Chương 10
Khi dì Lý bưng sữa vào, Kiều Tần còn chưa tỉnh, trên mặt còn có nước mắt nằm trong lòng Tiên Châu, thoạt nhìn bị dọa hỏng rồi.
"Thực xin lỗi tiên sinh, là tôi không xích Thanh Cang lại, không bị thương chứ, hay là đến bệnh viện xem sao?"
"Không sao, dì đi xuống đi."
"Vâng."
Ly sữa bò vẫn còn bốc hơi nóng, Lục Hàm Châu để cậu dựa vào trong lòng một lúc, cúi đầu nhìn nhìn một lát, thực ra Kiều Tần lớn lên trông rất xinh đẹp, có đôi mắt hạnh to tròn, da mỏng, thậm chí trên mí mắt còn lộ ra màu mạch máu.
Ở giữa môi trên còn có hạt đậu, sống mũi rất cao, trên người mang một cỗ pheromone mùi sữa ngọt ngào, giống như đứa nhỏ bơ sữa.
Lục Hàm Châu đôi mắt hơi rũ xuống, rơi vào trên tay cậu, ánh mắt tối xuống.
Hắn có chút tay khống, nhưng tay của Kiều Tần là đẹp nhất mà hắn từng thấy. Làn da trắng nhẵn nhụi, nhìn thấy các vân mạch máu xanh uốn lượn, khớp xương tinh tế, các khớp xương hơi nhô ra cũng tinh xảo giống như được chạm khắc ra.
Lục Hàm Châu ma xui quỷ khiến duỗi tay ra, cầm lấy tay người đang nằm trong lòng, nắm lấy.
Hắn đã từng gặp vô số omega, tinh khiết, có năng lực, mềm mại, đáng yêu đều có cả, nhưng không ai trong số họ thiên nhiên thuần khiết như cậu.
Lớn lên xinh đẹp lại ngoan ngoãn đáng yêu, một omega như Kiều Tần nên được alpha đặt ở trong lòng yêu thương nuông chiều. Chỉ tiếc là cậu đã gả cho hắn, thì số phận của cậu sẽ không có được loại đối xử này..
"Tỉnh rồi?" Lục Hàm Châu cảm thấy người trong lòng động đậy, lập tức thả lỏng lòng bàn tay, cầm ly sữa lên kiểm tra nhiệt độ, đưa cho cậu: "Uống xong rồi đi ngủ."
Kiều Tần một chút cũng không phản ứng, không đưa tay ra đón lấy mà đưa môi lại gần, ngoan ngoãn đem sữa ở trên tay Lục Hàm uống hết, trên môi có một vòng bọt sữa, vô thức vươn đầu lưỡi ra liếm liếm.
Lục Hàm Châu nhìn cái ly trống không, không biết là ngốc thật hay giả ngốc.
Hắn thậm chí còn muốn nghi ngờ rằng đứa trẻ này đang cố gắng hết sức để trêu chọc hắn từ khi mới bắt đầu khóc cho đến hành động liếm sữa hiện tại.
"Uống ngon không?"
Kiều Tần đột nhiên bị giật mình, nhìn chiếc cốc trong tay hắn, trong miệng cảm nhận được vị sữa ngọt ngào, không biết có phải hắn đang tức giận không, thận trọng gật đầu một cái.
"Nói cho tôi biết, buổi tối em ra ngoài tìm gì vậy?" Lục Hàm Châu bị phản ứng này của cậu chọc không được cười, đặt cốc sang một bên, rút khăn giấy ra lau mặt cho cậu.
Kiều Tần vừa ngăn được nước mắt, hàng mi ướt đẫm bị hắn lau run rẩy lại muốn chảy nước mắt, trong giọng nói mang chút tiếng khóc nói: "Chim.. chim vừa bay ra ngoài, tôi sợ nó.. sợ nó sẽ bị Thanh Cang.. anh không vui.."
Cậu nói ngắt quãng, câu trước không nối liền câu sau. Lục Hàm Châu cố gắng hết sức đặt suy nghĩ của mình ngang hàng với cậu để hiểu, mới biết là cậu đang nói về Huyền Phong bay ra ngoài, vừa bị Cúc cu nhổ lông, bị bắt, lại sợ Thanh Cang ăn mất, hắn sẽ không vui.
"Chỉ vì cái này?"
Kiều Tần cúi đầu xuống, lúc này mới nhận ra cậu đang ngồi trên đùi hắn, sững sờ, cứng đờ không dám nhúc nhích, mím môi đỏ mắt nhìn hắn.
Lục Hàm Châu nhíu mày: "Lại làm sao vậy? Không được phép khóc nữa, khóc nữa sẽ bị đánh."
"Tôi muốn đi xuống.." Kiều Tần rùng mình, giọng nói khẽ khóc, mắt thấy lại sắp khóc.
Lục Hàm Châu cảm giác được thân thể cậu cứng ngắc, cố ý nhéo nhéo eo cậu, nhất thời cảm giác được lưng cậu thẳng tắp: "Không khóc nữa thì cho em đi xuống, còn khóc?"
Kiều Tần nhanh chóng lắc đầu không chút nghĩ ngợi, "Không, không khóc nữa."
"Thật?"
Kiều Tần mạnh mẽ gật đầu hứa: "Tôi không khóc, không khóc."
"Thanh Cang không to gan như Cúc cu của em, nó không dám ăn Huyền Phong, em nghĩ nhiều rồi." Lục Hàm Châu cử động cẳng chân đặt cậu xuống, mỉm cười, "Vừa nãy buông em xuống em sống chết không chịu xuống, bây giờ không muốn khóc nữa, phủi mông muốn đi?"
Tai của Kiều Tần đỏ lên, véo véo ngón tay thì thầm: "Tôi không.. không phải."
"Bây giờ nói cho tôi biết, Thanh Căng cắn ở đâu rồi?"
Kiều Tần vô thức rùng mình khi nghe thấy tên của Thanh Cang, đợi khi phản ứng lại, cảm thấy xấu hổ "Không có, không có bị cắn."
"Đến đây, tôi kiểm tra xem."
Kiều Tần hít sâu vài cái, chậm rãi đi tới đứng bên cạnh bàn, chờ hắn tra trên trên dưới dưới một lượt, lại bảo cậu vén quần áo lên cho hắn xem xem.
"Thật, thật sự không có, không cần kiểm tra.." Kiều Tần chưa bao giờ cởi quần áo của mình trước mặt người ngoài, ở trong phòng tập nhảy cậu cũng không thay đồ chung với người khác. Mỗi lần đều đến sớm hoặc đợi người khác thay xong..
"Có hay không tôi kiểm tra rồi mới biết được, nghe lời."
Chiếc áo len cậu mặc rất rộng, không giống quần tây, nhìn thấy cậu cắn môi ra dấu răng, hắn khẽ cau mày nói: "Em không muốn tự mình cởi, tôi giúp em?"
Kiều Tần nghe thấy loạng choạng hai, vừa lo lắng vừa bực bội kéo gấu áo len lên để hắn kiểm tra, xác nhận quả thật là không bị cắn trúng mới bảo cậu thả xuống.
"Đã nói là không có rồi.." Kiều Tần đỏ mặt, nhẹ giọng lầm bầm, Lục Hàm Châu liếc cậu một cái, lập tức không dám nói nữa.
"Còn dám cãi lại, vẫn chưa tỉnh táo sao?" Lục Hàm Châu thấy cậu đứng như vậy, bản thân nhất phải ngẩng đầu nhìn cậu, không có thói quen ngước nhìn người khác, cũng không có thói quen để cho người khác đứng gần, bảo cậu tới ghế ngồi.
Thấy có cớ để cách xa hắn, Kiều Tần vội vàng tìm chiếc ghế xa nhất trong phòng ngoan ngoãn ngồi xuống đợi hắn nói.
"Lúc ăn cơm tối, tôi bảo em ăn xonng đến thư phingf tìm tôi, còn nhớ không."
"Vâng."
"Cuộc hôn nhân của tôi và em, là dựa trên sự sắp xếp phù hợp về pheromone của Cục Di truyền. Không liên quan gì đến tình yêu. Trình Quân nên nói với em thật rõ ràng. Đối với những gì anh ta nói tôi đều làm được, chẳng hạn như điều kiện sống hàng ngày của em. Ngoại trừ tình yêu và đánh dấu ra, tôi có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của em."
"Vâng."
"Tôi chỉ yêu cầu em trong thời kỳ hôn nhân của chúng ta, không được cùng người khác yêu đương đây là ranh giới cuối cùng, càng không cho phép bị người khác đánh dấu. Tôi không hy vọng ngửi thấy mùi pheromone của người khác người em, hiểu không?"
Kiều Tần gật đầu: "Đã hiểu."
"Em đối với tôi có yêu cầu gì, cũng có thể nói. Chỉ cần nằm trong nguyên tắc của tôi, tôi đều có thể đáp ứng em." Lục Hàm Châu hai tay đan vào nhau, tự nhiên làm ra cử chỉ khi đàm phán.
Kiều Tần suy nghĩ một lúc, mím nhẹ môi dưới, rụt rè hỏi anh: "Anh có người thích không?"
Lục Hàm Châu sửng sốt, mất hơn nửa phút hiểu mới hiểu được ý tứ của câu này, "Cậu muốn dùng từ đồng cảm lây này, để tôi dung túng cậu và người đàn ông khác ở bên? Kiều Kiều, cậu có phải là..". "
" Khônh, không phải.. "
" Vậy là gì? "
Kiều Tần lo lắng lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cậu dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lục Hàm Châu và nói:" Luật sư Trình nói, anh sẽ không can thiệp vào việc học của tôi, cũng sẽ không đánh dấu tôi, vậy.. anh đã chuẩn bị kết hôn với một omega khác chưa? "
Kiều Tần rũ mắt xuống, nhìn ngón tay của mình, nói:" Nếu.. nếu như tôi thật ngoan, trước khi ly hôn cũng thật ngoan, anh có thể đừng ức hiếp tôi được không? "
Lục Hàm Châu giật mình.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Tần tỉnh dậy vì đau, mắt cá chân phải sưng lên như bánh màn thầu.
Cậu ngồi ở trên giường vài giây mới phản ứng ra hôm qua suýt chút nữa bị Thanh Cang ăn, khi cậu chạy trốn bị trẹo, buổi tối trở về phòng còn chưa sưng lên, có thể là Lục Hầm Châu ở bên cạnh thần kinh quá căng cứng. Cũng không chú ý.
Lục Hàm Châu nói hôm nay phải đi chụp ảnh cưới, cậu thế này làm sao chụp đây?
Kiều Tần chống tay lên khỏi giường, nhẹ nhàng thử đứng trên mặt đất, một cơn đau thấu tim từ mắt cá chân truyền đến, mắt cậu lập tức đỏ lên, hốc mắt cũng chua xót.
Cậu sợ đau nhất, nhưng cũng sợ Lục Hàm Châu.
Kiều Tần hít một hơi thật sâu, đỡ tường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, mới từ từ đi xuống lầu, đã gần chín giờ rưỡi.
Kiều Tần nhảy xuống bậc cuối cùng, cầu thâng ở đây hông có tay cầm cho cậu chống đỡ, chỉ có thể dùng lực đi từ từ xuống, Lục Hàm Châu đang ngồi ở bàn ăn sáng, nghe thấy tiếng động liền liếc mắt nhìn cậu," Chân làm sao vậy? "
" Bị trẹo rồi. "
Lục Hàm Châu liếc mắt nhìn mắt cá chân của cậu, thật sự là sưng lên, mới đi mấy bước chóp mũi toàn mồ hôi lạnh, đoán chừng tối hôm qua bị Thanh Cang dọa trẹo chân.
" Được rồi, đứng yên, đừng đi. "
Kiều Tần không hiểu tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đó.
Lục Hàm Châu không thích nhiều người, vì vậy ở đây ngoại trừ dì Lý thì không còn ai nữa, đúng lúc bà ấy đi ra ngoài mua đồ không có ở nhà.
Hắn đi qua, ôm Kiều Tần lên trên ghế, xoay người đi lấy dầu thuốc, giống như có con mắt ở sau lưng nhẹ nhàng phát ra một câu:" Còn dám động, sẽ bị đánh. "."
Kiều Tần dừng lại động tác vừa muốn nhảy xuống ghế, không dám động nữa.
Lúc Lục Hàm Châu trở lại, cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi im, bên cạnh là bữa sáng còn chưa động vào, có chút buồn cười nói: "Tôi bảo em chân không được phép động, cũng không bảo miệng em không được động. Ăn sáng, duỗi chân ra tôi giúp em xoa xoa."
Kiều Tần do dự hai giây, ngoan ngoãn duỗi chân về phía hắn.
Ghế trong phòng ăn không cao, Lục Hàm Châu cao đến mức chỉ có thể nửa ngồi xổm xuống giúp cậu xoa chân.
Hắn nắm bàn chân phải của Kiều Tần đặt lên đầu gối mình, phát hiện da cậu mỏng như lụa, năm ngón chân đều trắng mịn, không có vết sẹo, móng chân được cắt tỉa tròn trịa, trông sạch sạch sẽ sẽ tỏa ra vị sữa ngọt ngào.
Chẳng qua mắt cá chân không dễ nhìn như vậy, sưng tấy tím tái, hắn vừa chạm vào thì bàn chân run lẩy bẩy rụt lại theo phản xạ.
"Đừng nhúc nhích."
Lục Hàm Châu đổ một ít dầu thuốc ra, tuy đã giảm sức lực đến mức nhẹ nhất, nhưng sờ vào vẫn sẽ rất đau, nhẹ giọng nói: "Chịu đựng một lát, xoa thuốc thì sẽ tốt rồi."
Kiều Tần thì thào nói biết rồi, nhưng Lục Hàm Châu chỉ mới xoa xoa vài lần liền chảy nước mắt, nhất thời nhịn không được, thấp giọng mang theo tiếng khóc hỏi anh: "Khi nào xong?", Đau quá. "
Lục Hàm Châu trái tim tê dại, bị câu nói đau quá mang theo tiếng khóc của cậu không biết chọc vào chỗ mềm nào, buông lỏng tay, nhẹ giọng nói:" Ngoan, không xoa thuốc sẽ càng đau, Tôi sẽ cố gắng nhẹ một chút. "
" Nhưng đau quá.. không muốn.. buông tay, đừng xoa nữa đau quá.. "Kiều Tần liều mình chịu đựng cơn đau như kim châm trên mắt cá chân, nhưng bàn tay của Lục Hàm Châu vẫn không dừng lại. Dầu thuốc đã phát huy tác dụng. Da cậu nóng hổi, khó chịu muốn rụt lại, lại bị hắn nắm chặt không giãy ra được.
Lục Hàm Châu vốn không có tính kiên nhẫn, cũng chưa từng hầu hạ ai, tư thế khuất phục như thế này để cậu để chân lên trên đầu gối hắn, cẩn thận từng li từng tí hầu hạ cậu, còn dám nói không muốn?
Nước mắt của Kiều Tần không ngừng rơi xuống, rơi trên mu bàn tay như hạt trân châu nhỏ, tiếng kêu đau đớn nói không muốn chọc thẳng vào trái tim Lục Hàm Châu, khiến vô cớ có chút nôn nóng.
" Còn động đậy nữa, tôi để Thanh Cang tới làm."
Khi dì Lý bưng sữa vào, Kiều Tần còn chưa tỉnh, trên mặt còn có nước mắt nằm trong lòng Tiên Châu, thoạt nhìn bị dọa hỏng rồi.
"Thực xin lỗi tiên sinh, là tôi không xích Thanh Cang lại, không bị thương chứ, hay là đến bệnh viện xem sao?"
"Không sao, dì đi xuống đi."
"Vâng."
Ly sữa bò vẫn còn bốc hơi nóng, Lục Hàm Châu để cậu dựa vào trong lòng một lúc, cúi đầu nhìn nhìn một lát, thực ra Kiều Tần lớn lên trông rất xinh đẹp, có đôi mắt hạnh to tròn, da mỏng, thậm chí trên mí mắt còn lộ ra màu mạch máu.
Ở giữa môi trên còn có hạt đậu, sống mũi rất cao, trên người mang một cỗ pheromone mùi sữa ngọt ngào, giống như đứa nhỏ bơ sữa.
Lục Hàm Châu đôi mắt hơi rũ xuống, rơi vào trên tay cậu, ánh mắt tối xuống.
Hắn có chút tay khống, nhưng tay của Kiều Tần là đẹp nhất mà hắn từng thấy. Làn da trắng nhẵn nhụi, nhìn thấy các vân mạch máu xanh uốn lượn, khớp xương tinh tế, các khớp xương hơi nhô ra cũng tinh xảo giống như được chạm khắc ra.
Lục Hàm Châu ma xui quỷ khiến duỗi tay ra, cầm lấy tay người đang nằm trong lòng, nắm lấy.
Hắn đã từng gặp vô số omega, tinh khiết, có năng lực, mềm mại, đáng yêu đều có cả, nhưng không ai trong số họ thiên nhiên thuần khiết như cậu.
Lớn lên xinh đẹp lại ngoan ngoãn đáng yêu, một omega như Kiều Tần nên được alpha đặt ở trong lòng yêu thương nuông chiều. Chỉ tiếc là cậu đã gả cho hắn, thì số phận của cậu sẽ không có được loại đối xử này..
"Tỉnh rồi?" Lục Hàm Châu cảm thấy người trong lòng động đậy, lập tức thả lỏng lòng bàn tay, cầm ly sữa lên kiểm tra nhiệt độ, đưa cho cậu: "Uống xong rồi đi ngủ."
Kiều Tần một chút cũng không phản ứng, không đưa tay ra đón lấy mà đưa môi lại gần, ngoan ngoãn đem sữa ở trên tay Lục Hàm uống hết, trên môi có một vòng bọt sữa, vô thức vươn đầu lưỡi ra liếm liếm.
Lục Hàm Châu nhìn cái ly trống không, không biết là ngốc thật hay giả ngốc.
Hắn thậm chí còn muốn nghi ngờ rằng đứa trẻ này đang cố gắng hết sức để trêu chọc hắn từ khi mới bắt đầu khóc cho đến hành động liếm sữa hiện tại.
"Uống ngon không?"
Kiều Tần đột nhiên bị giật mình, nhìn chiếc cốc trong tay hắn, trong miệng cảm nhận được vị sữa ngọt ngào, không biết có phải hắn đang tức giận không, thận trọng gật đầu một cái.
"Nói cho tôi biết, buổi tối em ra ngoài tìm gì vậy?" Lục Hàm Châu bị phản ứng này của cậu chọc không được cười, đặt cốc sang một bên, rút khăn giấy ra lau mặt cho cậu.
Kiều Tần vừa ngăn được nước mắt, hàng mi ướt đẫm bị hắn lau run rẩy lại muốn chảy nước mắt, trong giọng nói mang chút tiếng khóc nói: "Chim.. chim vừa bay ra ngoài, tôi sợ nó.. sợ nó sẽ bị Thanh Cang.. anh không vui.."
Cậu nói ngắt quãng, câu trước không nối liền câu sau. Lục Hàm Châu cố gắng hết sức đặt suy nghĩ của mình ngang hàng với cậu để hiểu, mới biết là cậu đang nói về Huyền Phong bay ra ngoài, vừa bị Cúc cu nhổ lông, bị bắt, lại sợ Thanh Cang ăn mất, hắn sẽ không vui.
"Chỉ vì cái này?"
Kiều Tần cúi đầu xuống, lúc này mới nhận ra cậu đang ngồi trên đùi hắn, sững sờ, cứng đờ không dám nhúc nhích, mím môi đỏ mắt nhìn hắn.
Lục Hàm Châu nhíu mày: "Lại làm sao vậy? Không được phép khóc nữa, khóc nữa sẽ bị đánh."
"Tôi muốn đi xuống.." Kiều Tần rùng mình, giọng nói khẽ khóc, mắt thấy lại sắp khóc.
Lục Hàm Châu cảm giác được thân thể cậu cứng ngắc, cố ý nhéo nhéo eo cậu, nhất thời cảm giác được lưng cậu thẳng tắp: "Không khóc nữa thì cho em đi xuống, còn khóc?"
Kiều Tần nhanh chóng lắc đầu không chút nghĩ ngợi, "Không, không khóc nữa."
"Thật?"
Kiều Tần mạnh mẽ gật đầu hứa: "Tôi không khóc, không khóc."
"Thanh Cang không to gan như Cúc cu của em, nó không dám ăn Huyền Phong, em nghĩ nhiều rồi." Lục Hàm Châu cử động cẳng chân đặt cậu xuống, mỉm cười, "Vừa nãy buông em xuống em sống chết không chịu xuống, bây giờ không muốn khóc nữa, phủi mông muốn đi?"
Tai của Kiều Tần đỏ lên, véo véo ngón tay thì thầm: "Tôi không.. không phải."
"Bây giờ nói cho tôi biết, Thanh Căng cắn ở đâu rồi?"
Kiều Tần vô thức rùng mình khi nghe thấy tên của Thanh Cang, đợi khi phản ứng lại, cảm thấy xấu hổ "Không có, không có bị cắn."
"Đến đây, tôi kiểm tra xem."
Kiều Tần hít sâu vài cái, chậm rãi đi tới đứng bên cạnh bàn, chờ hắn tra trên trên dưới dưới một lượt, lại bảo cậu vén quần áo lên cho hắn xem xem.
"Thật, thật sự không có, không cần kiểm tra.." Kiều Tần chưa bao giờ cởi quần áo của mình trước mặt người ngoài, ở trong phòng tập nhảy cậu cũng không thay đồ chung với người khác. Mỗi lần đều đến sớm hoặc đợi người khác thay xong..
"Có hay không tôi kiểm tra rồi mới biết được, nghe lời."
Chiếc áo len cậu mặc rất rộng, không giống quần tây, nhìn thấy cậu cắn môi ra dấu răng, hắn khẽ cau mày nói: "Em không muốn tự mình cởi, tôi giúp em?"
Kiều Tần nghe thấy loạng choạng hai, vừa lo lắng vừa bực bội kéo gấu áo len lên để hắn kiểm tra, xác nhận quả thật là không bị cắn trúng mới bảo cậu thả xuống.
"Đã nói là không có rồi.." Kiều Tần đỏ mặt, nhẹ giọng lầm bầm, Lục Hàm Châu liếc cậu một cái, lập tức không dám nói nữa.
"Còn dám cãi lại, vẫn chưa tỉnh táo sao?" Lục Hàm Châu thấy cậu đứng như vậy, bản thân nhất phải ngẩng đầu nhìn cậu, không có thói quen ngước nhìn người khác, cũng không có thói quen để cho người khác đứng gần, bảo cậu tới ghế ngồi.
Thấy có cớ để cách xa hắn, Kiều Tần vội vàng tìm chiếc ghế xa nhất trong phòng ngoan ngoãn ngồi xuống đợi hắn nói.
"Lúc ăn cơm tối, tôi bảo em ăn xonng đến thư phingf tìm tôi, còn nhớ không."
"Vâng."
"Cuộc hôn nhân của tôi và em, là dựa trên sự sắp xếp phù hợp về pheromone của Cục Di truyền. Không liên quan gì đến tình yêu. Trình Quân nên nói với em thật rõ ràng. Đối với những gì anh ta nói tôi đều làm được, chẳng hạn như điều kiện sống hàng ngày của em. Ngoại trừ tình yêu và đánh dấu ra, tôi có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của em."
"Vâng."
"Tôi chỉ yêu cầu em trong thời kỳ hôn nhân của chúng ta, không được cùng người khác yêu đương đây là ranh giới cuối cùng, càng không cho phép bị người khác đánh dấu. Tôi không hy vọng ngửi thấy mùi pheromone của người khác người em, hiểu không?"
Kiều Tần gật đầu: "Đã hiểu."
"Em đối với tôi có yêu cầu gì, cũng có thể nói. Chỉ cần nằm trong nguyên tắc của tôi, tôi đều có thể đáp ứng em." Lục Hàm Châu hai tay đan vào nhau, tự nhiên làm ra cử chỉ khi đàm phán.
Kiều Tần suy nghĩ một lúc, mím nhẹ môi dưới, rụt rè hỏi anh: "Anh có người thích không?"
Lục Hàm Châu sửng sốt, mất hơn nửa phút hiểu mới hiểu được ý tứ của câu này, "Cậu muốn dùng từ đồng cảm lây này, để tôi dung túng cậu và người đàn ông khác ở bên? Kiều Kiều, cậu có phải là..". "
" Khônh, không phải.. "
" Vậy là gì? "
Kiều Tần lo lắng lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cậu dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lục Hàm Châu và nói:" Luật sư Trình nói, anh sẽ không can thiệp vào việc học của tôi, cũng sẽ không đánh dấu tôi, vậy.. anh đã chuẩn bị kết hôn với một omega khác chưa? "
Kiều Tần rũ mắt xuống, nhìn ngón tay của mình, nói:" Nếu.. nếu như tôi thật ngoan, trước khi ly hôn cũng thật ngoan, anh có thể đừng ức hiếp tôi được không? "
Lục Hàm Châu giật mình.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Tần tỉnh dậy vì đau, mắt cá chân phải sưng lên như bánh màn thầu.
Cậu ngồi ở trên giường vài giây mới phản ứng ra hôm qua suýt chút nữa bị Thanh Cang ăn, khi cậu chạy trốn bị trẹo, buổi tối trở về phòng còn chưa sưng lên, có thể là Lục Hầm Châu ở bên cạnh thần kinh quá căng cứng. Cũng không chú ý.
Lục Hàm Châu nói hôm nay phải đi chụp ảnh cưới, cậu thế này làm sao chụp đây?
Kiều Tần chống tay lên khỏi giường, nhẹ nhàng thử đứng trên mặt đất, một cơn đau thấu tim từ mắt cá chân truyền đến, mắt cậu lập tức đỏ lên, hốc mắt cũng chua xót.
Cậu sợ đau nhất, nhưng cũng sợ Lục Hàm Châu.
Kiều Tần hít một hơi thật sâu, đỡ tường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, mới từ từ đi xuống lầu, đã gần chín giờ rưỡi.
Kiều Tần nhảy xuống bậc cuối cùng, cầu thâng ở đây hông có tay cầm cho cậu chống đỡ, chỉ có thể dùng lực đi từ từ xuống, Lục Hàm Châu đang ngồi ở bàn ăn sáng, nghe thấy tiếng động liền liếc mắt nhìn cậu," Chân làm sao vậy? "
" Bị trẹo rồi. "
Lục Hàm Châu liếc mắt nhìn mắt cá chân của cậu, thật sự là sưng lên, mới đi mấy bước chóp mũi toàn mồ hôi lạnh, đoán chừng tối hôm qua bị Thanh Cang dọa trẹo chân.
" Được rồi, đứng yên, đừng đi. "
Kiều Tần không hiểu tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đó.
Lục Hàm Châu không thích nhiều người, vì vậy ở đây ngoại trừ dì Lý thì không còn ai nữa, đúng lúc bà ấy đi ra ngoài mua đồ không có ở nhà.
Hắn đi qua, ôm Kiều Tần lên trên ghế, xoay người đi lấy dầu thuốc, giống như có con mắt ở sau lưng nhẹ nhàng phát ra một câu:" Còn dám động, sẽ bị đánh. "."
Kiều Tần dừng lại động tác vừa muốn nhảy xuống ghế, không dám động nữa.
Lúc Lục Hàm Châu trở lại, cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi im, bên cạnh là bữa sáng còn chưa động vào, có chút buồn cười nói: "Tôi bảo em chân không được phép động, cũng không bảo miệng em không được động. Ăn sáng, duỗi chân ra tôi giúp em xoa xoa."
Kiều Tần do dự hai giây, ngoan ngoãn duỗi chân về phía hắn.
Ghế trong phòng ăn không cao, Lục Hàm Châu cao đến mức chỉ có thể nửa ngồi xổm xuống giúp cậu xoa chân.
Hắn nắm bàn chân phải của Kiều Tần đặt lên đầu gối mình, phát hiện da cậu mỏng như lụa, năm ngón chân đều trắng mịn, không có vết sẹo, móng chân được cắt tỉa tròn trịa, trông sạch sạch sẽ sẽ tỏa ra vị sữa ngọt ngào.
Chẳng qua mắt cá chân không dễ nhìn như vậy, sưng tấy tím tái, hắn vừa chạm vào thì bàn chân run lẩy bẩy rụt lại theo phản xạ.
"Đừng nhúc nhích."
Lục Hàm Châu đổ một ít dầu thuốc ra, tuy đã giảm sức lực đến mức nhẹ nhất, nhưng sờ vào vẫn sẽ rất đau, nhẹ giọng nói: "Chịu đựng một lát, xoa thuốc thì sẽ tốt rồi."
Kiều Tần thì thào nói biết rồi, nhưng Lục Hàm Châu chỉ mới xoa xoa vài lần liền chảy nước mắt, nhất thời nhịn không được, thấp giọng mang theo tiếng khóc hỏi anh: "Khi nào xong?", Đau quá. "
Lục Hàm Châu trái tim tê dại, bị câu nói đau quá mang theo tiếng khóc của cậu không biết chọc vào chỗ mềm nào, buông lỏng tay, nhẹ giọng nói:" Ngoan, không xoa thuốc sẽ càng đau, Tôi sẽ cố gắng nhẹ một chút. "
" Nhưng đau quá.. không muốn.. buông tay, đừng xoa nữa đau quá.. "Kiều Tần liều mình chịu đựng cơn đau như kim châm trên mắt cá chân, nhưng bàn tay của Lục Hàm Châu vẫn không dừng lại. Dầu thuốc đã phát huy tác dụng. Da cậu nóng hổi, khó chịu muốn rụt lại, lại bị hắn nắm chặt không giãy ra được.
Lục Hàm Châu vốn không có tính kiên nhẫn, cũng chưa từng hầu hạ ai, tư thế khuất phục như thế này để cậu để chân lên trên đầu gối hắn, cẩn thận từng li từng tí hầu hạ cậu, còn dám nói không muốn?
Nước mắt của Kiều Tần không ngừng rơi xuống, rơi trên mu bàn tay như hạt trân châu nhỏ, tiếng kêu đau đớn nói không muốn chọc thẳng vào trái tim Lục Hàm Châu, khiến vô cớ có chút nôn nóng.
" Còn động đậy nữa, tôi để Thanh Cang tới làm."