

Học đi giữa giông bão để chờ bình yên
Tác giả: Phạm Thúy
Con vật lộn mòn cả tin yêu
Tập tọe giữ lấy hai từ bình yên trong đáy mắt
Bỗng chợt nhớ quên thời chắt chuyền tung tẩy
Hiên nhà ngắm những chiếc lá còn rơi.
Con mãi chạy miệt mài vào vòng xoáy cuộc chơi
Bật ứa ra những vụng về, nông nổi
Để nhiều khi chợt thấy mình có lỗi
Chênh chao hình khói quê nhà.
Con mãi ru hời những câu hát ê, a
Lại ảo tưởng mình chân thành, bận rộn
Cứ ngáo ngơ với ậm ừ "mình bận"
Rã rời khi bật thức giữa mùa ngâu.
Con vật lộn mà chẳng hết nông sâu
Lại đổ thừa cho số trời, duyên phận
Quên ầu ơ, cánh võng từng sờn nát
Đưa giấc hồng về lại cánh đồng quê.
Con mải mê chạy ngược đường với những cỏ may
Cứ tưởng sẽ có ngày mình không còn rong rêu, cũ kĩ
Nhưng hóa ra mình chỉ là vị kỷ
Giữ chặt trong tay bông cỏ đã khô giòn.
Con vật lộn mòn cả chính con
Tập tọe bình yên mà gặp trời giông bão
Cũng để nhận ra bình yên không thể ảo
Khi tim mình trầy trụa những vết mơ.
End
Tác giả: Phạm Thúy
Con vật lộn mòn cả tin yêu
Tập tọe giữ lấy hai từ bình yên trong đáy mắt
Bỗng chợt nhớ quên thời chắt chuyền tung tẩy
Hiên nhà ngắm những chiếc lá còn rơi.
Con mãi chạy miệt mài vào vòng xoáy cuộc chơi
Bật ứa ra những vụng về, nông nổi
Để nhiều khi chợt thấy mình có lỗi
Chênh chao hình khói quê nhà.
Con mãi ru hời những câu hát ê, a
Lại ảo tưởng mình chân thành, bận rộn
Cứ ngáo ngơ với ậm ừ "mình bận"
Rã rời khi bật thức giữa mùa ngâu.

Con vật lộn mà chẳng hết nông sâu
Lại đổ thừa cho số trời, duyên phận
Quên ầu ơ, cánh võng từng sờn nát
Đưa giấc hồng về lại cánh đồng quê.
Con mải mê chạy ngược đường với những cỏ may
Cứ tưởng sẽ có ngày mình không còn rong rêu, cũ kĩ
Nhưng hóa ra mình chỉ là vị kỷ
Giữ chặt trong tay bông cỏ đã khô giòn.
Con vật lộn mòn cả chính con
Tập tọe bình yên mà gặp trời giông bão
Cũng để nhận ra bình yên không thể ảo
Khi tim mình trầy trụa những vết mơ.
End