Chương 10: Tương lai giả tưởng (9)
Tạ Điềm Điềm lại đang ngồi vắt chân đọc sách.
Hệ thống cũng chán nản: Kí chủ ới ơi à! Làm.. Nhiệm.. Vụ.. Đi.. Mà!
Tạ Điềm Điềm giả điếc: Gì? Ai nói vậy? Nói "dì zay"?
Hệ thống: . Hình như ở với kí chủ nên mình cũng lười luôn rồi. Nó lười nói ghê. Hầy.. Đúng là gần mực thì đen như chó mực mà.
Tạ Điềm Điềm: ?
Ta vẫn đang làm mà..
* * *
"A, Đại Thân vương, ngài đến có vấn đề gì không?" Tạ Hùng giật mình khi thấy Đại Thân vương đứng phía sau mình.
Suýt nữa thì rút súng rồi..
"Ta muốn cưới Điềm Điềm"
Tạ Hùng: . Chà, hôm nay gió to quá! Chả nghe thấy gì là sao nhở?
"..."
"..."
Ngài ấy không đùa.
Ông đương nhiên cũng không đùa!
"Ngài không thấy chán ghét con bé yếu đuối sao? Ngài mới gặp nó mấy lần? Hay ngài.." Tạ Hùng nghi hoặc.
Hay ngài ấy muốn lên nắm quyền?
Nói thật, ông chẳng có ấn tượng tốt đối với vị Đại Thân vương này tí nào.
Tất nhiên là trừ lần trước đã giúp hai cha con ông ra.
Đại Thân vương luôn giữ một nụ cười trên mặt mà ông cho là giả tạo, khoác trên mình cái danh đĩnh đạc, đường hoàng, nhưng bên trong lại bí ẩn, thâm sâu khôn lường..
Nữ vương dạo gần đâu còn phải kiêng nể hắn vài phần.
Có tin đồn rằng người này không muốn làm vương, nên đã chấp nhận thua cuộc trước chị mình trong trận đấu, chính là nữ vương Jamaica ngày nay.
Ông cảm thấy nếu thực sự là vậy thì vô cùng biến thái!
Vì khi nữ vương lên ngôi là năm 25 tuổi.
Khi ấy hắn mới 8 tuổi!
Nhưng tin đồn hoàn toàn không phải không có khả năng.
Vì dị năng của hắn là thuộc về tâm trí; mà của nữ vương bây giờ đơn giản chỉ là kiểm soát dòng điện.
Nghe qua là thấy sự chênh lệch về năng lực liền.
Nếu hắn muốn lên ngôi, hắn có thể tạo phản bất cứ lúc nào cũng được! Người giỏi hơn sẽ chiến thắng.
Nhưng hắn vẫn yêu cầu cưới Điềm Điềm?
Hân thật sự thích con bé à?
"Ha. Là yêu chứ không phải thích" Đại Thân vương ngồi mỉm cười bắt chéo chân, hoàn toàn ra dáng chủ nhà.
Tạ Hùng: . Ta không gả con gái đâu! Sao hắn dám xấc xược và ngạo mạn vậy?
Với cả.. Hắn nghe hết những gì ông nghĩ rồi à..
"Chỉ là.. ta là cha mà không thể bảo vệ tốt cho con gái.. có lẽ nên tìm cho nó một người đáng tin cậy để nó dựa vào rồi." Tạ Hùng thở dài.
Đại Thân vương cười cười: "Nam tước Kiều Thần, Công nương Kiều An, nữ vương Jamaica, Siven Joan, Công nương Daisy, Công nương Ana, Công nương nhà họ Thẩm, Bá tước Lequin, Công tước Mai, Hầu tước Loan, Tử tước Dema.. Tất cả những người làm thương tổn Điềm Điềm hay chỉ là có liên quan, ta đều có thể đảm bảo cho đến ngày mai chúng sẽ không thể ngóc đầu đậy"
Tạ Hùng: . Okela, con rể cực phẩm. Trí nhớ vừa tốt lại còn biết bảo vệ cho vợ nó.
Ý không!
Khụ khụ..
Ai dám nhận hắn làm con rể? Ai là vợ hắn chứ?
Nhưng..
"Không phải rào cản về lứa tuổi thì cũng có rào cản về giống loài! Khi con bé chết đi, đó mới là thời ki hoàng kim để ngài tỏa sáng!" Tạ Hùng bồn chồn.
Đại Thân vương mỉm cười: "Nếu Điềm Điềm chết, ta sẽ không để em ấy cô đơn."
Chỉ là một nụ cười mỉm, chỉ là câu nói sến sẩm ngôn tình, thế mà lại khiến Tạ Hùng nổi da gà.
Ông cảm thấy sợ người đang ngồi trước mặt này. Thực sự!
* * *
"Em đến rồi!"
"Xin kính chào ngài, ngài Đại!"
"Ta miễn cho em toàn bộ lễ nghi. Được rồi được rồi!" Đại Thân vương ngắt lời. Sáng trưa chiều tối gặp nhau, ngài mới không muốn mỗi lần gặp là một lần chào đâu.
Nhưng..
Tạ Điềm Điềm lại đỏ mặt rồi?
"Lâu rồi chưa gặp em, ta nhớ em quá!" Đại Thân vương chọc ghẹo.
"..."
"Em sao vậy? Em ghét ta vì hôm qua ta đã đến mà không báo trước à?" Đại Thân vương xị mặt.
Tạ Điềm Điềm hốt hoảng: "Không. Không phải vậy.. Đêm qua là ngài đã giúp tôi mà, sao tôi dám ghét ngài đây.."
Chỉ là..
Đêm qua.. Thế mà cô lại mơ thấy cô giở trò đồi bại với ngài Đại Thân vương.
May mà lúc sáng ngài ấy đã rời đi.
Cả ngày hôm nay cô băn khoăn không biết có nên vào cung không.. Cô áy náy, lại xấu hổ.
Cô không dám nhìn thẳng vào ngài ấy nữa rồi.
Cô thật đáng chết mà!
Trong khi Tạ Điềm Điềm đang rối bời thì Đại Thân vương nhà ta - thủ phạm cho cơn mộng mị hôm qua, lại tỏ ra buồn bã như cún con.
Có trời mới biết bây giờ ngài ấy nghe trộm suy nghĩ của Tạ Điềm Điềm xong đang có tâm trạng thế nào!
Tạ Điềm Điềm xấu hổ, nhưng trong chốc lát, cô lại dời sự chú ý sang đĩa bánh.
Cô muốn lấy một cái ăn..
Nhưng chưa lấy được thì..
Cạch..
Cái bàn lại vỡ làm đôi.
Tạ Điềm Điềm: .
Ha.. ha.. ha..
Chó má!
Tạ Điềm Điềm giật mình, được Đại Thân vương kéo vào trong lòng.
Cả hai cùng nhìn ra ngoài cửa:
Là người máy.. đang bắt Công nương Daisy?
"Ba! Cứu con ba ơiii!" Công nương Daisy sợ hãi hét toáng lên! Cô nàng chới với hướng tới chỗ Đại Thân vương.
Mà Đại Thân vương lúc này đang ôm Tạ Điềm Điềm nhỏ bé trong lòng. Thứ Công nương Daisy nhận lại chỉ là con mắt khinh thường và nụ cười mỉm như ngày nào.
Công nương Daisy tuyệt vọng!
Phải rồi! Ba nuôi đâu có yêu thương gì cô? Nhặt cô từ bãi rác, nuôi cô lớn trong cung điện.
Thứ cô nhận được chỉ là những nụ cười "hiền hậu".
Khi đó cô còn tưởng mình là nàng Lọ Lem, nhưng..
Cô đã có linh cảm không tốt mà!
Ba nuôi lúc trước có cầm một cái vòng bện màu đỏ cam phát sáng rồi trầm ngâm, sau đó sẽ cẩn thận cất giữ.
Cô đã thấy nó từ khi còn nhỏ.
Cô nghĩ ba là Đại Thân vương, vũ khí, quân đội, sức mạnh.. có thứ gì mà ngài không có?
Đó chỉ là một món đồ rác rưởi.
Nhưng ngài lại rất nâng niu cái vòng đó..
Cho đến tận cái hôm gặp con nhỏ đó, cô đã thấy ba nuôi lần nữa lấy nó ra một lần nữa mà ngắm nghía.
Phải, là tại con nhỏ đó mà!
"Là tại ngươi, chỉ là 1 đứa loài người đáng khinh bỉ mà ngươi dám quyến rũ ba nuôi tao! Ta khinh bỉ! Ta khinh bỉ!"
Daisy như phát điên. Cô ta gào thét muốn dùng dị năng biến hình của mình để thoát khỏi những đôi tay to lớn của người máy.
Nhưng rồi cô ta lại ngất lịm đi.
Người máy kéo theo cô ta rời đi..
Hệ thống cũng chán nản: Kí chủ ới ơi à! Làm.. Nhiệm.. Vụ.. Đi.. Mà!
Tạ Điềm Điềm giả điếc: Gì? Ai nói vậy? Nói "dì zay"?
Hệ thống: . Hình như ở với kí chủ nên mình cũng lười luôn rồi. Nó lười nói ghê. Hầy.. Đúng là gần mực thì đen như chó mực mà.
Tạ Điềm Điềm: ?
Ta vẫn đang làm mà..
* * *
"A, Đại Thân vương, ngài đến có vấn đề gì không?" Tạ Hùng giật mình khi thấy Đại Thân vương đứng phía sau mình.
Suýt nữa thì rút súng rồi..
"Ta muốn cưới Điềm Điềm"
Tạ Hùng: . Chà, hôm nay gió to quá! Chả nghe thấy gì là sao nhở?
"..."
"..."
Ngài ấy không đùa.
Ông đương nhiên cũng không đùa!
"Ngài không thấy chán ghét con bé yếu đuối sao? Ngài mới gặp nó mấy lần? Hay ngài.." Tạ Hùng nghi hoặc.
Hay ngài ấy muốn lên nắm quyền?
Nói thật, ông chẳng có ấn tượng tốt đối với vị Đại Thân vương này tí nào.
Tất nhiên là trừ lần trước đã giúp hai cha con ông ra.
Đại Thân vương luôn giữ một nụ cười trên mặt mà ông cho là giả tạo, khoác trên mình cái danh đĩnh đạc, đường hoàng, nhưng bên trong lại bí ẩn, thâm sâu khôn lường..
Nữ vương dạo gần đâu còn phải kiêng nể hắn vài phần.
Có tin đồn rằng người này không muốn làm vương, nên đã chấp nhận thua cuộc trước chị mình trong trận đấu, chính là nữ vương Jamaica ngày nay.
Ông cảm thấy nếu thực sự là vậy thì vô cùng biến thái!
Vì khi nữ vương lên ngôi là năm 25 tuổi.
Khi ấy hắn mới 8 tuổi!
Nhưng tin đồn hoàn toàn không phải không có khả năng.
Vì dị năng của hắn là thuộc về tâm trí; mà của nữ vương bây giờ đơn giản chỉ là kiểm soát dòng điện.
Nghe qua là thấy sự chênh lệch về năng lực liền.
Nếu hắn muốn lên ngôi, hắn có thể tạo phản bất cứ lúc nào cũng được! Người giỏi hơn sẽ chiến thắng.
Nhưng hắn vẫn yêu cầu cưới Điềm Điềm?
Hân thật sự thích con bé à?
"Ha. Là yêu chứ không phải thích" Đại Thân vương ngồi mỉm cười bắt chéo chân, hoàn toàn ra dáng chủ nhà.
Tạ Hùng: . Ta không gả con gái đâu! Sao hắn dám xấc xược và ngạo mạn vậy?
Với cả.. Hắn nghe hết những gì ông nghĩ rồi à..
"Chỉ là.. ta là cha mà không thể bảo vệ tốt cho con gái.. có lẽ nên tìm cho nó một người đáng tin cậy để nó dựa vào rồi." Tạ Hùng thở dài.
Đại Thân vương cười cười: "Nam tước Kiều Thần, Công nương Kiều An, nữ vương Jamaica, Siven Joan, Công nương Daisy, Công nương Ana, Công nương nhà họ Thẩm, Bá tước Lequin, Công tước Mai, Hầu tước Loan, Tử tước Dema.. Tất cả những người làm thương tổn Điềm Điềm hay chỉ là có liên quan, ta đều có thể đảm bảo cho đến ngày mai chúng sẽ không thể ngóc đầu đậy"
Tạ Hùng: . Okela, con rể cực phẩm. Trí nhớ vừa tốt lại còn biết bảo vệ cho vợ nó.
Ý không!
Khụ khụ..
Ai dám nhận hắn làm con rể? Ai là vợ hắn chứ?
Nhưng..
"Không phải rào cản về lứa tuổi thì cũng có rào cản về giống loài! Khi con bé chết đi, đó mới là thời ki hoàng kim để ngài tỏa sáng!" Tạ Hùng bồn chồn.
Đại Thân vương mỉm cười: "Nếu Điềm Điềm chết, ta sẽ không để em ấy cô đơn."
Chỉ là một nụ cười mỉm, chỉ là câu nói sến sẩm ngôn tình, thế mà lại khiến Tạ Hùng nổi da gà.
Ông cảm thấy sợ người đang ngồi trước mặt này. Thực sự!
* * *
"Em đến rồi!"
"Xin kính chào ngài, ngài Đại!"
"Ta miễn cho em toàn bộ lễ nghi. Được rồi được rồi!" Đại Thân vương ngắt lời. Sáng trưa chiều tối gặp nhau, ngài mới không muốn mỗi lần gặp là một lần chào đâu.
Nhưng..
Tạ Điềm Điềm lại đỏ mặt rồi?
"Lâu rồi chưa gặp em, ta nhớ em quá!" Đại Thân vương chọc ghẹo.
"..."
"Em sao vậy? Em ghét ta vì hôm qua ta đã đến mà không báo trước à?" Đại Thân vương xị mặt.
Tạ Điềm Điềm hốt hoảng: "Không. Không phải vậy.. Đêm qua là ngài đã giúp tôi mà, sao tôi dám ghét ngài đây.."
Chỉ là..
Đêm qua.. Thế mà cô lại mơ thấy cô giở trò đồi bại với ngài Đại Thân vương.
May mà lúc sáng ngài ấy đã rời đi.
Cả ngày hôm nay cô băn khoăn không biết có nên vào cung không.. Cô áy náy, lại xấu hổ.
Cô không dám nhìn thẳng vào ngài ấy nữa rồi.
Cô thật đáng chết mà!
Trong khi Tạ Điềm Điềm đang rối bời thì Đại Thân vương nhà ta - thủ phạm cho cơn mộng mị hôm qua, lại tỏ ra buồn bã như cún con.
Có trời mới biết bây giờ ngài ấy nghe trộm suy nghĩ của Tạ Điềm Điềm xong đang có tâm trạng thế nào!
Tạ Điềm Điềm xấu hổ, nhưng trong chốc lát, cô lại dời sự chú ý sang đĩa bánh.
Cô muốn lấy một cái ăn..
Nhưng chưa lấy được thì..
Cạch..
Cái bàn lại vỡ làm đôi.
Tạ Điềm Điềm: .
Ha.. ha.. ha..
Chó má!
Tạ Điềm Điềm giật mình, được Đại Thân vương kéo vào trong lòng.
Cả hai cùng nhìn ra ngoài cửa:
Là người máy.. đang bắt Công nương Daisy?
"Ba! Cứu con ba ơiii!" Công nương Daisy sợ hãi hét toáng lên! Cô nàng chới với hướng tới chỗ Đại Thân vương.
Mà Đại Thân vương lúc này đang ôm Tạ Điềm Điềm nhỏ bé trong lòng. Thứ Công nương Daisy nhận lại chỉ là con mắt khinh thường và nụ cười mỉm như ngày nào.
Công nương Daisy tuyệt vọng!
Phải rồi! Ba nuôi đâu có yêu thương gì cô? Nhặt cô từ bãi rác, nuôi cô lớn trong cung điện.
Thứ cô nhận được chỉ là những nụ cười "hiền hậu".
Khi đó cô còn tưởng mình là nàng Lọ Lem, nhưng..
Cô đã có linh cảm không tốt mà!
Ba nuôi lúc trước có cầm một cái vòng bện màu đỏ cam phát sáng rồi trầm ngâm, sau đó sẽ cẩn thận cất giữ.
Cô đã thấy nó từ khi còn nhỏ.
Cô nghĩ ba là Đại Thân vương, vũ khí, quân đội, sức mạnh.. có thứ gì mà ngài không có?
Đó chỉ là một món đồ rác rưởi.
Nhưng ngài lại rất nâng niu cái vòng đó..
Cho đến tận cái hôm gặp con nhỏ đó, cô đã thấy ba nuôi lần nữa lấy nó ra một lần nữa mà ngắm nghía.
Phải, là tại con nhỏ đó mà!
"Là tại ngươi, chỉ là 1 đứa loài người đáng khinh bỉ mà ngươi dám quyến rũ ba nuôi tao! Ta khinh bỉ! Ta khinh bỉ!"
Daisy như phát điên. Cô ta gào thét muốn dùng dị năng biến hình của mình để thoát khỏi những đôi tay to lớn của người máy.
Nhưng rồi cô ta lại ngất lịm đi.
Người máy kéo theo cô ta rời đi..
Last edited by a moderator: