Thả Hồn Tương Tư Anh lắm buồn em cũng ngập buồn Một trời thương nhớ vọng hai chuông Âm vang não nuột hòa thêm nuột Đốt cháy đôi ta nỗi đoạn trường! Ai nỡ xuôi chi cảnh lỡ làng Non ngàn sừng sững nuốt vầng trăng Bao la rộng lớn làm trăng khuất Lặng lẽ trồi ra, cũng sắp tàn Tha thiết tràn đầy cả trái tim Mà ôi! Chẳng thể hóa thành chim Bay về bến mộng tìm xây tổ Lại phải tương tư, thắt thẻo chìm Để rồi ngày tháng nhẹ nhàng trôi Khắc khoải, mênh mang nhớ một người Cứ mãi chập chờn trong trí não Bóng hình yêu dấu tận xa xôi! Thắm thoát hai mùa đã trải qua Xuân về hoa nở ngát hương đưa Hè sang bốc khói dòng sông chảy Dào dạt, bâng khuâng những xế tà.. Nay thu bảng lảng gợi niềm đau Vương vấn hằn sâu, chạnh thấy sầu Nhìn dãy lam chiều treo đỉnh mái Thời gian chầm chậm loãng vào đâu Em ơi! Chốn ấy cũng như đây Canh cánh tâm tư nỗi nhớ hoài Lỡ bến xe đời ta trễ chuyến Thôi thì! Mỗi độ.. Thả hồn bay.. 27/6/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Hoang Mang Nầy bạn hỡi! Hình như mang buồn bã Dưới ráng tà ngồi đó vẻ đăm chiêu Ta đang thổi phất phiêu lùa xác lá Bỗng chạnh lòng thương nhớ biết bao nhiêu! Nhớ thuở nào thật nhiều đan ý mộng Hai chúng mình quyện bóng vượt trùng khơi Bạn nói nói, cười cười, vui khuấy động Giữa khung trời lồng lộng ánh trăng soi Đôi lóng lánh ửng ngời tình sông núi Chí kiêu hùng vượt tới đỉnh non cao Yêu tha nhân dạt dào giăng phủ lối Nghĩa đong đầy vời vợi tận cùng sâu Rồi bất chợt đọng sầu nơi giữa trái Cảnh tác tan, đau nhói trọn tâm can Chuỗi lận đận cứ dần đeo đẳng mãi Để ngập tràn tê tái tím toàn thân Bạn âm thầm lang thang trên nẻo vắng Sỏi đá dầy trĩu nặng gót chân đơn Ngày canh cánh chập chờn cơn hụt hẫng Đêm lạnh lùng ngậm đắng quặn từng cơn!.. Ta đã mừng linh hồn xưa của bạn Nhập trở về, ngày tháng dựng khung mơ Phả u ám mịt mờ vào xa thẳm Hái ánh vàng trộn nắn những vần thơ.. Thế mà sao bây giờ nơi ánh mắt Hãy còn đây chất ngất nỗi buồn loang Khiến ta phải hoang mang trong khoảnh khắc Sợ rồi đây bạn có vỡ cung đàn? 29/6/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Để Phôi Phai Bạn Gió hỡi! Từ xa xôi vạn dặm Vượt phương ngàn mấy bận trở về đây Rồi lặng lẽ chiều nay bên lụn nắng Chợt hoang mang, hụt hẫng cánh trời mây! Nỗi lo lắng, lắc lay dòng tâm sự Chạnh tấc lòng, gợi nhớ thuở ngày xưa Tình thân thiết đậm đà giăng rộng mở Cõi thênh thang sáng tỏ bước xông pha Có những buổi vườn hoa nhìn ửng thắm Ta dạt dào say đắm sắc đan thanh Còn bạn thì lâng lâng xòe tay nắm Khiến thẹn thùng lấm tấm phấn rơi nhanh Bao trưa hè chói chang, bầu hực nóng Bạn giũ mình lồng lộng thổi ru êm Xoa mát ta, lim dim hồn bay bổng Say giấc nồng dưới bóng rậm truân chuyên Những ráng tà man miên dòng nghĩ ngợi Chuyện con đò, sớm tối khách sang sông Dưới sóng vỗ bập bồng, trên lam khói Bạn cùng ta rười rượi thả mênh mông Những đêm thu bềnh bồng trăm nỗi nhớ Bạn âm thầm lối ngõ phả du dương Phe phẩy lá cho sương long ánh tỏ Giúp lòng ta trăn trở bớt đau buồn.. Nay khoảnh khắc tơ vương sầu bảng lảng Chập chờn đưa một thoáng dưới trời mây Đường diệu vợi còn đây dài năm tháng Nhỏ chút niềm u ẩn nhẹ phôi phai.. 30/6/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Có Nghe Tiếng Hú Sao bỗng chiều nay thấy lạnh lùng Nỗi lòng trống vắng tợ như không Mới vừa tràn ngập bầu tâm sự Giờ chỉ chơi vơi giữa bập bồng! Có phải cạn dần những ý thơ Khi trăng tàn lụn rụng sau bờ Khung đen lấp ló từ thăm thẳm Trải ánh dương hồng, tỉnh giấc mơ Ta buồn, ta nhớ với ta thương Bóng dáng hồn ai dưới quạnh trường Khắc khoải, võ vàng ôm giá lạnh Nghẹn ngào, héo hắt gửi canh sương Để rồi ngày tháng vấn vương sâu Chắng gặp đôi hôm dạ luống sầu Thơ thẩn, vật vờ trên nẻo bước Lang thang, trĩu gót, biết về đâu? Giờ đây lặng lẽ ngắm mờ bay Lưu luyến trong tim vẫn đủ đầy Hay đã vơi nhiều theo gió thổi Từ từ bốc cạn thả trời mây? Phù vân! Tất cả chỉ phù vân Một thoáng xa xăm kéo lại gần Lại tiếp trôi vào nơi diệu vợi Nhạt nhòa chầm chậm rã loang tan Có phải vậy không? Hỡi! Hỡi tình Sao người chẳng nói, cứ làm thinh Có nghe da diết từ sâu thẳm Tiếng hú thê lương.. Gọi kiếm mình! 30/6/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Kể Từ Đây Anh đã nghe rồi tiếng của em Âm vang não nuột rải canh đêm Nghẹn ngào, nức nở, buồn hiu quạnh Da diết bâng khuâng trọn nỗi niềm! Dệt mối tơ lòng giữa gió trăng Vấn vương, thương nhớ tự bao lần Bỗng đâu bất chợt màn đen phủ Khắc khoải tâm can, luống võ vàng Bốn bề chầm chậm xám giăng đưa Mà gió phương nao chẳng đến lùa U ám ngập tràn treo tĩnh mịch Chơi vơi chiếc bóng dưới canh khuya Âm thầm lặng lẽ đợi mây trôi Nhịp đập con tim sóng gợn hồi Kỷ niệm tháng ngày bao ấm áp Ngậm ngùi, héo hắt, vọng xa xôi Và rồi thỉnh thoảng dạ em đau Nửa nghẹn tơ duyên lỡ nhịp cầu Nửa tái tê lòng.. Nghi lãng tử Ngại ngần, lo sợ vó câu mau!.. Em ơi! Canh cánh mãi trong anh Nỗi nhớ niềm thương lóng lánh vàng Ấp ủ tận cùng nơi tấc dạ Bao năm dõi kiếm nẻo thênh thang Lắm khi hóa bướm lượn vườn hoa Thưởng thức "Giang san" dãy ngọc ngà Ngắm nghía mê say hàng sắc thắm Ngửi làn hương tỏa thoảng ngân nga Rồi cũng bao lần trải nắng sương Thâu canh giá lạnh, góc bên đường Cánh hồn lữ thứ sầu man mác Mỏi gót phong trần, chỉ thấy chuông.. Bất ngờ gặp gỡ ảnh hồn "Ai" Dào dạt, lâng lâng nỗi nhớ hoài Một quả tim chai từ dĩ vãng Máu hồng chuyển động.. Kể từ đây.. 1/7/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Còn Đây Kiếp Thề Hồn yêu lặng lẽ trên đàng Hướng về phương ấy võ vàng, xót xa Ngọt ngào, thắm thiết, đậm đà Éo le định mệnh, chỉ là mộng mơ! Trăng thanh lấp lánh vật vờ Khuất sau rặng núi, chơ vơ góc trời Thời gian chầm chậm để rồi Vầng đông ló dạng, ánh trôi mịt mù Chiều tàn nhàn nhạt sắc thu Lá vàng phơi ngõ, lắc lư gót hài Tâm tư canh cánh u hoài Giọt sầu đọng mắt, giọt cay đọng niềm! Người ta nhẹ mái xuôi miền Mình thì ảm đạm, bóng thuyền vướng neo Tháng ngày khắc khoải đăm chiêu Bâng khuâng, thương nhớ, thêm nhiều khổ đau.. Cầu treo đã lỡ nhịp cầu Bờ sông hai bến, để sầu vấn vương Khiến ta ôm trọn khối buồn Canh khuya trăn trở, hàn sương tụ lòng Đêm đêm xoải cánh linh hồn Thênh thang gặp gỡ đầu non, đỉnh ngàn Cùng nhau thưởng thức cung đàn Dịu xoa héo hắt, ngỡ ngàng duyên tơ Sông ma nước chảy lững lờ Con đò năm cũ vẫn chờ đợi ai Em ơi! Hãy cố phôi phai Trần gian ngang trái.. Còn đây kiếp thề.. 3/7/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Anh Vậy! Còn Em? Em hỏi anh: Anh có yêu em không? Anh có nhớ em không? Em ơi! Làm sao có thể chẳng yêu em Khi ở bên trong tận nỗi niềm Cứ mãi dạt dào muôn xúc cảm Mỗi lần gặp gỡ hái trăng đêm! Làm sao có thể chẳng yêu em Bởi ngắm hình ai dưới ánh đèn Mắt phượng, mày ngài, làn tóc xỏa.. Cái gì lay động giữa con tim Làm sao có thể chẳng yêu em Mới bửa trước đây tựa góc thềm Bỏ buổi cơm chiều, hoài nghĩ ngợi Sợ "Ai" còn giận, dạ chưa yên!.. Và sao chẳng nhớ hỡi người thương Cứ mỗi tà buông chạnh thấy buồn Nhìn lác đác vàng phơi trước ngõ Nghe nằng nặng trái mối tơ vương Làm sao chẳng nhớ hỡi người thương Lặng lẽ hoàng hôn bước phố phường Nhộn nhịp, ồn ào như phảng phất Chỉ sầu man mác thả ngàn phương Làm sao chẳng nhớ hỡi người thương Khi bóng trăng thu rụng xuống đường Văng vẳng nỉ non ngoài kẻ đá Từ trong da diết, tụ thành sương.. Anh nhớ, anh yêu thật cõi lòng Dẫu rằng ảo ảnh quấn hàn đông Nhưng tin rồi sẽ thời luân chuyển Tiếng hẹn nghìn năm trở lại dòng.. Anh thì như vậy! Còn em sao? 4/7/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Có Phải Vậy Hông Em? Em thời như vậy! Anh vui không? Nghe hỏi mà anh thấy mủi lòng Cốc cốc một hơi phù mấy cục Bây giờ lại hỏi có vui không? Nhưng mà! Bị hỏi trả lời sao? Để một ai kia chẳng khóe trào Và một ai thì yên cái bụng Nghĩ suy thật kỷ, nói cho mau Ờ ờ! Ngẫm ngẫm từ từ coi.. Ạ ạ! Kha kha!.. đã hiểu rồi Bình tĩnh đừng lo âu nhé bạn Ơ nầy! Em hỡi! Hỡi em ơi! Anh vui! Và lại khá nhiều vui Vì được ai kia hết giận rồi Cũng lại thầm yêu cùng với nhớ Kèm theo.. An ủi.. "Khổ cho tui" Bởi khỏ cho u cái đỉnh đầu Rồi em kề cận xức thoa dầu Nhẹ nhàng êm ả dần xoa dịu Thầm tặng cho anh khối ngọt ngào Anh sẽ mơ màng cận sát em Lắng nghe nhịp đập của đôi tim Ngửi làn hương ngát từ da thịt Khiến lỡ choàng tay.. chầm chậm tìm Và rồi tiếp tục bị thêm sưng Kèm với.. Thầm ơ!.. Chớ có mừng Cũng thật gần bên thoa xức nóng Nhưng chà thật mạnh.. Để ảnh đừng.. Có phải vậy hông em? 5/7/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Thật Nhiều Cho Nhau Lắng nghe non nỉ của em Lòng anh dào dạt, êm đềm biết bao Chua chua chút xíu hôm nào Nay đà ửng chin, ngọt ngào mọng căng! Qua rồi thuở gió đùa trăng Đẩy mây loáng thoáng khung tầng quần xoay Để đêm thanh mát từng hồi Phủ giăng vệt xám, ngậm ngùi chơ vơ Giờ đây phả hết sầu lơ Lang thang chiếc bóng, thẫn thờ, lắc lay Chỉ còn hướng vọng trời mây Vấn vương, lưu luyến, duỗi bay cánh hồn.. Tìm vơi khắc khoải, héo hon Trải lòng xướng họa sớm hôm tặng mình Nửa đan gối mộng duyên tình Nửa phơi sáng tỏ, lung linh rạng ngời Đường trần cách biệt đôi nơi Mà như gang tấc đầy vơi ấm nồng Thuyền mơ nhẹ lướt xuôi dòng Trôi theo ngày tháng bềnh bồng thênh thang Dẫu bao thu đổ lá vàng Bâng khuâng tấc dạ, ngập tràn tái tê Trọn ôm tiếng hẹn câu thề Sắt son vẹn giữ, đợi về bến xưa Phôi phai trăn trở vào thơ Sưởi tan giá lạnh bên bờ quạnh hiu Chiều chiều rồi lại chiều chiều Niềm thương nỗi nhớ thật nhiều cho nhau.. 6/7/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) Diễn Đàn Văn Thơ
Bến Xưa Vẫn Đợi Anh ngồi lặng lẽ trưa nay Mở dòng thơ tím trước ngay mặt mình Ngâm nga chầm chậm "Chữ tình" Của hồn yêu dấu, đậm in quả hồng! Nỗi buồn len nhẹ vào lòng Thương thương nhớ nhớ bềnh bồng tâm tư Dạt dào xúc động vần thơ Chứa chan da diết, thẫn thờ gió trăng Để rồi tha thiết ngập tràn Mà Trời ơi hỡi! Lỡ làng mối duyên Để trên sóng nước con thuyền Lững lờ năm tháng về miền trùng khơi Tháng ngày héo hắt, chơi vơi Nhìn vàng lả tả, ngậm ngùi xót xa Thu phai cuốn ráng rụng tà Trải bầu ảm đạm, là đà khói sương Đàn tranh lảy khúc tơ vương Nỉ non réo rắt bên đường quạnh hiu Âm thanh loang vạt xế chiều Gió khua cành lá, liêu xiêu rã tàn! Yêu ơi! Anh muốn nói rằng Biết bao kỷ niệm vô vàn luyến lưu Nhưng giờ mây xám mịt mù Ánh trăng đành khuất, chu du đỉnh trời Không gian lững thững từng hồi Hàng che u ám tự thời trôi bay Phôi pha, khuây khỏa tháng ngày Nấu nung lửa sống thật đầy cho tim Non thề biển hẹn ước nguyền Hãy còn neo đó bóng thuyền đón đưa Du dương, êm ả bao giờ Bến thương xưa cũ vẫn chờ đợi ta.. 7/7/2018 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)