Bài viết: 1986 

Chương 649: Tức cảnh sinh tình
[HIDE-THANKS]Bên trong Ngũ Độc giáo vang lên từng tiếng hét thất thanh, tôi bước đến bên cạnh Hà Thù, nắm lấy tay cô ấy, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, chúng ta ra bên ngoài chờ."
Việc tiếp theo cứ để cho phân thân hoàn thành là được.
Tôi đưa Hà Thù ra bên ngoài, chưa đến mười phút sau, phân thân đã giải quyết hết người của Ngũ Độc giáo, lúc này đây, Ngũ Độc giáo hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Tôi mang Hà Thù trở lại Huyền Vũ tông, lần này, tôi thật sự cần chuẩn bị quay về thượng giới rồi.
Chuyện ở dưới hạ giới cũng đã xử lý gần hết, lần này rời đi, tôi cũng không biết bao giờ mới có thể trở lại.
Trở lại Huyền Vũ tông, khi tôi vừa định đi xung quanh dạo một chút, Huyên Nhi đã chủ động đến tìm tôi, xem bộ dạng của Huyên Nhi, có vẻ như cô ấy có chuyện muốn bàn bạc với tôi.
"Huyên Nhi, có chuyện gì vậy?"
Tôi nhìn Huyên Nhi hỏi, Huyên Nhi gật đầu, Nhị Cáp đứng bên cạnh Huyên Nhi, lúc này Nhị Cáp đã biến thành phiên bản mini, có lẽ Huyên Nhi nghĩ Nhị Cáp như thế này thì dễ thương hơn, điều quan trọng nhất là một dị thú ở thượng cổ như nó thậm chí còn không từ chối Huyên Nhi.
"Đại ca ca, em muốn trở về di tích thượng cổ một chuyến."
Lúc này, Huyên Nhi cũng trực tiếp nói với tôi vấn đề của cô ấy, cô ấy muốn trở lại di tích thượng cổ.
"Huyên Nhi, em trở lại đó làm gì?" Quay trở lại di tích thượng cổ thực ra cũng không có gì, bởi vì hiện tại bên trong đã thái bình cả rồi, nhưng bên trong di tích thượng cổ có thể nói đã không thích hợp để con người sinh sống nữa rồi, khí tức bên trong tràn ngập sự cuồng bạo.
Nếu cứ như vậy, trong tương lai thậm chí có lẽ di tích thượng cũng không cần thiết phải tồn tại nữa, cho nên tôi cũng rất tò mò Huyên Nhi muốn trở về di tích thượng cổ để làm gì.
"Em quay lại lấy đồ."
Huyên Nhi nở một nụ cười tinh quái, nhìn tôi nói. Nghe thấy vậy, tôi không hỏi thêm mà chỉ gật đầu.
"Vậy được thôi, anh đi với em."
Tôi không an tâm để Huyên Nhi đi một mình, mặc kệ cô ấy muốn làm gì. Dù hiện tại thực lực Huyên Nhi đang ở nửa Vực Cảnh nhưng tôi vẫn phải đi theo cô ấy, như vậy tôi mới an tâm. Chỉ cần tôi còn sống một ngày thì cam kết giữa tôi với Hoàng Phủ Xuyên tiền bối vẫn sẽ được giữ vững.
"Ừm, đại ca ca là tốt nhất!"
Huyên Nhi vui vẻ chạy đến ôm lấy cánh tay tôi, sau đó, tôi nói với Hà Thù về việc cùng Huyên Nhi đến khu di tích cổ để lấy đồ, hỏi cô ấy có muốn đi cùng hay không?
Nhưng mà, Hà Thù lại nói với tôi hai ngày nay cô ấy cảm thấy khí tức trong cơ thể có chút không ổn, có lẽ là dấu hiệu cô ấy sắp đột phá tiến vào cảnh giới Thần Hợp, cho nên sẽ không đi cùng tôi.
Vậy nên, tôi đã để cho Hà Thù ở lại Huyền Vũ tông tu luyện, cô ấy ở Huyền Vũ tông tuyệt đối an toàn. Tôi cùng Huyên Nhi làm xong việc sẽ trở lại đưa cô ấy cùng quay về Chiến Thần điện.
Hà Thù nghe tôi nói vậy thì gật đầu đồng ý.
Tôi đưa Huyên Nhi đến Ân gia. Hai ngày nay Ân Đình Đình thực sự rất bận, sau khi biết rằng tôi và Huyên Nhi sẽ vào khu di tích thượng cổ, Ân Đình Đình nói không có vấn đề gì, lát nữa cô ấy sẽ liên hệ với trưởng lão trong nhà.
Mặc dù tôi có thể trực tiếp đi vào khu di tích thượng cổ, nhưng dù sao đây cũng là nơi ở của Ân gia, tôi vẫn nên tôn trọng người khác.
"Nhân tiện, ở đây em có một chuyện, có chút không biết nên làm thế nào."
Lúc này, Ân Đình Đình ở trước mặt tôi nhìn tôi, rõ ràng cô ấy có hơi do dự, thấy dáng vẻ này của Ân Đình Đình, tôi hỏi cô ấy có chuyện gì vậy?
Sau đó, Ân Đình Đình nhìn tôi và nói: "Họ muốn để em làm gia chủ của Ân gia."
Do dự một lúc, Ân Đình Đình lại lên tiếng. Nghe vậy, lông mày tôi khẽ cau, Ân gia thực sự muốn Ân Đình Đình làm gia chủ sao?
Đây là điều mà tôi không ngờ tới.
Phải biết rằng thực lực hiện tại của Ân Đình Đình cũng đã là cảnh giới Thông Linh đỉnh cao, cũng sắp tiến vào cảnh giới Thần Hợp rồi.
Nhưng muốn làm gia chủ của Ân gia, thì cho dù là ở cảnh giới Thần Hợp, e rằng vẫn chưa đủ đi?
"Anh cũng biết, Ân gia bị tổn thất nặng nề. Có thể nói, tứ đại gia tộc đều tổn thất nặng nề, ít nhất cũng mất đi một nửa thực lực, cho dù là cấp dưới, trung cấp, thậm chí là thượng cấp đều bị tổn thất rất nhiều."
"Hơn nữa, em nghĩ nguyên nhân bọn họ muốn em làm gia chủ có lẽ là có liên quan đến anh."
Thấy tôi không nói, Ân Đình Đình tiếp tục lên tiếng, nhưng khi tôi nghe thấy cô ấy nói vậy, lại có chút sửng sốt.
Sau đó tôi hiểu ra, thân phận hiện tại của tôi quả thực có phần khác biệt, là đệ tử của Chiến Thần điện, hơn nữa trẻ tuổi như vậy đã là nửa Vực Cảnh rồi.
Ân Đình Đình và tôi lại có mối quan hệ như vậy, vậy nên họ mới muốn Ân Đình Đình làm gia chủ Ân gia.
"Nói cho anh biết em nghĩ như thế nào về việc này được không?"
Sau khi cân nhắc một lúc, tôi hỏi Ân Đình Đình. Thực ra, quyết định cuối cùng về vấn đề này nằm trong tay Ân Đình Đình. Vì vậy, tôi muốn biết trong lòng Ân Đình Đình nghĩ gì.
"Trước đây khi nhìn thấy hoàn cảnh trong nhà, em đã muốn tự mình điều khiển vận mệnh của chính mình, nhất định phải có tiếng nói trong gia tộc."
"Thế nhưng bây giờ, sau sự việc lần này, em mới phát hiện ra nguyên nhân khiến gia tộc trở nên nghiêm trọng như vậy là do những người Thánh Điện lén lút phá rối. Bây giờ sau sự việc này, em mới thấy gia tộc không đến nỗi như mình tưởng tượng."
"Hơn nữa, em cũng dần phát hiện ra rằng cuộc sống mà em muốn sống nhất, không phải như vậy."
Sau đó, Ân Đình Đình nhìn chăm chú vào tôi, sâu trong mắt cô ấy chuyển động một dòng cảm xúc. Sau khi nghe suy nghĩ của Ân Đình Đình, tôi có lẽ đã biết cô ấy đang nghĩ gì.
Hít một hơi thật sâu, tôi nhìn Ân Đình Đình và nói: "Vậy thì hãy nói với họ rằng cho dù em không ở lại Ân gia thì cũng vẫn sẽ luôn là người Ân gia. Về phần anh, thì anh chính là con rể của Ân gia."
Tôi vừa dứt lời, trên mặt Ân Đình Đình đột nhiên lộ ra vẻ dỗi hờn.
"Không biết xấu hổ, ai nói anh là con rể Ân gia hả?"
"Anh chờ một chút, em đi bảo trưởng lão mở cửa cho anh và Huyên Nhi."
Nói xong, Ân Đình Đình quay người bước nhanh đi, Huyên Nhi ở phía sau lưng tôi nhô cái đầu nhỏ ra.
"Đại ca ca, hình như em vừa thấy chị Đình Đình đỏ mặt."
Nghe vậy, tôi vội vỗ nhẹ đầu Huyên Nhi: "Đứa nhỏ này, đừng có thắc mắc nhiều như vậy."
Huyên Nhi lè lưỡi, ôm lấy Nhị Cáp chơi.
Vài phút sau, Ân Đình Đình quay lại và trực tiếp đưa tôi đến ngọn núi phía sau, nói rằng hai vị trưởng lão đã đợi tôi ở ngọn núi phía sau.
Lúc tôi đến nơi, hai vị trưởng lão mở cửa đã thay đổi, hai vị trưởng lão lần trước đã bị người trong Thánh Điện bắt đi rồi. Thấy tôi đến, hai vị trưởng lão đối với tôi vô cùng khách khí.
"Trần tiểu hữu."
Tôi khẽ gật đầu: "Làm phiền hai vị tiền bối rồi."
Trận pháp mở ra, sau khi tôi và Huyên Nhi vào bên trong, tôi đã nói với Ân Đình Đình rằng sau khi chúng tôi ra ngoài, chúng tôi phải trở về thượng giới, để cô ấy giải quyết công việc của gia tộc càng sớm càng tốt.
Tiến vào khu di tích thượng cổ, Huyên Nhi trực tiếp đưa tôi đến Phù Không thành, nhưng theo tôi biết, tất cả gia sản ở Phù Không thành đều đã có trong ấn ngọc kế thừa kia rồi mà?
Huyên Nhi chuyến này trở về, không lẽ là còn có thứ gì khác. Đến Phù Không thành, Huyên Nhi nhìn thành phố to lớn trước mặt, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến mất, trong ánh mắt hiện lên một làn sương mù.
Tôi có thể hiểu cảm giác của Huyên Nhi lúc này.
Nhị Cáp dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của Huyên Nhi, cọ vào ống quần của Huyên Nhi vài cái, phát ra tiếng rên rỉ.
"Nha đầu, đừng nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, từ bây giờ, anh, Nhị Cáp, còn có chị Đình Đình và chị Hà Thù của em, chúng ta đều là người thân của em."
Tôi bước đến bên cạnh Huyên Nhi, nhẹ giọng nói với cô ấy. Cuối cùng, tôi nhìn thấy trên khuôn mặt của Huyên Nhi lại lần nữa xuất hiện một nụ cười tươi.[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]Bên trong Ngũ Độc giáo vang lên từng tiếng hét thất thanh, tôi bước đến bên cạnh Hà Thù, nắm lấy tay cô ấy, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, chúng ta ra bên ngoài chờ."
Việc tiếp theo cứ để cho phân thân hoàn thành là được.
Tôi đưa Hà Thù ra bên ngoài, chưa đến mười phút sau, phân thân đã giải quyết hết người của Ngũ Độc giáo, lúc này đây, Ngũ Độc giáo hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Tôi mang Hà Thù trở lại Huyền Vũ tông, lần này, tôi thật sự cần chuẩn bị quay về thượng giới rồi.
Chuyện ở dưới hạ giới cũng đã xử lý gần hết, lần này rời đi, tôi cũng không biết bao giờ mới có thể trở lại.
Trở lại Huyền Vũ tông, khi tôi vừa định đi xung quanh dạo một chút, Huyên Nhi đã chủ động đến tìm tôi, xem bộ dạng của Huyên Nhi, có vẻ như cô ấy có chuyện muốn bàn bạc với tôi.
"Huyên Nhi, có chuyện gì vậy?"
Tôi nhìn Huyên Nhi hỏi, Huyên Nhi gật đầu, Nhị Cáp đứng bên cạnh Huyên Nhi, lúc này Nhị Cáp đã biến thành phiên bản mini, có lẽ Huyên Nhi nghĩ Nhị Cáp như thế này thì dễ thương hơn, điều quan trọng nhất là một dị thú ở thượng cổ như nó thậm chí còn không từ chối Huyên Nhi.
"Đại ca ca, em muốn trở về di tích thượng cổ một chuyến."
Lúc này, Huyên Nhi cũng trực tiếp nói với tôi vấn đề của cô ấy, cô ấy muốn trở lại di tích thượng cổ.
"Huyên Nhi, em trở lại đó làm gì?" Quay trở lại di tích thượng cổ thực ra cũng không có gì, bởi vì hiện tại bên trong đã thái bình cả rồi, nhưng bên trong di tích thượng cổ có thể nói đã không thích hợp để con người sinh sống nữa rồi, khí tức bên trong tràn ngập sự cuồng bạo.
Nếu cứ như vậy, trong tương lai thậm chí có lẽ di tích thượng cũng không cần thiết phải tồn tại nữa, cho nên tôi cũng rất tò mò Huyên Nhi muốn trở về di tích thượng cổ để làm gì.
"Em quay lại lấy đồ."
Huyên Nhi nở một nụ cười tinh quái, nhìn tôi nói. Nghe thấy vậy, tôi không hỏi thêm mà chỉ gật đầu.
"Vậy được thôi, anh đi với em."
Tôi không an tâm để Huyên Nhi đi một mình, mặc kệ cô ấy muốn làm gì. Dù hiện tại thực lực Huyên Nhi đang ở nửa Vực Cảnh nhưng tôi vẫn phải đi theo cô ấy, như vậy tôi mới an tâm. Chỉ cần tôi còn sống một ngày thì cam kết giữa tôi với Hoàng Phủ Xuyên tiền bối vẫn sẽ được giữ vững.
"Ừm, đại ca ca là tốt nhất!"
Huyên Nhi vui vẻ chạy đến ôm lấy cánh tay tôi, sau đó, tôi nói với Hà Thù về việc cùng Huyên Nhi đến khu di tích cổ để lấy đồ, hỏi cô ấy có muốn đi cùng hay không?
Nhưng mà, Hà Thù lại nói với tôi hai ngày nay cô ấy cảm thấy khí tức trong cơ thể có chút không ổn, có lẽ là dấu hiệu cô ấy sắp đột phá tiến vào cảnh giới Thần Hợp, cho nên sẽ không đi cùng tôi.
Vậy nên, tôi đã để cho Hà Thù ở lại Huyền Vũ tông tu luyện, cô ấy ở Huyền Vũ tông tuyệt đối an toàn. Tôi cùng Huyên Nhi làm xong việc sẽ trở lại đưa cô ấy cùng quay về Chiến Thần điện.
Hà Thù nghe tôi nói vậy thì gật đầu đồng ý.
Tôi đưa Huyên Nhi đến Ân gia. Hai ngày nay Ân Đình Đình thực sự rất bận, sau khi biết rằng tôi và Huyên Nhi sẽ vào khu di tích thượng cổ, Ân Đình Đình nói không có vấn đề gì, lát nữa cô ấy sẽ liên hệ với trưởng lão trong nhà.
Mặc dù tôi có thể trực tiếp đi vào khu di tích thượng cổ, nhưng dù sao đây cũng là nơi ở của Ân gia, tôi vẫn nên tôn trọng người khác.
"Nhân tiện, ở đây em có một chuyện, có chút không biết nên làm thế nào."
Lúc này, Ân Đình Đình ở trước mặt tôi nhìn tôi, rõ ràng cô ấy có hơi do dự, thấy dáng vẻ này của Ân Đình Đình, tôi hỏi cô ấy có chuyện gì vậy?
Sau đó, Ân Đình Đình nhìn tôi và nói: "Họ muốn để em làm gia chủ của Ân gia."
Do dự một lúc, Ân Đình Đình lại lên tiếng. Nghe vậy, lông mày tôi khẽ cau, Ân gia thực sự muốn Ân Đình Đình làm gia chủ sao?
Đây là điều mà tôi không ngờ tới.
Phải biết rằng thực lực hiện tại của Ân Đình Đình cũng đã là cảnh giới Thông Linh đỉnh cao, cũng sắp tiến vào cảnh giới Thần Hợp rồi.
Nhưng muốn làm gia chủ của Ân gia, thì cho dù là ở cảnh giới Thần Hợp, e rằng vẫn chưa đủ đi?
"Anh cũng biết, Ân gia bị tổn thất nặng nề. Có thể nói, tứ đại gia tộc đều tổn thất nặng nề, ít nhất cũng mất đi một nửa thực lực, cho dù là cấp dưới, trung cấp, thậm chí là thượng cấp đều bị tổn thất rất nhiều."
"Hơn nữa, em nghĩ nguyên nhân bọn họ muốn em làm gia chủ có lẽ là có liên quan đến anh."
Thấy tôi không nói, Ân Đình Đình tiếp tục lên tiếng, nhưng khi tôi nghe thấy cô ấy nói vậy, lại có chút sửng sốt.
Sau đó tôi hiểu ra, thân phận hiện tại của tôi quả thực có phần khác biệt, là đệ tử của Chiến Thần điện, hơn nữa trẻ tuổi như vậy đã là nửa Vực Cảnh rồi.
Ân Đình Đình và tôi lại có mối quan hệ như vậy, vậy nên họ mới muốn Ân Đình Đình làm gia chủ Ân gia.
"Nói cho anh biết em nghĩ như thế nào về việc này được không?"
Sau khi cân nhắc một lúc, tôi hỏi Ân Đình Đình. Thực ra, quyết định cuối cùng về vấn đề này nằm trong tay Ân Đình Đình. Vì vậy, tôi muốn biết trong lòng Ân Đình Đình nghĩ gì.
"Trước đây khi nhìn thấy hoàn cảnh trong nhà, em đã muốn tự mình điều khiển vận mệnh của chính mình, nhất định phải có tiếng nói trong gia tộc."
"Thế nhưng bây giờ, sau sự việc lần này, em mới phát hiện ra nguyên nhân khiến gia tộc trở nên nghiêm trọng như vậy là do những người Thánh Điện lén lút phá rối. Bây giờ sau sự việc này, em mới thấy gia tộc không đến nỗi như mình tưởng tượng."
"Hơn nữa, em cũng dần phát hiện ra rằng cuộc sống mà em muốn sống nhất, không phải như vậy."
Sau đó, Ân Đình Đình nhìn chăm chú vào tôi, sâu trong mắt cô ấy chuyển động một dòng cảm xúc. Sau khi nghe suy nghĩ của Ân Đình Đình, tôi có lẽ đã biết cô ấy đang nghĩ gì.
Hít một hơi thật sâu, tôi nhìn Ân Đình Đình và nói: "Vậy thì hãy nói với họ rằng cho dù em không ở lại Ân gia thì cũng vẫn sẽ luôn là người Ân gia. Về phần anh, thì anh chính là con rể của Ân gia."
Tôi vừa dứt lời, trên mặt Ân Đình Đình đột nhiên lộ ra vẻ dỗi hờn.
"Không biết xấu hổ, ai nói anh là con rể Ân gia hả?"
"Anh chờ một chút, em đi bảo trưởng lão mở cửa cho anh và Huyên Nhi."
Nói xong, Ân Đình Đình quay người bước nhanh đi, Huyên Nhi ở phía sau lưng tôi nhô cái đầu nhỏ ra.
"Đại ca ca, hình như em vừa thấy chị Đình Đình đỏ mặt."
Nghe vậy, tôi vội vỗ nhẹ đầu Huyên Nhi: "Đứa nhỏ này, đừng có thắc mắc nhiều như vậy."
Huyên Nhi lè lưỡi, ôm lấy Nhị Cáp chơi.
Vài phút sau, Ân Đình Đình quay lại và trực tiếp đưa tôi đến ngọn núi phía sau, nói rằng hai vị trưởng lão đã đợi tôi ở ngọn núi phía sau.
Lúc tôi đến nơi, hai vị trưởng lão mở cửa đã thay đổi, hai vị trưởng lão lần trước đã bị người trong Thánh Điện bắt đi rồi. Thấy tôi đến, hai vị trưởng lão đối với tôi vô cùng khách khí.
"Trần tiểu hữu."
Tôi khẽ gật đầu: "Làm phiền hai vị tiền bối rồi."
Trận pháp mở ra, sau khi tôi và Huyên Nhi vào bên trong, tôi đã nói với Ân Đình Đình rằng sau khi chúng tôi ra ngoài, chúng tôi phải trở về thượng giới, để cô ấy giải quyết công việc của gia tộc càng sớm càng tốt.
Tiến vào khu di tích thượng cổ, Huyên Nhi trực tiếp đưa tôi đến Phù Không thành, nhưng theo tôi biết, tất cả gia sản ở Phù Không thành đều đã có trong ấn ngọc kế thừa kia rồi mà?
Huyên Nhi chuyến này trở về, không lẽ là còn có thứ gì khác. Đến Phù Không thành, Huyên Nhi nhìn thành phố to lớn trước mặt, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến mất, trong ánh mắt hiện lên một làn sương mù.
Tôi có thể hiểu cảm giác của Huyên Nhi lúc này.
Nhị Cáp dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của Huyên Nhi, cọ vào ống quần của Huyên Nhi vài cái, phát ra tiếng rên rỉ.
"Nha đầu, đừng nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, từ bây giờ, anh, Nhị Cáp, còn có chị Đình Đình và chị Hà Thù của em, chúng ta đều là người thân của em."
Tôi bước đến bên cạnh Huyên Nhi, nhẹ giọng nói với cô ấy. Cuối cùng, tôi nhìn thấy trên khuôn mặt của Huyên Nhi lại lần nữa xuất hiện một nụ cười tươi.[/HIDE-THANKS]