Tác phẩm: NHỮNG CHUYỆN TÌNH DANG DỞ Tác giả: Bình An Thể loại: Tản Văn Giới thiệu: Đây là tuyển tập những đoản khúc buồn nơi tình yêu lỡ hẹn, những trả lời cho câu hỏi vì sao chúng ta lại cách xa. (10 tản văn - đang cập nhật) Link thảo luận: Chuyện kể của An
ĐIỀU EM CẦN LÀ BUÔNG CÔNG VIỆC TRONG TAY - NGƯỜI ANH NHỚ LÀ EM Bấm để xem Bấm để xem Em không nghĩ việc yêu đương là phải dính nhau cả ngày đâu. Em cũng không ham cả trăm tin nhắn một ngày, nhưng tìm không ra được vài tin chân thành trong đó. Em không cần phải thâu đêm suốt sáng nói chuyện với nhau, để rồi chẳng nhận được gì ngoài sự mệt mỏi vì cãi vã. Em không cần mỗi khi đi đâu đều phải cùng nhau, mỗi người đều cần có không gian riêng mà. Anh có cuộc sống của anh, em vẫn có những điều khác cần làm. Mình tôn trọng và thông cảm cho nhau thôi. Em không buộc mỗi giây, mỗi phút của anh đều phải dành cho em. Em không bướng bỉnh để đòi hỏi mỗi khi em cần, anh đều phải có mặt ngay, đường phố đâu bao giờ hết ket xe mà em đòi điều đó. Em không tham lam và vô lý đến vậy đâu. Chỉ là khi xong việc rồi, anh đến với em được không? Em cần tạm duy nhất một điều thôi, là mỗi khi anh buông sự tất bật, bộn bề mà anh đang gánh xuống, thì anh nhớ đến em là được. Anh có thể nhắn, có thể gọi hoặc là có thể chạy đến với em, mình cùng nhau ăn gì đó, tâm sự một chút về những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian vắng nhau. Em không nghĩ mình rộng lượng lắm đâu. Nên em đã cho anh khoảng không gian riêng để làm việc, để tiệc tùng, bạn bè và những điều anh cần phải có được trong cuộc sống rồi, vậy thì lúc không có những điều đó, anh phải về với em chứ. Em không bắt anh đến giờ ăn phải nhắn hỏi - Em ăn chưa? - em lớn rồi có thể tự lo cho mình điều đó. Em nghĩ cần hơn, nếu anh tiện thì mình dùng bữa cùng nhau, anh đến đón hoặc em sẽ lại với anh. Em không bắt những dịp lễ anh phải quà cáp gì cả, không cần phải sốt sắng nếu có lỡ quên đi. Cũng không cần mình phải có gì đặc biệt cho những ngày như thế, phố xá đông đúc em cũng rất lười đi. Em cần hơn là thời gian rãnh của anh, mình được dạo phố cùng nhau, tận hưởng một chút hương vị mới mẻ của cuộc đời này. Em không cần anh nhớ đến ngày kỷ niệm gì cả, vì em cũng là đứa rất hay quên. Em chỉ cần anh nhớ, cuộc sống của anh hiện tại còn có sự tồn tại của em. Và nhớ thêm rằng, chúng ta vẫn còn yêu nhau. Em là con gái nên cũng rất hay mủi lòng khi trông thấy ai khác được chăm lo. Em cũng có những ngày đặc biệt trong tháng khiến cảm xúc lúc nắng, lúc mưa. Em cũng hay đổ bệnh vì những thay đổi nhẹ của ông trời. Em không hy vọng nhiều anh sẽ cận kề những khi ấy. Vì cuộc sống còn quá nhiều công việc trong tay. Em biết anh còn bận lo cho tương lai chúng mình. Em thì vẫn có thể tự săn sóc, nên không sao. Nhưng em mong anh đừng để em đơn độc quá nhiều lần như thế. Em sợ rồi mình sẽ quen và không cần anh làm gì nữa. Cuộc sống thì không phải chỉ có tình yêu không, nên em không dám hơn thua tranh giành thời gian của anh với những điều khác. Em cũng đã rất hiểu chuyện, nên mong anh cũng đừng phớt lờ nó. Em không mong mình mạnh mẽ với dòng đời xô bồ đó, rồi đến khi quay trở về với tình yêu em vẫn không được yếu đuối. Em không mong mình nghe và thấy quá nhiều lần - Anh bận. Anh à, nếu bận rồi thì mình ngừng yêu đi. Thảo luận - góp ý: Chuyện kể của An
THỜI GIAN KHÔNG VÌ AI MÀ DỪNG LẠI, VẬY EM DỪNG LẠI ĐỢI CHỜ AI? Bấm để xem Bấm để xem "Nếu giờ có người đàn ông khác đến với chị, chị chấp nhận không? Hay là chị vẫn chờ anh ấy?" Câu hỏi này tôi cũng đã tự hỏi chính mình trong suốt một khoảng thời gian dài. Chờ đợi hay quên đi? Tôi lại nghĩ không hẳn chỉ có hai lựa chọn đó đâu. "Chị và anh từng đi chung một chuyến tàu, chỉ tiếc là tại trạm dừng sau đó, cả hai lại lên chuyến tàu khác biệt. Dù là gì chị vẫn thầm cảm ơn vì đời đã cho anh chị bên nhau trong khoảnh khắc đó." Dẫu là hạnh phúc hay thương đau, cứ nói lời cảm ơn trước. Cảm ơn vì mối duyên tình đó đã đến với mình. Vì chúng ta đâu nào dự đoán được, có ngày lại gặp một người như vậy để thương yêu. Và đâu ai đoán trước được, đoạn kết sẽ thế nào. Nên hãy mỉm cười nhẹ nhàng với những điều đã đến và cũng đã đi. "Chị không biết ở những ga tàu phía trước, chị và anh có gặp lại nhau không, rồi có chung được chuyến tàu nào nữa không. Nhưng dù tương lai ra sao, chị vẫn phải sống trọn vẹn ở hành trình hiện tại của riêng mình." Có lẽ trong cuộc đời em, rồi sẽ gặp được một người khiến em cảm thấy có họ rồi, thì mọi thứ xung quanh chẳng còn là gì cả. Họ giống như một giấc mơ đẹp nhất mà cả đời này mình theo đuổi vậy. Họ là người mà khiến bao nhiêu sự gai góc, bao nhiêu nguyên tắc mà bản thân dựng xây bao năm đều bị phá vỡ cả. Và dĩ nhiên họ phải là người có bản lĩnh bóp nát trái tim em. Nên khi duyên tình chia lối, em sẽ cứ ngỡ rằng thứ em đánh mất là cả thế giới. Dù là có lời hẹn ước ngày trùng phùng hay không, cũng phải nhớ rằng, ngay lúc tạm biệt nhau ở chuyến tàu hôm ấy, hai người đã là hành khách của hai đoàn tàu khác biệt về sau. Vậy người đã đi, tàu đã chạy, em phải làm gì? Đứng ở sân ga, nhìn từng đoàn tàu một lướt qua? Với hy vọng rằng người đã đi đang cầm vé khứ hồi? Không! Em nên chọn cho mình một chuyến tàu của riêng em. Bước chân lên và đi thôi. Cảnh đẹp ngoài thế giới rộng lớn ấy còn đang đợi đoàn tàu em đi qua. Hãy đưa mắt nhìn và tận hưởng đi em. "Nếu nói không chờ đợi, thì nó không giống với tâm của chị. Thương mà, ai chẳng mong đợi điều diệu kỳ ấy xảy ra. Nhưng chờ thì sao, chị phải chờ đến bao lâu? Và chị chờ đợi điều gì? Chờ một cuộc hội ngộ? Hay chờ một lời xin lỗi vì đã bội ước hẹn ngày xưa? Cuộc đời dài đằng đẵng nhưng lại kết thúc không lời nhắc nhở, chị phải ôm màu áo cũ tang thương đến khi ấy hay sao?" "..." "Anh ấy dẫu là ước mơ đẹp đẽ nhất của chị, nhưng chị cũng phải trân trọng những thứ khác của cuộc đời mình. Nên chị cứ đi thôi, cứ sống thôi, vùng vẫy với đất trời bao la ấy. Để cho dù điều đẹp nhất không đến với chị, nhưng ít ra chị không phí phạm chính mình." Nhưng như vậy có phải chăng là lựa chọn quên đi? Không đâu em, làm sao quên được. Tấm bé ngã xe, chân lưu lại một vết sẹo nhỏ thôi, em cũng có thể nhớ đến tận bây giờ. Vậy một con người, một tình yêu, nơi em từng ký gởi bao nhiêu hy vọng, em sẽ quên được sao? Có chăng là năm tháng sau này, những điều ấy không còn hóa cơn sóng dữ gào thét mỗi khi em điểm lại hành trình mình đã đi thôi. Có chăng lòng em đã an yên được với cuộn phim cũ ấy. Đó là cái lúc em bất chợt hiểu rằng - Hóa ra chỉ vì em đã quen cảm giác có người ấy bên cạnh thôi, chứ em vẫn có thể sống được khi vắng bóng của họ. Quá khứ cũng đã trôi qua, mặc cho tương lai điều gì sẽ đến, em vẫn phải sống cho hiện tại của mình. Người đã đi, là hồi ức. Người sẽ đến là ai thì em phải đi mới tìm được câu trả lời. Có cùng một người hay không cũng phải đi em nhé. Cuộc đời có vô vàn chuyến tàu cho em. Đừng mãi đứng ở sân ga mà nhìn dòng người vội vã. Có gặp lại nhau hay không không hẳn nhờ duyên nợ, mà phải nhờ tâm ta có còn đủ yêu thương hay không nữa. Nên trăm ngàn chuyến tàu ngoài sân ga, đủ duyên, đủ nợ, còn yêu thương, rồi em sẽ gặp lại. Hết duyên, hết nợ, tình cũng tan, vậy chờ đợi của em sẽ hóa hư không. Hãy nhớ yêu thương mình nhiều hơn em nhé! Thảo luận - góp ý: Chuyện kể của An
ĐỪNG BUỘC NGƯỜI SAU CHỮA LÀNH VẾT THƯƠNG NGƯỜI TRƯỚC ĐỂ LẠI Bấm để xem Con tim xơ xác vì những cuộc tình cũ kỹ. Cảm xúc chai sần theo năm tháng phôi pha. Tình cảm nát vụn theo gót chân người đã xa khuất. Nỗi sợ yêu thương hằn sâu trong tâm trí. Đó là những gì còn cố đọng lại cuộc đời em sau những lần vỡ mộng lứa đôi. Quá khứ đó em trăm vạn lần không mong nhớ lại, cũng mong dòng người không ríu rít gọi tên. Vậy tại sao em vẫn cứ khéo nhắc người rằng: "Em đã đi qua quá nhiều thương tổn, anh nếu yêu em xin hãy kiên nhẫn với đôi lần xúc cảm buông lơi?" Em ơi, quá khứ đau thương ai không một lần nếm trải. Đã là người, hẳn sẽ có yêu thương. Đã là yêu, ai không bước qua đôi lần đỗ vỡ. Đỗ vỡ rồi mấy ai không trầy xước hả em? Nỗi đau dầu lớn, dầu bé, cũng hằn lại đâu đó trong em. Em cầu thời gian cho mình quên hết. Nhưng em mơ chi giấc mộng hảo huyền ấy? Thời gian thì cũng chẳng làm bay màu gì cả, chỉ có thể khiến em bộn bề với những lo toan khác của cuộc đời mà thôi. Nên dăm lần em sẽ bỗng nhiên nhớ lại, rồi lại cuộn mình trong góc khuất của cô đơn. Em sẽ lại cho rằng em không thể yêu thương nữa, cả đời này làm bạn với đơn côi. Em đừng lo gì cả. Em cũng đừng tự tạo đoạn kết cho chuyện tình của mình. Người thương em rồi cũng sẽ bằng cách nào đó xuất hiện như một phép màu. Điều em cần là điểm tô thêm sắc cho em. Tập làm quen với những điều mới mẻ. Quá khứ sau lưng như dòng nhật ký, viết rồi có bôi xóa cũng chẳng còn đẹp như xưa. Nên, lật sang trang và viết về những điều đang hiện hữu, viết cho ước mơ, cho những hoài bão của mình. Rồi một ngày, khi người ấy xuất hiện, em đừng vội chối từ vì ngỡ rằng những đau đớn vẫn chưa phai. Nếu em yêu thì xin đừng ngần ngại, cho mình, cho người, một tương lai. Nhưng cũng xin em đừng đem vết thương đã ướm màu xưa cũ, để dằn vặt người vừa bước đến nắm tay em. Có thể đôi lần em sẽ cảm thấy bóng dáng niềm đau năm ấy tràn về, và em sợ hãi. Sợ chính mình rước lại khúc bi thương. Rồi em lại mong người phải cảm thông, thấu hiểu, phải yêu em hơn để che mờ những vết sẹo em mang? Em đừng quên, quá khứ ấy, họ chưa từng chạm tới, cũng chẳng phải người giết chết hạnh phúc năm xưa. Thế dùng gì để chắp vá được đây em? Có chăng họ yêu em, vẫn là thật. Nhưng là yêu em của hiện tại đấy thôi. Nên xin em đừng thiếu công bằng với họ, bắt họ cùng mình dày vò vì những thứ vốn dĩ đã xa xôi. Họ chắc không mong mình xóa đi điều gì em từng trải, cũng chẳng cần phải dẫm đạp quá khứ phía sau em. Họ yêu em chân thành, tha thiết và mong sao em bước qua được trang sách mới của cuộc đời. Quá khứ không cùng đi qua, không cùng cảm nhận, nên cứ ngậm ngùi để mọi thứ trôi qua. Bây giờ và mai sau, là của em và họ. Vậy xin em hãy thôi ngoáy đầu nhìn lại, để không buộc người phải chữa lành hết mọi thương đau. Em đừng cấm người nhắc về quá khứ, nhưng chính mình lại cứ níu không buông. Đừng so sánh người sau hay người trước. Hãy nhìn xem, bên em hiện tại là ai? Em đừng dùng con tim cũ kỹ cho một cuộc tình mới. Đừng dùng đau thương để dò tìm hạnh phúc. Hãy để câu chuyện quá khứ là hoài niệm, để đôi lần tâm sự kể nhau nghe: "Em cũng đã từng như thế đấy.."