Trong trong dòng nước trong trong Mờ mờ tứ phía sương đông mờ mờ Thất tinh dạo bước bơ vơ Đi cùng Bắc Đẩu họa thơ một mình
Mình cùng quyết chí làm thơ Làm ba câu chữ, làm đôi bài liền Buồn thì ta cứ luyên thuyên Thêm vài câu nữa cho đời nó vui
Vui lên nào cho đời thêm tươi sáng Bước cuộc đời vốn lắm nỗi truân chuyên Vui lên đi cho hết nỗi ưu phiền Vì kiếp người ngắn ngủi lắm ai ơi!
Ơi đò ơi, đò rẽ sông đi mãi Để bến mong, để bến ngóng năm dài Ơi người ơi, nỡ sao người ngoảnh mặt Để câu hò, sợi tơ đỏ dần phai
Phai tàn rồi tình yêu năm đó Gió lạnh mùa đông đã thổi bao lần Ngẩn đầu nhìn ánh nguyệt mờ soi Môi khẽ nở nụ cười mãn nguyện. Chuyện chúng mình hãy chôn vào quá khứ Chữ yêu thương xin kết thúc từ đây Vẫy tay chào người tình không cưới Dưới trăng khuya tôi nhẹ bước chân về.
Về đâu, về đâu thế hỡi tôi Tôi về đâu khi em đi mất rồi Dạo công viên, hay vòng quanh thế giới Cô nghĩa thôi, khi em xa tôi rồi.
Rồi mai đây em bỏ đi xa Tôi chờ mong hóa bạc cánh chim Ngồi chờ đợi ngày em hạnh phúc Đợi đến ngày em hóa phượng hoàng.
Hoàng Hà đầy hồn xưa Là ai đã mấy hết nơi nương tựa Trầm mình xuống sông Chứng tỏ lòng mình sạch trong
Trong trắng tựa tuyết, sắc tựa xuân Tóc mềm tựa suối, mắt tựa hồ Mi mắt cong veo, mày lá liễu Miệng tựa đàn cầm, nhẹ nhàng như sương
Chê khen cũng từ miệng mà ra Lắm lúc than thân cũng thẩn thờ Miệng đời khen chê thôi mặc kệ Ta sống an nhàn khỏe thân ta