Hiện Đại [Edit] Thử Ăn Hệ Nam Thần - Chim Cánh Cụt Sẽ Không Khóc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Jay823207, 12 Tháng hai 2020.

  1. Jay823207

    Bài viết:
    1
    Chương 10 Tiệc cua mai xanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khách sạn Đông Nhạc, trong phòng khách quý, mười người ngồi vây quanh bên bàn tròn. Trên bàn bày đầy các loại mỹ thực được làm từ cua mai xanh, một mảnh đỏ rực ập vào mắt.

    Một nồi to tại giữa bàn là cua hấp. Nhìn qua ít nhất cũng có 10 con.

    Xung quanh nồi hấp chính là các mâm đồ ăn nhỏ, cua mai xanh kho tàu, cua mai xanh xào mỡ hành, cua xào cay, cua ngâm rượu, cua chưng hoa điêu trứng gà, cua xào phù dung, cháo thịt cua, cà ri cua, cua mai xanh chưng miến, cua hấp muối, cua chưng rượu vàng, canh cua cải trắng, cua mai xanh nấu cải thảo, cua xào bánh tổ, canh cua nấu nấm, cua chưng đậu hủ, canh đậu hủ gạch cua, cua sống ướp, cua xào hành gừng.

    Ước chừng hai mươi món, xứng đáng với cái gọi là tiệc cua mai xanh.

    Từ Thanh đem từng người trong CLB Kịch giới thiệu một lần cho Chu Nham sau, lại giới thiệu Lý Nhược Bạch cho mọi người quen biết.

    "Vị này chính là lão bản nương, Lý Nhược Bạch."

    "Xin chào lão bản nương!" Mọi người cùng kêu lên.

    Lý Nhược Bạch đỏ mặt gật đầu, nàng lần này đi theo Chu Nham lộ mặt, xem như chính thức xác nhận thân phận.

    Mọi người thực mau liền đem lực chú ý đặt ở trên bàn, hôm nay bọn họ xem như thêm kiến thức, nơi này ít nhất có ba bốn mươi con cua mai xanh nặng hơn hai cân, bọn họ trước nay chưa ăn qua, thậm chí cho dù nhìn thấy cũng chỉ là nhìn thấy trên mạng.

    Nhưng hôm nay, chẳng qua là giúp Chu Nham quay chụp cái MV thôi, Chu Nham liền mời bọn họ ăn một bữa tiệc lớn như vầy.

    Bọn họ chỉ có hai cái ý tưởng, cái thứ nhất, Chu tổng thật thổ hào! Cái thứ hai, giúp Chu tổng làm xong, làm tốt việc này.

    "Nhàn thoại không nói nhiều, mọi người cứ tự nhiên đi, ăn uống thoải mái. Hôm nay cả bàn này đều không thể lãng phí!" Chu Nham mở miệng nói.

    Mọi người nghe vậy, sôi nổi bắt đầu ăn. Mỗi người cầm một con so với bàn tay của mình còn lớn hơn, bắt đầu bẻ chân.

    Chu Nham thấy thế, thực vui vẻ. Hắn một chút cũng không đau lòng, vốn dĩ cho rằng chỉ tốn một vạn tám.

    Kết quả, hắn xa xa xem nhẹ tác phong của khách sạn 5 sao.

    Một con cua mai xanh giá nguyên liệu 600 đồng, Chu Nham lúc ấy nghe người phục vụ nói có thể hỗ trợ nấu nướng, hắn còn tưởng rằng miễn phí.

    Kết quả, người ta mọi thứ đều phải thu phí, hơn nữa là dựa theo giá cả của mỗi một món ăn mà tính, có 1500, có 2000, cuối cùng cua mai xanh giá cả chỉ có một vạn tám, một bàn như vậy lăng là tốn hết 5 vạn.

    Ba trăm đồng một cân cua mai xanh, là giá cả đóng gói cua sống mang về.

    Như vậy tính ra, chia đều mỗi người năm ngàn đồng!

    Bất quá phục vụ cũng phi thường đúng chỗ, mới nãy Giám đốc khách sạn còn hỏi, có cần cho mỗi người phân phối một người phục vụ chuyên môn tách thịt cua hay không, phục vụ này là miễn phí.

    Chu Nham sợ ảnh hưởng không khí, cho nên không đồng ý.

    Chầu này, người ngoài cho rằng hắn tốn năm vạn, kỳ thật Chu Nham ước chừng thu hoạch mười lăm vạn, trừ đi phí tổn hắn cũng kiếm được 10 vạn.

    Tuy rằng hắn tính toán quyên tiền, nhưng quyên tiền thời gian lại chưa xác định. Chu Nham tính chờ video truyền phát tin sau, mới đi quyên.

    Đến lúc đó tất cả thu vào từ lượt nhấp, chính là nơi sinh ra tài chính. Chính hắn còn có thể đạt được một đợt ấn tượng tốt từ cư dân mạng.

    Kiếm bao nhiêu thì quyên bấy nhiêu, tất cả đều làm từ thiện. Tin tưởng qua một đợt thao tác như vậy, lượng người theo dõi hắn khẳng định tăng mạnh.

    Chu Nham cũng đối bàn mỹ thực này ôm kỳ vọng rất lớn.

    Hệ thống khen thưởng tài chính nhân lên 3 lần là một chuyện, ăn vào trong bụng, đạt được tiền tài, đạt được vật phẩm lại là một chuyện.

    "Nhược Bạch không cần lo cho ta, ngươi cũng ăn. Tới, uống trước chén cháo gạch cua." Chu Nham tự mình giúp Lý Nhược Bạch múc một chén cháo, nói.

    Lý Nhược Bạch vừa rồi vội vàng giúp người yêu tách cua hấp, chính mình nhưng thật ra còn chưa ăn gì.

    Nhìn thấy Chu Nham chiếu cố chính mình, nàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

    Hai người không màng một đống người còn ở bên người, công nhiên bắt đầu rải cẩu lương. Bất quá mọi người niệm tình cua mai xanh, liền không cùng cặp tình lữ mới thành này so đo. Tất cả đều đem tinh lực rải đến trên đống cua mai xanh này.

    "+1000 đồng"

    "+500 đồng"

    "+300 đồng"

    Chu Nham tâm tình sảng khoái mà ăn cua, ngẫu nhiên giúp Lý Nhược Bạch gắp chút thịt cua, giúp nàng vén vén tóc, mỗi lần đều sẽ thu hoạch được một gương mặt tươi cười.

    Hắn trong lòng cũng vui nở hoa, thì ra nơi để hắn kiếm tiền, là tại đây.

    Có nhiệm vụ của hệ thống, tương đương với Chu Nham miễn phí ăn một chầu tiệc cua. Hơn nữa ăn càng nhiều, vật phẩm liền khả năng sẽ rớt càng nhiều.

    Nếu hắn tự tiêu tiền ăn cua, bỏ ra một vạn, 25% xác suất bạo vật phẩm, có khả năng chỉ hồi vốn 2500, lỗ lã 7500.

    Nhưng bây giờ hắn liền giống như nhặt tiền vậy, Chu Nham có chút lo lắng về sau thể trọng của hắn sẽ bạo tăng.

    Một chầu tiệc cua mai xanh, Chu Nham chính mình chỉ ăn ba ngàn đồng trở lại, vận khí cũng không tốt lắm, không bạo vật phẩm nào cả. Bất quá hắn cũng rất thỏa mãn, hiện tại ánh mắt của mấy cái đồng sự cùng người của CLB Kịch xem hắn đã không giống nhau.

    Với khí thế này, nếu quay chụp MV, phỏng chừng tất cả đều là một lần qua.

    Lý Nhược Bạch ngay từ đầu còn thực hàm súc, sau lại cũng buông ra, sảng khoái ăn uống. Thế nhưng ăn so với Chu Nham còn nhiều hơn.

    Khiến cho Chu Nham thỉnh thoảng nhìn xem cái bụng phẳng nho nhỏ của Lý Nhược Bạch. Không hiểu được những thứ Lý Nhược Bạch ăn xuống bụng đã đi nơi nào. Hắn biết, Lý Nhược Bạch kỳ thật là cái tiểu tham ăn, hơn nữa ăn thế nào cũng sẽ không béo.

    Nhớ tới lời nói của tiểu nhị tiệm Đào Đào, dáng người tỷ lệ hoàn mỹ, tầm mắt của Chu Nham từ nào đó cao thẳng bộ vị một lướt mà qua, trong lòng có chút sáng tỏ.

    "Được rồi. Hôm nay chỉ đến đây, ngày mốt chính thức quay chụp, buổi sáng chúng ta quay chụp suất diễn ở đạo quan, mọi người buổi chiều đi phim trường Ma Đô chờ chúng ta là được." Chu Nham cuối cùng làm tổng kết.

    "Chu tổng yên tâm, ngày mốt chúng ta nhất định đến đúng giờ. Buổi sáng có gì cần chúng ta hỗ trợ sao? Chúng ta cũng có thể đến." Có người nói.

    Có ba người bạn cùng phòng, còn mời tới nhân viên bên ngoài đến chi viện đoàn đội quay chụp, đương nhiên sẽ không cần những người không hiểu, không chuyên, Chu Nham uyển chuyển từ chối. Kêu mọi người đi phim trường chờ là được.

    Buổi chiều Chu Nham mang theo Lý Nhược Bạch đi tham quan phòng làm việc, còn đưa tới một đám người vây xem.

    Mọi người đều bị thần tiên nhan giá trị của nàng hấp dẫn, có mấy cái trạch nam còn nhận ra Lý Nhược Bạch chính là mấy năm trước mỹ nữ nổi tiếng ngàn năm mới gặp một.

    Lúc ấy poster tuyên truyền của Lý Nhược Bạch, không ít người đều xem qua.

    Cái này làm cho Lý tổng càng thêm đoán không ra chi tiết về Chu Nham, cảm thấy gia hỏa này thực thần bí. Có tiền, bạn gái còn là cái tiểu minh tinh. Cũng không biết vì sao sẽ đến khu làm việc liên hợp.

    Chu Nham ngồi ở ghế làm việc của mình, Lý Nhược Bạch đầu tựa vào Chu Nham, xem hắn thao tác máy tính.

    "Ngươi đang làm gì vậy?"

    "Chuẩn bị đem ca khúc post lên web âm nhạc Vân Thôn, phải làm tư liệu chứng thực, viết sơ yếu lý lịch." Chu Nham giải thích nói.

    Hắn cũng là được đến Dương Thành nhắc nhở, mới nhớ tới hắn còn có rất nhiều việc chưa làm.

    Weibo cũng cần đăng ký, đây là một nơi để fans trao đổi tư tưởng, bởi vì ăn uống có khả năng sẽ rớt ca khúc, thế nên cũng không thể thiếu âm nhạc Vân Thôn.

    Ở Vân Thôn, có download thu phí, còn có thể cài đặt nghe nhạc trả phí, thứ này làm tốt cũng kiếm được không ít tiền.

    "Nhược Bạch, fans Weibo của ngươi có bao nhiêu?" Chu Nham một bên viết tư liệu, một bên hỏi Lý Nhược Bạch.

    "Aizzz, ngươi không quan tâm ta một chút hết!" Lý Nhược Bạch liếc Chu Nham một cái, lại tức giận đánh bả vai hắn một cái. Theo sau lại đau lòng, giúp hắn xoa xoa lại nói: "Có hơn hai mươi vạn fans xem nhan giá trị đi, bọn họ lúc nào cũng kêu ta post hình chân dung. Ta ngẫu nhiên sẽ post mấy tấm hình sinh hoạt lên đó."

    Chu Nham trước kia không chơi Weibo, mỗi ngày bận muốn chết, nào có thời gian rảnh mà chơi.

    Tốn hơn mười phút, đăng ký thành công sau, Chu Nham trước nhấp theo dõi chú ý Lý Nhược Bạch.

    "Răng rắc!"

    Lý Nhược Bạch đột nhiên dựa vào Chu Nham, cùng hắn đầu tựa đầu, chụp một tấm.

    "Làm gì vậy?"

    "Đợi lát nữa thì biết." Lý Nhược Bạch nói.

    Quả nhiên, vài phút sau, Chu Nham liền nhìn thấy Lý Nhược Bạch đem ảnh thân mật của hai người phát đến Weibo, còn viết một câu trạng thái.

    "Tiểu tiên nữ rốt cuộc tìm về tiểu vương tử rồi! Rải hoa rải hoa. Jpg"

    Chu Nham phát hiện, Lý Nhược Bạch còn giúp hắn chỉnh sửa ảnh chụp, nàng chính mình thì không cần, bản thân nàng đã trắng đến lóa mắt, so với rất nhiều mỹ nữ nước Nga còn trắng hơn, hai người thoạt nhìn rất xứng đôi.
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
  2. Jay823207

    Bài viết:
    1
    Chương 11 Quay chụp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đem âm nhạc up lên Vân Thôn, cài đặt thành nghe miễn phí, download thu phí 1 đồng sau, Chu Nham liền bỏ mặc.

    Ngày hôm sau, Chu Nham rốt cuộc chờ tới cửa hàng Hán phục đưa cổ trang đến đây, sau đó, Chu Nham đi đón Lý Nhược Bạch, hai người đi công ty mà Từ Thanh liên hệ hóa trang. Chọn lựa, xác định tạo hình, quần áo cũng rất thích hợp, hai người mặc quần áo vào sau, tựa như một đôi thần tiên quyến lữ, ngay cả chuyên viên trang điểm cũng sợ ngây người.

    Hai người đều cực kỳ thích hợp trang điểm theo phong cách cổ trang, chuyên viên hóa trang tiểu tỷ tỷ chụp lén vài bức ảnh, chuyển phát đến vòng bạn bè của mình, đưa tới vô số nhắn lại.

    "Đây là bộ tiên hiệp nào vậy, là diễn viên của phim cổ trang sao? Đẹp quá!"

    "Tiểu Hoan, ngươi lại vào đoàn phim ha! Cầu bao dưỡng!"

    "A, hai người này, nhan giá trị này, ta mê. Tiểu Hoan mau đem phương thức liên hệ, Weibo của hai người giao ra đây."

    Chuyên viên trang điểm Tiểu Hoan thấy vấn đề quá nhiều, liền thống nhất hồi đáp nói: "Mọi người không cần đoán mò, đây là một tên phú nhị đại chuẩn bị cùng bạn gái quay MV tự tiêu khiển. Bỏ ra hai vạn thuê thiết bị của công ty chúng ta, chơi cho vui thôi!"

    Đây kỳ thật là cái nhìn của toàn công ty, bọn họ cũng chưa từng nghe qua bài hát. Chỉ xem qua kịch bản, cốt truyện cũng khá đơn giản. Trừ bỏ diện mạo của nam nữ vai chính đặc thù ra, cũng không có ưu điểm lớn nào khác.

    Chu Nham tự nhiên không biết, tại cái vòng nhỏ hẹp nào đó, bọn họ nhờ vào tạo hình của hắn cùng Lý Nhược Bạch mà thu hút một đợt fans. Hơn nữa còn đang ở hỏi thăm tin tức về hai người bọn họ.

    Hôm nay buổi tối, Chu Nham không để cho Lý Nhược Bạch trở về ký túc xá, mà là đưa nàng đi khách sạn, chính hắn thì ở kế phòng nàng.

    Sáng mai năm sáu giờ liền phải xuất phát, hóa trang cũng cần hơn nửa tiếng, nếu Lý Nhược Bạch trở về ký túc xá, sớm như vậy cũng không thể ra khỏi trường học.

    Vốn dĩ Chu Nham còn có chút ảo tưởng có thể cùng Lý Nhược Bạch ở cùng một phòng, cuối cùng lại bị cự tuyệt.

    Đừng nhìn Lý Nhược Bạch một bộ vẻ ngoài ngoan ngoãn nghe theo, trên thực tế rất nhiều việc đề cập đến vấn đề nguyên tắc, nàng liền không thể chấp nhận được cho dù chỉ là nửa điểm, dứt khoát, không cần thương lượng. Là một người con gái thực tự ái, hiểu được bảo hộ chính mình.

    Dùng lời nói của nàng chính là, trừ khi nào Chu Nham cùng nàng cùng nhau về nhà, ra mắt cha mẹ, được đến cha mẹ nàng đồng ý. Nếu không, hai người đều không thể ở cùng phòng.

    Hơn nữa Chu Nham ngay cả hôn môi đều không được, Lý Nhược Bạch nói đây là cho Chu Nham chút trừng phạt, bởi vì hắn mấy năm trước đến nay không quý trọng nàng.

    Trừ khi nào Chu Nham làm nàng vừa lòng, nếu không, nhiều nhất chỉ có thể ôm, nắm tay.

    Đương nhiên nếu Lý Nhược Bạch chủ động, vậy tính kiểu khác.

    Hôm nay trời rất đẹp, ngày nắng hè, trời sáng rất sớm. Chu Nham hơn 5 giờ liền thức dậy. Thật sớm liền đến ngoài cửa phòng chờ Lý Nhược Bạch.

    Hôm nay Lý Nhược Bạch mặc một áo T-shirt trắng, quần jean ngắn, dáng người tuyệt đẹp rốt cuộc đã không thể che lấp được nữa, một đôi đùi ngọc tuyết trắng thon dài thiếu chút nữa làm Chu Nham hoa mắt. Khiến tầm mắt hắn không dời đi nổi.

    "Ngốc tử, còn không xem đủ là sẽ bị muộn đó nha." Lý Nhược Bạch gõ đầu Chu Nham một cái, gõ xong lại giúp hắn xoa xoa.

    "Ha ha, xem thế nào cũng xem không đủ, được rồi, chúng ta đi thôi." Chu Nham ra vẻ vô tình ôm eo Lý Nhược Bạch, đi về phía thang máy.

    Hiện tại eo cùng tay, Lý Nhược Bạch đã không bố trí phòng vệ đối với Chu Nham. Lý Nhược Bạch xem thấu Chu Nham diễn trò, nhưng cũng không vạch trần, còn chủ động ôm lấy cánh tay của hắn.

    Nơi nào đó không thể miêu tả, dán gần đến nổi khiến cho Chu Nham rung động nỗi lòng.

    Càng thêm cảm giác hắn trước kia là một tên ngu ngốc, có một người con gái như vậy chủ động theo đuổi chính mình, hắn còn lựa chọn trốn tránh.

    Khi bọn họ đi vào Bảo Đỉnh sơn Thanh Hư đạo quan cũng đã là 6 giờ rưỡi sáng.

    Người của công ty điện ảnh Cá Voi lái một chiếc Minibus đến đây, Tiểu Hoan vội vàng mang hai người đi hóa trang.

    Hiện trường thì giao cho đạo diễn của công ty điện ảnh Cá Voi tạm thời chỉ huy, phụ trách thiết kế vị trí của máy móc.

    Thanh Hư đạo quan chỉ có vài vị quét rác a di đang quét dọn lá rụng, một vòng tròn đỏ từ chân trời dâng lên, trong núi các loài chim chóc dậy sớm cũng đang kêu không ngừng.

    "Bác gái, ngài ngừng quét lá cây một lát, chúng ta cần quay chụp một cái màn ảnh. Đợi lát nữa chúng ta giúp ngài quét." Hà Đông Đông đột nhiên nói.

    Hắn phát hiện trong sân của Thanh Hư quan có một cây đại thụ bốn năm người đều khó có thể ôm hết, rất thích hợp để luyện kiếm. Đến lúc đó vài màn ảnh lá rụng cũng có tác dụng.

    Bác gái nghe nói có người giúp mình làm việc, cũng vui vẻ được thanh nhàn. Liền đứng một bên xem nhóm người này mân mê một ít máy móc mà nàng không hiểu biết.

    Công ty điện ảnh Cá Voi lần này còn mang đến co duỗi cần trục dài mét, Camera có thể đặt ở phía trước cần trục, vậy là có thể quay chụp 360 độ xoay tròn màn ảnh.

    Nửa giờ sau, Chu Nham, Lý Nhược Bạch, cùng với một lão nhân râu bạc đầu trọc mặc một bộ trang phục màu đỏ Trung Quốc đi ra.

    "Còn khá ra dáng ra hình đấy chứ!" đạo diễn phim tuyên truyền công ty điện ảnh Cá Voi nhìn 3 người cảm thán nói.

    "Đương nhiên. Lão nhân này có phải hay không có một loại tiên khí, nhân gia ở Thanh Hư quan bói toán hơn 20 năm, chỉ cần bản sắc diễn xuất, liền ra dáng ra hình!" Lâm Kỳ đắc ý nói.

    Người được chọn diễn vai sư phó này, chính là hắn tìm được.

    Chu Nham mang khăn trùm đầu, tóc giả rũ ở sau đầu, đỉnh đầu dùng mũ kim quan đem tóc bó lên, tóc mái trên trán tất cả đều bị vuốt ngược lên phía trên. Ngũ quan của hắn thực lập thể, toàn thân đều khiến người khác cảm thấy hắn tựa như là từ trong phim cổ trang bước ra.

    Cả người một bộ bạch y, nếu không xem phía sau có đeo trường kiếm, hình tượng như vậy rõ ràng chính là thời cổ phiên phiên công tử. Có thanh trường kiếm thon dài này, hình tượng lập tức biến thành một kiếm khách văn võ song toàn. Tuyệt vời!

    "Thật không ngờ lão tam cổ trang hóa trang tốt đến vậy, lão tam thật là chọn sai nghề, lúc trước nếu báo danh ngành diễn viên, phỏng chừng tệ tệ cũng làm được cái tiểu minh tinh." Lâm Kỳ phun tào nói.

    "Hiện tại Chu lão bản của chúng ta cũng không phải cũng có thể thành minh tinh sao? Ngươi đoán MV này có thể HOT lên được không? Chẳng qua là Chu lão bản của chúng ta chí không tại đây, tiết tấu này, hiển nhiên là phải làm Đại lão bản đây mà. Làm minh tinh sao mà thoải mái bằng xí nghiệp gia được." Từ Thanh cảm thán nói.

    Hà Đông Đông thấy Lý Nhược Bạch sau, đôi mắt đều thẳng lăng lăng xem phía trước, lẩm bẩm nói: "Có nàng ở, chỉ cần đứng ở chỗ đó, quay chụp cái gì đều có thể nổi. Lão tam đây là tu luyện mấy đời phúc khí. So tiên nữ còn tiên đi, chưa thấy qua người nào giống tẩu tử có loại khí chất như vậy. Đương hồng minh tinh, không cái nào đẹp như tẩu tử hết đúng không?"

    Những người khác sôi nổi gật đầu, tỏ vẻ nhận đồng.

    Lý Nhược Bạch bên ngoài khoác y sam nửa trong suốt màu hồng phấn, bên trong là trung y màu trắng mà cổ đại nữ nhân vẫn thường mặc, tuy rằng không như hiện đại quần áo lỏa lồ dụ hoặc, nhưng là cổ trang căng chặt thân thể, lộ ra lả lướt đường cong mỹ, càng khiến cho người xem say lòng.

    Đặc biệt là ngũ quan của quá mức tinh xảo, làn da lại trắng. Cũng không biết có phải chuyên viên trang điểm linh quang chợt lóe hay không, giúp Lý nếu bạch thêm vào một cái ấn ký màu đỏ đặc thù trên trán. Làm cho Lý Nhược Bạch vốn dĩ cũng đã thực đẹp lại thêm vài phần nét đẹp mị hoặc.

    Mái tóc dài mà lại mượt mà của nàng lúc này bị vấn lên đỉnh đầu, thành một búi tóc, hai bên đầu đều có một lọn tóc xoắn, đeo một ít vật phẩm trang sức khá tinh mỹ. Phần tóc phía sau tự nhiên rũ xuống như thác nước, kéo dài đến bên hông.

    Vành tai cũng đeo một đôi hoa tai có kiểu dáng như phượng hoàng thu nhỏ, thoạt nhìn tựa như thiên tiên hạ phàm.

    Chu Nham xác nhận một lần vị trí của máy móc, xem xét khi quay chụp có cần thêm hiệu ứng hay không.

    Cuối cùng phát hiện, lúc này mặt trời vừa mọc, ở đây là đỉnh núi, vừa vặn là ánh sáng hoàn cảnh tự nhiên tốt nhất.

    Tận dụng thời cơ, mất đi sẽ không lại đến, chu nham lập tức điều động mọi người, bắt đầu quay chụp màn thứ nhất.

    "Xuống núi, màn 1, luyện công khi mặt trời mọc. Cảnh 1 bắt đầu quay."

    "Màn 2, tiểu sư muội cùng sư huynh dưới đại thụ lá rơi luyện kiếm bắt đầu quay."

    "Màn 3, tiểu sư muội cùng sư huynh xem mặt trời mọc, nhìn nơi phương xa."

    "Màn 4, ở sư môn, ba người cùng ăn cơm."

    "Màn 5, tiểu sư muội xuống núi chọn mua vật tư. Màn ảnh quay chụp bóng dáng."

    "Màn 6, tiểu sư muội thật lâu không trở về. Sư huynh từ biệt sư phó."

    "Màn 7, lão sư phó uống trà."

    * * *
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
  3. Jay823207

    Bài viết:
    1
    Chương 12 Tai nạn nho nhỏ ngoài ý muốn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Việc quay chụp vào buổi sáng kết thúc sau, thời gian còn khá sớm.

    Quay MV thật ra cũng không cần quá nhiều kỹ thuật diễn, Chu Nham cùng Lý Nhược Bạch chỉ cần phụ trách đẹp cùng soái là được.

    Hôm nay thật đẹp trời, thừa dịp các bạn nhỏ dọn dẹp thiết bị, Chu Nham nắm tay của Lý Nhược Bạch, đi đến đài ngắm cảnh.

    Một trắng, một hồng phấn, thân hình hai người tựa vào nhau, Lâm Kỳ ở phía sau lưng lặng lẽ dùng cái máy chụp chuyên nghiệp âu yếm 5ds của mình chụp một tấm ảnh cho hai người, hắn cảm thấy, bức ảnh này là một bức ảnh mà đời này hắn chụp duy mỹ nhất, kinh diễm nhất.

    Mặt trời dần dần dâng lên, dưới vầng sáng màu đỏ nhàn nhạt của tia nắng ban mai, thân thể hai người rúc vào cùng nhau. Nơi xa chính là mặt cắt vô tận của núi non. Tầng mây nơi phía chân trời, cũng đang chầm chậm tản ra. Trừ mặt trời, mây trắng, núi xa ra, chính là một đôi tình nhân.

    Xem đến hình ảnh như vậy làm bản thân Lâm Kỳ cũng tưởng tìm một người để yêu đương.

    Tay của Chu Nham đặt trên vòng eo thon thả của Lý Nhược Bạch, hai người đang thì thầm nói khẽ.

    "Nham ca ca, ngươi từ khi nào bắt đầu thích ta?" Lý Nhược Bạch hỏi.

    Chu Nham vừa nghe liền biết đây là câu hỏi toi mạng, bất quá hắn cũng không tạm dừng, đúng sự thật nói với nàng: "Có lẽ, là khi ta lần đầu ôm ngươi."

    "A, chỉ là, lần này mới là lần đầu tiên, ngươi đến bây giờ mới thích ta sao?" Lý Nhược Bạch xoay người ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt thực ấm ức nói.

    Nàng còn tưởng rằng khi nàng năm nhất, Chu Nham liền bắt đầu thích nàng đây.

    "Đồ ngốc, lần đầu tiên mà, hôm nay đã là lần thứ hai." Chu Nham buồn cười nói.

    Lý Nhược Bạch chìm vào hồi ức, một lúc lâu sau đó mới không thể tin được mà nói: "Ngươi tên lừa đảo này, đại biến thái. Khi đó ta mới cấp ba năm hai, mới 16 tuổi!"

    Chu Nham ký ức cũng bị kéo về đến năm ấy, khi đó hắn là học sinh cấp ba năm ba, hắn đang đạp xe chạy tới trường thi. Lúc đi ngang qua một cây cầu nhỏ thì gặp phải một cái cô nương ngốc. Đap xe thế mà đạp vọt đi vào trong sông.

    Nước sông rất sâu, xung quanh cũng không có người, Chu Nham liền lập tức nhảy xuống, đem 16 tuổi Lý Nhược Bạch vớt lên, giúp nàng làm hô hấp nhân tạo.

    Cũng là lúc ấy, là Chu Nham lần đầu tiên cùng nữ tính tiếp xúc thân mật, nhất là một cô gái khi còn nhỏ đã có nét thiên sinh lệ chất như nàng.

    Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn vẫn thành thật nói: "Khi đó ta vội vàng đi thi, ban đầu cũng rất hận ngươi tên ngu ngốc này, làm chậm trễ ta đi thi, dẫn đến có một môn, thành tích bị bỏ phế, sau đó lại bị cảm nghiêm trọng, bằng không lấy thành tích của ta liền đủ để đậu vào trường Đại học trọng điểm. Khi đó điều kiện gia đình cũng không cho phép ta học lại một năm, căng da đầu vào trường Đại học rác rưới mà hiện nay ta đang học. Ngay từ đầu hận ngươi sao ngu thế, nhưng có lẽ hận cũng là một loại thích đi."

    "Hận đến hận đi, đến lúc sau lại không thể quên đi. Sau đó, ngươi lại thần kỳ mà tiến đến nơi thành thị mà ta ở, hơn nữa còn các loại phiền ta, giúp ta giặt quần áo, giúp ta dọn dẹp phòng ngủ, làm ta hận không nổi nữa. Cho nên hận dần dần thành thích."

    Lý Nhược Bạch từ từ hướng về sau nhích lại gần, muốn gần sát hơn chút nữa. Trong đầu lại đang nhớ lại khi nàng vào Đại học năm nhất da mặt dày tìm đến Chu Nham.

    "Ngươi khi nào thì thích ta?" Chu Nham cũng hỏi, hắn vẫn luôn cảm thấy Lý Nhược Bạch đối với hắn chỉ là cảm kích.

    "Cũng là ngày hôm đó." Lý Nhược Bạch ngọt ngào cười nói.

    "Lúc ấy ta chìm xuống nước, trong đầu liền nhớ tới một câu trong điện ảnh: ' Ý trung nhân của ta, là vị anh hùng cái thế, có một ngày sẽ đứng trên đám mây bảy màu tới cưới ta.'Không đúng, là tới cứu ta. Ta không biết bơi, bên cạnh lại không có người nào cả, cho rằng ta chết chắc rồi, kết quả ngươi liền xuất hiện!" Lý Nhược Bạch nói xong, ngẩng đầu, ở trên cằm của hắn đặt lên một cái hôn. Sau đó, lại vờ như không có việc gì nhìn về phương xa.

    Hôm đó Chu Nham thi đại học bị trễ, chiếc xe nhỏ rách nát bị hắn đạp ra tốc độ 80km/h. Có lẽ cũng không có nhanh đến thế, nhưng trong ấn tượng của hắn, hôm đó hắn thật sự rất liều mạng, muốn bắt lấy cơ hội này, cơ hội duy nhất có thể thay đổi vận mệnh.

    "Có lẽ, đây là duyên phận nhỉ. Ha ha." Chu Nham ha ha cười nói.

    Hắn cũng thế bản thân vui vẻ, có thể tùy tay cứu một cô gái như Lý Nhược Bạch, vừa đẹp vừa hồn nhiên.

    "Vậy ngươi trước kia vì cái gì đột nhiên trốn tránh ta?" Lý Nhược Bạch lại hỏi.

    Kỳ thật nàng đại khái biết được nguyên nhân, nhưng vẫn nhịn không được muốn hỏi. Chu Nham các loại không để ý tới nàng, thiệt tình làm nàng ấm ức không thôi. Bản thân nàng nổi tiếng, nàng có biện pháp nào đâu.

    Chu Nham dừng một chút, cúi đầu tựa vào vai nàng, nhìn về nơi xa, cảm thán nói: "Có thể là bởi vì, khi đó, anh hùng cái thế của ngươi bị tròng lên Khẩn Cô Chú."

    Khẩn Cô Chú mà hắn nói, chính là xã hội này. Một nông thôn hài tử, thi đại học không thuận lợi sau, thật sự rất khó đánh vỡ nó.

    "Vậy hiện tại thì sao?" Lý Nhược Bạch chờ mong nhìn về phía Chu Nham.

    "Hiện tại hả, ta chính là Tề Thiên Đại Thánh, hơn nữa là đã thật sự thành Thánh. Vận mệnh của ta là do ta quyết định chứ không do trời. Ha ha ha!" Chu Nham cất tiếng cười to.

    Các bạn nhỏ dọn dẹp xong thiết bị, kêu gọi hai người đi nơi quay chụp tiếp theo, bọn họ cũng không ngờ phần quay chụp sáng nay lại thuận lợi đến vậy.

    Cũng may, ông trời tác hợp, ban cho nắng đẹp, bằng không điều chỉnh, phối hợp ánh đèn sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

    Từ Thanh đã trước tiên liên hệ các diễn viên quần chúng, gọi bọn họ đi căn cứ điện ảnh Ma Đô.

    Mọi người gấp rút lên đường, chưa đến giữa trưa, bọn họ liền đến nơi sân mà Lâm Kỳ an bài.

    Cũng không cần thay quần áo, Chu Nham xách theo dài ba thước Thanh Phong kiếm, quay chụp vài màn ảnh bênh vực kẻ yếu.

    Theo sau chính là cuối cùng một màn, tình tiết vương tử cứu công chúa.

    Chẳng qua màn diễn xuất này, Lâm Kỳ thiết kế có chút chọc cười.

    "Ngươi chính là Chu Bạch Y của Thanh Hư đạo quán? Muốn cứu người, trừ khi.. ngươi đánh thắng chúng ta!" Một diễn viên quần chúng la lên.

    Sau đó, bên cạnh lao ra bảy tám người, bạn cùng phòng của hắn toàn bộ thành diễn viên quần chúng, ngay cả chuyên viên trang điểm Tiểu Hoan cũng lên sân khấu.

    Khoa trương nhất chính là bọn họ tay cầm súng lục, lựu đạn, ak47..

    Chu Nham vội vàng giơ tay đầu hàng.

    Dựa theo Lâm Kỳ nói nói, hậu kỳ phải làm hiệu ứng đặc biệt, làm ak47 bắn trúng cây cột bên cạnh, để lại một loạt lỗ đạn, làm cho thích trang bức - Chu Nham đại soái ca chịu thiệt thòi.

    Nói tóm lại, đều là giỡn chơi chọc cười, buổi sáng đứng đắn, buổi chiều liền não động mở rộng, sức tưởng tượng bay vọt, tưởng chơi thế nào liền chơi thế đó.

    Lời thoại dư lại cho mọi người không nhiều lắm, cho nên lập tức liền phải tiến vào chính đề. Thoạt nhìn vai phụ giống như nhược trí, nói làm Chu Nham nếm thử cách chết thống khổ nhất thế gian.

    Nếu Chu Nham may mắn không chết thì bọn họ sẽ đem bị cột trên ghế đồ chơi - Lý Nhược Bạch tiểu sư muội thả ra.

    Sau đó, Lâm Kỳ liền lấy ra một cân ma quỷ ớt khô bưng qua.

    Vốn dĩ muốn tìm ớt tươi, đáng tiếc bọn họ thật sự không tìm được. Những người khác đứng bên ngoài vây xem còn tưởng rằng đây là đạo cụ, cho nên cũng không để ý, ngay cả Lý Nhược Bạch cũng cực lực nghẹn cười, bị trói ở trên ghế, xem Chu Nham ăn đạo cụ.

    Lâm Kỳ tay cầm ớt cay lắc lắc, thậm chí còn làm như triển lãm đạo cụ, đem chậu đưa đến trước máy quay phim, quay cái đại đặc tả, dùng gậy gỗ quấy quấy mấy cái.

    Những người khác cho rằng là đang giỡn chơi, còn cười to.

    Chỉ có ba người bạn cùng phòng biết, làm vậy là đang để cho người xem nghiệm chứng - Đây là thật ớt cay.

    Tiếp theo Chu Nham giống như ăn đồ ăn vặt, mặt không đổi sắc ăn hết một cân ít nhất có mấy trăm trái, bụng căng đến nỗi hắn muốn nôn mửa.

    Đây là vì đánh vỡ kỷ lục thế giới, trên trang web nước ngoài có người cũng ăn ma quỷ ớt khô, liên tục ăn hai trăm trái. Cuối cùng do quá cay, thân thể co rút, đôi mắt xuất huyết.

    Điều quan trọng nhất chính là, phải cho người tin tưởng ma quỷ ớt là thật, Lâm Kỳ lấy ra mấy cái hộp, có chuột bạch, con thỏ, còn có một chú chó.

    Lại dùng gậy gỗ quấy quấy ớt trong chậu, ớt còn dư lại khá nhiều, Lâm Kỳ mang bao tay trắng, nhắm mắt lại tùy tiện chọn một trái. Sau đó, mạnh mẽ đút cho chuột bạch ăn.

    "Chít chít chít!" Chuột bạch ở trong lồng chạy tán loạn, một lát sau liền không còn nhúc nhích.

    Tiếp đến, con thỏ cũng không tránh được thảm tao độc thủ, bất quá ăn một trái ớt cay sau may mắn không chết.

    Chờ đến khi cho chó nếm thử, Lâm Kỳ cực kỳ cẩn thận, bất quá chú chó này chỉ là Trung Hoa Điền Viên khuyển, không lớn. Chỉ so với con thỏ lớn gấp hai ba lần.

    Lâm Kỳ mạnh mẽ nhét một trái ớt vào trong miệng nó. Sau đó, đối diện máy quay phim nói: "Xin tin tưởng, chàng trai này, ở trong núi tu luyện nhiều năm, luyện thành tuyệt thế thần công không sợ ăn cay."

    Hậu kỳ khẳng định còn sẽ thêm vào rất nhiều hiệu ứng đặc biệt, phụ đề vân vân.

    Lâm Kỳ vừa dứt lời, không ngờ chú chó bắt đầu điên cuồng lên, thế nhưng phá hư ổ khóa nhỏ trên lồng sắt, từ trong lồng chạy ra tới bên ngoài.

    Một con ăn ma quỷ ớt chó điên, dọa mọi người khắp nơi chạy loạn. Duy nhất không thể động chỉ có Lý Nhược Bạch.

    Lúc này Chu Nham cực kỳ bình tĩnh, hắn mặt không đổi sắc xông tới chắn ở trước mặt Lý Nhược Bạch, che chở, bảo hộ nàng, đem chậu ớt cay đổ hết, cầm lấy cái chậu chỉ cần chó điên chạy qua đây, lập tức cho nó thiết quyền đả kích.

    Con chó đã điên rồi, gặp được người liền muốn cắn, đối tượng thứ nhất chính là Lâm Kỳ, hắn bị hù tới mức nhảy lên trên ghế đứng.

    Mục tiêu thứ hai chính là Lý Nhược Bạch, nếu Chu Nham không chạy lại đây. Lý Nhược Bạch bị trói không động đậy được, nói không chừng cặp đùi ngọc như tuyết trắng kia của nàng sẽ phải lưu lại vài cái miệng vết thương.

    Chó điên cũng mặc kệ Chu Nham hay là Lý Nhược Bạch, nó gặp người liền cắn.

    Chu Nham nhắm chuẩn thời cơ, lấy chậu úp lên đem nó nhốt ở trong chậu. Những người khác vội vàng đem lồng sắt ụp lại. Sau đó mới giở cái chậu lên, chú chó đã khôi phục một ít, đang ô ô gầm nhẹ.

    "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Lâm Kỳ vội vàng cùng mọi người xin lỗi.

    Vừa rồi chỉ có Chu Nham một người không hoảng loạn, nếu Chu Nham cũng chạy trốn. Lý Nhược Bạch cũng không biết phải bị cắn bao nhiêu cái mới có người ra tay, sợ rằng ngay cả chú chó cũng sẽ bị đánh chết.

    Hiện tại không có việc gì thật là cám ơn trời đất, Chu Nham vẫn đáng tin cậy như trước.

    Chu Nham vỗ vỗ vai Lâm Kỳ, không nói chuyện, mà là giúp sớm đã bị dọa đến lệ rơi như mưa Lý Nhược Bạch, cởi bỏ gút dây thừng cột trên người nàng.

    Lâm Kỳ chắc là phim Nhật xem nhiều quá, làm Tiểu Hoan dùng phương pháp tương đối đặc thù buộc chặc Lý Nhược Bạch, Lý Nhược Bạch vừa rồi muốn chạy cũng chạy không được.

    Chờ cởi xong dây thừng, Lý Nhược Bạch lập tức nhào vào trong lòng hắn không ngừng rơi lệ, bất quá không có lên tiếng khóc lớn, mà là rơi nước mắt do kinh hoảng.

    Những người khác tự giác rời khỏi nơi sân, để lại không gian đơn độc cho hai người.

    "Không sao rồi, bảo bối ngoan. Không có việc gì. Đều do Lâm Kỳ, ta trở về liền khai trừ hắn." Chu Nham ra vẻ tức giận nói.

    "Ô ô ô, ngô. Không, ngô, không cần. Ta không có việc gì. Vừa nãy chỉ là quá khủng bố, ta, ô ô, cho rằng ta phải bị hủy dung rồi chứ." Lý Nhược Bạch ở trước mặt người khác ra vẻ trấn định. Chỉ là nước mắt nhịn không được chảy ra, cũng không khóc ra tiếng. Chờ chỉ có Chu Nham tức khắc buông ra cảm xúc, bất quá nghe thấy Chu Nham nói muốn trừng phạt bạn cùng phòng, liền lập tức khuyên giải.

    Nàng cũng biết, chuyện vừa rồi, chỉ là ngoài ý muốn.

    "Ừm ừm, ta biết, ta biết, tới, ta giúp ngươi lau, phấn son đều bị ngươi khóc nhòe. Ai da, sao mà vẫn là đẹp vậy ta, haizzz! Thật là, ông trời sao mà biến ngươi đẹp như vậy, khóc cũng đẹp quá đỗi, làm người khác biết sống sao đây!" Chu Nham nghiêm trang nói hươu nói vượn.

    "Phụt." Lý Nhược Bạch nín khóc mỉm cười. Đấm Chu Nham ngực một cái.

    Vừa rồi người hùng của lòng nàng, lại lần nữa cứu nàng!

    Lý Nhược Bạch dùng hết sức lực, ôm lấy Chu Nham, giống như muốn đem chính mình dung tiến vào thân thể Chu Nham.

    Chu Nham thấy thế, trong lòng cũng có chút cảm xúc. Giơ tay, nâng lên chiếc cằm đẹp tinh xảo của nàng, không tiếp tục khống chế chính mình nữa. Cúi đầu..

    Hai thân ảnh phong cách cổ trang, một người bạch y như ngọc, một người phấn y vô song, dưới sự chứng kiến của máy quay, lưu lại màn ảnh kinh điển - nụ hôn đầu tiên.
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
  4. Jay823207

    Bài viết:
    1
    Chương 13 Nhảy nhót vai hề

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bầu không khí trong tứ hợp viện cũng trở nên ái muội, cho đến khi tiếng la thất thanh đột ngột vang lên!

    "A, cay quá. Nước nước nước." Lý Nhược Bạch che miệng, vốn dĩ nước mắt đã ngừng rơi lại bắt đầu ngăn không được mà chảy ra.

    Chu Nham đã quên mất hắn mới vừa rồi ăn thật nhiều ma quỷ ớt, trên miệng còn dính rất nhiều ớt cay.

    Bản thân hắn đã miễn dịch đối với vị cay, nhưng Lý Nhược Bạch lại bị vạ lây.

    Chu Nham vội vàng lấy nước khoáng cho Lý Nhược Bạch uống, nhìn Lý Nhược Bạch gương mặt đỏ lên, không biết là do thẹn thùng hay là do bị cay mà không ngừng hút khí, tay nhỏ ở ngoài môi quạt gió. Hắn tức khắc nghẹn lời, không biết nên nói gì..

    Cảnh tượng duy mĩ như vậy, lại.. Nhìn đến máy quay phim vẫn đang hoạt động, Chu Nham nhấc tay đỡ trán, buồn bực đến muốn đâm tường.

    Qua một lúc lâu sau, Lý Nhược Bạch mới khôi phục lại. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhịn không được phụt cười ra tiếng.

    Chu Nham kêu gọi những người khác vào dọn dẹp thiết bị, việc quay chụp MV rốt cuộc toàn bộ kết thúc. Tiếp theo chính là cắt nối biên tập, tuyên bố video, chờ có được số lượng fans nhất định, hắn lại quay chụp một ít video thử ăn, liên tục hấp dẫn thêm fans thăng cấp hệ thống.

    Còn một bữa sáng cuối cùng chưa ăn, cũng không biết sau khi ăn xong, có tiếp tục tuyên bố nhiệm vụ hay không.

    Người của công ty điện ảnh Cá Voi mang thiết bị về công ty, Chu Nham mấy người thì mang bản copy về văn phòng liên hợp.

    Hai người còn chưa tẩy trang, nguyên bộ ăn mặc trang điểm như vậy xuất hiện ở công ty lại đưa tới một đám người vây xem.

    Tư liệu quay chụp hơn nửa giờ, Chu Nham cần thiết đem các màn ảnh cắt nối biên tập thành một đoạn MV dài 3 phút, khúc sau có một đoạn gây cười, còn có vài câu lời thoại, thậm chí đoạn gần cuối chú chó cuồng loạn cũng có thể sử dụng.

    Ở công ty kéo dài mấy tiếng đồng hồ, Chu Nham mới cắt nối ra phiên bản đầu tiên, công việc dư lại giao cho Từ Thanh điều chỉnh màu sắc, chế tác một ít hiệu ứng hình ảnh đơn giản.

    Chu Nham thì đưa Lý Nhược Bạch về trường học, dẫn Lý Nhược Bạch ra ngoài hai ngày một đêm, Lý Nhược Bạch phỏng chừng về tới phòng ngủ sẽ bị truy vấn.

    "Quần áo là ta mua, Nhược Bạch, ngươi đem quần áo giặt sạch, về sau có cơ hội, chúng ta có thể cùng nhau mặc cổ trang." Chu Nham ở ký túc xá dưới lầu, cười nói.

    "Ừm." Lý Nhược Bạch cười gật đầu, nàng cũng rất thích mặc cổ trang.

    "Phải lên lầu rồi, không cho ta một nụ hôn tạm biệt sao?" Chu Nham cười ha hả nói.

    Lời này làm Lý Nhược Bạch nhớ tới hồi chiều một màn kia, nhịn không được cười khanh khách không ngừng, theo sau liếc Chu Nham một cái, hôn một cái lên má hắn, sau đó lập tức cười chạy vào ký túc xá nữ.

    Sờ sờ mặt, Chu Nham cười ngây ngô trở về công ty. Hôm nay toàn thể tăng ca, tranh thủ ngày mai liền hoàn thành MV.

    Hơn 9 giờ tối, Chu Nham xách một đống đồ ăn khuya trở lại công ty. Đối với mấy người còn đang bận rộn không ngừng, nói: "Qua đây, ta đem đồ ăn đến cho các ngươi, đồ nướng BBQ cùng với mì xào, tự qua lấy ha."

    "Cảm ơn Chu tổng!" Mấy người vui đùa nói.

    Chu Nham xem xét thành quả lao động của Từ Thanh, điều chỉnh sắc thái kỳ thật không phải công việc đơn giản, hình ảnh khi quay chụp cùng hình ảnh bản chỉnh sửa cuối cùng có khả năng sẽ hoàn toàn khác nhau, trên cơ bản tựa như hai loại đồ vật.

    Video chỉ mới hoàn thành một phần nhỏ, màn ảnh không thay đổi, chẳng qua mỗi một hình ảnh Từ Thanh đều căn cứ sự hiểu biết của bản thân điều chỉnh khiến cho hình ảnh càng thêm duy mỹ, đẹp đẽ.

    Tỷ như, có một màn ở bên huyền nhai luyện kiếm, Bảo Đỉnh sơn không cao lắm, có thể nhìn thấy nơi xa có một ít cao ốc, Từ Thanh liền đem hình ảnh cao ốc thay đổi thành một ít tài liệu hình ảnh về biển mây, như vậy Thanh Hư đạo quan liền có vẻ như ở vút cao tầng mây, lặng trong biển sương.

    Còn tỷ như một ít dây điện chỉ có ở hiện đại, những màn ảnh có đồ vật lộ tẩy cũng phải từng cái từng cái sửa chữa hết, thậm chí còn phải dùng đến kỹ thuật định vị không gian, lập mô hình Maya, lên mạng mua sắm một ít tài liệu hình ảnh về cổ phong, phong phú thêm hình ảnh trong video.

    Bản thân Chu Nham không phải rất am hiểu những thứ này, cho nên hắn mới nói năng lực của bọn họ đều rất mạnh. Từ Thanh trừ sử dụng Da Vinci rất thuần thục ra, còn là một cao thủ về đồ họa 3D, một ít hiệu ứng đặc biệt về nổ mạnh, vật thể rách nát lưu động hắn đều có thể làm được.

    Ở nơi này một hồi Chu Nham mới phát hiện hắn giống như không việc gì làm, liền lấy di động ra, chuẩn bị cùng mỹ nữ nói chuyện phiếm.

    Chu Nham dùng cái điện thoại Android tốc độ phản ứng thực chậm của hắn vào trang Đào Đào trước, sau đó hắn đặt cho mình một chiếc điện thoại Iphone mới nhất. Trước mắt, trên thị trường điện thoại cảm ứng cao cấp nhất, chính là Apple.

    Mua vào tay một chiếc Apple 6, nghe nói mấy tháng sau còn sẽ ra sản phẩm mới, chờ đến lúc đó Chu Nham cảm thấy hắn cũng sẽ không thiếu tiền. Đổi di động cũng có thể tựa như trước kia đổi miếng dán kính cường lực như vậy, muốn đổi thì đổi.

    Hắn thực mau liền phát hiện group của lớp thế nhưng có người @ hắn.

    "Chu Nham, nghe nói ngươi còn chưa tìm được việc làm. Lại đi lăn lộn mù quáng phải không?"

    Lật xem phía trước lịch sử đối thoại, Chu Nham mới biết được. Thì ra là các bạn học ở trong group chia sẻ đề cương luận văn của bản thân.

    Trần Xung tìm được việc làm sớm nhất, là một công ty quảng cáo. Ngày thường đều sẽ ở trên người Chu Nham tìm tồn tại cảm, khi đó Chu Nham quyết định không tìm việc làm, tự mình quay chụp video, tên này còn mỗi ngày chia sẻ video Chu Nham liều mạng ăn các loại đồ vật khó có thể nuốt xuống cho mọi người trong group xem.

    Còn đem lượt xem tô đỏ lên để cường điệu, dùng khẩu khí của người từng trải đối Chu Nham nói, "Lão Chu, người thường như chúng ta thì thành thật, an phận mà làm công tích lũy kinh nghiệm. Lung tung lăn lộn là làm không nên trò trống gì đâu, người ta có thể có danh có tiếng, sau lưng cũng không biết có bao nhiêu người đẩy lên đây này."

    Theo nghĩa khác chính là Chu Nham, ngươi là cái tiểu tử nghèo, không cần si tâm vọng tưởng.

    Trong xã hội này có rất nhiều người như vậy, chính mình làm không được thì sẽ đem đổ lỗi cho hoàn cảnh, chưa bao giờ từ trên người mình tìm ra nguyên nhân.

    Còn khinh thường những người nỗ lực vì một mục tiêu, điên cuồng truyền bá năng lượng tiêu cực.

    Chu Nham vốn không nghĩ để ý tới, kết quả người ta lại gửi thêm một cái tin nhắn.

    "Từ Thanh nghe nói cũng bị ngươi kéo theo hồ đồ mù quáng nháo loạn? Ngươi thế nào không chút bức số (không biết tự lượng sức mình, dịch cả câu là bản thân mày ra sao, mấy cân, mấy lượng chẳng lẽ mày không biết, từ này đúng ra có chút thô lỗ, mắng chửi, chửi thề, nếu trực tiếp dịch thì thiếu mất cảm giác đó, cho nên mình giải thích một chút), chính mình lăn lộn thì thôi đi. Còn liên lụy đến bạn học làm gì?"

    Chu Nham nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy kỳ lạ, Trần Xung hôm nay có phải ăn nhằm thuốc súng. Tóm được hắn liền không ngừng phun.

    "Lão đại, Trần Xung tại sao giống như con chó điên, có tin tức gì không?" Chu Nham hỏi.

    Từ Thanh ha ha cười nói: "Đừng để ý tên ngốc bức này, chính mình thăng làm tiểu tổ trưởng liền đắc ý không thôi. Hắn khoảng thời gian trước tưởng kéo ta qua bên hắn, gần đây biết ta từ chức lại muốn cho ta qua bên đó. Ta từ chối, hắn liền trách ngươi chứ sao."

    "Không cần để ý đến hắn, chờ sau khi video của chúng ta tuyên bố, tuyệt đối sẽ được người thích, thành HOT cho mà xem. Tên này đến lúc đó khẳng định đỏ mắt đố kỵ ngươi. Nhìn không quen thì thoát group đi, trường chúng ta cũng chỉ có bốn người chúng ta đáng tin. Những người khác cũng không có gì đáng để lưu ý." Từ Thanh liếc nhìn một lát tin nhắn group, an ủi Chu Nham một câu.

    "Thoát gì mà thoát, không thoát, ngày mai ta đem link video vứt vào trong đó, làm bọn người kia nhìn xem chúng ta làm ra được cái gì." Chu Nham cười nói.

    Hắn vừa rồi nhìn đến thiết kế luận văn tốt nghiệp đại học của Trần Xung, thật ra chính là công ty quảng cáo giúp người khác quay phim tuyên truyền. Chẳng qua, kế hoạch cùng đạo diễn là Trần Xung, vậy thôi mà tên này liền bắt đầu khoe khoang.

    Video mà Chu Nham quay chụp, chính là Lý Nhược Bạch tham dự diễn xuất. Hơn nữa video bản thử nghiệm hắn đã xem qua, tuyệt đối là chế tác lớn. Đặc biệt là sau khi đã trải qua Từ Thanh sửa chữa.

    Cũng khó trách Trần Xung tưởng lôi kéo Từ Thanh, chỉ chi một phần tiền lương, liền đạt được nhân tài làm được hai phần chuyên nghiệp. Chuyện tốt như vậy, ai cũng muốn!

    Làm Chu Nham không nghĩ tới chính là không chỉ hắn bên này, mà Lý nếu bạch bên kia cũng bị bạn cùng phòng quở trách. Hiện tại đang cùng hắn gửi tin nhắn làm nũng.

    "Khóc chít chít QAQ, cục đá, ta bị khi dễ."

    "Bạn cùng phòng đều mắng ta khờ, làm ta cùng Trịnh Cường xin lỗi! Các nàng đều bị Trịnh Cường thu mua!"

    Chu Nham nghe qua, Trịnh Cường quay chụp phim huyền huyễn, bạn cùng phòng của Lý Nhược Bạch đều bị tuyển đi làm thị nữ, có một ít suất diễn, các nàng được đến chỗ tốt, tự nhiên sẽ giúp Trịnh Cường nói chuyện.

    "Ừm, chờ ngày mai ta đem video tuyên bố ra ngoài, làm ngươi danh nổi như cồn! Làm các nàng đỏ mắt ghen ghét đi, bảo bảo thật là quá xinh đẹp. Ta cho ngươi xem ảnh chụp." Chu Nham nói.

    Đây là lần đầu tiên hắn xưng hô Lý Nhược Bạch thân mật như thế, chuyện này cũng chỉ như nước chảy thành sông, hành trình đến Bảo Đỉnh sơn lần này, Chu Nham đã xác định được nỗi lòng của mình. Lý Nhược Bạch chính là người con gái mà hắn đời này phải bảo vệ.

    Ảnh chụp mà Chu Nham gởi cho Lý Nhược Bạch, đương nhiên là tấm ảnh Lâm Kỳ chụp cảnh hai người ôm nhau xem mặt trời mọc.

    Lâm Kỳ còn riêng làm lão đại xử lý điều chỉnh sắc thái, hai cái tóc dài cổ trang tuấn nam mỹ nữ, tấm ảnh này cho những người khác chắc đều muốn dùng để làm hình nền điện thoại. Nói không chừng mấy tên ghê tởm, xấu xa còn sẽ liếm màn hình.

    Thu được ảnh chụp sau, Lý Nhược Bạch quả nhiên phi thường thích, chẳng những cài đặt thành hình nền điện thoại, còn post lên Weibo của mình.
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...