Mì gói, cà phê, thuốc lá.
Tả Hàng gác chân lên bàn làm việc, nhìn ba bảo vật tăng ca trước mặt.
Mì ăn liền đã ăn ba bát, cà phê bốn cốc, thuốc lá nửa gói, nhưng công việc phải làm thêm vẫn còn nhiều lắm, nhìn những loại mã phức tạp trên màn hình nói cho anh biết, tối nay xem như đi tong.
Trang Bằng ở phía sau vẫn luôn xoay ghế, Tả Hàng cầm nửa điếu thuốc đếm một chút, người anh em này dường như xoay được năm mươi vòng mới dừng lại, anh quay đầu lại: "Tiếp tục quay thêm nửa tiếng nữa là có thể đi thi làm phi công."
"Công việc này không có cách nào để hoàn thành đâu." Trang Bằng đạp bàn một cái, trượt đến bên cạnh anh, cầm một điếu thuốc trên bàn anh rồi lại từ từ quay lại vị trí của mình: "Mấy thứ rách nát này chỉ có thể do do đám cháu trai của bộ phận kỹ thuật viết ra thôi. Muốn tôi sửa xong thì thà nói viết lại."
Tả Hàng cười cười không nói gì, đặt chân sang một bên màn hình máy tính, kéo bàn phím về phía trước mặt mình, tiếp tục công việc.
"Tôi phát hiện mỗi lần anh tăng ca luôn thích tư thế giạng rộng thẳng chân." Trang Bằng quay đầu lại nhìn Tả Hàng, chân Tả Hàng rất dài, gác vào máy đối diện: "Có vui sướng không?"
"Đừng nói nhảm nữa." Tả Hàng gõ lên bàn phím: "Vì tôi thấy những mã này như cái rắm tôi bắn ra vậy."
Đến ba giờ đêm, bụng Trang Bằng réo lên một tiếng, sau đó lại đạp chân trượt đến bên cạnh Tả Hàng: "Mì gói."
Tả Hàng chỉ chỉ ba cái bát mì ăn liền trống rỗng trên bàn: "Chọn đi."
"Mẹ kiếp." Trang Bằng đứng lên, xoay hông một chút: "Tôi lên phòng lão đại tìm vậy."
"Tiện thì lấy cho tôi một bát." Tả Hàng phát hiện mỗi khi tăng ca không phải thứ khó chịu nhất, cảm giác đói bụng không giảm mới khiến người ta muốn sống muốn chết.
Trang Bằng vừa sang phòng lão đại, điện thoại di động của Tả Hàng đột nhiên vang lên, giọng nói của bà Cừu vang vọng trong phòng kỹ thuật: "Bao Công.."
Trang Bằng đập đầu vào cửa kính văn phòng lão đại.
"Ngồi ở phủ Khai Phong*.." Tả Hàng ngửa cổ về phía sau, hát theo một câu, muốn tiếp tục nhỏ giọng xướng thêm một câu, nhưng lấy di động từ trong túi ra nhìn qua, cuộc điện thoại giữa đêm thế mà lạo do mẹ gọi tới, anh vội vàng nhận: "Mẹ?"
*Câu hát trong tiết mục kịch "Vụ án người đẹp-Bao Công ngồi thiền ở dinh thự Khai Phong" do ca sĩ Anping (ngôi sao Kinh kịch) hát. [
]
"Con ở nhà hay ở công ty?" Giọng nói của mẹ rất lớn, luôn luôn có lực xuyên thấu, điều này làm cho Tả Hàng thở phào nhẹ nhõm.
"Tăng ca ở công ty ạ."
"Con đến đồn cảnh sát ngay đi, mang theo tiền, nhanh lên nhé." Mẹ liền ra lệnh: "Em trai con xảy ra chuyện, con đến bảo lãnh ra nhé!"
"Em trai con?" Tả Hàng chuyển điện thoại từ phải sang trái, bỗng nhiên không hiểu chuyện gì: "Con có em trai từ khi nào vậy?"
"Em họ con đó, thằng nhóc nhà cậu hai, Tô Chiến Vũ ấy, học đại học ở bên này, chưa được một kỳ đã vào đồn cảnh sát." Mẹ vừa thở dài vừa liên tục thúc giục: "Con nhanh lên đừng chậm trễ nữa, lấy tiền đi bảo lãnh người, nhanh lên nhé!"
Sau khi mẹ cúp điện thoại, Tả Hàng nhanh chóng kéo người em họ này từ trong kí ức ra, đúng vậy, là Tô Chiến Vũ, nhưng mà anh nhớ phản ứng đầu tiên của người này là "Cẩu Đản*".
*Trứng chó
Cẩu Đản đương nhiên không phải là đại danh, mà ngay cả tiểu danh cũng không phải, đây là cái tên Tả Hàng đặt cho em họ. Đến tận bây giờ anh vẫn cảm thấy em họ lúc đó là người duy nhất có thể giải thích cái tên này một cách hoàn hảo.
Anh tiện tay cướp ví của Trang Bằng chạy vào thang máy, ngoại trừ hai chữ "Cẩu Đản" này, anh lại tìm lại một chút ký ức về mỗi lần đến nhà bà ngoại mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.
Vua nước mũi.
Nhà cậu hai vẫn ở cùng ông bà ngoại ở nông thôn. Trước khi Tả Hàng lên cấp ba mỗi khi đi thăm ông bà cùng bố mẹ đều có thể gặp em họ. Bất kể xuân, hạ, thu, đông, thằng nhóc này luôn luôn thò lò nước mũi, mặc một thân đồ cũ không đứa nhóc nào muốn mặc, trên tay áo luôn dính nước mũi sáng ngời.
Những giọt nước mũi này khiến mỗi lần Tả Hàng nhận quả táo em trai đưa đều không dám đưa lên miệng cắn luôn, mà thừa lúc không ai nhìn thấy, chạy vào phòng bếp rửa lại mới dám gặm. Cứ như vậy, anh cảm thấy mỗi kì nghỉ hè đều ăn rất nhiều nước mũi.
Lúc lái xe ra khỏi bãi đậu xe, Tả Hàng vẫn còn hơi mơ màng. Tên "vua nước mũi Cẩu Đản" này thế mà lại học đại học cùng thành phố phố với anh? Việc này anh chưa từng nghe ai nói. Từ sau khi vào trường cấp ba trọng điểm, mỗi kỳ nghỉ đông, nghỉ hè của anh đều đắm chìm trong các loại học bù hết hồn. Sau năm thứ ba lại càng ít trở về, ký ức về "Cẩu Đản" cũng nhạt đi nhiều.