Ngôn Tình [Edit] Tôi Xuất Đạo Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu - Cố Tranh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Zang zang, 26 Tháng bảy 2021.

  1. Zang zang

    Bài viết:
    8
    Tên truyện: Tôi Xuất Đạo Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu

    Tên gốc: 穿成病弱女配后我出道了

    Tác giả: 故筝 - Cố Tranh

    Editor: Zang zang

    Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Giới Giải Trí

    Văn án

     
    mongthuytran00 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng chín 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Zang zang

    Bài viết:
    8
    Chương 1: Bình hoa yếu ớt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Tốc là một sát thủ. Rất lãnh khốc vô tình.

    Giống như bao sát thủ khác, từ nhỏ cô không cha không mẹ, được người nuôi dưỡng. Cô không được đi học cũng chẳng có bạn bè. Viện trưởng mời giáo viên tới dạy một mình cô. Cầm, kì, thi, họa, cái gì cũng dạy.

    Cô cứ như vậy mà lớn lên.

    Đến năm mười chín tuổi.

    Trước một ngày sinh nhật mười chín tuổi của Giang Túc, giáo sư của cô nói với cô: "Ngày mai sẽ dạy trò việc người trưởng thành mới có thể học rồi."

    Giang tốc chưa từng học nhưng cô biết đó là dùng sắc đẹp quyến rũ mục tiêu..

    Cô thay áo ngủ, lần đầu trăn trọc không ngủ được.

    Không biết lật người bao nhiêu lần, trong màn đêm, Giang Tốc nhíu mày mở mắt ra.

    "Khục.. khục.." Cô bị sặc nước.

    Ngay sau đó càng nhiều nước bao quanh cô.

    "Có ai không, ở đây có người nhảy sông tự vẫn, cứu mạng, nhanh đến cứu người!"

    "Nhang lên, ở chỗ này. Đầu sắp chìm xuống rồi!"

    Con đường này quanh năm đông đúc, vừa nghe thấy có người hô cứu mạng, không ít người xuống xe xem.

    Có người tụ tập chụp ảnh, cũng có người đi cứu người thật.

    Trong một chiếc xe toàn thân màu trắng, một thiếu niên hạ cửa xe xuống, nhìn sang phía bờ sông, nói nhỏ: "Bên kia hình như xảy ra chuyện gì đó?"

    "Chuyện này không liên quan đến chúng ta. Trời ạ, khi nào mới hết tắc đường đây? Những người này thật là, tất cả đều chạy xuống xe rồi, tí nữa đường thông, bọn họ không lái xe đi, chúng ta không phải là bị chặn ở đây sao?" Người đàn ông trung niên ngồi đằng sau bực tức mà vỗ chân.

    Lúc này thiếu niên cũng không kiềm lòng được mà đẩy cửa xe xuống.

    "Tổ tông, cậu làm gì thế? Chúng ta sắp trễ rồi. Hôm nay là tiệc sinh nhật cậu đấy."

    "Em đi xem."

    "Cậu đi xem cái gì?"

    "Em là quán quân bơi lội."

    Người đàn ông trung niên tức giận mắng: "Con mẹ nó. Ai chả biết rõ cậu là quán quân bơi lội nhưng cái này mẹ nó không phải từ tám trăm năm trước hay sao? Hôm nay còn muốn xuống nước cứu người?"

    Thiếu niên người cao ngất, dù đeo kính râm và khẩu trang cũng không ngăn được khí chất toát ra. Lúc hắn đi qua, mọi người không tự giác nhường đường cho cậu.

    Thấy trong nước thực sự có người đang chìm, cậu không do dự cởi áo khoác, mũ và kính râm ra, lấy đà, sau đó một chân đạp lên lan can, cả người nhảy xuống, chạy về phía bờ sông.

    Mọi người xung quanh kinh hô một tiếng: "Lợi hại."

    Mà lúc này Giang Tốc còn đang khó khăn mà hiểu vô số tin tức trong đầu.

    Những thứ khác cô còn không biết.

    Cô chỉ biết rằng, mình biến thành nhân vật trong một quyển sách, người này khổ sở vì tình nên nhảy sông tự vẫn. Tí nữa có minh tinh tới cứu cô, kết quả cô sống nhưng minh tinh đó chết.. Cô gái này bị mắng thê thảm, sau đó như con chuột chạy qua đường.

    Giang Tốc không muốn làm con chuột.

    Giang Tốc không chút nghĩ ngợi, nín thở, sải hai tay, dùng kĩ xảo hơn mười năm học bơi của cô, nỗ lực bơi lên bờ.

    Xung quanh tiếng hô "Cứu mạng" cũng im bặt.

    Trong lúc nhất thời, không khí xung quanh như ngưng trệ.

    Giang Tốc nhanh chóng lau nước trên mặt, tỉnh táo nói với mọi người xung quanh: "Không có việc gì. Ngắm cảnh, trượt chân." Nghĩ đến muốn làm bạn với người khác, Giang Tốc còn nói thêm một câu: "Khiến mọi người lo lắng rồi."

    Giọng điệu của thiếu nữ mặc dù hơi cứng nhắc nhưng giọng nó vấn rất dễ nghe, vừa lảnh lót như chim hoàng oanh vừa trong trẻo lại lạnh lùng.

    Nhìn dáng vẻ của thiếu nữ, đẹp mắt đến kinh người.

    Cả người cô ướt đẫm, làn da tái nhợt, sợi tóc kề sát, lông mi vẫn còn vương vài giọt nước.

    Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo nhưng lại rất suy nhược.

    Thiếu niên không dám nhìn nhiều,

    Mà mọi người vây xem cũng không còn sợ hãi nữa, lập tức liên tiếp nói: "Không sao, người không có việc gì là tốt rồi."

    "Vừa gọi xe cứu thương, cô bé có cần lên xe không?"

    "Có lạnh không? Áo khoác của chị cho em mượn này."

    "Lần sau cẩn thận một chút, không có việc gì đừng đi ra bờ sông.."

    Từ trước đến giờ Giang Tốc còn không có tiếp xúc với nhiều người như vậy, nghe giọng nói xung quanh ầm ĩ vang lên, cô nhất thời có chút sững sờ.

    Mà sững sờ không chỉ có cô.

    Còn có thiếu niên kia,

    Thiếu niên xấu hổ đứng ở đó, trừng mắt với Giang Tốc.

    Giang Tốc vừa xuyên đến, còn chưa tìm hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng không muốn đắc tội với những người này. Cô nhìn thiếu niên, hình như có chút không vui. Vì vậy, cô suy nghĩ, nói với thiếu niên: "Cảm ơn."

    Thiếu niên định mở miệng muốn nói, cậu còn chưa giúp, không cần cảm ơn..

    Giang Tốc đã khen: "Dáng người rất tốt." Đừng khổ sở.

    Thiếu niên: "..."

    Cậu hà hơi vài giây gió lạnh, hai má và cổ đều hơi đỏ, cứng ngắc không nói được nửa câu.

    Đến lúc Giang Tốc lướt qua cậu đi ra ngoài, cậu mới hồi thần, xoay người nhặt áo khoác lên, mặc vào.

    "Cậu làm tôi sợ muốn chết." Người đàn ông trung niên từ trên xe bược xuống, đi đến ôm cổ cậu: "Cậu không xuống nước chứ? Nếu cậu bị cảm, tôi phát điên mất thôi."

    Thiếu niên đẩy người đàn ông ra, xoay người. Cậu liếc nhìn bóng dáng cô gái kia, suy nghĩ, rồi đuổi theo, đem áo khoác đưa cho Giang Tốc: "Cô mặc vào đi, người cô bị.. ướt.."

    Nói đến nửa câu sau, thiếu niên còn nói lắp.

    Giang Tốc nhận lấy, cả cái áo một chị đưa cho.

    Một cái mặc trên người.

    Một cái buộc ở hông.

    "Cảm ơn." Giang Tốc nói.

    Mọi người xung quanh cũng không đi truy xét tại sao một cô gái lại rơi xuống nước, tại sao lại không cần sự quan tâm của mọi người, nhất thời không khí vẫn tốt.

    Mà lúc này, xe cứu thương và xe cảnh sát đều đến đây. Giang Tốc hơi khẩn trương.

    Cô là sát thủ, nhưng chưa có lần nào nhận nhiệm vụ chính thức. Viện trưởng nhắc nhở cô nhiều lần, bọn họ và cảnh sát giống như chuột và mèo, trời sinh là địch nhân.

    Giang Tốc cố nén xúc động, ngoan ngoãn đi theo y tá lên xe.

    Mà lúc này thiếu niên cũng quay về xe của mình.

    "Lão thiên gia của tôi, cậu đem áo khoác đưa cho người ta làm gì? Lỡ như cô ta nổi lòng riêng thì làm sao? Fans sẽ nghĩ như thế nào?" Người đàn ông trung niên tức giận dạy dỗ.

    "Là vì cứu người. Nếu làm vậy có Fans bất mãn." Thiếu niên dừng một chút, nói: "Thì dẫn đường Fans một lần nữa."

    Người đàn ông không nói gì.

    "Đi đi đi đi, chúng ta đi nhanh thôi. Đổng ảnh hậu rời khỏi giới giải trí nhiều năm, muốn tới tham gia tiệc sinh nhật của cậu. Đây chính là tin tức lớn đấy. Cậu không thể đến muộn đâu. Bị truyền thông chụp được lại nói cậu không tôn trọng tiền bối." người đàn ông trung niên còn liên tục cằn nhằn "Đến lúc đó tin tức thành gièm pha.."

    Thiếu niên cúi đầu đáp lại. Cậu cũng không nói gì, Đổng ảnh hậu tới tham gia tiệc sinh nhật không phải cậu cầu tới, là Đổng ảnh hậu tự mình muốn tới.

    Thiên niên không nhịn được nhớ tới cô gái nhảy sông kia.

    Cô không giống như là trượt chân cũng không giống nghĩ quẩn nhảy sông.

    Hai mắt cô đen trắng rõ ràng, hờ hững bình tĩnh lại thiên chân.. Mong là lần sau cô không ngã xuống nước nữa. Thiếu niên thầm nghĩ. Cậu cúi đầu mở di động, xem Weibo chúc mừng sinh nhật.

    Giang Tốc ngồi trên xe cứu thương, hắt xì một cái.

    Y tá cầm khăn khoác cho cô, nhỏ giọng hỏi: "Có điện thoại không? Gọi cho người giám hộ một chút?"

    Giang Tốc lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra.

    Điện thoại bị ngấm nước rồi. Cô lắc đầu. Y tá thấy vậy, nói: "Chờ đến bệnh viện, chúng ta làm kiểm tra trước, sau đó nhờ cảnh sát gọi điện."

    Giang Tốc gật đầu.

    Nhưng sau một khắc, cô lại đau đầu.

    Càng nhiều tin tức và hình ảnh, lần nữa trào vào trong đầu của cô.

    Đó là một tòa biệt thự.

    "Thì ra hắn đối với cô không quan tâm, không chịu nhìn cô một chút, là vì Đổng ảnh hậu. Hắn thích Đổng ảnh hậu." Thiếu nữ tái nhợt nghiêm mặt, thì thào mà đập vỡ bức ảnh trong tay. Trong ảnh, là một người phụ nữ khoảng ba mươi, mặc bộ lễ phục màu trắng, tóc hơi uốn ngắn xõa tung, khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng yếu ớt.

    Người hầu ở gần đấy nghe thấy âm thanh, vội vàng đến gõ cửa: "Giang tiểu thư không sao chứ? Vỡ cái gì thế ạ? Cô có bị thương không?"

    Thiếu nữ không có lên tiếng.

    Chờ đến khi người hầu không nhận được câu trả lời đã đi xa, thiếu nữ mới cầm theo ví và điện thoại xuống dưới lầu.

    Cô nghe thấy hai người hầu đang nói chuyện: "Giang tiểu thư tính tình thật sự cổ quái, tôi vừa gọi rất lâu mà cũng không trả lời, hình như là vỡ cái gì đó."

    "Không phải là làm vỡ đồ vật của tiên sinh chứ?"

    "Chắc là không đâu.."

    "Lần trước tôi cho cô ấy uống thuốc, ba ngày nay cũng thật kì lạ, sao cô ấy cứ ốm hoài vậy?"

    Hai hàng nước mắt chảy xuống khuôn mặt thiếu nữ, lẩm bẩm nói: "Không có người yêu thích tôi, tôi không nên tồn tại trong cái nhà này, tôi là gánh nặng."

    Sự việc sau đó xảy ra vô cùng nhanh chóng.

    Thiếu nữ nhảy sông tự vận rồi, thiếu niên chết.

    "Lúc trước tại sao người chết không phải cô?"

    "Buồn nôn."

    Trên internet tràn đầy những lời chửi rủa.

    Người phụ nữ là Đổng ảnh hậu, xuất hiện trước mắt thiếu nữ, mặc bộ lễ phục còn lộng lẫy hơn trong ảnh, từ trên cao nhìn cô, khẽ cười, nói: "Đúng là giống tôi một chút."

    Cốt truyện nhanh chóng trở lai.

    Có người đứng trong phòng làm việc, khẽ báo cáo về cái chết của thiếu nữ. Chiếc ghế quay lại.

    Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc bộ âu phục màu đen đang ngồi trên đó. Người đàn ông khá đẹp trai, lông mày như mực, đôi mắt thâm thúy mà lợi hại, sống mũi cao, khuôn mặt vô cùng tinh xảo xen lẫn một chút lệ khí, có tính xâm lược, làm cho người không dám nhìn thẳng.

    Người đàn ông giống như nghe thấy việc nhỏ nhặt, nói: "Đã biết."

    Đảo mắt qua, Giang Tốc nhìn thấy hộp danh thiếp trên bàn làm việc của người đàn ông, trên danh thiếp viết hai chữ "Trình Việt", phía dưới là một dãy số điện thoại. Đặc biệt ngắn gọn lưu loát.

    Sau đó hình ảnh trong đầu Giang Tốc đột ngột dừng lại.

    "Cô không sao chứ?" Giọng nói lo lắng của y tá vang lên bên tai.

    "Lạ thật, cô ấy không có vấn đề gì." Bác sĩ nghi ngờ nói.

    Giang Tốc vội ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt của bọn họ: "Tôi không sao."

    Người đàn ông tên Trình Việt xuất hiện trong đầu cô rất lợi hại, cũng rất đáng sợ.

    Giác quan thứ sáu nhạy bén của Giang Tốc chọn ra thông tin quan trọng nhất.

    Xe cứu thương rất nhanh đã tới bệnh viện, mà Giang Tốc cũng sắp xếp thông tin về cuộc đời cô gái ở trong đầu.

    Cô đã không thể quay về thế giới trước, cô chỉ có thể tiếp tục sống với thân xác giống cô của cô gái này. Nhưng không có nghĩa là trải qua cuộc sống của thiếu nữ.

    Nghĩ đến không bao giờ phải chấp hành nhiệm vụ, trong lòng Giang Tốc hơi thả lỏng.

    Giang Tốc phối hợp bác sĩ y tá kiểm tra toàn thân xong, lại dùng tiền giấy đã ướt sũng trong ví thanh toán xong viện phí, sau đó đến Thương Thành ở bên cạnh mua quần áo mới, điện thoại mới, lúc này mới đi theo hướng dẫn, tìm được khách sạn.

    Đợi cô làm xong thủ tục, đã là bảy giờ tối rồi.

    Giang Tốc lê thân thể mệt mỏi suy yếu, chậm rãi đi về phía thang máy.

    Một người đàn ông vội vã đi tới, một tay cầm di động, tức giận đến chửi ầm lên: "Cô ta có bị điên à? Còn không có xuất đạo mà đã yêu đương? Hợp đồng với công ty không kí kết gì cả? Hiện tại nhân số đều báo lên rồi. Tôi đi đâu tìm người đến tham gia?"

    "Nếu cô ta bùng nổ giữa cuộc thi có thể cô ta vẫn còn hot, cái kia không chừng còn là một nhiệt độ! Điều này đã được quyết đinh trước cuộc thi, nếu muốn cho cô ta đi thi, người khác chế nhạo công ty chúng ta như thế nào?"

    "Để cho cô ấy đi! Mẹ kiếp!"

    "Lão tử sẽ đến bên lề đường chọn đại một người.."

    Người đàn ông tức giận hét lên và cúp điện thoại, sau đó đi vào thang máy cùng với Giang Tốc.

    Nói là đến bên lề đường chọn đại một cái, cũng chỉ là tức giận nói nhảm.

    Người đàn ông thầm nghĩ, chọn một người trong số thực tập sinh của công ty, vừa xinh đẹp, là bình hoa, không có vốn không có tiền, dễ điều khiển, đến thời điểm phải kết thúc "Đinh", cửa thang máy mở.

    Suy nghĩ của người đàn ông bị kéo trở lại. Giang Tốc ra khỏi thang máy trước.

    Người đàn ông vừa nhìn cô từ phía sau, lập tức sững sờ.

    "Này, vị tiểu thư đằng trước kia, chờ đã, đợi một tý.. Cô chờ một chút.." Người đàn ông vội vàng đuổi theo.

    Giang Tốc quay đầu lại, lạnh lùng mà nhìn anh ta.

    Không hiểu vì sao người đàn ông rùng mình. Nhưng anh ta vẫn cố nén xuống cảm giác kỳ quái này, vội vàng lấy điện thoại ra, mở một bản tin. Sau đó anh nhìn Giang Tốc, rồi nhìn điện thoại, lại nhìn Giang Tốc.

    "Thật sự là người bên trong tin tức."

    Giang Tốc nghiêng đầu nhìn anh ta, không có lên tiếng.

    Người này thực sự rất kì lạ.

    Nếu như tí nữa có xung đột, cô nên vặn cổ anh ta trước hay đá anh ta trước?

    "Trên bản tin, người Triệu Thu Doanh cứu là cô!" Người đàn ông sốt sắng nói.

    Thật xinh đẹp! Anh ta nghĩ thầm.

    Lúc ấy, trong tin tức ảnh chụp mờ như vây, anh ta nhìn qua đã biết đó là một cô gái xinh đẹp!

    Xảy ra ở đó, thật là một bình hoa yếu ớt như cành liễu.

    Giang Tốc lãnh đạm nói: "Cậu ấy không cứu tôi."

    Người đàn ông gật đầu: "Đúng vậy, muốn cứu cô, nhưng còn chưa cứu, cô đã tự mình đi lên. Dù nói thế nào, hai người các cô đều lên tin tức với nhau!" Hôm nay là sinh nhật Triệu Thu Thắng, mức độ nổi tiếng quá cao! Tất cả đều đứng đầu tiên trên tìm kiếm.

    Chẳng phải cố vấn của chương trình kia là Triệu Thu Thắng hay sao?

    Nổi như vậy..

    Người đàn ông nở một nụ cười háo hức, đưa cho cô danh thiếp của mình: "Xin chào, tôi là người đại diện của công ty giải trí Tam Kim. Cô có muốn suy nghĩ trở thành thực tập sinh của chúng tôi, dự thảo xuất đạo?"

    Dự thảo xuất đạo? Làm minh tinh?

    Giang Tốc đã từng thấy qua trên ti vi.

    Giang tốc mím môi: ".. Một tháng bao nhiêu tiền?"

    "Mỗi tháng 3000."

    Giang Tốc xoay người rời đi.

    Sát thủ xuất sắc một lần nhiệm vụ đều ít nhất là 30 vạn đây này.

    Người đàn ông ở phía sau vội vàng hét lên: "Nhưng nếu xuất đạo thành công, một tháng ít nhất được hơn mười vạn. Lại đóng thêm điện ảnh, quay quảng cáo, ra album, phải đến trăm vạn ngàn vạn nữa!"

    Giang Tốc nghe vậy liền dừng lại.

    Ngàn vạn?

    Được, ta đây đổi nghề.

    Kim đồng hồ rất nhanh chỉ 12 giờ, tiệc sinh nhật vẫn còn đang náo nhiệt.

    Đổng Giai Ngọc hơi nghiêng đầu, nói chuyện với Triệu thu thắng: "Nghe nói cậu muốn đi làm cố vấn cho một chương trình thực tập sinh?" Cô ta mỉm cười: "Tôi cũng đi làm khách mời thế nào?"

    Triệu Thu Thắng có chút lơ đãng không hứng thú lắm: "Được, thế nào cũng được."

    Mà Giang Tốc vừa tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng tắm, đổ hết những vật ở trong ví ra.

    Trong đó có một thẻ ngân hàng, trông rất sáng bóng và hình như có rất nhiều tiền.

    Đồ của người khác, cô không lấy. Giang Tốc không thèm nhìn lại, mà bẻ thành từng mảnh, ném vào trong thùng rác.

    Sau đó cô khẽ nhếch mày, dưới ánh đèn ấm áp, làn da của cô đẹp đến lạ thường.

    ".. Sức lực, kỹ xảo vẫn còn, nhưng độ bền cơ thể quá tệ." Cô khẽ lẩm bẩm. Nếu sau này gặp phải Trình Việt vô cùng hung ác kia, một tay không vặn được cổ anh ta thì làm sao bây giờ?
     
    mongthuytran00 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2021
  4. Zang zang

    Bài viết:
    8
    Chương 2: Anh bốn tôi sáu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đưa cho Giang Tốc danh thiếp là Từ Đại Chí. Sáng sớm hôm sau, anh ta đúng giờ đi vào khách sạn, đón Giang Tốc lên xe.

    "Công ty của chúng ta, giải trí Tam Kim! Là công ty lớn nổi tiếng trong ngành! Hằng năm đào tạo không ít ngôi sao nổi tiếng, hơn một trăm thực tập sinh được tuyển chọn.." Vừa mới lên xe, Từ Đại Chí không ngừng lảm nhảm.

    Những gì Từ Đại Chí nói cũng không sai, giải trí Tam Kim, quả thật là nơi đào tạo ra ngôi sao nổi tiếng, là nơi vô số người muốn đến.

    Nhưng thời thế thay đổi quá nhanh, hai năm trở lại đây ngày càng có nhiều công ty phát triển, giải trí Tam Kim đã đánh mất uy thế từ lâu.

    Sở dĩ Từ Đại Chí nói những lời này, chính là vì trấn an cô gái trước mặt mình, khơi dậy tham vọng tiền tài, địa vị của cô, đồng thời khiến cho cô ý thức được nhỏ bé của mình, sau này nghe theo lời của công ty.

    "Ừ." Giang Tốc chỉ đáp, ngồi đó, không nhúc nhích.

    Từ Đại Chí chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng như vậy.

    Những người muốn làm minh tinh, sau khi nghe thấy lời của anh ta, ai mà không kìm nén được sự kích động, lộ ra tham vọng? Thậm chí, có những người trẻ tuổi muốn thể hiện lòng trung thành với công ty, muốn kiếm thật nhiều tiền cho công ty!

    "Anh Từ, chúng ta đến rồi." Người lái xe phía trước quay đầu lại.

    Lái xe cẩn thận nhìn bộ dạng của Giang Tốc, trong lòng thầm nghĩ, thật là xinh đẹp, còn có khí chất rất đặc biệt.

    Thảo nào sáng sớm phải đi đón người.

    Lúc này Từ Chí lớn mới đẩy cửa xera: "Đi, xuống xe với tôi trước."

    Giang Tốc đáp lại, một tay đặt lên mép cửa.

    Từ Đại Chí nhìn lướt qua.

    Làn da thực sự trắng, vừa trắng lại rất mịn màng. Toàn thân cô gái toát ra vẻ đẹp yếu ớt, đẹp đến kinh người.

    Từ Đại Chí không chút nghĩ ngợi, đưa tay ra theo bản năng, muốn đi giúp cô.

    Suy nghĩ trong đầu rất nhanh thay đổi.

    Lạnh lùng cũng không sao.

    Nhìn dáng vẻ mảnh mai, nói lên xe, liền lên xe, không hề phòng bị, sau này chẳng phải công ty nói cái gì là làm cái đó?

    Chắc hẳn cô gái nhỏ chưa từng nhìn thấy các mặt của xã hội, còn không biết công ty đào tạo minh tinh là gì, cho nên mới lãnh đạm mà thôi..

    Từ Đại Chí nghĩ tới nghĩ lui, đến khi hoàn hồn, Giang Tốc đã tự mình xuống xe rồi.

    "Đi, vào đi." Từ Đại Chí gọi cô, vừa quan sát sắc mặt của Giang Tốc.

    Giải trí Tam Kim, nằm trong trung tâm thương mại ở đường vành đai 3. Năm đó ông chủ đã vung tay mua 1-5 tầng của tòa nhà chọc trời này.

    Tòa nhà cao ngất, sảnh vào được trang bị cửa xoay và sàn lát đá cẩm thạch lộng lẫy, phía bên trên là đèn chùm pha lê, tất cả đều rực rỡ.

    Từ Đại Chí nghĩ thầm, cô tận mắt nhìn thấy rồi, hẳn phải kinh ngạc và khát khao?

    "Đi bên này."

    Đúng lúc này, một người trẻ tuổi và một cô gái lại vọt tới trước mặt, níu lấy từ tay áo của Từ Đại Chí mà khóc: "Em biết sai rồi, em đã chia tay rồi. Em là từ trong 500 người tuyển ra.. Fans của em bỏ ra rất nhiều tiền. Em còn muốn tham gia tiết mục.."

    Giang Tốc yên lặng, nhìn tất cả đang diễn ra trước mắt.

    Không phải là lừa đảo.

    Nếu là lừa đảo, cô cầm tay bọn họ ném vào trong nước rồi.

    Từ Đại Chí không biết được suy nghĩ lúc náy của Giang Tốc, anh gạt tay cô gái ra: "Được rồi, làm sai thì phải chịu hậu quả. Lúc cô yêu đương bị chụp ra, sao không nghĩ đến fan của cô, rồi số tiền đầu tư cho cô?"

    Cô gái nói sao cũng không chịu đi: "Anh không phải nói tôi rất thích hợp chương trình kia sao? Anh đã nói tôi có tiềm lực đấy.."

    Từ Đại Chí tức giận, chỉ tay vào Giang Tốc: "Đừng khóc lóc om sòm nữa, nhìn thấy không? Đây! Cô ấy! Là người thay cô đấy! Lập tức kí hợp đồng.."

    Cô gái bỗng sững người lại.

    Cô gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Tốc, câu "Không thể nào" đến bên miệng, làm sao cũng không nói ra được.

    Cô gái trước mắt nhìn còn rất trẻ, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay, cũng đã hoàn toàn nẩy nở rồi. Lông mày và đôi mắt như được tạo hóa dùng bút vẽ khắc họa lại một cách tỉ mỉ tinh tế.

    Cô chỉ đứng ở nơi đó, cũng khiến cho người khác không tự giác rung động và thương tiếc.

    Từ Đại Chí cũng không để ý tới cô ta nữa, đưa Giang Tốc đi thang máy lên trên.

    Trong lòng thầm nghĩ thật là may mắn.

    May tìm được người thay thế rồi!

    Nếu không với đức hạnh của Đồng Nhụy, chỉ sợ chương trình kai sẽ bị liên lụy..

    Bọn họ tầng một trực tiếp lên tới tầng bốn, bầu không khí ở tầng bốn rất căng thẳng.

    Từ Đại Chí kéo một người hỏi: "Tổng giám đốc đâu?"

    Người đó giơ tay chỉ vào, biểu tình vừa cười, vừa khóc: "Trên tầng, trong phòng tổng giám đốc."

    Từ Đại Chí biết chắc có chuyện lớn, trong lòng cả kinh: "Tổng giám đốc mới nhậm chức?"
     
    mongthuytran00 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng chín 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...