I want to talk about the first time I left home to start an independent life in Hanoi. It was about 7 months ago, I received the admission notice from the university. The next day I started to prepare everything including clothes, living expenses, books.. and the next morning I started on my way. My parents were both busy so I had to go alone. A week earlier, my uncle hired me a room for 2 people, I and a friend in Bac Ninh. That day, I had to do everything on my own, cleaning the house, shopping and cooking.. In the evening, the first time I felt the feeling of students going away from home. Instead of the excitement in the morning, I felt so lonely and missed my parents terribly. I called them over 1 hour. As soon as the call ended, I bursted into tears. This situation lasted for nearly a week, after that I got used to independent life. Now I can take care of everything myself and my parents don't need to worry too much about anything. I think this is one of the most memorable memories of my life. Dịch: Tôi muốn kể về lần đầu tiên tôi xa nhà để bắt đầu cuộc sống tự lập ở Hà Nội. Đó là khoảng 7 tháng trước, tôi nhận được thông báo nhập học từ trường đại học. Ngày hôm sau tôi bắt đầu chuẩn bị mọi thứ từ quần áo, chi phí sinh hoạt, sách vở.. và sáng hôm sau tôi bắt đầu lên đường. Bố mẹ tôi đều bận nên tôi phải đi một mình. Trước đó một tuần, chú tôi thuê phòng cho 2 người, tôi và một người bạn ở Bắc Ninh. Ngày đó, tôi phải tự làm tất cả mọi việc, từ dọn dẹp nhà cửa, đi chợ, nấu nướng.. Buổi tối, lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác của sinh viên xa nhà. Thay vì sự hào hứng buổi sáng, tôi lại cảm thấy cô đơn và nhớ bố mẹ kinh khủng. Tôi đã gọi cho họ hơn 1 giờ. Ngay khi cuộc gọi kết thúc, tôi đã bật khóc. Tình trạng này kéo dài gần 1 tuần, sau đó tôi quen dần với cuộc sống tự lập. Bây giờ tôi có thể tự lo liệu mọi thứ và bố mẹ tôi không cần phải lo lắng quá nhiều về bất cứ điều gì. Tôi nghĩ rằng đây là một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất của cuộc đời tôi.