Văn mẫu: Tôi thấy mình đã khôn lớn

Thảo luận trong 'Học Online' bắt đầu bởi Cute pikachu, 21 Tháng tám 2021.

  1. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,898
    I. Dàn ý:

    1. Mở bài:

    - Thời gian cứ trôi không ngừng và trôi thật nhanh. Theo thời gian, ai cũng sẽ lớn lên, rồi cũng sẽ thay đổi.

    - Tôi mới chợt nhận ra một điều rằng: Tôi thấy mình đang khôn lớn.

    2. Thân bài:

    * Lớn về ngoại hình, thể chất

    - Thật ngỡ ngàng khi tôi thấy mình đã cao lớn hẳn lên. Tôi chăm chú ngắm nhìn tôi trong gương.

    - Khuôn mặt gầy gầy, ngây thơ, non nớt của năm ngoái giờ đã thanh thoát, có đường nét hơn. Cậu bé nhút nhát bé nhỏ ngày nào nay đã cao vổng lên, có lẽ tôi cao hơn cả mẹ, cao đến tai bố. Giọng nói của tôi trở nên dầy, vang hơn.

    - Tôi có thể kéo xà đơn liên tiếp hai mươi cái mà không thấy mệt hoặc xuống sức nhanh như năm ngoái.

    * Khôn lớn về tâm lý

    - Mỗi sáng, khi gà cất tiếng gáy, ông mặt trời đã vén màn tỉnh giấc đằng đông, mẹ không cần mất thời gian gọi tôi dậy.

    - Tôi có thói quen chạy bộ buổi sáng nên dù mùa đong hay mùa hè, tôi đều tự mình thức dậy vào đúng 5 giờ sáng để tập thể dục, chạy bộ quanh ngõ. Dù là con trai, tôi vẫn có thể tự làm mọi công việc bếp núc của một ngày như cơm nước, lau nhà, quét sân, tưới cây.. rất trơn tru, mượt mà.

    - Bố tôi hay đi công tác xa, nên mọi việc nặng và sửa chữa đồ điện, nước.. trong nhà đều do một tay tôi đảm nhiệm.

    - Còn hiện tại thì khác, chỉ cần thấy nhà bẩn, bụi bặm, tôi sẽ chủ động cầm chổi quét nhà, chủ động đổ rác khi rác đã đầy thùng. Vì đã lớn, biết sĩ diện nên quần áo, sách vở, phòng ngủ của tôi luôn được tự tôi sắp xếp tương đối gọn gàng, ngăn nắp.

    - Bao nhiêu truyện tranh Conan, lê-gô đã còn còn ở trên kệ sách nữa mà được tôi cất gọn vào hộp giấy, mang để trong nhà kho.

    - Điều đặc biệt là tôi trưởng thành hơn trong suy nghĩ và hành động của bản thân. Đặc biệt các tính trẻ con bốc đồng, bộp chộp trong tôi đã thay đổi dần theo năm tháng. Trước khi làm bất cứ việc gì tôi đã biết đắn đo, suy nghĩ, biết phân biệt việc gì nên việc gì không nên. Tôi cảm thấy có ý thức trách nhiệm hơn và tự giác trong cuộc sống thường ngày.

    - Tôi cẩn thận và có trách nhiệm hơn với việc học của mình. Không cần thầy cô, bố mẹ nhắc nhớ, tôi vẫn tập trung học thật tốt.

    - Chẳng những thế, tôi còn đã biết đề cao tính tập thể, ý thức thi đua trong lớp. Đúng với dáng lớp phó lao động, tôi luôn chủ động nhắc nhở cả lớp hoàn thành các công việc vệ sinh, trực nhật đúng giờ. Dù các bạn hay bị nhắc nhở, đôn đốc nhưng vì đã lớn, tôi đã biết khôn khéo trong ứng xử nên bạn bè vẫn kính nể tôi rất nhiều.

    - Tôi không còn cái thói cáu gắt, giận hờn như mấy năm trước mà đã biết hòa đồng, biết quan tâm, chia sẻ vui buồn cùng bạn bè, người thân. Chỉ như vậy thôi tôi cũng đã thấy tôi đã khôn lớn hơn nhiều so với trước đây.

    - Dần dần, tôi đã định hình được những ước mơ, con đường tương lai của mình mà không còn đắn đo, mơ hồ.

    Tôi đặt ra những mục tiêu, vạch ra những kế hoạch và tạo dựng một niềm tin vững chắc cho ước mơ, hoài bão ấy. Tôi luôn tin tưởng, chỉ cần tôi cố gắng hết mình, nỗ lực không ngừng nghỉ.

    * Khôn lớn trong ứng xử, suy nghĩ- Kỉ niệm tôi đã khôn lớn

    - Dấu mốc quan trọng nhất trong hành trình khôn lớn của tôi có lẽ là khi tôi biết quan tâm tới gia đình tôi hơn.

    + Tôi hiểu được nỗi vất vả, những hi sinh thầm lặng của bố mẹ.

    +Với em trai, tôi đã biết từ tốn, kiên nhẫn uốn nắn, dạy bảo em chứ không hay cáu và nóng tính như trước.

    - Tôi hồi tưởng về quá khứ và hối hận về câu chuyện một lần đi chơi về muộn để lẹ lo lắng.

    +Khi mẹ trách mắng, tôi còn nói hỗn với mẹ, làm mẹ đau lòng. Dù đã hiểu lỗi lầm của mình nhưng vì là con trai nên tôi chưa một lần thốt lời trực tiếp xin lỗi mẹ. Bởi thế, đôi khi nghĩ lại, tôi càng thấy áy náy.

    +Chính điều đó càng làm tôi phải tự giác, chủ động chia sẻ, quán xuyến việc nhà với cha mẹ hơn. Từ câu chuyện đó, tôi rút ra được nhiều bài học quý giá, tự kiểm điểm bản thân và quyết tâm rèn luyện tính cách tốt hơn.

    - Một kỉ niệm buông về kết quả bài kiểm tra một tiết môn Ngữ văn của tôi bị bốn điểm nên có nguy cơ điểm trung bình cuối năm sẽ bị kéo xuống nhiều. Bởi vậy, không được cao mà không khí gia đình tôi trở nên căng thẳng, bố mẹ hay tranh cãi.

    +Tôi tự nhốt mình trong phòng nhiều ngày. Chính khoảng thời gian này đã khiến tôi thật sự chuyển mình và trưởng thành hơn. Tôi mở những quyển tiểu thuyết văn học, tôi lăn trong từng con chữ và hiểu được, cái hay, cái đẹp trong đó.

    +Tôi ít đi chơi, sắp xếp lại góc học tập và tủ quần áo, dọn dẹp phòng sao cho ngăn nắp..

    +Chưa bao giờ, tôi thấy việc học tập lại lí thú, bổ ích và quan trọng với cuộc sống của tôi như vậy. Sau nhiều ngày nhốt mình để đánh giá lại bản thân, tôi thấy mình trưởng thành biết bao nhiêu trong ý thức và hành động. Tôi tự hứa sẽ cố gắng học hơn,

    +Sự nỗ lực của tôi được trả lời bằng thành tích học tập cuối năm, nó như thay lời xin lỗi với bố mẹ tôi.

    3. Kết bài:

    Lớn lên sẽ khác. Tôi tự nhủ rằng mình sẽ phải trưởng thành hơn nữa, học tập thật tốt để báo đáp công ơn của cha mẹ.

    II. Bài văn mẫu hay nhất

    Thời gian cứ trôi không ngừng và trôi thật nhanh. Nó tác động sâu sắc đến cuộc đời mỗi người. Theo thời gian, ai cũng sẽ lớn lên, rồi cũng sẽ thay đổi. Dòng xoáy của thời gian đã cuốn tôi vào cuộc sống bộn bề mà bây giờ, tôi mới chợt nhận ra một điều rằng: Tôi thấy mình đang khôn lớn.

    Buổi sáng, ngày đầu tuần, sau khi quần áo đồng phục chỉnh tề để đi học, tôi bước đến trước gương và soi. Thật ngỡ ngàng khi tôi thấy mình đã cao lớn hẳn lên. Tôi chăm chú ngắm nhìn tôi trong gương. Khuôn mặt gầy gầy, ngây thơ, non nớt của năm ngoái giờ đã thanh thoát, có đường nét hơn. Cậu bé nhút nhát bé nhỏ ngày nào nay đã là học sinh lớp 8, cao vổng lên, có lẽ tôi cao hơn cả mẹ, cao đến tai bố. Giọng nói của tôi trở nên dầy, vang hơn. Tôi có thể kéo xà đơn liên tiếp hai mươi cái mà không thấy mệt hoặc xuống sức nhanh như năm ngoái.

    Giờ đây đã là một học sinh gần cuối cấp trung học. Không còn quá dựa dẫm vào người thân nữa. Mỗi sáng, khi gà cất tiếng gáy, ông mặt trời đã vén màn tỉnh giấc đằng đông, mẹ không cần mất thời gian gọi tôi dậy. Tôi có thói quen chạy bộ buổi sáng nên dù mùa đong hay mùa hè, tôi đều tự mình thức dậy vào đúng 5 giờ sáng để tập thể dục, chạy bộ quanh ngõ. Dù là con trai, tôi vẫn có thể tự làm mọi công việc bếp núc của một ngày như cơm nước, lau nhà, quét sân, tưới cây.. rất trơn tru, mượt mà. Bố tôi hay đi công tác xa, nên mọi việc nặng và sửa chữa đồ điện, nước.. trong nhà đều do một tay tôi đảm nhiệm.

    Nếu trước đâu một, hai năm, mội thứ đồ dùng cá nhân của tôi luôn bị mẹ giục cần xếp gọn, sắp gọn. Hay như việc mẹ giục mãi tôi mới ì ạch đứng lên cầm chổi quét nhà, hay giúp mẹ việc này việc kia. Còn hiện tại thì khác, chỉ cần thấy nhà bẩn, bụi bặm, tôi sẽ chủ động cầm chổi quét nhà, chủ động đổ rác khi rác đã đầy thùng. Vì đã lớn, biết sĩ diện nên quần áo, sách vở, phòng ngủ của tôi luôn được tự tôi sắp xếp tương đối gọn gàng, ngăn nắp. Những việc ấy hồi nhỏ chưa đủ sức hoặc ỷ nại thì bây giờ trở nên thật đơn giản, dễ dàng. Bao nhiêu truyện tranh Conan, lê-gô đã còn còn ở trên kệ sách nữa mà được tôi cất gọn vào hộp giấy, mang để trong nhà kho.

    Thời gian không chỉ làm tôi trưởng thành về thể chất, trí tuệ mà còn khôn lớn về tính cách. Điều đặc biệt là tôi trưởng thành hơn trong suy nghĩ và hành động của bản thân. Qua tám năm học ở trường, kiến thức của tôi đã không còn nông cạn, tôi đã biết cách sửa lỗi, nhận thức được việc nào xấu việc nào tốt và từ đó có thể mắc ít sai lầm hơn và cũng tự biết rút ra những bài học cho chính mình. Đặc biệt các tính trẻ con bốc đồng, bộp chộp trong tôi đã thay đổi dần theo năm tháng. Trước khi làm bất cứ việc gì tôi đã biết đắn đo, suy nghĩ, biết phân biệt việc gì nên việc gì không nên. Tôi cảm thấy có ý thức trách nhiệm hơn và tự giác trong cuộc sống thường ngày.

    Không chỉ trong những việc nhỏ nhặt, trong học tập tôi đã thay đổi tích cực hơn rất nhiều. Trước kia, mỗi lần đi học về thấy mệt là tôi lại bỏ qua bài tập, đặt lưng ngủ luôn. Nhưng bây giờ thì không, sau khi về nhà tôi sẽ dành thời gian làm và chuẩn bị bài. Tôi cẩn thận và có trách nhiệm hơn với việc học của mình. Không cần thầy cô, bố mẹ nhắc nhớ, tôi vẫn tập trung học thật tốt. Trước đây, tôi chỉ biết đến trường và học theo chúng bạn mà chẳng cần phải lo nghĩ xa xôi. Bây giờ, khi đến cuối mỗi học kì, tôi đều tự nhủ phải cố gắng tập trung học để đạt điểm cao để còn ra oai, thể hiện sĩ diện với bạn bè, với thằng em ruột của tôi. Bởi thế, sau khi thi xong, biết điểm bài thi là tôi đã tự tổng kết được điểm trung bình môn cuối kì của tôi hứ không phải đợi thầy cô đọc điểm tổng kết. Chẳng những thế, tôi còn đã biết đề cao tính tập thể, ý thức thi đua trong lớp. Đúng với dáng lớp phó lao động, tôi luôn chủ động nhắc nhở cả lớp hoàn thành các công việc vệ sinh, trực nhật đúng giờ. Dù các bạn hay bị nhắc nhở, đôn đốc nhưng vì đã lớn, tôi đã biết khôn khéo trong ứng xử nên bạn bè vẫn kính nể tôi rất nhiều.

    Với những suy nghĩ và ý kiến riêng, tôi đã không còn như lúc nhỏ, tôi học cách sống để không phải tranh giành, học cách nhường nhịn và chập nhận, lắng nghe suy nghĩ của người khác. Mỗi người nhìn nhận, suy nghĩ theo một chiều hướng khác nhau, điều cần thiết là tôi cần phải thuyết phục người khác hiểu mình. Tôi không còn cái thói cáu gắt, giận hờn như mấy năm trước mà đã biết hòa đồng, biết quan tâm, chia sẻ vui buồn cùng bạn bè, người thân. Chỉ như vậy thôi tôi cũng đã thấy tôi đã khôn lớn hơn nhiều so với trước đây.

    Trong lời nói, tôi cũng có chuyển biến lớn. Tôi đã biết lắng nghe hơn nên biết cẩn trọng, đúng mực hơn trong giao tiếp. Dần dần, tôi đã định hình được những ước mơ, con đường tương lai của mình mà không còn đắn đo, mơ hồ. Tôi thích làm luật sư nên hay xem chương trình "Cán cân công lý". Bị nhiễm phong thái của các vị luật sư trong chương trình đó nên cả ở nhà cũng như ở lớp, tôi hay thích đứng ra phân xử các vụ cãi cọ, xích mích của bạn bè. Sau những lần phân xử đó, bạn bè thường khen tôi giải quyết luôn có tình có lý. Càng ngày tôi càng thấy yêu và trọng cái nghề bảo vệ công lý- nghề luật sư. Từ đó, dù không nói với ai nhưng tôi luôn nuôi hoài bão được trở thành một luật sư tài giỏi. Tôi đặt ra những mục tiêu, vạch ra những kế hoạch và tạo dựng một niềm tin vững chắc cho ước mơ, hoài bão ấy. Tôi luôn tin tưởng, chỉ cần tôi cố gắng hết mình, nỗ lực không ngừng nghỉ. Một ngày kia, thành công sẽ mỉm cười với tôi.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...