Mơ một giấc giang sơn hữu tình Giấc mộng công danh sớm sẽ tan Hoa ngàn năm nở một ngày tàn Chẳng tiếc chi ai một công danh
Mơ về những ngày hoa phượng nở Nhũng buổi chiều tà, ánh mộng mơ Cơn mưa phất phơ xen nắng hạ Giật mình, tất cả đều đã xa.
Xa tít ngoài kia ở chân trời Mình ta đứng ở cõi chơi vơi Tương lai phía trước, trăm nghìn ngã Đi theo lối nào, mới lên đời?
Đời vạn bước lên, vạn bước xuống Thân này cũng chỉ là ảnh sương Mắt nhắm tay buông, còn gì nữa Thân về đất, máu trôi về nguồn.
Nguồn sống giờ đây chẳng còn chi Sông cũng cạn hoa cũng tàn phai Thời gian thoáng chốc phai theo gió Thanh xuân chẳng được mấy khi đâu.
Đâu đâu cũng thấy mơ màng Đâu đâu cũng thấy bàng hoàng ruột gan Trong lòng than thở, thở than Thức làm bài tập mê man tâm hồn
Hồn về trời đã nhuộm đen Bài tập chẳng thể đợi ngày giải ra Thôi thì thức trắng đem nay Mai thì ngủ đủ hai đêm ba ngày.
Ngày mới vừa đếm canh ba Con gà hàng xóm đã la gắp làng Ngoài kia sương hạ trần gian Gió lùa, nắng chiếu, trăng tàn, mây giăng Chiếc xe vụt chạy băng băng Con đường đến lớp nắng vàng chiếu soi.
Soi rọi cả tương lai phía trước Ngọn đuốc sáng tia ấm vàng ươm Xóa ngu si, bỏ cái tôi ương bướng Nguồn tri thức xóa tan những làn sương
Sương mờ trăng sáng dòng nước trong Hoa thơm cỏ lạ đùa ong bướm Biển lặng trời xanh như gương sáng Một phút nhìn trời lòng lại trong.