Tiểu Thuyết [Xuyên Nhanh] Kế Hoạch Chạy Trốn Biến Thái - TB Đan

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TH Đan, 30 Tháng sáu 2021.

  1. TH Đan

    Bài viết:
    0
    Chương 50: Cổ đại (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Điềm Điềm đem về một khay đồ ăn: Một đĩa thịt gà, một bát cơm to, một bát canh, một cái bát và một đôi đũa.

    Trong phòng Lương Hạ đang quỳ xuống lau sàn.

    Chậc!

    Tự dưng thấy dáng vẻ của cô bé Lọ Lem.

    Cô đi vào đặt tất cả xuống cái bàn đã mục còn có cả trứng mối trong đó.

    Tạ Điềm Điềm "vô ý" dẫm lên tay "Công chúa" khiến "cô ta" la oai oái.

    Ầy! Có một bữa sáng mà mãi không xong.

    "Ăn cơm!"

    "Công chúa" đứng dậy chà tay vào quần áo bẩn trên người.

    Bàn tay bên trái thì bị Tạ Điềm Điềm dẫm in cả dấu giày đến mức chảy máu.

    Tay bên phải thì bị Tạ Điềm Điềm đánh cho lằn cả vết đũa.

    "Công chúa" khó khăn cầm đũa lên.

    Nhưng "cô ta" chỉ ăn mình cơm, không dám đụng vào thịt gà hay canh.

    Tạ Điềm Điềm đứng bên cạnh cười thầm trong lòng.

    Hôm nay cơm nhiều hơn mọi ngày nên dù ăn mình cơm thì cũng đầy bụng rồi.

    Thấy "Công chúa" đặt đũa lên bát, Tạ Điềm Điềm lớn tiếng: "Xong rồi?"

    "Công chúa" sợ hãi gật đầu.

    Tạ Điềm Điềm ghét bỏ: "Đồ ngu! Có thức ăn mà không ăn!"

    Cô gọi người vào đem đồ ra, còn không quên ở trước mặt "Công chúa" mỉa mai: "Công chúa có lòng tốt muốn chia sẻ đĩa thịt và bát canh này. Mọi người tự chia ra đi."

    "Công chúa" bình thường còn chẳng có đồ để ăn. Cớ nào lại có thể thưởng cho hạ nhân như bọn họ?

    Chắc chắn tám phần là Điềm tỷ lại bắt nạt "Công chúa".

    Các cung nữ biết tính của Tạ Điềm Điềm nên liền vâng lời đem ra.

    Tạ Điềm Điềm quay lại nhìn Công chúa nhếch nhác đang hoang mang thì nhỏ giọng: "Đồ bẩn thỉu!"

    "Người đâu, mau chuẩn bị nước cho Công chúa!"

    Làm cung nữ thân cận nên nguyên thân thường xuyên phải gào mồm ra lệnh.

    Giọng rất to.

    Lương Hạ cúi đầu nhìn bàn tay đang rớm máu.

    Đi tắm cũng được. Người thật bẩn.

    Mọi ngày "Công chúa" đều tự tắm vì chẳng có ai muốn hầu hạ.

    So ra thì.. thân phận "Công chúa" còn chẳng bằng cái uy của của cung nữ thân cận như Tạ Điềm Điềm.

    Cũng tốt.

    Người khác không được biết được bí mật của hắn!

    "Công chúa. Để nô tì tắm cho người." Tạ Điềm Điềm cười tươi cúi đầu nhìn "Công chúa".

    "Công chúa" khuôn mặt trắng bệch cố gắng mỉm cười: "Không dám làm phiền tỷ đâu.. Em tự tắm được.."

    Ngoài mặt là vậy nhưng trong lòng hẳn là đã hoảng loạn điên rồi.

    Cô ta hết lần này đến lần khác tỏ ý thăm dò lại còn nói rất mờ ám.

    Có phải đã biết bí mật của hắn rồi không?

    Còn Tạ Điềm Điềm nghe hắn nói thì đưa tay lên miệng cười lớn.

    Là "Công chúa" mà hở miệng ra là "em" là "tỷ" với một cung nữ.

    Thật thấp hèn!

    Tạ Điềm Điềm liếc: "Sao có thể phiền chứ? Nô tì là cung nữ của người. Hầu hạ người là trách nhiệm của nô tì. Công chúa ghét nô tì nên mới không muốn nô tì hầu hạ sao? Hay là.. Công chúa.. có bí mật khó nói?"

    Lương Hạ nóng vội: "Không phải.. Ý em không phải vậy! Em.."

    "Ta đây ngại bẩn." Tạ Điềm Điềm lặp lại câu đó rồi khoan thai xoay người.

    Cho dù chỉ là cung nữ nhưng cũng phải qua kiểm chọn nghiêm ngặt.

    Đầu tiên là phải ưa nhìn, không mang các mầm bệnh lung tung, ba đời không được mang các trọng tội.

    Sau đó là học thuộc lễ nghi qui tắc trong cung.

    Tùy vào khả năng và thành tích trong quá trình đạo tạo mà được đưa đi các nơi.

    Hoặc cách khác nhanh chóng hơn, đó là quan hệ và đút lót.

    Tạ Điềm Điềm năm nay 17 tuổi, vẫn được tính là ở độ tuổi xuân xanh đẹp nhất của người con gái.

    Nhưng cô bị đưa vào cung năm 13 tuổi, bị điều đến đủ nơi trong cung, lắng nghe, chứng kiến biết bao chuyện li kì nơi hậu cung.

    Dần dần, từ một cô gái ngây thơ non nớt mà cũng trở nên rắn rết bạo lực.

    Nếu may mắn thì được hưởng ké vinh hoa của chủ nhân. Còn không thì đến cửa cung cũng không được bước ra.

    Cung của "Công chúa" chỉ có 6 người hầu và một thái giám. Thật không may họ là thuộc vế sau.

    Nên bọn họ cũng rất ấm ức và chán ghét vị "Công chúa" bất tài vô dụng này.

    Nhưng từ khi có Tạ Điềm Điềm tới, bọn họ lại thấy thương cho "Công chúa" nhiều hơn, ngày nào cũng bị đánh đập chửi rủa và khinh thường.

    * * *

    Tạ Điềm Điềm đi vào ném quần áo qua bức màn. Bên kia bức màn là Lương Hạ đang tắm.

    "Cô ta" cũng biết Tạ Điềm Điềm đang ở sát kế bên nên không dám tạo ra tiếng động lớn.

    Tiếng nước chảy tí tách..

    Tạ Điềm Điềm bên này đang soi gương.

    Ái chà!

    Lần này cô xuyên vào người có khuôn mặt bầu bĩnh ưa nhìn. Mới nhìn qua chắc chắn không biết cô rất đanh đá.

    Giờ nghĩ lại, cái dáng vẻ ngạc nhiên hôm qua chẳng hợp với hình tượng cung nữ đanh đá lấn quyền này.

    Thấy bên kia bức màn yên tĩnh, cô nhăn mày xông vào: "Lâu quá vậy!"

    * * *

    "Công chúa" đang mặc áo yếm, bị bất ngờ nên ngại ngùng hét lớn rồi quay người.

    "..."

    Cô tự hỏi sống sai giới tính từ lúc sinh ra như vậy, có khi nào hắn..

    Tạ Điềm Điềm giả vờ không để ý: "Đồ xấu xí! Nhanh lên!"

    Khi cô quay ra, "Công chúa" mới chầm chậm quay người lại.

    "Xấu xí"? Là nói những vết sẹo, vết lằn hay các nốt mẩn trên lưng hắn.

    Hắn bĩu môi cười nhạt.

    Hắn quá quen với mấy lời này rồi.

    Nhưng không có nghĩa hắn không thấy khó chịu khi bị chê.

    "Công chúa" đi ra.

    Đuôi váy màu xanh ngọc đung đưa theo gót chân "nàng".

    Mái tóc dài qua eo bị rối tán loạn.

    "Lại đây!" Tạ Điềm Điềm đứng bên cạnh bàn trang điểm. Tay cô đưa cây trâm lên nhìn không để ý đến "Công chúa".

    "Cô ta" ngoan ngoãn đi lại nhưng không ngồi xuống.

    Cô mất kiên nhẫn véo bắp tay "cô ta" : "Đồ đần! Ngươi đứng thì sao ta trang điểm được!"

    Tạ Điềm Điềm chỉ hơn "Công chúa" hai tuổi. Nhưng "Công chúa" bình thường bị đối đãi còn thua cả một cung nữ như cô nên gầy guộc, thấp bé.

    Cô cao khoảng 1m65.

    "Cô ta" thấp hơn cô có chút, chắc 1m60-1m63.

    "Công chúa" bị véo thì cắn răng nhịn không khóc.

    Đau chứ!

    Tạ Điềm Điềm dùng lực.

    "Cô ta" nhìn đống trang sức cùng dây nhợ trên bàn.

    Bình thường làm gì được mặc vải đẹp như này, huống hồ là trang sức và được cung nữ trang điểm.

    Ngày thường "cô ta" dùng tay làm lược vuốt sơ mớ tóc rối rồi xé mảnh giẻ ra làm dây buộc.

    Còn bây giờ..

    Tạ Điềm Điềm chăm chú cầm lược chải tóc.

    Nhưng cô đang rất rất rất bực!

    Tóc dày mà dài, lại còn xoăn nữa.

    Này là xoăn tự nhiên.

    Nhưng méo đẹp nhá! Ok?

    Cô không chải được!

    Cái lược gỗ bị cô cầm sắp gãy đến nơi.

    Lương Hạ bị giật căng da đầu thì đau lắm nhưng không dám la.

    Sau hơn một khắc (15 phút), Tạ Điềm Điềm mệt mỏi nhìn cái đầu trong gương.

    Hệ thống bật âm thanh vỗ tay: Kí chủ giỏi quá! Vỗ tay vỗ tay.

    "Công chúa" nhìn mớ tóc như tổ quạ của mình được tạo nếp và búi cao lên gọn gàng sau đầu.

    Đơn giản.

    Nhưng gọn gàng.

    Tạ Điềm Điềm cài thêm một cây trâm bạc lên.

    Lại cầm bàn tay bé nhỏ lên..

    "Công chúa" bị cầm tay thì giật mình muốn rụt về nhưng Tạ Điềm Điềm lại lấy ra hũ thuốc.

    Là hũ hôm qua cô được tặng.

    Lương Hạ nhìn bàn tay mình được nâng niu bôi thuốc, hắn liếc trộm xem biểu cảm của cô.

    * * *Rất chăm chú?

    Cô ta bị điên à? Tự dưng đánh hắn rồi lại bôi thuốc cho hắn?

    Hắn mải mê nhìn cung nữ trước mặt, lại bị cô lườm thì cụp mắt cúi đầu.

    Hết tay phải rồi tay trái.

    Lần lượt được đặt trong lòng bàn tay của cô.

    Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa thuốc.

    Hắn cảm nhận được vết chai trên tay cô.

    Thuốc mát lạnh.

    Còn hơi có mùi thơm nhẹ.

    Nhưng mùi này không giống mùi của Ngọc Dung cao.

    Hình như là mùi trên người cô..
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng năm 2023
  2. TH Đan

    Bài viết:
    0
    Chương 51: Cổ đại (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bôi thuốc xong, Tạ Điềm Điềm đeo thêm cho "Công chúa" một chiếc vòng tay thủy tinh màu xanh lục.

    Hơi to so với tay "cô ta" nhưng miễn không bị rơi lúc thả tay xuống là được.

    Vừa lúc này có một cung nữ đi vào đứng ở cửa cúi thấp đầu: "Điềm tỷ, Thục phi cho gọi ạ."

    Nghe cái tên Thục phi, Lương Hạ bỗng chốc nắm tay lại.

    Tạ Điềm Điềm nói một câu "Biết rồi." rồi cúi người kéo "Công chúa" đang ngồi dậy.

    "Đi! Thỉnh an Thục phi."

    "Công chúa" chỉ có thể im lặng đi theo.

    Nhưng.. Công chúa mà lại đi sau cung nữ, đúng là ngược đời!

    Bọn cung nữ thái giám thấy hai người cũng cúi đầu chào: "Điềm tỷ. Công chúa."

    Lại chào một cung nữ trước cả "Công chúa"!

    Xem ra cung này được Thục phi và nguyên chủ dạy rất tốt.

    Lương Hạ nghe cũng nhiều rồi nhưng lúc này hắn đang bận suy nghĩ.

    Gặp Thục phi? Bình thường bà ta chán ghét gặp hắn nên cho "đặc quyền" là không cần đi thỉnh an.

    Với cả nếu là đi thỉnh an, vì sao lại gọi hắn dậy muộn vậy? Thường thì phải thỉnh an xong trước khi qua giờ Thìn (7 giờ -9 giờ sáng)

    Phòng của "Công chúa" ở đằng sau khu của Thục phi. Nghe thì có vẻ gần gũi nhưng phía sau mới là nơi vắng vẻ nhất.

    Tuy nhiên đi không xa thì đến nơi rồi.

    Thục phi và nhiều phi tần có địa vị thấp kém hơn đang rôm rả nói chuyện.

    Tiếng cười thanh thoát, tiếng nói nhẹ nhàng.

    Đã vào cung là bắt buộc phải trở thành thiếu nữ yểu điệu mềm mỏng.

    Vừa bước chân vào cửa là đã ngửi thấy vô số mùi hương.

    Mùi phấn son.

    Mùi phấn hoa.

    Thêm đủ các mùi hoa trong căn phòng.

    Để tạo mùi hương tự nhiên trên cơ thể, phi tần khi tắm sẽ thả cánh hoa hồng vào nước, hoặc cài những bông hoa tươi nhất đang chởm nở sau tóc, lên quần áo hoặc bỏ vào một cái túi đeo bên hông.

    Cũng chỉ có vợ vua hoặc thị nữ mới được phép làm điều này. Mục đích là "quyến luyến" Hoàng thượng.

    Cho đến khi vào giữa sảnh, Tạ Điềm Điềm vẫn đi trước "Công chúa".

    Thì căn bản là ở đây ai cũng đã quen rồi.

    Quen với bộ mặt giả dối của Thục phi.

    Quen với việc cậy chủ mà ức hiếp người quá đáng của đám thái giám cung nữ.

    Nhưng bọn họ chẳng quan tâm.

    Thục phi trước mặt vẫn là một trong tứ phi.

    Bọn họ cần nhờ cậy nàng ta nhiều..

    Lương Hạ đi lên trước hành lễ.

    Nhìn cách hành lễ ai cũng đưa tay lên cười.

    Đây mà là "Công chúa" à?

    Đến lễ nghi cơ bản cũng không biết.

    Bọn họ thì vui nhưng Thục phi lại thấy mất mặt.

    Bà ta mặc nguyên cây đỏ, trâm cài, hoa tai, vòng cổ, vòng tay đều là màu cam đỏ.

    Khuôn mặt được "bảo dưỡng" rất tốt.

    Mái tóc đen được búi cao sau gáy.

    Búi tóc càng to càng thấp, càng chứng tỏ địa vị và uy quyền.

    Tạ Điềm Điềm đang phải cúi đầu tất nhiên không thấy biểu cảm của bà ta.

    Là khi bước vào cô nhân lúc mọi người để ý "Công chúa" thì liếc trộm.

    Một vị phi tần phía dưới lên tiếng: "Tỷ tỷ à. Người xem. Công chúa đến hành lễ cũng không biết. Lại còn tới trễ. Nếu để chuyện này truyền ra ngoài.. Ây dà.."

    Cái giọng ngọt như mía lùi nè.

    Ở đây đều là người của Thục phi, đều từng được bà ta giúp đỡ.

    Nhưng không phải ai cũng chịu khuất phục.

    Vẫn có một số người thích gây sự chú ý và thích cười trên nỗi đau của người khác.

    Như vị phi tần vừa rồi..

    Thục phi không sợ việc này đến tai Hoàng thượng. Dù sao ngài ấy cũng chẳng quan tâm.

    Cái cô coi trọng là danh tiếng kìa.

    Bà ta vẫn trưng khuôn mặt mỉm cười ôn hòa.

    Bị mỉa như vậy mà chưa cau mày.. Bí quyết để không có vết nhăn trên trán đây sao?

    "Muội muội quá lời. Công chúa đang tuổi ăn tuổi chơi nên nhất thời bướng bỉnh quên qui tắc. Đúng không?"

    Lại đổ cho "Công chúa".

    Phía dưới im lặng nhưng ai nấy đều gật gù đồng ý.

    Bà ta mỉm cười hài lòng: "Con gái. Bình thường mẫu thân nuông chiều nên con hư đúng không? Sau hôm nay về nhất định phải chép phạt qui tắc trong cung. Con như này, sao ta dám đưa đi đây?"

    Lại quay sang trách "Công chúa".

    Mà "Công chúa" còn chẳng biết viết chẳng biết đọc.

    Bắt "Công chúa" chép phạt có khác nào bắt "cô ta" ngồi nhìn từng nét chữ rồi bắt chước theo viết đâu?

    Lương Hạ vẫn đang quỳ cúi đầu nên không ai thấy biểu cảm.

    "Đưa đi"? Đi đâu?

    Chỉ khi nào có tiệc lớn với ngoại quốc hoặc có chỉ thị của Hoàng thượng, hắn mới được bà ta dẫn theo.

    Bà ta nói vậy.. là hắn không được đi nữa sao?

    Mà cung nữ của hắn, Tạ Điềm Điềm nghe xong lại dập đầu lên tiếng: "Thưa Thục phi nương nương, hôm qua Công chúa nghe nói có đoàn sứ giả tới thăm thì vô cùng vui mừng nên đã dành cả tối hôm qua thức trắng để làm thơ. Do đó sáng nay mới bị dậy muộn và hoa mắt mà ngã rạp đấy ạ."

    Ban nãy Lương Hạ đi vào là hành đại lễ.

    Hắn trực tiếp nằm rạp ra dập đầu chào.

    Mà bây giờ hắn đang lén quan sát cô.

    Cô ta lại nói giúp cho hắn. Còn bịa chuyện nữa!

    Ban nãy hắn cố tình làm trò hề là muốn Thục phi bị mất mặt, muốn cô bị phạt vì lơ là trong việc dạy nghi lễ cho hắn.

    Cuối cùng cô lại dám lừa gạt cả Thục phi!

    Là bao che cho hắn?

    Hay là có kế hoạch gì? Muốn hắn biết ơn cô?

    Hay cố tình muốn hắn thành tên hề trước mặt tất cả mọi người trong ngày tiệc đó?

    Chữ hắn còn không biết.

    Đến cây bút cũng chưa từng cầm nói gì là ngâm thơ làm thơ?

    Thục phi nhàn nhạt nâng mắt: "Thật sao?"

    "Nô tì xin dùng tính mạng mình để cam đoan lời mình nói ra là đúng ạ!"

    Lương Hạ nghe vậy thì hốt hoảng.

    Hắn vẫn đang cúi đầu quỳ.

    "Dùng tính mạng để cam đoan"..

    Hắn vốn nên là Hoàng tử, nhưng vì thâm cung mà lại phải giả nữ suốt 15 năm trời.

    Hắn biết trong cung coi mạng người như rơm như rác. Muốn chém liền chém.

    Nên hắn rất quý tính mạng.

    Hắn trân trọng từng giây phút mình được sống dù bị chịu bao khinh bỉ, đắng cay, chịu bao lời nhục mạ đánh đập.

    Hắn ẩn nhẫn chịu đựng để bảo toàn tính mạng.

    Nhưng giờ đây lại có người dám lấy tính mạng ra để che chở cho hắn.

    Lời cô ta nói.. có thật không?
     
    Thùy Minh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng năm 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...