Con đường hư danh vốn không thông Hám chi cái lợi ngày một mất Chẳng bằng nâng chén dưới đêm trăng Tỏ bày hết nỗi sầu khuất mắt
Mắt buồn gửi hạt kiêu sa Sương mờ mây phủ mình ta nơi này Sông quanh suối khúc mấy ngày Gió đưa gió đẩy gió đày đi đâu Mình ta thức trắng đêm thâu Thanh lâu ta đã chôn sâu vào rồi
Rồi thì lẻ bóng tương tư Từ nào tả được nỗi lòng ta đây Thôi thì đàn hát cho khuây Hình trăng bóng nước thêm câu chuyện buồn
Buồn vì nàng, tương tư cũng vì nàng Yêu là ta, đơn phương cũng là ta Ta vì nàng chịu đớn đau hàng vạn Nàng vì ai ngoảnh mặt chẳng nhìn ta
Ta cất lên tiếng sáo phương xa Ngao du sơn thủy chẳng phiền lòng Lòng ta chẳng còn lưu luyến nữa Chuyện thế gian chẳng đáng buồn phiền
Phiền gió nói với nàng một câu Phiền trăng ngâm nga cho ta thấu Phiền sông ghé qua mà phân giải Vì sao tình muôn vạn lí sầu?
Sầu nhìn gió thoảng mây bay Sầu nhìn dòng nước mãi trôi thành dòng Nỗi lòng này ai nào thấu? Ngồi sầu chén rượu chẳng vơi đầy
Đầy vơi cũng rượu chén sầu bi Ngồi với nỗi đau nào ai thấu Thả hồn trôi mãi nước song song Bay mây thoảng gió dạo cùng trăng
Trăng theo người đi đến ngàn dặm Nguyện lòng soi sáng mối tình trường Nhân duyên kệ người ta cứ theo Ánh trăng dẫn lối ta cứ bước
Bước đi trên con đường xưa cũ Những kỷ niệm, tâm trí vẫn ủ Bóng dáng em, tà áo trắng nên thơ Bóng dáng em, anh chỉ thấy trong mơ..