Welcome! You have been invited by Đỗ An Ngọc to join our community. Please click here to register.
Chương 569: Không khiến anh thất vọng chứ

[HIDE-THANKS]Trong lúc sát ý dâng cao, băng lạnh bắt đầu liên tục ngưng tụ, chen chúc lao về phía giữa Đỗ Hoài Ngọc.

Trên người Đỗ Hoài Ngọc bùng lên một khí tức vô cùng khủng bố, bây giờ tôi cũng không định dùng Hàn Băng khí, bởi vì lúc này là thời gian mạnh nhất của Đỗ Hoài Ngọc, tôi cần chờ một thời gian thích hợp.

Thế quyền đã lên, linh khí thiên địa bốn phía rung chuyển, khí tức huyền diệu bắt đầu mãnh liệt trào lên quả đấm của tôi.

"Hám Thiên quyền."

Trong sâu cuống họng vang lên tiếng nói trầm thấp, quyền cương hiện lên trước mắt, bỗng nhiên một quyền oanh kích về đằng trước. Trường kích trong tay Đỗ Hoài Ngọc đối diện cũng tới gần mặt tôi.

Giữa quyền cương và trường kích xuất hiện sự va chạm hiểm hóc, tôi chỉ cảm nhận được một luồng sức mạnh nặng nề xung kích về phía tôi.

Năng lượng này khiến ngực tôi nặng trịch, nhưng Huyền Vũ khí trong người tôi lúc này nhanh chóng tràn ngập quanh người tôi, dường như muốn tiêu trừ hết cỗ sức mạnh dồn trên người tôi.

Chỉ một lát sau, tôi nhận ra nguồn sức mạnh trên người tôi giảm bớt nhiều.

Mà cơ thể Đỗ Hoài Ngọc đối diện cũng lùi xuống cái cột đá thứ hai.

"Chính là lúc này."

Trong lúc nhận ra đúng thời cơ, cả người tôi lao về trước, vẻ mặt Đỗ Hoài Ngọc có hơi khó coi bởi vì anh ta không ngờ, một kích vừa rồi tôi lại có thể gắng đỡ được.

Hàn Băng khí bốn phía bắt đầu lao về phía Đỗ Hoài Ngọc rồi tụ lại, giờ khắc này Đỗ Hoài Ngọc đang chuẩn bị lần công kích thứ hai. Đây là thời cơ tốt nhất, Hàn Băng khí đi vào cơ thể, biểu hiện của Đỗ Hoài Ngọc bỗng nhiên cứng lại, cơ thể thoáng cái cứng đờ.

Thậm chí bên ngoài da dẻ của anh ta cũng có một lớp băng mỏng đang nhanh chóng tụ ra, có điều động tác của người này cũng nhanh, giờ khí tức trên người anh ta trào ra mãnh liệt, cố gắng phá tan lớp Hàng Băng khí quanh người.

Nhưng lúc này một bóng người xuất hiện trước mặt anh ta.

Tôi quay về phía anh ta nở một nụ cười nhạt, sau đó nhẹ giọng nói: "Hẳn không khiến anh thất vọng chứ?"

Vừa dứt lời, một quyền trong tay tôi đấm thẳng về phía bụng anh ta. Cú đấm này tôi dùng Huyền Vũ tam thức hơn nữa không hề giữ lại một chút sức mạnh nào.

Tên này lộ ra vẻ không thể tin nổi trong mắt, lúc nắm đấm rơi xuống bụng anh ta, sắc mặt anh ta trắng bệch, đồng thời cả người bay về phía sau. Cơ thể của tôi cũng vô cùng nhanh chóng xuất hiện ở một vị trí khác. Đôi mắt của anh ta vừa mở, bây giờ tầng sương lạnh trên người anh ta cũng vừa hay bị anh ta phá tan. Nhưng mà khí tức trong người không thể nào điều động một cách nhanh chóng.

Một cước thứ hai đập lên bụng anh ta, cả người anh ta rơi thẳng xuống đất.

"Vô liêm sỉ, cậu dám.."

Thấy cảnh này, Ngũ Thần Tướng trên đài cao trầm mặt, cả người đứng bật dậy, gương mặt phẫn nộ.

Đối với lần này, Chiến Thương Khung cũng không chấp nhận được.

"Lão ngũ, ông kích động thế làm gì?"

"Nói tới tên nhóc Hoài Ngọc này đúng thật hiểu chuyện, Vô Kị đến Chiến Thần điện tôi còn chưa biết năng lực chiến đấu của cậu ta thật sự thế nào. Lần này được Hoài Ngọc lấy mình làm gương, hi sinh bản thân thăm dò một lượt, xem ra thằng nhóc này cũng có chút bản lĩnh, không làm tôi mất mặt."

Giọng của Chiến Thương Khung nhẹ nhàng vang lên nhưng lời này khiến Ngũ Thần Tướng nghe được, càng khiến tâm trạng ông ta khó mà bình phục.

Cơ thể rơi xuống đất, cả người Đỗ Hoài Ngọc dường như còn chưa kịp phản ứng lại.

Anh ta.. bị loại rồi?

Anh ta không tin được, thân là đệ tử Thần Tướng, thế mà đã bị đào thải ở vòng ba, không vào được vòng bốn. Nghĩ tới đây khí tức trên người Đỗ Hoài Ngọc tức tối bừng bừng.

Anh ta đứng dậy, ánh mắt nhắm chặt về phía tôi.

"Trông dáng vẻ của anh, chắc là tôi không làm anh thất vọng. Trước đó tôi còn lo lắng trong lòng chỉ sợ khiến đồng môn sư huynh thất vọng."

"Không có chuyện gì thì tôi lên võ đài trước."

Tôi nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của tên Đỗ Hoài Ngọc này, trong lòng càng thêm thoải mái. Trước lúc này tên đó còn cảm thấy vô cùng tự tin có thể loại được tôi cho nên mới chọn ra tay với tôi. Tôi cũng không hiểu tại sao anh ta nhắm vào tôi, hay nên nói, anh ta muốn tự mình gây chuyện.

Nhưng giờ cũng chẳng còn quan trọng vì anh ta đã bị loại.

Tôi nhìn về sau, chiến đấu đằng sau cũng sắp kết thúc rồi, đã dần có người đi về hướng võ đài. Mà tôi nhìn võ đài cách xa trăm mét, cả người nhanh chóng lướt tới.

Lúc này tôi cũng cảm nhận được, ánh mắt mấy người trên võ đài nhìn tôi có thêm một sự khác thường.

Hay là bây giờ tôi mới biểu hiện ra thực lực nên vừa nãy mới khiến bọn họ nhìn thẳng một lần. Có điều tôi chẳng quan tâm sự thay đổi này lắm, ngược lại tôi càng chẳng muốn thể hiện năng lực thật của mình, như vậy ở cuộc chiến cuối cùng mới có thể lật bài nhiều hơn.

Nếu không phải Đỗ Hoài Ngọc ra tay với tôi, vừa rồi tôi có thể giữ được vài lá bài. Bây giờ, chí ít mấy người trước mắt này đã biết một số chiêu bài của tôi.

Tới võ đài, lần này không còn ai ngăn cản tôi, tôi tìm chỗ đứng chờ. Lát sau có mấy bóng người đi tới võ đại, tôi trông thấy Phàn Lực.

Anh ta cũng thành công tiến vào vòng bốn.

Có điều giờ phút này khi tôi cảm nhận thực lực trên người anh ta lần nữa, lại phát hiện thế mà thực lực anh ta đã đi vào cảnh giới Thông Linh hậu kỳ.

Trước đó tôi biết thực lực của Phàn Lực là cảnh giới Thông Linh trung kỳ, chẳng qua là cảnh giới Thông Linh trung kỳ cực mạnh. Là người đứng đầu trong số cảnh giới Thông Linh trung kỳ ở Chiến Thần điện.

Thế nhưng bây giờ, thực lực của Phàn Lực đã tiến lên cảnh giới Thông Linh hậy kỳ, xem ra trước mắt Phàn Lực cũng che dấu thực lực của bản thân, muốn vào lúc quan trọng có thể khiến đối thủ không kịp trở tay.

Dường như cảm nhận được tôi đang nhìn, Phàn Lực cũng quay đầu, quay về phía tôi cười khẽ, tôi gật đầu đáp lại.

Nhanh chóng kết thúc vòng thứ ba. Top 20 đã xuất hiện trên bia của Chiến Thần điện, sau mỗi lần giao đấu, tên sẽ thay đổi, người bị đào thải sẽ biến mất, tiện cho việc phóng to tên những ai ở lại.

Tên của top 20 được chú ý vô cùng, mà tôi nghe bên dưới vang lên từng tiếng bàn tán. Tôi nghe thấy trong đó nhắc tới nhiều nhất là tôi, bởi họ không tin được tôi có thể đi tới bước này.

Nhưng vừa nãy tôi và Đỗ Hoài Ngọc giao thủ, tôi phát hiện những người xếp hạng cao này đúng là rất mạnh.

Đỗ Hoài Ngọc chắc chắn không phải người tài trong số này, thực lực của anh ta ở cảnh giới Thông Linh hậy kỳ.

Nhưng trong này đã có người tiến tới cảnh giới Thông Linh đỉnh phong, thậm chí trước đó sư tôn nói với tôi, có cả nửa cảnh giới Thần Hợp.

Vì vậy bảo tôi cẩn thận hơn nữa.

Bây giờ còn lại 20 người, sau đó là vòng giao đấu thứ tư, không biết ai đụng phải ai.

Có điều tôi hiểu rõ, số 20 người còn sót lại này, bất kể gặp phải ai tôi cũng không dễ dàng qua ải.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 570: Đột phá ngay tại chỗ

[HIDE-THANKS]"Vòng giao đấu thứ ba, chính thức kết thúc."

Trưởng lão chủ trì đứng ra nhìn xuống võ đài quát lớn.

Vậy là đã định xong kết quả cuối cùng của vòng thứ ba này, mà 20 người đứng trên võ đài có thể tiếp tục đi vào vòng giao đấu thứ tư.

Lúc giọng nói của trưởng lão vang lên, mọi người lại lần nữa tiếp tục bàn luận.

Vòng giao đấu thứ ba đã kết thúc vậy vòng thứ tư nội dung sẽ là gì?

Đương nhiên càng nhiều người muốn biết, người chiến thắng ở vòng thứ tư, sẽ được phần thưởng gì?

"Tiếp theo, mọi người điều tức nửa giờ, sau đó tham dự vào vòng giao đấu thứ tư."

Giọng của trưởng lão vang lên, hiển nhiên, bây giờ ông ấy chưa vội tuyên bố phần thưởng có được sau vòng giao đấu thứ tư là gì.

Nghe thấy tiếng tuyên bố, tôi hít sâu một hơi.

Sau khi tham gia vòng giao đấu thứ ba, tôi cảm thấy cuộc đấu đằng sau càng thêm gian nan.

Mà năng lực của tôi cũng có thể nghĩ cách tăng lên một chút.

Thực lực của tôi sớm có thể đột phá vào cảnh giới Thông Linh trung kỳ, chỉ có điều tôi vẫn ép xuống, không hề phá bỏ.

Bây giờ nếu tôi còn không lên cấp, như vậy cuộc đấu phía sau e là rất khó đối phó. Tôi đúng là có thể vượt cấp khiêu chiến nhưng mà những người ở Chiến Thần điện này đâu phải loại đơn giản, bọn họ cũng có thể vượt cấp khiêu chiến.

Chỉ có sau khi tăng lên thực lực của bản thân mới có cơ hội đấu một trận chân chính với họ.

Không gian lôi đài vẫn khá lớn, tôi tìm chỗ ngồi xếp bằng. Sau đó quanh người tôi xuất hiện rất nhiều linh thạch, bắt đầu điều chỉnh tình trạng của bản thân.

Bởi vì bản thân tôi áp chế cảnh giới đã lâu vì vậy tôi đột phá không cần nhiều thời gian.

"Mọi người xem Trần Vô Kị muốn làm gì thế?"

"Cậu ta đang khôi phục tiêu hao trên người sao? Nhưng vừa rồi chiến đấu hình như cậu ta đâu có tiêu hao gì nhiều?"

"Không phải vậy, mọi người nhìn linh thạch quanh người cậu ta xem, sao nhiều vậy? Cho dù khôi phục cũng không cần dùng nhiều linh thạch như thế chứ?"

Phía dưới có rất nhiều người đều để ý lên cảnh trên lôi đài, bởi vì cử động của tôi cũng khiến rất nhiều người chú ý. Nhưng giờ tôi còn đang phải làm chuyện của bản thân. Ngồi xếp bằng xong thì ấn kết trong tay bắt đầu biến động. Những linh thạch ở xung quanh bắt đầu có luồng linh khí nhanh chóng trào mãnh liệt vào cơ thể tôi.

"Không đúng, tên này hình như không phải đang khôi phục."

"Cậu ta đang thăng cấp?"

Có người kinh ngạc thốt lên, vô cùng kinh ngạc nhìn lên lôi đài. Bây giờ linh khí quanh người tôi đã phảng phất tạo thành một vòng xoáy, mãnh liệt đi vào trong cơ thể của tôi. Tôi cảm giác được trong người mình linh khí đang không ngừng bị đè ép nhanh chóng, hướng về phía giữa.

"Cậu nhóc này thật sự đang thăng cấp?"

"Thực lực trên người cậu ta thì thể hiện là cảnh giới Thông Linh sơ kỳ, tức là, cảnh giới Thông Linh sơ kỳ này đã đào thải được Đỗ Hoài Ngọc?"

Trong một đám trưởng lão có người khá kinh ngạc nhìn cảnh ở trên lôi đài. Vào lúc này, ngay cả những người còn lại trên võ đài đều nhìn bóng người bên cạnh.

Đột phá ngay tại chỗ?

Nói vậy nghe ra có vẻ là nước tới chân mới nhảy nhưng vào lúc này không ai nói gì cả.

"Ha ha, tên nhóc này đúng là khá thú vị."

Phó Điện chủ lại mỉm cười lên tiếng lần nữa, chỉ có sắc mặt Ngũ Thần Tướng rất u ám. Nếu như là cùng cấp bậc thì đệ tử ông ta thua cũng không sao nhưng bây giờ người đánh bại đệ tử của ông ta lại chỉ ở thực lực cảnh giới Thông Linh sơ kỳ?

Thế thì gương mặt già nua của ông ta nhịn không nổi.

Tuy rằng Đỗ Hoài Ngọc là đứa đệ tử kém nhất trong ba đứa nhưng thân là đệ tử Thần Tướng, bản thân đáng lí ra phải là nhóm thiên tài ở Chiến Thần điện, bây giờ lại thua dưới tay một cảnh giới Thông Linh sơ kỳ?

Dù là Chiến Thương Khung trông thấy cảnh này, vẻ mặt cũng bất giác hiện lên một nụ cười, cảm giác này ông đã nhiều năm không cảm nhận rồi.

Thật ra đệ tử này, ông cũng nhận bởi vì có duyên. Bởi cậu lấy được Chiến Thần Kích từ tay đệ tử trước của ông, Chiến Thương Khung nghĩ chẳng lẽ không phải duyên phận?

Vì vậy ông thử nhìn tên nhóc này có thể giữ Chiến Thần Kích không. Trong thời gian hơn một tháng, ông tận mắt thấy tên nhóc này không thể nào giữ được Chiến Thần Kích, hết lần này tới lần khác bị đánh bay nhưng lại hết lần này tới lần khác đứng dậy.

Ông thấy được dáng vẻ từ cậu, đây là điều quan trọng nhất.

Cuối cùng ông đồng ý cho tên nhóc này một cơ hội, đồng thời là cho bản thân một cơ hội.

Chiến Vô Địch đã từng là đệ tử ưng ý nhất.

Chưa tới 20 tuổi, đã là cảnh giới Thiên Sư đỉnh phong, thậm chí còn nhận được sự tán thành của Chiến Thần Kích nhưng trời cao đố kị anh tài.

Cuối cùng là kết cuộc ông không muốn thấy nhất.

Ông rất hối hận, lần đó sao ông lại phải bế quan. Nếu không phải ông bế quan vậy thì bản thân ông có thể ra tay, mà cũng bởi vì ông bế quan mới khiến một vài người trong tông môn này rõ biết có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn cứ buông tay mặc kệ.

Lý do rất đơn giản, bất kể chiến thần nào ở Chiến Thần điện đều phải trưởng thành bằng sức mạnh của mình.

Giây phút đó, Chiến Thương Khung thấy thật nực cười. Cả đời ông chưa hề nghĩ tới chuyện gì, chỉ làm việc cho Chiến Thần điện. Nhưng đổi lại kết quả như vậy cũng bởi vì có người thấy được thiên phú của Chiến Vô Địch, sợ Chiến Vô Địch trưởng thành, đến lúc đó cả Chiến Thần điện không ai chế ngự được cậu ta.

Nhưng dù là vậy, cậu vẫn không thể rời Chiến Thần điện bởi vì mạng của cậu là Chiến Thần điện cho. Cậu từng đồng ý với sư tôn, đời này cậu sẽ bảo vệ Chiến Thần điện, cho dù Chiến Thần điện diệt vong, thì cũng là Chiến Thương Khung diệt vọng trước.

"Mau nhìn đi, tên này muốn đột phá."

Nhìn linh khí trên lôi đài lúc này đang trở nên càng nhanh chóng, thậm chí càng thêm mãnh liệt lợi hại, không ngừng tiến vào bóng người đang xếp bằng trên đất.

Quần áo trên người thanh niên kia lay động theo gió, một luồng khí thế bức người đang không ngừng lan ra bốn phía.

Chỉ lát sau, một tiếng vang trầm nặng truyền ra từ người thanh niên. Linh khí bốn phía lúc này bỗng nhiên ngưng lại, sau đó phảng phất xuất hiện một luồng sức hút, chui vào trong cơ thể người thanh niên.

Giây phút này, cảm nhận được linh khí biến hóa trong người, một đợt trọc khí của tôi đột xuất, chậm rãi mở mắt ra.

Nắm đấm hơi siết chặt, cảm nhận sức mạnh trên người trở nên mạnh mẽ hơn nhiều. Cảnh giới Thông Linh trung kỳ, cảm giác này quả nhiên khác hẳn.

Thực lực đi lên, bây giờ trong lòng tôi đã làm xong hết mọi sự chuẩn bị. Nhìn người bên cạnh một chút, tôi phát hiện có vài bóng người đang quan tâm tôi.

Cùng lúc đó trên đài cao, một giọng nói vang lên.

"Thời gian điều tức kết thúc, tiếp theo chuẩn bị vòng thứ tư."

"Chọn ra mười người mạnh nhất."[/HIDE-THANKS]
 
Chương 571: Lại gặp rồi

[HIDE-THANKS]Giọng nói của trưởng lão vừa vang lên, bầu không khí lại bùng nổ lần thứ hai. Theo ý của trưởng lão thì sau vòng giao đấu thứ tư giữa các đệ tử sẽ tiếp tục loại mười người. Càng về sau càng tới gần với quyết định thủ tịch đệ tử, các đệ tử có mặt ở đây cũng kích động hơn hẳn.

Bởi vì người chiến thắng cuối cùng sẽ trở thành đại sư huynh của toàn bộ Chiến Thần điện. Đến lúc đó, không cần biết người đó thuộc dòng nào, cũng không cần biết sư tôn của người đó là ai, người đó vẫn sẽ là đại sư huynh của toàn bộ Chiến Thần điện.

"Vòng thứ tư, rút thăm đối chiến."

"Người thắng cuộc, khen thưởng một môn đạo thuật, được tu luyện ở thần đài năm ngày."

Trưởng lão nói xong, làn sóng kích động lại dâng lên. Đạo thuật sao?

Tôi cũng chú ý tới cách dùng từ của trưởng lão, nhưng không phải chúng tôi đều tu luyện đạo pháp sao? Chẳng lẽ đạo thuật và đạo pháp khác nhau ở điểm nào đó.

Thật là, nhìn thái độ kích động của những người khác, mặc dù lát nữa người được thưởng đạo thuật không phải bọn họ thì bọn họ cũng hiểu được đạo thuật quan trọng đến mức nào, vậy mà đạo thuật là gì tôi cũng không biết, vậy thì khá bối rối đấy.

Nhưng tôi không thể hiện ra ngoài, nếu không tôi lại bị bọn họ bàn tán cho mà xem.

"Bây giờ, tất cả bắt đầu bốc thăm."

Sau khi giới thiệu phần thưởng xong, trong tay trưởng lão xuất hiện từng cây thăm trúc, trưởng lão nói với mọi người sau đó vung tay lên. 20 cây thăm trúc nhanh chóng phóng lên lôi đài.

Thấy vậy, từng người nhanh chóng bay lên bắt lấy thăm trúc.

Sau khi bắt được, có con số xuất hiện trên thăm trúc.

Số 6.

Rõ ràng đối thủ mà tôi phải đối phó cũng bắt được thăm số 6. Tôi nhìn quanh trong đám đông một lát, không biết sẽ là ai đây.

Đột nhiên võ đài bắt đầu biến đổi lần thứ hai. Lần này nó biến thành mười võ đài, độ rộng của mỗi võ đài tăng lên đến khoảng đường kính 30 mét. Trên lôi đài vẫn có trận pháp hấp thu năng lượng.

Dựa vào số bốc thăm, tới võ đài. "

" Quy tắc giao đấu như sau, không được giết người, người nào chịu thua, hoặc bị đánh bay xuống khỏi lôi đài là người bại trận. "

Trưởng lão nhìn 20 người bên dưới rồi nói tiếp. Nghe xong, từng người lần lượt di chuyển. Ánh mắt của tôi tập trung vào một tòa võ đài, chính là võ đài số sáu.

Tôi lướt tới võ đài số 6. Trên lôi đài của tôi, tôi nhìn xuống bên dưới thì thấy một bóng người đang lướt về phía này. Vừa nhìn thấy người này, trong lòng tôi lập tức nghiêm túc lên. Người mà tôi nhìn thấy, là một người quen.

" Trần Vô Kị, đã lâu không gặp. "

Sau khi lên võ đài, người này nói với tôi. Nghe vậy tôi khẽ gật đầu.

" Vậy mà đã nửa năm rồi. "

Nhìn Chiến Thông đang đứng trước mặt mình, trong lòng tôi không khỏi cảm khái. Tôi còn nhớ, nửa năm trước, chính Chiến Thông là người tới Huyền Vũ tông muốn đoạt lại Chiến Thần Kích trong tay tôi. Khi ấy, thực lực của Chiến Thông là cảnh giới Thiên Sư đỉnh phong, thực lực của tôi là cảnh giới Thiên Sư sơ kỳ.

Hiện giờ Chiến Thông đã là cảnh giới Thông Linh hậu kỳ, cũng may là thực lực của tôi không cách biệt so với anh ta cho lắm.

" Có thể thấy rằng trong thời gian nửa năm này cậu rất cố gắng. Ở nơi như hạ giới mà thực lực có thể tăng nhanh như vậy quả thực khiến tôi có chút bất ngờ. "

" Dựa vào biểu hiện của cậu trong Chiến Thần Bia lần trước, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ bị đánh bại ngay vòng đầu tiên. Điều khiến tôi bất ngờ hơn nữa là cậu lại có thể vào tới vòng này. Xem ra khi cậu nhập môn Chiến Thần Bia có vấn đề rồi. "

Chiến Thông nhìn tôi rồi nói tiếp. Ánh mắt anh ta nhìn tôi quả thực tràn ngập kinh ngạc, dường như anh ta không ngờ tôi có thể đi tới nước này. Hơn nữa hiện giờ tôi là người duy nhất có thực lực cảnh giới Thông Linh trung kỳ trong số 20 người ở đây. Nói tới chuyện này, tôi thật sự rất hài lòng với tốc độ phát triển thực lực của mình. Tốc độ nhanh đến mức tôi cũng cảm thấy có chút bất thường, nhưng khi nhìn những đệ tử Chiến Thần điện này, tôi mới biết so với những thiên tài này tôi chẳng đáng nói tới.

Chỉ là cảnh giới Thông Linh trung kỳ mà thôi, trong số một trăm người đứng đầu tôi trở nên rất mờ nhạt.

Những người xuất chúng này bất cứ người nào cũng là cảnh giới Thông Linh hậu kỳ, thậm chí có người còn mạnh hơn nữa.

" Nhưng chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là trận đấu tiếp theo của chúng ta, không phải sao? "

Giọng nói nhàn nhạt của tôi vang lên. Dù sao đi chăng nữa, trận đấu quyết định giữa tôi và Chiến Thông, ai có thể trở thành một trong mười người mạnh nhất.

Chiến Thông cũng gật đầu.

" Nói không sai. Nửa năm trước, cậu lợi dụng bí pháp có thể đánh với tôi một trận. Nhưng tôi nói cho cậu biết, nửa năm trước tôi đã đột phá tới cảnh giới Thông Linh rồi, chỉ là tôi tự phá vỡ tu vi của mình nên phải trùng tu lại tu vi một lần, khi ấy trạng thái cơ thể không theo kịp thực lực của tôi. "

" Hiện giờ tôi đã đạt trạng thái tốt nhất, không biết bí pháp mà cậu sử dụng có thể đánh với tôi một trận được không? "

Chiến Thông nhìn tôi, anh ta vừa dứt lời, tôi lập tức cảm nhận được khí tức trên người anh ta dần dần bùng lên. Một luồng khí tức mạnh mẽ bắt đầu tràn ngập trên lôi đài.

Lúc này tôi cũng kinh ngạc mà nhìn Chiến Thông. Anh ta nói nửa năm trước sau khi đột phá tới cảnh giới Thông Linh, anh ta tự phá vỡ tu vi của mình, tức là anh ta trùng tu lại cảnh giới Thông Linh một lần nữa sao?

" Tu vi còn có thể tự phá tu vi sao? "

Tôi khẽ nhướn mày nhìn Chiến Thông mà hỏi. Nghe vậy Chiến Thông khẽ mỉm cười.

" Đương nhiên sau khi trùng tu, thực lực tăng lên. Trong số những người cùng cảnh giới tôi khó mà gặp địch thủ. Đương nhiên không phải ai cũng có thể như vậy, phá vỡ tu vi để trùng tu lại là việc nguy hiểm, không phải ai cũng làm được. "

" Đầu tiên, tôi không thể không thừa nhận rằng cậu có chút thiên phú. Nếu cậu được bồi dưỡng ở Chiến Thần điện từ nhỏ, thì hiện giờ cậu không chỉ đạt được thành tựu thế này đâu. "

" Nhưng trên đời này không phải chuyện gì cũng công bằng. Chiến Thần Kích là thứ đại diện cho Chiến Thần điện, nó nên thuộc về một người mạnh hơn. "

" Người này là tôi, hoặc người khác, nhưng tuyệt đối không phải là cậu. "

Chiến Thông nhìn tôi, khi anh ta nói những lời này, một luồng phong mang lập tức bùng lên từ người anh ta. Cảm nhận được luồng khí tức từ trên người anh ta tỏa ra tôi hít sâu một hơi. Nói cho cùng thì anh ta vẫn cảm thấy tôi không đủ tư cách.

" Hiện giờ nói lời này vẫn còn hơi sớm, tôi có xứng đáng nắm giữ Chiến Thần Kích hay không không phải do anh quyết định, đúng không? "

Nói xong, Chiến Thông cũng cười nhạt.

" Ha ha, không sai, coi như tôi chưa nói gì. "

" Vậy tôi sẽ dùng thực lực để nói cho cậu biết, chỉ có cường giả mới xứng đáng nắm giữ Chiến Thần Kích."

Dứt lời, khí tức trên người Chiến Thông bùng lên hoàn toàn. Cảm nhận được luồng khí tức này, tôi khẽ nhíu mày.

Mạnh, rất mạnh.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 572: Át chủ bài lần đầu xuất hiện

[HIDE-THANKS]Nói đúng hơn là, vừa rồi khi tôi chiến đấu với Đỗ Hoài Ngọc cũng không thật sự quyết liệt, chuyện này tôi biết rất rõ. Đỗ Hoài Ngọc cũng không hề phát huy toàn bộ sức mạnh của mình.

Như vậy, chỉ có thể nói Đỗ Hoài Ngọc nhất thời bất cẩn nên gặp sai lầm, bị tôi loại trừ. Chỉ cần rơi xuống khỏi trụ đá là đã không còn tư cách tiếp tục chiến đấu nữa rồi.

Nhưng hiện giờ võ đài thi đấu này thì khác.

Trên võ đài có đủ không gian để một người phát huy tối đa sức mạnh chiến đấu của mình.

Nhìn khí tức của Chiến Thông bạo phát trước mặt, khí tức trong người tôi cũng lập tức bùng lên, trường kích trong tay xuất hiện.

Đoàng!

Tôi giẫm chân xuống đất tạo thành một tiếng vang thật lớn. Tôi và Chiến Thông xông về phía nhau gần như cùng lúc, cả người Chiến Thông tỏa ra chiến ý cực kỳ khủng khiếp.

Trong tay anh ta, trên cây trường kích lớn, dường như có từng ánh sáng màu đỏ xuất hiện.

Trong người tôi, Huyền Vũ Khí nhanh chóng luân chuyển, bao phủ quanh người tôi.

Hai cây trường kích cứ thế mà va chạm trên không trung. Đây là lần đầu tiên hai cây trường kích va chạm với nhau, cũng là đòn thăm dò đối phương của tôi và Chiến Thông.

Khí tức kinh người nổ tưng trên võ đài. Tôi và Chiến Thông đều lùi lại phía sau mấy bước. Cảm nhận được cảm giác nặng nề từ cánh tay, trong lòng tôi lập tức nghiêm túc.

Vừa đứng vững, Chiến Thông lập tức xông về phía tôi lần thứ hai. Rõ ràng là anh ta muốn thừa thế xông lên.

Đột nhiên, khí thế quanh người tôi lan ra xung quanh, Chước Thần bạo phát trên người tôi. Ngọn lửa bắt đầu khuếch tán ra bốn phía. Cả người tôi biến mất, Chiến Thông thoáng khưng lại. Anh ta vừa chứng kiến trận đấu giữa tôi và Đỗ Hoài Ngọc nên có lẽ thủ đoạn này của tôi anh ta đã đề phòng từ trước rồi. Hắc U trường kích trong tay tôi đập xuống giữa ngọn lửa bên dưới. Cây trường kích trong tay Chiến Thông nhanh chóng đỡ lấy nó.

Dường như anh ta có thể biết được tôi sẽ xuất hiện ở đâu vậy.

Đoàng!

Khoảnh khắc tôi và Chiến Thông va chạm, một tiếng vang chói tai nổ ra. Mượn cơ hội này, Chiến Thông nhanh chóng áp sát người tôi rồi ra đòn.

"Chiêu át chủ bài này của ngươi ta đã từng nghiên cứu rồi. Đỗ Hoài Ngọc quá khinh địch, không thể không thừa nhận rằng át chủ bài này của ngươi cũng không tệ."

"Nhưng chiêu này khiến sức mạnh bị phân tán ra quá nhiều. Đối với người có thực lực như chúng tôi, sức uy hiếp quá nhỏ. Hơn nữa chỉ cần ở gần cậu thì chẳng cần phải lo thì sẽ bất ngờ tấn công."

Hai cây trường kích va chạm với nhau trong không trung, chỉ nghe thấy từng tiếng kim loại va chạm với nhau. Ngay cả những tia lửa nổ ra khi va chạm cũng bị biển lửa bao phủ, xung quanh biển lửa là một đám khí lớn bốc lên.

Điều này đủ để thấy được trận chiến trong biển lửa khủng khiếp đến mức nào.

Chiến Thông có vẻ vô cùng tự tin, lúc này anh ta đang không ngừng áp sát tôi bởi vì anh ta biết rằng nếu không thể đánh tay đôi với tôi thì rất khó xác định vị trí của tôi giữa biển lửa. Hơn nữa tốc độ của Chiến Thông cũng rất nhanh.

Nghe anh ta nói vậy, tôi khẽ mỉm cười.

"Thật sao? Anh cho rằng át chủ bài của tôi dễ dàng mà bị anh nhìn thấu sao?"

Dứt lời, biển lửa quanh người tôi đột nhiên thu lại, dồn về trung tâm. Chước Thần tập trung ở giữa khiến nhiệt độ cũng tăng lên theo.

Cảm nhận được nhiệt độ xung quanh, Chiến Thông quát lớn rồi nhanh chóng lùi lại phía sau.

Thấy vậy tôi vội vàng đuổi theo anh ta.

"Biển lửa của cậu còn có thể vừa thu lại vừa lan ra sao?" Sắc mặt Chiến Thông trở nên nghiêm túc, ánh mắt anh ta nhìn tôi có thêm một phần kinh ngạc.

Đối với chuyện này tôi cũng không trả lời nhiều, Hắc U trường kích trong tay tôi đánh về phía Chiến Thông.

Chiến Thông lùi lại phía sau một bước, chiến ý lập tức tăng vọt.

Thấy vậy trong lòng tôi thoáng chùng xuống. Đây là công pháp đặc trưng ở Chiến Thần điện. Sử dụng công pháp này có thể tăng cường chiến ý của bản thân ngay lập tức, phối hợp với Chiến Thần Kích pháp, chính là sự phối hợp hoàn hảo nhất.

Tôi không dám khinh thường.

Linh khí trong người tôi dâng lên, trên Hắc U trường kích xuất hiện luồng khí màu đen.

"Nhất kích, Phá Sơn Hà."

Tiếng hét phẫn nộ vang lên, Hắc U trường kích đem theo luồng khí màu đen đánh về phía Chiến Thông. Chiến Thông mặt không biến sắc, trường kích của anh ta cũng đánh về phía tôi.

"Đoàng!"

Hai cây trường kích va chạm trong không trung, tạo thành tiếng vang lớn. Cả người tôi lùi lại phía sau mấy mét, cùng lúc đó Hắc U trường kích cũng run lên.

Tạo thành những tiếng ong ong.

Nhận ra chấn động từ Hắc U trường kích truyền tới, hai tay tôi nắm chặt nó, cả người khẽ rung lên rồi đánh tan luồng sức mạnh này.

Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy Chiến Thông đang xông tới.

Kiểu chiến đấu này không cho phép người tham gia từ bỏ bất kỳ cơ hội tấn công nào, mặc dù Chiến Thông luôn nói tôi không phải đối thủ của anh ta nhưng xu hướng tấn công của người này vẫn để tôi có cơ hội thở dốc.

Sư tử vồ thỏ cũng phải sử dụng toàn bộ sức mạnh, đạo lý này nói chung có nghĩa là đối với một người đã thành thục trong chiến đấu thì vẫn phải dùng hết sức mình.

Đặc biệt là trong cuộc chiến sống còn.

Hoặc là, sự mềm yếu của đối thủ chỉ là giả, chỉ có hoàn toàn đánh bại kẻ địch mới có thể chứng minh được thực lực của bản thân. Có những lúc chỉ một chi tiết rất nhỏ cũng có thể khiến ngươi vạn kiếp bất phục.

Ha, nhìn Chiến Thông đang xông tới, tôi thở dài một hơi. Cả người Chiến Thông đã áp sát tới chỗ tôi rồi.

Nhưng, đột nhiên trường kích trong tay Chiến Thông biến mất, biến thành một chưởng quyền.

Trên nắm đấm của anh ta, khí thế khủng khiếp không ngừng ngưng tụ, chiến ý trên người cũng tăng vọt.

Vì khi vừa tới Chiến Thần điện, tôi vẫn chưa kịp tu luyện công pháp tăng cường chiến ý của bản thân. Trong thời gian nửa tháng này tôi đã đột phá tình trạng cơ thể, còn tu luyện được Thiên Thương nhất chỉ mà ngày đó sư tôn cho tôi.

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới tôi cho lắm, ngược lại tôi chỉ coi đây là một cuộc chiến thông thường mà thôi, không phải trước đây tôi cũng đã chiến đấu như vậy rồi sao.

Nhìn thấy Chiến Thông không dùng tới trường kích nữa, Hắc U trường kích trong tay tôi cũng biến mất theo. Nắm đấm của tôi siết chặt, Huyền Vũ khí không ngừng tập trung lại trên nắm đấm.

Sau lưng tôi, một luồng khí tức cổ xưa đang lan ra.

Một cái bóng mờ nhạt ngưng tụ lại, trông giống như dị thú từ thời cổ xưa vậy. Huyền Vũ Quy Xác khổng lồ, bên trên còn có rất nhiều hoa văn.

Tiếng hét trầm thấp vang lên trong không trung.

"Huyền Vũ thất thức, đệ tứ thức, Huyền Vũ Khiếu Thiên."

Cả người tôi bước lên một bước, trên nắm đấm, khí thế khủng khiếp phóng thẳng về phía Chiến Thông.

Trong không khí từng tiếng nổ vang lên khiến người ta phải chấn động.

Chiến Thông cảm nhận được luồng khí tức của tôi, sắc mặt lập tức trở nên ngơ ngác.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 573: Sinh Tử Ấn

[HIDE-THANKS]Rầm rầm..

Khoảnh khắc quyền cương va chạm với nhau, luồng khí tức khủng khiếp từ vụ va chạm bùng nổ tạo thành một luồng sóng khí. Trận pháp trên lôi đài chấn động, hấp thụ từng luồng sức mạnh đang tản ra.

Cùng lúc đó, tôi và Chiến Thông đều lùi lại phía sau.

Anh ta ngẩng đầu lên, có chút không tin nổi mà nhìn tôi.

"Rõ ràng thực lực của ngươi chỉ là cảnh giới Thông Linh trung kỳ, tại sao lại có thể bùng nổ thành sức mạnh khủng khiếp như vậy chứ?"

Chiến Thông có chút chấn động, nhưng tôi hiểu rất rõ mặc dù sức mạnh chiến đấu của tôi gần như ngang ngửa với Chiến Thông, có liên quan rất liền tới cơ thể của tôi. Linh Vũ và tu luyện không phải chuyện đùa, nếu đã chọn tu luyện một loại sức mạnh thì cả đời phải nghiên cứu về nó, tôi lại tu luyện cả hai loại sức mạnh.

Ban đầu chắc chắn tôi phải chịu đựng nhiều hơn Chiến Thông, nhưng nhờ có thân thể cường hãn nên tôi mới chịu đựng được.

"Tôi nói cho anh một bí mật, khi còn ở hạ giới, tôi hoàn toàn không có đối thủ trong số những người cùng cảnh giới. Cho nên tôi đã quen với việc khiêu chiến vượt cấp rồi."

Nhìn thái độ chấn động của Chiến Thông, tôi khẽ bật cười thành tiếng. Chiến Thông nghe thấy tôi cười, sắc mặt có chút sửng sốt, dường như anh ta cũng không ngờ tôi lại trả lời như vậy.

"Cậu thật sự chẳng khiêm tốn chút nào!"

Sau một hồi sửng sốt, Chiến Thông nói với tôi. Dứt lời, quần áo trên người anh ta khẽ tung bay, khí tức trên người anh ta lại khiến tôi cảm thấy nguy hiểm một lần nữa.

Ấn kết trong tay anh ta bắt đầu biến hóa, dường như có hai luồng khí tức đang luân chuyển quanh người Chiến Thông sau đó tụ lại trong lòng bàn tay anh ta.

Thấy vậy, ánh mắt của rất nhiều người ở bên dưới võ đài lộ rõ vẻ kinh sợ.

"Sinh Tử Ấn, đây là đạo thuật giúp Nhị Thần Tướng làm nên tên tuổi đấy."

"Không ngờ Trần Vô Kị này lại ép Chiến Thông sư huynh dùng tới Sinh Tử Ấn?"

"Lần này chỉ e là tên này xong đời rồi."

"Nghe nói Sinh Tử Ấn đã tạo thành thì không chết cũng tàn phế."

Nghe những lời bàn tán ở bên dưới, tôi cũng nghiêm túc hẳn hơn. Theo những gì bọn họ nói thì đạo pháp mà Chiến Thông sử dụng, à không, nói chính xác thì phải là đạo thuật.

Có lẽ đạo thuật này không chỉ mạnh bình thường đâu, hơn nữa lúc này tôi cũng có thể cảm nhận được luồng sức mạnh khiến người ta khiếp sợ. Gặp phải tình huống này, tôi không dám chậm trễ.

"Trần Vô Kị, cậu cũng nghe thấy rồi đấy. Sinh Tử Ấn này, khiến người ta không chết cũng bị thương."

"Nhưng không thể không thừa nhận rằng thực lực của cậu khiến tôi phải coi trọng. Tôi cảm thấy chỉ có Sinh Tử Ấn mới có thể đánh bại cậu mà thôi."

Giọng nói trầm thấp của Chiến Thông vang lên, khí tức trên người anh ta vẫn đang dâng lên. Nghe anh ta nói xong, tôi hít sâu một hơi. Mặc dù người này thừa nhận tôi, nhưng đạo pháp anh ta sử dụng dọa người thế này, mà cũng định dùng với tôi sao?

"Các cậu cảm thấy liệu tên này có thể tiếp chiêu được không?"

Ở bên dưới lại có người nhỏ giọng dò hỏi. Mặc dù bọn họ có thể chọn quan sát các võ đài khác nhưng rõ ràng cuộc chiến ở võ đài này đã bước vào giai đoạn quyết liệt sớm hơn những võ đài khác, hoặc là bọn họ đang thăm dò.

"Tôi cảm thấy vẫn chưa chắc. Không thể không thừa nhận rằng ngay từ ban đầu chúng ta đã coi thường tên này rồi."

"Tôi cũng thấy vậy, mặc dù cậu ta rất mạnh nhưng để chống đỡ Sinh Tử Ấn thì vẫn có chút khó khăn.

Tôi nhắm hai mắt lại rồi mở ra, siết chặt nắm đấm. Một khắc sau, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, từng luồng năng lượng từ thiên địa bắt đầu luồn xuyên qua ngón tay tôi.

" Tên này sử dụng đạo pháp gì thế? "

" Không biết nữa, nhưng nếu là đạo pháp bình thường thì căn bản không đánh lại nổi Sinh Tử Ấn. "

Những người ở bên dưới nhìn cuộc chiến đang xảy ra rồi lại bàn tán.

Bọn họ biết được những đạo thuật làm nên tên tuổi của các Thần Tướng còn lại là vì những Thần Tướng đó có đệ tử, hơn nữa đệ tử của bọn họ cũng đã từng giao đấu với người khác rồi. Như vậy đương nhiên người khác sẽ biết được đạo thuật của bọn họ.

Nhưng Chiến Thương Khung đã gần hai trăm năm nay không có đệ tử, những người từng chứng kiến Chiến Thương Khung thi hành đạo thuật đã ít lại càng ít hơn.

Ngoài một số lão nhân của Chiến Thần điện thì căn bản không ai biết đạo thuật làm nên tên tuổi của Chiến Thương Khung.

" Lão đại, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà huynh lại truyền Thiên Thương nhất chỉ của mình cho tiểu tử này, nhưng không biết liệu cậu ta có thể phát huy mấy phần đây? "

Ở một bên khác, một vị Thần Tướng thản nhiên nói. Ánh mắt của người này hướng về hai bóng người trên lôi đài, vì Chiến Thông chính là đệ tử của người này.

200 năm trước, Chiến Vô Địch có được Chiến Thần Kích, khiến ông ta bị Chiến Vô Địch áp đảo. Lần này khó khăn lắm mới tìm được Chiến Thần Kích về đây, nhất định phải thuộc về người mà ông ta chọn.

Thật ra Chiến Thần Kích không chỉ là mục tiêu của những người trẻ tuổi ở Chiến Thần điện.

Nhiều người muốn có được Chiến Thần Kích, muốn Chiến Thần Kích nhận người thuộc dòng dõi của mình làm chủ nhân là vì Chiến Thần Kích có một truyền thuyết khác.

Nhưng truyền thuyết này đã xuất hiện từ rất lâu rồi, có nhiều người đã sống ở Chiến Thần điện một thời gian dài mà cũng không biết rốt cuộc truyền thuyết này là thật hay giả.

Nhưng những người đã sống lâu như bọn họ vẫn muốn tìm hiểu về truyền thuyết này một chút. Cho dù nó là thật hay giả thì chỉ có tìm hiểu mới biết được.

" Đệ sốt ruột như vậy làm gì chứ? Chẳng phải một lát nữa sẽ biết thôi sao? "

Chiến Thương Khung chăm chú quan sát lôi đài rồi nói.

Nghe vậy, Nhị Thần khẽ mỉm cười.

" Ha ha, thật ra ta không sốt ruột, chẳng phải đệ đang lo lắng cho huynh đấy sao? Khó khăn lắm mới tìm được một tên đệ tử không tệ, nếu cậu ta không lọt vào một trong mười người đứng đầu thì chẳng phải huynh sẽ bị mất mặt ư? "

Nhị Thần gượng cười hai tiếng rồi nhìn Chiến Thương Khung mà nói. Chiến Thương Khung trầm ngâm một lúc.

Lát sau, ông thấp giọng nói:" Nếu các người thật sự lo lắng cho tôi thì chuyện 200 năm trước đã không xảy ra rồi. "

Nói xong, mấy người xung quanh lập tức rơi vào trầm mặc, cũng không có ai trả lời Chiến Thương Khung.

Bọn họ lại hướng mắt về phía lôi đài.

Từ đầu ngón tay tôi, năng lượng ngưng tụ xong xuôi, tôi lướt ra khỏi chỗ cũ. Chiến Thông cũng đan chéo hai tay, một ấn kết hai màu giao nhau đánh về phía tôi.

Tôi nhìn ấn kết trên không trung, duỗi ngón tay ra rồi điểm về phía trước.

" Thiên Thương nhất chỉ."

Trong không trùng, những luồng khí màu trắng xuất hiện chói mắt làm mọi ánh sáng xung quanh mờ đi. Đến cả bầu trời cũng phải mờ nhạt đi mấy phần.

Tiếp theo, luồng khí trắng kia và ấn kết cổ xưa va chạm với nhau.

Khoảnh khắc hai thứ va chạm, không gian dường như bất động.

Hoặc có thể nói rằng, hai luồng sức mạnh đang giằng co trên bầu trời.

Dưới tác động của chúng, không gian bắt đầu méo mó đi.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 574: Mười người mạnh nhất

[HIDE-THANKS]Một khắc sau, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Dường như âm thanh này bị trì trệ một chút, sau khi tiếng nổ vang lên, tôi nhìn thấy một luồng sóng khí đột ngột bốc lên giữa không trung rồi bao phủ cả không gian.

Không gian xung quanh không ngừng vỡ vụn, hố đen khiến người ta hoảng sợ xuất hiện.

Tôi lập tức cảm nhận được cơ thể của mình như thể bị đánh trúng một đòn nặng mà bay ra.

Chiến Thông cũng giống tôi, nhưng khi anh ta bay ra, sợi roi dài màu đen trên người tôi cũng nhanh chóng bay ra, trong lúc Chiến Thông không phản ứng kịp, nó bay thắng tới quấn chặt vào người Chiến Thông.

Chiến Thông nhìn thấy sợi roi dài này này thì sắc mặt lập tức chùng xuống. Một cây trường kích xuất hiện trong tay anh ta, nhưng bây giờ thì đã chậm rồi. Sợi roi dài màu đen cứ thế quấn quanh người Chiến Thông. Lúc này, thậm chí nó còn quấn chặt lấy cây trường kích.

Khí tức trên người Chiến Thông bạo phát như thể muốn bứt sợi roi dài ra, nhưng tôi đã đáp xuống mặt đất rồi phá tan luồng sức mạnh khống chế mình sau đó bay lên không trung lướt về phía Chiến Thông.

Thấy vậy, Chiến Thông đâm cây trường kích về phía tôi. Một luồng sức mạnh từ roi dài màu đen kéo anh ta lại để lộ sơ hở trước mặt Chiến Thông, nắm đấm của tôi đột ngột đánh tới ngay ngực Chiến Thông.

Sợi roi dài màu đen thả Chiến Thông ra, cả người anh ta lại bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu giữa không trung rồi rơi xuống khỏi lôi đài.

Chiến Thông rơi xuống mặt đất bị mất thăng bằng, lùi lại phía sau mấy bước. Sau khi hoàn toàn đứng vững lại, anh ta quay sang nhìn tôi.

Ánh mắt của anh ta tràn ngập tâm trạng phức tạp và không cam tâm.

Cuối cùng là bất đắc dĩ.

"Cậu, được lắm!"

Giọng nói trầm thấp của Chiến Thông vang lên, sau đó anh ta xoay người rời khỏi đây. Chiến Thông rời khỏi, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.

"Chiến Thông sư huynh mà lại thua sao?"

Ở dưới có rất nhiều người kinh hãi chứng kiến cảnh này. Nhìn bóng người Chiến Thông rời khỏi đây, thậm chí có rất nhiều người không tin nổi đây là sự thật, nhưng đây lại là sự thật không thể nào thật hơn nữa.

Chiến Thông thua rồi.

Trên đài cao, Nhị Thần cũng không tin nổi. Đệ tử mà ông ta dốc lòng dạy dỗ lại bại trận, bại trước một tiểu tử xuất thân từ hạ giới thực lực cảnh giới Thông Linh trung kỳ.

Trong ba đệ tử của ông ta, mặc dù Chiến Thông không phải người mạnh nhất nhưng cũng xếp thứ hai.

Ông ta không nghĩ rằng Chiến Thông có thể giành hạng nhất lần này, nhưng cũng không ngờ Chiến Thông lại thua thế này.

Cuộc chiến kết thúc, tôi nhanh chóng ngồi xếp bằng trên võ đài khôi phục sức mạnh mà mình đã tiêu hao. Kiểu chiến đấu thế này tiêu hao rất nhiều sức mạnh, bây giờ những võ đài khác vẫn chưa kết thúc cuộc chiến, nhưng không có nghĩa là tôi không được khôi phục sức mạnh.

Khoảng mười phút trôi qua, khi tôi nghe thấy âm thanh chiến đấu cuối cùng biến mất, tôi mới mở mắt ra nhìn về phía những võ đài còn lại. Tất cả các cuộc chiến đều đã kết thúc, trên võ đài tôi không nhìn thấy bóng dáng Phàn Lực, có vẻ người này đã bị loại rồi. Tôi nhìn lướt qua, quả nhiên thấy Phàn Lực sắc mặt có chút tái nhợt đứng ở phía dưới.

Bảy Đại Thần Tướng, sư tôn nói với tôi sáu Thần Tướng còn lại mỗi người đều có ba đệ tử, vậy tổng cộng là mười tám người.

Tôi đã loại hai người Đỗ Hoài Ngọc và Chiến Thông, hiện giờ trên lôi đài có chín người. Tôi không biết liệu cả chín người này có phải đệ tử của Thần Tướng hay không.

Đến lúc này, ngay cả đệ tử của Thần Tướng cũng bị loại không ít.

"Vòng giao đấu thứ tư đã kết thúc, mười vị trí đầu tiên đã được quyết định."

"Tất cả nghỉ ngơi nửa giờ, nửa giờ sau rút thăm tiếp tục vòng giao đấu thứ năm."

Giọng nói của trưởng lão vang lên, tuyên bố kết quả cuối cùng của vòng giao đấu thứ tư. Nghe vậy tất cả những người đang đứng trên lôi đài đều lập tức ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu khôi phục sức lực mà mình đã tiêu hao.

Đến lúc này, điều chỉnh trạng thái của mình là chuyện tất yếu phải làm.

Bởi vì cho dù chỉ còn lại chín người thì cũng không thể khinh thường những trận chiến tiếp theo.

Mặc dù vừa rồi tôi đã điều chỉnh trạng thái của mình rồi nhưng bây giờ vẫn phải tiếp tục khôi phục. Nhìn tình hình này thì có lẽ sau mỗi lần chiến đấu đều có nửa giờ để điều tức. Những cuộc chiến sắp tới sẽ càng quyết liệt hơn.

Thời gian nửa giờ nhanh chóng kết thúc. Khi giọng nói của trưởng lão vang lên, mấy người đang đứng trên võ đài đồng loạt mở mắt ra sau đó nhìn về phía trưởng lão đang đứng trên đài cao.

"Vòng giao đấu thứ năm, năm cường tướng đứng đầu sẽ nhận được mỗi người một viên Dung Thần đan, đồng thời được tu luyện mười ngày ở thần đài."

Giọng nói của trưởng lão từ tốn vang lên, Dung Thần đan?

Nghe trưởng lão thông báo phần thưởng này, mọi người ở bên dưới đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Ngay cả chính tôi cũng vô cùng kinh ngạc, Dung Thần đan là đan dược mà chỉ những người đang là cảnh giới Thông Linh tới cảnh giới Thần Hợp mới có thể sử dụng được, nó có thể tăng tỷ lệ đột phá thành công của một người. Đương nhiên chỉ là tăng lên mà thôi, hơn nữa thường thì một người chỉ có thể sử dụng một viên Dung Thần đan.

Đây mới chỉ là vòng thứ năm mà đã dùng Dung Thần đan làm phần thưởng rồi, sao tôi có thể không sợ được chứ?

Tôi cũng biết phương pháp điều chế Dung Thần đan, nhưng hiện giờ tôi vẫn chưa thể luyện chế Dung Thần đan được. Dù sao đó cũng không phải thứ muốn điều chế là điều chế được. Đây là nguồn gốc của các đại tông môn thượng giới, Chiến Thần điện, thậm chí cả những tông môn mạnh hơn Chiến Thần điện.

Ở nơi có nhiều tài nguyên thế này, một người có thiên phú không muốn trở thành kẻ mạnh thì cũng khó.

"Chuẩn bị rút thăm, bước vào vòng giao đấu thứ năm."

Không để ý tới phản ứng của mọi người, trưởng lão nhìn về phía dưới rồi nói. Mười cây thăm trúc lập tức bay về phía chúng tôi. Mười người chúng tôi lập tức bay lên bắt lấy thăm trúc trước mặt.

Bắt được thăm trúc, tôi quay lại võ đài. Trên thăm trúc có số 5, tôi quay lại nhìn những người khác.

Lôi đài bắt đầu thay đổi, biến thành năm võ đài.

Chỉ một lát sau, tôi đi tới võ đài thứ năm.

Khi tôi tới nơi thì một người khác cũng đi về phía này. Người đó mặc áo bào màu xanh, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt dường như tỏa ra một luồng khí thế áp đảo.

"Là La Thiếu Đình sư huynh, lần này tên Vô Kị đối đầu với La Thiếu Đình sư huynh."

Những người ở bên dưới võ đài dường như càng kích động hơn. Tôi còn chưa kịp chào hỏi đối thủ thì những người ở dưới đã biết đối thủ của tôi là ai rồi. Điều khiến tôi không ngờ là, đây là một trong số ít những người mà tôi để ý tới.

Bởi vì ở vòng đấu thứ nhất, La Thiếu Đình là một trong số ba người giành được vị trí đầu.

Người giành được vị trí đầu tiên là Thẩm Vô Phỉ, người thứ hai là Quan Sâm, người thứ ba chính là anh ta.

Đương nhiên là tôi không thể đổi đối thủ được, chỉ là tôi trước đây từng lưu ý đến hắn ta. Hiện giờ anh ta hoàn toàn không phải một người hiền lành.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 575: Huyền Vũ Hộ Thể

[HIDE-THANKS]"Tự giới thiệu một chút đi, tôi là La Thiếu Đình."

La Thiếu Đình bước tới trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm. Tôi không nhận ra hắn đang vui mừng hay đang tức giận, giọng nói của hắn rất bình thản.

"Trần Vô Kị."

La Thiếu Đình chắp tay với tôi, tôi cũng đáp lời.

"Thật bất ngờ, tên Chiến Thông kia lại bại dưới tay cậu. Nhưng ta sẽ không khinh suất coi thường ngươi đâu, trong mắt ta, nếu ngươi có thể đánh thắng Chiến Thông chứng tỏ ngươi có bản lĩnh."

"Đánh một trận thật đã đi! Ta sẽ dùng toàn lực đối phó."

La Thiếu Đình chắp một tay sau lưng, một cây trường thương từ sau lưng hắn ta rút ra. Khí tức trên người La Thiếu Đình xảy ra biến hóa lớn, cả người hắn bùng lên một luồng khí thế kinh người. Khoảnh khắc đó như thể La Thiếu Đình vừa rồi và người này không phải cùng một người vậy.

Người đang cầm cây trường thương màu bạc này hoàn toàn khác với La Thiếu Đình vừa rồi.

Cảm nhận được khí thế trên người La Thiếu Đình, trong lòng tôi khoáng kinh ngạc. Người này khiến tôi cảm thấy nguy hiểm hơn Chiến Thông nhiều. Đây tuyệt đối không phải ảo giác.

Thấy La Thiếu Đình đã chuẩn bị sẵn sàng, Hắc U trường kích xuất hiện trong tay tôi.

Cây trường thương của La Thiếu Đình xoay một vòng, trên mũi thương dường như có một mảnh phong mang đỏ rực xuất hiện. Cây thương đâm về phía tôi, còn tôi dường như bị đông cứng tại chỗ không thể nhúc nhích được.

Tỏa định tấn công?

La Thiếu Đình vừa ra chiêu đã thể hiện rõ thủ đoạn của hắn là khiến đối thủ bất động.

Nếu đã không tránh kịp thì đành phải lấy cứng đối cứng vậy. Linh khí trên người tôi truyền vào Hắc U trường kích, trường kích khẽ run lên rồi lập tức phóng về phía trước, lấy cây trường thương đang phóng về phía này nhanh như chớp làm mục tiêu, Hắc U trực tiếp lao vào nó.

Hai cây trường kích va chạm giữa không trung tạo thành những đốm lửa bắn ra. Trường kiếm của La Thiếu Đình đột ngột xoay một vòng.

"Thương Như Kinh Lôi."

Tôi nhìn thấy những tia sét xuất hiện trên cây trường thương của hắn, bắt đầu tấn công về phía Hắc U trường kích.

Tôi hoảng hốt, Huyền Vũ khí nhanh chóng luân chuyển, cây trường kích trong tay bùng lên một luồng sức mạnh kinh người.

"Phục Ma kích."

Trên Hắc U trường kích, khí tức khủng khiếp bùng lên. Không khí ở bốn phía bắt đầu tập trung vào Hắc U trường kích.

Điều này khiến tôi kinh ngạc, Phục Ma kích sau khi được cải tiến bằng Phục ma côn pháp, lại trở thành một môn đạo thuật sao?

Nói đúng hơn là, đạo pháp này có thể thu hút nguồn sức mạnh từ thiên địa là vì khi sư tôn truyền thụ Thiên Thương nhất chỉ cho tôi, tôi mới lĩnh ngộ được nó. Sư tôn truyền thụ Thiên Thương nhất chỉ rất kỹ nên thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được sự biến đổi của khí thế trong đó.

Vì vậy tôi cũng lĩnh ngộ rất nhanh. Sau khi tu luyện thành công Thiên Thương nhất chỉ, tôi phát hiện ra mình có thể điều khiển nguồn lăng lượng trong thiên địa. Sau đó dần dần tôi còn biết được mình có thể dùng nguồn năng lượng đó để tăng cường sức mạnh của đạo pháp này, biến nó trở thành đạo thuật chứ không chỉ là đạo pháp nữa.

Đây là trình độ khác của đạo pháp.

"Tại sao tiểu tử này lại biết nhiều đạo thuật như vậy chứ?"

Trên đài cao, có một vị trưởng lão nhỏ giọng nói. Bọn họ quan sát trận chiến trên lôi đài, từ khi bắt đầu tới giờ đã có vài môn đạo thuật được sử dụng, trong đó chỉ có Thiên Thương nhất chỉ là đạo thuật của Chiến Thần điện, còn lại đều không phải.

Đạo thuật không phải là thứ có thể tùy tiện đem ra sử dụng.

Đương nhiên là trong lòng tôi cũng rất kinh ngạc. Kinh ngạc vì sự hùng mạnh của Thánh Điện. Thánh Điện chỉ cho tôi hai môn đạo pháp, một là Hám Thiên quyền, một là Phục ma côn phát. Không ngờ hai môn này đều là đạo thuật.

Điều này càng chứng tỏ sự hùng mạnh của Thánh Điện, chỉ tùy ý chọn ra hai môn đạo pháp mà chúng đều có thể trở thành đạo thuật.

Hai nguồn sức mạnh va chạm với nhau giữa không trung, bùng nổ thành một trận khí tức kinh người.

Lôi điện chi lực tạo thành những tiếng nổ đùng đoàng. Lực phản chấn khủng khiếp cũng khiến cả tôi và La Thiếu Đình đạp vài bước về phía sau rồi thở mạnh. Nhưng khí thế tấn công của La Thiếu Đình rất khủng khiếp, dường nhưng hắn ta không hề có ý định cho tôi thời gian thở dốc.

Một luồng khí thế dọa người lại bộc phát trên người hắn. La Thiếu Đình nhảy lên, từng tia sét từ trên không trung không ngừng bị thu hút vào người La Thiếu Đình.

"Lôi Đình nhất nộ."

Cả người La Thiếu Đình giữa bầu trời trông giống như mặt trời, ánh sáng từ tia sét khiến tôi chói mắt, từng tia sét nhanh chóng đánh ra bốn phía.

Khí thế kinh người đó như thể bao phủ lên toàn bộ võ đài.

Tôi thở dài, khí thế bắt đầu ngưng tụ trên Hắc U trường kích.

Từng đường kiếm xuất hiện trên không trung, vô số linh khí bị hấp thu vào đường kiếm khiến nó càng lúc càng rõ nét hơn.

"Nhất kích, Phá Thiên Thể." Tiếng hét trầm thấp của tôi vang lên, La Thiếu Đình ra chiêu không chút do dự, rõ ràng là muốn giải quyết tôi trong thời gian ngắn.

Tôi chỉ cần sơ ý một chút thì đòn tấn công của hắn không phải chuyện đùa đâu.

Cả người tôi lùi về phía sau một bước, trường kích trong tay đánh xuống người La Thiếu Đình. Trường kích trong tay La Thiếu Đình cũng giống như ánh tà dương đánh thẳng xuống người tôi. Tôi cảm nhận được luồng khí tức kinh người từ khí thế kia.

Không gian tràn ngập tiếng sấm sét khiến người ta hoảng sợ, từng tiếng đùng đoàng vang lên.

Mấy vị Thần Tướng đang ở trên đài cao thấy vậy thì khẽ nhíu mày.

"Đây là đệ ngũ thức của Chiến Thần Kích pháp sao? Đệ tử trong tông môn chúng ta cùng lắm chỉ tu luyện được tới đệ tứ thức mà thôi, vậy mà tiểu tử này đã tu luyện tới đệ ngũ thức rồi sao?"

Một vị Thần Tướng vội vàng lên tiếng. Nói xong ông ta nhìn về phía Chiến Thương Khung.

Rõ ràng ông ta đang rất bất mãn. Bởi vì kể cả những đệ tử xuất sắc trong tông môn cũng chỉ có thể tu luyện tới đệ tứ thức.

Những thức tiếp theo, người tu luyện phải có cống hiến nhất định thì mới có thể tu luyện.

"Khi tôi nhận tiểu tử này làm đồ đệ thì cậu ta đã đắc đạo Chiến Thần Kích rồi, ghi nhớ Chiến Thần Kích pháp rất khó khăn."

Chiến Thương Khung vừa nói xong, những vị Thần Tướng khác đang định lên tiếng rồi lại thôi, đồng loại nhìn về phía trung tâm.

Ở đó, Điện chủ và Phó Điện chủ Chiến Thần điện đều đang âm thầm quan sát trận giao đấu trên lôi đài. Bọn họ cũng không nói lời nào. Thấy vậy, vị Thần Tướng vừa lên tiếng cũng không nói gì nữa, mục tiêu mà ông ta nhắm vào không thành công.

Cùng lúc đó, hai luồng tấn công của tôi và La Thiếu Đình va chạm với nhau, vô số Lôi điện chi lực truyền qua trường kích tới người tôi. Tôi cảm thấy bắp thịt tê rần thành từng trận.

"Huyền Vũ thể."

Huyền Vũ khí bắt đầu vây quanh cơ thể tôi, trên đỉnh đầu, một cái bóng Huyền Vũ xuất hiện như thể đang bao phủ toàn bộ cơ thể tôi ở bên trong.

Cảm giác bị lôi điện tấn công cũng biến mất.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 576: Ngũ Cường

[HIDE-THANKS]Sấm sét đột ngột biến mất sạch, cả người tôi phóng lên từ mặt đất, bay về phía La Thiếu Đình, sức mạnh dồn vào hai chân.

La Thiếu Đình cũng bị sức mạnh từ vụ va chạm đẩy lùi lại phía sau.

Thấy tôi tới gần, hắn ta lập tức chuẩn bị phòng thủ.

Đầu gối tôi co lên, hướng thẳng về phía La Thiếu Đình, sức mạnh từ đầu gối bộc phát.

Bôn Lôi Phá..

Đầu gối của tôi va chạm với hai tay đang phòng thủ của La Thiếu Đình, hắn ta nhanh chóng lùi lại phía sau, tôi cũng lùi lại mấy bước. Đáp xuống mặt đất, La Thiếu Đình khẽ nhíu mày. Dường như hắn không ngờ đòn tấn công này của tôi lại có uy lực lớn thế này.

Nhưng ngay lúc hắn đang thư giãn, tôi khẽ quát một tiếng: "Bạo!"

Một tiếng nổ nặng nề vang lên ngay tại vị trí của La Thiếu Đình. Hắn ta nghi hoặc đến biến sắc.

Cùng lúc đó, tôi lại lướt về phía La Thiếu Đình một lần nữa. Sợi roi dài màu đen lập tức vòng qua quấn lấy người hắn. Quanh người tôi, một luồng năng lượng đặc thù màu đen xuất hiện.

Nhiệt độ ở xung quanh đột nhiên bị hạ xuống rất thấp.

Trên mặt đất, băng sương ngưng tụ, bắt đầu lan về phía La Thiếu Đình.

La Thiếu Đình biết đây là thủ đoạn của tôi, thấy trên mặt đất ngưng tụ băng sương, khí tức trên người hắn bắt đầu bạo phát chuẩn bị chống lại sự khống chế của băng sương.

Tôi đã tăng tốc tới cực hạn, vừa áp sát tới trước mặt La Thiếu Đình.

"Hàn Băng sát cơ, đông cứng."

Sát Khí Bốn Mùa nhanh chóng tập trung lại ở chính giữa, toàn bộ phóng về phía La Thiếu Đình. Sắc mặt La Thiếu Đình xấu đi, trường thương trong tay hắn đột ngột bùng lên một ngọn lửa màu đỏ rực.

"Xích Viêm Như Long."

Tiếng quát trầm thấp của La Thiếu Đình vang lên, nhưng Sát Khí Bốn Mùa đã toàn lực nhắm vào một người, tôi sẽ có cơ hội tranh thủ một chút thời gian.

Dưới sự bao phủ của Hàn Băng, có vẻ ngọn lửa trên thanh trường thương kia cũng bị hạn chế, nó đột nhiên chậm lại.

Bắt lấy thời cơ này, tôi giơ một tay về phía trước, ngón tay nhắm thẳng vào mắt La Thiếu Đình.

"Thiên Thương nhất chỉ."

Ngón tay tôi đâm thủng không gian, một luồng ánh sáng trắng xóa chói mắt xuất hiện.

Ánh sáng trắng đó xuyên qua lỗ thủng mà tràn vào, chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, sức mạnh của Hàn Băng đã mất tác dụng với La Thiếu Đình. Tôi nhìn thấy ngọn lửa đỏ rực trên thanh trường thương của hắn lại bùng lên một lần nữa.

Rõ ràng là Sát Khí Bốn Mùa không đủ mạnh với hắn.

Nhưng tôi đã tấn công tới trước mặt hắn rồi, thanh trường thương chắn ngang trước mặt, lúc này hắn chỉ có thể chuyển từ thế tấn công về thế phòng thủ mà thôi.

Ngón tay tôi điểm trúng trường thương của La Thiếu Đình, một luồng sức mạnh khủng khiếp bộc phát.

Sóng khí từ trung tâm truyền qua, sắc mặt La Thiếu Đình sa sầm xuống. Hắn ta bay ra ngoài, bàn chân vội vàng bám xuống mặt đất, đề phòng rơi xuống khỏi lôi đài. Quy định giao đấu, một là chủ động nhận thua, hai là rơi xuống khỏi lôi đài thì tính là thua.

Cả người La Thiếu Đình lùi lại đến mép lôi đài, hắn ổn định cơ thể, một chân chỉ còn mũi chân là ở trên lôi đài.

La Thiếu Đình thở dài nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc này tôi lại cười nhạt, trong nháy mắt một sợi roi dài màu đen đánh xuống.

Quật xuống người La Thiếu Đình.

Roi đánh tới đâu, tiếng xé gió vang lên tới đó. Sau đó, nó đánh trúng cây trường thương màu bạc của La Thiếu Đình.

La Thiếu Đình hoàn toàn biến sắc, nhưng đối với cơ thể chỉ còn mũi chân đang trụ lại trên võ đài của hắn thì luồng sức mạnh khủng khiếp từ sợi roi dài của tôi giống như phá hủy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn vậy.

La Thiếu Đình kinh hãi không cam tâm ra mặt, cả người rơi thẳng xuống khỏi lôi đài.

Cuối cùng, trường thương trong tay hắn cắm xuống mặt đất. Hắn ta vẫn chưa muốn từ bỏ.

Nhưng hắn ta vừa cắm được cây thương xuống thì một bóng người đã xuất hiện ngay bên trên hắn.

Bắt lấy thời cơ, tôi thẳng chân đá một cước vào ngực La Thiếu Đình.

Đoàng!

Cả người La Thiếu Đình không mượn lực được nữa, trực tiếp rơi xuống mặt đất, còn tôi dựa vào lực phản chấn mà bay lại lên võ đài.

Có rất nhiều người đang trợn mắt há miệng chứng kiến chuyện này.

La Thiếu Đình đang nằm trên mặt đất nhíu chặt lông mày, mắt hắn nhìn tôi chằm chằm. Mãi nữa ngày sau hắn ta mới bất đắc dĩ mỉm cười.

"Cậu thắng rồi."

Cuối cùng, giọng nói của La Thiếu Đình vang lên, chính thức kết thúc trận chiến này.

Oa..

Tiếng hít vào một ngụm khí lạnh đột nhiên vang lên. Có rất nhiều người ở đây không thể tin nổi vào kết quả của cuộc chiến này. Nếu đối thủ của La Thiếu Đình là một cảnh giới Thông Linh hậu kỳ thì có lẽ bọn họ sẽ không khó mà chấp nhận nổi như bây giờ.

Nhưng mỗi đệ tử của Chiến Thần điện đều được phép khiêu chiến vượt cấp, hơn nữa La Thiếu Đình còn là đệ tử của Thần Tướng. Đệ tử đứng hàng đầu như vậy, có thể nói sức chiến đấu rất khủng khiếp.

Cường giả như hắn ta mà lại thua trước một kẻ cảnh giới Thông Linh trung kỳ sao?

"Đa tạ."

Tôi chắp tay với La Thiếu Đình. Chiến đấu cùng hắn ta, tóm lại thì chẳng có gì vui. Cuộc chiến này tôi cũng phải mất rất nhiều sức lực.

Không thể không thừa nhận thực lực của La Thiếu Đình rất mạnh.

Vẫn còn hai lôi đài đang chiến đấu. Tôi không để ý tới những ánh mắt kinh hãi của mọi người ở dưới mà nhanh chóng ngồi xếp bằng lại, nhanh chóng khôi phục thể lực đã tiêu hao.

Đặc biệt là sử dụng đạo thuật, tiêu hao rất nhiều linh khí trong người. Trận chiến với La Thiếu Đình lần nữa tôi liên tục sử dụng đạo thuật.

Phần linh khí trong bia đá, chưa tới thời khắc cuối cùng thì không thể sử dụng được. Nhất định tôi phải dự trữ thêm linh khí, việc này cần thời gian. Vì vậy lúc này tôi chỉ có thể nhanh chóng khôi phục thể lực đã tiêu hao.

Một lát sau, âm thanh của cuộc chiến cuối cùng kết thúc.

Tôi mở mắt ra, nhìn bốn người còn lại trên võ đài. Vẻ mặt của mỗi người đều khá lạnh nhạt, tôi có thể cảm nhận được bọn họ cũng đang chăm chú nhìn tôi.

Trong ánh mắt ấy không có sự khinh thường mà ngược lại, dường như bọn họ muốn tìm ra sơ hở của tôi.

"Vòng giao đấu thứ năm kết thúc, nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó tiến hành vòng giao đấu thứ sáu."

Giọng nói từ tốn của trưởng lão vang lên. Hiện giờ Thủ tịch tranh đấu đã bước vào giai đoạn cuối cùng. Những đệ tử Chiến Thần điện đang ở bên dưới ai nấy đều kích động ra mặt, bởi vì người cuối cùng giành chiến thắng sẽ trở thành đại sư huynh của Chiến Thần điện.

Đến lúc đó, các đệ tử của Chiến Thần điện đều phải kính trọng đại sư huynh, đây là sự vinh quang rất lớn.

Nghe trưởng lão nói xong, tôi tiếp tục ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt điều tức, nhanh chóng khôi phục thể lực mình đã tiêu hao.

Nửa tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 577: Dự đoán

[HIDE-THANKS]Giọng nói của trưởng lão vang lên, năm người trên lôi đài không hẹn mà cùng đứng dậy, khí tức đã được khôi phục.

Tất cả đều đã chuẩn bị tốt để bắt đầu trận chiến tiếp theo.

"Vòng giao đấu thứ sáu, vẫn rút thăm chọn võ đài giao đấu."

"Một người rút trúng thăm trống, hai cặp còn lại giao đấu xong, người thắng bước vào tam cường, hai người thua tái chiến, ai thắng thì giao đấu với người rút được thăm trống, trở thành người cuối cùng của tam cường."

"Vòng giao đấu thứ sáu, ba cường giả thắng cuộc sẽ được thưởng ba thức sau của Chiến Thần Kích pháp, được tới thần đài tu luyện trong nửa tháng."

Nghe trưởng lão nói xong, trong lòng tôi thoáng sửng sốt. Ý gì vậy?

Ba thức sau của Chiến Thần Kích pháp?

Chẳng lẽ đệ tử của Chiến Thần điện chỉ được tu luyện bốn thức đầu của Chiến Thần Kích pháp thôi sao? Ba thức sau, không được phép tu luyện?

Nhưng đối với tôi mà nói, ba thức sau của Chiến Thần Kích pháp cũng không phải Chiến Thần điện cho tôi mà tự tôi có được. Như vậy phần thưởng của vòng giao đấu thứ sáu này tôi chỉ được lợi ở chỗ tu luyện tại thần đài nửa tháng.

Nhưng trận chiến còn chưa bắt đầu mà, có vẻ tôi nghĩ nhiều quá rồi.

"Sau đây là danh sách ngũ cường đệ tử, Thẩm Vô Phỉ, Quan Sâm, Liễu Tương Như, Chiến Nguyên, Trần Vô Kị."

Trưởng lão nhìn xuống võ đài, mỗi cái tên được đọc lên một lần. Trong năm cái tên này, không biết ai sẽ trở thành thủ tịch đệ tử nhưng đã đi được tới đây rồi thì năm người này đều là những người xuất sắc nhất của Chiến Thần điện.

Bởi vì hiện giờ bọn họ đại diện cho sự xuất chúng của lớp trẻ Chiến Thần điện.

"Hoàn toàn không ngờ Trần Vô Kị lại nằm trong ngũ cường."

"Chúng ta đều coi thường cậu ta, sức mạnh của cậu ta không phải do may mắn đâu."

Hiện giờ tất cả mọi người đều không thể không thừa nhận ban đầu bọn họ dùng thái độ xem trò vui mà nhìn Trần Vô Kị, cảm thấy người đến từ hạ giới như Trần Vô Kị sẽ không thể đi quá xa. Nhưng Trần Vô Kị lại khiến tất cả mọi người bất ngờ hết lần này tới lần khác.

Hiện giờ, cuối cùng cũng không còn ai dám coi thường Trần Vô Kị nữa, cho dù Trần Vô Kị không thể trở thành thủ tịch đệ tử nhưng trong năm người còn lại sau cùng, chỉ có Trần Vô Kị là cảnh giới Thông Linh trung kỳ mà thôi.

Trần Vô Kị dựa vào thực lực cảnh giới Thông Linh trung kỳ của mình liên tục đánh bại mấy cường giả cảnh giới Thông Linh hậu kỳ. Đây là Chiến Thần điện, chứ không phải tông môn nào đó ở hạ giới.

"Hiện giờ thậm chí tôi còn nghi hoặc liệu Trần Vô Kị có trở thành thủ tịch đệ tử thật hay không đấy."

Trong đám đông ồn ào, đột nhiên có người nói vậy khiến mọi lời bàn tán khác đều im bặt. Từng ánh mắt dồn về phía người vừa lên tiếng.

Nhưng lần này không có ai phản bác cả, bởi vì bọn họ đã bị hiện thực làm kinh ngạc quá nhiều rồi.

"Bắt đầu rút thăm."

Trong tay trưởng lão xuất hiện thăm trúc, bên trên không viết gì cả. Sau khi bắt được thăm trúc, truyền linh khí vào mới có thể thấy con số ở bên trên, dù sao như vậy cũng khá công bằng.

Thăm trúc không viết số bay về phía chúng tôi, tôi giơ tay ra bắt, một cây thăm trúc bị tôi nắm được.

Khi linh khí của tôi truyền vào thăm trúc, một con số hiện lên.

Trong số mấy cây thăm trúc có một cây viết số không, người bắt được thăm này lát nữa có thể không chiến đấu.

"Thăm viết số không được tính là thăm trống, xuống lôi đài chờ đi, những người còn lại, theo số trên thăm, đi tới võ đài."

Trưởng lão nhìn năm người bên dưới rồi nói. Lúc này có một người cầm thăm trúc bước xuống khỏi lôi đài.

"Quan Sâm sư huynh bắt được thăm trống."

Nghe vậy, tôi liếc mắt nhìn người đang bước đi. Người bắt được thăm trống là Quan Sâm, tôi nhìn thăm trúc của mình, bước trên võ đài: "Thăm của tôi là số 1."

Nhìn ba người còn lại, tôi trực tiếp nói. Nghe xong, có một người nhìn sang chỗ tôi, ánh mắt lạnh lùng.

Bước vào võ đài, người đó nhìn tôi một lát rồi chắp tay nói: "Liễu Tương Như."

Tôi chắp tay đáp lễ: "Trần Vô Kị, xin chỉ giáo."

Trên đài cao, trưởng lão tuyên bố: "Vòng giao đấu thứ sáu, Trần Vô Kị đối chiến với Liễu Tương Như, Chiến Nguyên đối chiến với Thẩm Vô Phỉ, Quan Sâm rút thăm trống, chờ."

"Giao đấu, bắt đầu."

Trưởng lão vừa dứt lời, một cây trường kích xuất hiện trong tay Liễu Tương Như. Cây trường kích này tinh tế hơn trường kích thông thường một chút, thậm chí hình dạng còn hơi quái dị.

Trên cây trường kích này tôi nhìn thấy hai thanh tiểu đao, không sai, chúng được treo lên trường kích, rõ ràng không phải có từ ban đầu.

Không dám khinh thường, tôi chuẩn bị sẵn sàng đón địch, Hắc U trường kích xuất hiện.

"Cậu không cần Chiến Thần Kích sao? Thật ra tôi rất muốn nhìn xem Chiến Thần Kích có thể phát huy bao nhiêu tác dụng trong tay cậu, dù sao thì tôi cũng chưa từng nhìn thấy Chiến Thần Kích, không biết nó có thần kỳ như trong truyền thuyết hay không."

Liễu Tương Như nhìn tôi, có vẻ hơi nghi hoặc tại sao tôi lại không cần dùng Chiến Thần Kích.

"Tôi không muốn anh cảm thấy tôi bắt nạt anh. Tôi biết có rất nhiều người ở Chiến Thần điện cảm thấy tôi không xứng được sử dụng Chiến Thần Kích, nhưng có những chuyện không có gì là tuyệt đối cả, không phải sao?"

Tôi từ tốn nói. Nghe vậy Liễu Tương Như thoáng sửng sốt, hắn chần chừ một lát rồi đột nhiên nhếch miệng mỉm cười.

"Ha ha, mặc dù suy nghĩ này có chút ngu ngốc nhưng tôi bắt đầu thích cậu rồi đấy."

"Vậy thì để tôi xem thử, cậu có tư cách nắm giữ Chiến Thần Kích không."

Dứt lời, khí thế trên người Liễu Tương Như bùng lên, trường kích trong tay hắn rung lên, hai thanh đao treo ở bên trên nhanh chóng xoay tròn tạo thành tiếng vang trong không trung, bay về phía tôi.

Chúng là phi đao sao?

Tôi có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trường kích có cấu tạo kiểu này, hai thanh đao treo bên trên không phải không có tác dụng mà lại là chiêu số bất ngờ. Phối hợp với trường kích.

Hai thanh phi đao vừa phóng ra, trường kích của Liễu Tương Như cũng đâm về phía tôi với tốc độ vô cùng nhanh chóng. Chỉ trong nháy mắt, cả người Liễu Tương Như đã phóng tới chỗ tôi rồi.

Đồng tử của tôi khẽ co lại, Hắc U trường kích quét ngang một đường, Phù Du thân pháp bạo phát, cả người tôi tạo thành độ cong quỷ dị giữa không trung rồi lập tức biến mất trước mặt Liễu Tương Như.

Liễu Tương Như đột ngột xoay người, trường kích lại đập xuống chỗ tôi một lần nữa.

Hai thanh phi đao kia quay lại, tiếp tục treo lên trường kích. Tôi vô cùng kinh ngạc, người lại đoán được vị trí mà tôi sẽ xuất hiện sao? Hơn nữa còn đoán rất chuẩn.

Nơi mà trường kích của hắn chém xuống, chính là chỗ tôi chuẩn bị đặt chân xuống.

Vì trước đó tôi không ngờ tới chuyện này nên lúc này chỉ có thể vội vàng đối phó lại.

Hắc U trường kích chắn trước mặt.

Trường kích của Liễu Tương Như đập xuống Hắc U trường kích.

Đoàng!

Một tiếng vang lớn, tôi cảm nhận được lực phản chấn mạnh mẽ từ trường kích truyền tới, dưới ảnh hưởng của nó cả người tôi đạp lùi về phía sau mấy mét mới ổn định lại được.

"Mặc dù tốc độ của cậu rất nhanh nhưng chỉ cần biết được vị trí đặt chân của cậu thì cũng chẳng khó giải quyết."

Liễu Tương Như nhìn tôi chằm chằm, từ tốn nói.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 578: Toái tinh thần

[HIDE-THANKS]Thấy biểu hiện ung dung thản nhiên của Liễu Tương Như, tôi hiểu rõ hắn ta hoàn toàn tự tin rằng mình có thể đoán được vị trí đặt chân của đối phương trong thời gian ngắn.

Nếu đã như vậy thì thân pháp của ta sẽ mất đi ưu thế, bởi vì hắn ta hoàn toàn có thể không lo lắng tới những chuyện khác mà chỉ cần cảm nhận vị trí của tôi là có thể phá giải đòn tấn công của tôi rồi.

"Đúng là không phải phiền phức bình thường nhỉ!"

Tôi nhìn Liễu Tương Như ở phía trước rồi khẽ lắc đầu, ngọn lửa quanh người tôi lập tức lan ra, Sát Khí Bốn Mùa xuất hiện.

Nhưng lần này tôi không chỉ vận dụng sức nóng của sát cơ như thường lệ bởi vì tôi biết, đối phó với người có thực lực như Liễu Tương Như và sự phòng thủ khủng khiếp của hắn, chỉ dùng sức nóng thì khó mà khiến hắn ta kinh ngạc.

"Xem ra cậu chuẩn bị từ bỏ ưu thế tốc độ của mình rồi đấy nhỉ."

Thấy tôi không vội vàng động thủ, Liễu Tương Như nghiêng người rồi nói.

Tôi khẽ mỉm cười: "Nếu đã không phải ưu thế với anh thì sao có từ bỏ được?"

Nói xong, khí tràng ở xung quanh nhanh chóng bao vây Liễu Tương Như.

Ngọn lửa tràn ngập lôi đài, gần như hoàn toàn che kín võ đài lại. Nhưng Liễu Tương Như thấy tôi tấn công thì lại hoàn toàn không biến sắc.

"Tôi cảm thấy, có thể đánh bại cậu. Chỉ cần thực lực của cậu không chênh lệch với tôi quá nhiều thì thiên địa linh hỏa của cậu muốn che mắt tôi, chỉ sợ là không che nổi đâu."

Nói xong, tôi nhìn thấy cả người Liễu Tương Như quỷ mị biến mất tại chỗ. Thấy vậy đồng tử của tôi thoáng co lại.

Trên Hắc U trường kích, khí thế khủng khiếp bắt đầu dâng lên.

Tôi thẳng tay đập xuống.

"Nhất kích, Phá Sơn Hà."

Chiến Thần Kích pháp, vừa rồi Liễu Tương Như cũng sử dụng Chiến Thần Kích pháp. Chiến Thần Kích pháp rất mạnh, nhưng qua thời gian dài tu luyện tôi hiểu rõ tinh túy của Chiến Thần Kích pháp nằm ở ba thức cuối cùng.

Có thể nói bốn thức đầu tiên chỉ mạnh hơn đạo thuật bình thường nhưng cũng không đến mức khiến người ta kinh ngạc. Ba thức phía sau mới là chiêu số có thể phát huy uy lực khủng khiếp của Chiến Thần Kích pháp.

Đây cũng là lý do tại sao Chiến Thần điện không công khai toàn bộ ba thức cuối cùng của Chiến Thần Kích pháp.

Sở dĩ tôi có được ba thức này là do Chiến Thần Kích nhận tôi làm chủ nhân nên tôi mới có điều kiện tu luyện tới ba thức sau của Chiến Thần Kích pháp.

Nhưng kể cả như vậy gì hiện giờ thực lực của tôi vẫn chưa đủ để triển khai ba thức này, đạo thuật mạnh đương nhiên phải có yêu cầu nhất định đối với tu vi của người luyện.

Keng!

Hai cây trường kích va chạm với nhau. Tôi luôn để mắt tới Liễu Tương Như, bởi vì hai thanh phi đao trên trường kích kia lại rục rịch phóng ra rồi. Tôi và Liễu Tương Như vừa va chạm, nó đá bay thẳng tới lượn quanh người tôi.

Nhưng hai thanh phi đao kia vừa phóng tới thì sợi roi dài màu đen lập tức bay ra từ bên hông tôi, quất xuống hai thanh đao. Tia lửa nổ ra, hai thanh đao bị đánh lui, quay về bên cạnh Liễu Tương Như. Liễu Tương Như nhảy lên, không cho tôi chút thời gian nghỉ ngơi mà tiếp tục tấn công.

Nhận ra sự tấn công khủng khiếp này, Huyền Vũ khí trong người tôi lại bắt đầu luân chuyển. Trên cánh tay tôi, gân xanh không ngừng hiện lên.

Muốn dùng thực lực cảnh giới Thông Linh trung kỳ lấy cứng đối cứng với những người này thì nhất định tôi phải phát huy toàn bộ sức mạnh của mình. Dù sao thì không thể coi bọn họ giống như những thiên tài bình thường được.

Dưới sự bao vây của biển lửa, tôi và Liễu Tương Như đánh nhau trên không. Từng luồng phản chấn khủng khiếp không ngừng lan ra bốn phía, bị trận pháp hấp thụ.

Đúng như Liễu Tương Như từng nói, sau khi Chước Thần lan rộng ra thì không thể che mắt hắn được. Khả năng nhận biết của hắn rất khủng khiếp, đứng giữa ngọn lửa này mà hắn vẫn có thể nhận ra được vị trí của tôi ngay lập tức.

Cho dù tôi tấn công từ phía nào thì hắn vẫn ngăn cản được.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, để tôi xem uy lực thức thứ tư của Chiến Thần Kích pháp dưới tay cậu thế nào."

Liễu Tương Như lùi lại phía sau, đáp xuống đường biên của võ đài. Hắn ta nhìn tôi chằm chằm rồi nói. Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được khi tức trên người tên Liễu Tương Như này bộc phát tới cực hạn. Rõ ràng tôi và hắn đã chiến đấu một lúc lâu như vậy rồi mà vẫn chưa phân thắng bại.

Nghe Liễu Tương Như nói vậy, tôi khẽ gật đầu.

"Được!"

Tôi thở dài, nắm chặt trường kích. Khí tức bắt đầu truyền tới trường kích, sắc mặt Liễu Tương Như cũng nghiêm túc lên. Rõ ràng là cho dù sức mạnh của hắn cao hơn tôi bao nhiêu thì hắn cũng không hề coi thường tôi.

Đây mới là thái độ của một cường giả thực thụ. Không phải sau khi tu luyện được thực lực mạnh mẽ thì có thể thích kiêu ngạo thế nào thì kiêu ngạo thế ấy, mà là mỗi khi chiến đấu đều dốc toàn lực ứng phó. Nghiêm túc chiến đấu.

Ánh mắt Liễu Tương Như sáng lên, chiến ý bắt đầu tăng vọt.

Trên đầu tôi và Liễu Tương Như dường như có một ngôi sao xuất hiện.

Nguồn năng lượng vô tận bắt đầu xao động, từng ngôi sao bắt đầu xuất hiện rồi rung lên như thể có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Một khắc sau, Liễu Tương Như bước một bước phóng về phía tôi. Tôi mở lớn hai mắt, đập Hắc U trường kích xuống.

"Nhất kích, Toái Tinh Thần."

Tôi và Liễu Tương Như đồng loạt đánh trường kích về phía trước, hai ngôi sao này cuối cùng cũng bắt đầu rung lên.

Dưới vô số ánh mắt đang đổ dồn lên võ đài, ngọn lửa ở xung quanh biến mất. Hai đòn tấn công này đều rất nhanh nhưng lại khiến người ta cảm thấy chầm chậm.

Đây là hiện tượng không gian khiến thị giác bị biến đổi, khiến hai đòn công kích vốn rất nhanh lại giống như chậm rãi do không gian biến dạng.

Tiếp theo, hai đòn tấn công va chạm với nhau trước sự chứng kiến của hàng trăm cặp mắt.

Sau khoảnh khắc yên ắng ngắn ngủi, sóng khí cuộn trào, hố đen hiện lên khắp nơi, không gian vỡ vụn. Vô số mảnh vỡ năng lượng bạo phát, bị trận pháp hấp thụ lại.

Trên trận pháp không ngừng xuất hiện từng đợt sóng hấp thu những năng lượng này, nhưng có vẻ sắp không trụ nổi nữa rồi.

Tất cả đệ tử Chiến Thần điện ở bên dưới đang quan sát cuộc chiến lúc này đều tập trung cao độ.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên hai người trên võ đài.

Dưới năng lượng xung kích khủng khiếp, cả người tôi đạp lùi lại phía sau ba bước. Liễu Tương Như lại lê chân trên mặt đất bay ra khoảng mười thước.

Sắc mặt hắn kinh hãi, ánh mắt không thể tin nổi.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back