Chương 7
"Không, không có gì."
Dì Lý vừa coi là cậu đang ngượng ngùng, vừa cười nói: "Thật ra thì cậu không cần phải suy nghĩ, trong khoảng thời gian này Lục tiên sinh rất bận. Đợi hết bận rồi nhất định sẽ ở cùng với cậu thật tốt."
Kiều Tần thầm nghĩ trong lòng, anh vẫn nên, vẫn nên bận thêm một chút, đừng về nhà.
Nghe có vẻ như Lục Hàm Châu là một người hung dữ và nghiêm túc, nhất định không thích người động một cái là khóc, nhưng cậu trời sinh thích khóc, khi còn nhỏ luyện tập giãn cơ bì quá đau đều sẽ khóc.
Cậu không thể kìm được bản năng này, đôi khi cậu tự nhủ mình đừng khóc, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi trước.
Kiều Tần đan hai tay vào nhau, thận trọng lấy hết can đảm hỏi dì Lý, "Anh Lục, ghét người khác khóc sao?"
"Cậu ấy thích những người gọn gàng và có năng lực, như cô Ninh và anh Mục, chẳng qua tôi chưa từng thấy ai dám khóc trước mặt cậu ấy, làm sao vậy?"
Kiều Tần bất giác nhớ đến giọng nói nghiêm nghị pha chút ý cười, nhịp tim của cậu lại đột nhiên rối tung lên.
Giống như một cây đàn Cello, mỗi dây vừa trầm vừa thấp, vô luận bản thân giả vờ bình tĩnh bằng cách nào, đều mang theo một chút non nớt ngọt ngào không thể thay đổi.
Kiều Tần nằm xuống bàn ăn đã được lau dọn sạch sẽ, cảm thấy thiếu sinh khí, dì Lý mỉm cười mang cậu đến ngồi xuống ghế sô pha.
Vừa đi, cậu chợt nghĩ đến lời của Luật sư Trình, "Anh Lục rất nổi tiếng, trên tạp chí tài chính có thông tin của anh ấy, nếu muốn tìm hiểu thêm, cậu có thể xem thử.'
Cậu gấp chân trên ghế sô pha, nhìn bóng lưng bận tới bận lui của dì Lý, chuẩn bị tinh thần cho bản thân vài lần mới mở giao diện tìm kiếm, cẩn thận gõ ba từ Lục Hàm Châu, khi cậu bấm vào nút tìm kiếm, cậu thu hẹp một khoảng cách. Giống như đang xem một bộ phim kinh dị, sau đó mắt cậu mở to ngay lập tức.
!
Anh ấy không hề xấu xí chút nào!
Kiều Tần đưa tay dụi dụi mắt không tin, sau đó đứng dậy nhìn tên trong ô tìm kiếm, người trên màn hình này thật sự là Lục Hàm Châu sao?
Anh ấy không những không già, không xấu mà còn rất đẹp trai.
Lông mày hẹp, dài và đen, có một đường vòng cung sắc nét, và đôi mắt hơi híp lại trước máy quay, như thể.. Đột nhiên phát hiện ra người đang nhìn trộm mình.
Kiều Tần bị hắn" nhìn "mà trong lòng hoảng loạn, không còn dám nhìn thẳng vào mắt hắn, vội vàng kéo tìm kiếm xuống che mặt hắn lại, để không làm cho hô hấp thêm rối loạn.
Ánh mắt của Lục Hàm Châu trong ảnh sắc bén, tuy rằng hoàn toàn khác với trong mộng, nhưng trông vẫn rất dữ tợn.
Dì Lý thu dọn đồ đạc của cậu, rửa một đĩa hoa quả nhỏ rồi mời cậu ăn, sau đó hỏi cậu buổi tối muốn ăn gì, tiên sinh không có ở nhà nên phải tự mình hỏi.
Kiều Tần nói không cần, thật không dễ dàng đợi dì Lý đi khỏi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cha ruột của Kiều Tần vào tù vì tội ngộ sát, Dương Cần gánh khoản nợ khổng lồ và tiếng lăng mạ tố cáo bao phủ khắp bầu trời, mang Kiều Tần đông trốn tây chạy vất vả gian nan sống qua ngày, mỗi ngày thức khuya dậy sớm vẫn không thể đối phó với những người đòi nợ tham lam.
Cậu khi còn bé rất xinh đẹp, những người đó ép Dương Cần dùng cậu để trả một phần nợ, Dương Cần nói thế nào cũng nhất định không đồng ý, cùng đường gả cho Phùng Ngọc Sinh thời đó nhìn trúng dung mạo của bà.
Kết quả là cuộc sống sau khi gả cho ông cũng không hề dễ dàng, bà" mắc nợ "Phùng Ngọc Sinh, ở trong gia đình này cũng không có quyền lên tiếng, bà hy vọng rằng nhờ sự bao dung của mình, để Kiều Tần trải qua cuộc sống tốt hơn một chút.
Dương Cần liên tục nói với cậu rằng cậu không thông minh như những người khác, không hòa hợp được với người khác thì sẽ nói ít, ngoan ngoãn ở trong phòng đừng ra ngoài.
Cậu ấy không thông minh nhưng lại rất biết nghe lời, tuy nhiên cái gì cũng có hai mặt, Dương Cần vốn dĩ hy vọng cậu ngoan ngoãn, kết quả lại thành ra dù có bị bắt nạt ở trường thì cậu cũng sẽ âm thầm chịu đựng. Không bao giờ nói với Dương Cần vì sợ rằng bà ấy sẽ lo lắng.
Thực ra, Kiều Tần không biết nhiều về hôn nhân sắp xếp, có lẽ cậu ấy so với Lục Hàm Châu càng bài xích loại quy định này, chỉ là không biết, cũng không có năng lực phản kháng.
Từ nhỏ Dương Cần đã khiến cậu nghe lời, đã hình thành cho cậu một tiềm thức, ngoan, nghe lời sẽ không làm người khác sinh khí.
Kiều Tần cất điện thoại, âm thầm hạ quyết tâm, cậu sẽ ngoan, sẽ nghe lời.
" Này, nghĩ cái gì vậy. "
Kiều Tần định thần lại, thấy là Châu Tố.
Anh ấy là một beta, anh ấy là người bạn duy nhất của Kiều Tần, là người trong sáng, mặc dù bình thường luôn biến mình như một thiếu niên hư hỏng nhìn rất không dễ đụng chạm, nhưng tâm địa rất tốt.
" Nhìn cậu phát ngốc nửa ngày rồi, sao thế tên Giang Phi ngu ngốc kia lại đi tìm cậu? "Châu Tố định xắn tay áo, nhưng Kiều Cẩm đã nắm lấy cánh tay anh, lắc đầu nói:" Không có. "
Châu Tố ngồi xuống, đặt một tay lên vai Kiều Tần, nghiêng người trên bàn nói:" Tôi đoán gần đây cậu ta không thể làm phiền cậu nữa. Một Alpha lại để tôi đánh nằm trên đất gọi cha, tôi thấy cậu ta chính là lão oa tử có thể ngao vỏ-----chỉ nghe thấy âm thanh trong miệng. "
Kiều Tần lần nào cũng có thể bị những lời ngụ ngôn của anh làm cho buồn cười, đôi mắt trời sinh cười lên uống cong thành trăng lưỡi liềm, và xoáy đồng tiền chói lọi, làm cả người đều mang mùi vị ngọt ngào.
Thấy đã đạt được mục đích, Châu Tố thu tay lại, che ngực giả vờ:" A, mỹ nhân, đừng cười với tôi như vậy. Tôi sắp chết rồi, mau mau mau giúp tôi một tay. "
Kiều Tần vội vàng dừng lại nụ cười, ho nhẹ một tiếng, mới phát hiện ra tay anh thật sự bị thương, hơi nhíu mày hỏi:" Cậu thật sự đánh hắn? "
" Đúng vậy, không phải tôi vừa nói Giang Phi luôn quấy rầy cậu. Cậu ta muốn trêu chọc cậu vì pheromone tương thích với cậu đến 87%, cũng không soi bản thân vào nước tiểu xem. Cậu ta xứng sao? 87% thì thế nào? Nói không chừng sau này sẽ có người phù hợp với cậu đến 99%. "
Các ngón tay của Kiều Tần cứng lại, mắt cậu tối sầm lại.
Châu Tố phát hiện có điều không ổn, đẩy cậu một cái," Cậu làm sao vậy? "
" Châu Tố. "Kiều Tần cắn môi, trong lòng nghĩ tới nghĩ lui mấy lần, sau đó cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh hỏi:" Tôi đang nói cho cậu một bí mật, cậu có thể không nói cho người khác biết không?
Châu Tố vỗ ngực: "Đương nhiên, cho dù bắt tôi lăn ván đinh cũng không truyền ra thế giới bên ngoài, cậu nói di."
"Tôi kết hôn rồi."
"Cắt, cậu đây là đốt báo lên mộ ----lừa quỷ à." Châu Tố hất tay cười, trước khi Kiều Tần kịp giải thích, anh lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Kiều mỹ nhân, đốt giấy chưa".
Kiều Tần lắc đầu lấy trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương có giá trị.
"Này.. tôi.. không phải, tôi chưa nghe nói qua. Các cậu kết hôn mà không tổ chức hôn lễ?" Châu Tố nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, rốt cuộc tìm ra vấn đề ở đâu. "Dì để cậu gả đi thế này à?"
Chuyện này quá phức tạp, Kiều Tần gật đầu mà không biết giải thích thế nào.
Châu Tố cảm thấy đầu óc như nhũn ra, ôm đầu một hồi rồi nói: "Người đó là ai?"
"Lục Hàm Châu."
"Cậu nói ai? Lục Hàm Châu?"
Châu Tố vừa gọi, toàn bộ phòng học đều nghiêng nhìn anh, vội hạ thấp giọng nói nhỏ: "Toang rồi, cái này tôi đánh không lại. Nếu hắn bắt nạt cậu, cậu bế tắc rồi."
Kiều Cẩm khẽ cau mày: "Cậu cũng biết anh ta?"
Châu Tố nói: "Không quen biết chỉ nghe qua. Anh trai tôi làm việc trong công ty chi nhánh của họ. Có một lần anh ta đến khảo sát công ty chi nhánh, đem người chịu trách nhiệm chi nhánh giáo huấn một lượt. Thành tích tháng sau tăng gấp ba, quá ma quỷ."
Kiều Tần vừa nghe trái tim liền chìm xuống, nhưng Châu Tố dường như đột nhiên đả thông hai kinh mạch, hai mắt sáng lên, anh ta nói: "Này, này, này! Nước lớn xông đến Bồ Tát – tuyệt vời a." "
" Cái gì? "
Châu Tố chống cằm cười nói:" Lần sau Giang Phi quấy rầy cậu, cậu ném tên chồng cậu vào mặt cậu ta, đảm bảo đứa cháu này sợ đến tiểu trong quần. "
Kiều Tần mím môi dưới, lắc đầu nhẹ nói:" Anh ấy dường như không muốn người khác biết về cuộc hôn nhân của chúng tôi. "
" Lục tổng, Lục lão biết chuyện anh tự mình hôn nhân không. "
Lục Hàm Châu lấy ngón tay sờ trán, nhàn nhạt" ừm ".
Ninh Lam nghĩ lại, cô chỉ biết quan hệ giữa Lục Hàm Châu và cha mẹ hắn tương đối kém, nhưng cô không biết chuyện bên trong, chẳng qua là do đôi bên không hợp, không để Kiều Tần vào mắt cũng phải.
Cũng đúng, loại người nhà giàu mới nổi thấy tiền sáng mắt, làm sao xứng với người cầm quyền Lục thị có nền móng vững vàng.
Lục Hàm Châu mở một chút cửa sổ, gió mát mang theo hạt mưa rơi trên mặt hắn, cắt ngang Ninh Lam báo cáo công việc rõ ràng, nói:" Tới trường đại học trước. "
Ninh Lam:" Đi gặp phu nhân? "
Đầu ngón tay LụcPàm Châu hơi dừng lại," Kiều Tần cũng ở Đại học Bình Thành? "
Ninh Lam đảo mắt âm thầm trong lòng, hỏi ngươi còn dám khinh thường vợ mình một chút nữa không.
" Hóa ra anh còn chưa đọc hết tư liệu, phu nhân là tân sinh viên đặc biệt được nhận vào trường Đại học Bình Thành, anh Châu đã đích thân ký tên. "
" Nhập học đột xuất? "
Ninh Lan nói:" Đúng vậy, bởi vì điểm học văn hóa của thái thái thực sự.. có chút không tốt, bởi vì cậu ấy rất có năng khiếu khiêu vũ, nên được nhận vào học đặc biệt. "
Lục Hàm Châu nghĩ đến cái eo mềm mại cùng vẻ mặt rụt rè, bất giác vân vê đầu ngón tay, nói:" Cũng may là nhận trước, nếu sau này có tin tức cậu ấy là dựa vào thân nhân của hiệu trưởng. Lão Châu ánh mắt cũng không tệ. "
Ninh Lam nghe vậy liền trợn tròn mắt.
Hiệu trưởng hiện tại của Đại học Bình Thành tên là Châu Tịnh Mẫn, là cậu của hắn.
Nhà họ Châu là một gia tộc cần cù, tiết kiệm và giản dị, gia phong trọng nghĩa hơn bất cứ thứ gì khác, không ngờ đến Châu Uyển Dung lại đi làm tiểu tam, biết rõ tình huống không danh phận sinh hạ Lục Hàm Châu, bị Châu gia đuổi ra khỏi cửa.
Châu Tịnh Mẫn tốt bụng, mặc dù không đồng ý với hành vi của em gái nhưng đối với đứa cháu ngoại này vẫn rất thương tiếc.
So với cha mẹ ruột của mình, mối quan hệ giữa Lục Hàm Châu và Châu Tịnh Mẫn giống như tình cha con hơn.
Lục Hàm Châu không hưng sư động chúng lái xe tiến vào, để tài xế và Ninh Lam đợi ở cổng, tự mình đi vào.
Đại học Bình Thành là một trường đại học có bề dày lịch sử, cây cối tươi tốt, kiến trúc đều là tường trắng ngói đen, bước vào bên trong khiến người ta bất giác bình tĩnh lại.
Sau khi tốt nghiệp Đại học Bình Thành nhiều năm, tiếp quản Lục thị đang gặp khủng hoảng lớn, phá sản, hầu như hắn chưa từng quay lại một lần nào.
" Này, nhảy thế nào rồi? Hình như ngày kỷ niệm có rất nhiều đạo diễn và nhà sản xuất. Nếu nhảy tốt, có thể cậu sẽ được ký hợp đồng với ngành giải trí. "
Kiều Tần nói:" Tôi không nghĩ đến việc gia nhập làng giải trí, cậu biết đấy, tôi.. "
Châu Tố không thích nghe cậu nói cái này, anh ấy nắm lấy vai anh ấy và kéo anh ấy, giả vờ tức giận, nói:" Này, cậu không được phép nhắc đến chuyện đó. Cậu đã ổn rồi. Hướng nội là không phải là bệnh. Đừng nghe lũ ngu nói nhảm nhí, nghe không. "
" Ừ. "Kiều Tần bị anh làm cho thích thú, lúm đồng tiền trên má khẽ nở nụ cười, đôi lông mày xinh đẹp đôi mắt cong lên mang theo mùi thơm ngọt ngào.
Lục Hàm Châu nhìn hai người đi càng lúc càng xa, hắn nhàn nhạt thu lại ánh mắt, xem ra, cô vợ nhỏ của hắn không được ngoan như trong suy nghĩ của hắn."
Trong phòng tập khiêu vũ to lớn chỉ có một người.
Kiều Tần mặc trang phục khiêu vũ nhẹ nhàng, rộng rãi, di chuyển uyển chuyển, xoay và hạ eo, tập trung hết mức có thể vào chuyển động cơ thể.
Có một lần đang tập khiêu vũ trong phòng khiêu vũ ở nhà, Phùng Ngọc Sinh uống quá chén, đè cậu xuống mặt gương, đặt tay lên bộ đồ khiêu vũ bó sát của cậu, mang theo hơi rượu nói: "Tiểu lẳng lơ, ở ngoài cửa nhìn ngươi nửa ngày rồi, câu dẫn ta?"
Kiều Tần bị ông ta làm cho hoảng sợ, cố gắng chống cự nhưng không thể di chuyển được vì tính ngang ngược bại lực bẩm sinh của Alpha. Vừa vặn Dương Cần lên lầu gọi cậu ăn cơm mới bắt gặp.
Điểm mấu chốt của Dương Tần là Kiều Tần. Bà ấy có thể chịu đựng sự ấm ức của mình, nhưng bà không cho phép người khác bắt nạt cậu. Lần đầu tiên bà đã cãi nhau với Phùng Ngọc Sinh.
Từ đó về sau, Kiều Tần không dám khiêu vũ ở nhà, cũng không ai biết cậu đã mất ngủ bao lâu sau khi ký hợp đồng hôn nhân.
Cậu ấy rất sợ Lục Hàm Châu sẽ ghé sát lỗ tai mình với cái miệng nồng nặc mùi rượu như Phùng Ngọc Sinh đã làm, nói rằng cậu dụ dỗ người ta, rất hy vọng rằng Lục Hàm Châu vĩnh viễn đừng về nhà, đem chuyện đã lấy cậu quên mất thì càng tốt.
**
Lục Hàm Châu đứng ở cửa sau nhìn người vợ nhỏ chưa từng gặp mặt của mình, trong chốc lát càng quan sát kỹ càng hơn vừa nãy.
Cậu ấy trông giống như trẻ vị thành niên, xương tay mỏng nhỏ chỉ cần một tay là đã có thể chế trụ, cho thấy cảm giác mềm yếu không có sức phá hoại, nhưng khi cậu khiêu vũ rất nhập tâm, sẽ phát quang. "
Mặc dù đang mặc quần áo rộng rãi, hắn vẫn có thể nhìn ra được vòng eo ở bên trong rất mỏng và mềm mại, đôi chân thẳng tắp thon thả, khuôn mặt trắng bệch có chút mồ hôi.
Trong không khí thoang thoảng mùi sữa ngọt ngào, ánh mắt Lục Hàm Châu mờ đi trong chốc lát, cậu ấy còn không kiểm soát kích thích tố sao? Một điệu nhảy cũng có thể phát ra! Đến cùng có tự giác được bản thân là một omega không?
Ở đây chỉ có một mình hắn, nếu có khán giả khác ở đây, cậu đến cùng cũng không biết nguy hiểm như thế nào?
Lục Hàm Châu nghĩ đến đây, lửa giận trên người bất giác tràn đầy, lại có tư thế sắp mưa đến rồi, áp suất không khí trong phòng khiêu vũ đột nhiên hạ xuống mấy độ.
Kiều Tần là một omega, lại bởi vì phù hợp với pheromone cao, cậu ấy nhạy cảm cảm thấy một áp lực, theo phản xạ dừng động tác của mình, quay đầu lại.
!
Cậu kinh ngạc lùi lại vài bước, vẻ mặt đột nhiên đông cứng lại.
Lục Hàm Châu nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cậu, một mùi pheromone sữa ngọt ngào nồng nặc lan vào hắn, cùng với vẻ sợ hãi.
" Tại sao lại không nhảy nữa? "
Kiều Tần thất thần đứng tại chỗ, cố gắng nở một nụ cười lịch sự nhưng không cười được, một lúc lâu sau, cậu mới nặn ra một nụ cười xấu xí dường như là một nụ cười gượng gạo.
Lục Hàm Châu thấy cậu sợ hãi, cố ý hỏi cậu:" Biết tôi không? "
Kiều Tần khó khăn gật đầu.
" Còn thực sự nghe lời của Trình Quân đi tìm kiếm, đã xem được cái gì rồi? "
Kiều Tần không dám nói rằng ngoài một số cuộc phỏng vấn trên các tin tức kinh doanh và tài chính, cậu ấy còn đọc rất nhiều tin tức đăng tải, trong đó viết rất chi tiết về cuộc sống mối quan hệ giữa hắn và từng người tình của hắn.
Cậu xấu hổ cúi đầu," Cái gì cũng.. không.. tôi.. "
Pheromone trong phòng khiêu vũ tràn ra từ khe cửa. Lục Hàm Châu vốn dĩ chỉ dựa vào cửa, nhìn thấy cậu thậm chí không nói được lời nào. Căng thẳng chịu đựng cảm giác trốn thoát. Vừa rồi ở trong góc để người khác sờ đầu không phải rất tự nhiên sao.
Kiều Tần nhìn hắn đưa tay ra mở hoàn toàn cửa sau, chậm rãi bước vào. Chiếc áo khoác sẫm màu đã được ủi phẳng phiu, rung lên hai lần khi hắn di chuyển. Cả người không thể thoát khỏi sự áp bức.
Lục Hàm Châu thấy trên chóp mũi cậu có mồ hôi, hai má cũng đỏ bừng cho rằng là nóng, kết quả đi tới gần mới phát hiện trong phòng khiêu vũ chưa bật điều hòa, đưa mắt nhìn xuống đôi chân trần của cậu.
" Không lạnh à? "
Kiều Tần không thể tránh được, lưng của cậu đã đỡ ở trên thanh ngang trước gương," Không, không hắt hơi.. "
Lục Hàm Châu cởi áo khoác trên vai, khuy áo lạnh lẽo dán vào da cổ, phản xạ có điều kiện rùng mình một cái," Mát mẻ. "
Lục Hàm Châu thu tay về, lau mồ hôi trên mũi, trầm giọng hỏi cậu:" Tại sao ngày đó em lại cúp điện thoại của tôi? "
Khuôn mặt của Kiều Tần kinh ngạc ngẩng đầu lên, rồi đột ngột cúi đầu xuống, nhưng hắn đã nhanh chóng bắt lấy cằm cậu.
" Kiều Kiều. "
Bàn tay nắm cằm rõ ràng là lạnh, nhưng Kiều Tần lại cảm thấy nóng, khó thở nhưng cũng không thoát ra được, chỉ có thể nâng cằm đối mặt với hắn.
Bởi vì không đủ cao, cậu phải hơi kiễng chân lên, bất giác há miệng thở dốc, đôi môi đỏ mọng rơi vào trong mắt Lục Hàm Châu liền khép lại.
" Là cúc cu. "
" Cô cô? "
(咕咕 là cúc cu tên mà kiều kiều đặt cho con mèo, nó đồng âm với 姑姑 là cô cô làm lục tổng bị nhầm là cô của kiều kiều)
Kiều Tần nói," Nó là con mèo của tôi.. Nó tên là Cúc cu. "
Lục Hàm Châu im lặng nửa giây, nói:" Lần sau tìm một cái cớ tốt hơn. "
Kiều Tần vội vàng lắc đầu, nhưng cậu không thể nhúc nhích cằm vì sợ hắn tức giận, vội vàng giải thích:" Tôi.. tôi thật sự không nói dối. "
" Thật? "
Kiều Tần không rõ anh ta muốn nói gì, khẽ chớp mắt," Thật, anh tin, tin tôi không có.. nói dối."
Ngay sau khi hắn bước vào, Lục Hàm Châu đã phát hiện ra rằng đứa trẻ nói không trôi chảy lắm, khi cậu căng thẳng, cậu sẽ liên tục lắp bắp ý luận lại suy đoán một lát để đạt được điều cậu thực sự muốn nói.
Giọng nói run run, có chút run rẩy trên vai, tất cả đều thể hiện một điều.