Welcome! You have been invited by klllll to join our community. Please click here to register.
Chương 649: Tức cảnh sinh tình

[HIDE-THANKS]Bên trong Ngũ Độc giáo vang lên từng tiếng hét thất thanh, tôi bước đến bên cạnh Hà Thù, nắm lấy tay cô ấy, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, chúng ta ra bên ngoài chờ."

Việc tiếp theo cứ để cho phân thân hoàn thành là được.

Tôi đưa Hà Thù ra bên ngoài, chưa đến mười phút sau, phân thân đã giải quyết hết người của Ngũ Độc giáo, lúc này đây, Ngũ Độc giáo hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Tôi mang Hà Thù trở lại Huyền Vũ tông, lần này, tôi thật sự cần chuẩn bị quay về thượng giới rồi.

Chuyện ở dưới hạ giới cũng đã xử lý gần hết, lần này rời đi, tôi cũng không biết bao giờ mới có thể trở lại.

Trở lại Huyền Vũ tông, khi tôi vừa định đi xung quanh dạo một chút, Huyên Nhi đã chủ động đến tìm tôi, xem bộ dạng của Huyên Nhi, có vẻ như cô ấy có chuyện muốn bàn bạc với tôi.

"Huyên Nhi, có chuyện gì vậy?"

Tôi nhìn Huyên Nhi hỏi, Huyên Nhi gật đầu, Nhị Cáp đứng bên cạnh Huyên Nhi, lúc này Nhị Cáp đã biến thành phiên bản mini, có lẽ Huyên Nhi nghĩ Nhị Cáp như thế này thì dễ thương hơn, điều quan trọng nhất là một dị thú ở thượng cổ như nó thậm chí còn không từ chối Huyên Nhi.

"Đại ca ca, em muốn trở về di tích thượng cổ một chuyến."

Lúc này, Huyên Nhi cũng trực tiếp nói với tôi vấn đề của cô ấy, cô ấy muốn trở lại di tích thượng cổ.

"Huyên Nhi, em trở lại đó làm gì?" Quay trở lại di tích thượng cổ thực ra cũng không có gì, bởi vì hiện tại bên trong đã thái bình cả rồi, nhưng bên trong di tích thượng cổ có thể nói đã không thích hợp để con người sinh sống nữa rồi, khí tức bên trong tràn ngập sự cuồng bạo.

Nếu cứ như vậy, trong tương lai thậm chí có lẽ di tích thượng cũng không cần thiết phải tồn tại nữa, cho nên tôi cũng rất tò mò Huyên Nhi muốn trở về di tích thượng cổ để làm gì.

"Em quay lại lấy đồ."

Huyên Nhi nở một nụ cười tinh quái, nhìn tôi nói. Nghe thấy vậy, tôi không hỏi thêm mà chỉ gật đầu.

"Vậy được thôi, anh đi với em."

Tôi không an tâm để Huyên Nhi đi một mình, mặc kệ cô ấy muốn làm gì. Dù hiện tại thực lực Huyên Nhi đang ở nửa Vực Cảnh nhưng tôi vẫn phải đi theo cô ấy, như vậy tôi mới an tâm. Chỉ cần tôi còn sống một ngày thì cam kết giữa tôi với Hoàng Phủ Xuyên tiền bối vẫn sẽ được giữ vững.

"Ừm, đại ca ca là tốt nhất!"

Huyên Nhi vui vẻ chạy đến ôm lấy cánh tay tôi, sau đó, tôi nói với Hà Thù về việc cùng Huyên Nhi đến khu di tích cổ để lấy đồ, hỏi cô ấy có muốn đi cùng hay không?

Nhưng mà, Hà Thù lại nói với tôi hai ngày nay cô ấy cảm thấy khí tức trong cơ thể có chút không ổn, có lẽ là dấu hiệu cô ấy sắp đột phá tiến vào cảnh giới Thần Hợp, cho nên sẽ không đi cùng tôi.

Vậy nên, tôi đã để cho Hà Thù ở lại Huyền Vũ tông tu luyện, cô ấy ở Huyền Vũ tông tuyệt đối an toàn. Tôi cùng Huyên Nhi làm xong việc sẽ trở lại đưa cô ấy cùng quay về Chiến Thần điện.

Hà Thù nghe tôi nói vậy thì gật đầu đồng ý.

Tôi đưa Huyên Nhi đến Ân gia. Hai ngày nay Ân Đình Đình thực sự rất bận, sau khi biết rằng tôi và Huyên Nhi sẽ vào khu di tích thượng cổ, Ân Đình Đình nói không có vấn đề gì, lát nữa cô ấy sẽ liên hệ với trưởng lão trong nhà.

Mặc dù tôi có thể trực tiếp đi vào khu di tích thượng cổ, nhưng dù sao đây cũng là nơi ở của Ân gia, tôi vẫn nên tôn trọng người khác.

"Nhân tiện, ở đây em có một chuyện, có chút không biết nên làm thế nào."

Lúc này, Ân Đình Đình ở trước mặt tôi nhìn tôi, rõ ràng cô ấy có hơi do dự, thấy dáng vẻ này của Ân Đình Đình, tôi hỏi cô ấy có chuyện gì vậy?

Sau đó, Ân Đình Đình nhìn tôi và nói: "Họ muốn để em làm gia chủ của Ân gia."

Do dự một lúc, Ân Đình Đình lại lên tiếng. Nghe vậy, lông mày tôi khẽ cau, Ân gia thực sự muốn Ân Đình Đình làm gia chủ sao?

Đây là điều mà tôi không ngờ tới.

Phải biết rằng thực lực hiện tại của Ân Đình Đình cũng đã là cảnh giới Thông Linh đỉnh cao, cũng sắp tiến vào cảnh giới Thần Hợp rồi.

Nhưng muốn làm gia chủ của Ân gia, thì cho dù là ở cảnh giới Thần Hợp, e rằng vẫn chưa đủ đi?

"Anh cũng biết, Ân gia bị tổn thất nặng nề. Có thể nói, tứ đại gia tộc đều tổn thất nặng nề, ít nhất cũng mất đi một nửa thực lực, cho dù là cấp dưới, trung cấp, thậm chí là thượng cấp đều bị tổn thất rất nhiều."

"Hơn nữa, em nghĩ nguyên nhân bọn họ muốn em làm gia chủ có lẽ là có liên quan đến anh."

Thấy tôi không nói, Ân Đình Đình tiếp tục lên tiếng, nhưng khi tôi nghe thấy cô ấy nói vậy, lại có chút sửng sốt.

Sau đó tôi hiểu ra, thân phận hiện tại của tôi quả thực có phần khác biệt, là đệ tử của Chiến Thần điện, hơn nữa trẻ tuổi như vậy đã là nửa Vực Cảnh rồi.

Ân Đình Đình và tôi lại có mối quan hệ như vậy, vậy nên họ mới muốn Ân Đình Đình làm gia chủ Ân gia.

"Nói cho anh biết em nghĩ như thế nào về việc này được không?"

Sau khi cân nhắc một lúc, tôi hỏi Ân Đình Đình. Thực ra, quyết định cuối cùng về vấn đề này nằm trong tay Ân Đình Đình. Vì vậy, tôi muốn biết trong lòng Ân Đình Đình nghĩ gì.

"Trước đây khi nhìn thấy hoàn cảnh trong nhà, em đã muốn tự mình điều khiển vận mệnh của chính mình, nhất định phải có tiếng nói trong gia tộc."

"Thế nhưng bây giờ, sau sự việc lần này, em mới phát hiện ra nguyên nhân khiến gia tộc trở nên nghiêm trọng như vậy là do những người Thánh Điện lén lút phá rối. Bây giờ sau sự việc này, em mới thấy gia tộc không đến nỗi như mình tưởng tượng."

"Hơn nữa, em cũng dần phát hiện ra rằng cuộc sống mà em muốn sống nhất, không phải như vậy."

Sau đó, Ân Đình Đình nhìn chăm chú vào tôi, sâu trong mắt cô ấy chuyển động một dòng cảm xúc. Sau khi nghe suy nghĩ của Ân Đình Đình, tôi có lẽ đã biết cô ấy đang nghĩ gì.

Hít một hơi thật sâu, tôi nhìn Ân Đình Đình và nói: "Vậy thì hãy nói với họ rằng cho dù em không ở lại Ân gia thì cũng vẫn sẽ luôn là người Ân gia. Về phần anh, thì anh chính là con rể của Ân gia."

Tôi vừa dứt lời, trên mặt Ân Đình Đình đột nhiên lộ ra vẻ dỗi hờn.

"Không biết xấu hổ, ai nói anh là con rể Ân gia hả?"

"Anh chờ một chút, em đi bảo trưởng lão mở cửa cho anh và Huyên Nhi."

Nói xong, Ân Đình Đình quay người bước nhanh đi, Huyên Nhi ở phía sau lưng tôi nhô cái đầu nhỏ ra.

"Đại ca ca, hình như em vừa thấy chị Đình Đình đỏ mặt."

Nghe vậy, tôi vội vỗ nhẹ đầu Huyên Nhi: "Đứa nhỏ này, đừng có thắc mắc nhiều như vậy."

Huyên Nhi lè lưỡi, ôm lấy Nhị Cáp chơi.

Vài phút sau, Ân Đình Đình quay lại và trực tiếp đưa tôi đến ngọn núi phía sau, nói rằng hai vị trưởng lão đã đợi tôi ở ngọn núi phía sau.

Lúc tôi đến nơi, hai vị trưởng lão mở cửa đã thay đổi, hai vị trưởng lão lần trước đã bị người trong Thánh Điện bắt đi rồi. Thấy tôi đến, hai vị trưởng lão đối với tôi vô cùng khách khí.

"Trần tiểu hữu."

Tôi khẽ gật đầu: "Làm phiền hai vị tiền bối rồi."

Trận pháp mở ra, sau khi tôi và Huyên Nhi vào bên trong, tôi đã nói với Ân Đình Đình rằng sau khi chúng tôi ra ngoài, chúng tôi phải trở về thượng giới, để cô ấy giải quyết công việc của gia tộc càng sớm càng tốt.

Tiến vào khu di tích thượng cổ, Huyên Nhi trực tiếp đưa tôi đến Phù Không thành, nhưng theo tôi biết, tất cả gia sản ở Phù Không thành đều đã có trong ấn ngọc kế thừa kia rồi mà?

Huyên Nhi chuyến này trở về, không lẽ là còn có thứ gì khác. Đến Phù Không thành, Huyên Nhi nhìn thành phố to lớn trước mặt, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến mất, trong ánh mắt hiện lên một làn sương mù.

Tôi có thể hiểu cảm giác của Huyên Nhi lúc này.

Nhị Cáp dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của Huyên Nhi, cọ vào ống quần của Huyên Nhi vài cái, phát ra tiếng rên rỉ.

"Nha đầu, đừng nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, từ bây giờ, anh, Nhị Cáp, còn có chị Đình Đình và chị Hà Thù của em, chúng ta đều là người thân của em."

Tôi bước đến bên cạnh Huyên Nhi, nhẹ giọng nói với cô ấy. Cuối cùng, tôi nhìn thấy trên khuôn mặt của Huyên Nhi lại lần nữa xuất hiện một nụ cười tươi.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 650: Phù Không Thành thực sự

[HIDE-THANKS]"Đại ca ca, thực ra em cũng nghĩ như vậy."

"Thế nhưng khi nhìn thấy nhà của chính mình, em vẫn không kiềm chế được. Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ gặp lại được mẫu hậu và phụ vương nữa rồi."

Cô gái nhỏ này rất dễ khuyên bảo, nói cách khác, cô ấy rất hiểu chuyện, buồn thì buồn, nhưng đôi khi cô ấy cũng rất thỏa mãn, phải biết rằng, tất cả mọi người trong di tích thượng cổ này vẫn sẽ sống mãi trong lòng cô ấy.

Mà mạng sống của cô ấy là do Hoàng Phủ Xuyên tiền bối dùng bao nhiêu là nỗ lực, thủ đoạn mới đổi về được. Nếu cô ấy không sống tốt, thì những nỗ lực của cha mẹ cô ấy không phải đều vô ích rồi sao?

"Đừng lo, chỉ cần em sống tốt và hạnh phúc là được, đây mới là điều họ muốn thấy nhất. Em là tất cả đối với họ, không phải sao?"

Tôi xoa nhẹ đầu Huyên Nhi. Ở bên nhau đã một thời gian dài, giữa tôi và Huyên Nhi thành lập nên mối quan hệ tình thân không cùng huyết thống.

Tôi sớm đã xem cô ấy như là em gái của mình.

Cô bé này cũng rất đơn thuần, sau khi biết Hoàng Phủ Xuyên tiền bối đã giao phó cô ấy cho tôi, tôi có thể cảm nhận được cô ấy không hề đề phòng chút nào khi ở cạnh tôi, như thể cô ấy tin tưởng tôi hệt như tin tưởng Hoàng Phủ Xuyên tiền bối vậy.

"Em biết rồi mà đại ca ca, chúng ta đừng nói chuyện này nữa."

"Đại ca ca, không phải anh hỏi em muốn đến đây tìm thứ gì sao?"

"Lần này em trở lại di tích thượng cổ, chính là muốn mang theo thứ này đi."

Huyên Nhi vừa nói, vừa đưa một ngón tay chỉ vào Phù Không thành khổng lồ trước mặt, khi nhìn thấy động tác của Huyên Nhi và nghe những gì cô ấy nói, tôi có chút không kịp hồi thần.

"Không phải chứ, Huyên Nhi, em đang chỉ cái gì vậy?"

Tôi vẫn nhìn Huyên Nhi với vẻ mặt không dám tin, nghe tôi nói vậy, Huyên Nhi tiến lên trước một bước.

"Chính là thành phố trước mặt đó!"

"Anh, thành phố này, chính là một đại pháp khí siêu cấp đấy!"

"Nó còn mạnh hơn cả Huyền Thiên Ấn trong tay em cơ."

Huyên Nhi nhìn tôi đắc ý, cô ấy nói với tôi rằng đây là đại pháp khí khổng lồ do cha cô ấy tạo ra từ rất nhiều bảo vật, người đã tìm kiếm nhiều báu vật, trước đây, đất nước họ ở không được gọi là Phù Không thành mà chỉ là một quốc gia nho nhỏ..

Do bị nhiều thế lực chèn ép nên thường xuyên xảy ra chiến tranh.

Hoàng Phủ Xuyên đã bí mật tìm kiếm bảo vật trên khắp thế giới, cuối cùng đã tìm thấy một loại đá có thể trôi nổi.

Cuối cùng, Phù Không thành khổng lồ này sau khi được tạo ra có thể chứa được người dân của cả một đất nước, hơn nữa nó còn có thể lơ lửng trên không trung. Bản thân nó đã là một pháp khí cực mạnh, cho dù cường giả có mạnh đến mức nào cũng không thể nào phá vỡ trận pháp của Phù Không thành.

Có điều Huyên Nhi nói rằng trận pháp của Phù Không thành cần một nguồn năng lượng cực mạnh mẽ để kích hoạt, thế nhưng hiện tại Phù Không thành đã không còn năng lượng nữa nên trông rất bình thường.

"Trước đây thực lực của em không đủ, không thể luyện hóa Phù Không thành, nhưng hiện tại em đã ở nửa Vực Cảnh rồi, cho nên em muốn đem nó đi, khi nào có cơ hội tìm đủ năng lượng, nói không chừng em có thể khôi phục Phù Không thành về lại dáng vẻ huy hoàng trước đây."

"Đây là tác phẩm đáng tự hào nhất của phụ hoàng!"

Huyên Nhi nhìn chăm chú Phù Không thành trước mặt, ánh mắt cô lấp lánh ánh sao vàng, dáng vẻ của cô ấy hoàn toàn sùng bái Huyền Phủ Xuyên.

Nghe được những gì Huyên Nhi nói, chưa nói đến cô ấy, ngay cả trong lòng tôi cũng tự phát ra cảm giác sùng bái Hoàng Phủ Xuyên. Trời ạ, thành phố này thực sự là do Hoàng Phủ Xuyên từng chút từng chút một xây dựng nên sao?

Không thể không nói, trước mắt thì đây chắc chắn là người lợi hại nhất mà tôi từng thấy.

"Đại ca ca, em phải mất hai ba ngày mới có thể luyện hóa Phù Không thành. Anh phải đợi em đấy."

Lúc này Huyên Nhi nhìn tôi nói. Nghe vậy, tôi gật gật đầu, chuyện này không thành vấn đề, tôi vừa hay có thể tu luyện.

Huyên Nhi lướt vào bên trong đại điện của Phù Không thành, còn tôi khoanh chân ngồi bên ngoài đại điện và bước vào trạng thái tu luyện.

Tôi có thể cảm nhận được có một luồng sức mạnh trong cơ thể mình, thậm chí luồng sức mạnh này nếu tôi có thể dẫn nó ra thì nó sẽ khiến tôi trở nên mạnh hơn bao giờ hết. Tôi thậm chí đoán rằng sức mạnh này có lẽ có liên quan đến việc tôi đã tiến vào nửa Vực Cảnh rồi.

Nhưng sức mạnh này không dễ để tìm ra, vì vậy việc tu luyện tiếp theo của tôi là không ngừng tìm kiếm sức mạnh này trong cơ thể, hi vọng sẽ sớm tìm được sức mạnh rồi sau đó triệt để kích hoạt nó ra bên ngoài.

Sức mạnh của tôi đi đến từng ngóc ngách trong cơ thể để cảm nhận. Tôi cảm nhận rõ ràng sức mạnh yếu ớt kia đang lang thang trong cơ thể tôi, nhưng tôi dường như không thể hoàn toàn dẫn nó ra được.

Thậm chí không thể tìm thấy nguồn gốc của luồng sức mạnh này.

Sức mạnh này dường như có một nguồn gốc nằm ngay trong cơ thể tôi.

Trong vòng ba ngày, tôi ở trong mộng cảnh suốt hai ba tháng để cảm nhận, nhưng vẫn không tìm ra nguồn gốc của luồng sức mạnh này.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, thực lực của tôi đã được cải thiện rất nhiều, cảm giác này rất tốt.

Khi tôi bị Huyên Nhi đánh thức, tôi nhìn thấy nha đầu này đang vô cùng kích động.

"Đại ca ca, em đã luyện hóa xong toàn bộ Phù Không thành."

Nói xong, Huyên Nhi kéo tôi bay lên trời, sau đó, tôi thấy Phù Không thành khổng lồ trước mặt bắt đầu thu nhỏ lại với tốc độ nhanh chóng, sau đó, ngay trước mắt tôi, nó trực tiếp thu nhỏ lại bằng một bàn tay.

"Điều này.."

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi thực sự kinh ngạc, Phù Không thành này thật sự không phải huyền diệu bình thường đâu!

"Huyên Nhi, thứ này em tốt nhất nên cất cho kĩ, không được lấy ra chơi. Nếu để người khác biết được thứ này, nhất định sẽ có người muốn giành lấy."

Mặc dù tôi hiểu trong lòng Huyên Nhi cũng tự biết điều này, nhưng tôi không kìm đươc liền dặn dò Huyên Nhi.

Huyên Nhi nghiêm túc gật đầu đáp lại lời dặn dò của tôi.

"Em biết rồi mà anh, em chỉ cho anh biết thôi."

Huyên Nhi cười hớn hở, nhìn thấy dáng vẻ này cô ấy, tôi lắc đầu bất đất dĩ. Sau cùng, tôi và Huyên Nhi rời khỏi di tích thượng cổ.

Đối với Huyên Nhi, Phù Không thành chính là nhà của cô ấy, chỉ cần Phù Không thành vẫn ở đó, cô ấy vẫn sẽ nhớ nhung.

Dù sao, thứ đó là do cha mẹ cô ấy để lại.

Về phần tất cả tài nguyên trong di tích cổ đại, tứ đại gia tộc và các môn phái lớn sẽ bàn bạc kỹ lưỡng, sau đó sẽ phân phối hợp lý..

Lần này tứ đại gia tộc và các môn phái lớn đều bị tổn thất, sau khi phân bổ tài nguyên, hẳn trong thời gian ngắn giữa các môn phái lớn sẽ không xảy ra xung đột. Ra khỏi khu di tích thượng cổ, Ân Đình Đình tìm đến tôi, cô ấy nói rằng gia chủ hiện tại của Ân gia chính là Tam gia gia của cô ấy.

Hơn nữa, Tam gia gia của cô ấy chỉ đích danh nói muốn gặp tôi, hỏi tôi có thời gian không?

Nghe có vẻ hơi sai sai. Tôi đi gặp ông ấy với ông ấy muốn gặp tôi hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

"Bất cứ lúc nào anh cũng có thời gian, nhưng dù sao ông ấy cũng là trưởng bối, chúng ta đi tìm ông ấy đi."

Cuối cùng, tôi nhìn Ân Đình Đình nói.

Cô ấy không từ chối, gật đầu với tôi. Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Ân Đình Đình, tôi đến được đại điện của Ân gia, ông lão trước mặt tôi chính là Tam gia gia của Ân Đình Đình, trước đó, vị tiền bối này cũng chính là ô dù bảo vệ cho Ân Đình Đình.

"Trần tiểu hữu đến rồi đấy à!"

Thấy tôi xuất hiện, ông lão rất nhiệt tình, mà tôi cũng tự nhiên hành lễ với ông.

"Vãn bối Trần Vô Kị, bái kiến tiền bối."[/HIDE-THANKS]
 
Chương 658: Khống chế ngọn lửa

[HIDE-THANKS]
"Vòng tỷ thí thứ ba, vẫn là luyện chế đan dược thượng phẩm. Nhưng lần này đan dược phải luyện chế là Dung Thần đan."

"Thời gian, hai mươi phút."

Phó Môn chủ Dược Cốc nhìn gần 200 người ở bên dưới rồi nói. Hắn vừa dứt lời, bên dưới liền ồ lên.

Rất nhiều người giật mình quay sang nhìn nhau.

Không chỉ có người tham gia thi đấu giật mình mà tất cả những người ở bên dưới đều có vẻ vô cùng ngạc nhiên.

"Cái gì? Dung Thần đan sao? Thượng phẩm?"

"Vấn đề là, chỉ có 20 phút thôi."

Ở bên dưới, những tiếng bàn tán vang lên, sắc mặt của những người tham gia vòng tỷ thí này cũng rất khó coi. Đối với bọn họ mà nói đây không phải là chuyện đơn giản, chỉ có vài người vẫn tỏ vẻ thản nhiên.

"Các vị, bình tĩnh đừng sốt sắng."

Thấy mọi người bàn tán kịch liệt như vậy, phó môn chủ Dược Cốc dùng hay tay ra hiệu mọi người yên lặng, tất cả mọi người không nói gì nữa

Ánh mắt của bọn họ đổ dồn về phía vị phó môn chủ này.

"Tôi biết trong lòng các vị đang nghi hoặc điều gì, nhưng hiện giờ Dược Cốc của ta chỉ chọn những người ưu tú nhất mà thôi. Cho nên điều kiện tuyển chọn cũng dần dần khắt khe hơn."

"Đương nhiên là cho dù các vị không vượt qua vòng tỷ thí này, vẫn có thể gia nhập Dược Cốc chúng tôi."

"Cho nên, các vị đừng bàn tán nữa, chuẩn bị bắt đầu vòng tỷ thí thứ ba đi."

Trên đài cao, tôi vừa nghe thấy ba chữ Dung Thần đan thì có chút sửng sốt. Không biết phân thân của tôi đã luyện chế ra bao nhiêu viên Dung Thần đan rồi, khi tu luyện cảnh giới Thần Hợp tôi cũng dùng không ít Dung Thần đan.

Phần lớn thời gian phân thân của tôi đều dùng để luyện chế Dung Thần đan. Theo tôi biết thì nó đã thông thạo cách luyện chế Dung Thần đan rồi.

Sau đây chính là lúc để nó thể hiện.

Phó môn chủ vừa dứt lời, mọi người lập tức bắt tay vào chuẩn bị. Cũng có vài người không tiếp tục, vì bọn họ biết rõ thực lực của mình tới đâu, trong 20 phút mà luyện chế được Dung Thần đan thượng phẩm, đây là chuyện không thể nào.

Cho nên bọn họ trực tiếp từ bỏ vòng tỷ thí này.

Người của Dược Cốc cũng không có phản ứng gì về chuyện này, có những khi, biết khả năng của mình tới đâu cũng là một loại ưu điểm, không phải sao?

Ở bên dưới, động tác của các luyện dược sư càng lúc càng nhanh hơn, đâu vào đó, không chút hoảng loạn. Đặt vào tình huống này, tôi nhận ra có vài luyện dược sư có tu vi rất cao siêu.

Phân thân của tôi vẫn phát huy năng lực như bình thường, nó cũng không cố gắng tăng nhanh tốc độ, chỉ cần luyện xong đan dược trong 20 phút là được. Cũng có vài người tốc độ rất nhanh.

Khi từng loại mùi thuốc tỏa ra khắp quảng trường, tất cả mọi người đều có chút giật mình chứng kiến cảnh tượng này. Mùi thuốc chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc có người đã bắt đầu ngưng tụ đan dược rồi. Hơn nữa mùi thuốc xuất hiện còn chứng minh tỷ lệ thành công của việc ngưng tụ đan dược rất lớn.

"Mau nhìn kia, hình như tên đó sắp xong rồi."

Trong đám đông có một tiếng hét đầy kinh ngạc vang lên. Sau đó, giọng nói của phó môn chủ trên đài cao lập tức vang lên.

"Yên lặng."

Tiếng bàn luận vừa nổi lên ở bên dưới lập tức biến mất. Dù sao trong lúc luyện đan, điều kiêng kỵ nhất là bị làm phiền. Nếu bị chuyện gì đó cắt ngang, viên đan dược thượng phẩm đó sẽ bị phá hủy.

Tôi cũng nhìn về phía những người tham gia, thấy một nam tử trông khá lớn tuổi là người đầu tiên ngưng tụ Dung Thần đan. Trên Dung Thần đan có một luồng sáng trông rất mê hoặc.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, người này đã thành công hoàn hảo, hơn nữa đan dược của hắn còn là loại thượng phẩm.

Ngưng tụ xong, hắn khẽ mỉm cười. Không khó để nhận ra rằng trong ánh mắt của hắn có chút kiêu ngạo, bởi vì hắn là người đầu tiên hoàn thành đan dược trong tất cả mọi người.

Theo sau là người thứ hai, người thứ ba ngưng tụ thành công.

Tôi thấy phân thân của mình là người thứ chín ngưng tụ được đan dược nên cũng yên tâm. Cho dù thời gian hơn chậm một chút, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc thăng cấp vào vòng tiếp theo. 20 phút nhanh chóng trôi qua. Lần này trong số 200 người chỉ có không tới 40 người vượt qua.

Nhìn kỹ thì chỉ có 36 người thông qua vòng tỷ thí này mà thôi.

Không thể không thừa nhận rằng cuộc tỷ thí này cũng thật tàn khốc.

"Vòng tỷ thí thứ ba kết thúc, 36 người thông qua sát hạch."

Giọng nói của phó môn chủ Dược Cốc vang lên. Hắn nhìn 36 người ở nên dưới, trong ánh mắt có một tia khen ngợi.

"Sau đây, vòng sát hạch thứ tư, cho dù có được thông qua hay không, thì người lớn tuổi đều có thể trở thành chấp sự nội môn, những người còn lại có thể trở thành đệ tử nội môn."

"Trưởng lão của Dược Cốc chúng ta sẽ đích thân tới đây lựa chọn các vị là đệ tử của trưởng lão."

"Mọi người nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị vòng tỷ thí thứ tư."

Tốc độ tổ chức Vạn Dược đại điển rất nhanh chóng khiến tôi có chút giật mình. Tốc độ loại người cũng thật khủng khiếp, mới chỉ qua hai canh giờ ngắn ngủi mà đã chỉ còn lại 36 người.

Ở bên dưới, những người bước vào vòng sát hạch thứ tư không chút do dự. Luyện dược phải tiêu hao một lượng linh khí lớn, bọn họ chỉ có 15 phút để khôi phục mà thôi. Đây cũng là một trong những tiêu chí sát hạch. Trong thời gian ngắn, muốn khôi phục lại trạng thái tốt nhất thì rất khó. Cho nên Dược Cốc đang cố ý để mọi người bước vào vòng sát hạch thứ tư khi không ở trạng thái tốt nhất.

Bọn họ muốn xem xem, khi không ở trạng thái thông thường thì những người này có thể thể hiện được bao nhiêu thiên phú.

Nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua, thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc.

Vòng tỷ thí thứ tư cũng sắp bắt đầu.

"Vòng sát hạch thứ tư, tỷ thí khống hỏa chi thuật của mọi người. Có lẽ mọi người hiểu rõ khống chế ngọn lửa là một trong những kỹ năng vô cùng trọng yếu đối với những người luyện đan như chúng ta. Nhưng món nghề này, có thể nói là không có giới hạn độ cao siêu, không ai dám khẳng định mình là người giỏi khống chế lửa nhất."

"Bởi vì, món nghề này, không có giới hạn."

"Đây là Băng Linh Lộ, có lẽ mọi người đều đã nghe tới nó rồi."

"Băng Linh Lộ này có đặc tính yếu ớt, trong quá trình chịu đựng nhiệt độ của nó có một thời điểm rất nguy hiểm, vượt qua thời điểm này rồi, Băng Linh Lộ sẽ bốc hơi, không đạt tới thời điểm này, Băng Linh Lộ không thể hòa tan."

Trong tay phó môn chủ Dược Cốc xuất hiện một khối băng lớn. Nói đây là khối băng cũng không đúng, chính xác thì nhìn giống hoa quả đông lạnh, bởi vì trông nó rất mềm.

Xem ra đây chính là thứ gọi là Băng Linh Lộ, tôi đã từng thấy nó trong Dược điển, cũng không phải dược liệu hiếm thấy gì.

Vòng tỷ thí thứ tư này, liên quan tới thứ này sao.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back