cô ấy bảo không thể đào rễ lên, nếu không sẽ chết, để con quan sát một thời gian xem có cách nào khác không."

    Phó Hằng cứ trằn trọc mãi, sau đó không kiềm được mở hộp thư đến trong điện thoại, bên trong chứa đầy tin nhắn đến.

    "Phó Hằng, sau này anh phải sống thật tốt đó. Nhớ tìm một bạn gái xinh đẹp, sau đó cho cô ấy đủ cảm giác an toàn. Đúng thế! Anh không yêu em, nên em mới không thấy an toàn. Bạn gái tiếp theo, nếu anh yêu người ta thì hẵng ở bên nhau."

    "Phó Hằng, em không đau lòng, không đau lòng chút nào, vốn dĩ anh không thuộc về em."

    "Anh có muốn ăn bánh rán không? Tí nữa em đến trường mang cho anh một cái nhé? Nếu ba giây nữa anh không nhắn lại chính là muốn ăn."

    "Phó Hằng, có phải em rất mập không?"

    * * *

    Phó Hằng nằm trên giường, lặng lẽ xem tin nhắn cô gửi cho anh khi hai người còn yêu nhau.

    Thật ra, mỗi một tin anh đều muốn trả lời cô, muốn nói cho cô anh không phải không yêu cô, anh cũng không thích nữ sinh xinh đẹp gì hết. Trong mắt anh, cô là người đẹp nhất.

    Phó Hằng cứ thao thức mãi dưới ánh trăng rọi từ cửa sổ vào, anh thật không ngờ hai người còn có thể gặp lại.

    Chỉ là, sau khi cô khỏi bệnh chắc chắn sẽ không còn vui vẻ với anh đâu nhỉ?

    Phó Hằng đứng lên, đi tới đi lui trong phòng.

    Không biết có phải bị anh ảnh hưởng hay không mà Diêu Linh cũng khẽ trở mình, Phó Hằng thấy Diêu Linh như vậy thì ngừng lại, nằm xuống.

    Mỗi ngày Diêu Linh đều ngủ sớm dậy sớm, tinh thần sáng láng. Nếu như ngủ không tốt thì ban ngày sao có thể xử lý nhiều chuyện như vậy được.

    Bây giờ không những ngủ sớm dậy sớm mà còn được ăn ngon nữa.

    Nhưng sáng nay cô chợt phát hiện Phó Hằng có quầng thâm mắt.

    Diêu Linh nhíu mày, "Tuy trông vẫn tuấn tú nhưng có quầng thâm mắt thì không còn cao giá như trước nữa."

    Phó Hằng: "..."

    "Đêm qua anh ngủ không ngon à?" Diêu Linh hỏi.

    Phó Hằng gật gật đầu, quầng thâm mắt đậm cỡ đó thì giải thích gì cũng vô nghĩa, anh gục đầu xuống nói, "Tôi cũng không biết sao mà lại không ngủ được."

    Diêu Linh nhìn anh thoáng mất mát gục đầu xuống, dù là cúi đầu thì vẫn cao hơn cô nhiều, nhưng nhìn anh như vậy không hiểu sao lại khiến cô không thể không quan tâm.

    Diêu Linh nói ngay, "Về sau nếu anh không ngủ được thì nhớ kêu tôi, tôi sẽ cùng hô hấp với anh."

    Vừa nói, vừa nhón chân lên xoa đầu anh, "Đại Thụ ngoan, hay anh ngủ thêm chút nữa đi? Để tôi hát ru anh ngủ nha~"

    Phó Hằng mặt dày mày dạn mà.. lao đến giường! Nằm xuống!

    Đừng hỏi hình tượng bị quăng ở đâu! Dù sao cũng không có ai thấy, quan trọng hơn hết là trong cảm nhận của đóa hoa ăn thịt người này thì anh bây giờ đâu phải là bạn trai lạnh lùng ngày xưa đâu.

    Cái tốc độ này..

    Diêu Linh há hốc miệng nhìn anh nằm trên giường, sau đó mắt long lanh ngóng chờ cô.

    Diêu Linh cảm thấy anh.. dễ thương chết mất thôi!

    Rõ ràng trước kia cô thích thể loại nam thần lạnh lùng cơ mà, sao bây giờ lại.. Quả nhiên là cái thế giới này chỉ trông mặt mà bắt hình dong!

    Vì thế, Diêu Linh ngồi ở mép giường, ngâm nga thật, khi còn nhỏ cô từng giúp thím ru em họ ngủ.

    Cô khe khẽ ngâm nga một khúc nhạc.

    Sau đó chợt vuốt tóc anh, thật tốt quá, không bị nguồn nước ở Anh làm bẩn, vẫn rất dày.

    Sau khi ngâm nga một đoạn nhạc, cô khẽ hát, "Ngủ đi ngủ đi~Đại thụ yêu của tôi~Tôi vĩnh viễn bảo vệ anh, ngủ đi ngủ đi, đại thụ yêu của tôi~Mọi thứ trên đời, hạnh phúc ước muốn, hết thảy ấm áp, tất cả đều thuộc về anh~"

    Ôi đệt! Thế mà hiệu nghiệm thật, Phó Hằng mới đó mà đã ngủ rồi. Diêu Linh hơi bất ngờ, sao anh ngủ nhanh thế chứ!

    Diêu Linh nhìn anh ngủ, chợt thấy lòng bồi hồi. Trước kia cô làm sao nghĩ đến có một ngày hai người còn có thể bình thản ở bên nhau như vậy, không những thế, lại còn một người hát ru cho người kia ngủ.

    Người kia này là Phó Hằng, thật là.. Khoan đã.. Diêu Linh sửng sốt.

    Có phải cô ở chỗ này tiếp xúc với người điên lâu quá nên cô cũng có bệnh luôn rồi không?

    Nụ cười trên mặt Diêu Linh vụt tắt, nói mới thấy thật sự có khả năng này, phải chăng là.. Nơi này vốn dĩ không hề có Phó Hằng, tất cả chỉ là ảo giác của cô, vì cô quá mức nhớ nhung Phó Hằng nên mới tưởng tượng Phó Hằng đang ở cạnh mình..

    Trên thực tế.. Những người khác nhìn cô chẳng khác gì cô nhìn mấy bệnh nhân tâm thần khác..

    Ý nghĩ đó thật khiến người ta rợn tóc gáy.

    Diêu Linh nuốt nước miếng, cảm thấy so với chuyện Phó Hằng nghe cô hát ru rồi ngoan ngoãn ngủ thì chuyện sau còn giống thật hơn.

    Diêu Linh từ giường đứng lên, từ từ, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, đó là khi cô và đồng nghiệp nói chuyện thì Phó Hằng cũng có nói chuyện, hơn nữa đồng nghiệp của cô còn nghe thấy.

    Diêu Linh thở phào nhẹ nhõm, tốt quá tốt quá, đồng nghiệp của cô chắc chắn không phải là giả.

    Diêu Linh day day huyệt Thái Dương, không được, cô phải ngưng tưởng tượng lung tung thôi, nếu cứ thế này thì mình sẽ tự dọa chết mình mất.

    Xem nào, giả thiết đầu tiên là cô vào trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần này không phải là giả, đây là chuyện có thật.

    Lạy Chúa, Diêu Linh hơi hoàn hồn lại, khỏi nghĩ cũng biết chuyện Phó Hằng ngoan ngoãn như đứa bé nằm trên giường nghe cô hát ru bất thường cỡ nào, nếu không thì cô cũng đã nghi ngờ mình bị điên chứ!

    Sau khi tâm tình Diêu Linh tốt lên thì cô thật muốn véo mặt đối phương một cái cho bõ ghét, sao anh có thể ngủ ngon lành như vậy trong khi cô lại bị anh dọa sợ cơ chứ?

    Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm thế, đúng là mê trai hết thuốc chữa.

    Đến nỗi khi Diêu Linh nhìn khuôn mặt đó liền cảm thấy cuộc sống này thật là làm trò cười không đúng chỗ, sao lại nhắm vào một người đẹp trai đáng yêu như thế này chứ.

    Diêu Linh dịu dàng đắp chăn cho anh rồi lại tiếp tục nhìn anh.

    Diêu Linh cảm thấy nếu mình phải tự khống chế bản thân thôi, đâu thể che mặt anh lại được, người bình thường ngủ có bao giờ phủ chăn lên mặt đâu.

    Nên cô không thể che mặt anh được.

    Đúng, mặt đẹp như vậy phải lộ ra ngoài, không thể phủ lên.

    Khi y tá đến thì thấy ông chủ của mình vẫn còn đang ngủ chưa dậy.

    Diêu Linh len lén đi ra, "Suỵt! Anh ấy mãi mới ngủ được, để anh ấy ngủ thêm một lát."

    Dư Ôn gật gật đầu, "Cô muốn ăn sáng bây giờ hay đợi anh ấy tỉnh rồi ăn chung?"

    Diêu Linh nghĩ ngợi, "Giờ tôi ăn luôn." Tiện thể hỏi thăm y tá mới tới này một chút.

    Cuối cùng thì.. cô vẫn thấy nghi ngờ sự tồn tại của Phó Hằng.

    Trợ lý Dư Ôn tuy trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã cuộn sóng: "..." Tiêu rồi, có phải quý cô Hoa Ăn Thịt Người đang hoài nghi thân phận của ông chủ? Mình nhất định phải cố gắng hết sức, không thể để lộ sơ hở.
     
  4. Parkira

    Bài viết:
    0
    Trước kia Diêu Linh đều ăn sáng trong phòng, nhưng hôm nay thì khác. Vì Phó Hằng đang ngủ nên Dư Ôn dẫn cô ra ngoài ăn.

    Vừa đi, Diêu Linh vừa hỏi, "Anh tốt nghiệp trường Đại học nào vậy?"

    Để câu hỏi không xem như quá đường đột, cô còn tự khai trước, "Lúc trước khi trà trộn vào loài người, tôi học Đại học B. Còn anh?"

    "Khi nhỏ nhà nghèo, tôi không học Đại học.." Trợ lý Dư Ôn nói.

    Diêu Linh cảm thấy hơi ngại, "Xin lỗi.."

    Trợ lý Dư Ôn nghĩ bụng: ".. Tốt quá, tốt quá, xem ra câu đầu tiên qua cửa rồi."

    Diêu Linh tiếp tục nói, "Phải rồi, tôi vẫn luôn tính nói cho anh, nếu anh muốn nằm vùng trong thế giới loài người thì không được cùng bọn tôi dỗ mấy người bệnh đó, nếu không anh sẽ bị phát hiện."

    Trợ lý Dư Ôn: "..." Bởi vì Diêu Linh cua quá gắt, anh hoàn toàn không biết nên nói gì.

    Ông chủ không hổ danh là ông chủ, lâu như vậy mà vẫn có thể đối đáp tự nhiên với quý cô Hoa Ăn Thịt Người.

    Trợ lý Dư Ôn nghĩ ngợi rồi gật đầu nói, "Cô không nói thì tôi cũng quên mất, sau này tôi sẽ chú ý. Các cô quả là yêu tinh lợi hại học nhiều hiểu rộng, sao tôi lại không nghĩ tới chuyện như thế chứ!"

    Diêu Linh: "..." Sao cô được khen mà lại thấy sai sai?

    Bỏ qua chuyện nhỏ nhặt này, cô nhanh chóng vào chuyện chính, "Đúng rồi, anh quen biết Đại Thụ lâu chưa?"

    Cô hỏi như vậy, chủ yếu là vì Phó Hằng từng nói anh ta là điệp viên nằm vùng. Hơn nữa thanh niên này cũng rất phối hợp, nên cô mới muốn hỏi thử để xác định Phó Hằng có tồn tại thật không hay do cô tưởng tượng ra vì cô bị tâm thần phân liệt.

    Trong đầu trợ lý Dư Ôn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là có phải cô đã biết được gì rồi không? Nếu không sao lại hỏi chuyện này?

    Nhưng anh vẫn cố gắng mỉm cười trả lời, "Tôi vào đây mới quen anh ấy, anh ấy hơi giống em trai tôi." Không hề giống, không hề giống, thời đại này ai trả lương thì người đó là cha mẹ, là bậc bề trên.

    Diêu Linh lại hỏi thêm, "Anh thấy anh ấy trông thế nào?"

    Chắc không phải cô nhìn ai đó thành mối tình đầu của mình chứ?

    "Cũng được." Trợ lý Dư Ôn nói.

    Diêu Linh quay đầu nhìn anh hỏi, "Cũng được thôi sao?" Rõ ràng là đẹp trai lồng lộng nha!

    Trợ lý Dư Ôn thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn hùa theo cô, bổ sung thêm, "Không phải cũng được mà là vô cùng đẹp trai! Đời này tôi đã gặp rất nhiều người nhưng chưa thấy ai đẹp trai như vậy."

    Khoan đã, vòng vo nửa ngày trời không phải quý cô Hoa Ăn Thịt Người chỉ muốn anh khen ông chủ đẹp trai đó chứ? Đây là thói quen quái gì vậy? Dọa anh sợ muốn chết!

    Diêu Linh vừa lòng, tốt quá, bọn họ cùng nhìn thấy một người. Thế giới này có thật. Mối tình đầu của cô, đúng là xuất ngoại một chuyến, trở về không những biến thành bệnh nhân tâm thần mà còn giống hệt đứa con nít dễ thương.

    Đúng, giả thiết này cũng không khó tiếp thu cho lắm.

    Rốt cuộc người ta vẫn đẹp trai như cũ, chân vẫn dài như cũ, người vẫn cao ráo như cũ, khí chất vẫn tốt như cũ.

    Hài lòng với kết luận, Diêu Linh an tâm ăn sáng.

    Sáng nay cô đúng là sợ bóng sợ gió một phen, sau này không thể tự mình dọa mình như vậy nữa.

    Thêm vài lần nữa chắc cô sẽ hoài nghi cả thế giới này là giả mất.

    Ăn sáng xong, Diêu Linh quay về phòng, Phó Hằng vẫn đang ngủ chưa tỉnh lại.

    Diêu Linh nhanh chóng lợi dụng cơ hội này, moi tai nghe dưới giường ra, lén lút chuồn ra ngoài, ngồi xổm ở chỗ bọn cô hay ngồi quang hợp.

    Nếu cô ngồi đó lẩm bẩm một mình thì người khác chỉ nghĩ cô lên cơn giống hôm qua.

    Diêu Linh nói với đồng nghiệp đầu dây bên kia, "Chị nhờ bọn em giúp chị một việc, em tìm hiểu giúp chị chuyện nhà họ Phó với."

    Đồng nghiệp bên kia, "Ý chị Linh là nhà họ Phó đó?"

    "Nhà họ Phó đình đám trên mạng đó." Diêu Linh nói, "Giúp chị tìm hiểu chuyện nhà họ nha."

    "Được." Đồng nghiệp nghĩ chuyện này có liên quan đến nhiệm vụ, nhanh chóng đáp.

    Diêu Linh giải thích, "Phải rồi, chuyện này không liên quan đến nhiệm vụ, là chuyện riêng của chị thôi, em đừng nói với ông chủ, mất công anh ta lại cằn nhằn chị."

    "Chị Linh, chuyện riêng gì không thể nói cho ông chủ biết chứ? Anh ấy thích chị như vậy làm sao dám cằn nhằn chị, chắc chắn anh ấy sẽ giúp chị tìm hiểu rõ ràng."

    "Đừng nói bậy, chị với anh ta làm gì có quan hệ gì, chị không có ý định yêu đồng nghiệp đâu." Diêu Linh đau đầu nói.

    "Được rồi." Bên kia thấy nếu cứ dây dưa chuyện này thì chị Linh sẽ nổi nóng nên biết điều ngậm miệng.

    Diêu Linh ngẩng đầu, liền thấy một người phụ nữ trung niên đang chạy đến, nhanh chóng nói, "Liên lạc với em sau."

    Người phụ nữ trung niên lúc này đã chạy đến bên cạnh cô, lòng đau như cắt mà la lên, "Bé, đừng chạy lung tung."

    Diêu Linh ôm lấy bà, "Mẹ, con không chạy lung tung, con đang đứng đây chờ mẹ mà. Mẹ xem này con đâu có đi đâu đâu, vừa rồi có kẻ dụ con đi theo hắn ta nhưng con không đi, vẫn luôn đứng đây đợi mẹ."

    Người phụ nữ trung niên ôm cô, "Bé ngoan, bé ngoan."

    Diêu Linh thở phào nhẹ nhõm.

    Phó Hằng giờ cũng đã ra đến nơi, trên người vẫn còn mặc áo ngủ đã vội chạy ra.

    Dáng vẻ đó như thể nói "Cô đi đâu vậy, tôi tỉnh ngủ không tìm thấy cô đâu, mau lại đây cho ông, để ông đây ôm một cái!"

    Diêu Linh: "..." Cả đời này thời khắc huy hoàng nhất, được mọi người chào đón nhất của cô, chính là ở chỗ này.

    Đúng là không biết nói gì mới tốt, thôi bỏ đi, trước tiên phải xử lý chuyện này đã.

    Diêu Linh nhanh chóng buông người phụ nữ trung niên ra, "Mẹ, con muốn giới thiệu với mẹ một người."

    Vừa nói vừa tiện tay kéo Phó Hằng sang.

    Người phụ nữ trung niên nhìn Phó Hằng nói, "Bé, con quen bạn trai? Con còn nhỏ không thể yêu đương sớm như vậy."

    Phó Hằng nghĩ bụng, anh chính là bạn trai cô khi cô mới mười sáu tuổi đó.

    Phó Hằng nói, "Dì à, dì quên rồi sao? Bọn con năm nay đã hơn hai mươi rồi. Dì cứ yên tâm, con sẽ đối xử tốt với con gái dì."

    Diêu Linh: "..." Cô đang tính nói đây là anh trai mới tìm thấy, ai ngờ người này lại nhập diễn nhanh như vậy.

    Diêu Linh cong cong môi, cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc nói láo của anh thật đáng yêu.

    Tiêu rồi, sao mình nhìn đối phương kiểu gì cũng thấy đáng yêu là sao?

    Cô quả thật là lại lần nữa bị trúng độc "Phó Hằng" rồi.

    Bên này, Phó Hằng đợi đến lúc dì về nhà dọn dẹp chuẩn bị gả con gái, sau đó mới nói với Diêu Linh, "Cô không giận chứ?"

    Diêu Linh lắc đầu, "Không. Tôi biết anh cũng học theo tôi, anh diễn rất đạt."

    Phó Hằng nắm chặt tay thành nắm đấm, muốn nói cho cô biết không phải anh đang diễn kịch, anh thật sự muốn cùng cô yêu đương, cùng cô kết hôn.

    Song Phó Hằng đã bị Diêu Linh kéo về phòng, "Được rồi được rồi, mau về thay quần áo, sao anh lại mặc đồ ngủ đi ra đây chứ!"

    Sau đó Diêu Linh đột nhiên cảm thấy mấy lời này nghe giống con người quá, liền bổ sung một câu, "Quần áo này loài người gọi là đồ ngủ, không thể mặc ra ngoài."

    Phó Hằng nén cười, nhìn cô đầy cưng chiều, sau đó nói, "Ừ."

    Sau khi hai người trở về, Phó Hằng đi rửa mặt, thay quần áo.

    Diêu Linh vào phòng thì đem tai nghe giấu dưới giường.

    Lúc này, y tá đã quay lại.

    Mang bữa sáng đến cho Phó Hằng.

    Diêu Linh cảm thấy y tá này đúng là không giống mấy y tá khác.

    Không phải ảo giác của cô.

    Tiếp đó, sau khi Phó Hằng đi ra thì bắt đầu ăn sáng, còn Diêu Linh ngồi cạnh nhìn anh ăn.

    "Cô không ăn à?" Phó Hằng hỏi.

    Diêu Linh đã ăn sáng rồi: "..."

    "Được, chúng ta cùng ăn." Diêu Linh lại ăn thêm lần nữa.

    Não cô ngày nào cũng làm việc nhiều, đương nhiên phải ăn nhiều một chút, vậy mới tốt.
     
  5. Parkira

    Bài viết:
    0
    Phần lớn thời gian, Phó Hằng thoạt trông rất giống người bình thường, nếu không phải cô biết dáng vẻ lúc bình thường của anh thế nào thì ngay cả cô chắc cũng hoài nghi.

    Vì đồng nghiệp nhắc cô chú ý chuyện có bệnh nhân nào xuất viện không, nên Diêu Linh nghĩ ngợi một lát rồi tìm chỗ mới để quang hợp.

    Cô chuyển chỗ quang hợp đến gần cổng chính, như vậy nếu có ai xuất viện thì cô sẽ biết ngay.

    Phó Hằng thấy cô chuyển sang đây thì cũng đi theo, mang theo cái ghế nhỏ, chuyển từ tán cây sang cổng chính.

    Vì thế biến thành hai người ngồi trên ghế cạnh cổng chính.

    Diêu Linh chống khuỷu tay lên đầu gối, sau đó dùng hai bàn tay đỡ cằm, tựa như lá cây đang nâng nụ hoa, im lặng chờ đợi. Cô tất nhiên hiểu đạo lý dục tốc bất đạt.

    Phó Hằng ngồi cạnh nhìn cô.

    Chẳng bao lâu sau liền có mấy bệnh nhân khác đến ngồi cạnh cô, song chỉ có hai cái ghế nên mấy người đó chỉ có thể ngồi xổm.

    Vì thế, mọi người đều yên lặng ngồi đó, cũng không ai bỏ đi.

    Lúc xế chiều, Diêu Linh thoáng cân nhắc có lẽ cô nên đảo ngược thời gian làm việc và nghỉ ngơi với nhau, để xem rốt cuộc nơi này có bao nhiêu người bệnh ban đêm sẽ ra ngoài hoạt động, ban ngày cô sẽ ngủ bù sau.

    Đến tối, sau khi Phó Hằng thay đồ ngủ thì nhìn cô đầy mong đợi bằng cặp mắt xinh đẹp.

    Diêu Linh: "..." Còn nhìn nữa thì cô muốn bỏ anh vào túi đợi dịp mang ra ngoài mất.

    Diêu Linh chịu thua, ngồi ở mép giường anh, "Để tôi hát cho anh nghe, anh mau ngủ đi."

    Sau khi dỗ bạn trai cũ ngủ xong, Diêu Linh thở phào nhẹ nhõm. Song cô không quay về giường của mình mà đeo tai nghe lên, lén leo cửa sổ ra ngoài.

    Đầu dây bên kia có tiếng nói, "Diêu Linh, cô online?"

    "Ừ." Diêu Linh được bóng đêm trợ giúp, tiếp tục tiến về phía trước. Sau đó cô đột nhiên nhớ tới bệnh án của Phó Hằng.

    Văn phòng viện trưởng có bệnh án của tất cả mọi người, cô sẽ cố nhớ kỹ rồi tìm hiểu sau.

    Diêu Linh vòng đến phía sau văn phòng, chỗ hôm trước cô đứng nghe lén cha Phó Hằng nói chuyện với viện trưởng.

    Cửa sổ ở đây nếu cô muốn leo vào cũng không có vấn đề gì.

    Diêu Linh đang tính nhảy vào thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

    Diêu Linh: "..." Bên trong không hề có ánh đèn nên cô cứ nghĩ không có ai.

    Sau khi đèn sáng lên, má ơi, bên trong đúng là có người. Diêu Linh dán cả người lên vách tường, nghe thấy tiếng mở cửa.

    Diêu Linh im lặng nép vào tường, nghe thấy tiếng nói bên trong, "Viện trưởng, bên kia đang thúc giục chúng ta nhanh lên chút."

    Sau đó nghe thấy tiếng viện trưởng, "Gấp cái gì, trong thời gian này chúng ta phải án binh bất động, từ chối bọn họ đi."

    Diêu Linh cảm thấy vận may của mình không tệ lắm, thế mà lại nghe được nội dung quan trọng như vậy.

    "Bên kia" là ám chỉ ai? Án binh bất động, trong thời gian này phải án binh bất động, nghĩa là vốn dĩ muốn làm cái gì? Chuẩn bị làm cái gì?

    Diêu Linh chờ họ nói gì đó tiếp, tối thiếu đủ để giải đáp nghi ngờ của cô.

    Sau đó cô nghe thấy giọng nói của viện trưởng, vẫn hòa ái dễ gần như trước, y như lúc hỏi thăm tình hình sức khỏe hàng ngày của cô. Ông ta nói, "Đi thương lượng với bọn họ một chút, trước tiên hủy bỏ chuyện của Diêu Linh."

    "Vì sao?"

    Diêu Linh cũng muốn hỏi vì sao, cô không chỉ muốn hỏi vì sao mà còn muốn hỏi chữ "hủy bỏ" đó mang hàm ý gì?

    "Cậu có biết bệnh nhân mới đến là ai không?"

    "Ai vậy?"

    "Con trai độc nhất của Phó Sơn Ba. Tuy tôi không biết vì sao anh ta đến đây, nhưng tôi chắc chắn mục đích của anh ta không đơn giản. Bệnh án nói anh ta mắc chứng hưng cảm, nhưng trên thực tế chúng ta đã đổi mấy ngày thuốc mà vẫn không thấy anh ta lên cơn, cho nên mục đích anh ta đến đây chắc chắn không đơn giản, dù sao đi nữa tuyệt đối cũng không phải vì mắc bệnh. Hơn nữa lúc đó chọn phòng, tôi liền phát hiện có khả năng anh ta đã biết được kế hoạch của chúng ta, biết mục tiêu kế tiếp của chúng ta là Diêu Linh. Bọn họ bây giờ rất thân thiết, nên chúng ta tạm thời hủy bỏ kế hoạch."

    Diêu Linh hò hét trong lòng, đợi đã! Các ông nghĩ lại đi mà! Các ông suy nghĩ về cái kế hoạch nhằm vào tôi đi! Nói không chừng tôi có thể cân nhắc chơi cùng mấy ông đó! Từ từ, Diêu Linh đột nhiên nhận ra, hóa ra hiện giờ bọn họ đang hoài nghi Phó Hằng nằm vùng.. Phù, may quá, mình còn chưa bị phát hiện.

    Rõ ràng người bên trong không muốn nói gì thêm, rốt cuộc họ tính làm gì cô chứ? Diêu Linh chỉ có thể ngồi xổm chờ tiếp.

    Nhưng bọn họ như thể cố tình không đề cập đến chuyện này nữa mà lại bắt đầu bàn luận về những biểu hiện kỳ quái thường ngày của Phó Hằng.

    Diêu Linh: "..." Cái khác không biết, nhưng Phó Hằng chắc chắn không phải đồng nghiệp của cô, nếu anh là đồng nghiệp thì cô không thể nào không biết được.

    Phó Hằng quả thực bị bệnh, điểm này cô không hề nghi ngờ, Diêu Linh thở dài một hơi.

    Diêu Linh nghĩ đến một chuyện, đó là cô và Phó Hằng phải tách ra, không thể ở chung một phòng nữa, vì tách ra thì mới có thể biết được chuyện gì đó.

    Mặc khác, Diêu Linh vừa đi về phòng vừa nghĩ bụng, không thể không nói, cô thật lợi hại, cuối cùng thì người mà bọn họ đang hoài nghi là Phó Hằng chứ không phải cô, đây cũng xem như một lời tán dương dành cho năng lực của cô.

    Khi quay về, nhìn Phó Hằng đang ngủ say dưới ánh trăng, Diêu Linh tiến lại gần, nhìn khuôn mặt khiến cô chết mê chết mệt.

    Cô đã nghĩ ra một cách.

    Cô phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sao đó mang người này ra ngoài chữa bệnh.

    Nhưng cô hơi nghi ngờ đối phương không mắc chứng hưng cảm mà bị bệnh gì đó khác, cụ thể như thế nào thì phải đợi ra ngoài đến bệnh viện tâm thần khám mới biết được.

    Chuyện cấp bách nhất của cô lúc này vẫn là tách khỏi Phó Hằng.

    Tình trạng bây giờ của Phó Hằng nếu tách khỏi cô thì chắc không sao nhỉ?

    Vấn đề là làm sao để tách ra thật tự nhiên, không bị hoài nghi.

    Tuy họ không nghi ngờ cô nhưng lại đang nghi ngờ Phó Hằng, nếu hai người tách ra quá đột ngột thì họ sẽ cảm thấy Phó Hằng cố ý làm thế.

    Diêu Linh cảm thấy.. Phó Hằng thực sự bị oan, rõ ràng sau khi anh bị bệnh trở nên đáng yêu như vậy mà trong mắt mấy người ở đây lại trở thành ngụy trang.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...