Khối đá đứng giữa khu rừng tối tăm nhìn thực sự dữ tợn và đáng sợ.
Chỗ này được coi là nơi bị nguyền rủa. Nếu ai không may chạy tới nơi này thì sẽ lập tức bỏ chạy. Nhưng dù vậy rất lâu sau đó hắn vẫn sẽ cảm nhận được ánh mắt dán chặt của khối đá cao lớn kia. Cũng có con vật chạy băng qua, cũng có một con chim nhanh chóng bay qua nơi này nhưng cuối cùng thì nơi này vẫn quy về tĩnh lặng đến quỷ dị giống như trong một khu rừng ngủ say.
Có một nam nhân ngồi trên một tảng đá nhỏ bị phủ một nửa bởi nấm mốc đã làm kinh động đến những sinh vật xung quanh. Nơi này đã rất lâu không có người tới..
Trên người hắn mặc một bộ tây trang chỉnh tề và một đôi giày da được lâu đến bóng loáng. Thật đáng kinh ngạc khi chúng không bị làm bẩn khi bước đi trên những con đường bùn trong rừng.
Nam nhân từ khi đến chưa từng rời mắt khỏi vết nứt kéo dài tới tận đỉnh khối đá dường như chờ nó không chịu được và sẽ tự trẻ làm đôi. Thỉnh thoảng người đàn ông kỳ lạ còn nhìn trời. Trời đã dần tối xuống, trên mặt đất cũng xuất hiện những cái bóng kéo dài.
Đột nhiên dưới chân khối đá tràn ra làn khói xám và nhanh chóng lan ra vùng đất xung quanh.
"Cuối dùng cũng tới!" Người đàn ông thả lỏng nói đồng thời nhẹ nhàng đứng lên: "Chào cô, Elena."
Từ trong sương mù dần đi ra một bóng đen. Người phụ nữ bỏ chiếc mũ áo choàng tím đậm rộng thùng thình ra. Mái tóc sáng màu ánh lên ngân quang.
"Chào anh, Norton." Cô nói nhỏ và hơi xoay cổ tay búng một cái.
Trong không khí ngay trên đầu hai người xuất hiện một đám lửa nhỏ xếp thành một nửa vòng tròn giống y như ánh đèn trong một căn phòng bình thường.
"Anh nhìn rất lạ." Người sau nói tiếp.
"Tất cả những người quyền quý và giàu có ở đây đều nhìn như vậy."
"Ở Ostala phổ biến trang phục thật kỳ diệu." Cô kinh ngạc nhìn người đối diện.
"Ta mong cô làm phiền tôi vì một lý do chính đáng hơn là nói về xu hướng thời trang."
"Xin lỗi Norton." Người phụ nữ ngay lập tức đi vào vấn đề chính: "Ta đến để kể cho anh tin tức mới. Thế giới thời gian đang hỗn loạn, đến cả tiên cũng đã đồng ý đến những cuộc đàm phán nhỏ. Anh hiểu mà, chủ đề đàm phán là về những chiếc chìa khóa. Cao tầng đáng chờ anh trở về."
"Những thứ này ta đã biết từ lâu."
Hắn đến gần cô, cúi người gần mặt cô, lời nói thì thầm như không hề muốn bất kỳ ai nghe được dù đó là một con người hay chỉ là một con thú: "Điều gì đang thực sự làm cô lo lắng, Elena?"
"Giống như tất cả mọi người, sức hút của hai thế giới." Dựa theo tông giọng có thể nhận ra cô đã bắt đầu mất bình tĩnh.
"Sức hút?" Người đàn ông lập tức đứng thẳng lên: "Sự nuốt chửng, Elena. Hãy gọi mọi thứ bằng đúng tên của nó. Một thế giới sẽ hấp thụ thế giới còn lại bởi vì vết nứt thời gian mà được các vị khống thuật sư cổ đại như vậy cẩn thận tạo ra để chia Trái Đất thành hai thế giới bằng nhau đang dần thu hẹp lại. Một thế giới sẽ bị hủy diệt, biến mất, trở về cát bụi, biến thành con số không. Con người, thành thị, sông núi, tri thức được tích cóp hàng nghìn năm.. Tất cả sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện. Thế giới bóng sẽ viễn viến đi vào quá khứ. Chỉ còn lại một mảnh đất thật sự. Eflara hay là Ostala? Thật hiếu kỳ, cái nào trong hai cái mạnh hơn?
" Norton, hãy dừng lại. "Người phụ nữ lấy ngón tay day day huyệt thái dương, thỉnh thoảng còn lắc đầu như muốn vứt bỏ những suy nghĩ đáng sợ đó.
" Elena.. "Giọng nói của hắn trở nên ôn hòa hơn:" Chúng ta không cần lo lắng gì cả, cô biết rõ điều đó mà. Kế hoạch của chúng ta sắp thành công. Bây giờ chỉ cần chờ đợi.. Chờ ta không còn bị coi là "tội nhân" nữa. "
" Đúng, đúng, thời hạn hình phạt của anh sẽ kết thúc vào ngày 4 tháng 5. Đúng một năm nữa anh sẽ có thể quay về. Vào thời điểm đó, anh cũng đang phải cho những đứa trẻ của anh thử cấp bậc. Là một ngày trọng đại.. "
" Ừm, trọng đại.. "Người đàn ông lặp lại:" Và Elena.. "
Người phụ nữ đang áp lực đan ngón tay vào nhau có vẻ như đang nghĩ có nên nói câu hỏi tiếp hay không nhưng rất nhanh nói ra:" Norton, ta muốn hỏi anh định làm gì với con nhóc bán tiên đó? "
Người kia không trả lời ngay:" Hóa ra cô lo lắng cái này.. Đây là lý do gương mặt cô lại u ám vậy? Ta đã cố quên nó đi nhưng có vẻ cô sẽ không cho tôi cơ hội làm điều đó. "
" Và những người khác cũng sẽ không quên. "Người phụ nữ ngay lập tức phản đối:" Nếu nó có được cấp bậc khống thuật cao thì nó sẽ có thể thừa kế tất cả vùng đất, lâu đài và cả.. Anh hiểu tôi đang nói gì mà. Quyền được sinh ra không thể thay đổi nhưng.. chỉ là.. emm.. bằng phương pháp khác, chính xác hơn. "
" Đúng là như thế. "
" Norton, anh phải loại bỏ nó. "Người phụ nữ cứng đầu nói:" Tổ chức yêu cầu điều đó. Tất cả đang chờ anh trở về. "
" Tổ chức? Hay là chính cô yêu cầu nó, Elena? "
" Ta sẽ chỉ làm những điều mà anh yêu cầu, Norton.. "
" Ta biết điều này. "Hắn khô khan cắt đứt lời nói của cô:" Và luôn đánh giá cao sự trung thành và tận tâm của cô. "
" Hãy cho phép ta giải quyết nó. "Người phụ nữ nôn nóng thì thầm:" Cô ta sẽ không phải thống khổ lâu đâu. "
" Cái này ta lại không tin lắm. Elena, cô quá khát máu và cũng rất ghét tiên – những sinh vật xinh đẹp và đáng yêu đó. "
" Với những đôi cánh sắc nhọn. "Cô thì thầm với vẻ ghét bỏ và không hiểu sao đột nhiên chạm vào ngực:" Ta sẽ không bình tĩnh lại cho tới khi trên thế giới này vẫn còn tồn tại dù chỉ là một con tiên.. "
" Thế sao? "
Người phụ nữ nặng nề thở dốc cố gắng đè ép sự phẫn nộ xuống.
Người đàn ông mỉm cười.
" Ta vẫn luôn cảm thấy hứng thú. "Giọng nói hắn chậm rãi:" Vì sao khống thuật sư và tiên lại ghét nhau đến thế. Không lẽ vì hình dáng đôi cánh? Hay là số lượng của chúng? "
Môi người phụ nữ kia khẽ động nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào.
Norton bắt chéo tay trước ngực, từ từ nâng tầm mắt lên nhìn trời được bao phủ bởi nhiều dấu chấm lấp lánh dường như từ đó nhìn về những thế giới xa xôi.
" Con bé sống ở đây, ở Ostala, giữa những con người bình thường. "Hắn nhìn chằm chắm ánh sáng lấp lánh trên bầu trời kia nói tiếp:" Có lẽ con bé cũng chỉ là một con bán tiên bình thường. Ta chưa từng nhìn thấy con gái của tôi. "
" Hãy loại bỏ nó! "Elena tiếp tục cứng đầu mở miệng:" Một vấn đề nhỏ sẽ trở nên to lớn. Tội ác phải được diệt từ trong gốc. "
" Elena à, Elena.. "Norton hơi lắc đầu:" Để biết được con bé có thiên phú khống thời không thì ta sẽ phải đón nó về tham gia thử thách thời gian.. Đó là sự mạo hiểm. "
" Nhưng nếu con bán tiên đó qua thì anh định làm gì với nó? "Elena lo lắng hỏi rồi cũng nhìn lên trời."
"Con bé sẽ không bao giờ được phép sử dụng khống thời thuật." Nam nhân hơi nâng giọng lên: "Không bao giờ. Ta không hề lo lắng vấn đề thừa kế vì ta tin vào con trái ta.. Thằng bé chắc chắn có thiên phú cao. Ta cảm nhận được điều đó."
"Hãy cho phép ta làm điều đó." Elena nhẹ nhàng lặp lại lần nữa đồng thời quỳ một gối xuống trước người đàn ông đối diện: "Hãy cho phép ta giết nó trước khi tội ác nảy mầm."
Đột nhiên xung quanh xuất hiện gió lớn, những cây thông xung quanh cũng vì thế mà kêu lên. Cảm giác như khu rừng tĩnh lặng từ từ sống lại, những chiếc lá xung quanh bắt đầu kêu gào như thì thầm trong nỗi tuyệt vọng, cố gắng che đi những gì nam nhân kia phải trả lời.
"Ta có một kế hoạch thú vị." Hắn nói nhỏ nhưng rất rõ ràng: "Nếu những thứ đó thành sự thật ta sẽ cho phép cô nắm giữ sinh tử của con bé nhưng trước đó hãy thề rằng, nếu không có lệnh của ta thì cô không được phép đụng vào nó dù chỉ bằng một đầu ngón tay."
"Được, ta thề.." Elena cứng rắn đồng ý.
* * *
Trong phòng thể thao đang bí một mảnh. Những người ở đây đã rất mệt mỏi. Buổi tập luyện đã nên kết thúc từ lâu nhưng làm sao đơn giản như thế.
"Misha, ai làm thế! Làm lại bài chạy lấy đà lộn sang một bên đi." Nữ huấn luyện viên có thân hình đầy đặn đột nhiên đứng lên: "Em giờ nhìn như hải cẩu trong rạp xiếc ấy! Ôi chúa! Tất cả những người khác ngồi xuống! Nhắc bao nhiêu lần."
Thật ra cũng không cần nhắc lại thì cả đám đã ngồi ngay ngắn trên ghế dài trong đó có một số người còn đồng tình nhìn Misha hậu đậu đang phải một lần nữa trở về góc sân. Thiếu niên chạy lấy đà lộn hai vòng liên tiếp, lại lộn sang bên cạnh rồi mới lại trở về điểm thứ năm.
"Misha à, Misha.." Nữ huấn luyện viên vẫn chưa hài lòng lắc đầu: "Nếu tình hình cứ như vậy tiếp diễn em có thể quên về trại hè thể thao đi.. Vasilisa! Làm mẫu cho em ấy đi."
Từ trên ghế đứng lên một thiếu nữ nhỏ gầy với hai cái đuôi màu cam đậm. Cô không chắc chắn đi đến góc sân rồi đột nhiên đứng thẳng người lên, nhẹ nhàng chạy lấy đà và làm động tác tương tự nam sinh kia lại thêm một cái lộn vòng về phía trước.
"Đó." Nữ huấn luyện viên ôn hòa lên tiếng: "Cứ lấy đó làm mẫu."
"Em sẽ không bao giờ có thể làm thế." Misha uể oải kêu lên: "Thân hình em không hợp."
"Đây không phải là lý do! Ăn kiêng và lại một là ăn kiêng. Tất cả nghe rõ không? Ai mà không ăn uống điều độ từ bây giờ thì tôi sẽ xử lý tại trại hè! Được rồi, cũng đến lúc tổng duyệt lâu rồi.. Có lẽ.. Sẽ chạy qua một lượt thôi là ổn.. Im lặng!" Nữ huấn luyện viên giơ tay về phía những người đang phản đối: "Nếu không để bộ ba của chúng ta lên đi. Inga! Svetlana! Vasilisa! Lên!"
Ba nữ vận động viên ngay lập tức đứng ngay ngắn giữa sân tại tư thế chuẩn bị. Đôi tay trên đầu cong thành hình vòng cung, cơ thể hơi nghiêng về một phía, chân phải hơi kiễng lên. Vasilisa đứng một bước phía trước bời vì trong cả ba cô là lùn nhất.
Bên tai vang lên giai điệu sô động, mọi động tác của các nữ sinh rất đều và trên mặt mỗi người chưa từng biến mất nụ cười tiêu chuẩn giống như họ chỉ đang múa thôi.
"Các em đều làm rất tốt! Inga, bước chân của em có chút nặng nề. Sveta, động tác xoay của em có vấn đề. Cố gắng làm nó mềm mại hơi! Mềm mại hơn hiểu không! Vasilisa.." Cô để tay lên vai nữ sinh với gương mặt đỏ bừng: "Cô chỉ có một lời khuyên cho em. Cắt tóc đi được không? Em sắp rối trong đó rồi."
"Không, sẽ không bị rối đâu." Người sau lập tức phản bác đồng thời cúi đầu xuống: "Em thích như vậy."
"Được! Được!" Nữ huấn luyện viên ngay lập tức chịu thua: "Chủ là người ra quyết định. Mà này, Vasilisa, cô có một tin tức quan trọng. Cô đã nói về trường hợp của em. Quỹ thành phố sẽ trả tiền cho một học sinh nào đó ở trại hè. Vé cho em đã nằm chắc trong ví cô."
"Cảm ơn cô, Olga Mikhailovna." Nữ sinh có chút lúng túng: "Cũng không cần làm vậy mà.."
"Cần mà! Cần!" Nữ huấn luyện viên mạnh mẽ lên tiếng và quay sang chỗ những người còn lại trong ánh mắt mong đợi của họ nói ra: "Hết! Các em hôm nay đến đây thôi.. về đi!
" Bị giữ lại một tiếng lận! "Vừa vào phòng thay đồ đám thiếu nữ liền không nhịn được kêu lên.
" Nhìn đi, trời đã tối rồi, mẹ tôi sẽ lo lắng cho mà xem. "Người kêu nhiều nhất là Inga, cô gái mười sáu tuổi với mái tóc sáng màu. Cô cũng là người lớn tuổi nhất ở đây.
" Lại còn bắt tổng duyệt! "
" Cô Olga cũng chỉ là muốn thắng trong trận thi đấu giữa các trại thôi. "Vasilisa không nhịn được chen vào một câu:" Cô muốn nhìn thấy chiếc cúp trên giá của mình hơn bất kỳ thứ gì. "
Inga ngay bỗng xoay người. Cô ta không thích Vasilisa Ogneva bởi vì ghen tị về những thành tích và sự quan tâm đặc biệt của nữ huấn luyện viên dành cho cô. Cô ta cũng không hề biết người kia đã trở thành người tiềm năng nhất để trở thành bậc thầy thể dục đạo cụ bởi vì trong mười ba năm của mình mình, cô đã thường xuyên đến phòng tập trừ thời gian phải về nhà.
" Ôi, tất nhiên rồi, vì nhà cô có ai đâu chứ? Ngoại trừ những con mèo thì cũng không có ai chờ cô cả. "Inga hơi nheo mắt lại nói một cách đầy ác ý:" Cô còn có thể ngủ ngay ở phòng thể chất. Ít ra còn tốt hơn trường nội trú mà cô sắp phải tới. "
Một số thiếu nữ là bạn của Inga cười chế nhạo thao. Vasilisa ngay lập tức đỏ cả mặt. Khi cô bắt đầu lo lắng thì sẽ đỏ lên muốn ép thế nào cũng không được.
" Không phải ai cũng may mắn sinh ra trong một gia đình giàu có. "Cô nói nhỏ:" Liếc mắt một cái là biết cô được nuôi tốt như thế nào. "
Cô trực tiếp dẫm phải đuôi đau của đối phương. Inga được tính hơi mập để tham gia các hoạt động thể thao đạo cụ và cũng vì thế một số bước nhảy đối với cô ta là rất khó khăn.
Cô ta cài giày vào, đứng lên và ngay bỗng trở nên cao hơn Vasilisa nguyên cả một cái đầu.
" Cô vừa nói gì cơ? "
" Cô nghe thấy gì thì là cái đó! "
Không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nếu chiếc cửa phòng thay đồ không bị mở ra và trong khe xuất hiện một thiếu niên với mái tóc rối.
" Vasilisa, tớ còn phải chờ cậu lâu không? "
Đáp lại là những tiếng hét thất thanh của đám thiếu nữ bên trong. Thiếu niên liền lúng túng đi mất.
" Ồ.. Cô còn có một người bạn nhỉ? Có lẽ hắn sẽ bao nuôi cô đó! "Inga cố đâm cô một cái nhưng nghe thế nào cũng thiếu tinh thần.
Ai cũng biết là Vasilissa có một người hàng xóm tên Losha. Cô cùng hắn sống trong cùng một ngõ nên thường xuyên về cùng nhau sau khi tập luyện xong. Đương nhiên mấy người đã cười nhạo hai người kia nhưng mà thế thì sao nếu hai người đã chơi với nhau từ bé? Ngoại trừ điều này, trước học sinh cá biệt đứng đầu trường như Losha cũng rất ít người dám nói đùa mà ai đã có gan đó thì sau này không dám.
Vasilisa nhanh chóng sắp xếp đồ, vừa đi vừa cho chúng vào ba lô và có lệ phun ra một chữ" chào "cho tất cả những người ở đây, đi nhanh ra khỏi phòng thay đồ.
Losha vốn đang chờ ở hành lang thở vào một hơi:" Cuối cùng cũng tới! Tớ còn tưởng phải ngủ luôn ở đây trong lúc chờ cậu ra. Có chuyện gì thế? "
" Cô Olga giữ lại. "Thiếu nữ không tình nguyện trả lời:" Lại còn Inga thấu mặt lên! Con to xác đó.. "Và sau đó cô liền trần thuật lại một cách ngắn gọn việc xảy ra trong phòng thay đồ.
" Đừng để ý đến cô ta. Cô ta chỉ đang đố kỵ với cậu thôi. "Losha nhún vai: Tớ đã nói cậu lâu rồi, chuyển sang chỗ chúng tớ đi."
Losha tập Wushu là một loại võ thuật. Vasilisa không phải một lần nhìn hắn sủ dụng kiếm với khiêm và làm những động tác đã khó lại còn phức tạp. Nói chung là một loại hình chiến đầu. Theo cô thì đó vẫn chỉ là một loại thế dục đạo cụ nhưng chỉ là có thêm vũ khí. Mặc dù vậy đối với Losha mà nói, hắn luôn tự hào nói mình là một chiến binh đích thực và tự hào vì là một người tập Wushu.
"Cậu nói gì thế? Sao lại là thể dục dụng cụ?" Hắn thường rất phẫn nộ: "Đó là nghệ thuật chiến đấu! Tuy là với độ dẻo dai và kỹ năng nhào lộn của cậu thì dễ dàng có thể vào được nhóm tập của chúng tớ."
Vào những lúc như thể Vasilisa chỉ mỉm cười và nói là thay vì một thanh kiếm cô cảm thấy một quả bóng hay chiếc gậy gắn ruy băng là đủ rồi.
Và bây giờ thì cô cũng lắc đầu, trầm tư nói: "Đúng là nếu giờ tớ bị đưa đến trường nội trú thì có thể tiếp tục tập thể dục đạo cụ hay không?"
Vasilisa sống cùng người bà tự xưng họ hàng xa của mẹ - Marta Mikhailovna. Thực ra cô đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bà và người hàng xóm khi mới sáu tuổi và biết người trước không phải họ hàng của cô mà chỉ là người được thuê để trông coi cô theo yêu cầu của cha cô. Kể cả khi biết được "bí mật đáng sợ" này cô vẫn tiếp tục gọi bảo mẫu là bà và làm như không biết gì cả.
Mẹ của cô đã biến mất nhiều năm về trước. Marta Mikhailovna thường nhắc đến người này trong mơ hồ giống như kể về một ngọn gió, một mỹ nữ với đầu óc đơn giản đã đi với một người chồng phù hợp với cô hơn và đến đây thì bà sẽ đỏ mặt, đưa mắt ra chỗ khác. Từ điều này cô từ nhỏ đã đưa ra kết luận, bảo mẫu cũng chỉ nói điều này theo yêu cầu của ai đó để cô không hỏi nữa. Cũng nhờ thế cô cũng biết chắc chắn là cha cô còn sống và đang ở nước ngoài. Bà từng nói, ông là một người bận rộn và làm việc tại một công xưởng bí mật nào đó. Ông cũng không thể viết cho cô để tránh cô gặp nguy hiểm. Bà còn nòi, có lẽ sẽ có một ngày ông sẽ quay về đón đứa con của mình đi nếu có thể rời khỏi công việc mạo hiểm đấy..
Bản thân bà nổi tiếng trong vùng với cách gọi là "người nuôi mèo". Vasilisa nhiều lúc có cảm giác là ngõ này là nơi tụ tập của tất cả mèo trên Trái Đất. Tại căn hộ với ba phòng ở của bà đã có hơn chục cái "cục bông biết kêu" và hàng tá hay đi lại trước của. Từ khi cô có thể nhớ thì xung quanh cô đã toàn là mèo mà cô suốt ngày phải chạy theo để dọn dẹp. Ngoài trừ thế cô còn phải cho chúng ăn, trả lông và theo dõi chúng để chúng không lao vào đánh nhau.
Đây cũng là một trong những lý do cô đã rất vui mừng khi được tới trại hè nhờ lòng thương và sự cứng đầu của nữ huấn luyện viên. Cuối cùng cô cũng có thể nghỉ ngơi khỏi cung điện loài mèo.
Vào câu chuyện mà có một ngày cha sẽ đến đón cô, cô đã sớm không còn chờ mong từ khi cô lên tám. Cô cũng không thèm viết thư cho ông khi mà phát hiện tập lớn dưới đống khăn trong tủ. Điều này đã nói lên rằng chưa một bức thư nào của cô được gửi đi. Có lẽ cha cô sau khi mẹ cô biến mất liền quyết định quên luôn về sự tồn tại của đứa con gái này. Chỉ thế thôi..
Vasilisa biết là Marta Mikhailovna luôn nhận một số tiền nào đó ngoại trừ lương hưu. Mỗi tháng bà sẽ đến văn phòng bưu chính rồi sau đó trở về với những túi ni lông to đùng đựng đầy đồ ăn sấy khô và những đồ dùng khác dành cho mèo. Cô lúc đó cũng sẽ được nhận một thanh socola nhỏ. Ngoại trừ những thứ này bà nhất định sẽ mua thêm một chai rượu Cognac mà chiều hôm đó bà liền uống hết sau đó trở nên phá lệ đa cảm, sờ đầu cô và kể cô những câu chuyện hồi trẻ của bà. Khi kể được một lúc lâu bà sẽ ngủ và có thể ngủ đến cả một ngày trời có lúc còn nhiều hơn.
Đột nhiên một ngày bà lên cơn đau tim vì bé mèo bà quý nhất – Strelka biến mất. Bà được đưa đến bệnh viện ngay lập tức nên việc làm thế nào với cô thì không một ai biết.
Đã qua hai tuần, cô vẫn như cũ sống ở đó. Cô hàng xóm Galia sẽ mang đồ ăn và thậm chí là tiền tiêu vặt cho cô một cách cao điệu. Cô rất thương cô bé và thậm chí còn chuẩn bị kế hoạch cho tương lai của nó. Losha cũng không quên mang cái gì ngon nhưng về số tiền hắn đưa thì Vasilisa đã thẳng thừng từ chối. Bản thân cô cũng nghĩ khi mọi người không để ý đến cô nữa thì cô sẽ phải sống độc lập bằng cách nào? Tìm một công việc thật sự?
Để không suy nghĩ lung tung, cô thở sâu vào một hơi và nói một cách vui vẻ: "Cậu tưởng tượng được không! Olga nói là tớ chắc chắn sẽ đến trại hè!"
"Thật tuyệt!" Losha cũng vui vẻ theo: "Đội bọn tớ cũng đi. Huấn luyện viên đang mong ngóng để chiếc cúp trong phòng làm việc của mình để ai cũng có thể thấy."
Hai người cùng lúc bật cười càng về sau cười càng lớn và cứ thế nói chuyện phiếm và hoàn toàn không để ý tới họ tới nhà từ lúc nào. Chỉ còn lại đi ngang qua hàng rào trường mẫu giáo là..
"Ê, con nhóc kia!"
Hai người quay đầu lại. Đằng sau họ là Inga và cô ta cũng không phải chỉ một mình mà đi cùng bạn trai – võ sĩ đấm bốc Vitka. Vasilisa ngay lập tức cảm thấy lạnh sống lưng vì một dự cảm chẳng lành.
"Tôi cảm thấy con nhóc tóc đỏ không biết xấu hổ, cô đã quên xin lỗi!" Inga ngọt ngào mở miệng.
Vitka lưu manh cười tới gần hai người.
"Tại sao cậu ấy phải xin lỗi cô?" Losha âm u hỏi, kéo cô bạn của mình ra đằng sau.
"Bởi vì.." Inga híp mắt lại: "
Nhóc con cút đi, đừng làm phiền, con nhóc tóc đỏ đó đã nên dạy dỗ lâu rồi."
"Tôi không phải con nhóc tóc đỏ!" Vasilisa phản bác lại từ sau lưng Losha: "Và tôi cũng không có ý định xin lỗi đứa to xác như cô."
"Nghe này, con nhóc!" Vitka ấn ngón tay kêu "răng rắc" vài tiếng.
Hắn ta tiếp tục tiến lại gần hai người với ý định búng một cái vào mũi Losha chỉ là người sau đã ra tay trước. Dùng động tác nhanh nhẹn ấn vai hắn ta, dùng chân cản hắn ta lại và cho một cái vắt qua vai xuống đất.
Đáng tiếc đó chỉ là khoảnh khắc chiến thắng ngắn nhủi. Vitka rống lên và mạnh mẽ xoay người lại. Hai người bắt đầu quấn lấy nhau dưới đất. Inga cũng tức giận nhảy về phía Vasilisa nhưng Vasilisa đã kịp nhảy sang một bên, trong đầu đang tính toán tỉ lệ thắng của cô trước móng vuốt sắc nhọn đang chĩa về phía cô của đối thủ. Phải nói rằng, cô ta đã không ít lần bị nữ huấn luyện viên mắng vì chúng.
May mắn thay, đã có một đoàn người vui tính đi ngang qua đây và kéo tai hai người đang đánh nhau kia ra. Vitka đã mắng chửi rất to bởi vì một người phụ nữ để tóc ngắn đã nói hắn trong khi một thanh niên giữ chặt đôi tay cơ bắp của hắn ta lại. Inga thì không biết xấu hổ khóc thút thít cáo trạng.
"Khi đến trại hè thì đừng có nhảy nhót trước mặt tôi!" Cô ta ác độc hét lên với Vasilisa và quay sang mở miệng: "Anh thả anh ấy ra được không? Anh ấy sẽ không làm thế nữa đâu.."
Nhờ việc không ai để ý đến Vasilisa và Losha nên hai người đã có thể chuồn một cách êm đẹp.
Cuối cùng cũng đến ngõ, hai người đứng dưới ánh đèn nhấp nháy yếu ớt duy nhất còn làm việc ở nơi này. Việc đầu tiên Losha làm là kiểm tra sóng mũi.
"Phù.. Không gẫy!" Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Lúc đang ở dưới đất tớ bị hắn dùng chân đập một cái."
Vasilisa ngượng ngùng đi đi lại lại một chỗ. Cô cảm thấy thật tội lỗi.
"Losha, xin lỗi.. Tất cả là lỗi của tớ."
"Thôi nào." Losha phẩy tay: "Đánh nhau cũng rất vui. Cậu cũng nên tập một số động tác phòng thân không thì đến cả bảo vệ mình như nào cũng không biết."
"Tớ không nghĩ, tớ có thể.."
"Với việc cậu đã tập thể dục từ trước thì không có vấn đề gì đâu." Losha an ủi: "Chỉ là ý chí chiến đấu của cậu yếu quá."
Vasilisa không trả lời nhưng nghĩ lại đến việc cô sẽ đi đến trại hè thì có vẻ cô thực sự phải nâng cao ý chí chiến đấu. Inga sẽ không để cô yên đâu. "
" Được rồi, về nhà thôi. "
Losha đi vào đầu tiên.
" Sau cậu có tới nhà tớ không? "Vasilisa hỏi lúc hai người đi lên cầu thang, cười nhẹ:" Ai sẽ giúp cậu giải mấy bài đại số? "
" Ha hả, cũng không phải ai cũng thông minh như cậu. "Losha mỉm cười:" Cậu tính toán giỏi giống y như nói chuyện. "
" Có lẽ đi.. "Vasilisa vừa nghĩ vừa hồi tưởng lại những bài tập thường ngày mà Marta Mikhailovna đưa cho cô. Nhiều lúc cô còn có ảo giác bà định biến cô trở thành thiên tài toán học. Mỗi tối cô giải bài toán khác nhau, thường thì đó là toán đó hoặc phải suy luận nhiều nhưng chắc chắn sẽ có số lượng nhất định. Bà sẽ luôn có những câu đố có sẵn. Không hiểu bà lấy chúng ở đâu. Tuy nhiên giờ bà đang ở bệnh viện nên Vasilisa lại có rất nhiều thời gian.. Đến cả việc mời Losha đến nhà cũng không sao nữa vì những con mèo hoàn toàn biến mất. Ngoài ngõ giờ đây đến cả một bóng hình cũng không thể bắt gặp. Đó là một điều thật khó hiểu nhưng tương đối dễ chịu.
Losha sống ở tầng 5 còn Vasilisa tầng 4 nên cả hai đều nhìn thấy cánh cửa khép hở và nghe được giọng nói từ trong phòng bà.
" Ồ, nhà cậu có khách à? "Losha bất ngờ hỏi.
Trái tim Vasilisa khẽ run lên. Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi và không hiểu tại sao bản thân lại chạy nhanh xuống.
Ra ngoài đường cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ngọn gió mát lạnh thổi vào mặt cô giống như đang an ủi cô.
" Vasilisa, cậu sao vậy? "Bên cạnh cô không biết từ lúc nào đã đứng cậu bạn cứng đầu của cô.
" Losha, tớ không muốn tới đó. "
" Đừng lo lắng, cậu làm sao vậy? "
Ai đó đụng cô một cái vào vai. Nữ sinh quay đầu lại nhìn cô Gallia – hàng xóm của cô. Đôi mắt cô ấy đang lấp lánh ánh lệ ấm áp.
" Vasilisa, đứa trẻ của cô. "Cô ấy nói khẽ:" Thật vui biết bao! Bên đó là cha cháu."