Chương 5: Thoát khỏi lo sợ
[BOOK]"Cậu nói với mẹ cậu rồi sao?"
Cô lo lắng hỏi Linh Lan, đây là điều cô lo ngại, lỡ như họ biết cái thai này thì cô không biết đối mặt làm sao, nhưng ngược lại với sự lo lắng đấy Linh Lan lại bình tĩnh trả lời.
"Không sao đâu, tớ không nói là cái thai này.. Đến đây thì Linh Lan dừng lại, cô nói hớ (lỡ lời) rồi sợ An Bình buồn nhưng cô lại nói tiếp."
"Mẹ tớ thông cảm cho cậu mà, hồi trước bạn thân của mẹ tớ cũng bị đàn ông dụ dỗ, cô ấy cũng như cậu bây giờ này nhưng sau mẹ tớ cũng chăm sóc cô ấy, bây giờ làm mẹ đơn thân mà rất thành đạt đấy, cậu cũng vì vậy mà cố lên đừng nản lòng."
Nghe được vậy An Bình cũng đỡ lo hơn, cảm động, thật sự rằng mẹ con cô ấy cực kì tốt bụng, cô nghĩ
"Linh Lan có một người mẹ thực sự tuyệt vời"
Nước mắt cô đã nghẹn nơi khóe mắt.
"Linh Lan, tớ cám ơn mẹ con cậu nhiều không có cậu tớ không biết phải làm sao nữa, mẹ cậu thật tốt, tớ không biết phải làm sao đền ơn cậu đây."
"Ấy đừng nói vậy chứ, cậu là bạn tớ kia mà, ơn huệ gì chứ, mà mẹ tớ lo cho cậu lắm đấy! Chăm sóc bản thân cho tốt vào có gì cứ nói với tớ, nếu giúp được tớ không ngại đâu."
Linh Lan vừa nói vứa bày ra một bàn thức ăn toàn đồ ngon rồi còn sách một túi đồ đặt vào tủ mà nhắc.
"Còn đây là đồ bổ mà mẹ tớ mua, nhớ ăn đấy, đừng phí, mẹ tớ sẽ buồn lắm."
An Bình gật nhẹ đầu, ngồi vào bàn ăn thưởng thức món ngon.
"Ưmmm, ngon thật đấy, sau này tớ thành đạt rồi sẽ chăm sóc cậu thật tốt, sẽ nấu nhiều món ăn ngon như này cho cậu tẩm bổ, à nhớ cám ơn cô giúp tớ nhé! Nào ngồi xuống đây ăn với tớ."
Cô mời gọi Linh Lan ăn cùng nhưng Linh Lan lại vui vẻ, nhàn nhạt từ chối.
"Tớ đã ăn rồi, cậu ăn đi không nguội mất An Bình ăn món ăn trên bàn mà quên trời đất cứ vậy ăn đến no căng bụng thì bàn ăn đã cạn kiệt."
Thấy An Bình ăn ngon như vậy mà Linh Lan cũng vui lây.
"No rồi hả, văn quá trời luôn, vậy là tốt, ăn nhiều cho khỏe mạnh."
Nói rồi Linh Lan đưa tay xoa xoa cái bụng của An Bình đưa mặt gần sát cái bụng mà nói nhỏ.
"Nhanh lớn, sau này chăm sóc cả mẹ và cả cô nghe chưa, không được chọc phá mẹ đâu đấy là mẹ không thương con đâu."
An Bình mỉm cười nói thay lời đứa trẻ trong bụng.
"Tất nhiên rồi, cô chăm sóc mẹ con con vậy sau này lớn lên nhất định sẽ báo đáp cô."
Nhưng ngay sau đó mặt An Bình nghiêm lại sắc mặt, nói với Linh Lan.
"Tớ suy nghĩ kĩ rồi, định rằng sẽ nói với mẹ tớ chuyện này, vài tháng nữa cái thai lớn lên tớ sẽ bảo lưu việc học về quê để sinh nở, dù gì nói sớm cũng hơn nói muộn mà, cậu thấy có được không."
"Ừm cậu nói đúng, trước sau gì cũng phải nói, mẹ cậu khó tính như vậy nên nói sớm hơn để bà bớt giận. Linh Lan cũng đồng ý với ý kiến của An Bình, nói thêm."
"Tốt nhất cậu nên lựa lời nói cho khéo đừng để mẹ cậu giận đấy!"
Lo sợ mẹ của An Bình khó chấp nhận chuyện của An Bình mà khuyên cô khéo léo ăn nói, An Bình gật đầu trả lời:
"Tất nhiên tớ biết cậu đừng lo quá tớ sẽ cố gắng nói với mẹ."
Sau khi ăn xong một lúc đã đến giờ về Linh Lan, còn nhắc nhở:
"Cứ từ mà nói, đừng làm mẹ cậu giận thêm đấy, nhớ nghỉ ngơi sớm mai còn đi học."
"Được rồi, đi đường cẩn thận."
Linh Lan về rồi cô ngồi thẫn ra một lúc suy nghĩ, nói là nói vậy thôi chứ cô không biết mở lời thế nào với mẹ mình để bà bớt giận cả, cô biết cô là niềm tự hào của bố mẹ cô, mẹ cô nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ đánh hay mắng cô, từ bé cô đã là đứa trẻ ngoan, học lực tốt dù có khó khăn thế nào bố mẹ vẫn luôn cố gắng cho cô theo học trường mà cô mơ ước mà không cản dù một lần, nếu như cô nói chuyện này sợ bà không chấp nhận được mà suy nghĩ quá độ mà sinh bệnh thì cô phải làm sao nhưng rồi lấy hết can đảm cô bấm số gọi cho mẹ.. đầu bên kia nhấc máy.
"Mẹ à, dạo này mẹ khỏe chứ? Cả nhà thế nào ổn không mẹ?"
Mẹ cô ở bên kia đầu dây không nhanh không chậm trả lời.
"Ổn cả, học hành thế nào? Đã ăn gì chưa? Sao hôm nay gọi cho mẹ muộn thế?"
"Con đã ăn rồi, việc học vẫn vậy, con.. con có chuyện này muốn nói với mẹ."
Nghe tiếng cô như này biết có chuyện không ổn, bà hơi gấp hỏi:
"Sao? Nói mẹ nghe xem nào, thế có chuyện gì?"
Biết là mẹ cô lo lắng rồi, cô mà không nói nhanh không biết là hậu quả như thế nào nữa, nhưng cô rất lo lắng sợ mẹ cô tức giận.
"Mẹ.. con có thai rồi, con thật sự.."
Bên kia im lặng, cô bắt đầu lo lắng đầu cô muốn nổ tung rồi, rối rít mà xin lỗi.
"Mẹ à, mẹ.. con xin lỗi, con xin lỗi mẹ, nói gì đi mẹ.. đừng làm con sợ, mẹ ơi!"
Bên kia đầu dây, mẹ cô nước mắt đã trào ra chảy xuống hõm má lăn dài rồi rơi xuống đất, nghe tin này chân tay bà muốn rụng rời đến cầm điên thoại cũng không vững nữa, bà không tin con mình như thế mà lại có thai, nó khiến bà tự hào thế cơ mà, hoang mang, tức giận, đau đớn nhưng bà cố kìm lại, tay bà nắm chặt chiếc điện thoại rồi từ từ buông lỏng ra, thở dài lấy hơi để giữ bình tĩnh bà nghĩ.
"An Bình chắc nó cũng đau khổ lắm rồi, bà mà còn như này nó chắc chắn sẽ nghỉ quẩn mà hại bản thân"
Bà cố nhịn khóc nói.
"Bao lâu rồi? Cha của đứa bé là ai?"
"Đã hai tháng rồi, còn bố của đứa bé?"
"Bố của nó không cần nó nữa rồi, mẹ con xin lỗi."
Cô không biết nói gì ngoài câu xin lỗi nữa rồi, cô không nói cho mẹ cô biết sự thật là do sợ mẹ cô càng nghĩ nhiều sẽ càng đau khổ nhiều hơn nên cô dấu nhẹm đi cô có con với ma, nghĩ mẹ cô sẽ mắng chửi, thậm chí sẽ đuổi cô ra khỏi nhà nên An Bình đã chuẩn bị sẵn tâm lí đối mặt rồi nhưng mà mẹ cô chỉ nói.
"Thôi vậy, chuyện mang thai như này thì bây giờ đã không còn hiếm nữa, nếu bố đứa nhỏ không nhận nó nữa thì con về đây bố mẹ chăm sóc con."[/BOOK]