Chương 20: Thanh xuân (6)
Sau khi họp xong, chỉ còn lại mình Tạ Điềm Điềm và Đường Minh trong phòng.
Ánh hoàng hôn hắt qua cửa sổ, làm nhuộm đỏ cả căn phòng.
Tạ Điềm Điềm vẫn đang tập trung ghim giấy tờ.
Còn Đường Minh không biết từ khi nào lại nhìn Tạ Điềm Điềm.
Tạ Điềm Điềm ghim xong cũng không ngẩng đầu nhìn Đường Minh.
Cô loay hoay tìm bút, hỏi: "Học trưởng kí xong chưa? Đưa mình kí."
Tìm không thấy bút, cô mới ngẩng đầu.
Lại phát hiện Đường Minh vừa lén nhìn cô.
Hắn chột dạ giả vờ ho: "Khụ.. khụ. Đây, một tờ này nữa là xong."
Bây giờ hắn mới để ý, hóa ra giọng cô lại dễ nghe như vậy.
Tạ Điềm Điềm bước đến bàn làm việc Đường Minh đang ngồi.
Cô hỏi: "Mình mất bút rồi. Cho mình mượn bút được không?"
Đường Minh như người mất hồn, ù ù cạc cạc lúng túng ừ.
Tạ Điềm Điềm cầm lấy cây bút.
Trên đoạn cầm bút vẫn còn hơi ấm ấm.
Cô không để ý.
Cầm bút xoẹt xoẹt kí cho xong.
Còn mặt Đường Minh lại đỏ.
Cũng không biết là nắng chiều hay hắn đang bốc hỏa.
Cậu ta nhẹ nhàng an ủi nhằm đánh lạc hướng: "Cậu yên tâm. Nhà trường sẽ làm rõ mọi việc."
Mà Hệ thống lúc này không ngừng cảm thán: Chậc! Một bên là côn đồ boi thích giả Hội trưởng ấm áp. Một bên giả tạo gơn vào vai Hội phó mọt sách lạnh lùng.
Đúng là kì phùng địch thủ..
Tạ Điềm Điềm đang kí thì cửa "Rầm.."
Chỉ có Đường Minh là ngoảnh đầu ra nhìn.
Tạ Điềm Điềm vẫn cúi người chống tay kí, không để ý.
"Đường Minh, cậu!" Ở ngoài cửa là một cô gái đang tức giận.
Tạ Điềm Điềm lúc này mới quay đầu lại, giả bộ chào hỏi: "Hạ Kiều."
Đúng vậy!
Nữ chính lên sàn rồi đây.
Hạ Kiều đi tới, thấy cô đang cầm bút của Đường Minh thì mất lí trí xông tới..
Tạ Điềm Điềm dường như phản ứng bị chậm.
Cô cứ đứng yên đó!
Thật ra là cô đang cược..
Lúc sáng cô đã thấy Hạ Kiều cùng Đường Minh cùng bước ra từ một chiếc xe.
Nhưng theo cốt truyện, bọn họ mới chỉ ở mối quan hệ quen biết-bạn bè.
Mà cho dù nếu có tình cảm thì tình cảm chưa đậm sâu.
Cô ra vẻ cả một buổi chiều để làm thay đổi ấn tượng của hắn với mình.
Cô phải bóp chết tình cảm của hai người này ngay khi còn trong trứng nước.
Nếu Đường Minh bênh cô, tức là "chiêu" của cô có tác dụng và mối quan hệ của hai người sẽ có vết nứt.
Nhưng nếu hắn bênh Hạ Kiều..
Hạ Kiều muốn đi tới tát Tạ Điềm Điềm.
Nhưng cô ta còn chưa đến gần Tạ Điềm Điềm thì Đường Minh đã nhảy ra cản giữa đường.
Hắn ra vẻ vui vẻ trên mặt, kéo tay Hạ Kiều: "Kiều, cậu đến rồi. Xin lỗi đã khiến Hạ tiểu thư phải chờ."
Rồi lại quay người nháy mắt với Tạ Điềm Điềm: "Phần còn lại phiền cậu làm giúp nhé."
Tạ Điềm Điềm ngoài mặt thì gật đầu.
Nhưng trong miệng thầm phỉ nhổ: F**kboy!
Tất nhiên rồi.
Trình giả nai của Đường Minh đâu phải dạng vừa.
Hắn chắc chắn sẽ tìm cách cân bằng cả hai bên.
Đúng là tên đểu.
Chỉ là Tạ Điềm Điềm lại đẩy gọng kính, mỉm cười.
Hay lắm!
* * *
Tạ Điềm Điềm trở về nhà.
Căn nhà lụp xụp, không có ánh sáng.
Cô đứng ở ngoài cửa ngó nghiêng.
Cô không thấy lão sâu rượu đâu cả.
Còn hai mẹ con lại đang ở trong nhà xem tivi.
Cả căn nhà chỉ phát ra tiếng ti vi và có tí ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Bình thường mẹ nguyên chủ còn bắt nguyên chủ phải tiết kiệm điện từng giây từng phút khi bật đèn học để học.
Mà bây giờ bà ta cùng con trai đang say mê xem ti vi.
Tạ Điềm Điềm đi vào phòng tắm.
Trời sắp tối rồi.
Cô dựa vào chút ánh sáng yếu ớt để tìm mấy đồng bạc lẻ trong túi bộ đồ lao công.
Đây rồi.
Bình thường nguyên chủ sẽ để tiền trong tủ quần áo nên mẹ nguyên chủ rất thường xuyên lấy trộm đồ của con gái.
Nhưng nay bà ta vào moi mà chẳng thấy gì nên trong lòng lại rủa cô vô dụng.
Chỉ là lần này Tạ Điềm Điềm cất nó trong túi của đồng phục lao công.
Vừa hôi thối lại bẩn thỉu, cam đoan bà ta không dám mò đến.
Cô lấy tiền rồi rời đi luôn.
Mẹ nguyên chủ thấy cô hôm nay đi làm sớm hơn so với mọi ngày, bà ta có linh cảm không tốt.
Bà ta chạy vào nhà tắm xem.
Quả nhiên một đống đồ quần áo bẩn chưa được giặt.
Bà ta tức tối chạy rầm rầm ra ngoài, kết quả chạy vào chỗ gỗ bị mục.
Bà ta liền lọt thỏm xuống.
Xong rồi!
Lát nữa lão ta mà về lại đánh bà cho coi!
Bà ta vừa tức vừa hận Tạ Điềm Điềm.
Con nhãi ranh! Tất cả tại mày.
Chỉ là.. chắc bà ta không để ý.
Trong đống đồ mà theo như thường ngày Tạ Điềm Điềm phải giặt để mai lại đi làm tiếp, có cả bộ lao công.
Tạ Điềm Điềm vốn không định làm lao công nữa!
* * *
Theo như mọi ngày, cứ tối là nguyên chủ sẽ đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi.
Vì nguyên chủ thông minh nên được làm chức tính tiền.
Tạ Điềm Điềm cũng làm như mọi ngày.
Vào phòng nghỉ thay quần áo.
Vào nhà kho lấy thêm đồ ra bày.
Ra quầy thu ngân đứng đợi khách.
Cô đang làm rất nghiêm túc.
Hí hí.
Hệ thống: . Kí chủ từng làm việc này rồi à? Nhìn cách cô ứng xử kìa, hoàn toàn cởi mở hơn so với nguyên thân. Nhưng lại rất ra dáng.
"Từng làm." Tạ Điềm Điềm cũng thân thiện trả lời.
Chu choa.
Xem ra kí chủ nó biết nhiều làm nhiều quá ta!
Làm diễn viên, rồi lao công, làm học bá rồi tới thu ngân.
Hệ thống vô cùng tự hào, phổng mũi tự đắc.
Nó lén kí chủ rời đi để đi khoe với các hệ thống khác.
He he.
Tuy kí chủ không bình thường nhưng kí chủ rất đa tài.
* * *
Gần 10 giờ rưỡi.
Có một chiếc ô tô đen sang trọng dừng ở trước cửa hàng tiện lợi.
Tạ Điềm Điềm nói với vào trong: "Chị Hà, hôm nay em về sớm nhé!"
Chị Hà cũng là nhân viên ở đây.
Đang rạch thùng xốp trong nhà kho, nghe Tạ Điềm Điềm nói vậy thì chạy ra.
Gì đây, con bé này ngày thường coi tiền như mạng mà hôm nay lại muốn nghỉ sớm à?
Chị Hà muốn hỏi thì một người mặc comple xanh bước vào.
Chị Hà đỏ mặt xuýt xoa "Úi chà, đẹp trai đó chứ!"
Rồi lại cười tươi roi rói nồng nhiệt: "A chào quý khách, quý khách cần gì ạ?"
Khi chị Hà lấy đồ xong, quay lại quầy thu ngân thì lại chẳng thấy Tạ Điềm Điềm đâu.
Ầy, con bé sao lại đi gấp vậy.
Thật sự không cần tiền nữa à?
Chỉ là chị Hà không biết.
Tạ Điềm Điềm kiếm được "mỏ vàng" rồi.
Ánh hoàng hôn hắt qua cửa sổ, làm nhuộm đỏ cả căn phòng.
Tạ Điềm Điềm vẫn đang tập trung ghim giấy tờ.
Còn Đường Minh không biết từ khi nào lại nhìn Tạ Điềm Điềm.
Tạ Điềm Điềm ghim xong cũng không ngẩng đầu nhìn Đường Minh.
Cô loay hoay tìm bút, hỏi: "Học trưởng kí xong chưa? Đưa mình kí."
Tìm không thấy bút, cô mới ngẩng đầu.
Lại phát hiện Đường Minh vừa lén nhìn cô.
Hắn chột dạ giả vờ ho: "Khụ.. khụ. Đây, một tờ này nữa là xong."
Bây giờ hắn mới để ý, hóa ra giọng cô lại dễ nghe như vậy.
Tạ Điềm Điềm bước đến bàn làm việc Đường Minh đang ngồi.
Cô hỏi: "Mình mất bút rồi. Cho mình mượn bút được không?"
Đường Minh như người mất hồn, ù ù cạc cạc lúng túng ừ.
Tạ Điềm Điềm cầm lấy cây bút.
Trên đoạn cầm bút vẫn còn hơi ấm ấm.
Cô không để ý.
Cầm bút xoẹt xoẹt kí cho xong.
Còn mặt Đường Minh lại đỏ.
Cũng không biết là nắng chiều hay hắn đang bốc hỏa.
Cậu ta nhẹ nhàng an ủi nhằm đánh lạc hướng: "Cậu yên tâm. Nhà trường sẽ làm rõ mọi việc."
Mà Hệ thống lúc này không ngừng cảm thán: Chậc! Một bên là côn đồ boi thích giả Hội trưởng ấm áp. Một bên giả tạo gơn vào vai Hội phó mọt sách lạnh lùng.
Đúng là kì phùng địch thủ..
Tạ Điềm Điềm đang kí thì cửa "Rầm.."
Chỉ có Đường Minh là ngoảnh đầu ra nhìn.
Tạ Điềm Điềm vẫn cúi người chống tay kí, không để ý.
"Đường Minh, cậu!" Ở ngoài cửa là một cô gái đang tức giận.
Tạ Điềm Điềm lúc này mới quay đầu lại, giả bộ chào hỏi: "Hạ Kiều."
Đúng vậy!
Nữ chính lên sàn rồi đây.
Hạ Kiều đi tới, thấy cô đang cầm bút của Đường Minh thì mất lí trí xông tới..
Tạ Điềm Điềm dường như phản ứng bị chậm.
Cô cứ đứng yên đó!
Thật ra là cô đang cược..
Lúc sáng cô đã thấy Hạ Kiều cùng Đường Minh cùng bước ra từ một chiếc xe.
Nhưng theo cốt truyện, bọn họ mới chỉ ở mối quan hệ quen biết-bạn bè.
Mà cho dù nếu có tình cảm thì tình cảm chưa đậm sâu.
Cô ra vẻ cả một buổi chiều để làm thay đổi ấn tượng của hắn với mình.
Cô phải bóp chết tình cảm của hai người này ngay khi còn trong trứng nước.
Nếu Đường Minh bênh cô, tức là "chiêu" của cô có tác dụng và mối quan hệ của hai người sẽ có vết nứt.
Nhưng nếu hắn bênh Hạ Kiều..
Hạ Kiều muốn đi tới tát Tạ Điềm Điềm.
Nhưng cô ta còn chưa đến gần Tạ Điềm Điềm thì Đường Minh đã nhảy ra cản giữa đường.
Hắn ra vẻ vui vẻ trên mặt, kéo tay Hạ Kiều: "Kiều, cậu đến rồi. Xin lỗi đã khiến Hạ tiểu thư phải chờ."
Rồi lại quay người nháy mắt với Tạ Điềm Điềm: "Phần còn lại phiền cậu làm giúp nhé."
Tạ Điềm Điềm ngoài mặt thì gật đầu.
Nhưng trong miệng thầm phỉ nhổ: F**kboy!
Tất nhiên rồi.
Trình giả nai của Đường Minh đâu phải dạng vừa.
Hắn chắc chắn sẽ tìm cách cân bằng cả hai bên.
Đúng là tên đểu.
Chỉ là Tạ Điềm Điềm lại đẩy gọng kính, mỉm cười.
Hay lắm!
* * *
Tạ Điềm Điềm trở về nhà.
Căn nhà lụp xụp, không có ánh sáng.
Cô đứng ở ngoài cửa ngó nghiêng.
Cô không thấy lão sâu rượu đâu cả.
Còn hai mẹ con lại đang ở trong nhà xem tivi.
Cả căn nhà chỉ phát ra tiếng ti vi và có tí ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Bình thường mẹ nguyên chủ còn bắt nguyên chủ phải tiết kiệm điện từng giây từng phút khi bật đèn học để học.
Mà bây giờ bà ta cùng con trai đang say mê xem ti vi.
Tạ Điềm Điềm đi vào phòng tắm.
Trời sắp tối rồi.
Cô dựa vào chút ánh sáng yếu ớt để tìm mấy đồng bạc lẻ trong túi bộ đồ lao công.
Đây rồi.
Bình thường nguyên chủ sẽ để tiền trong tủ quần áo nên mẹ nguyên chủ rất thường xuyên lấy trộm đồ của con gái.
Nhưng nay bà ta vào moi mà chẳng thấy gì nên trong lòng lại rủa cô vô dụng.
Chỉ là lần này Tạ Điềm Điềm cất nó trong túi của đồng phục lao công.
Vừa hôi thối lại bẩn thỉu, cam đoan bà ta không dám mò đến.
Cô lấy tiền rồi rời đi luôn.
Mẹ nguyên chủ thấy cô hôm nay đi làm sớm hơn so với mọi ngày, bà ta có linh cảm không tốt.
Bà ta chạy vào nhà tắm xem.
Quả nhiên một đống đồ quần áo bẩn chưa được giặt.
Bà ta tức tối chạy rầm rầm ra ngoài, kết quả chạy vào chỗ gỗ bị mục.
Bà ta liền lọt thỏm xuống.
Xong rồi!
Lát nữa lão ta mà về lại đánh bà cho coi!
Bà ta vừa tức vừa hận Tạ Điềm Điềm.
Con nhãi ranh! Tất cả tại mày.
Chỉ là.. chắc bà ta không để ý.
Trong đống đồ mà theo như thường ngày Tạ Điềm Điềm phải giặt để mai lại đi làm tiếp, có cả bộ lao công.
Tạ Điềm Điềm vốn không định làm lao công nữa!
* * *
Theo như mọi ngày, cứ tối là nguyên chủ sẽ đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi.
Vì nguyên chủ thông minh nên được làm chức tính tiền.
Tạ Điềm Điềm cũng làm như mọi ngày.
Vào phòng nghỉ thay quần áo.
Vào nhà kho lấy thêm đồ ra bày.
Ra quầy thu ngân đứng đợi khách.
Cô đang làm rất nghiêm túc.
Hí hí.
Hệ thống: . Kí chủ từng làm việc này rồi à? Nhìn cách cô ứng xử kìa, hoàn toàn cởi mở hơn so với nguyên thân. Nhưng lại rất ra dáng.
"Từng làm." Tạ Điềm Điềm cũng thân thiện trả lời.
Chu choa.
Xem ra kí chủ nó biết nhiều làm nhiều quá ta!
Làm diễn viên, rồi lao công, làm học bá rồi tới thu ngân.
Hệ thống vô cùng tự hào, phổng mũi tự đắc.
Nó lén kí chủ rời đi để đi khoe với các hệ thống khác.
He he.
Tuy kí chủ không bình thường nhưng kí chủ rất đa tài.
* * *
Gần 10 giờ rưỡi.
Có một chiếc ô tô đen sang trọng dừng ở trước cửa hàng tiện lợi.
Tạ Điềm Điềm nói với vào trong: "Chị Hà, hôm nay em về sớm nhé!"
Chị Hà cũng là nhân viên ở đây.
Đang rạch thùng xốp trong nhà kho, nghe Tạ Điềm Điềm nói vậy thì chạy ra.
Gì đây, con bé này ngày thường coi tiền như mạng mà hôm nay lại muốn nghỉ sớm à?
Chị Hà muốn hỏi thì một người mặc comple xanh bước vào.
Chị Hà đỏ mặt xuýt xoa "Úi chà, đẹp trai đó chứ!"
Rồi lại cười tươi roi rói nồng nhiệt: "A chào quý khách, quý khách cần gì ạ?"
Khi chị Hà lấy đồ xong, quay lại quầy thu ngân thì lại chẳng thấy Tạ Điềm Điềm đâu.
Ầy, con bé sao lại đi gấp vậy.
Thật sự không cần tiền nữa à?
Chỉ là chị Hà không biết.
Tạ Điềm Điềm kiếm được "mỏ vàng" rồi.
Last edited by a moderator: