20 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề

Khi tôi vượt qua ranh giới​


Trời chiều và ngôi sao đêm và một suy nghĩ rõ ràng trong tôi;

Có lẽ không còn lời than vãn;

Khi tôi tiến ra biển;

Cơn sóng như đang ngủ;

Quá tràn đầy để chứa tiếng sóng và bọt biển;

Khi bước ra khỏi biển sâu thăm thẳm, quay trở về nhà lần nữa;

Ánh sáng chạng vạng và tiếng chuông đêm; sau đó là bóng đêm;

Có thể sẽ không còn nỗi buồn biệt li;

Khi tôi lên tàu với những người từ ngoài phạm vi thời gian và không gian của chúng tôi;

Cơn sóng có thể đưa tôi đi xa;

Tôi hy vọng có thể gặp mặt người dẫn đường của mình;

Khi tôi vượt qua ranh giới..
 
Last edited by a moderator:
23 ❤︎ Bài viết: 4 Tìm chủ đề

Em không cần tỏ ra mạnh mẽ​


Có phải em đang rất mệt mỏi?

Có phải em đang rất nhớ một người?

Nhớ đến phát khóc luôn đúng không?

Nhưng em đừng nghĩ nữa. Hãy khóc đi. Em không cần phải cố tạo ra cho mình một cái vỏ bọc mạnh mẽ như vậy. Bởi ngoài kia, sẽ chẳng ai để ý đến giọt nước mắt của em đâu.

Tuổi thơ là muôn vàn những điều thú vị, có rất nhiều người đang dang tay che chở cho em. Nhưng chỉ những bước đầu tiên của chặng đường trưởng thành, sẽ chẳng còn ai bên em như vậy nữa. Em phải cố bước ra khỏi vòng an toàn của mình, để làm quen với thế giới ngoài kia. Con đường phía trước kia, em nhìn thoáng cũng thấy rất nhiều chông gai. Bước chân em đi cũng có thể rướm máu. Nhưng em sẽ không yếu đuối như thế mà vẫn sẽ bước tiếp. Bước tiếp để những vết máu đó thấm vào con đường của em, để rồi sau này em trở thành một người mà em mong đợi.

Nhưng tôi biết, có những lúc em sẽ thấy rất mệt mỏi, muốn buông xuôi. Nhưng em đừng dễ dàng từ bỏ như thế. Nếu em mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi nhưng chỉ một chút thôi rồi lại đứng dậy đi tiếp. Nếu em cảm thấy chán nản, hãy tìm cho mình một thú vui hay một mình xem những bộ phim hài, em sẽ thấy tâm trạng mình ngày càng tốt hơn. Nếu em muốn khóc, hãy khóc thật to. Nếu em muốn cười, hãy cười thật lớn. Vì thế giới ngoài kia, người ta sẽ chẳng đủ thời gian mà để tâm đến những việc vô nghĩa em làm. Ngoài gia đình em và em ra, thì không một ai có thể yêu thương em một cách vô điều kiện. Họ còn bận để tâm đến thế giới của họ, và trong thế giới ấy, em chỉ là một người lạ thoáng qua. Bởi vậy cứ khóc đi em, rồi một ngày nụ cười của em sẽ trở lại. Như cơn mưa ngoài kia, điểm kết thúc của nó vẫn là áng cầu vồng lỗng lẫy rạng rỡ.

Bởi thế, em quan tâm đến thế giới ấy làm gì chứ, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ đâu em. Chỉ có em mới khiến em hạnh phúc được, nên em hãy sống thật với cảm xúc của chính mình. Thì lúc đó, ắt sẽ có người vì em mà tìm đến. Vì lúc đó, em đẹp nhất trong chính con người và cảm xúc của em.
 
Last edited by a moderator:
130 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề

Đừng đánh mất trái tim mình​


Những ngày này tôi dành một khoảng thời gian để đọc và xem những bộ phim điện ảnh, có cổ đại cũng có hiện đại, có tình yêu lâm li bi đát cũng có tình yêu thiên trường địa cửu. Tưởng đó sẽ là khoảng thời gian giải trí của bản thân ai ngờ lại là khoảng thời gian chiêm nghiệm nhiều thứ. Có một câu thoại mà tôi ấn tượng nhất của nữ chính đó là: "Người con gái có thể đánh mất tất cả mọi thứ nhưng nhất định đừng bao giờ đánh mất trái tim mình", nghe thật sự khá mất niềm tin vào tình yêu nhỉ? Nhưng tôi nghĩ điều đó hoàn toàn có lí do của nó bởi vì cái giá của việc đánh mất trái tim mình thật sự còn đáng thương hơn nhiều so với mất niềm tin vào tình yêu, đặc biệt là khi ta đánh mất tráu tim vào tay với những kẻ không yêu mình. Nhưng mấy ai hiểu được và muốn hiểu, bởi vì trong tình yêu không có đúng hay sai mà chỉ có là tự nguyện trao đi mà thôi.

Câu chuyện thời chiến kể về một cô gái cùng nhóm bạn lập ra kế hoạch để bắt một kẻ bán nước và nhiệm vụ của cô gái là tiếp cận gã đàn ông đó để đồng đội cô có cơ hội ra tay. Mọi chuyện có lẽ sẽ suôn sẻ nếu như cô gái đó không yếu lòng trước tiền tài, danh lợi và tình cảm của người đàn ông kia. Và cuối cùng cô gái ấy đã phản bội chính mình, phản bội đồng đội và phản bội đất nước, phá tan kế hoạch ba năm khổ công dựng lên để bảo vệ người đàn ông của cô. Tôi những tưởng người đàn ông ấy sẽ niệm chút tình cảm xưa mà sẽ tìm cách bảo vệ cô gái dù chỉ một lần nhưng cuối cùng chính anh ta lại phủi bỏ quan hệ với cô và là người kí giấy kết tử cô và đồng đội của cô. Đó có lẽ là cái kết tất yếu cho kẻ phản bội đồng đội, phản bội đất nước nhưng đứng trên phương diện tình yêu cô gái ấy thật đáng thương. Vì sao đáng thương ư? Vì cô gái đó lúc đầu là một cô gái đơn thuần nhưng lại bị lôi vào cuộc chiến, cô phải hi sinh bản thân mình để cố gắng hoàn thành nhiệm vụ và lúc đó cô đã từng bước đánh mất trái tim mình.

Theo một nghiên cứu rằng tình yêu, tình dục luôn ảnh hưởng tới phái nữ mạnh mẽ hơn phái nam, bởi vì phái nữ luôn luôn dễ bị động lòng, lưu luyến đối với những chàng trai luôn ở bên cạnh mình đặc biệt là khi đã tiếp xúc da thịt, mặc dù lúc đầu họ có tình cảm không. Còn đàn ông thì họ lại lí trí hơn nhiều so với phụ nữ, họ luôn mang trong mình những suy tính về tiền tài, danh vọng, đôi lúc tình yêu đối với họ không phải là vị trí ưu tiên. Cho nên mới nói trong tình yêu thì phụ nữ luôn dễ đánh mất bản thân mình trước. Vì vậy câu thoại "Người con gái có thể đánh mất mọi thứ nhưng nhất định đừng bao giờ đánh mất trái tim mình" làm tôi khắc sâu trong lòng và luôn chiêm nghiệm. Tôi tự hỏi bản thân sau này có yêu điên cuồng đến đánh mất lí trí như vậy không, quả thật là tôi không dám chắc bởi vì ai biết được tương lai như thế nào. Tôi chỉ có thể mong bản thân sau này luôn nhớ đến câu nói này để bảo vệ trái tim mình thật tốt, có người nói tôi nhát gan cũng được bởi vì tim là bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể bên cạnh bộ não mà, tôi lại có chút sợ chết hì hì.. Nhưng dù sao đi nữa điều tôi mong muốn nhất không phải là đánh mất niềm tin của con người vào tình yêu, bởi vì ngoài kia vẫn còn nhiều tình yêu đẹp, đơn thuần làm lay động lòng người. Chỉ là tôi mong sau này mỗi chúng ta, đặc biệt là các cô gái đều có thể tìm được một người yêu thương mình chân thành, bởi vì họ sẽ là người trân trọng và bảo vệ trái tim ta nhưng nếu không tìm được họ thì tôi hi vọng rằng chúng ta có thể tự yêu lấy bản thân mình một cách tốt đẹp nhất. Bời vì khi bạn yêu bản thân mình là khi bạn tỏa sáng nhất!
 
Last edited by a moderator:
59 ❤︎ Bài viết: 31 Tìm chủ đề

Bà ơi!​


Tôi ngồi nhìn nồi bánh chưng đang đỏ lửa, nhìn qua làn khói trước mắt, trong đầu tôi vẳng tiếng chèo xưa, qua làn khói tôi thấy hình ảnh của 3 năm trước, Tết năm đó là lần đầu tiên tôi tham gia gói bánh chưng với cả nhà. Vì đó là lần đầu tiên nên tôi gói vụng ơi là vụng, nào là cho quá nhiều đậu, rồi lại gói không chặt tay, cũng chẳng biết buộc bánh. Lúc đó bà ngoại ở bên cạnh tôi, chỉ cho tôi từng chút, từng chút một, vô cùng kiên nhẫn, bao dung cho sự trẻ con của tôi. Bên tiếng chỉ bảo của bà là tiếng những vở chèo vang lên từ chiếc radio cũ, nghe chèo là sở thích lớn nhất của ngoại tôi từ hồi còn rất trẻ. Bà bảo với tôi rằng bà thấy ở đâu đó những vở chèo là cuộc đời của chính mình. Sau khi gói bánh xong, tôi cùng bà ngồi cạnh nồi bánh chưng, tôi thủ thỉ hỏi bà: "Bà ơi, sao bà lại gọi con là gấu túi thế?" Gấu túi là biệt danh mà chỉ có mình bà gọi tôi. Đ ến bây giờ tôi vẫn thấy cái tên nghe rất buồn cười nhưng làm sao bà yêu đặt cho đương nhiên phải thích rồi. Bà nghe tôi hỏi chỉ mỉm cười đáp: "Tại bà mong cháu bà có thể luôn ăn no, ngủ kĩ, khoẻ mạnh"

Thật ra, ngay lúc đó tôi chưa hiểu được câu trả lời của bà, sau này tôi mới hiểu ra rằng bà mong tôi có thể sống một cuộc sống thoải mái, vô tư, không ưu phiền như một chú gấu túi vậy. Tôi cũng có một chú gấu bông hình gấu túi, là món quà bà tự làm để tặng sinh nhật tôi khi nhỏ, nó cũng là tri kỉ cùng tôi chia sẻ buồn vui tròn những năm tháng còn ngây ngô. Năm đó, sau Tết khoảng vài tháng thì bà tôi ngã bệnh, thời gian trôi qua mang theo sức khoẻ của bà tôi, trong khoảng thời gian bà ngã bệnh tôi luôn ở bên bà, cùng bà nghe những vở chèo bà yêu thích, để bà thư giãn, thoải mái đầu óc, thế rồi bệnh bà tôi ngày càng trở nặng, bà ngủ ngày càng nhiều, điều đó thật sự khiến tôi sợ hãi, tôi rất muốn nghe tiếng gọi: "Gấu túi ơi" của bà, thế nhưng tiếng gọi của bà ngày càng nhỏ lại, rồi biến thành tiếng thì thào trong khi ngủ.

Trong lúc bà tôi bệnh nặng, thì thỉnh thoảng bà sẽ mơ màng mà gọi biệt danh của tôi, bà sẽ gọi "gấu túi ơi, gấu túi ơi" nhưng rồi ngay cả tiếng thì thào cũng thưa thớt dần, gần như là biến mất. Rồi một khoảng thời gian sau đó bà tôi đã không qua khỏi, khoảng thời gian đó đối với tôi vô cùng kinh khủng. Đã bao đêm tôi tỉnh lại sau cơn mộng, miệng bật tiếng gọi "bà ơi" trong đêm tối, chiếc gối tôi nằm đã ướt đẫm, bên cạnh là chú gấu túi quen thuộc. Nếu không có chú gấu túi đó nhắc nhở thì có lẽ tôi khó mà vượt qua thời gian đó. Tôi cũng không nhớ đã bao lần tôi tìm nghe những vở chèo mà vừa xem nước mắt vừa đầm đìa trong tiếng nức nở Hai năm sau khi bà mất gia đình tôi đến Tết không còn gói bánh chưng nữa, cảm giác đau thương bao chùm cả căn nhà. Thế rồi sang năm thứ ba, mọi chuyện phôi phai, Tết đến nhà tôi tổ chức gói bánh chưng, mọi thứ vẫn như cũ.

Vẫn là nơi ấy, vẫn là những người ấy, vẫn là khoảng thời gian ấy, chỉ là của 3 năm sau. Thế nhưng trong tôi lại cảm thấy một sự thiếu thốn đến xót xa, không còn người dặn tôi cho ít đậu xanh, không còn người nhắc tôi phải gói bánh chặt tay, chiếc radio cũ đã lâu không ai bật lên nữa rồi. Chẳng còn tiếng chèo ngân vang, chẳng còn tiếng gọi "gấu túi ơi". Chỉ còn tôi ở đây bên nồi bánh chưng đỏ lửa nhớ về kỉ niệm xưa cũ. Như vô thức, bàn chân đưa tôi đến bên chiếc radio cũ kĩ. Tôi bật lên, rồi một vở chèo yêu thích bà tôi đang nghe dở từ ngày nào vang lên. Những âm thanh trong vắt, vút cao như hoà lẫn với tiếng nổ tí tách của củi với làn khói từ bếp lửa đang luộc bánh. Hình như bà tôi đang ở đâu đó, rất gần ở bên tôi. Hình như tôi nghe văng vẳng bên tai tiếng gọi thân thương quen thuộc: "Gấu trúc ơi"

Hai dòng lệ lăn dài trên khuôn mặt, nức nở bật lên thành tiếng: "Bà ơi!"
 
Last edited by a moderator:
5 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Hãy đi tìm bản thân

Một ngày.. 10 ngày.. 100 ngày.. ngàn ngày.. Dù là bao lâu đi nữa cũng đừng bỏ cuộc. Bởi đây là việc bạn cần phải làm và tất cả chúng ta đều nên làm cả.

Đương nhiên chúng ta vẫn học tập, lao động, làm việc.. nhưng chúng ta vẫn không ngừng tìm kiếm mình trong mọi hoạt động thường ngày, không ngừng đặt câu hỏi

Mình là ai?

Mình đến đây làm gì?

Điều gì làm mình thấy cuộc sống này vui vẻ?

Hãy làm bạn với chính mình, hỏi nó những điều bạn nghi vấn.. cứ vậy từng ngày từng ngày bạn sẽ hiểu.. mình là ai và mình cần làm gì.

Chúng ta giỏi gì điều ấy khá quan trọng.. nhưng chúng ta muốn làm gì điều đó còn quan trọng hơn.

Mình từng đọc ở đâu đó rằng: Nếu ước vọng của bạn đủ lớn nó sẽ giúp bạn sớm đạt được mọi điều bạn muốn.

Vì thế đừng lo lắng khi mình không giỏi gì cả. Mọi thứ đều có thể học và ước vọng của bạn sẽ giúp bạn học thứ bạn cần một cách nghiêm túc nhất.

Vậy thứ bạn mong muốn làm trong cuộc đời này là gì? Chỉ cần nó tạo ra giá trị cho bạn và cộng đồng thì dù chỉ là những việc làm rất đỗi bình thường cũng luôn được trân trọng.

Giờ là lúc đi tìm những điều bạn mong muốn thôi!

EVA _ chia sẻ
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Back