Đam Mỹ [Edit] Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị - Bách Đường

Discussion in 'Truyện Drop' started by Thẩm Liên, Jul 11, 2021.

  1. Thẩm Liên

    Messages:
    50
    Chương 20: Cuộc gọi ma quái.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đợi một lúc sau điện thoại vẫn không có phản ứng, Tiêu Lam lại gần cầm lên kiểm tra, thấy không có vấn đề gì mới yên lòng được chút. Đây chính là thứ duy nhất kết nối cậu và xã hội công nghệ cao, tuy rằng từ lúc vào thế giới Hàng Lâm chỉ còn dùng được mỗi đèn pin, nhưng tốt xấu gì cũng là một trong số ít tài sản riêng của cậu.

    Mà nói chứ, người con gái tên Cố Mặc này quả là một nhân tài, lúc cô chết thì điện thoại thông minh vẫn còn chưa thịnh hành đúng không? Vậy mà hiện tại lại có thể tự mình nghiên cứu ra một loại App mới, tuy rằng cách quảng cáo có chút thô bạo và hơi đáng ngờ.

    "Tiêu Lam, cậu đâu rồi?" tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên dồn dập, kèm theo là giọng điệu sốt ruột của Cố Thịnh An.

    Tiêu Lam mở cửa, thấy ba người Cố Thịnh An, Triệu Phàn và Đồng Thanh đang đứng chờ cậu.

    Bọn họ hiện tại đều không kịp mặc quần áo chỉnh tề, thậm chí trên đầu Đồng Thanh vẫn còn dính chút xà bông, đôi mắt ửng đỏ lộ vẻ sợ hãi tột độ cùng lo lắng.

    Tiêu Lam hỏi: "Sao vậy?"

    Cố Thịnh An lấy điện thoại của bản thân ra, chỉ vào cái App đỏ như máu kia, nói: "Điện thoại cậu cũng xuất hiện App này đúng không?"

    Tiêu Lam gật đầu.

    "Làm sao bây giờ, chúng ta đều bị theo dõi cả rồi!" Cố Thịnh An vò đầu bứt tóc, thậm chí còn có mấy cọng rớt xuống, nhưng vẫn không giúp áp chế được sự sợ hãi trong lòng.

    Tiêu Lam nghi hoặc hỏi: "Theo dõi cái gì?"

    Cố Thịnh An tỏ vẻ không thể tin được: "Cậu không biết?"

    "App này đột nhiên xuất hiện, khởi động được một nửa thì tắt mất, còn khiến cho di động của tôi cũng hỏng theo." Tiêu Lam lấy điện thoại của mình ra cho bọn họ xem, "Anh xem, đến bây giờ còn chưa lên nguồn lại."

    Ba người nhìn cái di động đã quá hạn sử dụng, ngay cả tên thương hiệu cũng đã mờ đi: "..."

    Cái cảm giác hâm mộ này là thế nào đây?

    Cố Thịnh An ổn định tinh thần: "Là như vậy, cái này này sau khi xuất hiện thì sẽ tự khởi động, sau đó dựa vào camera mà theo dõi cậu. Mặc kệ cậu có trốn như thế nào đi nữa cũng không có tác dụng, nó đã bị khóa rồi."

    "Một lúc sau cậu sẽ được chứng kiến tử trạng của bản thân trên màn hình. Tôi nhìn thấy bản thân cả người toàn là máu, tứ chi bị bẻ gãy."

    "Đồng Thanh nhìn thấy mình bị chết đuối, mà Triệu Phàn thì lại.. mắc kẹt trong không gian nhỏ hẹp tối tăm mà chết."

    Triệu Phàn suy nhược thần kinh đến nỗi kéo căng cổ áo của chính mình, hét lên một cách cuồng loạn: "Chúng ta đều xong rồi! Chết chắc rồi!"

    Đồng Thanh cắn môi, sắc mặt trắng bệch không nói nửa lời.

    Đột nhiên có ánh sáng lóe lên, ánh mắt mọi người đều không kìm được mà tập trung lên điện thoại Tiêu Lam.

    Chỉ thấy cái điện thoại vốn đã bị khai trừ từ lâu giờ lại chậm rãi khởi động, thong thả tiến vào giao diện chính, sau đó như có bàn tay vô hình nào đó thao túng cái App đẫm máu kia mở ra.

    "Ha ha ha ha, mày cũng sẽ chết thôi, chúng ta giống nhau, chúng ta sẽ cùng chết, cùng chết.." Triệu Phàn thần kinh hoảng loạng, lúc cười lên có chút chói tai.

    Tiêu Lam thử tắt máy nhưng lại không thành, di động dường như được một lực lượng nào đó bảo vệ khiến nó không thể nào tắt được.

    Mồ hôi lạnh đổ đầy đầu Cố Thịnh An: "Vô dụng thôi, đóng không được, đập bể cũng không xong."

    Một phút sau.

    App màu đỏ kia cuối cùng cũng có thể khởi động, trước mặt mọi người bật camera lên. Tất cả đều nín thở nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ xem liệu Tiêu Lam sẽ chết như thế nào.

    Kết quả đợi nửa ngày, màn hình vẫn là một mảnh tối đen.

    Cố Thịnh An: "Đây là.. tình huống gì thế này?"

    Đồng Thanh: "Ngay cả thi thể cũng không có sao.."

    Tiêu Lam đột nhiên vỗ tay một cái: "A! Nhớ ra rồi! Cỡ ba bốn năm trước gì đấy tôi lỡ dùng điện thoại để đập muỗi, không cẩn thận đập vỡ luôn camera, nhiều năm qua không nhắc lại nên tôi mém chút nữa quên mất."

    "Điện thoại thông minh quá mỏng manh dễ vỡ, vẫn là Nokia tốt hơn."

    Mọi người: "..."

    Cậu gọi cái này là điện thoại thông minh?

    Trừ bỏ hai chữ cuối cùng ra thì cậu thấy cái tên này phù hợp chỗ nào?

    Nhưng mà.. con m* nó, tự nhiên muốn được giống vậy là sao ta! Dùng được hay không là một chuyện, nhưng cái này có thể cứu mạng người chơi nha! Trừ Tiêu Lam ra, ba người còn lại đột nhiên sinh ra khao khát mãnh liệt với điện thoại hàng nhái đời cũ.

    Không đợi mọi người nhập tâm quá sâu vào vấn đề này, tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.

    Bầu không khí vừa mới trở nên thoải mái một chút trong chớp mắt bỗng trở nên nghiêm túc.

    Điện thoại di động của Tiêu Lam bây giờ lại tối thui nên chắc chắn không phải của cậu. Mặt khác ba người kia lấy điện thoại của mình ra, liều mạng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng phải của bản thân.

    Cố Thịnh An lấy điện thoại ra, thở phào nhẹ nhõm.

    Triệu Phàn cũng lấy ra, nhanh tay vứt sang bên cạnh không dám nhìn.

    Vẻ mặt Đồng Thanh như muốn khóc, màn hình điện thoại trên tay cô hiện lên một dãy số lạ: "Làm sao.. Làm sao bây giờ.."

    Không cần cô đụng tới, di động dã tự động bắt máy.

    Từ trong di động phát ra một giọng nữ, cứ máy móc liên tục lặp đi lặp lại:

    "Xin hỏi, ngươi có phải là Đồng Thanh không?"

    "Xin hỏi, ngươi có phải là Đồng Thanh không?"

    "Xin hỏi, ngươi có phải là Đồng Thanh không?"

    * * *

    Đồng Thanh run rẩy hỏi lại: "Ngươi.. là thứ gì? Ngươi muốn làm gì?"

    Giọng nữ trong di động vẫn lặp lại:

    "Xin hỏi, ngươi có phải là Đồng Thanh không?"

    "..."

    Đồng Thanh chịu không nổi thét lên một tiếng chói tai.

    Cô ném chiếc di động ra xa, trên hành lang trống trải, âm thanh phát ra từ di động vẫn rành mạch như trước: "Xin hỏi, ngươi có phải là Đồng Thanh không?"

    "Không phải! Không phải! Ngươi cút đi!" Đồng Thanh sụp đổ khóc lớn.

    Giọng nữ máy móc ấy vẫn cứ lặp đi lặp lại, mấy phút sau mới biến mất.

    Nhất thời không ai nói chuyện, cả hành lang chỉ còn lại âm thanh thở dốc do sợ hãi của Đồng Thanh, cô mở to miệng, giống như bị thiếu dưỡng khí mà cố gắng hô hấp, muốn giành lại chút hy vọng sống.

    Cố Thịnh An: "Hiện tại phải làm sao đây?"

    Bọn họ giờ phút này đều không biết phải ứng phó như thế nào, bọn họ đều là người mới, không có đạo cụ cũng không có đủ kinh nghiệm để xử lý mấy chuyện như quỷ gọi điện phi tự nhiên như vậy.

    Mà người chơi kinh nghiệm duy nhất là Lưu Y Y ngay từ đầu đã không chờ đợi họ, hơn nữa gần đây lại có hành vi thần bí, buổi tối hôm nay cũng không xuất hiện, trông cậy vào cô ta thật sự không thực tế.

    Cuối cùng vẫn là Tiêu Lam mở miệng nói: "Ít nhất trước mắt có thể nói rằng, cô ta không có năng lực trực tiếp giết chúng ta."

    Tiêu Lam miêu tả một chút về vệt nước xuất hiện trong phòng cậu khi nãy, nghe xong trong lòng người chơi đều sợ hãi. Đợi lát nữa quay về, bọn họ phải đóng van nước trong phòng mình trước mới được, miễn cho nửa đêm mở mắt lại đối diện với nữ quỷ kia.

    Dãy phòng đối diện vẫn im lặng.

    Bọn họ ở trên hành lang gây ra động tĩnh lớn như vậy, thế mà năm người ở đối diện lại không có chút phản ứng nào, điều này thực sự không bình thường. Nếu không phải vì chất lượng giấc ngủ của bọn họ quá tốt, nửa đêm bị bán sang Châu Phi cũng không hay biết, thì chỉ có thể vì bên đó đã sớm biết rằng sẽ sớm phát sinh ra cái gì, cho nên cố tình giấu diếm.

    Tiêu Lam mượn điện thoại của Cố Thịnh An đánh chữ, chỉ vào phòng năm người bên kia:

    [Chuyện đêm nay có lẽ có liên quan đến bọn họ]

    [Tối hôm qua trong mấy người có ai uống rượu mà họ mời? ]

    Ba người Cố Thịnh An nhớ tới chuyện này, sắc mặt đều không tốt. Trong đó mặt Triệu Phiền cùng Đồng Thanh đều đen như than, chân vô lực mà ngồi sụp xuống, dường như cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng bị nghiền nát.

    Tiêu Lam cùng Cố Thịnh An nhìn nhau, trong lòng thầm hiểu rõ.

    Tiêu Lam tiếp tục đánh chữ:

    [Nhân lúc hiện tại nữ quỷ chưa thể trực tiếp giết người, chúng ta tiết kiệm thời gian, cố gắng tìm những manh mối liên quan đến Cố Mặc, như vậy mới biết được những lời "Giúp, giúp tôi" đầu trò chơi có ý nghĩa gi]

    [Chỉ cần có thể qua cửa, chúng ta sẽ không còn lo lắng đến quỷ nữ]

    [Cẩn thận mấy NPC]

    Triệu Phiền và Đồng Thanh đờ đẫn gật đầu, cũng không biết mấy lời này có nghe lọt hay không.

    Lúc này cũng đã khuya muộn.

    Tiêu Lam cùng ba người kia tính toán thời gian ngủ một giấc, dù sao kế tiếp cũng còn mấy ngày phải vượt qua, không ngủ được thì đến lúc đó không ai chịu khiêng mình đâu.

    Trải nghiệm tối nay đều để lại bóng ma tâm lý trong lòng bọn họ, vì thế bốn người quyết định đem toàn bộ điện thoại để ở đại sảnh, bao gồm cả cái điện thoại cũ nát mà Đồng Thanh nhặt được hôm trước.

    Về phần có thể sẽ bị trộm mất, bọn họ hoàn toàn không để tâm, ai muốn lấy thì cứ việc lấy.

    Ngay cả đồ sạc cũng tặng cho người đó luôn!

    *

    Chất lượng giấc ngủ của Tiêu Lam từ trước tới nay đều rất tốt, sau khi trở về phòng liền chìm sâu vào giấc ngủ.

    Sáng ngày hôm sau, tiếng cười đùa của nữ sinh đánh thức cậu.

    Tiêu Lam ngồi dậy, đầu tóc bù xù như tổ quạ, còn chút mơ màng chưa tỉnh hẳn. Tình huống gì đây? Khách sạn từ khi nào có nhiều nữ sinh như vậy, mới sáng sớm đã tràn trề sinh lực ồn ào một trận rồi.

    Cho dù là Lưu Y Y luôn nói thẳng, Đồng Thanh hướng nội bên phía người chơi, hay là Đỗ Vũ Oái cùng Trương Khiết ở dãy phòng đối diện cũng đều đã qua độ tuổi này, chẳng lẽ có khách mới tới?

    Tiếng chạy nhảy trên hành lang vang lên, kèm theo là giọng của một cô gái:

    "Nhanh lên, lão sư nói bữa sáng hôm nay có bánh pudding, đi chậm thế coi chừng bị người khác ăn sạch đó!"

    "Hey, tụi bây từ từ thôi!"

    "Ha ha ha, mau lên nào!"

    Tiêu Lam mặt đầy mờ mịt bước xuống giường, đi đến bên cạnh rửa mặt, lúc nhìn lên cái gương thì ngay lập tức kinh ngạc.

    Khách sạn này vốn dĩ đã sửa từ mười năm trước, các thiết bị tuy rằng được bảo dưỡng kĩ càng nhưng vẫn có chút cũ kĩ, trên mặt gương cũng có vài vết xước cùng vết bẩn khó có thể rửa sạch.

    Nhưng cái gương này lại là đồ mới, giống như vừa được thay qua.

    Hạ tầm mắt, van nước cậu đóng lại tối hôm qua hiện tại cũng được mở ra, lớp sơn bên ngoài vẫn còn mới, mang theo mùi dầu máy thoang thoảng, cái ống dẫn không thấm nước cũng khác đi một trời một vực -- thứ này căn bản là đồ mới được thay.

    Mà chỗ ngăn tủ lúc trước phát hiện ra cuốn nhật ký của Cố Mặc hiện tại cũng không thấy, rèm cửa sổ cũng không cánh mà bay.

    Căn phòng này hiện giờ trống không, thoạt nhìn chính là một căn phòng trống chưa được trang trí.
     
  2. Thẩm Liên

    Messages:
    50
    Chương 21: Năm đó.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy căn phòng mới tinh như vậy, trong lòng Tiêu Lam có chút suy đoán.

    Cậu vừa rửa mặt vừa hỏi Lạc: "Đêm qua anh có phát hiện ra điều gì không thích hợp không?"

    Lạc: "Không có, tiên sinh. Không chỉ tối hôm qua, mà thật ra cho đến lúc tiếng cười kia vang lên tất cả đều bình thường."

    Nói cách khác, bọn họ đột nhiên xuất hiện tại nơi này, hơn nữa nơi này có vẻ là mười năm trước, thời điểm mà buổi du lịch tốt nghiệp kia bắt đầu.

    Rời khỏi phòng, Tiêu Lam phát hiện bài trí nơi này cũng không khác gì so với lúc tiến vào trò chơi, chỉ có vẻ ngoài được đổi mới và cách trang trí phòng hơi khác một chút thôi.

    Khách sạn so với mười năm sau tốt hơn nhiều, trên hành lang không chỉ có học sinh, mà còn có không ít khách với khẩu âm khác nhau. Điều này giúp Tiêu Lam dễ dàng lẫn vào đám đông, dù sao nếu đột nhiên có một người xa lạ lẫn vào một đám học sinh quen biết nhau thì không được ổn cho lắm.

    Tiêu Lam ôm mèo đi dạo như bao du khách bình thường khác, thuận tiện để ý đến các cuộc trò chuyện của mấy học sinh đó.

    Bỗng nhiên một cái tên khiến cậu chú ý vang lên.

    "Đây chắc là túi xách của Cố Mặc đi. Úi trời! Cái nhãn hiệu gì thế này! Kiểu dáng cũng xấu quá đi, loại này chỉ có mấy người nghèo kiết xác như cô ta mới dùng, tao chịu thua, đeo vào chắc chắn trông rất kém sang."

    Ngữ khí chanh chua khiến người khác chán ghét này có chút quen thuộc.

    "Đỗ Vũ Oái, như vậy hình như không được tốt lắm?"

    "Có gì đâu, cô ta tự làm rơi bị tao nhặt được xem chút thôi mà, không lẽ nó dám trách tao! Để tao xem nào, một cái bóp tiền với 20 tệ. Trời đất mẹ ơi, không ngờ có người đi du lịch tốt ngiệp chỉ mang theo có 20 tệ, tao cười chết mất!"

    Sau đó bịch một tiếng, dường như có thứ gì đó vừa bị ném xuống nước.

    "Oh my god! Còn có cái điện thoại cũ mèm như vậy, sơn bên ngoài tróc ra hết rồi mà vẫn còn dùng."

    Lại bịch một tiếng.

    "Cái này lại là gì nữa đây? [Tâm sự bí mật của thiếu nữ], ôi đ*t! Cô ta vậy mà còn có đối tượng thầm yêu, để tao xem thử nào!"

    "Mấy người đang làm cái gì vậy!" Tiêu Lam nhịn không được lên tiếng.

    Cậu vốn chỉ muốn nghe thử xem mấy người bạn học của Cố Mặc đánh giá cô ấy như thế nào, đồng thời muốn tìm hiểu về Boss một chút luôn, lại không ngờ rằng gặp phải tình cảnh như thế này. Ai cũng biết nếu nội dung cuốn nhật kí bị đọc ra trước mặt mọi người, Cố Mặc sẽ phải chịu cảnh cười nhạo châm chọc như thế nào, đặc biệt Đỗ Vũ Oái kia còn tỏ thái độ không tốt như vậy.

    Tiêu Lam từ trong góc đi ra, nhìn Đỗ Vũ Oái đang đứng gần cái hồ trong sân. Cô ta vẫn lùn như vậy, so với mười năm sau thì có gầy hơn một chút, nhưng vẫn không tính là thon thả, đôi mắt nhỏ, lông mày nhạt đi kèm với đám tàn nhang trên mặt, khiến người ta sinh ra cảm giác đặc biệt chán ghét.

    Thấy người xuất hiện là một thanh niên trắng trẻo nhã nhặn, mấy nữ sinh bên cạnh đều nhịn không được lén nhìn qua.

    Đỗ Vũ Oái thấy có người đến cũng không hề lúng túng, cô ta giơ cái túi trống không lên, hất cằm nhìn Tiêu Lam tỏ vẻ khiêu khích: "Liên quan đếch gì đến anh!"

    Không nói đến nhan sắc, chỉ với cái thái độ kia cũng xứng đáng là một nữ phụ ác độc đủ tiêu chuẩn. Hy vọng cô ta mười năm sau lúc nhận được điện thoại của Cố Mặc cũng có thể kiên cường như vậy.

    Tiêu Lam không nói gì, trực tiếp bước đến đoạt lấy cái túi trong tay cô ta, khí lực của cậu vô cùng lớn, Đỗ Vũ Oái chưa kịp phản ứng đã thấy tay mình trống rỗng.

    "Trả cho tôi!" Cô ta đưa tay giật lại, Tiêu Lam liền nghiêng người né tránh.

    "Anh!" Đỗ Vũ Oái tức giận đến nỗi nhảy dựng lên, cô ta quyết định liều một phen, xoay người lấy tảng đá bên hồ ném về phía Tiêu Lam, còn cố tình nhắm thẳng đầu của cậu.

    Đỗ Vũ Oái nghĩ thầm trong lòng, cô ta dù gì cũng là con gái, động thủ đánh người có là gì, dù sao chỉ cần cô ta khóc lóc thì cuối cùng mọi người đều sẽ cảm thấy người bị khi dễ là cô ta.

    Đỗ Vũ Oái đắc ý chờ cảnh Tiêu Lam đầu rơi máu chảy, lại không để ý rằng bên cạnh xuất hiện một cái bóng đen từ lúc nào, nó dùng tốc độ cực nhanh nhảy đến đánh thẳng vào mặt cô ta.

    "..."

    Cơn đau khiến cô ta hét ầm lên, cô ta vươn tay sờ lên cổ mình, đụng trúng ba vết cào trên đó làm cho cả bàn tay cô ta nhuốm đầy máu.

    "Đánh người! Giết người!" cô ta vừa bên thét chói tai vừa nhảy dựng lên, không cẩn thận liền ngã thẳng xuống hồ.

    May mà nước hồ chỉ gần tới thắt lưng, cô ta giãy giụa nửa ngày khiến người dính đầy bùn đất cùng rong rêu, đặt mông lên nền cỏ ngồi thở hổn hển. Có thể thấy cô ta bình thường xấu tính như thế nào, không có nhân duyên đến nỗi không một nữ sinh nào chịu đứng ra đỡ cô ta một cái.

    Đỗ Vũ Oái hung tợn nhìn chằm chằm mấy nữ sinh kia: "Nhìn cái gì mà nhìn! Một đám nghèo hèn!"

    Mấy nữ sinh bị gào vào mặt nhìn nhau, trực tiếp vứt cô ta một mình ngồi đó.

    Đỗ Vũ Oái sửng sốt: "..."

    Không ai đến đỡ tôi dậy sao?

    Cô ta nhìn thanh niên cao hơn mình hẳn hai cái đầu trước mặt, người nọ dùng biểu tình vô cảm nhìn chằm chằm cô ta, chiều cao sinh ra cảm giác áp bách, khi không cười nhìn qua có vài phần lạnh lẽo.

    Mèo đen khi nãy vừa tấn công cô ta hiện tại đang đứng trên hòn non bộ tẩy sạch móng vuốt, bày ra dáng vẻ vô cùng ghét bỏ, đôi mắt màu vàng lạnh lùng nhìn thẳng vào cô ta, rõ ràng chỉ là con mèo, lại như mãnh thú đang săm soi con mồi

    Đỗ Vũ Oái hoảng sợ.

    Cô ta mặt mũi xám xịt lặng lẽ bỏ chạy, không dám buông ra một câu cay nghiệt nào.

    Tiêu Lam cuối cùng cũng hiểu được, vì cái gì mà mười năm sau Đỗ Vũ Oái khi nhìn thấy cậu lại sợ hãi đến như vậy. Một lần vào mười năm trước liền khiến cho người ta để lại bóng ma trong lòng, tận mười năm sau vẫn không thay đổi, vẫn là cảm giác năm đó, vẫn là mùi vị năm đó.

    Như vậy, đến cuối cùng, người năm đó nằm mơ là cậu, người gặp quỷ năm đó cũng là cậu, hay hiện tại cậu mới là người đang gặp quỷ?

    Nhìn cái túi trên tay, Tiêu Lam nhất thời không biết nên làm gì mới tốt, không thể đưa cho ông chủ, sợ ông ta sẽ nhận ra cậu. Sau đó cậu đành nhặt bóp tiền cùng điện thoại dưới hồ lên bỏ lại vào trong túi rồi treo tạm lên cây.

    Thật ra nhặt lên rồi cũng không thể dùng được nữa, điện thoại mà gặp nước thì hơn phân nửa là bị hỏng rồi, còn bóp tiền sau khi giặt qua chắc cũng có thể dùng lại.

    Chỉ có điều, cái chết của Cố Mặc trong chuyến đi lần này khiến cô không có cách nào sử dụng nó được nữa rồi.

    *

    Tiêu Lam cùng Lạc tiếp tục tìm kiếm manh mối ở khách sạn.

    Có tiếng nói chuyện phát ra từ căn phòng có cánh cửa khép hờ.

    "Cho tụi bây xem thứ này hay lắm nè!"

    "Trời ạ.. Cái này là.. Cố Mặc? Sao mày chụp được vậy?"

    "Ai bảo cô ta đứng tắm gần cửa sổ làm gì, đáng đời."

    Tiêu Lam tìm một góc để có thể tiện nhìn vào phòng, người vừa lấy tấm ảnh ra là Phó Văn Bác, lúc này tóc hắn vẫn còn ngắn làm hắn trông có vài phần trẻ con, không nghĩ tới lại là người đi chụp lén cảnh người khác tắm.

    Phó Văn Bác khí thế hừng hực nói: "Tụi mày có nghĩ cô ta cố tình đứng đó không."

    Nam sinh đứng bên cạnh: "Không đến nỗi vậy đi."

    Phó Văn Bác nhỏ giọng: "Bộ tụi mày không biết có người có loại sở thích muốn được người khác nhìn trộm sao."

    Người xung quanh đều tỏ vẻ kinh ngạch: "A? Không đến nỗi vậy chứ."

    "Ha!" Phó Văn Bác thấy không ai phụ họa theo hắn, liền xoay người nhìn nữ sinh đang đứng gần đó nói: "Trương Khiết, cậu cảm thấy thế nào? Lời nói của hoa khôi chắc chắn luôn đúng."

    Nếu hắn không gọi người đó là Trương Khiết, Tiêu Lam căn bản cũng không nhận ra cô ta.

    Ngũ quan của nữ sinh ra vô cùng thanh tú, mặt hình trái xoan, cũng có thể xem là nhan sắc tầm trung, hơn nữa cách ăn mặc và trang điểm trông cũng thời thượng hơn bạn cùng lứa, nói chung là xứng với danh hiệu hoa khôi này. So với khuôn mặt như rắn, cùng với đôi mắt hai mí kiểu Châu Âu và sống mũi cao kia quả thật khác xa một trời một vực.

    Nhưng có điều, nói thật thì đường nét trên khuôn mặt của Cố Mặc vẫn xinh đẹp hơn.

    Giọng nói ôn nhu của Trương Khiết vang lên: "Tớ cũng không chắc nữa, nhưng mà tớ vẫn thích chơi với mấy bạn nữ đơn thuần hơn."

    Phó Văn Bác cất giọng hăm hở: "Thấy chưa! Thấy chưa! Hoa khôi của chúng ta cũng không muốn chơi cùng với thứ thấp kém như cô ta, cô ấy ngại bẩn nha."

    Đỗ Vũ Oái khi này đã thay quần áo, đi tới phụ họa: "Cái con tiện nhân ghê tởm kia, mới đến chỗ này có vài ngày mà đã bắt đầu câu dẫn người khác, vừa nãy còn tìm tớ tính sổ!"

    Phó Văn Bác khí thế bừng bừng: "Có chuyện này sao? Kể nhanh một chút nào."

    Đỗ Vũ Oái thấy lời nói của bản thân được quan tâm liền có chút đắc ý, ngẩng cổ lên: "Còn thế nào nữa, khi nãy tớ chỉ vừa chạm vào túi xách của Cố Mặc chút thôi, vậy mà ngay lập tức có một người con trai không biết từ đâu xuất hiện nhảy ra đánh tớ, mọi người nhìn vết thương của tớ xem, là do tên đó gây ra."

    Cô ta còn lấy tay chỉ vào chỗ quấn băng trên cổ mình.

    Phó Văn Bác: "Eo ơi, nhìn không ra nha, bình thường thì không thèm mở miệng nói một câu, vậy mà bây giờ tốc độ xuống tay lại nhanh như vậy."

    Trình Lãng cũng tiếp lời: "Tao thấy cô ta đúng là loại người này, không biết xấu hổ còn dám tranh danh hiệu hoa khôi với Trương Khiết, cô ta còn không bằng một góc của Trương Khiết nữa."

    Nói xong còn nhìn qua Trương Khiết nở nụ cười lấy lòng, đến gần cô ta một chút.

    Mặt Trương Khiết đỏ bừng lên, cô ta mỉm cười thẹn thùng, không hề phản bác lại lời nói của bọn họ. Đúng vậy, một đứa con gái nghèo hèn lấy tư cách gì so với cô chứ.

    Phó Văn Bác thấy thế liền ra vẻ trêu chọc: "Hoa khôi cùng với lớp trưởng chúng ta đúng là một đôi trai tài gái sắc đó nha!"

    Mấy nam sinh nữ sinh bên cạnh cũng hùa theo: "Đến với nhau đi! Đến với nhau đi!"

    Đôi mắt Trình Lãng mang theo vẻ chờ mong. Trương Khiết vô cùng xinh đẹp, lại ôn nhu, còn là con nhà có quyền thế, quả thực là một người bạn gái lý tưởng. Trình Lãng muốn nhân lúc này theo đuổi cô, sau đó vào bốn năm học đại học bọn họ có thể hẹn hò với nhau, tốt nghiệp xong tốt nhất là nên kết hôn luôn, như vậy anh ta có thể làm con rể của Trương gia rồi.

    Trương Khiết chỉ mỉm cười không nói gì. Trình Lãng tuy rằng tướng mạo không tệ, nhưng gia cảnh lại rất bình thường, chỉ là điều này không ảnh hưởng đến việc cô ta hưởng thụ cảm giác được đối phương theo đuổi.

    Nhóm học sinh cười lớn, trong không khí tràn ngập sự vui vẻ, không ai để ý đến việc người bị bọn họ khinh bỉ là Cố Mặc liệu có bị oan uổng hay không, bọn họ cuối cùng vẫn chỉ muốn tìm một thú vui tiêu khiển mới lạ mà thôi.

    *

    Bỗng nhiên cách đó không xa có bóng người chợt lướt qua, nhìn đỉnh đầu thưa thớt thế kia chắc chắc sẽ không phải là học sinh.

    Tiêu Lam lặng lẽ theo sau, phát hiện đó chính là Dương Đức Cao.

    Dương Đức Cao ngồi ngay một góc sáng sủa không người, khuôn mặt xem điện thoại lộ ra nụ cười đáng khinh, miệng còn phát ra tiếng cười khà khà, khác xa với hình tượng đức cao vọng trọng mà cậu từng thấy qua.

    Đáng tiếc do khoảnh cách quá xa nên Tiêu Lam không thể nhìn rõ được.

    Vì thế mèo đen nhẹ nhàng nhảy tới cái cây đằng sau Dương Đức Cao, bình thản theo dõi màn hình di động của ông ta, dùng vẻ mặt khinh bỉ quan sát toàn bộ quá trình.

    Đợi đến lúc Dương Đức Cao rời đi, mèo đen cũng quay về bên người Tiêu Lam.

    Tiêu Lam: "Thế nào? Ông ta đang xem cái gì vậy?"

    Lạc suy nghĩ về nghệ thuật ngôn ngữ một chút: "Một vài tác phẩm nhiếp ảnh về nữ sinh, loại chụp không được bình thường ấy."

    Đơn giản mà nói chính là -- ảnh chụp lén. Không ai có thể tưởng tượng ra một chủ nhiệm như Dương Đức Cao, bình thường luôn bày ra bộ dạng trang nhiêm của một vị trưởng bối, vậy mà lại có sở thích chụp lén học trò của mình.

    Tiêu Lam có một loại dự cảm không tốt lắm, cậu nhanh chóng chạy theo hướng Dương Đức Cao rời đi khi nãy.

    Lúc này sắc trời đã chuyển tối, cảnh vật chìm vào màn đêm có chút mơ hồ.

    Không lường trước được trên đường lại gặp được Cố Thịnh An.

    Cố Thịnh An hướng cậu vẫy vậy tay: "Tiêu Lam, cậu không bị gì thật tốt quá, cả ngày hôm nay không thấy cậu, còn tưởng cậu gặp chuyện gì rồi."

    Tiêu Lam nhìn xung quanh, cách trang trí so với khung cảnh lúc trước có cũ hơn vài phần, không khí cũng vô cùng tĩnh lặng, có vẻ do thiếu hơi người, nơi này là -- khách sạn mười năm sau.

    Có lẽ trò chơi không cho phép người chơi có những can thiệp dư thừa vào tình tiết vở kịch.

    Cố Mặc, nhất định phải chết.

    Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bạo lực học đường nên bị lên án, chụp hình lại dán lên tường, không một ai có thể gỡ xuống.
     
    jayden likes this.
  3. Thẩm Liên

    Messages:
    50
    Chương 22: Oan có đầu nợ có chủ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy Tiêu Lam không có phản ứng, Cố Thịnh An lo lắng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

    Tiêu Lam lắc đầu, giải thích cho anh chuyện hôm nay đã xảy ra.

    Cố Thịnh An kinh ngạc nói: "Cậu vậy mà có thể quay về thời điểm mười năm trước! Nhưng năm người trông có vẻ tử tế, lịch sự chúng ta vừa gặp không ngờ hồi đó lại là người như thế."

    "Mà không phải người Cố Mặc nên tìm là bọn họ à? Vì sao cô ấy muốn báo thù lại động thủ lên chúng ta?"

    Vấn đề này Tiêu Lam cũng không có cách nào giải đáp, chỉ có thể nói: "Nguyên nhân phần lớn có lẽ là do chúng ta đã cùng ăn tối chung với đám người đó. Hiện tại cho dù có phải là Boss hay không, nhưng nếu xét quá khứ của cô ấy cùng với tình huống hiện tại của chúng ta, kiểu gì cũng thấy có quan hệ với nhau, chúng ta nếu muốn tìm thấy biện pháp thì trước tiên phải tìm được manh mối trên người bọn họ."

    Cố Thịnh An gật đầu: "Chúng ta đi tìm Đồng Thanh và Triệu Phàn trước đã, bốn người cùng hành động vẫn tốt hơn. Còn về Lưu Y Y.. cô ta dạo gần đây làm ra mấy hành động kì lạ như vậy, thật khiến cho người ta kiềm không được mà lạnh run cả người."

    Tiêu Lam cũng đồng ý, nếu không cần thiết thì cậu cũng không muốn giao tiếp với Lưu Y Y đột nhiên trở nên quái lạ mấy ngày nay.

    *

    Đến trước cửa phòng Triệu Phàn.

    Cố Thịnh An gõ cửa: "Triệu Phàn, Triệu Phàn cậu đâu rồi?"

    Bên trong không có tiếng đáp lại.

    Cố Thịnh An nhíu mày, gõ cửa mạnh hơn: "Triệu Phàn! Mau mở cửa!"

    Một lúc sau thì cánh cửa cũng chịu mở ra một khe nhỏ, giọng nói yếu ớt của Triệu Phàn lộ ra: "Để làm cái gì?"

    Cố Thịnh An cố đè nén giọng mình lại: "Bọn tôi tìm được manh mối rồi, chuẩn bị cùng nhau đến chất vấn mấy người ở đối diện kia, nhanh đi thôi nào."

    Triệu Phàn bất ngờ cự tuyệt, đóng cửa phòng lại: "Không đi, tao không đi, đi sẽ chết."

    Cố Thịnh An gõ cửa: "Không đi mới chết đó!"

    Triệu Phàn căn bản không thèm nghe: "Không đi! Không đi! Tụi mày muốn thì tự mà đi!"

    Cố Thịnh An chán nản, cố gõ thêm vài lần nữa, nhưng không hề có tiếng đáp lại..

    "Bỏ đi, đi thôi." Tiêu Lam ngăn Cố Thịnh An lại, không tiếp tục quản Triệu Phàn nữa. Trong thế giới Hàng Lâm, nếu cứ tiếp tục tiến tới chưa chắc đã sống, nhưng ở lại trốn tránh chắc chắc sẽ chết, Triệu Phàn tự từ bỏ đường sinh của chính mình, bọn họ không có trách nhiệm phải giúp anh ta.

    *

    Tiêu Lam gõ cửa phòng Đồng Thanh, đột nhiên cảm thấy không đúng.

    Cửa phòng phát ra âm thanh vô cùng nặng nề, bàn tay sờ lên mang lại cảm giác ướt át. Điều này khiến cho Tiêu Lam nhớ tới vệt nước trong góc phòng mình tối hôm qua, nhất thời cảm thấy có chuyện không lành.

    Tiêu Lam ra sức gõ cửa: "Đồng Thanh! Đồng Thanh! Nếu cô ở trong đó thì trả lời tôi đi!"

    Nhưng mà trong phòng vẫn là một khoảng tịch mịch.

    Tiêu Lam cùng Cố Thịnh An nhìn nhau, đều cảm thấy Đồng Thanh xảy ra chuyện.

    Lúc này, nước từ trong phòng Đồng Thanh từ từ tràn ra ngoài, thấm ướt một phần cửa phòng. Hai người vội vàng tránh ra xa, đứng một bên quan sát thử xem vết nước có biến đổi gì không.

    Sau khi xác nhận đó chỉ là nước bình thường mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

    Cố Thịnh An tiến gần lại dùng sức đạp cửa, muốn dùng bạo lực để mở ra, nhưng cửa lại không sứt mẻ một chút nào. Anh ta lại nâng chân lên hung hăng đạp thêm mấy cái nữa, ván cửa phát ra mấy tiếng [Đùng, đùng, đùng] nặng nề, nhưng vẫn như cũ không có chút động tĩnh nào.

    Cố Thịnh An chống hai tay lên đầu gối thở dốc, quay đầu nhìn sang Tiêu Lam như muốn nhờ cậu giúp sức.

    Đột nhiên vèo một tiếng, một bóng đen lướt qua mặt anh, nhanh đến nỗi làm tóc anh ta rối tung theo gió. Sau đó một tiếng "Đùng --" cực lớn vang lên, cái cửa mà anh dùng hết sức lực đạp cũng không đổ cứ như vậy mà mở ra.

    Cánh cửa vốn bị khóa trái do bị lực va chạm mạnh đụng trúng nên trực tiếp bay ra, hiện tại đang dùng bộ dạng đáng thương nhỏ bé yếu đuối bất lực nằm trên sàn nhà.

    Mà người làm ra điều đó, lại chính là con mèo màu đen trùm cái khăn màu xanh lá trên đầu do Tiêu Lam mang theo, giờ phút này đang đứng ở trong phòng tỏ vẻ "Ta không biết, cái gì cũng không biết, ta chỉ là một con mèo tao nhã nhỏ nhắn đáng yêu."

    Cố Thịnh An: "..."

    Không lẽ do anh tập luyện chưa đủ? Bình thường có phải không nên nằm lỳ trên giường nghịch điện thoại, nếu không đến một ngày nào đó ngay cả một con mèo đánh cũng không lại đúng không. Thật là vừa sợ vừa tủi mà.

    Tiêu Lam vỗ vỗ vai anh ra sức an ủi, sau đó cũng nhấc chân bước vào phòng.

    Căn phòng ướt sũng, từ trần nhà, tường nhà cho đến sàn nhà đều toàn là nước. Không khí mang theo hơi thở của suối nước nóng, giống y hệt suối nước nóng trong khách sạn.

    Đồng Thanh mặc quần áo bên ngoài nằm trên giường, tóc xõa dài ra, cả người bị nước làm cho ướt đẫm, trên giường còn có không ít nước khiến một nửa cơ thể cô đều ngâm trong nước. Đôi mắt trợn trừng lên gắt gao nhìn chằm chằm phía trần nhà, dường như từng có thứ gì đó rất đáng sợ trên đó. [1]

    [1] bản gốc: Con mãnh thú và dòng nước lũ (洪水猛兽) : Thường dùng để nói về tai họa ghê gớm nào đó.

    Tiêu Lam lấy tay giúp cô vuốt mắt xuống, vừa kiểm tra thi thể vừa hỏi Cố Thịnh An: "Lần cuối anh gặp cô ấy là khi nào?"

    Cố Thịnh An suy nghĩ một chút: "Đại khái là buổi chiều thì phải, buổi sáng sau khi bọn tôi rời giường thì phát hiện cậu biến mất, lúc sau thì chia nhau ra tìm kiếm manh mối, buổi chiều khi gặp lại cô ấy ở dưới lầu trông vẫn rất bình thường."

    Tay phải đang ngâm trong nước của Đồng Thanh khiến Tiêu Lam chú ý, bàn tay kia nắm rất chặt, giữa đầu các ngón tay dường như lộ ra một góc giấy màu trắng.

    Cậu vươn tay mở tay Đồng Thanh ra, ở bên trong đang cầm một tấm ảnh đã ố vàng, nước làm cho tấm ảnh có hơi nhòe đi.

    Bức ảnh chụp một nữ sinh mặc váy đang tìm kiếm thứ gì đó trên mặt đất, một trận gió thổi qua làm váy của cô bay lên. Người chụp lại vừa lúc đứng ngay một góc vô cùng gian xảo, chụp được một số nội dung không phù hợp cho lắm.

    Tuy rằng không nhìn thấy mặt nữ sinh, nhưng chỉ cần nhìn thấy mái tóc đen kia thôi, người đầu tiên Tiêu Lam nghĩ đến chính là Cố Mặc. Cậu nhớ điều Phó Văn Bác từng bàn luận mười năm trước, nhớ tới Dương Đức Cao có sở thích không được đẹp đẽ cho lắm, ảnh bọn họ chụp lén Cố Mặc liệu có chịu dừng lại ở một lần?

    Cuộc sống thời trung học của Cố Mặc vì nghèo mà bị bạn học cười nhạo, hoa khôi lại thích đổ dầu vào lửa, đối tượng thầm mến của cô lại đi theo đuổi hoa khôi, lúc nào cũng bị chụp lén ngay những lúc nhạy cảm, người duy nhất có thể giúp cô lại là một chủ nhiệm có sở thích bệnh hoạn.

    Đây là cái quái gì đây?

    Tiêu Lam đưa ảnh chụp cho Cố Thịnh An xem, đồng thời kể lại chuyện của mấy người Phó Văn Bác lúc trước.

    Cố Thịnh An: "Đ* má! Bảo sao Cố Mặc không đi trả thù bọn họ."

    Tiêu Lam: "Nếu cô ta không kéo theo chúng ta thì tốt rồi."

    Cố Thịnh An nhìn thi thể của Đồng Thanh, có chút xúc động: "Oan có đầu nợ có chủ mà chị ơi, chị có thể đeo mắt kính vô được không.."

    Tiêu Lam: "Chắc chắc bọn họ đã làm ra điều gì, người bị hại là Cố Mặc, đi tìm bọn họ thôi."

    *

    Kết quả năm người kia không có trong phòng.

    Lạc dưới thân phận mèo đen chạy đến quầy lễ tân, nhân cơ hội kiểm tra bản ghi chép phòng một chút, mới biết được phòng của bọn họ đã đổi sang lầu hai.

    Lầu hai trống trải im lặng, cũng không có khách khác vào ở.

    Tiêu Lam tìm được phòng của năm người kia, sau đó lưu loát cạy cửa một căn phòng nằm phía bên trái của bọn họ, động tác trơn tru như nước chảy mây trôi, tựa như thứ cậu đang cầm trong tay không phải là một cái dây kẽm mà chính là một cái chìa khóa.

    Cố Thịnh An khâm phục: "Đỉnh quá đi đại ca!"

    Tiêu Lam khoát tay: "Có gì đâu mà."

    Bọn họ trực tiếp đi ra ban công, Tiêu Lam quan sát một vòng, căn phòng này vì có ban công nên phòng này cách rất gần phòng kia, là một vị trí cực kì thích hợp để nhìn trộm.

    Tiêu Lam và Cố Thịnh An mượn chậu cây ở ban công làm vật che chắn, ngồi xổm xuống bắt đầu quan sát tình hình phòng bên cạnh.

    Đỗ Vũ Oái giật giật góc áo: "Cố Mặc thực sự sẽ tới tìm chúng ta sao?"

    Trương Khiết tỏ vẻ khinh thường: "Cái này còn giả được sao, cô xem đứa con gái uống ly rượu kia chết rồi kia kìa."

    Đỗ Vũ Oái thở phào: "Vậy là tốt rồi, ổn hết rồi, chúng ta đều sẽ được an toàn rồi."

    Trương Khiết hừ một tiếng: "Đã dùng pháp khí của đại sư để đổi khí tức của chúng ta qua cho bọn họ rồi, Cố Mặc chắc chắn sẽ nghĩ mục tiêu của mình là bọn họ, đặc biệt hai người uống rượu sẽ là người bị tìm tới đầu tiên. Chỉ cần bọn họ chết sạch, oán khí của Cố Mặc cũng tiêu tan, đến lúc đó chúng ta đều được an toàn."

    "Đây chính là bảo bối cứu mạng tôi cất giữ nhiều năm qua, làm tôi đau lòng chết đi được."

    Tiêu Lam cùng Cố Thịnh An nhìn nhau, quả nhiên là do bọn họ.

    Nhưng tin xấu chính là, cho dù bọn họ không uống rượu cũng sẽ không tránh khỏi.

    Phó Văn Bác cũng thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy là ổn rồi, nhưng mà mấy ngày nay chúng ta không ra khỏi khách sạn, có hơi kì lạ không."

    Đỗ Vũ Oái bất mãn nói: "Cũng không phải do con tiện nhân kia gây ra à, ai biết năm đó cô ta đụng trúng cái gì, bản thân chết ở bên ngoài rồi còn quay lại tìm chúng ta? Có phải do chúng ta giết chết đâu, cùng lắm chỉ nói có vài câu thôi mà."

    Phó Văn Bác: "Cô ta có khi nào oán hận chúng ta năm đó.."

    "Chúng ta không có làm cái gì! Tôi cái gì cũng chưa từng làm!" Trình Lãng cao giọng, "Quá đáng nhất là ngay cả Dương lão sư cũng bị liên lụy theo, đúng không Dương lão sư?"

    Dương Đức Cao không phản ứng, ánh mắt trống rỗng không biết đang suy nghĩ cái gì, Trình Lãng gọi lại lần nữa: "Dương lão sư?"

    Dương Đức Cao khôi phục tinh thần: "Hả? À, đúng vậy.. Thầy chưa từng làm gì cả.."

    Người trong phòng vẫn như cũ tỏ vẻ oán giận, không có chút ý tứ hối cải nào. Mà phản ứng kì lạ của Dương Đức Cao khiến cho Tiêu Lam chú ý. Tuy bốn người còn lại cũng là bộ dạng chột dạ nhưng thẳng thắn không chịu thừa nhận, chỉ có ông ta là chột dạ đến mức không dám nói lời nào.

    Cố Thịnh An lửa giận đầy đầu: "Tên Dương Đức Cao kia rõ ràng có vấn đề! Chỉ thiếu điều viết mấy chữ [Tôi là hung thủ] nữa thôi, tôi lập tức đi hỏi bọn họ!"

    Nói xong liền đặt hai tay lên mặt đất nâng mình đứng dậy.

    Tiêu Lam vội vàng kéo anh lại: "Anh tính hỏi như thế nào?"

    Cố Thịnh An mắc nghẹn: "Ừ thì.. hỏi trực tiếp.."

    Tiêu Lam còn không muốn cho anh một ánh mắt ghét bỏ: "Anh hỏi bọn họ sẽ chịu trả lời à?"

    "..."

    Cố Thịnh An nhìn thân thể của chính mình, nghĩ đến đối phương ngoại trừ thầy chủ nhiệm ra còn lại hai tên đàn ông đều cao hơn anh hẳn một cái đầu, có chút buồn bã, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

    Đúng lúc này thì Dương Đức Cao tâm thần không ổn định đứng lên nói muốn ra ngoài hít thở không khí.

    Tiêu Lam trở lại vào phòng lấy sợi dây thừng to trên rèm cửa xuống, lấy tay kéo kéo thử độ bền một chút. Sau đó gọi Cố Thịnh An đi ra ngoài với mình.

    Cố Thịnh An dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn cậu: "Cậu cậu cậu.. Cậu tính làm gì vậy?"

    Tiêu Lam lộ ra vẻ mặt tươi cười thích thú: "Đi thử nghiệm một ý tưởng cực vĩ đại."

    Khuôn mặt Cố Thịnh An lộ vẻ đau khổ, rối rắm nói: "Không thể tập kích NPC được đâu đại ca."

    "Cái này gọi là giao lưu hữu nghị, sao lại bị xem là tập kích rồi?" Tiêu Lam đem dây thừng vác lên vai, khuôn mặt tươi cười nhiệt tình đứng lên "Anh xem biểu cảm của tôi này, có chỗ nào không thân thiện đâu? Có chỗ nào là không hữu nghị nè?"

    Cố Thịnh An: "..."

    Đặc biệt hữu nghị! Đại ca anh làm việc luôn kiên cường như vậy hả?
     
    elilizyy, Yayaaaa and HanSKZ like this.
  4. Thẩm Liên

    Messages:
    50
    Chương 23: Nguyên nhân chết.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Aug 7, 2021
  5. Thẩm Liên

    Messages:
    50
    Chương 24: Phá hủy

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  6. Thẩm Liên

    Messages:
    50
    Chương 25: Trong sương mù (1)

    chương này khá dài nên tui sẽ tách nó làm mấy phần nhỏ nha.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  7. Thẩm Liên

    Messages:
    50
    Chương 25: Trong sương mù (2)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  8. Thẩm Liên

    Messages:
    50
    Chương 25: Trong sương mù (3)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  9. Thẩm Liên

    Messages:
    50
    Chương 25: Trong sương mù (4)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  10. Thẩm Liên

    Messages:
    50
    Chương 26: Ở lại đi.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...