Ngôn Tình [Edit] Hưởng Tang - Thương Hải Nhất Thử

Discussion in 'Truyện Drop' started by phương 0412, Nov 2, 2021.

  1. phương 0412 trang 1007

    Messages:
    26
    Chương10

    Nội dung chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai? Ai ra?" Mục Tiểu Ngọ mạnh mẽ rút tay ra, vừa xoa xoa cổ tay vừa nhìn bà lão trước mặt: Nàng hai mắt vẩn đục, tóc bạc trắng, cả nếp nhăn như dùng dao nhỏ khắc ra tới, cô ấy được cho là bằng tuổi Diêm Bạch Lâm, nhưng có vẻ cô ấy lớn hơn 10 tuổi so với Diêm tộc được chăm sóc tốt. Thử nghiệm quảng cáo hình mờ thử nghiệm quảng cáo hình mờ.

    "Ngươi nói chính là ai?" Mục Tiểu Ngọ hỏi lại một câu.

    Bà lão nghiêng người, một mặt quả óc chó già gân như dán vào mặt Mục Tiểu Ngọ, bà ta run rẩy nói "Kia khối vải đỏ, hắn còn cái, chính là bày ra mặt gương mặt kia, đã thay đổi. Đen sì, nhăn bèo nhèo. Còn có mắt.." Nàng run cầm cập, cảm giác như đã thấy con quái vật mà cô đã miêu tả, "Đôi mắt giống cục than, bên trong màu đỏ, bên trong màu đen, ta không dám nhìn nhiều, giống như sẽ bị cặp mắt kia hít vào.."

    "Mắt đỏ". Mục Tiểu Ngọ thể hiện sự nghiêm túc trên khuôn mặt, cô cau mày và suy nghĩ một lúc, cuối cùng hỏi lại "Ngươi biết hắn?"

    Những lời này như đâm cho bà Diêm một nhát dao, nàng run lên vẫy tay về phía Mục Tiểu Ngọ lắc đầu "Tôi không nhận ra anh ta! Những chuyện này tôi không liên quan gì tới tôi! Ta không biết gì hết! Đừng để hắn tìm đến ta.."

    "Ta biết không liên quan tới ngươi, nhưng ta cần phải biết hắn là ai mới có thể giúp đỡ ngươi, đúng không?" Mục Tiểu Ngọ hạ giọng xuống nói, vỗ về trên bàn tay khô khốc an ủi

    "Hắn.. là rất lâu trước kia. Lúc đó Thanh Thành cũng không lớn lên bằng lời khen.." Nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi, hỏi câu nửa lừa nửa dối nói: "Gia Ngôn.. Gia Ngôn.. Anh ấy không sao chứ?"

    "Anh ấy không sao, tối hôm qua đã tỉnh lại rồi" Mục Tiểu Ngọ có chút mất kiên nhẫn, "Diêm tiểu thư, hay là quay lại chuyện ngày hôm qua đi" "Người mà ngươi luôn mồm nói là ai?"

    Vừa dứt lời, phía sau bỗng truyền tới một tiếng kêu gọi, "Lão bà, ngươi tới rồi" Ngay sau đó Thúy Quân liền giống một trận gió lượn lờ đi, phía sau lưng còn có bốn năm tiểu nha đầu, thấy Diêm lão thái, vội vàng vây quanh người nàng xem xét, sợ nàng bị thương.

    "Mục cô nương, xin lỗi đã làm phiền ngài" Thúy Quân mỉm cười xin lỗi, một bên sai người đưa Diêm lão thái về phòng, "Lão thái nhà ta mấy năm nay không được ổn, khi tốt khi xấu, không dọa tới ngài"

    Nàng mỉm cười ấm áp, cư xử tử tế, trông rất giống một người giúp việc phụ trách. Tuy nhiên điều mà Mục Tiểu Ngọ để ý lại là quần áo của nàng ta, nàng ta mặc một chiếc áo choàng đỏ son bằng gấm, có vải sa tanh trắng ở tay áo, và đôi giày thêu màu hồng nhạt. Dáng người xuất sắc, vóc người cao, cốt cách tinh tế, khuôn mặt ngọc nhỏ nhắn, có đôi mắt đào, khoé mắt hoie ủ xuống, ý cười trầm ngâm

    Cô ấy tất nhiên xinh đẹp, nhưng có hai loại vẻ đẹp hoàn toàn khác với thiếu phu nhân. Một người đẹp như hoa bách hợp, một người đẹp tựa hoa mẫu đơn.

    Mục Tiểu Ngọ thanh thanh yết hầu, "Lão thái nói nàng tối hôm qua tìm thấy được kỳ quái đồ vật"

    Nụ cười của Thuý Quân càng sâu, nàng ta tốt bụng nắm lấy tay Mục Tiểu Ngọ, "Bình thường lão nhân gia bà đều phải náo loạn một hồi như vậy, ngươi ở lâu rồi sẽ hiểu, sau một thời gian dài chung sống. Nếu tất cả chúng ta đều coi trọng lời nói của cô ấy, thì mỗi ngày ngươi không cần phải làm những việc khác, ngươi không thể giải quyết những việc này một mình. Theo ta, lão thái có thể đã gặp ác mộng đêm qua."

    Nói tới đây, Mục Tiểu Ngọ sắc mặt dịu đi một chút, Thúy Quân nhìn nàng từ trên xuống dưới, cười nói: "Ta luôn nói bọn họ làm việc không cẩn thận, ta thật sự đồng ý. Mặc dù quần áo tuy tốt, trên đầu lại thiếu điểm trang sức tới xứng, ngươi đi theo ta, ta giúp ngươi giả dạng một chút"

    Thúy Quân đưa Mục Tiểu Ngọ bữa trưa nhỏ với một chiếc kẹp tóc bằng ngọc bích, trang trí chạm khắc, khảm bốn vị trí xung quanh hình ngọc lam tròn, và chiếc váy rất tương xứng với nàng.

    Tuy nhiên, nghe nói chiếc kẹp tóc này là đồ cổ, đáng giá rất nhiều tiền, Mục Tiểu Ngọ liền tạm thời dứt cá rực rỡ của mình, bước đi suôn sẻ bốn phía, sợ đem vật kia làm hỏng.

    Hơn nữa, bây giờ nàng cùng Mục người què ngồi ở Diêm Bạch Lâm dự sinh nhật lần thứ 60, đối mặt với một vòng tròn quan chức cấp cao, cô lại càng sợ hãi

    Diêm Thanh Thành, nàng ta mang theo ý cười nhùn món ăn tinh xảo trước mặt, tay đè nén lòng muốn đãi, vài món ăn đã được đặt vào trước mặt hai người họ. Mục Tiểu Ngọ cảm kích mà nhìn hắn cười cười, sau đó liền gửi một nụ cười hoàn toàn khác với Diêm Dư Trì đang liếc nhìn anh ta.

    Mục người què hôm nay ăn không nhiều, sự chú ý của anh đều hướng về chai rượu ngon. Mục Tiểu Ngọ chỉ nghe đồn Diêm Bạch Lâm giới thiệu cái gì mà thu lộ bạch. Khi mùa thu lạnh hơn anh đặt một cái hoặc đồ dùng khác dưới cây cỏ, nhặt lá và dựng ngược lên.. Sau đó sương nhỏ giọt được kết hợp với trầm hương, mộc hương, đinh hương, kể tử, đàn hương, mộc hương, sen trắng, cam thảo, và hơn mười loại thảo mộc khác. Hương vị của nó rất trong và tinh khiết, và màu sắc trong nhưng tốn kém nhiều tài sản, nhân lực, quan trọng hơn nó là quà tặng của thượng đế nên vô cùng quý giá, không dễ dàng gì đối với những công tử bình thường có được một chậu nhỏ, ngay cả với một gia đình quyền lục như nhà họ Diêm thì thu nhập còn ít hơn. Hơn năm cái, chỉ lấy được một hai chai.

    Mục người què tửu lượng không tốt cũng là người lớn tuổi nên chỉ sau một vài chén là hơi say, hơn nữa còn nói về cuộc gọi linh trước mặt đám đông

    "Ngư.. ngư là nhất. Bị chôn dưới biển không tìm được xác. Ta.. Ta dùng bù nhìn thay xác, mặc vào áo của người quá cố, rồi sau đó vong linh lưu lạc trong.." biển. Gọi lại giới thiệu cho bù nhìn để mai táng ".

    " Còn có một ít chết ở quê, không tìm được đường về. Ta cũng làm phép, để lá rụng về cội, hồn họ sẽ về quê, nhân tiện vẫn còn nhiều người chết oan. Nếu họ chết oan, không muốn bước vào luân hồi nên chỉ có thể dùng kim đồng đề buộc thôi "

    Mục Tiểu Ngọ đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng bỗng vô vị, giống như đang nhai sáp. Nói về cái chết đầu thai vào tiệc sinh nhật của người khác, chỉ có Mục người què mới làm được. Mục Tiểu Ngọ thấy mọi người trên bàn đang nhìn họ bằng ánh mắt kì quái, sắc mặt có chút khó xử, nhưng nàng cũng biết một khi mở hộp trò chuyện của Mục người què, những người khác sẽ không lấy được, thậm chí cả nàng

    Nóng ruột, nàng đành phải nhìn một lượt bàn ăn đầy ắp rồi cưới phá lên" Ông nội say quá, tiễn ông về phòng nghỉ ngơi đi, mọi người ăn ngon miệng, hehe, ngon tuyệt"
     
  2. phương 0412 trang 1007

    Messages:
    26
    Chương 11 mùi hương

    Nội dung chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Tiểu Ngọ cự tuyệt ý tốt của Diêm Thanh Thành nên đã để nha hoàn đưa bọn họ trở về. Nàng cũng sẽ nhân cơ hội này mắng Mục người què một trận tiện thể cũng là giải tỏa cơn tức giận trong lòng mình.

    Nhưng Mục người què suốt dọc đường đều hò hét ca hát làm cho nàng đến cơ hội chỉ trích hắn cũng không quá. Song nàng lại hoài nghi rằng hắn đã tỉnh rượu đôi chút, hiện tại chỉ là giả ngây giả dại bởi vì tay hắn đang gắt gao giữ chiếc bình thu lộ bạch vì sợ sẽ làm nó rơi xuống đất vỡ nát.

    Mục Tiểu Ngọ không còn cách nào khác đành phải kéo hắn về phía sân nơi họ ở. Ở phía sau tiếng ồn ào cũng những vị khách mới đến cũng dần dần đi xa khi họ rẽ qua cánh cổng ở bên cạnh thì âm thanh đó gần như hoàn toàn biến mất. Giờ đây nàng chỉ có thể nghe được tiếng bước chân "Thùng thùng" của hai người cùng với tiếng ngâm nga của Mục người què.

    Phần này tác giả là viết văn nhưng tui thấy để như thơ nghe hay hơn. Beta xem cái nào được thì chọn nha.

    "Ngày xuân ấm áp, kẻ có tiền liền chơi trò đào hồng liễu lục, kẻ không có tiền thì bình minh vừa lên phải vội vã đi trồng trọt. Ngày hè nóng bức, kẻ có tiền vui thú bên bên đầm sen, người cực khổ ngày ngày đánh xe dọc đường trên ngõ dưới, hai hàng lông mày nhăn mãi không thôi.."

    "Ngày xuân ấm áp, trong ánh bình minh

    Quan chức quý tộc say sưa ca múa

    Dân đen nghèo hèn vác cuốc ra đồng.

    Ngày hè nóng bức, ánh nắng chói chang

    Kẻ thượng lưu hưởng lạc bên đầm sen

    Kẻ hạ đẳng trân mình khổ cực kéo xe."

    Sàn sạt.. ngay sát vách tường tựa như có người nào vừa đi ngang qua, thân thể cọ vào mặt tường phát ra một âm thanh cực kỳ nhỏ.

    "Mùa thu sảng khoái, kẻ mạnh uống rượu ngắm trăng sáng, kẻ yếu ớt, bận rộn thu hoạch mùa màng cho tết Trung thu. Mùa đông giá rét, nhà giàu bếp lửa hồng trong gian nhà ấm, nhà nghèo ở ngõ sau, thiếu ăn thiếu mặc, khổ không tả xiết. Từ tháng Giêng đến tháng Chạp có bốn mùa tám tiết, sướng khổ không đều.."

    "Mùa thu mát mẻ, tết Nguyên Tiêu (là tết Trung Thu, vì không muốn bị lặp từ)

    Kẻ giàu lầu cao uống rượu thưởng trăng sáng

    Dân nghèo cúi mặt thu mùa màng.

    Trời đông giá rét,

    Người phú quý êm ấm bên bếp lửa

    Kẻ cơ hàn túng thiếu khổ trăm bề.

    Quanh năm cả thảy mười hai tháng

    Tứ thời bát tiết (Bốn mùa tám tiết) sướng khổ thật không đều."

    "Suỵt." Mục Tiểu Ngọ giơ ngón tay lên hướng về phía Mục người què.

    "Hả.. Làm sao vậy?" Mục người què liền im bặt.

    "Ông có gửi thấy được không?" Nàng đứng bất động, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn vào bức tường như thể muốn xuyên thủng nó.

    "Ngửi thấy được, mùi rượu, mùi rượu từ bốn phía. Có tiền thật là thích, ta sống đến tuổi này rồi.. mới.. là lần đầu tiên uống đó."

    Mục Tiểu Ngọ liếc xéo hắn một cái, đưa tay sờ sờ cánh mũi: Mùi phát ra từ vách tường kia. Theo như lời của hai tiểu nha đầu kia nói là mùi tôm cá thối. Nhưng nói một cách chính xác hơn thì đó là mùi người chết, hơn nữa là người đã chết từ rất lâu rồi.

    Mục Tiểu Ngọ quay đầu lại, giơ một ngón tay lên với Mục người què.

    Mục người què bỗng nhiên tỉnh hẳn rượu, hắn bước lại gần, nghiêng người khó nhọc ngửi, "Thật sự có thứ đó ở đây sao? Ta tại sao không ngửi thấy."

    Mục Tiểu Ngọ hừ lạnh, "Cả người ông toàn bộ đều là mùi rượu, ngửi được thật mới lạ đói.

    Hơn nữa hiện tại mùi rất nhạt, chắc hẳn đã phai bớt rồi." Nói xong nàng rùng mình một cái, lại tiếp: "Hôm nay nghe Diêm lão thái thái nói con liền cảm thấy tòa nhà này không ổn. Nhưng không nghĩ hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy. Con nghĩ tốt hơn hết là hai chúng ta nên cầm tiền rồi đi sớm chứ không sớm muộn cũng sẽ có chuyện không hay xảy ra."

    "Đều nghe con cả."

    Mục người què vừa nói vừa nói vừa giục nàng rời đi. Nhưng khi mới bước ra được vài bước thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét kinh khủng, hai người đều kinh ngạc dừng lại, cùng quay đầu nhìn về phía sau.

    Tiếng kêu phát ra từ hành lang mà họ vừa rẽ qua cách đây không xa. Nhưng sau đó, nó biến mất, như thể bị hút vào màn đêm.

    Bốn phía đen nghìn nghịt, mọi thứ dường như bị một cái chăn đen lớn bao trùm không có lấy một lỗ hở khiến cho người ta có cảm giác khó thở.

    "Đã.. đã xảy ra chuyện gì vậy?" Một lúc Mục người què mới lắp bắp hỏi.

    "Này." Mục Tiểu Ngọ mơ hồ đáp.

    "Xem.. chúng ta nên đi xem một chút không?" Mục người què lại hỏi.

    "Không đi không được. Chuyện này xảy ra trước mắt chúng ta.. Nơi này lại không có người.."

    Mục Tiểu Ngọ thầm mắng một câu "Xui xẻo", sau đso liền xoay người chạy về phía trước. Mục người què tuy chân cẳng không tốt nhưng cũng cố hết sức tập tễnh đuổi theo sau.

    Bên trái cánh cửa là một gian phòng nhỏ, một bên cánh cửa đang mở hé, bên trong không tối cũng không sáng. Mục Tiểu Ngọ định thần lại rồi từ phía sau Mục người bước tới thủ thế rồi tung chân đá văng cửa phòng.

    Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Mục người què liền ném vào trong một nắm đồng xu mà hắn đã chuẩn bị sẵn, những đồng tiền trong bóng đêm liền phát ra vài ánh sáng, sau đó liền rơi đầy trên sàn nhà tạo ra vài tiếng "leng keng."

    "Tại sao lại không có động tĩnh gì?" Sau khi nín thở lắng nghe một hồi thì Mục người què rốt cục bước tới cạnh Mục Tiểu Ngọ, hướng nàng hỏi một câu.

    "Chẳng lẽ lại đi rồi sao?" Mục Tiểu Ngọ lẩm bẩm nói rồi từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy lớn màu vàng. Nàng nhẹ nhàng xoa ngón trỏ và ngón giữa của mình vài lần, tờ giấy màu vàng sáng lên một ngọn lửa, chiếu sáng những ký hiệu kỳ lạ được viết bằng chu sa trên mặt giấy.

    Tuy nhiên, ngọn lửa chỉ lóe sáng một chút liền vụt tắt. Nhưng trước khi nó bị dập tắt, Mục Tiểu Ngọ rõ ràng cảm thấy có thứ gì đó thổi qua ngọn lửa.

    Nó không lớn nhưng nó có mùi giống như mùi nàng vừa ngửi được ở chỗ bức tường.

    Kỳ thật nàng nên sớm ngửi ra được mùi này nhưng do trong gian phòng này có một mùi khác nồng hơn đã che đi thứ mùi này.

    Mùi máu tươi..

    Đúng vậy, vào lúc cửa phòng bị mở ra, một mùi máu tanh nồng nặc xông thẳng tới khiến người ta cảm thấy xốn xang. Hơn nữa vào lúc ngọn lửa kia sáng lên, nàng cũng nhìn thấy ở phía sâu trong nhà có một vũng lớn màu đen. Nếu máu nhiều như vậy, hơn nữa lại đến từ một người thì rất có khả năng người kia chắc đã chết.

    Nghĩ đến đây, trong lòng Mục Tiểu Ngọ đột nhiên hơi lạnh, khẽ lắc đầu với Mục người què, ý bảo hắn thứ kia vẫn chưa rời đi. Mục người què tinh tường bắt được vẻ hoảng sợ trong mắt nàng, theo bản năng mà lùi chân về phía sau hai bước, vừa định mở miệng hỏi nàng định làm gì thì lại đột nhiên nhìn thấy một vết đỏ cọ xát eo của Mục Tiểu Ngọ.

    Thứ kia loé lên rồi biến mất rất nhanh khiến Mục người què không nhìn rõ là thứ gì. Hắn chỉ cảm thấy nó có màu đỏ, rất dày, phần đầu có màu đen nên mới có thể dễ dàng hòa vào trong bóng tối.

    Cùng lúc đó Mục Tiểu Ngọ đột nhiên đưa tay che lại bên sườn, quay đầu lại hướng Mục người què hô lên một tiếng, "Mau, thêu đi."

    Giọng nàng lộ rõ âm thanh nén chịu đau, nhưng cũng vì vậy đã để lộ một chuyện: Nàng bị thương rất nặng.

    Mục người què lấy ra hộp gỗ mang theo bên người, vừa mở ra liền hô: "Xe chỉ luồn kim, thêu hồn độ phách, đi."

    Kim đồng trong hộp gỗ bay lên, lơ lửng trên không trung, vạch trắng từ đầu đến đuôi kim kéo thẳng tắp, như thể nó nhắm vào thứ gì đó không rõ. Sau một lúc, nó bay nhanh ra ngoài, vụt trái vụt phải trong không khí ẩm ướt và u ám, thỉnh thoảng rung rung vài cái giống như một con chó săn với chiếc mũi sắc nhọn đang cố gắng tìm kiếm một con mồi vô hình.

    "Bị thương sao? Có nghiêm trọng không?" Lợi dụng lúc này Mục người què bước tới bên Mục Tiểu Ngọ, "Làm sao mày thứ đó có thể âm thầm làm tổn thương con như vậy?"

    Mục Tiểu Ngọ không có trả lời hắn, tay vẫn đặt chặt trên eo nhưng mắt vẫn luôn nhìn về phía cây kim đồng.

    "Có gì đó không ổn." Nàng khẽ thì thầm, đôi mắt đột nhiên mở to.

    Nhìn theo ánh mắt của nàng, Mục người què thấy kim đồng dừng lại, treo lơ lửng trên không trung. Một lúc sau, thân kim đột nhiên chìm xuống, ánh sáng của sợi chỉ trắng đằng sau cũng biến mất, rồi sau đó liền rơi xuống đấ

    T.
     
  3. phương 0412 trang 1007

    Messages:
    26
    Chương 12

    Nội dung chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo đồng châm rơi xuống, bốn phía lập tức yên tĩnh, đêm tối như lạnh băng tế thủy, từ hai người bên người không tiếng động chảy quá, đưa bọn họ thân thể cùng trái tim thấm vào đến một mảnh lạnh lẽo.

    Bên hông đau đớn liên tục không ngừng mà truyền tới, Mục Tiểu Ngọ một tay ấn miệng vết thương, một bên nhìn Mục người què liếc mắt một cái, ý bảo hắn đem đồng châm gọi trở về, lần thứ hai thi pháp.

    Mục người què hiểu ý, vì thế thấp giọng niệm cái quyết. Chính là đồng châm nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, không có nửa điểm muốn bay trở về dấu hiệu. Vì thế, hắn chỉ có thể thọt chân triều đồng châm đi đến, hắn động tác thực nhẹ, còn thỉnh thoảng tả hữu nhìn lại, hiển nhiên là sợ chính mình cũng bị kia giấu ở trong bóng đêm đồ vật thình lình mà phục kích. Bất quá hết thảy tựa hồ còn tính thuận lợi, ít nhất ở hắn đi đến đồng châm bên cạnh, khom người lấy châm thời điểm, còn cái gì đều không có phát sinh.

    Mục người què dùng thô ráp chỉ bụng nhéo lên đồng châm, hai mắt khép lại, vừa muốn lần thứ hai thi pháp, chợt nghe mặt sau Mục Tiểu Ngọ nhẹ nhàng "Tê" một tiếng, đảo trừu một ngụm khí lạnh.

    Mục người què đột nhiên mở mắt ra, ở nhìn đến trước mặt cảnh tượng khi, sợ tới mức chân tức khắc mềm, lảo đảo triều lui về phía sau vài bước, ngưỡng dựa vào trên mặt tường.

    Cách hắn cách đó không xa có một khối vải đỏ, nổi tại cách mặt đất ba thước cao địa phương, chợt cao chợt thấp, triều hắn phương hướng phập phềnh lại đây. Kia vải lẻ đã thực cũ, hơn nữa tựa hồ hồi lâu chưa rửa sạch quá, mặt trên phiếm tầng dầu mỡ hắc quang. Bất quá, vẫn là có thể mơ hồ nhìn ra bố mặt trên thêu một con cẩm lý, hoàng thân bạch bụng, còn chuế hai điều vàng nhạt sợi râu.

    Vải đỏ từ trên xuống dưới, run rẩy chi gian, Mục người què liền nhìn tới rồi nó phía dưới kia một đôi đỏ như máu tròng mắt, cùng với tròng mắt chung quanh một vòng mủ huyết.

    Nó nhìn hắn, thẳng lăng lăng, giống một đôi mắt cá chết tình.

    Mục người què sợ tới mức ngây dại, nắm đồng châm dựa tường đứng, nhìn kia đồ vật một chút triều chính mình tới gần, lại run run rẩy rẩy vô pháp hoàn chỉnh mà niệm ra một câu khẩu quyết tới. Hắn thậm chí cảm thấy, liền tính chính mình có thể niệm đến ra tới, đồng châm cũng không thấy đến sẽ nghe chính mình mệnh lệnh. Nó là Linh Khí, có thể cảm giác được thi pháp người tâm cảnh, hắn hiện tại sợ tới mức chân đều mềm, chẳng lẽ nó còn có thể có phá địch khí thế sao?

    Vải đỏ càng ngày càng gần, gần gũi cơ hồ quét đến trên người hắn, Mục người què đúng lúc mà từ trong cổ họng phát ra một tiếng kêu, toàn quá thân liền phải chạy, còn chưa dung hắn bán ra bước chân, trong tay châm lại bị cầm đi. Mục Tiểu Ngọ đứng ở hắn phía sau, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp đồng châm đem chiđặt ở giữa mày trước, có chút suy yếu mà hướng phía trước quát nhẹ một tiếng, "Ngàn thần vạn thánh, hộ ta châm linh. Chín xấu chi quỷ, biết nhữ tên họ. Cấp cần bắt được, không được lâu đình."

    Nàng thanh âm không lớn, lại tự tự châu ngọc, dứt khoát lưu loát. Quả nhiên, đồng châm nhẹ nhàng run lên, từ nàng đầu ngón tay phi sắp xuất hiện đi, triều vải đỏ chính phía trên thẳng cắm xuống dưới.

    Vải đỏ biến mất, đồng châm cũng giống nhau. Mục Tiểu Ngọ nhẹ thư khẩu khí, phía sau lưng hãn sột sột soạt soạt chảy xuống dưới, đem váy đều sũng nước.

    "Thêu.. Thêu.. Thêu đến nó?", Mục người què đầu lưỡi còn đánh kết, nói chuyện mơ hồ không rõ, "Ngươi thế nào? Thương.. Thương chỗ nào rồi?"

    "Eo," nói xong cái này tự, Mục Tiểu Ngọ cảm thấy kia miệng vết thương càng đau, huyết theo che lại miệng vết thương khe hở ngón tay chảy xuống tới, chân cũng đi theo mềm nửa thanh, "Bên trong chết người, không biết là ai."

    Nàng nói triều rộng mở cửa phòng nhìn thoáng qua, lại ở trong nháy mắt kia, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch: Trong phòng treo một khối vải đỏ, màu đỏ thẫm, giống sũng nước huyết tương giống nhau. Nàng nhìn không tới bị nó che đậy trụ chính là cái gì, lại có thể rõ ràng cảm giác được đến nó ác ý.

    "Đinh" một tiếng, đồng châm từ trong phòng bay ra tới, rơi trên mặt đất, bị đỉnh đầu ánh trăng chiếu đến sáng quắc tỏa sáng, đem Mục Tiểu Ngọ tâm đều thứ đau.

    "Nó.. Nó như thế nào còn ở?" Nàng nhìn phiêu ở trong phòng kia phiến vải đỏ, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt.

    Mục người què hiển nhiên cũng thấy được, hắn đỡ tường triều lui về phía sau, trong miệng lẩm bẩm, "Thật là đen đủi về đến nhà, như vậy cái đồ vật, như thế nào khiến cho hai ta cấp đụng phải, hay là đây là thiên muốn tuyệt hai chúng ta."

    Hắn vừa dứt lời, đường đi bên kia bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào tiếng người, theo sát, chính là một đoàn hồng quang, chính từ xa tới gần nhanh chóng triều bọn họ phương hướng vọt tới.

    "Ai ở kia? Xảy ra chuyện gì sao?"

    Cùng với ồn ào kêu gào thanh, Mục Tiểu Ngọ phát hiện trong phòng kia khối vải đỏ không thấy, nàng cảnh giác mà mọi nơi xem nhìn, cũng không có phát hiện nó. Nó ở một đại bang Diêm gia hạ nhân đã đến phía trước, vô thanh vô tức mà biến mất rớt.

    "Chúng ta nghe được tiếng la liền chạy tới, nhị vị chính là xảy ra chuyện gì?" Dẫn đầu cái kia nhìn đến Mục gia tổ tôn, vội tiến lên dò hỏi.

    Mục Tiểu Ngọ thở hổn hển vài tiếng, mới vừa rồi nói, "Ta bị điểm thương, không có trở ngại, bất quá.." Nàng nhìn về phía sương phòng, "Bên trong giống như chết người, các ngươi chạy nhanh qua đi nhìn xem."

    Người nọ nghe nàng như vậy nói, sợ tới mức mặt đều có chút trắng bệch, vội mang theo mấy cái gã sai vặt đi vào. Không bao lâu, MụcTiểu Ngọ liền nghe được trong sương phòng truyền ra vài tiếng kinh hô.

    "Huyết.. Thật nhiều huyết.."

    "Mau chiếu chiếu, mau chiếu chiếu là ai.."

    "Quân cô nương, là quân cô nương a.."

    Quảng cáo

    * * *

    Thúy Quân nằm ngửa trên sàn nhà, trên mặt cơ bắp banh thật sự khẩn, biểu tình vặn vẹo đến có chút dọa người. Nàng cặp kia xinh đẹp mắt đào hoa trương đến đại đại, vô thần mà nhìn chằm chằm đen như mực nóc nhà.

    Sở dĩ nói vô thần, đảo không phải bởi vì nàng đôi mắt mất đi sáng rọi, mà là nàng hốc mắt trung, tròng mắt thế nhưng không cánh mà bay, chỉ còn lại có hai cái màu đỏ thẫm huyết oa.

    Bất quá chỉ là mất đi hai cái tròng mắt, còn không đủ để tạo thành nàng tử vong. Nàng vết thương trí mạng ở trên cổ, nơi đó có một cái tiểu hài tử nắm tay như vậy đại động, da thịt hướng ra ngoài tràn ra, mạch máu hoàn toàn phá, bị tàn nhẫn mà nắm ra tới, gục xuống ở bên ngoài.

    Tương Trinh ở nhìn đến Thúy Quân thi thể khi trước hôn mê bất tỉnh, ngay sau đó chính là Diêm Dư Trì. Cái này thân hình cao lớn Diêm gia đại thiếu gia chỉ phát ra một tiếng buồn kêu, liền ngã vào hắn đệ đệ bên người, nếu không phải Diêm Thanh Thành kịp thời nâng trụ hắn, chỉ sợ đã đập vỡ đầu.

    Diêm Thanh Thành trước sai người đem ca tẩu nâng đi dàn xếp hảo, sau đó thần sắc ngưng trọng mà nhìn Thúy Quân thi thể, qua hồi lâu, mới rầu rĩ hỏi một tiếng, "Ai trước phát hiện nàng?"

    "Mục.. Mục.. Gia.."

    Diêm Thanh Thành có chút kinh ngạc, "Tiểu Ngọ? Là ngươi cùng ngươi gia gia phát hiện nàng? Vậy các ngươi nhưng nhìn đến hung thủ sao?"

    Mục Tiểu Ngọ liếc hắn một cái, trong ánh mắt có chần chừ chi sắc, "Công tử, có chút lời nói vẫn là đơn độc cùng ngươi giảng tương đối hảo."

    Diêm Thanh Thành nhìn nàng trong chốc lát, rốt cuộc gật gật đầu, vì thế hắn phía sau mấy cái hạ nhân liền biết điều nhi ngầm đi, chỉ để lại bọn họ ba người cùng kia cụ hình dung đáng sợ xác chết.

    Mục Tiểu Ngọ đem sự tình trải qua nhất nhất nói tới, cuối cùng, nàng đón Diêm Thanh Thành kinh ngạc ánh mắt, lại bỏ thêm một câu, "Diêm gia là nhà giàu, nếu là truyền ra này đó thần quỷ nói đến, chỉ sợ sẽ đối với ngươi gia sinh ý bất lợi, cho nên những việc này vẫn là lén nói tương đối hảo."

    Lời còn chưa dứt, ngoài phòng lại bỗng nhiên truyền đến một cái âm thanh trong trẻo, "Thanh Thành, trong nhà xảy ra chuyện không cho ta biết, chẳng lẽ là sợ ta đi ra ngoài loạn khua môi múa mép sao?"
     
  4. phương 0412 trang 1007

    Messages:
    26
    Chương 13

    Nội dung chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Tiểu Ngọ híp mắt nhìn hai nam nhân đang đứng, trong đó một người cao lớn ăn mặc rất quái dị, choàng một cái áo choàng dài, hắn ta mặc hai bộ quần áo và quần tây, vải khá rộng và đường nét. Người còn lại thì thấp hơn mặc trang phục bình thường, thoạt nhìn là thị vệ của nam nhân cao lớn kia. Tuy vóc dáng hắn không cao nhưng ngược lại nhanh nhẹn, ánh mắt nhạy bén, rõ ràng là người trong nghề.

    "Hai người này thoạt nhìn không phải người bình thường." Mục người què nói thầm bên tai Mục Tiểu Ngọ, giọng nói có chút bất an. Lấy hiểu biết của Mục Tiểu Ngọ đối với lão, lão thường có chút rụt rè khó che giấu khi đối mặt với quan chức. Nhưng hai người kia cũng không mặc đồng phục, cho nên nàng phỏng đoán từ trên người bọn họ, đặc biệt là khí thế ngút trời của nam nhân cao lớn kia khiến cho lão phải sợ hãi.

    "Bình tĩnh." Ánh mắt Mục Tiểu Ngọ lóe sáng trong bóng tối, ra hiệu cho Mục người què bình tĩnh lại.

    "Tử Mại, sao ngươi lại ở đây?" Diêm Thanh Thành vội vàng chào hỏi. "Ở đây có người chết, xui xẻo lắm ngươi nên tránh đi."

    Nam nhân kia không chút bận tâm bước tới, giơ đèn pin do thị vệ đưa qua rồi chiếu xuống, đảo mắt nhìn quanh thi thể của Thúy Quân vài lần, nhíu mày nói với Diêm Thanh Thành: "Hai nhà chúng ta có quan hệ gì? Chuyện lớn như vậy còn muốn gạt ta?"

    Nói xong thấy Diêm Thanh Thành cúi đầu không nói, y liền phân phó thị vệ: "Bảo Điền, ngươi thấy thế nào?"

    Người thị vệ tên Bảo Điền kia ngồi xuống nhìn một lúc lâu rồi đứng dậy nói: "Thiếu gia, vết thương trên xác chết này thật kỳ quái."

    "Như thế nào?"

    "Cổ họng bị cắt đứt kéo ra bên ngoài cơ thể, hẳn là bị vũ khí sắc bén gây ra. Nhưng vết thương trên cổ lại không đồng đều, có những vết gợn sóng, giống như là.."

    Nam nhân nheo đôi mắt lại: "Giống như là cái gì?"

    "Giống như nàng ấy đã từng bị bắt, đúng không?" Mục Tiểu Ngọ nhìn Bảo Điền, sau đó liếc mắt nhìn nam nhân cao lớn một cái, nhẹ giọng nói: "Bởi vì thứ giết nàng ấy không phải là người, mà là túy."

    "Ngươi là ai?" Đôi mắt Bảo Điền lộ ra cảnh giác.

    Diêm Thanh Thành vội tiến lên giải thích: "Tử Mại, Bảo Điền, ta quên giới thiệu với các ngươi, đây là Mục tiên sinh cùng Mục cô nương, chính là hai vị ân nhân cứu mạng mà ta đã nói kia cũng là khách của nhà họ Diêm chúng ta. Tiểu Ngọ, vị này chính là Triệu Tử Mại Triệu thiếu gia, tổ tiên của ta từng làm ở nhà bọn họ.."

    "Triệu gia cùng Diêm gia là thế giao." Triệu Tử Mại bất động thanh sắc mà đánh gãy lời Diêm Thanh Thành.

    Diêm Thanh Thành hiểu ý, liền nói tiếp: "Đúng vậy, Tử Mại mới ngồi thuyền từ Europa về nước, cập bến ở Chương Đài, biết cha ta tổ chức tiệc mừng thọ nên đến chúc mừng."

    Triệu Tử Mại nhướng mày, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp: "Ngươi vừa nói" túy "là cái gì?"

    "Túy, chủ yếu ám chỉ ma quỷ hại người. Nói một cách đơn giản chính là người sau khi chết, oán khí tích tụ không tiêu tan liền sẽ hóa thành túy."

    Nói xong câu đó nàng im lặng chờ y phản bác. Bởi vì nàng cảm thấy người như Triệu Tử Mại này biết một chút về phương Tây học thì sẽ khá coi thường học thuyết truyền thống về ma và thần của nàng. Nếu không phản bác nó, y sẽ không thể hiện được sự uyên bác của mình.

    Chỉ là nàng đã đoán sai rồi, Triệu Tử Mại chẳng những không có hiển lộ ra vẻ kiêu ngạo, ngược lại còn nghiêm túc suy tư một lát rồi hỏi lại: "Túy tức là quỷ?"

    "Đúng mà cũng không đúng. Quỷ vô hình, túy lại hữu hình, oán khí ngưng kết liền có thể hóa thành thực thể, cho nên túy có thể trực tiếp giết người, quỷ lại chỉ có thể mượn dùng tay người khác để giết người. Tuy nhiên túy phải có ký chủ, nó có thể thoát ly ký chủ một đoạn thời gian nhưng không quá lâu, bởi vì nó được ngưng tụ từ âm oán chi khí cho nên không thể tồn tại đơn độc ở dương gian được."

    "Nhưng nó giết người, nhất định phải có nguyên nhân." Triệu Tử Mại lại nhìn thoáng qua thi thể của Thúy Quân, gằn từng chữ nói: "Móc đi tròng mắt, ngoài hận ý tận xương, hành hạ đến chết để cảm thấy được thỏa mãn, còn có ngụ ý khác không?"

    Mục Tiểu Ngọ sâu kín cười cười: "Có ngụ ý gì thì ta không biết nhưng hận ý nhất định có, chuyện này thì phải cần Diêm thiếu gia tới trả lời thay cho chúng ta." Lúc này nàng nhăn chặt lông mày lại, bỗng nhiên "Ai u" một tiếng.

    Máu tươi từ khe hở ngón tay nàng "tí tách" rơi xuống đất, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua. Ngay sau đó nàng liền lặng lẽ ngã xuống như chiếc lá bị gió thu cuốn đi.

    * * *

    Nghĩa trang của Diêm gia là tòa nhà bên ngoài khe núi hướng Tây Bắc, ở đó có một sân chuyên dành để xác người, nơi họ để linh cữu là ở bên trong từ đường nhà họ Diêm. Nhưng Thúy Quân là người hầu của Diêm gia, được mọi thành viên trong nhà kính trọng, hiện tại lại không tiện kinh động quá nhiều người, cho nên chỉ có thể tạm thời đem thi thể để ở từ đường Diêm gia.

    Bên trong từ đường lạnh lẽo và ẩm ướt, ánh trăng dường như bị kìm hãm căn bản không thể chiếu vào. Mọi ngóc ngách trong từ đường giống như bị mực nước quét qua, đen sì một mảnh, híp mắt cũng không thấy rõ.

    Người hầu đang đi ở phía trước vặn ngọn đèn dầu cháy lớn thêm rồi nhẹ nhàng để ở bên cạnh chiếc giường gỗ đặt thi thể của Thúy Quân, như thể hắn ta sợ làm nàng giật mình.

    Thúy Quân vẫn là bộ dáng cũ mặt ngửa lên, hốc mắt trống rỗng "nhìn" chằm chằm lên nóc nhà. Tóc nàng ta xõa rũ rượi trên giường, sợi tóc bởi vì máu tươi thấm vào mà bện thành từng đoàn nhìn thật ghê người.

    Bộ lễ phục sa tanh màu nâu của Diêm Bạch Lâm vẫn chưa được thay, người hầu dìu ông vào phòng. Ông cúi đầu nhìn thoáng qua vết cắt trên cổ Thúy Quân, bả vai run một chút, đôi mắt cũng trừng lớn.

    Diêm Thanh Thành vội tiến lên đỡ lấy ông, có chút đau lòng nói, "Cha, cha về phòng nghỉ ngơi đi, cứ để con lo liệu những việc này."

    "Mục gia thật sự nhìn thấy hung thủ sao? Bọn họ nhìn thấy gì?" Diêm Bạch Lâm trái lại nắm chặt tay Diêm Thanh Thành, làm hắn có chút đau.

    "Đúng vậy." Diêm Thanh Thành nói xong liền thì thầm vài câu vào tai Diêm Bạch Lâm.

    Ý định ban đầu của hắn là không cho mọi người nghe được rồi lan truyền ra ngoài, nhưng sau khi Diêm Bạch Lâm nghe được lại đột nhiên ngẩng đầu lớn tiếng nói, "Vải đỏ? Vật kia được phủ một mảnh vải đỏ sao?"

    Triệu Tử Mại vẫn luôn đứng ở một bên thấy vậy vội ra lệnh cho Bảo Điền đưa nhóm người hầu ra ngoài, sau đó mới nói với Diêm Bạch Lâm, "Diêm bá phụ, có phải ngài biết nội tình bên trong không? Con nghe ý tứ của Mục cô nương là tà ám sẽ không vô cớ giết người."

    Nghe y nói như vậy vẻ mặt của Diêm Bạch Lâm đình trệ một chút, qua hồi lâu mới hòa hoãn lại.

    "Tử Mại." Ông nhìn Triệu Tử Mại, ngữ khí bằng phẳng lại trầm thấp: "Ta thật sự không biết tại sao tà ám lại giết người, nhưng mà hai mươi năm trước, thúc.. Không, là ta và bá mẫu của con đã từng nhìn thấy nó. Chính vì việc này mà bá mẫu con mới trở thành bộ dáng như bây giờ.

    "
     
  5. phương 0412 trang 1007

    Messages:
    26
    Chương 14 đứa bé

    Nội dung chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đó là chuyện của hai mươi năm trước, năm đó Thanh Thành chỉ mới có năm tuổi, nhỏ hơn Gia Ngôn bây giờ một chút.

    Ngày hôm đó, sau một tháng cơn mưa cuối cùng cũng tạnh. Mặc dù trời vẫn còn âm u, dường như vẫn còn lác đác vài hạt mưa lại thêm cảnh vật đìu hiu nên cũng không thể đi đâu.

    Ta và bá mẫu con vẫn còn là thiếu niên và vẫn muốn vui chơi, đã nửa tháng nay ở nhà đương nhiên là rất muộn phiền. Cho nên khi thấy trời đã tạnh liền không thể ngồi yên được nữa, vì vậy, hai người chúng ta liền bỏ đi, tự mình đến thành Chương Đài.

    Sau này ta thường nghĩ rằng, ngày đó chính là khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc cuối cùng của chúng ta khi bên cạnh nhau.

    Hôm đó hai chúng ta đã ở thành Chương Đài rất lâu, ăn uống ở vài tiểu lâu nổi tiếng, xem một vài vở kịch, còn mua rất nhiều bộ đồ chơi mới lạ chuẩn bị mang về nhà cho Dư Trì và Thanh Thành chơi. Vì thế khi chúng ta về đến nhà trời cũng đã tối rồi.

    Bầu trời đêm đó vô cùng tối, không có sao, chỉ có ánh trăng lưỡi liềm mờ ảo giống như ngày hôm nay.

    Sau khi xuống xe ngựa, hai chúng ta liền đi về phía ngôi nhà, vừa nói về những chuyện vui đã trải qua trong ngày mà không hề nhận ra rằng sự nguy hiểm đang đến gần. Ta vẫn còn nhớ rằng ngày hôm đó bá mẫu con rất vui vẻ, như một tiểu cô nương cứ huyên thuyên mãi với ta về "Tứ đại kịch," nói về chúng với những từ mỹ lệ và những trích dẫn kinh điển của bộ kịch, điều này tuyệt vời vô cùng. Tâm tình của ta cũng bởi vì nàng ấy mà dâng trào cảm xúc, trở nên rất vui vẻ, những phiền não đều tạm thời ném qua một bên.

    Nhưng khi chúng ta chỉ còn cách cổng Diêm Trạch mười bước, bá mẫu con đột nhiên dừng lại nhìn chằm chằm về phía trước, một tay nắm chặt áo ta, ngơ ngác hỏi một câu: "Bạch Lâm, đó là.. đó là Thanh Thành sao?"

    Ta nhìn thoáng qua về phía trước nhưng lại không nhìn thấy được gì. Phía trước ngoại trừ ngôi nhà dường như phảng phất có một lớp không khí mờ ảo từ dưới nền đất trải dài cả Diêm trạch thì chỉ còn lại màn đêm tối. Vì vậy ta chỉ cười nói: "Đâu có gì đâu? Thanh Thành hẳn là đã ngủ rồi, sao lại có thể ở chỗ này chờ chúng ta."

    Chính là lời nói còn chưa nói xong, ta lại cảm giác cả người chợt lạnh, giống như một chậu nước lạnh từ trên đầu tưới xuống.

    Ta đã nhìn thấy nó.. nó không cao, chỉ cao hơn cái eo ta một ít, thảo nào bá mẫu thoạt nhìn lại tưởng là Thanh Thành.

    Trên đầu nó có một tấm vải đỏ, mảnh vải đỏ rực cùng ánh sáng đen vụt nhanh qua trước cửa nhà họ Diêm, thoắt ẩn thoắt hiện, lúc có lúc không rất khó phân biệt.

    Mỗi khi nó nhảy lên một bước, tim ta lại rung lên theo dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bá mẫu con sợ đến mức toàn thân đều cứng đơ ngay tại chỗ, ngoại trừ việc nắm chặt ngón tay của ta thì không thể làm hay nói bất kỳ điều gì khác cả.

    Mà nó có vẻ như không phát hiện ra hai chúng ta, cứ vô thanh vô thức tới lui và biến mất ở phía trước, xuất hiện, biến mất, lại xuất hiện..

    Ta không nhớ rõ nó đi khi nào, ta chỉ nhớ bá mẫu con ngã xuống chân ta mà không có một tiếng động, hôn mê ba ngày mới tỉnh dậy.

    Chúng ta đều biết những sự việc sau đó, bá mẫu con mặc dù đã tỉnh nhưng tinh thần lại không như trước kia, không những phản ứng chậm chạp, thường nói những lời vô nghĩa, mà còn hay nói những lời khùng điên không ai hiểu. Cho nên tối hôm qua nàng làm náo loạn ta cũng không để tâm, cho rằng nàng ấy chỉ là nhớ về chuyện cũ, nhưng bây giờ xem ra nàng ấy hẳn là nhìn thấy thứ đồ vật đó một lần nữa.

    "Nói như vậy ngài cũng không biết tà ám kia là gì?" Nghe Biêm Bạch Lâm nói xong, Triệu Tử Mại suy nghĩ một chốc rồi chậm rãi hỏi một câu.

    Diêm Bạch Lâm lắc đầu, sự thăng trầm và nỗi đau trong mắt hòa vào nhau, "Nếu biết được là gì thì có lẽ ta đã có thể tìm ra giải pháp chứ hiện tại đến hốt thuốc cũng không thể làm được, thiệt là khổ sở mà."

    "Chính là," Triệu Mại bước lên trước một bước, ánh mắt mờ nhạt bởi ánh sáng của ngọn đèn dầu. "Chính là lúc đó tuy rằng nó đã dọa bá mẫu sợ hãi nhưng nó không giết ai cả, còn lần này nó đã giết Thúy Quân cô nương."

    "Tử Mại nói không sai, phụ thân, tại sao nó muốn giết người? Nếu sự xuất hiện của ác ma này có liên quan đến nhà họ Diêm của chúng ta, vậy tại sao nó lại phải giết Thuý Quân? Xét cho cùng Thuý Quân cũng chỉ là nha hoàn, đâu phải là người nhà họ Diêm chúng ta." Diêm Dư Trì cau mày hỏi một câu.

    "Ta vẫn không rõ." Diêm Bạch Lâm dời ánh mắt nhìn xác chết Thúy Quân đi. "Nhưng chúng ta không thể làm gì khác hơn. Thanh Thành, ngày mai hãy để quản gia chọn một quan tài và tấm bia tốt cho Thúy Quân rồi đem nàng đi hậu táng. Cha mẹ của Thúy Quân sớm đã không còn nữa, nhưng ta nghe nói nàng còn có một đệ đệ ở Chương Đài, gia đình chúng ta sẽ lo cho quãng đời còn lại của đứa trẻ đó để nàng có thể ra đi thanh thản."

    Diêm Thanh Thành gật đầu đồng ý nhưng trong lòng Triệu Tử Mại vẫn không yên, nói với Diêm Bạch Lâm, "Bá phụ, Mục cô nương kia nói tà ám ngày thường là giấu ở trong cơ thể của ký chủ. Những lời này khó tránh làm người ta hoảng sợ khi nghĩ đến bởi vì ký chủ nhất định cũng đang ở Diêm gia. Nó ở trong tối, chúng ta ngoài sáng, như vậy chẳng phải là mọi người đều gặp nguy hiểm sao?"

    Diêm Bạch Lâm cả người chấn động, "Đó là những gì nàng nói? Ác ma đang sống trong cơ thể của người thường?"

    Triệu Tử Mại vừa định trả lời, bỗng nhiên nghe được bên người Diêm Thanh Thành phát ra một tiếng thở nhẹ, y tay chỉ về hướng Thúy Quân nằm, "Nàng.. Tại sao nàng lại xuất huyết?"

    Trên chân của Thúy Quân lộ ra một dòng máu, có vẻ như phần máu chảy ra từ phần đùi được che kín hoặc là ở chỗ sâu hơn.

    "Tìm đại phu xem rốt cuộc là thế nào." Giọng nói Diêm Bạch Lâm trầm xuống, ánh sáng trong ánh mắt mờ đi.

    * * *

    "Vị cô nương này có thai, vừa rồi chảy ra chính là bào thai chưa thành hình trong bụng nàng." Đại phu nói xong thì nơm nớp lo sợ đứng sang một bên, nhanh chóng ngoảnh mặt đi tránh khỏi ánh nhìn kinh ngạc của ba người.

    "Nhưng.. nàng ta còn chưa xuất giá." Diêm Bạch Lâm nghẹn một hồi lâu mới thốt lên được những từ đó. Ông luôn tự hào về gia phong nghiêm khắc của gia tộc nên khi phát hiện trong nhà xảy ra sự việc này không khỏi ngạc nhiên và tức giận.

    "Hài tử này chưa đến hai tháng, cho nên không thể nhìn thấy trên thi thể vị cô nương này. Hơn nữa cũng không thể xác định được rằng nàng có biết bản thân mình mang thai hay không." Giọng của đại phu thấp đi một ít, nói với Diêm Bạch Lâm, "Nhưng người sau khi chết thì bị sảy thai, loại tình huống này tuy hiếm thấy nhưng cũng không phải chưa từng có, lão gia ngài cũng không cần quá để ở trong lòng."

    Dĩ nhiên Diêm Bạch Lâm không phải chú ý điều này. Hiện tại cả người ông đều phát run, phải nhờ Diêm Thanh Thành nâng mới không bị té ngã. Ông đi đến ngoài cửa, nhìn những người hầu đang canh giữ ở bên ngoài lên tiếng phẫn nộ quát, "Tra, nhất định phải tra ra cái kẻ làm nhục nhã danh dự gia đình ta là ai!"

    Đám người hầu chạy ra khỏi sân, nhưng khi chưa đến cửa, cánh cửa sân đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, Diêm Dư Trì lảo đảo xông vào. Sắc mặt hắn tái nhợt, dưới chân lảo đảo như người mất hồn.

    Hắn dường như không nhìn thấy những người khác, lập tức đi đến chỗ Thúy Quân nằm trong phòng rồi "Rầm" một tiếng quỳ xuống bên ván gỗ.

    "Thúy Quân." Nước mắt trên mặt nước mắt rơi xuống, "Thúy Quân, ta xin lỗi nàng."
     
  6. phương 0412 trang 1007

    Messages:
    26
    Chương 10

    Nội dung chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai? Ai ra?" Mục Tiểu Ngọ mạnh mẽ rút tay ra, vừa xoa xoa cổ tay vừa nhìn bà lão trước mặt: Nàng hai mắt vẩn đục, tóc bạc trắng, cả nếp nhăn như dùng dao nhỏ khắc ra tới, cô ấy được cho là bằng tuổi Diêm Bạch Lâm, nhưng có vẻ cô ấy lớn hơn 10 tuổi so với Diêm tộc được chăm sóc tốt. Thử nghiệm quảng cáo hình mờ thử nghiệm quảng cáo hình mờ.

    "Ngươi nói chính là ai?" Mục Tiểu Ngọ hỏi lại một câu.

    Bà lão nghiêng người, một mặt quả óc chó già gân như dán vào mặt Mục Tiểu Ngọ, bà ta run rẩy nói "Kia khối vải đỏ, hắn còn cái, chính là bày ra mặt gương mặt kia, đã thay đổi. Đen sì, nhăn bèo nhèo. Còn có mắt.." Nàng run cầm cập, cảm giác như đã thấy con quái vật mà cô đã miêu tả, "Đôi mắt giống cục than, bên trong màu đỏ, bên trong màu đen, ta không dám nhìn nhiều, giống như sẽ bị cặp mắt kia hít vào.."

    "Mắt đỏ". Mục Tiểu Ngọ thể hiện sự nghiêm túc trên khuôn mặt, cô cau mày và suy nghĩ một lúc, cuối cùng hỏi lại "Ngươi biết hắn?"

    Những lời này như đâm cho bà Diêm một nhát dao, nàng run lên vẫy tay về phía Mục Tiểu Ngọ lắc đầu "Tôi không nhận ra anh ta! Những chuyện này tôi không liên quan gì tới tôi! Ta không biết gì hết! Đừng để hắn tìm đến ta.."

    "Ta biết không liên quan tới ngươi, nhưng ta cần phải biết hắn là ai mới có thể giúp đỡ ngươi, đúng không?" Mục Tiểu Ngọ hạ giọng xuống nói, vỗ về trên bàn tay khô khốc an ủi

    "Hắn.. là rất lâu trước kia. Lúc đó Thanh Thành cũng không lớn lên bằng lời khen.." Nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi, hỏi câu nửa lừa nửa dối nói: "Gia Ngôn.. Gia Ngôn.. Anh ấy không sao chứ?"

    "Anh ấy không sao, tối hôm qua đã tỉnh lại rồi" Mục Tiểu Ngọ có chút mất kiên nhẫn, "Diêm tiểu thư, hay là quay lại chuyện ngày hôm qua đi" "Người mà ngươi luôn mồm nói là ai?"

    Vừa dứt lời, phía sau bỗng truyền tới một tiếng kêu gọi, "Lão bà, ngươi tới rồi" Ngay sau đó Thúy Quân liền giống một trận gió lượn lờ đi, phía sau lưng còn có bốn năm tiểu nha đầu, thấy Diêm lão thái, vội vàng vây quanh người nàng xem xét, sợ nàng bị thương.

    "Mục cô nương, xin lỗi đã làm phiền ngài" Thúy Quân mỉm cười xin lỗi, một bên sai người đưa Diêm lão thái về phòng, "Lão thái nhà ta mấy năm nay không được ổn, khi tốt khi xấu, không dọa tới ngài"

    Nàng mỉm cười ấm áp, cư xử tử tế, trông rất giống một người giúp việc phụ trách. Tuy nhiên điều mà Mục Tiểu Ngọ để ý lại là quần áo của nàng ta, nàng ta mặc một chiếc áo choàng đỏ son bằng gấm, có vải sa tanh trắng ở tay áo, và đôi giày thêu màu hồng nhạt. Dáng người xuất sắc, vóc người cao, cốt cách tinh tế, khuôn mặt ngọc nhỏ nhắn, có đôi mắt đào, khoé mắt hoie ủ xuống, ý cười trầm ngâm

    Cô ấy tất nhiên xinh đẹp, nhưng có hai loại vẻ đẹp hoàn toàn khác với thiếu phu nhân. Một người đẹp như hoa bách hợp, một người đẹp tựa hoa mẫu đơn.

    Mục Tiểu Ngọ thanh thanh yết hầu, "Lão thái nói nàng tối hôm qua tìm thấy được kỳ quái đồ vật"

    Nụ cười của Thuý Quân càng sâu, nàng ta tốt bụng nắm lấy tay Mục Tiểu Ngọ, "Bình thường lão nhân gia bà đều phải náo loạn một hồi như vậy, ngươi ở lâu rồi sẽ hiểu, sau một thời gian dài chung sống. Nếu tất cả chúng ta đều coi trọng lời nói của cô ấy, thì mỗi ngày ngươi không cần phải làm những việc khác, ngươi không thể giải quyết những việc này một mình. Theo ta, lão thái có thể đã gặp ác mộng đêm qua."

    Nói tới đây, Mục Tiểu Ngọ sắc mặt dịu đi một chút, Thúy Quân nhìn nàng từ trên xuống dưới, cười nói: "Ta luôn nói bọn họ làm việc không cẩn thận, ta thật sự đồng ý. Mặc dù quần áo tuy tốt, trên đầu lại thiếu điểm trang sức tới xứng, ngươi đi theo ta, ta giúp ngươi giả dạng một chút"

    Thúy Quân đưa Mục Tiểu Ngọ bữa trưa nhỏ với một chiếc kẹp tóc bằng ngọc bích, trang trí chạm khắc, khảm bốn vị trí xung quanh hình ngọc lam tròn, và chiếc váy rất tương xứng với nàng.

    Tuy nhiên, nghe nói chiếc kẹp tóc này là đồ cổ, đáng giá rất nhiều tiền, Mục Tiểu Ngọ liền tạm thời dứt cá rực rỡ của mình, bước đi suôn sẻ bốn phía, sợ đem vật kia làm hỏng.

    Hơn nữa, bây giờ nàng cùng Mục người què ngồi ở Diêm Bạch Lâm dự sinh nhật lần thứ 60, đối mặt với một vòng tròn quan chức cấp cao, cô lại càng sợ hãi

    Diêm Thanh Thành, nàng ta mang theo ý cười nhùn món ăn tinh xảo trước mặt, tay đè nén lòng muốn đãi, vài món ăn đã được đặt vào trước mặt hai người họ. Mục Tiểu Ngọ cảm kích mà nhìn hắn cười cười, sau đó liền gửi một nụ cười hoàn toàn khác với Diêm Dư Trì đang liếc nhìn anh ta.

    Mục người què hôm nay ăn không nhiều, sự chú ý của anh đều hướng về chai rượu ngon. Mục Tiểu Ngọ chỉ nghe đồn Diêm Bạch Lâm giới thiệu cái gì mà thu lộ bạch. Khi mùa thu lạnh hơn anh đặt một cái hoặc đồ dùng khác dưới cây cỏ, nhặt lá và dựng ngược lên.. Sau đó sương nhỏ giọt được kết hợp với trầm hương, mộc hương, đinh hương, kể tử, đàn hương, mộc hương, sen trắng, cam thảo, và hơn mười loại thảo mộc khác. Hương vị của nó rất trong và tinh khiết, và màu sắc trong nhưng tốn kém nhiều tài sản, nhân lực, quan trọng hơn nó là quà tặng của thượng đế nên vô cùng quý giá, không dễ dàng gì đối với những công tử bình thường có được một chậu nhỏ, ngay cả với một gia đình quyền lục như nhà họ Diêm thì thu nhập còn ít hơn. Hơn năm cái, chỉ lấy được một hai chai.

    Mục người què tửu lượng không tốt cũng là người lớn tuổi nên chỉ sau một vài chén là hơi say, hơn nữa còn nói về cuộc gọi linh trước mặt đám đông

    "Ngư.. ngư là nhất. Bị chôn dưới biển không tìm được xác. Ta.. Ta dùng bù nhìn thay xác, mặc vào áo của người quá cố, rồi sau đó vong linh lưu lạc trong.." biển. Gọi lại giới thiệu cho bù nhìn để mai táng ".

    " Còn có một ít chết ở quê, không tìm được đường về. Ta cũng làm phép, để lá rụng về cội, hồn họ sẽ về quê, nhân tiện vẫn còn nhiều người chết oan. Nếu họ chết oan, không muốn bước vào luân hồi nên chỉ có thể dùng kim đồng đề buộc thôi "

    Mục Tiểu Ngọ đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng bỗng vô vị, giống như đang nhai sáp. Nói về cái chết đầu thai vào tiệc sinh nhật của người khác, chỉ có Mục người què mới làm được. Mục Tiểu Ngọ thấy mọi người trên bàn đang nhìn họ bằng ánh mắt kì quái, sắc mặt có chút khó xử, nhưng nàng cũng biết một khi mở hộp trò chuyện của Mục người què, những người khác sẽ không lấy được, thậm chí cả nàng

    Nóng ruột, nàng đành phải nhìn một lượt bàn ăn đầy ắp rồi cưới phá lên" Ông nội say quá, tiễn ông về phòng nghỉ ngơi đi, mọi người ăn ngon miệng, hehe, ngon tuyệt"
     
  7. phương 0412 trang 1007

    Messages:
    26
    Chương 11 mùi hương

    Nội dung chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Tiểu Ngọ cự tuyệt ý tốt của Diêm Thanh Thành nên đã để nha hoàn đưa bọn họ trở về. Nàng cũng sẽ nhân cơ hội này mắng Mục người què một trận tiện thể cũng là giải tỏa cơn tức giận trong lòng mình.

    Nhưng Mục người què suốt dọc đường đều hò hét ca hát làm cho nàng đến cơ hội chỉ trích hắn cũng không quá. Song nàng lại hoài nghi rằng hắn đã tỉnh rượu đôi chút, hiện tại chỉ là giả ngây giả dại bởi vì tay hắn đang gắt gao giữ chiếc bình thu lộ bạch vì sợ sẽ làm nó rơi xuống đất vỡ nát.

    Mục Tiểu Ngọ không còn cách nào khác đành phải kéo hắn về phía sân nơi họ ở. Ở phía sau tiếng ồn ào cũng những vị khách mới đến cũng dần dần đi xa khi họ rẽ qua cánh cổng ở bên cạnh thì âm thanh đó gần như hoàn toàn biến mất. Giờ đây nàng chỉ có thể nghe được tiếng bước chân "Thùng thùng" của hai người cùng với tiếng ngâm nga của Mục người què.

    "Ngày xuân ấm áp, kẻ có tiền liền chơi trò đào hồng liễu lục, kẻ không có tiền thì bình minh vừa lên phải vội vã đi trồng trọt. Ngày hè nóng bức, kẻ có tiền vui thú bên bên đầm sen, người cực khổ ngày ngày đánh xe dọc đường trên ngõ dưới, hai hàng lông mày nhăn mãi không thôi.."

    "Ngày xuân ấm áp, trong ánh bình minh

    Quan chức quý tộc say sưa ca múa

    Dân đen nghèo hèn vác cuốc ra đồng.

    Ngày hè nóng bức, ánh nắng chói chang

    Kẻ thượng lưu hưởng lạc bên đầm sen

    Kẻ hạ đẳng trân mình khổ cực kéo xe."

    Sàn sạt.. ngay sát vách tường tựa như có người nào vừa đi ngang qua, thân thể cọ vào mặt tường phát ra một âm thanh cực kỳ nhỏ.

    "Mùa thu sảng khoái, kẻ mạnh uống rượu ngắm trăng sáng, kẻ yếu ớt, bận rộn thu hoạch mùa màng cho tết Trung thu. Mùa đông giá rét, nhà giàu bếp lửa hồng trong gian nhà ấm, nhà nghèo ở ngõ sau, thiếu ăn thiếu mặc, khổ không tả xiết. Từ tháng Giêng đến tháng Chạp có bốn mùa tám tiết, sướng khổ không đều.."

    "Mùa thu mát mẻ, tết Nguyên Tiêu (là tết Trung Thu, vì không muốn bị lặp từ)

    Kẻ giàu lầu cao uống rượu thưởng trăng sáng

    Dân nghèo cúi mặt thu mùa màng.

    Trời đông giá rét,

    Người phú quý êm ấm bên bếp lửa

    Kẻ cơ hàn túng thiếu khổ trăm bề.

    Quanh năm cả thảy mười hai tháng

    Tứ thời bát tiết (Bốn mùa tám tiết) sướng khổ thật không đều."

    "Suỵt." Mục Tiểu Ngọ giơ ngón tay lên hướng về phía Mục người què.

    "Hả.. Làm sao vậy?" Mục người què liền im bặt.

    "Ông có gửi thấy được không?" Nàng đứng bất động, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn vào bức tường như thể muốn xuyên thủng nó.

    "Ngửi thấy được, mùi rượu, mùi rượu từ bốn phía. Có tiền thật là thích, ta sống đến tuổi này rồi.. mới.. là lần đầu tiên uống đó."

    Mục Tiểu Ngọ liếc xéo hắn một cái, đưa tay sờ sờ cánh mũi: Mùi phát ra từ vách tường kia. Theo như lời của hai tiểu nha đầu kia nói là mùi tôm cá thối. Nhưng nói một cách chính xác hơn thì đó là mùi người chết, hơn nữa là người đã chết từ rất lâu rồi.

    Mục Tiểu Ngọ quay đầu lại, giơ một ngón tay lên với Mục người què.

    Mục người què bỗng nhiên tỉnh hẳn rượu, hắn bước lại gần, nghiêng người khó nhọc ngửi, "Thật sự có thứ đó ở đây sao? Ta tại sao không ngửi thấy."

    Mục Tiểu Ngọ hừ lạnh, "Cả người ông toàn bộ đều là mùi rượu, ngửi được thật mới lạ đói.

    Hơn nữa hiện tại mùi rất nhạt, chắc hẳn đã phai bớt rồi." Nói xong nàng rùng mình một cái, lại tiếp: "Hôm nay nghe Diêm lão thái thái nói con liền cảm thấy tòa nhà này không ổn. Nhưng không nghĩ hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy. Con nghĩ tốt hơn hết là hai chúng ta nên cầm tiền rồi đi sớm chứ không sớm muộn cũng sẽ có chuyện không hay xảy ra."

    "Đều nghe con cả."

    Mục người què vừa nói vừa nói vừa giục nàng rời đi. Nhưng khi mới bước ra được vài bước thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét kinh khủng, hai người đều kinh ngạc dừng lại, cùng quay đầu nhìn về phía sau.

    Tiếng kêu phát ra từ hành lang mà họ vừa rẽ qua cách đây không xa. Nhưng sau đó, nó biến mất, như thể bị hút vào màn đêm.

    Bốn phía đen nghìn nghịt, mọi thứ dường như bị một cái chăn đen lớn bao trùm không có lấy một lỗ hở khiến cho người ta có cảm giác khó thở.

    "Đã.. đã xảy ra chuyện gì vậy?" Một lúc Mục người què mới lắp bắp hỏi.

    "Này." Mục Tiểu Ngọ mơ hồ đáp.

    "Xem.. chúng ta nên đi xem một chút không?" Mục người què lại hỏi.

    "Không đi không được. Chuyện này xảy ra trước mắt chúng ta.. Nơi này lại không có người.."

    Mục Tiểu Ngọ thầm mắng một câu "Xui xẻo", sau đso liền xoay người chạy về phía trước. Mục người què tuy chân cẳng không tốt nhưng cũng cố hết sức tập tễnh đuổi theo sau.

    Bên trái cánh cửa là một gian phòng nhỏ, một bên cánh cửa đang mở hé, bên trong không tối cũng không sáng. Mục Tiểu Ngọ định thần lại rồi từ phía sau Mục người bước tới thủ thế rồi tung chân đá văng cửa phòng.

    Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Mục người què liền ném vào trong một nắm đồng xu mà hắn đã chuẩn bị sẵn, những đồng tiền trong bóng đêm liền phát ra vài ánh sáng, sau đó liền rơi đầy trên sàn nhà tạo ra vài tiếng "leng keng."

    "Tại sao lại không có động tĩnh gì?" Sau khi nín thở lắng nghe một hồi thì Mục người què rốt cục bước tới cạnh Mục Tiểu Ngọ, hướng nàng hỏi một câu.

    "Chẳng lẽ lại đi rồi sao?" Mục Tiểu Ngọ lẩm bẩm nói rồi từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy lớn màu vàng. Nàng nhẹ nhàng xoa ngón trỏ và ngón giữa của mình vài lần, tờ giấy màu vàng sáng lên một ngọn lửa, chiếu sáng những ký hiệu kỳ lạ được viết bằng chu sa trên mặt giấy.

    Tuy nhiên, ngọn lửa chỉ lóe sáng một chút liền vụt tắt. Nhưng trước khi nó bị dập tắt, Mục Tiểu Ngọ rõ ràng cảm thấy có thứ gì đó thổi qua ngọn lửa.

    Nó không lớn nhưng nó có mùi giống như mùi nàng vừa ngửi được ở chỗ bức tường.

    Kỳ thật nàng nên sớm ngửi ra được mùi này nhưng do trong gian phòng này có một mùi khác nồng hơn đã che đi thứ mùi này.

    Mùi máu tươi..

    Đúng vậy, vào lúc cửa phòng bị mở ra, một mùi máu tanh nồng nặc xông thẳng tới khiến người ta cảm thấy xốn xang. Hơn nữa vào lúc ngọn lửa kia sáng lên, nàng cũng nhìn thấy ở phía sâu trong nhà có một vũng lớn màu đen. Nếu máu nhiều như vậy, hơn nữa lại đến từ một người thì rất có khả năng người kia chắc đã chết.

    Nghĩ đến đây, trong lòng Mục Tiểu Ngọ đột nhiên hơi lạnh, khẽ lắc đầu với Mục người què, ý bảo hắn thứ kia vẫn chưa rời đi. Mục người què tinh tường bắt được vẻ hoảng sợ trong mắt nàng, theo bản năng mà lùi chân về phía sau hai bước, vừa định mở miệng hỏi nàng định làm gì thì lại đột nhiên nhìn thấy một vết đỏ cọ xát eo của Mục Tiểu Ngọ.

    Thứ kia loé lên rồi biến mất rất nhanh khiến Mục người què không nhìn rõ là thứ gì. Hắn chỉ cảm thấy nó có màu đỏ, rất dày, phần đầu có màu đen nên mới có thể dễ dàng hòa vào trong bóng tối.

    Cùng lúc đó Mục Tiểu Ngọ đột nhiên đưa tay che lại bên sườn, quay đầu lại hướng Mục người què hô lên một tiếng, "Mau, thêu đi."

    Giọng nàng lộ rõ âm thanh nén chịu đau, nhưng cũng vì vậy đã để lộ một chuyện: Nàng bị thương rất nặng.

    Mục người què lấy ra hộp gỗ mang theo bên người, vừa mở ra liền hô: "Xe chỉ luồn kim, thêu hồn độ phách, đi."

    Kim đồng trong hộp gỗ bay lên, lơ lửng trên không trung, vạch trắng từ đầu đến đuôi kim kéo thẳng tắp, như thể nó nhắm vào thứ gì đó không rõ. Sau một lúc, nó bay nhanh ra ngoài, vụt trái vụt phải trong không khí ẩm ướt và u ám, thỉnh thoảng rung rung vài cái giống như một con chó săn với chiếc mũi sắc nhọn đang cố gắng tìm kiếm một con mồi vô hình.

    "Bị thương sao? Có nghiêm trọng không?" Lợi dụng lúc này Mục người què bước tới bên Mục Tiểu Ngọ, "Làm sao mày thứ đó có thể âm thầm làm tổn thương con như vậy?"

    Mục Tiểu Ngọ không có trả lời hắn, tay vẫn đặt chặt trên eo nhưng mắt vẫn luôn nhìn về phía cây kim đồng.

    "Có gì đó không ổn." Nàng khẽ thì thầm, đôi mắt đột nhiên mở to.

    Nhìn theo ánh mắt của nàng, Mục người què thấy kim đồng dừng lại, treo lơ lửng trên không trung. Một lúc sau, thân kim đột nhiên chìm xuống, ánh sáng của sợi chỉ trắng đằng sau cũng biến mất, rồi sau đó liền rơi xuống đ

    Ất.
     
  8. phương 0412 trang 1007

    Messages:
    26
    Chương 12

    Nội dung chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo đồng châm rơi xuống, bốn phía lập tức yên tĩnh, đêm tối như lạnh băng tế thủy, từ hai người bên người không tiếng động chảy quá, đưa bọn họ thân thể cùng trái tim thấm vào đến một mảnh lạnh lẽo.

    Bên hông đau đớn liên tục không ngừng mà truyền tới, Mục Tiểu Ngọ một tay ấn miệng vết thương, một bên nhìn Mục người què liếc mắt một cái, ý bảo hắn đem đồng châm gọi trở về, lần thứ hai thi pháp.

    Mục người què hiểu ý, vì thế thấp giọng niệm cái quyết. Chính là đồng châm nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, không có nửa điểm muốn bay trở về dấu hiệu. Vì thế, hắn chỉ có thể thọt chân triều đồng châm đi đến, hắn động tác thực nhẹ, còn thỉnh thoảng tả hữu nhìn lại, hiển nhiên là sợ chính mình cũng bị kia giấu ở trong bóng đêm đồ vật thình lình mà phục kích. Bất quá hết thảy tựa hồ còn tính thuận lợi, ít nhất ở hắn đi đến đồng châm bên cạnh, khom người lấy châm thời điểm, còn cái gì đều không có phát sinh.

    Mục người què dùng thô ráp chỉ bụng nhéo lên đồng châm, hai mắt khép lại, vừa muốn lần thứ hai thi pháp, chợt nghe mặt sau Mục Tiểu Ngọ nhẹ nhàng "Tê" một tiếng, đảo trừu một ngụm khí lạnh.

    Mục người què đột nhiên mở mắt ra, ở nhìn đến trước mặt cảnh tượng khi, sợ tới mức chân tức khắc mềm, lảo đảo triều lui về phía sau vài bước, ngưỡng dựa vào trên mặt tường.

    Cách hắn cách đó không xa có một khối vải đỏ, nổi tại cách mặt đất ba thước cao địa phương, chợt cao chợt thấp, triều hắn phương hướng phập phềnh lại đây. Kia vải lẻ đã thực cũ, hơn nữa tựa hồ hồi lâu chưa rửa sạch quá, mặt trên phiếm tầng dầu mỡ hắc quang. Bất quá, vẫn là có thể mơ hồ nhìn ra bố mặt trên thêu một con cẩm lý, hoàng thân bạch bụng, còn chuế hai điều vàng nhạt sợi râu.

    Vải đỏ từ trên xuống dưới, run rẩy chi gian, Mục người què liền nhìn tới rồi nó phía dưới kia một đôi đỏ như máu tròng mắt, cùng với tròng mắt chung quanh một vòng mủ huyết.

    Nó nhìn hắn, thẳng lăng lăng, giống một đôi mắt cá chết tình.

    Mục người què sợ tới mức ngây dại, nắm đồng châm dựa tường đứng, nhìn kia đồ vật một chút triều chính mình tới gần, lại run run rẩy rẩy vô pháp hoàn chỉnh mà niệm ra một câu khẩu quyết tới. Hắn thậm chí cảm thấy, liền tính chính mình có thể niệm đến ra tới, đồng châm cũng không thấy đến sẽ nghe chính mình mệnh lệnh. Nó là Linh Khí, có thể cảm giác được thi pháp người tâm cảnh, hắn hiện tại sợ tới mức chân đều mềm, chẳng lẽ nó còn có thể có phá địch khí thế sao?

    Vải đỏ càng ngày càng gần, gần gũi cơ hồ quét đến trên người hắn, Mục người què đúng lúc mà từ trong cổ họng phát ra một tiếng kêu, toàn quá thân liền phải chạy, còn chưa dung hắn bán ra bước chân, trong tay châm lại bị cầm đi. Mục Tiểu Ngọ đứng ở hắn phía sau, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp đồng châm đem chiđặt ở giữa mày trước, có chút suy yếu mà hướng phía trước quát nhẹ một tiếng, "Ngàn thần vạn thánh, hộ ta châm linh. Chín xấu chi quỷ, biết nhữ tên họ. Cấp cần bắt được, không được lâu đình."

    Nàng thanh âm không lớn, lại tự tự châu ngọc, dứt khoát lưu loát. Quả nhiên, đồng châm nhẹ nhàng run lên, từ nàng đầu ngón tay phi sắp xuất hiện đi, triều vải đỏ chính phía trên thẳng cắm xuống dưới.

    Vải đỏ biến mất, đồng châm cũng giống nhau. Mục Tiểu Ngọ nhẹ thư khẩu khí, phía sau lưng hãn sột sột soạt soạt chảy xuống dưới, đem váy đều sũng nước.

    "Thêu.. Thêu.. Thêu đến nó?", Mục người què đầu lưỡi còn đánh kết, nói chuyện mơ hồ không rõ, "Ngươi thế nào? Thương.. Thương chỗ nào rồi?"

    "Eo," nói xong cái này tự, Mục Tiểu Ngọ cảm thấy kia miệng vết thương càng đau, huyết theo che lại miệng vết thương khe hở ngón tay chảy xuống tới, chân cũng đi theo mềm nửa thanh, "Bên trong chết người, không biết là ai."

    Nàng nói triều rộng mở cửa phòng nhìn thoáng qua, lại ở trong nháy mắt kia, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch: Trong phòng treo một khối vải đỏ, màu đỏ thẫm, giống sũng nước huyết tương giống nhau. Nàng nhìn không tới bị nó che đậy trụ chính là cái gì, lại có thể rõ ràng cảm giác được đến nó ác ý.

    "Đinh" một tiếng, đồng châm từ trong phòng bay ra tới, rơi trên mặt đất, bị đỉnh đầu ánh trăng chiếu đến sáng quắc tỏa sáng, đem Mục Tiểu Ngọ tâm đều thứ đau.

    "Nó.. Nó như thế nào còn ở?" Nàng nhìn phiêu ở trong phòng kia phiến vải đỏ, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt.

    Mục người què hiển nhiên cũng thấy được, hắn đỡ tường triều lui về phía sau, trong miệng lẩm bẩm, "Thật là đen đủi về đến nhà, như vậy cái đồ vật, như thế nào khiến cho hai ta cấp đụng phải, hay là đây là thiên muốn tuyệt hai chúng ta."

    Hắn vừa dứt lời, đường đi bên kia bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào tiếng người, theo sát, chính là một đoàn hồng quang, chính từ xa tới gần nhanh chóng triều bọn họ phương hướng vọt tới.

    "Ai ở kia? Xảy ra chuyện gì sao?"

    Cùng với ồn ào kêu gào thanh, Mục Tiểu Ngọ phát hiện trong phòng kia khối vải đỏ không thấy, nàng cảnh giác mà mọi nơi xem nhìn, cũng không có phát hiện nó. Nó ở một đại bang Diêm gia hạ nhân đã đến phía trước, vô thanh vô tức mà biến mất rớt.

    "Chúng ta nghe được tiếng la liền chạy tới, nhị vị chính là xảy ra chuyện gì?" Dẫn đầu cái kia nhìn đến Mục gia tổ tôn, vội tiến lên dò hỏi.

    Mục Tiểu Ngọ thở hổn hển vài tiếng, mới vừa rồi nói, "Ta bị điểm thương, không có trở ngại, bất quá.." Nàng nhìn về phía sương phòng, "Bên trong giống như chết người, các ngươi chạy nhanh qua đi nhìn xem."

    Người nọ nghe nàng như vậy nói, sợ tới mức mặt đều có chút trắng bệch, vội mang theo mấy cái gã sai vặt đi vào. Không bao lâu, MụcTiểu Ngọ liền nghe được trong sương phòng truyền ra vài tiếng kinh hô.

    "Huyết.. Thật nhiều huyết.."

    "Mau chiếu chiếu, mau chiếu chiếu là ai.."

    "Quân cô nương, là quân cô nương a.."

    Quảng cáo

    * * *

    Thúy Quân nằm ngửa trên sàn nhà, trên mặt cơ bắp banh thật sự khẩn, biểu tình vặn vẹo đến có chút dọa người. Nàng cặp kia xinh đẹp mắt đào hoa trương đến đại đại, vô thần mà nhìn chằm chằm đen như mực nóc nhà.

    Sở dĩ nói vô thần, đảo không phải bởi vì nàng đôi mắt mất đi sáng rọi, mà là nàng hốc mắt trung, tròng mắt thế nhưng không cánh mà bay, chỉ còn lại có hai cái màu đỏ thẫm huyết oa.

    Bất quá chỉ là mất đi hai cái tròng mắt, còn không đủ để tạo thành nàng tử vong. Nàng vết thương trí mạng ở trên cổ, nơi đó có một cái tiểu hài tử nắm tay như vậy đại động, da thịt hướng ra ngoài tràn ra, mạch máu hoàn toàn phá, bị tàn nhẫn mà nắm ra tới, gục xuống ở bên ngoài.

    Tương Trinh ở nhìn đến Thúy Quân thi thể khi trước hôn mê bất tỉnh, ngay sau đó chính là Diêm Dư Trì. Cái này thân hình cao lớn Diêm gia đại thiếu gia chỉ phát ra một tiếng buồn kêu, liền ngã vào hắn đệ đệ bên người, nếu không phải Diêm Thanh Thành kịp thời nâng trụ hắn, chỉ sợ đã đập vỡ đầu.

    Diêm Thanh Thành trước sai người đem ca tẩu nâng đi dàn xếp hảo, sau đó thần sắc ngưng trọng mà nhìn Thúy Quân thi thể, qua hồi lâu, mới rầu rĩ hỏi một tiếng, "Ai trước phát hiện nàng?"

    "Mục.. Mục.. Gia.."

    Diêm Thanh Thành có chút kinh ngạc, "Tiểu Ngọ? Là ngươi cùng ngươi gia gia phát hiện nàng? Vậy các ngươi nhưng nhìn đến hung thủ sao?"

    Mục Tiểu Ngọ liếc hắn một cái, trong ánh mắt có chần chừ chi sắc, "Công tử, có chút lời nói vẫn là đơn độc cùng ngươi giảng tương đối hảo."

    Diêm Thanh Thành nhìn nàng trong chốc lát, rốt cuộc gật gật đầu, vì thế hắn phía sau mấy cái hạ nhân liền biết điều nhi ngầm đi, chỉ để lại bọn họ ba người cùng kia cụ hình dung đáng sợ xác chết.

    Mục Tiểu Ngọ đem sự tình trải qua nhất nhất nói tới, cuối cùng, nàng đón Diêm Thanh Thành kinh ngạc ánh mắt, lại bỏ thêm một câu, "Diêm gia là nhà giàu, nếu là truyền ra này đó thần quỷ nói đến, chỉ sợ sẽ đối với ngươi gia sinh ý bất lợi, cho nên những việc này vẫn là lén nói tương đối hảo."

    Lời còn chưa dứt, ngoài phòng lại bỗng nhiên truyền đến một cái âm thanh trong trẻo,"Thanh Thành, trong nhà xảy ra chuyện không cho ta biết, chẳng lẽ là sợ ta đi ra ngoài loạn khua môi múa mép sao?
     
  9. phương 0412 trang 1007

    Messages:
    26
    Chương 13: Túy

    Nội dung chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Tiểu Ngọ híp mắt nhìn hai nam nhân đang đứng, trong đó một người cao lớn ăn mặc rất quái dị, choàng một cái áo choàng dài, hắn ta mặc hai bộ quần áo và quần tây, vải khá rộng và đường nét. Người còn lại thì thấp hơn mặc trang phục bình thường, thoạt nhìn là thị vệ của nam nhân cao lớn kia. Tuy vóc dáng hắn không cao nhưng ngược lại nhanh nhẹn, ánh mắt nhạy bén, rõ ràng là người trong nghề.

    "Hai người này thoạt nhìn không phải người bình thường." Mục người què nói thầm bên tai Mục Tiểu Ngọ, giọng nói có chút bất an. Lấy hiểu biết của Mục Tiểu Ngọ đối với lão, lão thường có chút rụt rè khó che giấu khi đối mặt với quan chức. Nhưng hai người kia cũng không mặc đồng phục, cho nên nàng phỏng đoán từ trên người bọn họ, đặc biệt là khí thế ngút trời của nam nhân cao lớn kia khiến cho lão phải sợ hãi.

    "Bình tĩnh." Ánh mắt Mục Tiểu Ngọ lóe sáng trong bóng tối, ra hiệu cho Mục người què bình tĩnh lại.

    "Tử Mại, sao ngươi lại ở đây?" Diêm Thanh Thành vội vàng chào hỏi. "Ở đây có người chết, xui xẻo lắm ngươi nên tránh đi."

    Nam nhân kia không chút bận tâm bước tới, giơ đèn pin do thị vệ đưa qua rồi chiếu xuống, đảo mắt nhìn quanh thi thể của Thúy Quân vài lần, nhíu mày nói với Diêm Thanh Thành: "Hai nhà chúng ta có quan hệ gì? Chuyện lớn như vậy còn muốn gạt ta?"

    Nói xong thấy Diêm Thanh Thành cúi đầu không nói, y liền phân phó thị vệ: "Bảo Điền, ngươi thấy thế nào?"

    Người thị vệ tên Bảo Điền kia ngồi xuống nhìn một lúc lâu rồi đứng dậy nói: "Thiếu gia, vết thương trên xác chết này thật kỳ quái."

    "Như thế nào?"

    "Cổ họng bị cắt đứt kéo ra bên ngoài cơ thể, hẳn là bị vũ khí sắc bén gây ra. Nhưng vết thương trên cổ lại không đồng đều, có những vết gợn sóng, giống như là.."

    Nam nhân nheo đôi mắt lại: "Giống như là cái gì?"

    "Giống như nàng ấy đã từng bị bắt, đúng không?" Mục Tiểu Ngọ nhìn Bảo Điền, sau đó liếc mắt nhìn nam nhân cao lớn một cái, nhẹ giọng nói: "Bởi vì thứ giết nàng ấy không phải là người, mà là túy."

    "Ngươi là ai?" Đôi mắt Bảo Điền lộ ra cảnh giác.

    Diêm Thanh Thành vội tiến lên giải thích: "Tử Mại, Bảo Điền, ta quên giới thiệu với các ngươi, đây là Mục tiên sinh cùng Mục cô nương, chính là hai vị ân nhân cứu mạng mà ta đã nói kia cũng là khách của nhà họ Diêm chúng ta. Tiểu Ngọ, vị này chính là Triệu Tử Mại Triệu thiếu gia, tổ tiên của ta từng làm ở nhà bọn họ.."

    "Triệu gia cùng Diêm gia là thế giao." Triệu Tử Mại bất động thanh sắc mà đánh gãy lời Diêm Thanh Thành.

    Diêm Thanh Thành hiểu ý, liền nói tiếp: "Đúng vậy, Tử Mại mới ngồi thuyền từ Europa về nước, cập bến ở Chương Đài, biết cha ta tổ chức tiệc mừng thọ nên đến chúc mừng."

    Triệu Tử Mại nhướng mày, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp: "Ngươi vừa nói" túy "là cái gì?"

    "Túy, chủ yếu ám chỉ ma quỷ hại người. Nói một cách đơn giản chính là người sau khi chết, oán khí tích tụ không tiêu tan liền sẽ hóa thành túy."

    Nói xong câu đó nàng im lặng chờ y phản bác. Bởi vì nàng cảm thấy người như Triệu Tử Mại này biết một chút về phương Tây học thì sẽ khá coi thường học thuyết truyền thống về ma và thần của nàng. Nếu không phản bác nó, y sẽ không thể hiện được sự uyên bác của mình.

    Chỉ là nàng đã đoán sai rồi, Triệu Tử Mại chẳng những không có hiển lộ ra vẻ kiêu ngạo, ngược lại còn nghiêm túc suy tư một lát rồi hỏi lại: "Túy tức là quỷ?"

    "Đúng mà cũng không đúng. Quỷ vô hình, túy lại hữu hình, oán khí ngưng kết liền có thể hóa thành thực thể, cho nên túy có thể trực tiếp giết người, quỷ lại chỉ có thể mượn dùng tay người khác để giết người. Tuy nhiên túy phải có ký chủ, nó có thể thoát ly ký chủ một đoạn thời gian nhưng không quá lâu, bởi vì nó được ngưng tụ từ âm oán chi khí cho nên không thể tồn tại đơn độc ở dương gian được."

    "Nhưng nó giết người, nhất định phải có nguyên nhân." Triệu Tử Mại lại nhìn thoáng qua thi thể của Thúy Quân, gằn từng chữ nói: "Móc đi tròng mắt, ngoài hận ý tận xương, hành hạ đến chết để cảm thấy được thỏa mãn, còn có ngụ ý khác không?"

    Mục Tiểu Ngọ sâu kín cười cười: "Có ngụ ý gì thì ta không biết nhưng hận ý nhất định có, chuyện này thì phải cần Diêm thiếu gia tới trả lời thay cho chúng ta." Lúc này nàng nhăn chặt lông mày lại, bỗng nhiên "Ai u" một tiếng.

    Máu tươi từ khe hở ngón tay nàng "tí tách" rơi xuống đất, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua. Ngay sau đó nàng liền lặng lẽ ngã xuống như chiếc lá bị gió thu cuốn đi.

    * * *

    Nghĩa trang của Diêm gia là tòa nhà bên ngoài khe núi hướng Tây Bắc, ở đó có một sân chuyên dành để xác người, nơi họ để linh cữu là ở bên trong từ đường nhà họ Diêm. Nhưng Thúy Quân là người hầu của Diêm gia, được mọi thành viên trong nhà kính trọng, hiện tại lại không tiện kinh động quá nhiều người, cho nên chỉ có thể tạm thời đem thi thể để ở từ đường Diêm gia.

    Bên trong từ đường lạnh lẽo và ẩm ướt, ánh trăng dường như bị kìm hãm căn bản không thể chiếu vào. Mọi ngóc ngách trong từ đường giống như bị mực nước quét qua, đen sì một mảnh, híp mắt cũng không thấy rõ.

    Người hầu đang đi ở phía trước vặn ngọn đèn dầu cháy lớn thêm rồi nhẹ nhàng để ở bên cạnh chiếc giường gỗ đặt thi thể của Thúy Quân, như thể hắn ta sợ làm nàng giật mình.

    Thúy Quân vẫn là bộ dáng cũ mặt ngửa lên, hốc mắt trống rỗng "nhìn" chằm chằm lên nóc nhà. Tóc nàng ta xõa rũ rượi trên giường, sợi tóc bởi vì máu tươi thấm vào mà bện thành từng đoàn nhìn thật ghê người.

    Bộ lễ phục sa tanh màu nâu của Diêm Bạch Lâm vẫn chưa được thay, người hầu dìu ông vào phòng. Ông cúi đầu nhìn thoáng qua vết cắt trên cổ Thúy Quân, bả vai run một chút, đôi mắt cũng trừng lớn.

    Diêm Thanh Thành vội tiến lên đỡ lấy ông, có chút đau lòng nói, "Cha, cha về phòng nghỉ ngơi đi, cứ để con lo liệu những việc này."

    "Mục gia thật sự nhìn thấy hung thủ sao? Bọn họ nhìn thấy gì?" Diêm Bạch Lâm trái lại nắm chặt tay Diêm Thanh Thành, làm hắn có chút đau.

    "Đúng vậy." Diêm Thanh Thành nói xong liền thì thầm vài câu vào tai Diêm Bạch Lâm.

    Ý định ban đầu của hắn là không cho mọi người nghe được rồi lan truyền ra ngoài, nhưng sau khi Diêm Bạch Lâm nghe được lại đột nhiên ngẩng đầu lớn tiếng nói, "Vải đỏ? Vật kia được phủ một mảnh vải đỏ sao?"

    Triệu Tử Mại vẫn luôn đứng ở một bên thấy vậy vội ra lệnh cho Bảo Điền đưa nhóm người hầu ra ngoài, sau đó mới nói với Diêm Bạch Lâm, "Diêm bá phụ, có phải ngài biết nội tình bên trong không? Con nghe ý tứ của Mục cô nương là tà ám sẽ không vô cớ giết người."

    Nghe y nói như vậy vẻ mặt của Diêm Bạch Lâm đình trệ một chút, qua hồi lâu mới hòa hoãn lại.

    "Tử Mại." Ông nhìn Triệu Tử Mại, ngữ khí bằng phẳng lại trầm thấp: "Ta thật sự không biết tại sao tà ám lại giết người, nhưng mà hai mươi năm trước, thúc.. Không, là ta và bá mẫu của con đã từng nhìn thấy nó. Chính vì việc này mà bá mẫu con mới trở thành bộ dáng như bây giờ."
     
  10. phương 0412 trang 1007

    Messages:
    26
    Chương 15:

    Nội dung chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện yêu đương vụng trộm Đại thiếu gia Diêm Gia Diêm Dư Trì với nhà hoàn đã lan truyền khắp trên dưới Diêm Phủ, lại thêm vụ tai tiếng của một vụ chết oan cho nên chuyện này như hổ mọc cánh đã nhanh chóng bay đến mỗi một góc của Diêm Trạch.

    Không phải là nhờ các hòa thượng làm pháp đến, sợ là cái những cái miệng lắm lời của đám nha hoàn vẫn không nỡ dừng bàn luận về việc này.

    "Ồn quá, mau đi đóng cửa sổ lại." Nghe tiếng trống mõ với tiếng niệm kinh bên ngoài, Tương Trinh liền dặn dò một câu.

    Tiểu nhà hoàn vội đóng cửa sổ lại, rồi đưa một cốc trà tới, thì thầm: "Thiếu phu nhân, người uống cốc trà rồi nghỉ ngơi một chút đi, nô tỳ thấy tối qua người không nghỉ ngơi rồi."

    Tương Trinh cười nhạt một tiếng, uống hết cốc trà, rồi nói: "Thỉnh nhiều Hòa Thượng tới thì có ích gì? Người nàng ta muốn nhìn thấy nhất không ở đây, nàng ta sao có thể an tâm đi được."

    Tiểu nha hoàn không biết làm sao an ủi, chỉ có thể cầm lấy chiếc cốc trà trong tay Tương Trinh, rồi đỡ nàng ấy lên giường ngồi, với một chiếc gối để nàng ta nằm lên, vậy mới có thể khoanh tay đứng bên giường, nghe những âm thanh ồn ào kia không gì ngăn được mà khẽ thở dài.

    Cánh cửa bị người đập mấy lần, chợt âm thanh của Diêm Thanh Thành truyền tới, "Tương Trinh, ta kêu họ làm món đậu cuộn là nàng thích ăn nhất, nàng nếm thử xem vị của nó như thế nào?"

    Tương Trinh lắc nhẹ đầu với nha hoàn, nha hoàn liền đi tới bên cửa, mở hé cánh cửa, nhỏ nhỏ ra bên ngoài, "Nhị thiếu gia, Thiếu phu nhân vừa mới ngủ rồi, người cứ đưa điểm tâm cho nô tỳ là được."

    "Được, vậy ta đi thăm Gia Ngôn, đợi nàng ấy tỉnh lại ta lại tới."

    Diêm Thanh Thành đưa đĩa nhỏ trong tay cho nha hoàn, sau đó thì rời đi. Tương Trinh nhìn cái đĩa đậu cuộn trắng, khóe mắt bất giác rơi lệ, "Thanh Thành còn biết ta thích ăn đậu cuộn, chàng lại không biết."

    * * *

    Thần thỏ trong tay Gia Ngôn chỉ cao ba tấc, mặt phấn bạch, đầu đeo kim khôi, thân choàng giáp trụ, lưng cắm lệnh kỳ, vững vàng cưỡi trên lương con kim sư.

    Thần thỏ là Tương Trinh mua tặng Gia Ngôn, thằng bé rất thích cái đồ chơi này, lúc nào cũng cầm trên tay, đến lúc ăn cơm lúc ngủ đều mang theo, không nỡ rời tay.

    Bây giờ, nó đang chạy xung quanh viện, con thỏ trong tay nó nhìn như là đang bay lên bay xuống.

    "Tròn tháng tám mười năm tháng, thần thỏ sẽ ở trong trăng, hái bách thảo, làm lương thuốc, đi trừ tai ương bảo bình an." Thằng bé hát, cả viện ngập tràn tiếng hát.

    Diêm Thanh Thành nhìn thấy gương mặt sáng ngời của thằng bé, miệng không ngừng cười, trong tâm không khỏi nghĩa đến bản thân thời thơ ấu. Chàng nghĩ khoảnh khắc vui vẻ lúc đó mới là thật nhất, mặc dù đôi khi cũng có lúc không vui nhưng cũng nhanh chóng biết mất theo ánh mặt trời. Mà mặc kệ là buồn hay vui đều thuần khiết như vậy, không trộn lẫn một chút tạp chất nào.

    Chàng nhớ đến lần đầu tiên gặp Tương Trinh bản thân mới 6 tuổi, lúc đó mẫu thân bị bệnh, đại ca lại bận học, không thể chơi chung được. Vì vậy Tương Trinh lớn hơn 2 tuổi đã trở thành ánh sáng trong sinh mệnh của chàng. Chàng cả ngày đều theo cạnh nàng, chạy quanh đại trạch tiểu viện Diêm gia, tìm mọi thứ đồ vui chơi. Nàng thông minh lanh lợi, bất luận đồ gì trong tay nàng đều biến thành đồ mới.

    Chàng còn thích nghe nàng kể chuyện lần cha mẹ nàng du ngoạn gặp một vài chuyện kì lạ, trong lúc nàng ấy kể, chàng cảm thấy như chính bản thân mình đã đi qua những con sông và những ngọn núi hùng vĩ đó. Chàng nhớ lại hình dáng nàng lúc đó: Trong tay phe phẩy mấy cây cỏ đuôi chó, rung đùi đắc ý mà đem những chuyện xưa từ từ kể ra. Chàng nhìn lại chàng, cảm thấy dường như trong tim sinh ra một đôi cánh, bay ra ngoài những bức tường cao.

    Sau đó, nàng theo phụ mẫu rời khỏi rồi, nhưng chàng vẫn luôn nghĩ đến nàng, hai búi tóc trên đầu nàng, nghĩ nàng thường xuyên mặc những bộ váy dài gian nguyệt bạch sắc. Chàng hy vọng có một ngày có thể gặp lại nàng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến nguyện vọng này lại thành thật. Nhưng không nghĩ nàng lại trở thành thê tử của Diêm Dư Trì, tẩu tẩu của chàng.

    "Diêm công tử, thì ra ngài ở đây thật khiến ta tốn công đi tìm." Giọng của Mục người què sau lưng ngắt đi suy tưởng của Diêm Thanh Thành.

    "Mục lão tiên sinh, ngài kiếm ta có việc gì à?" Diêm Thanh Thành ngây một chút.

    "Là như vậy," Mục người què xoa tay, trên mặt lại cười, "Ông cháu chúng tôi phải đến Quý Khê một chuyến cho nên sẽ không làm phiền quý phủ nữa."

    "Núi cao sông dài, thương tích của Tiêu Ngọ vẫn còn chưa khỏi, tại sao phải đến đó?"

    "Tôi cũng là nhờ Tiểu Ngọ nhắc mới nhớ đến cái hẹn với một vài người bạn cũ. Bây giờ khởi hành đến Quý Khê cũng phải mười ngày, cho nên thật sự là không đến chậm được."

    Diêm Thanh Thành cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, lại ngẩng đầu lên "Các ngươi bao giờ chuẩn bị xuất phát, ta sai người tới tiễn các ngươi."

    Mục người què liên tục xua tay "Không cần, không cần, bây giờ công việc phủ các ngươi nhiều, không cần phiền phức như vậy. Nếu là phương tiện, ngài cho ông cháu chúng tôi hai người một xe ngựa là được.. còn có, phiền ngài hãy thanh toán khoản tiền của Tú Linh, hihi.."

    Sau khi Mục người què đi, Diêm Thanh Thành vẫn luôn đứng nghe bọn thổ phỉ nói chuyện, cả giận, "Hai tên tổ tôn cũng không nói nghĩa khí rồi, trong phủ chúng ta có chuyện, ngay lúc cần đến bọn họ. Bọn họ thì hay rồi, nó đi là đi."

    "Giúp là giúp về tình, không phải là bổn phận. Ngươi ở trong Diêm Gia lâu như vậy vẫn không biết cái đạo lý nào sao?" Diêm Thanh Thành nhìn bóng lưng Mục người què càng ngày càng xa, trong ánh mặt nghiêm túc hơn một chút.

    * * *

    "\Hôm qua hỷ sự hôm nay bạch sự, đúng là chỉ có chúng ta bận." Mấy người nhũ mẫu vội vàng đi từ bên cạnh Triệu Tử Mại và Bảo Điền qua, đến giữa cửa vẫn lầm bầm phàn nàn.

    Triệu Tử Mại nghe thấy tiếng mõ ngoài viện, lắc đầu hướng Bảo Điền nói, "Không đúng, ta cứ thấy Diêm Bá Phụ có thể đang giấu gì đó, ngươi nghĩ thử xem, ban đầu tối qua người Diêm gia chuẩn bị âm thầm xử lý hung án này, nhưng mà hôm nay, lại còn mời nhiều hòa thượng tới đây làm pháp, chuyện này không phải làm ầm đến mọi người đều biết rồi sao?"

    "Ý của Công tử là?"

    "Trừ khi đây là siêu độ vong linh, chuyện này so với những lời đồn còn quan trọng hơn, nếu không người Diêm gia không thể hành sự như vậy."

    Bảo Điền nghĩ đến nửa ngày mà vẫn không hiểu, "Công tử, trận pháp sự này là làm vì Thúy Quân cô nương, nhưng mà, thậm chí nếu Thúy Quân cô nương này là nha hoàn, cũng không cần thiết vì nàng ta mà gióng trống khua chiêng như vậy."

    Trong mắt Triệu Tử Mại gióng qua một tia sáng, cười với Bảo Điền, "Nói rất đúng, điểm này vừa đúng chỗ ta không hiểu." Nói xong hắn vươn tay vỗ nhẹ lên trên cái mũ trái dưa của Bảo Điền, "Theo ta lâu như vậy, cũng coi là thông minh lên một chút rồi."

    "Nhưng mà, tiểu nhân vẫn chưa hiểu ngài muốn ta làm gì." Bảo Điền đem chỉnh lại cái mũ bị hắn vỗ đến lệch đi, lại tiếp tục truy vấn.

    Triệu Tử Mại liếc hắn một cái, tự đi ra khỏi cửa viện, theo tiếng mõ và tiếng tụng kinh đi thẳng tới nơi đang làm pháp sự cho Thuý Quân.

    Tăng y màu vàng và cà sa màu đỏ bị gió thổi lên giống như một lá cờ bay trong gió, bao quanh Quan Tài Nam Mộc đặt ở giữa. Ở trước tấm "Kỳ Trận" màu tươi tắn này, Đại Tổng quản Diêm gia đứng với mười mấy đầy tớ dưng trà nước.

    Triệu Tử Mại hừ lên một tiếng, khóe miệng lẩm bẩm, "Bảo Điền, ngươi xem chuyện quan trọng như vậy, tại sao Phương Trượng cùng Diêm Bá Phụ không ở đây?"
     
Trả lời qua Facebook
Loading...