Ngôn Tình Yêu Trong Âm Thầm - Xuân Trúc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Xuân Trúc, 22 Tháng một 2021.

  1. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97
    Chương 10: Đi Đến Anh Quốc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Hi cứ như vậy mà âm thầm điều tra về thế của cô, cho đến ngày hôm nay cuối cùng có kết quả, trong lòng cô khi biết được sự thật khiến cô đau đớn vô cùng.

    Cô thật sự không phải là con cháu Huỳnh gia, cô là ai? Vì sao lại sống ở huynh gia?

    Tiểu Hi đang ngồi trong phòng làm việc trầm tư suy nghĩ, vô tình cô nhìn lên bàn thấy tấm hình gia đình, khóe mắt cô vô thức rơi nước mắt, không kể đến việc cô thân thiết với Minh Vũ thế nào.

    Giờ đây trong lòng cô dần như đang cấu xé ra từ mảnh đau đơn không xiết, Tiểu Hi cố gắng bình tĩnh lại cô quyết định đến Anh Quốc, tìm ba mẹ cô hỏi cho rõ sự tình như thế nào.

    Vì sao suốt hai mươi ba năm qua họ lại dấu cô một bí mật lớn như vậy, Tiểu Hi hiện tại rất mâu thuẫn cũng không biết phải làm sao, nếu như sự thật khiến cô không chịu được thì sao?

    Tiểu Hi nghĩ đến đó cô cảm thấy u phiền vô cùng, liến nhắm mắt lại khẽ hít một hơi sâu, nghĩ về như chuyện trong quá khứ cô đã hạnh phục như thế ở Huỳnh gia.

    Người ngoài thường nói tiểu thư Huỳnh gia là người sống vô u vô lo nhất, nhưng thật ra trong lòng cô luôn chứa đựng nhiều tâm tư, chính vì như vậy cô mới cho người theo dõi Minh Vũ.

    * * *

    Qua ngày hôm sau..

    Tại sân bay Tiểu Hi đang làm thủ tục đi qua Anh Quốc, trước khi cô bước vào cổng Tiểu Hi dừng lại một nhịp, cô hít một hơi sâu cô nuốt một ngụm rồi đi vào cách công, đi tìm sự thật của một chuyên.

    Ngồi trên chuyến bay cô đã suy nghĩ rất nhiều nếu sự thật quá tàn nhẫn thì sao? Nếu như thật sự Huỳnh Gia nuôi dưỡng cô có mục đích thì sao, liệu cô có vượt qua nỗi thật sự này hay không?

    Trong khoản thời gian dài tư Hồng Kông bay đến nước Anh, thì cuối cùng cũng đến nơi mà cô cần đến.

    Đứng trước cửa chính của Huỳnh gia cô nhìn vào rất lâu, rất lâu, lâu đến mức cô cũng không biết mình đứng đó đã bao lâu rồi, Tiểu Hi biết rất rõ chỉ cần cô bước qua cánh cửa này thì mọi sự thật sẽ được bơi bày.

    Cô đứng ở ngoài suy ngẫm một lúc rồi cuối cùng lấy hết can đảm đi vào, vừa đi vào đại sảnh Tiểu Hi liền nhìn thấy ba mẹ cô, trong lòng cô nổi lên một niềm chua xót không nguôi.

    Huỳnh Trương nhìn thấy Tiểu Hi đi vào, ông liền vui mừng: "Tiểu Hi sao con đến mà không báo trước?"

    Tiểu Hi nghe hỏi ông hỏi như vậy, cô cố nén lòng nhìn ông: "Tự nhiên con nhớ ba mẹ quá, nên con qua không báo trước."

    Cô nói xong liền đi bên Ái Như ngồi xuống, cô tựa đầu vào vai bà: "Mấy năm này sức khỏe mẹ vẫn ổn chứ?"

    Không hiểu tại vì sao khi cô vừa thấy Ái Như, thì lại muốn như lúc nhỏ được tựa vào bà mà nhõng nhẽo, dù rằng cô biết ngày hôm nay cô về thì liệu những thứ mang tên tình thân điều không còn.

    Ái Như thấy con gái cưng của mình đang tựa vào vai mình, bà ôm lấy cô cưng chiều nói: "Mẹ khỏe, lâu rồi con cũng không đến thăm mẹ, mẹ cũng nhớ con lắm.

    Tiểu Hi nghe được Ái Như nói nhớ cô trong lòng cô đau mà khôn xiết, lần này mục đích cô về không phải thăm họ, mà là tìm ra sự thật về thân thế của cô.

    Huỳnh Trương ngồi một bên nhìn qua ông để ý, thấy được lần này Tiểu Hi về có cái gì đó không còn như trước, nhìn vào đôi mắt của cô dần như đã không còn sự vui tươi, thay vào đó là sự trậm lặng mà từ trước đến giờ ông chưa hề thấy ở cô.

    Ông nâng ly trà trước mặt lấy uống một ngụm, không hiểu sao trong ông lại lo lắng như vậy, tựa như có một cơn sóng lớn sẽ ập đến bất cứ lúc nào.

    * * *

    Đêm hôm ấy Huỳnh Trương đang đứng bên ngoài nhìn ngắm bầu trời đêm, Tiểu Hi từ phía sau nhìn thấy bóng của ông, cô nhẹ nhàng đi đến bắt chuyện với ông.

    Tiểu Hi từ phía sau gọi ông:" Ba sau khuya rồi ba chưa ngủ? "

    Huỳnh Trương nghe tiếng cô liền xoay người lại:" Con cũng chưa ngủ mà? "

    Cô cầm trên tay ly nước trái cây đi đến hành lan:" Mấy hôm trước anh hai bị tai nạn. "

    Ông nghe như vậy liền lo lắng hỏi:" Minh Vũ hiện giờ sao rồi? "

    Tiểu Hi nhìn thấy ông lo lắng như vậy, liền vội vàng giải thích:" Giờ anh đã không sao, ba đừng lo lắng mà hưởng đến sức khỏe. "

    Huỳnh Trương gật đầu, Tiểu Hi tiếp tục nói:" Nhưng có một việc con không hiểu. "

    Cô xoay lại nhìn ông:" Con và anh hai sao lại không cùng nhóm máu? "

    Nghe cô nói như vậy thì ông cũng đã hiểu cô bắt đầu nghi ngờ về thân thế mình rồi, mọi chuyện đã qua rồi ông thật không muốn nhắc đến nữa, ông biết ông là kẻ có lỗi vì vậy ông luôn cố gắng bù đắp cho cô.

    Huỳnh Trường cố gắng lấy lại bình tĩnh:" Sao lại có thể như vậy? Hai điều là con ruột của ba mẹ mà. "

    Tiểu Hi chỉ nghe thôi cũng biết Huỳnh Trương đang cố ý dấu gì đó:" Nhưng.. "

    Ông khẽ vỗ vai cô:" Thôi đi ngủ đi con, trễ lắm rồi với ba ra ngoài lâu mẹ con sẽ lo đó."

    Nói xong ông không chờ cho cô nói gì thêm, mà xoay người cất bước về phóng.
     
  2. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97
    Chương 11: Nơi Anh Quốc.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97
    Chương 12: Quan Tâm Lo Lắng.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng một 2022
  4. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97
    Chương 13: Thấu Hiểu Tâm Tư.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97
    Chương 14: Phát Hiện Sự Thật

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97
    Chương 15: Chỗ Tựa Từ Hữu Trạch.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi thủ tục hoàn tắt cô được người của đưa về Hông Kông, giờ cô rất rối, rất hận người nhà họ Huỳnh đã lừa gạt giấu giếm cô bấy lâu.

    Hữu Trạch khi nhận được điện thoại hắn liền sắp xếp, và đích thân ra sân bay chờ đón cô, chỡ khoản mấy tiếng đồng hồ thì Tiểu Hi xuất hiện, nhìn thấy cô không hiểu sao tim hắn đau nhói.

    Nhìn cái bóng dáng kia của cô không hiểu sao hắn lại không kìm được, mà ôm chầm lấy cô ngay tức khắc, Tiểu Hi đang bị sự thật kia làm cho mình gục ngã.

    Nên vời cảm nhận được hơi ấm từ hắn, trong lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, Tiểu Hi cũng đưa tay ôm lấy hắn người cô ngã vào hắn, trên khéo mắt cô khẽ có nước mắt rơi.

    Hữu Trạch cảm nhận được vai áo mình ẩm ướt, hắn đẩy người cô ra một chút thì nhìn thấy được, những giọt nước mắt động lại trên khóe mắt,

    Hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt kia: "Cô có chuyện gì sao?"

    Tiểu Hi không trả lời mà hỏi lại: "Tôi có thể đến nhà anh ở tạm không?"

    Hữu Trạch không nói gì chỉ gật rồi đưa cô lên xe, khi đã đến nhà hắn liền cho người dọn dẹp cho cô một cănh phòng sạch sẽ, dì Băng đã làm việc nhà hắn cũng khá lâu.

    Tiểu Hi cũng thường ở lại nhà hắn cho nên dì cũng biết tính cô, vì thế việc sấp với ý thích của cô, Tiểu Hi vời vào nhà là muốn vào phòng nghỉ ngơi.

    Hữu Trạch nhìn cô lên trên lầu, hắn quay người nhìn dì Báng nói: "Dì giúp tôi mua một ít đồ cho Huỳnh tiểu thư."

    Dì Băng nghe xong gật đầu liền đi ra ngoài, khi đã canh dẫn xong hắn liền lên trên, hắn mở cửa phòng đi vào ngồi xuống bên giường cô, nhìn cô đang nhưng hắn vẫn cảm nhận được cô đang có việc không vui.

    Hữu Trạch đưa tay vén mái tóc của cô (Tiểu Hi em thật sự đã xảy ra chuyện gì chứ? Anh thật sự rất lo lắng em có biết không)

    Càng nhìn hắn càng thấy lo lắng không, quen nhau đã lâu như vậy rồi, hắn quả thật chưa bao giờ thấy Tiểu Hi như vậy cả, trong mắt hắn cô hằng như không hề biết buồn.

    Lần này nhìn cô buồn như vậy có lẽ cô đã gặp một cú sóc không nhỏ rồi, ngồi một lúc rồi hắn cũng phải ra ngoài, vì dù sao cô đang ngủ hắn cũng không tiện ở lại lâu.

    * * *

    Tiểu Hi sau khi ngủ một giắc sâu rồi thức dậy, cô vén chăn ngồi dậy thì thấy đã chuẩn bị đồ cho cô, Tiểu Hi ngồi dậy đi đến bàn lấy bộ đồ rồi đi vào phòng tắm.

    Sao khi tắm rửa rồi đi xuống dưới nhà, nhìn thấy Hữu Trạch đang ngồi trong phòng ăn, cô liền đi qua ngồi xuống.

    Tiểu Hi nhìn hắn đưa đôi mắt u buồn: "Tôi đang có mối thù anh có thể giúp tôi được không?"

    Hữu Trạch nhìn cô không hỏi lý do liền đồng ý: "Chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ giúp."

    Cô gật đầu lạnh lùng và nói: "Được, nếu anh giúp được tôi trả món nợ này, tôi mãi không quên ơn của anh đâu."

    Hữu Trạch nắm lấy tay cô: "Cô hiểu tôi mà Tiểu Hi."

    Tiểu Hi thấy hắn nắm tay mình nhưng cô không hề đá động gì, việc cô chọn hắn giúp mình thì cô biết mình phải đánh đổi gì, với lại tấm lòng của hắn không phải cô không biết.

    Không hiểu xong Tiểu Hi chỉ cảm nhận từ hơi âm của hắn, trong lòng cô lại cảm thấy an tâm hớn hẳn, cũng phải thôi những lúc cô không vui thì người bên cạnh cô chỉ có hắn.

    Hữu Trạch sau khi nhìn thấy cô trong giấc ngủ mang một niềm nỗi sầu, và từ giây phút ấy hắn quyết sẽ không bao giờ để cô phải buồn, hắn sẽ dùng tình yêu mà hắn đã chôn dấu.

    Để sưởi ấm cô hết cả cuộc đời này, chỉ cân cô muốn hắn sẽ tất cả vì cô dù việc ấy có khó đến đâu, hắn se mạnh giản mà nói tiếng yêu cô, và giữ cô bên cạnh mãi.

    Hữu Trạch vẫn giữ tay mình trên tay cô mà xoa lấy, hắn đang thầm nhận định từ đây hắn sẽ không bao giờ buông tay cô nữa.

    Dì Băng đi đến thấy hắn nắm đi tay cô, dì liền lến hằng giọng, nghe tiengs hằn liền buông tay cô ra, tuy nói hắn rất phong lưu nhưng với cô hắn phải giữ danh cho cô.

    Dì bước đến cuiis người một chút: "Thưa Triểu, tiểu thư giờ đã ăn tối chưa tôi mang thức ăn lên."

    Hữu Trạch gật đầu: "Được rồi dì manh lên đi."

    Nghe xong bà liền mang thức ăn lên, rồi bà tiếp tục đi làm việc nhà, khi thức ăn được mang lên cô và hắn ăn tối.

    Sau Tiểu Hi bỏ đi rồi Huỳnh Trường và Ái Như ở lại lo lắng vô cùng, hai ông bà không biết làm sao liền gọi về cho Minh Vũ, hắn nhân được điện thoại của ba mẹ.

    Minh Vũ liền sửng sốt, Tiểu Hi về Hồng Kông nhưng sao lại không về nhà, vậy cô đã đi đâu điều càng khiến hắn không ngờ đến, Tiểu Hi mà hắn thương yêu nhất lại không phải là em ruột của mình,

    Giờ đây hắn chẳng khác nào là kẻ quãng trí, nhưng đi tìm một lúc rồi mới nhớ Triệu Hữu Trạch, chắc chắn là ở đó vì khi có chuyên không vui, hay cãi nhau với hắn là đến đó thôi.

    Minh Vũ liền chạy xe đến nhà họ Triệu, nhưng khi đến nơi hắn liền ấn chuông thế rooid Hữu Trạch đi ra.

    Mình Vũ nhìn hắn và hỏi: "Tiểu Hi đâu?"

    Hữu Trạch nhìn hắn mang vẻ mỉa mai nhìn hắn: "Sao anh lại hỏi tôi câu này?"

    Minh Vũ vốn dĩ từ lâu đã không thích hắn rồi, nay lại nghe thêm những lời châm chọc: "Đừng giả ngây, tôi nó đang ở đây, gọi nó ra mau."

    Hắn nhìn Minh Vũ mà nhếch môi cười: "Nhưng cô ấy không muốn gặp ai nhất là người họ Huỳnh."
     
  7. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe được những lời nói đó Minh Vũ càng không hiểu hơn, vì sao Tiểu Hi lại không muốn nhìn thấy người nhà họ Huỳnh, ở trong điện thoại ba mẹ hắn không hề nói rõ,

    Chỉ bảo là cô không phải con ruột của Huỳnh gia và đã bỏ đi, còn mọi chuyện thật hư ra sao hắn hoàn toàn không rõ.

    Tiểu Hi ở bên trong nhà nhìn ra, cô thấy Minh Vũ đến liền nhớ đến lúc trước khi hắn chọc giận cô, cũng sẽ đi tìm cô như vậy nghĩ đến đó khóe mắt cô lại cay.

    Tiểu Hi cô thật lòng thương hắn dù rằng cô hay chọc tức hắn, nhưng khi Minh Vũ xảy ra chuyện thì cô là người lo lắng nhất, giờ thì tình anh em đã không còn.

    Cô buộc phải đòi lại món nợ mà Huỳnh gia nợ cô, vì thế hắn cũng không còn là anh trai cô nữa, mà là con của kẻ thù.

    Nói chuyện lúc Minh Vũ không gặp được Tiểu Hi mà cứ bị Hữu Trách khích tướng, trong lòng thấy không thỏa đáng liền rời đi.

    Khi thấy hắn đi rồi Tiểu Hi cũng từ từ bước ra, cùng lúc ấy Hữu Trách cũng đi vào, hắn hướng Tiểu Hi: "Hắn ta đi rồi."

    Tiểu Hi nhìn hắn với đôi mắt u buồn hướng về nơi xa xôi: "Tôi biết rồi."

    Hữu Trạch đi đến ôm lấy vai cô: "Em yến tâm lời tôi đã hứa với em, tôi chắc chắn sẽ làm được."

    Tiểu Hi nằm trong lòng hắn gật đầu, bây giờ ngoài hắn ra cô không còn gì nữa, và cô cũng không biết tương lai của mình sẽ đi đâu về đâu.

    Nếu như trả thù xong thì cô còn gì để luyến lưu nữa? Tình thân thì đã mất còn tình yêu thì cô không đủ tư cách nữa, vì một khi cô đã nhờ Hữu Trạch giúp cô thì tất nhiên cô cũng biết nên trả lại hắn thứ gì.

    Và khi điều ấy được đôi trao thì tức tiết trinh của cô cũng không còn, thì cô còn tư cách gì để nói yêu thương? Nhưng cô không hối hận vì đã chọn hắn.

    Trước khi mỗi lần xảy ra chuyện hắn điều giúp cô giải quyết mọi chuyện, với lại cô rất hiểu tâm tư của hắn như thế nào, cho hắn không bao giờ tiệt được.

    Dù rằng khi xong việc cô sẽ rời đi vì cô không lừa gật hắn, hiện giờ tim cô đã chết rồi Tiểu Hi không còn có thể yêu ai được nữa, nghĩ đến đó cô lại nhỏ lệ trong lòng hắn.

    Hữu Trạch đang ôm lấy Tiểu Hi cảm nhận được ngực mình ẩm ướt, hắn liền đẫy cô ra nhìn thấy mí mắt cô ẩm ướt hắn liền đưa tay, lau đi những giọt nước mắt đang động trên mi mắt cô.

    Không hiểu sao nhìn cô như vậy hắn lại muốn đặt lên cô một nụ hôn, nhưng muốn an ủi cô như một đôi thì nhân thật, nghĩ đến đó hắn liền đưa tay nàng cằm cô đặt đó một nụ hôn.

    Tiểu Hi cảm nhận được Hữu Trạch hôn mình, cô có chút bất ngờ nhưng rồi cũng đáp trả, hơi ấm của hắn truyền vào người cô khiến cô cảm để chịu hơn rất nhiều.

    * * *

    Sau mấy ngày từ lúc Minh Vũ đến tìm thì Tiểu Hi rời vào im lặng, cả ngày cô không nói gì cả, chỉ ở mãi trong phòng không hề nói chuyện, điều này khiến Hữu Trạch lo lắng không thôi.

    Tiểu Hi đang ăn cơm cùng hắn, đang ăn Hữu Trạch lên tiếng: "Tôi đã sắp xếp xong tất cả rồi, chỉ cần em gật đầu tôi sẽ tiến hành ngay."

    Tiểu Hi đang dùng đũa sơi từng hạt cơm rồi lên tiếng: "Cứ làm theo ý anh đi, tôi muốn họ phải trả giá."

    Hữu Trạch nhìn thấy biểu hiện của cô, hắn liền nắm lấy tay cô, nhìn cô như vậy hắn thật sự rất đau lòng: "Em như vậy, tôi muốn nhìn em như xưa."

    Cô nghe được như vậy liền rút tay lại, vì cô biết mình không thể mỉm cười như xưa, hắn nhìn thấy tay cô rút lại thì chính hắn cũng hiểu cô đã khác.

    Điều này hắn không hề muốn nhưng tổn thương mà Huỳnh gia danh cho cô, nghĩ đến điều ấy càng khiến hắn thêm phần tức giận, hắn quyết lòng không thể để cho nhà họ Huỳnh yên tâm.

    Hắn nắm chặt tay của mình lại, hắn quyết phải mang lại nụ cười cô trở về, không ai có quyền tước đi nụ cười của cô, dù là bất cứ ai đi chân nữa.

    Sau khi được sự đồng ý của Tiểu Hi hắn liền bắt đầu kế hoạch tấn công Huyỳnh gia, Hữu Trạch đã cho người tạo một công ty ma, nhưng hắn làm vô cùng sạch sẽ.

    Vì cái hắn muốn là dụ Huỳnh gia cùng công ty ma này hợp tác, sẽ cái bẫy mà Hữu Trạch cài chắc chắn, sẽ khiến Huỳnh gia tan gia bại sản.

    Trong lúc kế hoạch được tiến hành thì người của Huỳnh gia, luôn tìm đến cô để giải thích chuyện năm xưa, nhưng Tiểu Hi lại luôn trốn tránh không để cho họ gặp hoặc giải thích.

    Giờ trong lòng đang rất thông hận thế nên, cô không thế đối diện với họ, nếu không cô thật sự sẽ giết chết họ để trà thù cho mối hận.

    * * *

    Hôm nay cũng như mọi khi Tiểu Hi ngồi bên khung cửa sổ đứng, nhìn ra bên ngoài một bầu trời đêm tối mịt, trong màn đêm kia như có sự u buồn như tâm trạng cô hiện tại.

    Hữu Trạch đi ngang qua thì nhìn thấy cô ngồi đó với tâm sự buồn, hắn liền đi qua ngồi xuồng bên cạnh cô, hắn đưa tay áp vào mặt cô nhẹ nhàng lau khóe mắt của cô.

    Hắn cúi người qua hôn lên trán của Tiểu Hi, như một lời an ủi hắn dành cho cô, sau khi trao tặng nụ hắn nhìn thẳng vào cô, từ ánh của hắn cô cũng nhìn thấy hắn rất lo lắng,

    Cô không muốn nhìn thấy hắn như vậy, vì cô biết hắn quá lo cho cô nên mới phiền muộn như vậy, Tiểu Hi đưa tay ôm lấy mặt của hắn cô nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

    Sự chủ động này của Tiểu Hi khiến Hữu Trạch có bội phần bất ngờ, vì từ trước đến nay hắn luôn là người chủ động, nhưng hôm nay cô lại chủ động hôn hắn,

    Hữu Trạch nghĩ cô đang buồn nên muốn được an ủi, hắn cũng ôm lấy cô rôi đáp trả lại nụ hôn mà cô trao tặng, cả hai cươn nhiết đpá tar nhau trong men tình mộng ái.

    Nhưng có lẽ Tiểu Hi muốn nhân cơ hội này trả ơn hắn, nên nụ hôn cứ mãi day dứt như chưa có điểm dừng, Hữu Trạch cứ hôn như vậy hắn sắp không khống chế được mình liền đẫu cô ra.

    Hữu Trạch nhìn nói: "Tiểu Hi đừng."

    Tiểu Hi nhìn hắn nắm lấy tay hắn: "Hữu Trạch hãy đền đáp anh được không?"

    Nói xong cô lại tiến đến nhưng hắn lại đẩy cô lui: "Không được, tôi muốn em hạnh phúc không phải là muốn chuyện này."

    Nghe như vậy cô ôm lấy hắn: "Vì sao vậy? Tôi biết anh thích tôi lâu rồi."

    Hắn đưa tay xoa vai cô như cưng chiều một món bảo vật vô giá: "Phải, nhưng không có nghĩa là tôi phải chiếm đoạt em."

    Tiểu Hi nhìn hắn không khỏi xót thương, vì sao chứ? Chẳng hắn không trọng về chuyện nam nữ sao? Vì sao hắn lại không có lòng chiếm hữu với cô?

    Chẳng lẽ tình hắn dành cho cô không phải tình yêu? : "Vì sao chứ, yêu một người chẳng phải là muốn có người đó hay sao?"

    Hắn đưa tay xoa nhẹ lên mặt cô: "Phải, em không sai, khi yêu một ai đó họ thường muốn chiếm hữu đối phương, nhưng tôi thì khác, tôi muốn em hạnh phúc muốn mãi mãi ở bên tôi, tôi càng không muốn việc có em là một sự trao đổi."

    Nghe thấy những lỡi đó không hiểu sao, khóe mắt cô lại rơi giọt lệ buồn, Hữu Trạch thấy thế liền đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ kia.

    Và không nói lời liền ôm cô trong lòng để an ủi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...