열 - 10
[COLOR=rgb(34, 34, 34) ]Ngày đầu nhận phòng ở resort rõ ràng vẫn còn trông thấy Lee Minhyung, còn thấy anh trò chuyện thân thiết cùng anh trai hướng dẫn Kim Jungwoo nhưng thật không hiểu tại sao hai ba hôm nay lại không thấy anh ta đâu, nếu không phải ban đầu nhận phòng xong còn cùng cậu và Huang Renjun xuống nhà hàng dùng cơm thì Lee Donghyuck còn tưởng là lúc trước nhìn thấy anh chỉ là ảo giác.
Người kia như biến mất tăm, dù khu nghỉ dưỡng của hòn đảo này khá lớn nhưng cũng không đến nỗi là đến cả một lần vô tình gặp cũng không có, mọi khi vẫn thấy Lee Minhyung hay đi cùng Na Jaemin và Lee Jeno nhưng hình như hai hôm nay cũng không thấy đi cùng nữa, rốt cuộc là người kia bị sao vậy chứ? Không biết tại sao suốt mọi hoạt động vui chơi đang diễn trên bãi biển xanh mướt kia thì trong đầu cậu lại bận tâm suy nghĩ về Lee Minhyung, cho đến khi nhận ra thì chính mình cũng cảm thấy kì lạ.
"Anh ổn chứ?" Lee Jeno ngồi xuống giường lo lắng nhìn chàng trai đã nằm suốt buổi trong chăn, sắc mặt rất không tốt.[/COLOR]
[COLOR=rgb(34, 34, 34) ]"Anh chịu được, đã tiêm thuốc rồi ngủ một giấc sẽ đỡ thôi."
Từ ngày khởi hành Lee Minhyung đã cảm thấy trong người không được khỏe, ban đầu lại chủ quan cho rằng vì hôm kia chơi bóng về đêm lại tắm nước lạnh nên mới bị cảm thông thường nhưng cho đến khuya ngày thứ hai thì anh bị đánh thức bởi cảm giác khó chịu không thể tả, tâm trạng dần trở nên gay gắt hơn thường ngày, không biết có phải mũi bản thân nhạy cảm hay không nhưng cách mấy lớp cửa anh vẫn có thể thoáng ngửi thấy mùi hương thảo nhè nhẹ của phòng đối diện, khao khát chiếm hữu trong từng tế bào lại trỗi dậy mãnh liệt, kỳ mẫn cảm của anh đã tới!
Trước nay Lee Minhyung canh ngày đều chuẩn, rõ ràng là vẫn còn hai tuần nữa mới đến nhưng không ngờ được lại bất chợt vào lúc này mà kéo đến, thoáng qua trong đầu anh chợt nghĩ ra điều gì đó, hình như mấy hôm trước từ lúc Lee Donghyuck phát tình anh luôn ở cạnh chăm sóc cậu cả đêm vô tình lại ngửi phải lượng lớn tin tức tố Omega, khoảng thời gian sau đó luôn cảm thấy có chút khó chịu không biết tại sao, bây giờ thì kỳ mẫn cảm lại đến sớm, có vẻ như Lee Minhyung bị tin tức tố của Lee Donghyuck kích thích mà bước vào giai đoạn nhạy cảm sớm.
"Cái gì? Không phải 1 giờ trước anh vừa uống thuốc rồi ừ? Lúc này lại tiêm nữa à?"
Thuốc ức chế Omega lẫn Alpha đều không phải loại thuốc có thể lạm dụng quá nhiều, phải sử dụng có chừng mực liều lượng nếu không sẽ gây ảnh hưởng xấu đến người dùng thuốc, có thể ghê lờn thuốc hoặc sốc thuốc bất cứ lúc nào, nhất là thuốc dạng tiêm vì nó có liều lượng cao, đối với những kỳ nhạy cảm của Alpha hoặc Omega thì chỉ cần tiêm một mũi liền sẽ rất nhanh ổn định trở lại.
"Em thấy anh nên đi bệnh viện đi, hình như thuốc ức chế không có tác dụng, hôm qua đến bây giờ đã tiêm bốn năm ống nhưng vẫn không thuyên giảm gì, như vậy rất nguy hiểm." Na Jaemin cũng lo lắng.
Đối với Alpha như họ thì mỗi lần đến kỳ mẫn cảm đều cay nghiệt hơn, mọi sự chịu đựng dồn nén từ trước như sẽ bùng phát nay một lúc, tâm trạng nhạy cảm hơn rất nhiều chỉ cần một chuyện bé liền có thể bị phóng đại thành phiên bản nhân mười mà nổi giận, tâm tình sẽ luôn trong trạng thái tiêu cực nặng nề, tốt nhất vẫn là nên tự cách ly bản thân với mọi người.
Nhưng nếu có bạn đời thì sẽ tốt hơn một chút, có thể tìm sự thỏa mãn xoa dịu qua những cái ôm, hôn hoặc là hơn thế nữa từ đối phương, vì tâm lý Alpha lúc này sẽ không cảm thấy an tâm với mọi thứ nhất là sự chiếm hữu đối với Omega của mình sẽ tăng lên, chỉ cần xung quanh có ai đó động chạm đến sẽ như quả boom liền bùng phát sự giận dữ, tuy có hơi nguy hiểm nhưng nếu được Omega xoa dịu như vậy thì tâm lý của Alpha cũng sẽ mau chóng ổn định hơn nhờ cảm giác an tâm được lấp đầy. Đó cũng là lý do tại sao nhà nước lại khuyến khích hôn nhân trẻ ở Alpha và Omega đều có thể tự do kết đôi ở tuổi mười bảy mười tám, như thế có thể giảm bớt tình trạng trầm cảm trong giai đoạn sau khi trưởng thành của hai giới.
"Có thể ngừng lải nhải được không?" Lee Minhyung bất chợt quát lên, một lúc sau lại hít một hơi thật sâu, điều chỉnh giọng nói cố gắng để trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. "Đi về phòng đi, để anh một mình là được rồi."
Lee Jeno và Na Jaemin liếc mắt nhìn nhau rồi lại thở dài, ông anh này trước này luôn ngoan cố chống chịu một mình, nhiều hơn là không thích để ai trông thấy hình ảnh xấu tính của bản thân.
"Có gì thì gọi cho em, được chứ?" Lee Jeno trước khi rời khỏi căn dặn thêm, Na Jaemin và Lee Jeno tầng dưới cũng không tính là xa, có chuyện gì liền có thể chạy lên.
"..."
Lee Minhyung không trả lời chỉ gật đầu một cái cho xong chuyện.
*Cốc cốc*[/COLOR]
[COLOR=rgb(34, 34, 34) ]Lee Minhyung khó khăn lắm mới có thể ngủ có thể chìm vào giấc ngủ liền bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc, anh nhíu mày, tâm trạng từ sớm đã không tốt đẹp gì lại bị kẻ nào đó phá đám giấc ngủ liền không chịu được mà chửi thề một tiếng, đá bung chăn ngồi dậy xỏ dép, đến khi cửa hé mở ra thì trùng hợp người bên ngoài dường đã từ bỏ, quay lưng định bỏ đi.[/COLOR]
#To_be_continued.
Người kia như biến mất tăm, dù khu nghỉ dưỡng của hòn đảo này khá lớn nhưng cũng không đến nỗi là đến cả một lần vô tình gặp cũng không có, mọi khi vẫn thấy Lee Minhyung hay đi cùng Na Jaemin và Lee Jeno nhưng hình như hai hôm nay cũng không thấy đi cùng nữa, rốt cuộc là người kia bị sao vậy chứ? Không biết tại sao suốt mọi hoạt động vui chơi đang diễn trên bãi biển xanh mướt kia thì trong đầu cậu lại bận tâm suy nghĩ về Lee Minhyung, cho đến khi nhận ra thì chính mình cũng cảm thấy kì lạ.
"Anh ổn chứ?" Lee Jeno ngồi xuống giường lo lắng nhìn chàng trai đã nằm suốt buổi trong chăn, sắc mặt rất không tốt.[/COLOR]
[COLOR=rgb(34, 34, 34) ]"Anh chịu được, đã tiêm thuốc rồi ngủ một giấc sẽ đỡ thôi."
Từ ngày khởi hành Lee Minhyung đã cảm thấy trong người không được khỏe, ban đầu lại chủ quan cho rằng vì hôm kia chơi bóng về đêm lại tắm nước lạnh nên mới bị cảm thông thường nhưng cho đến khuya ngày thứ hai thì anh bị đánh thức bởi cảm giác khó chịu không thể tả, tâm trạng dần trở nên gay gắt hơn thường ngày, không biết có phải mũi bản thân nhạy cảm hay không nhưng cách mấy lớp cửa anh vẫn có thể thoáng ngửi thấy mùi hương thảo nhè nhẹ của phòng đối diện, khao khát chiếm hữu trong từng tế bào lại trỗi dậy mãnh liệt, kỳ mẫn cảm của anh đã tới!
Trước nay Lee Minhyung canh ngày đều chuẩn, rõ ràng là vẫn còn hai tuần nữa mới đến nhưng không ngờ được lại bất chợt vào lúc này mà kéo đến, thoáng qua trong đầu anh chợt nghĩ ra điều gì đó, hình như mấy hôm trước từ lúc Lee Donghyuck phát tình anh luôn ở cạnh chăm sóc cậu cả đêm vô tình lại ngửi phải lượng lớn tin tức tố Omega, khoảng thời gian sau đó luôn cảm thấy có chút khó chịu không biết tại sao, bây giờ thì kỳ mẫn cảm lại đến sớm, có vẻ như Lee Minhyung bị tin tức tố của Lee Donghyuck kích thích mà bước vào giai đoạn nhạy cảm sớm.
"Cái gì? Không phải 1 giờ trước anh vừa uống thuốc rồi ừ? Lúc này lại tiêm nữa à?"
Thuốc ức chế Omega lẫn Alpha đều không phải loại thuốc có thể lạm dụng quá nhiều, phải sử dụng có chừng mực liều lượng nếu không sẽ gây ảnh hưởng xấu đến người dùng thuốc, có thể ghê lờn thuốc hoặc sốc thuốc bất cứ lúc nào, nhất là thuốc dạng tiêm vì nó có liều lượng cao, đối với những kỳ nhạy cảm của Alpha hoặc Omega thì chỉ cần tiêm một mũi liền sẽ rất nhanh ổn định trở lại.
"Em thấy anh nên đi bệnh viện đi, hình như thuốc ức chế không có tác dụng, hôm qua đến bây giờ đã tiêm bốn năm ống nhưng vẫn không thuyên giảm gì, như vậy rất nguy hiểm." Na Jaemin cũng lo lắng.
Đối với Alpha như họ thì mỗi lần đến kỳ mẫn cảm đều cay nghiệt hơn, mọi sự chịu đựng dồn nén từ trước như sẽ bùng phát nay một lúc, tâm trạng nhạy cảm hơn rất nhiều chỉ cần một chuyện bé liền có thể bị phóng đại thành phiên bản nhân mười mà nổi giận, tâm tình sẽ luôn trong trạng thái tiêu cực nặng nề, tốt nhất vẫn là nên tự cách ly bản thân với mọi người.
Nhưng nếu có bạn đời thì sẽ tốt hơn một chút, có thể tìm sự thỏa mãn xoa dịu qua những cái ôm, hôn hoặc là hơn thế nữa từ đối phương, vì tâm lý Alpha lúc này sẽ không cảm thấy an tâm với mọi thứ nhất là sự chiếm hữu đối với Omega của mình sẽ tăng lên, chỉ cần xung quanh có ai đó động chạm đến sẽ như quả boom liền bùng phát sự giận dữ, tuy có hơi nguy hiểm nhưng nếu được Omega xoa dịu như vậy thì tâm lý của Alpha cũng sẽ mau chóng ổn định hơn nhờ cảm giác an tâm được lấp đầy. Đó cũng là lý do tại sao nhà nước lại khuyến khích hôn nhân trẻ ở Alpha và Omega đều có thể tự do kết đôi ở tuổi mười bảy mười tám, như thế có thể giảm bớt tình trạng trầm cảm trong giai đoạn sau khi trưởng thành của hai giới.
"Có thể ngừng lải nhải được không?" Lee Minhyung bất chợt quát lên, một lúc sau lại hít một hơi thật sâu, điều chỉnh giọng nói cố gắng để trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. "Đi về phòng đi, để anh một mình là được rồi."
Lee Jeno và Na Jaemin liếc mắt nhìn nhau rồi lại thở dài, ông anh này trước này luôn ngoan cố chống chịu một mình, nhiều hơn là không thích để ai trông thấy hình ảnh xấu tính của bản thân.
"Có gì thì gọi cho em, được chứ?" Lee Jeno trước khi rời khỏi căn dặn thêm, Na Jaemin và Lee Jeno tầng dưới cũng không tính là xa, có chuyện gì liền có thể chạy lên.
"..."
Lee Minhyung không trả lời chỉ gật đầu một cái cho xong chuyện.
*Cốc cốc*[/COLOR]
[COLOR=rgb(34, 34, 34) ]Lee Minhyung khó khăn lắm mới có thể ngủ có thể chìm vào giấc ngủ liền bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc, anh nhíu mày, tâm trạng từ sớm đã không tốt đẹp gì lại bị kẻ nào đó phá đám giấc ngủ liền không chịu được mà chửi thề một tiếng, đá bung chăn ngồi dậy xỏ dép, đến khi cửa hé mở ra thì trùng hợp người bên ngoài dường đã từ bỏ, quay lưng định bỏ đi.[/COLOR]
#To_be_continued.