Tâm sự Sau chia tay ta còn gì?

Thảo luận trong 'Góc Chia Sẻ' bắt đầu bởi Hy Minh Tuệ, 4 Tháng sáu 2020.

  1. Hy Minh Tuệ

    Bài viết:
    16
    [​IMG]

    Sau chia tay tôi còn gì?

    Ngoài cây đàn mục nát và những bụi trên phím đàn đã lâu tôi chưa đụng tới? Trong góc phòng nhỏ bé đó, cây đàn gỗ chắc còn nhớ những ngày tháng yêu xa, nhũng ngày mà đôi khi chỉ có cuộc gọi kéo dài dăm ba phút, tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng em ấy thì thầm ở đầu kia cuộc gọi rằng: Em yêu tôi. Và lời yêu đó có đan xen tiếng đàn của tôi, ừ, tôi đã từng hát những bản tình ca thật lòng đến thế, tôi đã từng đàn hằng tiếng cho em ấy nhiều đến thế, đã từng nói muốn em ấy về bên tôi thật nhanh, thật nhanh.. Ấy vậy mà giờ thì không còn muốn nữa. Tôi, giờ đã không còn muốn em ấy về nơi này nữa rồi.

    Từ ngày tôi bỏ người tôi thương đi, căn phòng bỗng trở nên thiếu vắng dù nó vẫn vậy, bàn học của tôi vẫn thật bừa bộn, kệ gỗ vẫn phủ bụi, sách vở thì vẫn thật ngổn ngang, đàn thì vẫn gác trên mái tủ như vậy nhưng chỉ có chỗ tôi hay ngồi đã không còn hơi ấm của em ấy nữa. Tôi lại chỗ đấy, lại đưa cây đàn lên và lại gảy những bản tình ca thật dễ thương và ngọt ngào mà chắc có lẽ một ai đó khác chứ không phải tôi sẽ là người khiến em ấy hạnh phúc như là nhân vật chính của từng câu ca, của từng lời yêu trong bài hát. Tôi chỉ biết thở dài, ừ, ngồi một chỗ thở không cũng thấy buồn, tôi còn buồn hơn khi đi qua những con đường cũ, vẫn là tôi, trên chiếc xe cũ kĩ bon bon trên đường, vẫn giữ thói quen lấy gương trái để nhìn đường còn gương phải để nhìn em, vẫn ngân nga câu hát, nhưng giờ đã chẳng còn người nghe, đã chẳng còn người ngồi phía sau lọt vào ô gương nhỏ bé, đã chẳng còn người dặn tôi phải mập lên khi ngồi sau xe và ôm tôi dù cho bao con mắt của người đi đường dồn vào, thì em ấy vẫn có thể nói cho cả thiên hạ biết là, em yêu tôi.

    Em ấy nói yêu tôi, tôi nói yêu em ấy, vậy sao tôi lại buông lời chia tay? Nếu đến với nhau không vì lý do nào, thì chia tay cũng sẽ chẳng có đủ ngôn từ để giải thích rõ, tại sao lại chọn xa nhau. Buổi chiều hôm đó, tôi vẫn còn nhớ rõ đôi mắt của em ấy, nhìn thật buồn và sâu như biển đen vậy, có nhiều hơn một ánh mắt em nhìn tôi như thế, chúng làm tim tôi thắt lại, đau tới mức nước mắt muốn trào ra nhưng lại không thể, làm gì có chuyện người buông tay lại khóc trước một người đang níu giữ chứ? Tôi im lặng, em ấy trách tôi nhiều lắm, trách sao tôi đã hứa sẽ ở bên cạnh cho đến mãi sau này, trách tại sao lại muốn đau thương, trách sao tôi lại bỏ đi rồi để em ấy bơ vơ ở lại.. Tôi, chẳng thể nói gì cả, im lặng nhìn em ấy gào khóc, ôm tôi và nắm siết chặt áo tôi, nức nở: "Rồi đến cậu cũng bỏ tớ mà đi sao?", đau không? Đau chứ, nhưng chẳng thể làm gì cả. Nhìn em ấy gục xuống và khóc như vậy, tôi như đang rơi vào trong bể nước mắt và đau đớn của bản thân, tôi ngồi xuống cạnh và chỉ biết tựa đầu vào tường và tiếp tục nghe những tiếng khóc, những tiếng gào bấy giờ đã làm em ấy khô cổ, tôi như tội đồ nhưng chẳng thể giải thích điều gì cả. Vì tôi đã là người sai.

    - Cậu còn yêu tớ không? - Em ấy ngước lên hỏi tôi nhưng những giọt lệ vẫn đang lăn dài trên má - Nói đi, cậu còn yêu tớ không?

    * * * - Tôi lặng im mất vài giây, đưa tay định lên ngăn hai hàng nước mắt nóng hổi thì em ấy cầm chặt tay tôi hỏi lại bằng giọng đã như muốn khóc nấc lên.

    - Nói đi chứ! Cậu nói gì đi chứ! Cậu trả lời đi, cậu còn yêu tớ không? Nói đi mà.. - Tay em ấy lỏng dần, lỏng dần rồi buông ra.

    - Còn, tớ còn yêu cậu.

    - Vậy thì hãy quay lại đi.

    - Tớ không thể..

    - Vậy thì đừng nói cậu yêu tớ nữa!

    Đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ đó như xát muối vào con tim tôi, tôi đã rất muốn khóc, rất muốn ôm em ấy nhưng lại không thể nữa rồi. Kết thúc buổi chiều buồn hôm ấy là câu trả lời dày vò nhất của tôi: "Ừ, tớ không yêu cậu."

    Còn em?

    Sau chỉa tay em còn gì?

    Ngoài những kỉ niệm hai năm hẹn hò? Em có còn đi qua những nơi ngày nào tôi cùng em đan tay? Có còn yêu thứ thức uống khiến em say đắm? Tôi không biết và không buồn suy nghĩ, tôi chỉ biết nửa năm trôi đi nhanh như cái chớp mắt, cứ như mới đêm qua tôi vẫn còn gượng hát cho em nghe, vẫn còn gồng để mọi thứ xảy ra thật bình thường, thì đêm nay tôi lại buông lời chia tay. Thật cay đắng. Nhưng rồi, sẽ nhanh thôi, em sẽ tốt nghiệp, em sẽ vào ngôi trường mà em hằng mơ ước, rồi một lần nữa em sẽ lại trúng tiếng sét ái tình và biết đâu, họ sẽ yêu em? Họ sẽ thực hiện những lời hứa mà tôi nuốt lời? Họ sẽ cùng em thực hiện những điều mà giữa hai ta chưa từng có? Và biết đâu, em sẽ kết hôn? Em sẽ có một gia đình cùng đàn con như lúc em hồn nhiên ngồi sau xe tôi và phấn khởi?

    Cuộc đời em đáng lẽ ra sẽ đẹp hơn nếu như ngày đấy em không gặp tôi.
     
    map65latte, Uất PhongLê Vũ thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. map65latte

    Bài viết:
    106
    Bài viết này làm mình đột nhiên nhớ tới câu chuyện của chính bản thân, vì biết đâu người ta buông tay không phải vì hết yêu. Mình đã nghĩ như vậy, đã cố tìm kiếm một lí do để dựa vào, để an ủi con tim đã khô cằn này, nhưng mình không phải là người ấy, làm sao có thể rõ được đây. Yêu xa khó lắm, yêu xa cô đơn lắm, nhưng yêu xa cũng thật vui, thật hạnh phúc mà!

    Chàng trai trong câu chuyện này, liệu có giống với người ấy của mình không, mình cũng đang lo sợ như thế, phải làm sao mới có thể hiểu hết được đây..

    Cảm ơn bài viết của bạn, nó khiến mình bật khóc, mình vẫn nhớ người ấy nhiều lắm!
     
    Hy Minh Tuệ thích bài này.
  4. DiDiDoan

    Bài viết:
    8
    Một tuần trước, tôi nhận ra anh và tôi đã chia tay từ cách đây cả bốn tháng, từ tháng 12 năm ngoái.

    Bao nhiêu đau đớn dồn nén, tôi dứt khoát ẩn đoạn chat của anh trên Messenger và Viber. Tôi vẫn chẳng đủ can đảm để block hay xóa nó đi. Chỉ dám dấu nó vào một góc để không phải nhìn thấy cái tên của anh mỗi khi mở ứng dụng lên. Tôi sợ nếu nhìn thấy tên anh, tôi lại đau, lại khóc. Tồi tệ hơn là nằm đọc lại từng dòng tin nhắn yêu thương ngày xưa trong đau đớn, và rồi ước rằng tất cả chỉ là giấc mơ, và rồi nhắn tin níu kéo mối quan hệ.

    Tôi cũng chẳng dám nói gì thêm nữa.

    Trước đây, mỗi lần buồn hay giận vì anh không quan tâm, không nhắn tin, tôi lại ngồi thút thít trước laptop, soạn từng dòng tin nhắn chia tay. Chắc tôi cũng phải soạn được gần chục đoạn tin nhắn chia tay sướt mướt rồi ấy, nhưng chưa có cái nào được gửi.

    À có, có cái được gửi, vào tháng 12 năm ngoái đó thôi. Tôi viết ra và gửi hết cho anh, gửi trả cả những tấm hình liên quan đến anh trong máy của tôi. Chỉ toàn là hình đồ ăn, hình mấy địa điểm hai đứa từng đến, một vài tấm hình anh gửi tôi sau này trong thời gian yêu xa. Chỉ có thế. Tụi tôi chẳng có tấm hình chụp chung nào cả. Nghĩ cũng buồn. Tôi nói hết cảm xúc của tôi, rằng tôi thương anh thế nào, rằng tôi cố gắng vì mối quan hệ này ra sao, rằng tôi mong anh sau này được hạnh phúc. Tôi gửi trả hết cả mấy tấm hình. Đó là cách tôi muốn kết thúc, xem như chưa từng gặp nhau, chưa từng quen biết.

    Ngày hôm đó, anh là người nói câu dừng lại.

    "Umh mình dừng lại ở đây thôi em."

    Tôi đã không tin vào sự thật này và cố níu kéo.

    "Nếu anh bận thì có thể nói" anh bận ". Khó với anh vậy sao. Anh mệt hay chán thì cứ nói anh mệt, anh chán. Than thở với em cũng được mà."

    Tôi biết tính anh. Lúc mệt, lúc căng thẳng, lúc bận rộn thì anh chẳng muốn nói gì với tôi cả. Anh nói, chỉ khi nào vui thì mới có hứng nói, chứ mệt thì còn nói gì nữa.

    Không phải thế. Trước đây cũng có lúc anh than với tôi cơ mà. Có lúc anh kể với tôi anh đang bận làm gì, dự án khó ra sao, mặc dù tôi chẳng hiểu gì nhiều về lập trình.

    Tại sao bây giờ anh lại im lặng với tôi? Có phải là anh đã hết tình cảm rồi?

    Tôi khi ấy vẫn hy vọng cả hai sẽ tìm ra một cách nào đó, có thể là tôi bớt lo lắng thái quá, anh thì thi thoảng nhắn tôi một vài câu vu vơ, chỉ cần cho tôi biết anh ra sao, anh vẫn ổn là quá đủ rồi. Nhưng chuyện lại không như thế. Anh đã cố gắng nhưng vẫn chẳng thay đổi được cái tánh vô tâm, im ỉm. Tôi thì thực sự cũng đã cạn hết nước mắt rồi.

    Hôm nay là đúng một tuần từ ngày tôi quyết định chính thức gạt anh sang một bên, và tiếp tục sống một cuộc sống mà thôi không còn hy vọng gì về anh và về mối quan hệ. Một tuần mà tôi thấy như cả một thập kỷ. Vài ba ngày trôi qua mà tôi thấy như mấy năm trời rồi chúng tôi không nói chuyện.

    Hôm nay tôi đọc tin Việt Nam sẽ mở lại đường bay với Úc. Và tôi lạy dấy lên hy vọng. Tôi mường tường mình nhận được một cái tin nhắn từ anh.

    "Em chuẩn bị đi, anh sắp qua rồi đây."

    Anh chắc không biết tôi đã ẩn tin nhắn của anh và quyết định gạt anh ra khỏi tâm trí.

    Anh chắc cũng không biết, tôi.. thực sự.. có thể.. suy nghĩ lại nếu bây giờ anh có thể qua đây với tôi.

    Suy cho cùng, tôi vẫn cần một ai đó để cho đi yêu thương, quan tâm. Tôi vẫn cần một ai đó để tựa vai những lúc mải mê suy nghĩ, để ôm những lúc mệt mỏi, để nắm tay đi dạo phố, để cùng tôi khám phá những quán ăn mới lạ, để cùng tôi làm việc nhà, để cùng tôi sống thì hiện tại này.

    Có cách nào để anh có thể qua đây cùng tôi trước khi mọi hy vọng trong tôi vụt tắt không?

    "Umh, qua đi. Rồi mình start over." Tôi có thể sẽ trả lời anh như thế.

    Nhưng người nói lời kết thúc là anh.

    Tôi đã chẳng còn là bạn gái của anh nữa rồi.

    Con tim tôi vì quá đau mà chẳng còn cảm thấy gì nữa rồi.
     
  5. Sun99

    Bài viết:
    3
    Sau chia tay em không ngừng tự đặt ra những câu hỏi. Liệu em có sai khi quyết định nói lời chia tay? Em đã làm tổn thương một tâm hồn bởi sự vội vã khi chưa sẵn sàng đã bắt đầu một mối quan hệ? Em đã bỏ lỡ một người thương em rất nhiều? Em không trân trọng họ? Hàng loạt câu hỏi cứ hiện lên trong đầu nhưng em không hề có câu trả lời. Bộ não ngu ngốc của con người cứ tua đi tua lại những kỉ niệm đẹp lúc hai người mới quen nhau, những con đường, những bài hát, những câu nói.. khó chịu thật. Nhưng em ơi chắc hẳn em đã suy nghĩ rất nhiều khi nói lời chia tay, rằng em không đủ yêu anh ấy, tình cảm của em không đủ để có thể bỏ qua mọi khuyết điểm mặc dù em biết con người không ai hoàn hảo, em chọn chia tay để cả hai cùng hạnh phúc nhưng hạnh phúc với một người khác.

    Việc của em bây giờ là lau nước mắt, thôi dằn vặt vì người nói lời chia tay đâu hẳn là sai, đâu hẳn là người không đau khổ, tin tôi đi em đã cố gắng hết sức rồi. Cảm xúc mà, đến rồi lại đi, người sống thật với cảm xúc không bao giờ sai cả. Thời gian này là lúc để em có thể suy nghĩ, để em biết em cần gì. Không ngừng phát triển bản thân không bao giờ là lãng phí em nhé, rồi em sẽ gặp được người yêu em hơn chính bản thân em, dù người đó có là anh ấy hay ai khác..
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiKhánh Đoan thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...