Chương 719: Tên Đạo Cảnh chết rồi Bấm để xem Tôi không biết đây là chiêu thức gì, nhưng cảm giác như thể mọi thứ xung quanh đều bị chặt đứt vậy, thậm chí đến cả đại đạo của tôi cũng không tiếp xúc với nó được. Trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, thủ đoạn của lão già này không chỉ khủng khiếp một chút thôi đâu. Hiện giờ tôi đã mất đi cảm nhận của đại đạo, chỉ còn sức mạnh Đạo Cảnh của cơ thể mà thôi, trong tay tôi vẫn còn một cái Cửu Châu đỉnh. Rầm rầm.. Cửu Châu đỉnh và luồng lực lượng kia va chạm với nhau, một luồng xung kích khủng khiếp đánh trúng cả người tôi, khiến tôi bị bật ra ngoài. Ngực tôi nhói một cái, nôn ra một ngụm máu. Tôi cảm nhận được lục phủ ngũ tạng trong người tôi cũng bị tổn thương. Nhưng tôi không hề suy sụp chút nào, vừa lùi lại phía sau mấy bước, tôi liền cảm nhận được cảm giác kia đã biến mất. Chứng tỏ thứ gọi là Thiên Cơ đoạn này không thể duy trì mãi mãi, nó cũng bị hạn chế về thời gian. Rõ ràng là đã hết thời gian phát huy tác dụng của nó rồi. Tôi lại cảm nhận được đại đạo của mình, liền vội vàng đứng dậy, đại đạo nhập thể. Tôi lao nhanh về phía trước. Nhìn lão giả đang đứng cách đó không xa, tôi lạnh lùng nói: "Lão già, chơi đủ chưa? Bây giờ tới lượt tôi." Dứt lời, tôi lướt nhanh về phía trước, lão già kia cũng không sợ tôi. "Hừ, thứ vô tri ảo tưởng." Lão già đó gầm lên một tiếng, ấn kết trong tay lão lại biến hóa một lần nữa, áo bào tung bay. Một tiếng vang lớn nổ ra, cả tôi và lão già kia đều bị đẩy lùi lại phía sau mười mét. Thần sắc lão già kia xấu đi, dường như ánh mắt lão nhìn tôi có chút thắc mắc. Sau đó, hắn nhìn bàn tay của mình, tôi biết hắn đang nghĩ gì. "Sao thế? Không nhận ra là thực lực của ông đây tăng lên rồi sao?" Tôi cười lạnh rồi lại xông lên. Đương nhiên là tôi không thể để ông ta có cơ hội lấy hơi được, bởi vì hiện giờ 24 tiết khí sát cơ của tôi đã phát huy tác dụng rồi, Thu Khô sát cơ làm thực lực của ông ta yếu đi, đã đến lúc tôi phát huy tầng sức mạnh cuối cùng rồi. "Hừ? Chẳng qua là cậu sử dụng bí thuật mà thôi. Tôi rất muốn xem thử, bí thuật này của cậu có để lại di chứng hay không?" "Để xem bị tôi đánh như vậy, cậu còn kiên trì được bao nhiêu lâu." Có vẻ như lão già kia không tin lời tôi nói. Ông ta cũng không cảm nhận được rằng không phải thực lực của tôi mạnh lên mà là thực lực của ông ta đã yếu đi dưới tác dụng của Thu Khô sát cơ. Cho nên, ông ta cho rằng chỉ cần kiên trì chờ tới khi bí thuật của tôi xuất hiện di chứng là tới giờ chết của tôi rồi. "Vậy thì phải xem xem ông có thể kiên trì đến lúc đó được hay không." Chiến Thần Kích xuất hiện, một ngôi sao khổng lồ lập tức xuất hiện sau lưng tôi. Trong nháy mắt, một tiếng vang lớn nổ ra tạo thành âm thanh đinh tai nhức óc. Cùng lúc đó, rất nhiều ngôi sao tấn công về phía lão già kia. Dưới sự tấn công của những ngôi sao này, tôi cũng nhanh chóng di chuyển. Thiên Thương nhất chỉ. Ánh sáng trắng xóa từ sau những ngôi sao phóng tới va chạm trúng một cái ấn kết hình tròn lại xuất hiện trước mặt lão già kia tạo thành những tiếng vang lớn. Tia lửa bắn ra, không gian xung quanh như thể biến thành một vực sâu khổng lồ đầy dung nham vậy. Tôi nhanh chóng áp sát ông ta, ngay lúc ấn kết hình tròn kia bắt đầu mờ đi, tôi lập tức tấn công vào đó. Phá.. Tiếng quát vang lên, ấn kết vỡ vụn. Thiên Thương nhất chỉ tiếp tục tấn công trực tiếp vào ông ta. Sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng khó coi. Ông ta cũng không ngờ sau đòn tấn công của tôi còn có một đòn tấn công khác, bởi vì rất khó để thực hiện hai đòn tấn công cùng một lúc, người bình thường không thể làm được. Ông ta khẽ nghiêng người, tránh được đòn tấn công và vị trí hiểm yếu trong chớp mắt, nhưng một cánh tay của ông ta cũng đã bị chặt đứt, máu bắn ra tung tóe. Sức mạnh của Thiên Thương nhất chỉ chặt đứt cánh tay ông ta khiến ông ta thảm thiết gào lên, lùi lại phía sau mấy bước. "Thái Sơn Áp Đính." Tôi hét lên một tiếng, ngưng tụ toàn bộ sức mạnh trên đỉnh đầu ông ta rồi cứ thế đè xuống. Cả người ông ta bị đè xuống mặt đất, tôi lập tức áp sát tới. Ông ta không nhúc nhích nổi, Chiến Thần Kích liền chém xuống. Nhưng ông ta vẫn có thể bộc phát ra một luồng lực lượng khủng khiếp, đẩy tung luồng lực lượng đang đè trên người ta rồi lùi lại phía sau. Nhưng Chiến Thần Kích vẫn kịp chặt đứt cánh tay còn lại của ông ta. Ông ta sợ hãi nhìn tôi, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà tôi lại có thể bạo phát luồng lực lượng vừa rồi, còn khiến ông ta không chống cự nổi. "Không đúng, không đúng, không phải cậu mạnh hơn, mà là sức mạnh của tôi bị yếu đi." Bây giờ ông ta mới phản ứng lại, không ngừng vừa lắc đầu vừa nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sát khí. Tôi khẽ nhếch miệng cười nhạt: "Bây giờ mới phát hiện ra ư? Đáng tiếc, quá muộn rồi." Dứt lời, tôi phóng nhanh về phía trước, Phù Du thân pháp được tôi đẩy lên tới trạng thái cực hạn, cả người tôi hóa thành hình rồng. Đồng tử mắt ông ta trừng lớn, ông ta đã không còn đủ sức lực để chống đỡ đòn tấn công này của tôi rồi. Tôi xoay người nhìn bóng người kia, ông ta vẫn đang sững sờ nhìn cái bụng của mình, nơi đó có một lỗ máu lớn. Cuối cùng, cả người ông ta không đứng nổi nữa rồi gục ngã. Khoảnh khắc ông ta gục xuống, tôi thở dài một hơi. Sau khi lục soát sạch sẽ thi thể ông ta, tôi cứ thế xách theo thi thể đó bay ra khỏi không gian chiến trận. Tôi cũng cảm nhận được di chứng từ cuộc chiến này bắt đầu có tác dụng rồi. Tôi cần nghỉ ngơi. "Vô Kị, con thắng rồi." Khi tôi xuất hiện bên ngoài Chiến Thần điện, mọi người nhìn tôi, ánh mắt mừng rỡ không diễn tả được bằng lời.