

Dịch bệnh đang cận kề
Chẳng biết tin vào ai
Nhìn tương lai hi vọng
Không có ca cộng đồng
Hạnh phúc có còn không
Khi nhà nhà xa cánh
Không trách dịch cộng đồng
Chỉ trách thầm số phận
Hay trách con lận đận
Cứ mãi bám theo sau?
* * *
Chẳng thể nói nên lời
Bao quanh toàn suy nghĩ
Dịch ở đâu tràn về
Bất kể già hay trẻ
Khoẻ mạnh hay ốm đau
Chỉ cần xui một xíu
Tự nhiên được khoanh vùng,
Sống cùng bao người lạ
Nỗi lo thì của chung
Nào nhà cửa, chồng con
Nào nhớ nhà nhớ cả..
Tha thiết mong dịch qua
Để được trở về nhà.
* * *
Lòng có đủ vị tha
Cho qua người Fo
Hay ta tự mắng thầm
Định mệnh đứa gây ra
Nguyền rủa hay các kiểu
Chắc gì không xảy ra?
Trầm luân với suy nghĩ
Làm sao để lướt qua
Có lần tin Nước Nhà
Nhưng giờ đành bỏ qua
Vì ta còn dối ta
Tin sao được người lạ
Và những kẻ nơi xa
Có nhà, của, xa hoa
Chắc gì nghĩ đến ta?
Một con người xa lạ.
* * *
Chuyện gì có trải qua
Mới thấu nỗi người ta
Cũng muốn ôm hi vọng
Cái gì đó xa xa
Nhưng khi ta trải nghiệm
Mới thấu nỗi nhấn chìm
Không riêng miệng thế gian
Mà tận trong suy nghĩ
Ta vẫn chút nghiệm ra
Chẳng phải ai xa lạ
Hay chăng là người nhà
Cũng bất lực nhìn ta
Chìm vào trong khoảng trống
Không phải vì vô tâm
Mà tận tâm bất lực.
* * *
Thức tỉnh được hay không?
Trống không nhà vắng lặng
Nếu một mai khuất bóng
Ai biết trước được không?
Kết.
Tác giả: Phtuyen.
Chẳng biết tin vào ai
Nhìn tương lai hi vọng
Không có ca cộng đồng
Hạnh phúc có còn không
Khi nhà nhà xa cánh
Không trách dịch cộng đồng
Chỉ trách thầm số phận
Hay trách con lận đận
Cứ mãi bám theo sau?
* * *
Chẳng thể nói nên lời
Bao quanh toàn suy nghĩ
Dịch ở đâu tràn về
Bất kể già hay trẻ
Khoẻ mạnh hay ốm đau
Chỉ cần xui một xíu
Tự nhiên được khoanh vùng,
Sống cùng bao người lạ
Nỗi lo thì của chung
Nào nhà cửa, chồng con
Nào nhớ nhà nhớ cả..
Tha thiết mong dịch qua
Để được trở về nhà.
* * *
Lòng có đủ vị tha
Cho qua người Fo
Hay ta tự mắng thầm
Định mệnh đứa gây ra
Nguyền rủa hay các kiểu
Chắc gì không xảy ra?
Trầm luân với suy nghĩ
Làm sao để lướt qua
Có lần tin Nước Nhà
Nhưng giờ đành bỏ qua
Vì ta còn dối ta
Tin sao được người lạ
Và những kẻ nơi xa
Có nhà, của, xa hoa
Chắc gì nghĩ đến ta?
Một con người xa lạ.
* * *
Chuyện gì có trải qua
Mới thấu nỗi người ta
Cũng muốn ôm hi vọng
Cái gì đó xa xa
Nhưng khi ta trải nghiệm
Mới thấu nỗi nhấn chìm
Không riêng miệng thế gian
Mà tận trong suy nghĩ
Ta vẫn chút nghiệm ra
Chẳng phải ai xa lạ
Hay chăng là người nhà
Cũng bất lực nhìn ta
Chìm vào trong khoảng trống
Không phải vì vô tâm
Mà tận tâm bất lực.
* * *
Thức tỉnh được hay không?
Trống không nhà vắng lặng
Nếu một mai khuất bóng
Ai biết trước được không?
Kết.
Tác giả: Phtuyen.