Đam Mỹ [Edit] Nam Phụ Tuyệt Sắc Tâm Tình Lại Không Tốt - Lục Vương Thiên Ninh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bách Yên Yên, 3 Tháng ba 2021.

  1. Bách Yên Yên

    Bài viết:
    0
    Nam Phụ Tuyệt Sắc Tâm Tình Lại Không Tốt

    [​IMG]

    Tác giả: Lục Vương Thiên Ninh

    Editor: Bách Yên Yên

    Thể Loại: Xuyên thư, trọng sinh, đam mỹ, cổ trang, tiên hiệp, tu tiên, tu chân, chủ thụ, niên hạ.

    Nguồn bản gốc: Mangatoon. Mobi

    Tình trạng sáng tác: Đang viết.

    Số chương: Đang cập nhật

    Lịch đăng: 1 tuần/chương, chủ nhật hằng tuần.​

    Văn án:

    Tiêu Vũ là một tác giả tiểu thuyết 'Huyết Ma', trong lúc viết chương cuối cùng y lại thương tiết cho nhân vật phụ mà y vô tình thêm vào lại còn lấy tên mình đặc cho. Nhưng Tiêu Vũ lại không biết chỉ một vài phút thương tiết của mình lại khiến bản thành xuyên vào thành nhân vật đó, Đại sư huynh của nam chính, Tiêu Vũ – Tiêu Tĩnh Thanh.

    Y muốn theo câu "hảo hảo đàng hoàng chăm sóc, đối tốt với nam chính" mà thay đổi cốt truyện. Nhưng y lại một lần nữa nhận ra mình thay đổi quá lố, khiến nam chính không chú ý đến hậu cung của mình mà một mực tìm y mà đuổi tới.

    Link thảo luân - góp ý: Các Tác Phẩm Edit Của Bách Yên Yên
     
    Gill, EmmaChen2801MưaThángTám thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng năm 2021
  2. Bách Yên Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Xuyên thư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa đêm, lúc thời gian tĩnh mịch nhất, căn phòng tối không đèn chỉ có ánh sáng từ chiếc máy tính. Tiếng 'cạch cạch' liên tục, những dòng cuối cùng của bộ tiểu thuyết 'Huyết Ma' đang được hoàn thành, Tiêu Vũ đã dành gần như cả buổi tối để nghĩ ra kết cục viên mãn nhất cho bộ 'Huyết Ma' này.

    Có thể nói, bộ tiểu thuyết này thật sự chỉ được miêu tả là ngược, ngược từ nam chính đến nữ chính, nam phụ cũng ngược, ngay cả nhân vật phụ cũng không tha. Nhưng y lại không đành lòng viết một kết cục bi thảm, cố gắng để nam chính cùng nữ chính viên mãn bên nhau.

    Độc giả đọc qua bộ 'Huyết Ma' này ắc hẳn là rất tiết nuối cho các nhân vật, nhất là lúc nhân vật phụ Tiêu Tĩnh Thanh do Tiêu Vũ tiện tay thêm vào bị nam chính Trần Hiên Dương một kiếm xuyên tâm. Lúc đó y đã nở một nụ cười mà từ trước đến nay chưa từng, dù có là độc giả cũng sẽ không nhận ra, những lọ thuốc trị thương mà không biết tại sao lại xuất hiện trong phòng sau khi nam chính bị hành hạ là do Tiêu Tĩnh Thanh mang đến.

    Nếu nói nhân vật Tiêu Tĩnh Thanh này chỉ cần thể hiện rõ một chút, y có lẽ sẽ có thể không chết, một nhân vật hoàn mỹ như vậy, thật sự không đáng chết.

    Độc giả đã có vài dòng bình luận khiến y hối hận khi viết lúc đó

    Thiên Linh tiên tử đã ghi: "Nhân vật phụ duy nhất đối tốt với nam chính lại là người chết sớm nhất, thật đáng tiết, tác giả đúng là không có lương tâm."

    Tứ Quý Đại Thiên: "Nam chính cuối cùng cũng không quên lọ thuốc mà vẫn luôn mang bên mình, lại không biết người đưa thuốc lại bị mình một kiếm mà chết."

    Đại Thành Văn: "Tiêu Tĩnh Thanh đáng lẽ có thể hảo hảo đàng hoàng chăm sóc, đối tốt với nam chính, chỉ tiết chỉ là nhân vật phụ."

    "Hảo hảo đàng hoàng chăm sóc, đối tốt với nam chính" chuyện này Tiêu Vũ cũng có thể, nhưng bản thân hiện tại vẫn là không thể đi.

    Y mệt mỏi trở lại giường, kéo chăn chìm vào giấc ngủ.

    Lúc mở mắt ra, vẫn trong mơ màng nhưng điều làm Tiêu Vũ hoàn toàn tỉnh là khung cảnh trước mặt vô cùng xa lạ, nhìn xung quanh rất giống những cảnh trong phim cổ trang. Y bước xuống giường, chạy đến cửa mở ra, một luồn gió mạnh thổi vào. Nơi này nhìn xa lạ nhưng thực chất quen thuộc, đây là Tố Vân Uyển của nhân vật phụ Tiêu Vũ – Tiêu Tĩnh Thanh.

    "Đây.. Đây là.. Xuyên không sao? Chính mình xuyên vào truyện của mình sao?" Tiêu Vũ ngơ ngác đóng cửa đi vào.

    Đi ngang qua chiếc gương, Tiêu Vũ đột nhiên dừng lại, quay qua đối diện với gương. Y ngạc nhiên đưa tay chạm vào mặt mình nói:

    "Đây là mình sao?".

    Hình ảnh trong gương không còn là gương mặt lúc trước của y mà là một nam nhân 'xinh đẹp', thanh tú, chính là có thể miêu tả là tuyệt sắc. Mái tóc vừa dài lại vừa đen, hiện tại xỏa liền dài hơn thắt lưng. Đôi mắt của y là màu hổ phách, người đẹp như thế này là do y tạo ra sao.

    Ngẩn ngơ một lục mới để ý trên người chỉ có bộ trung y trắng đơn bạc, lại nhớ ra hiện tại không biết mình đang ở phần nào trong tiểu thuyết.

    Đi đến tủ, lấy một bộ y phục thay vào, không hổ là môn phái đệ nhất tu chân, đến cả y phục dành cho môn sinh đều là thượng hạng, chỉ là đây không phải y phục môn sinh bình thường mà là dành cho đại đệ tử.

    Thay y phục chải tóc gọn gàng, định ra khỏi phòng thì từ bên ngoài vang lên giọng nói:

    "Đại sư huynh, chưởng môn tìm huynh".

    "Được, ta biết rồi" Tiêu Vũ lạnh giọng trả lời.

    Y thả lỏng người hết mức, tay tiến lại cầm kiếm Tĩnh Gia, gương mặt lạnh bước ra khỏi Tố Vân Uyển. Đi đến Thiên Hành Các, nơi của Thiên Phong Khải chân nhân cũng chính là chưởng môn Tuyết Lăng Sơn.

    Bước đi lạnh quanh một lúc, nhớ lại đi từ đâu mới đến Thiên Hành Các. Y đi qua con đường mà nguyên chủ thường đi, từ Tố Vân Uyển đến Thiên Hành Các phải đi qua Hàn Tư Phong của Tích Vân tiên tử, Vô Minh Phong của Long Nam Thiên Sở chân nhân.

    Bước vào Thiên Hành Các, nhìn nam nhân trước mặt sẽ chẳng ai cho rằng người này đã ngoài một trăm đâu nhỉ. Khải Phong chân nhân trên người bộ bạch y, ngoài tóc màu trắng ra cũng sẽ không ai biết đây là một lão già đâu.

    "Sư tôn" Tiêu Vũ cung kính thi lễ, y nhìn biểu cảm hiện tại, có lẽ Khải Phong chân nhân đang tức giận.

    "Tĩnh Thanh, qua đây ngồi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi" dù có vẻ tức giận nhưng hoàn toàn nhẹ nhàng nói với Tiêu Vũ, còn có vẻ yêu chiều.

    Tiêu Vũ đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống, Khải Phong chân nhân thở dài một hơi rồi nói:

    "Tiểu sư muội của ngươi có vẻ lại trốn xuống núi chơi rồi, lần này nó đã lấy đi bạch thố của Thiên Mẫn tiên tử và thiên mã của Thanh Văn chân nhân".

    "Đây cũng là chuyện thường" lúc này y mới biết đây là phần nào trong cốt truyện.

    Đây là lúc nam chính chưa xuất hiện, đây là lúc nữ chính Thiên Ngọc Chân xuống núi chơi, lại gặp ngay nam chính liền có chút ấn tượng, nhưng không mang về Tuyết Lăng Sơn mà sau này được Thiên Sở chân nhân vô tình mang về.

    "Chuyện này đúng là có vẻ xảy ra thường xuyên, nhưng hiện tại Thiên Mẫn tiên của và Thanh Văn chân nhân đang rất tức giận, ngươi nghĩ ta có nên đưa nó đến chỗ Thiền Chí chân nhân dậy dỗ một thời gian hay không?".

    Thiền Chí chân nhân là một người khó tín, người này là phong chủ Tịch Lễ Phong, đồ đệ của vị này vô cùng biết lễ, đến đó cũng có thể coi là khổ tu. Nhưng đối với tính tình của nữ chính đương nhiên không thích hợp, với vai trò nhân vật trợ giúp nữ chính đương nhiên sẽ không đồng ý.

    "Ngọc Chân sư muội dù hay gây ra họa cũng là do tính tình trẻ con không đến nỗi phải đưa đến Tịch Lễ Phong" Tiêu Vũ theo lời thoại của nguyên chủ trả lời.

    "Cũng không nên để nó phá phách khắp nơi, gây họa cho các vị phong chủ".

    "Theo đệ tử thì có thể đưa muội ấy đến chỗ Bích Liên cô cô".

    "Ý ngươi là".

    "Chỗ Tính Viễn Phong luôn là nơi thích hợp nhất, vì nơi đó có kết giới".

    Đúng vậy, Tính Viễn Phong nơi dậy lễ nghi cho nữ đệ tử, dù không nghiêm khắc nhưng lại rất hiệu quả. Một khi đã đến thì chỉ khi đã qua giờ học mới có thể đi ra, kết giới Tính Viễn Phong vô cùng vững chắc.

    "Đúng là Tính Viễn Phong cũng không tồi, chỉ sợ sẽ phiền đến Bích Liên sư muội".

    Khải Phong chân nhân bỗng ngừng, hiện tại việc người đau đầu không phải việc đó mà là phải tìm ra Thiên Ngọc Chân trở về. Tiêu Vũ đương nhiên hiểu liền cất lời:

    "Nếu sư tôn muốn tìm Ngọc Chân sư muội, vậy hãy để đồ nhi đi".

    "Được, vậy lại làm phiền ngươi đưa nó về" dù trên miệng nói như thế nhưng ánh mắt lại như rất ấy náy, cũng không phải sao, lần nào nàng ta chạy xuống núi cũng làm phiền y mang về.

    Y sau khi nói xong liền trở về, trong đầu lại suy nghĩ, 'nếu để Thiên Sở sư thúc mang về thì Trần Hiên Dương chắc chắn sẽ theo cốt truyện được Bạch Vân Phong thu nhận, những chuỗi ngày địa ngục bắt đầu. Vậy sao y lại không chính tay mang hắn về tự đối đãi nhỉ, có khi lại tạo ra một ánh sáng cho cốt truyện sau này'.
     
    MưaThángTám thích bài này.
  3. Bách Yên Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Mang nam chính về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Vũ ngự kiếm đến Hiên Viên Thành, nơi nữ chính Thiên Ngọc Chân đang còn ham chơi quên đường về. Hiên Viên Thành ngoại trừ là một thành lớn và đẹp, còn có một võ đài rất hoành tráng, đó là Hiên Bách lâu. Nữ chính Thiên Ngọc Chân của chúng ta trong nguyên tác là một nữ cường, lần này đến Hiên Bách lâu đã làm bị thương nhị đệ tử Dương Quang Thành.

    Tiêu Vũ đoàn không sai, lúc y đến Hiên Bách lâu đã vô cùng náo nhiệt, tiếng chửi rủa từ bền trong vang vọng:

    "Tiện nhân, ngươi dám đánh ta".

    Y bước vào bên trong, luồn qua đoàn người đến xem chuyện liền nhìn thấy Thiên Ngọc Chân trên tay vuốt ve Bạch Thố của Thiên Mẫn tiên tử, người đối diện tay ôm mặt vẻ vô cùng giận dữ.

    "Ta đánh ngươi thì đã sao? Đây là võ đài không đánh thì không lẽ ngồi ăn cơm sao?" Thiên Ngọc Chân vẻ mặt khiêu khích người đối diện.

    Người kia chính là nhị đệ tử Dương Quang Thành - Triệu Lạc, tính tình ngạo mạn. Triệu Lạc bị câu nói của Thiên Ngọc Chân làm nghẹn họng, thẹn quá hóa giận, rút kiếm nhấm về phía nàng đâm tới.

    Thiên Ngọc Chân là ai chứ, dương quang của nữ chính sao dễ bị dập tắt như vậy. Nàng xoay một vòng né kiếm của Triệu Lạc, cong chân đạp vào mông hắn một cái làm hắn ngã nhào về phía trước.

    Tiêu Vũ nhìn tình hình có chút hài hước, muốn cười nhưng hiện tại không thể. Nữ chính thật sự gây rắc rối cho y, dù hiện tại muốn ngăn nữ chính gây chuyện nhưng vẫn chưa đến lúc.

    Triệu Lạc bị nữ chính sỉ nhục trước mặt nhiều người, trong lòng vô cùng câm hận, tụ linh lực vào kiếm đâm đến. Thiên Ngọc Chân không ngờ hắn lại dùng đến linh lực bất ngờ không kịp trở tay. Lúc đó Tiêu Vũ nhảy vào, Tĩnh Gia rời vỏ ba tất chặng đường kiếm của Triệu Lạc, Triệu Lạc không ngờ người chặng kiếm lại mạnh như vậy, hất văng hắn.

    "Đại.. Đại sư huynh" Thiên Ngọc Chân ngạc nhiên nhìn y.

    "Ngọc Chân sư muội, xuống núi liền gây sự không ít" Tiêu Vũ lạnh mặt thu kiếm nói.

    "Ta.."

    Thiên Ngọc Chân chưa kịp nói hết thì đã bị Triệu Lạc đang tức giận ngắt ngang lời:

    "Ngươi là ai sao dám xen vào chuyện của ta?"

    "Các hạ là người tu tiên không lẽ quên mất quy định khi xuống phàm gian?"

    Triệu Lạc bây giờ mới sực nhớ ra mình đã quên mất giới tu tiên có quy định khi xuống phàm gian (nhân gian) không được dùng đến linh lực ngoại trừ làm nhiệm vụ hay bất đắc dĩ phải chiến đấu.

    Quy định này cũng là do Tiêu Vũ thêm vào để tăng phần kịch tính cũng là dùng cho lúc này để hóa giải phiền phức cho nữ chính.

    "Ngươi.. Ngươi là ai?" Triệu Lạc thu kiếm, nhìn Tiêu Vũ hỏi.

    "Tiêu Tĩnh Thanh, Tuyết Lăng Sơn".

    "Ngươi.." Triệu Lạc nhìn y không thốt nên lời.

    Tiêu Vũ mặt lạnh nhìn Thiên Ngọc Chân rồi quay về phía Triệu Lạc:

    "Cáo từ".

    Tiêu Vũ quay người bước ra khỏi Hiên Bách lâu, Thiên Ngọc Chân ôm Bạch Thố lo sợ chạy theo bỏ lại Triệu Lạc còn ngạc nhiên đứng trên võ đài.

    Tiêu Vũ bước đi không nhanh không chậm trên đường, Thiên Ngọc Chân tay ôm Bạch Thố còn tay kia nắm tay áo của y:

    "Đại sư huynh, huynh đang giận sao?"

    "Không."

    "Vậy sao huynh lại không như lần trước kéo muội về."

    "Sư tôn phái ta đến tìm muội, muốn đưa muội đến Tính Viễn Phong."

    Thiên Ngọc Chân ngạc nhiên đứng lại, tay buông khỏi tay áo Tiêu Vũ, y thấy vậy cũng đứng lại.

    "Tại sao chứ?".

    "Về muội sẽ biết" nói xong liền tiếp tục đi.

    Hai người bước trên đường, Thiên Ngọc Chân cứ liên tục gọi đại sư huynh và hỏi tại sao. Tiêu Vũ đi đến một con hẻm nhỏ, bỗng một tiểu hài tử từ phía trước chạy đến núp phía sau chân y. Y quay nhìn tiểu hài tử thì một lão bá cầm gậy chạy đến:

    "Nhóc con, ngươi còn chạy đi đâu" nói xong liền dơ gậy đánh về phía tiểu hài tử.

    Tiêu Vũ vừa kịp lấy tay đỡ một gậy, lão bá thấy mình đánh nhầm người liền thu lại. Tiêu Vũ dù đau nhưng sắc mặt không đổi, Thiên Ngọc Chân nhìn vậy liền nói:

    "Lão bá có chuyện gì từ từ nói, sao phải đánh người."

    "Tên nhóc này nhiều lần ăn cắp bánh bao của ta, không đáng đánh sao?" lão bá tức giận nói.

    "Sao ngươi lại ăn cắp bánh bao" Tiêu Vũ xoay người hỏi tiểu hài tử.

    "Ta đói" mặt hài tử đẫm nước mắt nói.

    Tiêu Vũ cảm thấy chua xót, đây là nam chính Trần Hiên Dương, hắn bây giờ chỉ mới mười tuổi mà lại phải chịu khổ thế này.

    "Bánh bao của tiểu hài tử này ta sẽ trả" Tiêu Vũ lạnh mặt nói với lão bá.

    "Nó năm ngày nay lấy ta mười cái bánh bao là ba hào" lão bá vẻ mặt hài lòng nói.

    Y lấy túi tiền treo bên hông lấy ra ba hào đưa cho lão bá, sau khi người rời khỏi tiểu hài tử núp sau chân y đi ra. Thiên Ngọc Chân ngồi xuống hỏi:

    "Đệ đệ, đệ tên gì?".

    "Trần Hiên Dương" tiểu hài tử trả lời, miệng còn nhét đầy bánh bao trong rất dễ thương.

    "Đệ bảo nhiêu tuổi?".

    "Mười tuổi."

    "A, vậy là nhỏ hơn ta hai tuổi" Thiên Ngọc Chân nghe thấy liền cao hứng, nhưng một lát liền hỏi tiếp "phụ mẫu đệ đâu?".

    "Ta không có."

    "Sao lại.." Thiên Ngọc Chân tỏ vẻ đau lòng.

    "Ngươi có muốn theo ta không?" Tiêu Vũ lúc này lên tiếng.

    "Đại sư huynh.. Huynh là.." Thiên Ngọc Chân ngạc nhiên nhìn y.

    "Đúng, mang nó về Tuyết Lăng Sơn" nói xong liền quay nhìn Trần Hiên Dương, đưa tay về phía hắn "ngươi có muốn theo ta không?".

    Trần Hiên Dương nhìn người trước mặt, người này thật đẹp, đẹp như thần tiên trên trời, vô tình lại đưa tay mình nắm tay y.
     
    Yama YukiMưaThángTám thích bài này.
  4. Bách Yên Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Đệ tử thứ ba của chưởng môn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Vũ ôm Trần Hiên Dương ngự kiếm đến dưới chân núi Tuyết Lăng Sơn, trước mặt họ là những bậc thang dẫn lên Tuyết Lăng Sơn, bậc thang có khoảng năm ngàn, người thường không thể leo lên được.

    "Theo môn quy Tuyết Lăng Sơn, người muốn thành môn sinh của Tuyết Lăng Sơn khi qua kỳ chiêu sinh thì phải từ đây leo lên đỉnh".

    Nghe câu nói của Tiêu Vũ cả Trần Hiên Dương và Thiên Ngọc Chân đều ngạc nhiên, Thiên Ngọc Chân rất rõ việc này nhưng không ngờ đại sư huynh lại để một hài tử mười tuổi như Trần Hiên Dương leo năm ngàn bậc thang.

    "Đại sư huynh, việc này.." Thiên Ngọc Chân nhìn Tiêu Vũ rồi lại nhìn Trần Hiên Dương nói.

    "Không có việc gì, muội ngự kiếm lên trước, ta cùng nó sẽ theo sau."

    "Nhưng.." Thiên Ngọc Chân lo lắng nhìn y nhưng vẫn ngự kiếm đi trước.

    Tiêu Vũ rất hiểu nỗi lo của nữ chính, nhưng dù vậy trong nguyên tác nam chính sau khi được Nam Long Thiên Sở chân nhân mang về vẫn phải leo từ đây lên, y vẫn đã hoàn thành.

    "Ngươi có thể hoàn thành không?" Tiêu Vũ nhìn Trần Hiên Dương hỏi.

    "Có thể" dù gương mặt non nớt nhưng lại có vài phần kiên định khiến y cũng yên tâm phần nào.

    Hai người một lớn một nhỏ bắt đầu leo lên từng bậc thang, thực chất Tiêu Vũ không cần phải đi cùng hắn, y có thể ngự kiếm quang sát nhưng chỉ là y không yên tâm hoàn toàn về nam chính.

    Hai người leo đến hơn một ngàn bậc thang thì nhìn sắc mặt Trần Hiên Dương đã trắng bệt, còn Tiêu Vũ thì lại khá ngạc nhiên vì bản thân ngay cả một chút mệt cũng không cảm nhận được, y cũng nhận ra rằng linh khí trong cơ thể hoạt động rất tốt bảo hộ cho y không cảm thấy mệt chút nào.

    Y nhìn về phía Trần Hiên Dương thở dài, sắc mặt trông rất mệt mỏi, chân cũng nhấc lên không nổi. Tiêu Vũ cũng thừa nhận bản thân đã hơi quá đáng vì dẫu gì nam chính lúc này chỉ mới mười tuổi, cũng chỉ là một hài tử lại bắt hắn phải leo đến năm ngàn bậc thang thì thật sự rất quá đáng.

    Tiêu Vũ nhìn Trần Hiên Dương thật sự không bước nỗi nữa liền cuối xuống ôm y lên, Trần Hiên Dương nhỏ ngươi ngồi ngay ngắn trên cánh tay y. Hắn ngạc nhiên nhìn y nhưng lại không nói lời nào, nói chính xác là mệt đến nỗi không nói nổi, chỉ vòng tay ôm cổ Tiêu Vũ ngoan ngoãn để y ôm.

    Tiêu Vũ thân ảnh phiêu phiêu bước lên từng bậc thang, không thanh cũng không chậm, nhìn rất tao nhã. Đến ba canh giờ sau thì đã đến đỉnh Tuyết Lăng Sơn, y ôm Trần Hiên Dương đi đến chỗ Thiên Ngọc Chân từ đầu đến giờ vẫn ngồi đợi.

    Thiên Ngọc Chân nhìn thấy Tiêu Vũ liền chạy đến, y cũng thả tiểu hài tử xuống. Trần Hiên Dương tiếp đất liền tay nắm chặc tay của Tiêu Vũ, y dắt hắn đi đến gần chỗ Thiên Ngọc Chân.

    "Đại sư huynh, giờ chúng ta đi đâu" Thiên Ngọc Chân trong long lo sợ hỏi Tiêu Vũ.

    "Đến chỗ sư tôn".

    Y nói xong liền dẫn Trần Hiên Dương đi về phía trước, Thiên Ngọc Chân trong lòng trào ra nước mắt, khóc cũng không nỗi.

    Ba người đi đến Thiên Hành Các, trong lúc đi tay Tiêu Vũ vẫn luôn nắm tay của Trần Hiên Dương khiến cho nhiều người chú ý, lý do là Tiêu Tĩnh Thanh trong nguyên tác ít khi chạm vào người khác với lại y phục trên người Trần Hiên Dương bây giờ rất tàn tạ.

    Bước vào bên trong Thiên Hành Các liền thấy Khải Phong chân nhân ngồi đọc sách, Tiêu Vũ dẫn Trần Hiền Dương cùng Thiên Ngọc Chân đang ở sau lưng đến trước Khải Phong chân nhân.

    "Sư tôn, đệ tử đã mang Ngọc Chân sư muội về" Tiêu Vũ cung kính thi lễ người trước mặt.

    "Đã làm phiền ngươi" Khải Phong chân nhân hạ sách xuống nhìn y nói.

    "Đồ nhi không phiền".

    "Ngươi cũng biết theo đại sư huynh ngươi trở về?" Khải Phong chân nhân tức giận nhìn Thiên Ngọc Chân hỏi.

    "Cha, người đừng như vậy mà, ta chi đi mới nửa ngày thôi mà, người đừng tức giận ta" Thiên Ngọc Chân làm nũng chạy lại trước mặt Khải Phong chân nhân nói.

    "Người không biết ngươi đã phiền đại sư huynh ngươi lần nào cũng xuống núi tìm ngươi, ngươi đến Tĩnh Viễn Phong học hai năm cho ta".

    "Cha!"

    "Không nói nhiều"

    Vừa nói xong với Thiên Ngọc Chân liền nhìn tiểu hài tử đang nắm tay Tiêu Vũ từ đầu đến cuối không hề buông ra.

    "Tĩnh Thanh, hài tử này ngươi vừa thu về sao?".

    "Sư tôn, hài tử này căn cơ rất tốt, muốn đưa nó là tân môn sinh".

    Thiên Khải phong chân nhân nhìn một lượt Trần Hiên Dương đánh giá hài tử này tư chất và căn cốt đúng là rất tốt, rất phù hợp tu tiên

    "Đúng là căn cơ không tồi, nhưng chiêu sinh đã sớm kết thúc ngay cả đại điển nhận đệ tử cũng đã qua".

    "Sư tôn, người có thể nhận nó làm đệ tử".

    "Ta có thể từ chối không?"

    "Không thể".

    Thiên Khải Phong chân nhân nhìn y vẻ mặt như nói đây thật là đệ tử của hắn sao còn Thiên Ngọc Chân thì lại trong giống như đã quen nhưng trong là vẫn nghĩ 'hai người ai mới là sư tôn, ai là đệ tử không biết'.

    Chuyện này cũng không lạ gì vì cha của Tiêu Tĩnh Thanh là tiểu sư thúc nhỏ tuổi nhất của chưởng môn đời thứ 53 cũng là sư phụ của sư tổ nên đáng lẽ y phải ngang hàng với vị sư tôn trước mặt nhưng Thiên Khải Phong chân nhân lại thu y làm đệ tử. Dù đã thu Tiêu Vũ làm đệ tử nhưng lại yêu thương lẫn tôn trọng y nên có phần nuông chiều quá mức.

    "Được, theo ý ngươi, muốn sắp xếp chỗ cho nó ở đâu cũng tùy người".

    "Tạ sư tôn".

    "Nó tên gì?".

    "Trần Hiên Dương".

    "Được, Trần Hiên Dương, từ này người sẽ là đệ tử thứ ba của ta".

    Trần Hiên Dương ngơ ngác lẫn ngạc nhiên không biết như thế nào mình lại được chưởng môn Tuyết Lăng Sơn thu làm đệ tử liền nhìn Tiêu Vũ, thấy y gật đầu liền nói:

    "Vâng sư tôn".
     
    Yama YukiMưaThángTám thích bài này.
  5. Bách Yên Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Có thêm một xuyên giả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Vũ cùng Trần Hiên Dương ra khỏi Thiên Hành Các đi đến Vân Trúc Viện, nơi các tân đệ tử ở. Đến nơi, từ bên trong một nam nhân thanh tú bước ra đón hai người.

    "Đại sư huynh" Nam nhân nói chuyện nhẹ nhàng ôn nhu, cúi đầu thi lễ với Tiêu Vũ.

    Tiêu Vũ nhìn người này, mặc trên người y phục sư môn của đệ tử nội môn màu thanh*, tóc búi cao. Dáng vẻ tao nhã. Người này không khá là quen, nhưng nếu là đệ tử trong coi Vân Trúc Viện thì chỉ có thể là Hiên Văn Ninh.

    (Màu thanh*: Màu xanh lá)

    Hiên Văn Ninh là đệ tử Vĩnh An Phong, năm tuổi được Phong Văn chân nhân mang về. Dù không biết thế nào nhưng không hề nhắc đến phụ mẫu, việc cũng là do y, viết về phụ mẫu của Hiên Văn Ninh khiến Tiêu Vũ suy nghĩ rất hiều.

    Tiêu Vũ gật đầu, y dẫn Trần Hiên Dương đứng trước mặt Hiên Văn Ninh, đứa trẻ không biết thế nào mà từ lúc y dẫn về vẫn luôn nắm tay y không có ý định muốn buông ra.

    "Đây là đệ tử sư tôn vừa thu nhận, hiện tại chưa sắp xếp nơi ở, tạm thời ở đây".

    "Là vậy sao, nhưng hiện tại Vân Trúc Viện lúc này đã đầy, không còn phòng trống" Hiên Văn Ninh vẻ mặt khá khó xử.

    Tiêu Vũ đơ người ra ngạc nhiên, trong nguyên tác do Long Nam Thiên Sở chân nhân mang về đưa đến Lạc Thanh Viện của đệ tử ngoại môn, nhưng hiện tại Trần Hiên Dương đã được Thiên Khải Phong chân nhân thu nhận thì đã là đệ tử nội môn, nhưng Vân Trúc Viện thì đã đầy nên y cũng không biết đưa hắn đi đâu.

    Trong lúc y không biết là như thế nào thì một giọng nói ở phía xa khiến y chú ý:

    "Có chuyện gì sao?" một nữ nhân mặc đồ nội môn màu bạch tiến đến.

    "Nhị sư tỷ" Hiên Văn Ninh quay về phía nữ nhân kia thi lễ.

    Tiêu Vũ nghe Hiên Văn Ninh gọi nữ nhân kia là nhị sư tỷ liền nhìn, nhị đệ tử của Tuyết Lăng sơn là Bạch Nguyệt Vân, nữ đệ tử duy nhất ở Khanh Bình Phong của Thành Văn chân nhân.

    "Nhị sư tỷ, đại sư huynh đưa tiểu sư đệ vừa được chưởng môn sư bá thu nhận đến ở tạm nhưng Vân Trúc Viện hiện tại đã đầy" Hiên Dương Ninh nhìn Bạch Nguyệt Vân nói.

    "Không sao, chuyện Vân Trúc Viện do ta quản lý đệ đi vào đi để ta giải quyết cho".

    Hiên Dương Ninh nghe vậy liền đi vào, Tiêu Vũ ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt Vân, theo nguyên tác thì nàng ta quản lý việc ở Lạc Thanh Viện, lúc nam chính bị đánh nàng ra tay giúp đỡ, chiếu cố không ít nên sau này được nam chính thu vào hậu cung. Nhưng hiện tại Bạch Nguyệt Vân lại quản lý ở Vân Trúc Viện, cốt truyện thay đổi lúc nào mà ngay cả y cũng không biết.

    "Đại sư huynh, vị tiểu sư đệ này là.." lúc y suy nghĩ liền bị Bạch Nguyệt Vân nói tỉnh

    "Là do sư tôn thu nhận, tên Trần Hiên Dương".

    Lúc nghe đến tên Trần Hiên Dương, Tiêu Vũ để ý mặt Bạch Nguyệt Vân trong rất ngạc nhiên, điều này khiến y có chút nghi ngờ một chuyện phi lý.

    "Hiện tại cả Lạc Thanh Viện của ngoại môn và Vân Trúc Viện đều đã đầy, nếu huynh không để ý sao không đưa đệ ấy đến Tố Vân Uyển của huynh ở tạm chờ ta sắp xếp chổ ở chu toàn" Bạch Nguyệt Vân im lặng một hồi nói.

    "Vậy được" nói xong thì quay đi, nhưng được hai bước thì quay đầu lại nói "Bạch Nguyệt quang túy thiên vân đạo".

    Bạch Nguyệt Vân ngạc nhiên nhìn y, sau đó mỉm cười nói:

    "Tiêu Thanh lại tĩnh bách ngạo sương".

    Nghe nàng trả lời liền quay đi, y đoán không sai, Bạch Nguyệt Vân cũng là xuyên giả như y. Hai câu 'Bạch Nguyệt quang túy thiên vân đạo, Tiêu Thanh lai tĩnh bách ngạo sương' là hai câu riêng nói về nhân vật Bạch Nguyệt Vân và Tiêu Tĩnh Thanh, là do độc giả tự sáng tác, mỗi nhân vậy đều có một câu.

    Tiêu Vũ dẫn Trần Hiên Dương đến Tố Vân Uyển, Tố Vân Uyển vốn là chỉ để cho một mình Tiêu Vũ nhưng hiện tại lại có thêm một Trần Hiên Dương khiến y không biết sắp xếp thế nào. Tiêu Vũ đưa Trần Hiên Dương vào phòng mình, y nhìn bên ngoài, trời cũng không còn sớm liền nhìn Trần Hiên Dương nói:

    "Ngươi hiện tại nghỉ ở phòng ta, ta đi sắp xếp một chỗ cho ngươi đến lúc tẩy rửa sẽ gọi ngươi dậy".

    "Được, mỹ nhân sư huynh".

    "..."

    "Ai cho người gọi như vậy, lần sau gọi đại sư huynh"

    "A, được, ta biết rồi mỹ nhân sư huynh"

    "..."

    "Gọi lại"

    "Đại sư huynh".

    Hai người nói xong thì Trần Hiên Dương đi đến giường nằm xuống, thấy hắn có vẻ muốn ngủ Tiêu Vũ cũng không làm phiền liền đi ra ngoài sắp xếp chỗ cho hắn. Sau khi y ra ngoài, Trần Hiên Dương nhắm mắt nằm trên giường hai mắt lại bỗng mở ra, ánh mắt lại không giống thuộc về một tiểu hài tử, miệng lại nở một nụ cười khó hiểu.

    "Tiêu Tĩnh Thanh, sao ngươi kiếp này lại trở nên thú vị như vậy".

    Tiêu Vũ rời khỏi phòng đi đến Vạn Y Viện, nơi này lúc trước để trống nên y định dọn lại để Trần Hiên Dương ở đây. Căn phòng ở đây cũng không cần dọn dẹp gì nhiều, đồ cũng chỉ có một chiếc giường, bàn đọc sách, tủ và vài vật trang trí. Dọn dẹp xong xuôi, Tiêu Vũ đi đun nước có Trần Hiên Dương chút nữa tẩy rửa. Sau khi trở lại thì thấy Trần Hiên Dương đang ngủ, y liền đến lấy một quyển sách ngồi xuống đọc.

    "Cốc cốc" ngoài cửa có người gõ Tiêu Vũ liền mở cửa thì thấy Hiên Văn Ninh trên tay là y phục cho tần đệ tử:

    "Đại sư huynh, đây là y phục tân đệ tử cho Trần sư đệ".

    "Được" Tiêu Vũ nhận y phục.

    Thấy y đã nhận, Hiên Văn Ninh cũng rời đi, Tiêu Vũ tiến lại giường đưa tay lây Trần Hiên Dương:

    "Dậy đi, tẩy rửa rồi ta đưa ngươi đến phòng của người".

    Trần Hiên Dương bị lây dậy mặt mơ màng, tay dụi mắt sau đó ngước nhìn y một lúc rồi mới nói:

    "Đại sư huynh, đến lúc tẩy rửa rồi sao?"

    "Ừm, ngươi đi cùng ta lại đây tẩy rửa".

    "Cùng.. Cùng đại sư huynh.. Tẩy rửa" lúc nghe Tiêu Vũ nói vậy, Trần Hiên Dương lại tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

    "Có vấn đề sao?"

    "Kh.. Không"

    "Vậy đi thôi".
     
    Yama YukiMưaThángTám thích bài này.
  6. Bách Yên Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Chỉ là một tô hoành thánh thôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Vũ dẫn Trần Hiên Dương đến Thái Phòng, đi vào bên trong có rất nhiều màng che, vào sâu bên trong một chút thì có một ôn tuyền và kế bên là một thùng tắm. • "Thân thể ngươi hiên tại không thể ngâm mình trong ôn tuyền này, ngươi tạm thời tẩy rửa bên kia đi" Tiêu Vũ nhìn Trần Hiên Dương nói.

    "Tại sao không thể ngâm mình trong ôn tuyền này?" Trần Hiên Dương vẻ mặt khó hiểu hỏi Tiêu Vũ.

    "Ôn tuyền này là do linh khí tụ thành dùng để tăng linh lực, ngươi hiện tại còn yếu, không thể hấp thu linh khí quá mạnh vào người".

    Trần Hiên Dương nghe vậy không có phản ứng gì nhiều liền đi qua bên kia tấm màng, cởi y phục bước vào thùng tắm, nước trong thùng được giữ ở độ ấm vừa phải, không nống quá cũng không lạnh quá. Trần Hiên Dương ngửa đầu ra sau vô tình nhìn vào tấm màng ngăn cách với ôn tuyền. Màng che khá mỏng, có thể nhìn thấy người bên kia đang ngâm ôn tuyền.

    Hắn nhìn thấy khá mờ nhạt, tấm lưng của Tiêu Vũ được tóc xỏa che đi không ít nhưng nhìn có vài phần mị ảo. Trần Hiên Dương nhìn thấy cảnh nhìn không khỏi thất thần lại có chút suy tư khó diễn tả.

    Sau khi tẩy rửa, Tiêu Vũ đưa Trần Hiên Dương đến Vạn Y Viên, bên trong được y chuẩn bị đầy đủ, nhìn rất sạch sẽ.

    "Đây là phong của ngươi, nghỉ ngơi cho tốt, mai giờ thìn dậy đến thư phòng tìm ta, có đói thì xuống bếp tự nấu" Tiêu Vũ băng lãnh nhìn Trần Hiên Dương nói.

    "Ta không biết nấu".

    "Ngươi.. Đang đói sao?".

    "Đúng vậy".

    "Vậy ngươi nghỉ ngơi, ta nấu cho ngươi" nói xong liền quay đi ra ngoài.

    Trần Hiên Dương nhìn một lượt căn phòng, dù khá đơn giản nhưng đầy đủ, mở tủ lớn ra bên trong là y phục đệ tử còn có ngọc bội. Mở tủ nhỏ bên trong lại có không ít dược, hắn lấy từng lọ ra xem đúng là toàn là đan dược bồi bổ, trị thương còn có đan dược giúp nâng cao linh lực.

    Khoản nửa canh giờ thì Tiêu Vũ bước vào, trên tay là một khay đựng thiện, y đặc xuống bàn là một tô hoành thánh. Trần Hiên Dương từ trên giường đi đến bàn ngồi, nhìn tô hoành thánh ngạc nhiên.

    "Sư huynh là nấu hoành thánh".

    "Đúng, trời tối ăn cơm không tốt nên ta nấu hoành thánh, không thích?".

    "Không phải.."

    Hoành thánh là món hắn thích ăn nhất, lúc trước do không có tiền nên không được ăn, kiếp trước cũng cho đến lúc hắn làm ma tôn mới được ăn ".

    Hắn cầm muỗng múc hoành thánh đưa vào miệng, hai mắt liền trợn tròn, mùi vị này rất giống như mùi vị của Thiên Ngọc Chân nấu cho hắn ăn kiếp trước, mùi vị này đã lâu không được ăn.

    " Sư huynh, đây là huynh làm sao? ".

    " Ừm, không ngon? ".

    " Không, rất ngon, huynh từng dậy ai nấu món này bao giờ chưa? ".

    " Đã từng dạy Thiên sư muội? "

    Nghe Tiêu Vũ trả lời Trần Hiên Dương cũng không nói gì nữa mà tiếp tục ăn, y lại cảm thấy nghi ngờ, đúng là y cố ý làm món hoành thánh này cho hắn vì viết hắn thích ăn, nhưng Tiêu Vũ lại cảm thấy khó hiểu vì tại sao Trần Hiên Dương lại hỏi nhiều chuyện như vậy.

    Sau khi Trần Hiên Dương ăn xong, y cũng trở về phòng, tìm lại quyển tâm pháp lúc nhỏ Tiêu Tĩnh Thanh luyện ra đọc lại. Hôm nay là ngày đầu tiên y xuyên đến đây, chỉ biết tụ linh khí có sẵn để ngự kiếm, y chắn được kiếm của Triệu Lạc cũng là chỉ cần tụ linh khí vào Tĩnh Gia kiếm chứ kiếm pháp Tuyết Lăng Sơn y vẫn chưa biết dùng.

    Cứ như vậy mà y ngồi đọc quyển tâm pháp cho đến sáng, nói cũng lạ, không biết do cơ thể nguyên chủ đã từng luyện qua hay không mà y đọc sơ đã hiểu, chỉ giống như đọc lại hơn.

    Đến giờ Thìn thì liền thấy Trần Hiên Dương đến tìm y, hắn hiện tại mặc môn phục, tóc búi cao nhìn đã ra dáng một đệ tử bản môn, không giống vẻ tiều tụy, dơ bẩn lúc mới mang về. Tiêu Vũ dẫn Trần Hiên Dương đến phía sau núi, nơi này rất rộng rải, hoàng toàn trống trải không có cây cối gì chỉ có một cây cổ thụ rất lớn ở gần hồ, nơi này là nơi luyện kiếm của Tiêu Tĩnh Thanh.

    " Đây là tâm pháp của đệ tử bản môn, còn nơi này chính là nơi luyện kiếm "Tiêu Vũ đưa tâm pháp cho hắn nói.

    " Dạ đại sư huynh "Trần Hiên Dương nhận tâm pháp nói.

    " Ngươi đọc có gì không hiểu thì hỏi ta, gần đến giờ ngọ thì vào dùng thiện, giờ mùi thì đến thư phòng luyện chữ "

    " Dạ đại sư huynh ".

    Nói xong thì Tiêu Vũ trở về thư phòng, tiếp tục đọc âm luật và nhạc phổ, đến giờ Tỵ tì xuống bến nấu thiện để vào phòng Trần Hiên Dương và phòng mình. Tiêu Vũ luôn không có thói quen ăn cơm cùng người khác, Tiêu Tĩnh Thanh nguyên chủ cũng không cho ngươi khác chạm vào, hiện tại nên vẫn tách riêng ra.

    Đến giờ mùi Trần Hiên Dương bước vào thư phòng, nhìn thấy Tiêu Vũ đang đọc sách, liền tiến đến. Tiêu Vũ cũng nhận ra hắn đến mà đặc sách xuống, đứng lên bước ra khỏi bàn đọc sách.

    " Hiên Dương, ngươi đến đây ngồi ".

    " Dạ "Trần Hiện Dương nói rồi liên tiến lại ngối xuống.

    " Ngươi biết chữ đúng không? "Y cầm bút lông đưa cho hắn rồi hỏi.

    " Cũng biết một chút ".

    " Được, ngươi viết một chữ cho ta xem ".

    Sau khi nghe Tiêu Vũ nói vậy liền cuối đầu viết ra một chữ," Tĩnh".
     
    MưaThángTám thích bài này.
  7. Bách Yên Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Qua ba năm yên ổn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chữ 'tĩnh' này có rất nhiều nghĩa, tĩnh là yên lặng, thanh tĩnh, dao động, không động.. Chữ tĩnh trong tên Tiêu Tĩnh Thanh cũng có nghĩa là yên tĩnh. Chữ tĩnh mà Trần Hiên Dương viết có nghĩa là không động, Tiêu Vũ lại cảm thấy càng kỳ lạ, Trần Hiên Dương trong nguyên tác ghét nhất là chữ này, vì lúc ở Bạch Vân Phong luôn bị đánh đập, sỉ nhục mà không thể phản kháng lại, sau này ai sỉ nhúc hắn, hắn liền giết chữ tĩnh này cũng không còn xuất hiện trong tâm trí hắn nữa.

    "Chữ của ngươi rất đẹp, nhưng tại sao là chữ tĩnh?" Tiêu Vũ thắc mắc hỏi.

    "Lúc trước đệ luôn bị đánh còn bị sỉ nhục nhưng không thể phản kháng, lúc này được chăm sóc đệ lại nghĩ đến chữ tĩnh này" Vẻ mặt Trần Hiên Dương phức tạp nói.

    "Bây giờ ngươi cũng không cần dùng chữ này nữa".

    Nghe xong câu, Trần Hiên Dương ngạc nhiên nhìn Tiêu Vũ nhưng lúc này y đã quay mặt về phía khác. Tiêu Vũ đến kệ sách lấy ra hai quyển đặc lên bàn.

    "Ngươi viết theo quyển này đi, quyển này thì chút nữa học thuộc" y đặc hai quyển sách lên bàn nói.

    Tiêu Vũ định bước ra khỏi thư phòng thì lại nghe tiếng của Trần Hiên Dương vang lên.

    "Đại sư huynh, tại sao huynh lại đối tốt với ta như vậy?".

    "Đối với ngươi điều này rất quan trọng sao? Tại sao không quan trọng, điều quan trọng là ngươi do ta nuôi dưỡng, là tam đệ tử của chưởng môn Tuyết Lăng Sơn, không thể để người ngoài bắt nạt, chữ tĩnh ngươi viết hãy ghi nhớ trong đầu, dù gì thì sau này ngươi chắc chắn phải dùng đến" dù gương mặt vẫn lạnh nhưng cảm giác lại không phải vậy, nói xong liền tiếp tục đi.

    Trần Hiên Dương nhìn chữ tĩnh trên giấy thật lâu, suy nghĩ về câu Tiêu Vũ vừa nói trong lòng liền cảm thấy có chút ấm áp.

    "Sống lại, cảm giác không tệ lắm" hắn mỉm cười nói.

    Những ngày sau đó hai người vẫn như cũ, sáng luyện kiếm, trưa luyện chữ, chiều luyện cầm, tối ăn há cảo. Sống vô cùng tốt, ba năm cũng trôi qua rất nhanh. Mọi chuyện trôi qua trong yên bình nhưng không phải lúc nào cũng vậy, cuộc thi Tân Kiếm của các tân đệ tử các phái sắp diễn ra. Hiện tại thân là đại đệ tử Tuyết Lăng Sơn nên sắp tới đây sẽ thay mặt môn phái dẫn dắt tân đệ tử đi Vãng Nguyệt Thành tham gia. Còn một chuyện nữa xảy ra, nhị đệ tử mà chưởng môn thu nhận sắp trở về.

    Thu Mộc Thành là nhị đệ tử do chưởng môn thu nhận, nhưng vì sức khỏe không tốt nên phải đến Núi Vạn Linh chữa trị. Là một nhân tài, Thu Mộc Thành lần này trở về đệ tham gia đại hội Tiên Kiếm.

    Trần Hiên Dương càng ngày càng tiến bộ, vài người trước chưởng môn đã ban tự Hy Thành và kiếm Vi Minh. Nêu như cứ thế này thì cuộc thi Tân Kiêm đối với hắn không thành vấn đề gì lớn, nhưng trong nguyên tác thì lúc đó thì sẽ gặp nữ 8 cũng là lão bà thứ hai của hắn, Linh Vĩnh Y con gái út của chưởng môn Vãng Nguyệt Thành.

    Trong lúc Tiêu Vũ đang suy nghĩ thì Trần Hiên Dương từ bên ngoài bước vào thư phòng, ba năm trôi qua, tướng mạo của hắn cũng đã khác đi nhiều, anh tuấn khôi ngô lên không ít.

    "Đại sư huynh, huynh con nhớ huynh nói với ta gì không?" Trần Hiên Dương đứng trước mặt Tiêu Vũ cười tươi nói.

    "Nhớ, ngươi đến Thanh Nguyên trung kỳ sẽ tặng ngươi một thanh kiếm" Tiêu Vũ mặt than nói.

    "Ta đã luyện xong Thanh Nguyên trung kỳ rồi".

    "Tốt, theo ta".

    Nói rồi cả hai ra khỏi thư phòng đến kiếm thất, kiếm thất là do chưởng môn làm riêng cho y, đi sâu vào trong kiếm thất. Tiêu Vũ dùng ngọc ấn đại đệ tử Tuyết Lăng Sơn để mở mật thất nhỏ, bên trong đưa ra một chiếc hộp, Tiêu Vũ cầm chiếc hộp đưa cho Trần Hiên Dương. Trần Hiên Dương nhận lấy định đưa tay mở ra thì bị y ngăn lại.

    "Thanh kiếm về phòng rồi hẳn mở, kiếm có linh, có thể nhận chủ không thể để người khác nhìn thấy".

    Nghe Tiêu Vũ nói vậy hắn gật đầu rồi thu vào túi càn khôn, hai người rời khỏi kiếm thất, đi được một đoạn thì Bạch Nguyệt Vân đã từ đâu đi tới.

    "Đại sư huynh, Thu Mộc Thành trở về rồi"

    "Đã về, đúng là đã rất lâu rồi".

    Thời điểm lần đầu Tiêu Vũ gặp Thu Mộc Thành cũng là ba năm trước, sau khi đưa Trần Hiên Dương về ba tháng. Lúc đó là do Thu Mộc Thành cần huyết của y để giải độc nên mới đến núi Vạn Linh. Lúc đó cơ thể Thu Mộc Thành suy yếu vộ cùng, trúng độc Thực Biến Vạn Xà, máu của Tiêu Vũ thiên huyết bẩm sinh nên vô cùng quý giá, từ lúc đó cho đến bây giờ cũng đã ba năm.

    Tiêu Vũ, Trần Hiên Dương cùng Bạch Nguyệt Vân cùng đến Thiên điện, trên đường đi, sắc mặt của Bạch Nguyệt Vân không hề tốt. Chuyện này rất dễ hiểu, danh hiệu nhị sư tỷ là do nàng là đệ tử thứ hai được nhận vào tông môn sau Tiêu Tĩnh Thanh nhưng sau khi Thu Mộc Thành được chưởng môn nhận vào thì thay bằng Bạch sư tỷ chỉ sau khi Thu Mộc Thành đi đến núi Vạn Linh chữa trị mới được đổi lại như bang đầu, với lại Bạch Nguyệt Vân là hôn thê của Thu Mộc Thành.
     
    Yama YukiMưaThángTám thích bài này.
  8. Bách Yên Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Thu Mộc Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Vũ, Trần Hiên Dương, Bạch Nguyệt Vân ba người cùng nhau đến đại điện của Tuyết Lăng Sơn, bước vào thì thấy trưởng lão Minh Quân, Thiên Khải Phong chân nhân và Thu Mộc Thành đang bên trong. Cả ba bước vào, bên trong có lẽ đang nói về tình hình bệnh của Thu Mộc Thành.

    "Sư phụ/ chưởng môn, Minh Quân trưởng lão" Ba người thi lễ.

    "Đại sư huynh, Bạch.. Bạch sư muội, đây chắc là tam sư đệ" Thu Mộc Thành đứng dậy nói.

    "Chào nhị sư huynh" Trần Hiên Dương thi lễ trước Thu Mộc Thành.

    "Được rồi, ngồi xuống cả đi" Khải Phong chân nhân nhìn cảnh trước mắt liền nhẹ giọng nói.

    Tất cả nghe theo liền ngồi xuống, Tiêu Vũ quang sát Thu Mộc thành, lần trước gặp hắn nhìn hắn vô cùng tiều tụy, nếu nói cụ thể hơn thì lúc đó nhìn thôi cũng biết hắn sắp chết. Hiện tại nhìn khác xa lần đó, nhìn cường tráng lại rất có phong thái lúc này y mới nghĩ máu của mình lợi hại đến có thể cải tử hoàn sinh.

    Sau khi nói tình hình hiện tại của Thu Mộc Thành thì y cũng biết là bệnh của hắn cũng đã khỏi, tu luyện đã đến Nguyên Anh trung kỳ, tốc độ tu luyện như thế này là rất nhanh.

    "Không hổ là người kế nhiệm chức chưởng môn Tuyết Lăng Sơn trong nguyên tác, câu vi phùng ngạo khí Thu Mộc Thành đúng là dành cho y rồi".

    Suy nghĩ của y không ai nhận ra cả, vì gương mặt của y đã sớm trở nên vô cảm, ngoài Trần Hiên Dương thì có lẽ không ai thấy được nụ cười của y cả. Nhưng tầm mắt nhìn Thu Mộc Thành của Tiêu Vũ lại lọt hết vào mắt của Trần Hiên Dương, điều đó khiến hắn vô cùng khó chịu.

    "Đôi mắt mà đại sư huynh nhìn nhị sư huynh là tán dương, hài lòng mà ta rất lâu mới được thấy một lần".

    Thu Mộc Thành cũng không khác Tiêu vũ là mấy, luôn nhìn y với đôi mắt ngưỡng mộ đến khác thường, từ đầu đến cuối không hề dời mắt đi.

    Mọi người nói chuyện xong hết cả, Thu Mộc Thành được trở về viện cũ của y là Mãng Y Uyển, khá gần với viện của Tiêu Vũ và Trần Hiên Dương. Ra khỏi đại điện, Thu Mộc Thành liền đi đến chỗ Tiêu Vũ.

    "Đại sư huynh".

    "Nhị sư đệ có chuyện gì sao?" Tiêu Vũ mặt vẫn vô cảm nhìn Thu Mộc Thành.

    "Đệ là lâu quá không đọc sách của huynh, không biết lát nữa có thể đến chỗ huynh mượn vài cuốn không?" Thu Mộc Thành vừa nói vừa tiến lại gần.

    "Nhị sư huynh nếu muốn đọc quyển nào cứ nói, ta sẽ đưa qua Mãng Y Uyển có huynh, hiện tại đại sư huynh rất bận" Trần Hiên Dương thấy hắn tiến lại gần Tiêu Vũ liền chen đứng ở trước Tiêu Vũ nói.

    Tiêu Vũ nhìn Trần Hiên Dương xong rồi nhìn Thu Mộc Thành, ánh mắt hai người này khác hẳn ở trong đại điện, lại có ý đối đầu. Thật ra Trần Hiên Dương nói đúng, hôm nay y sẽ đến chỗ Tịch Lễ Phong thay sư phụ đưa một số thứ cho Thiên Ngọc Chân. Chuyện đến Tịch Lễ Phong thì y định để cho Trần Hiên Dương đi, một phần là để tình cảm nam nữ chính trở nên tốt hơn, hai là công vụ y quá nhiều, không kịp xử lý.

    "Nhị sư đệ, chuyện đến Tố Vân Uyển để lần sau đi, đệ mới về cần nghỉ ngơi, ta và A Hiên hôm nay có việc nên sợ sẽ không có ở Tô Vân Uyển" Tiêu Vũ đặc tay lên vai Trần Hiên Dương rồi nói.

    "Vậy đệ không phiền đại sư huynh và tam sư đệ, đệ trở về viện nghỉ ngơi trước" nói xong Thu Mộc Thành liền rời đi.

    Tiêu Vũ và Trần Hiên Dương cũng trở về Tố Vân Uyển, vì thanh kiếm trong hộp mà y tặng chưa mở nên đã đề nghị Trần Hiên Dương trở về phòng trước. Thanh kiểm y tặng hắn tên là Hàn Phong, là thanh kiếm thượng cổ trong lúc y "vô tình' có được. Trong nguyên tác Hàn Phong kiếm cũng là kiếm của Trần Hiên Dương nhưng trong lúc phá hủy Tuyết Lăng Sơn mới có được.

    Y thay một bộ y phục lam y khác rồi vào bếp nấu một bát hoành thánh mang đến chỗ Trần Hiên Dương, đến cửa thấy y ngồi nhìn Hàn Phong kiếm cười một mình.

    " Không có chuyện gì lại ngồi cười một mình? "Y bước vào trong nói.

    " Đại sư huynh "hắn để Hàn Phong kiếm lên bàn, đứng dậy rồi tiến về phía y.

    " Ăn đi "y đặc hoành thánh lên bàn nói, hắn cụng ngồi xuống ăn.

    " Đến giờ Thân đệ thay ta đến Tịch Lễ Phong đưa một số thứ cho Thiên sư muội, ta phải đến Khang Bình Phong để gặp Bạch sư muội bàn vài chuyện "Tiêu Vũ vừa nhìn Trần Hiên Dương ăn vừa nói.

    " Ực, ại ư in (Được, đại sư huynh) "Trần Hiên Dương một miệng hoành thánh trả lời.

    Tiêu Vũ nhìn thấy cảnh này cũng liền nở nụ cười hiếm hoi của mình, Trần Hiên Dương thấy vậy cũng cười theo.

    Đến giờ thân, Tiêu Vũ mang một ít bãnh ngọt đến chỗ Khánh Bình Phong, bước vào Tuyết Hoa uyển của Bạch Nguyệt Vân liền nói.

    " Tiểu nha đầu, ta mang ít bánh ngọt cho ngươi đây ".

    " Đến đây, đến đây"Bạch Nguyệt Vân nghe thấy tiếng của Tiêu Vũ liền phi ra.

    Nàng lấy ngay giỏ bánh ngọt trên tay Tiêu Vũ mở ra mắt liền sáng lên, hai người bước vào trong, Bạch Nguyệt Vân liền lấy bánh ở trong ngấu nghiến. Y cũng thật bội phúc nàng ta, ăn nhiều bánh ngọt như vậy mà lại không béo lên một chút nào, chỉ có hai cái bánh bao trên mặt thì ngày càng to ra.
     
    Yama Yuki thích bài này.
  9. Bách Yên Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Có lẽ do ta nghĩ nhiều

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn Bạch Nguyệt Vân ăn bánh ngọt thì Tiêu Vũ nhớ lại một năm trước lúc mà hai người trở nên thân nhau hơn, lúc đó cũng là lần đầu tiên hai người giới thiện thân phận ở hiên đại cho nhau biết. Bạch Nguyệt Vân ở hiện đại tên là Tô Liên, là fan cứng của Tiêu Vũ, xuyện thư cũng sớm hơn Tiêu Vũ. Nàng ấy cũng từng nói lúc gặp y lúc dẫn Trần Hiên Dương đến Vân Trúc Viện thật sự nàng không hề biết Tiêu Tĩnh Thanh đã là người khác vì nhìn không khác chút nào.

    Cũng từ ngày hôm đó họ hai người cũng thường xuyên thăm hỏi nhau, Tiêu Vũ sẽ thường xuyên mang bánh đến cho Bạch Nguyệt Vân, đối xử nàng như một muội muội. Tiêu Vũ cũng thường chỉ dậy nàng tu luyện, cũng vì hiện tại y đã luyện qua cảnh giới Nguyên Anh mà thẳng đến Thiên Anh hậu kỳ gần đạt đến cảnh giới Đại Thiên, cũng có thể nói Tiêu Vũ là thiên tài đứng đầu tất cả thiên tài.

    Suy nghĩ hồi lâu liền nhớ đến việc cần bàn với Bạch Nguyệt Vân, nhưng nhìn nàng ta có vẻ không thề để ý đến y mà chỉ chăm chú ăn mà thôi.

    "Nha đầu, chuyện muội và Thu Mộc Thành định tính như thế nào?" Tiêu Vũ nhìn Bạch Nguyệt Vân cúi đầu ăn ngon lành hỏi.

    "Hả, muội không để ý nhiều lắm, dù sao trong nguyên tác thì trước khi Trần Hiên Dương thu Bach Nguyệt Vân vào hậu cung thì Thu Mộc Thành cũng hủy hôn ước của ta và hắn mà, nên muội không cần làm gì cả, sớm muộn cũng hủy thôi" Bach Nguyệt Vân điềm tĩnh nói.

    "Cũng đúng, ta còn nhớ hình như Thiên Khải Phong Chân Nhân và Thành Văn Chân Nhân cũng không hề nhắc đến chuyện hôn sự thì phải".

    "Vậy nên huynh không cần lo cho ta nên lo cho huynh thì hơn".

    "Ta cái gì phải lo?" Tiêu Vũ nhìn nàng hỏi.

    "Tam cảm thấy nam chính không đúng lắm, nói đúng hơn là tính cách của hắn khiến ta khó chịu".

    "Muội nói xem" Tiêu Vũ nân ly trà nhã nhặn nói.

    "Trong nguyên tác, nam chính vì bị bắt nạt nên có tính cách trầm tính để bảo vệ bản thân, hiện tại hắn được huynh bảo hộ còn là tam đệ tử của chưởng môn thì tại sao lại tạo ra tính cách đó, huynh còn nhớ lúc sáng Thu Mộc Thành và Trần Hiên Dương còn có vẻ đối đầu không, giống như trong đoạn Nam Bình Thành vậy" Bạch Nguyệt Vân đặc bán xuống hói.

    "Nam Bình Thành, đừng có so sánh như vậy, đó là phân đoạn của nam chính và nữ chính".

    Phân đoạn Nam Bình Thành là phân đoạn Trần Hiên Dương hẹn sẽ đưa Thiên Ngọc Chân đi nên hắn đã đợi ở Nam Bình Thành, chờ nữ chính đến và mang đi. Nhưng lạ bị Thu Mộc Thành ngăn cản, lúc đó Tiêu Vũ đã viết hai người Trần Hiên Dương và Thu Mộc Thành đã đấu với nhau rất kịch liệt.

    "Dù có cẩn thận như thế nào thì một ngày nào đó Trần Hiên Dương cũng sẽ đối đầu với Thu Mộc Thành" Tiêu Vũ từ từ đặc chén trà xuống rồi nói tiếp "có khi là giống như nguyên tác, một kiếm đâm chết ta thì sao?".

    "Huynh cũng lo xa rồi, trong nguyên tác hắn không biết những chuyện huynh làm cho hắn, hiện tại hắn chỉ có mình huynh tốt với hắn nhất thì hắn làm sao có thế giết huynh".

    "Có lẽ vậy, là ta nghĩ nhiều thôi".

    Đến tối Tiêu Vũ trở về Vân Tố Uyển, bước vào phòng đã thấy Trần Hiên Dương ngồi bên trong, nhìn mặt có vẻ đã đợi rất lâu. Tiêu Vũ đã nghĩ rắng hắn sẽ ở Tịch Lễ Phong lâu lắm nhưng hình như hắn về rất sớm.

    "Sao đệ còn ở đây, trời đã tối sao không về nghỉ ngơi?" Tiêu Vũ tiếng vào nói.

    "Đệ ngủ không được muốn ngủ cùng sư huynh" Trần Hiên Dương vẻ mặt lúc này có chút đáng thương nói.

    "Đệ cũng đã mười ba tuổi, không còn là tiểu hài tử nữa, sao lần nào cũng chạy đến chỗ của ta ngủ".

    "Không được sao sư huynh".

    Mặt hắn lần này càng đáng thương hơn, y càng nhìn càng không thể từ chối được, Tiêu Vũ không thể cưỡng lại được liền đồng ý. Mỗi lần Trần Hiên Dương muốn ngủ cùng y đều dùng chiêu này, tại sao lúc gần y hắn có vẻ khác xa với vẻ mặt thường ngày, còn có vẻ trẻ con, nghĩ lại y lại nhớ đến câu nói mà Bạch Nguyệt Vân nhắc nhở y, có vẻ không cần thiết lắm.

    Tiêu Vũ không thích ngủ cùng Trần Hiên Dương vì tướng ngủ y rất xấu, tỉnh dậy thường nằm trong lòng hắn, nhìn trong rất kỳ. Dù không có gì khác lạ nhưng y vẫn có cảm giác là đối phương cố ý để y nằm như vậy, những nghĩ lại Trần Hiên Dương Vẫn chỉ là một hài tử thì sao có thể.

    Hai người cởi ngoại y bước lên giường ngủ, lần này Tiêu Vũ đã có gắng chỉnh tư thế ngủ lại, nhưng thất bại. Sáng hôm sau y vẫn nằm gọn trong lòng hắn, đúng nằm gọn đấy, dù Trần Hiên Dương hiện tại chỉ mười ba tuổi nhưng thân hình cao đã gần bằng y nên nói chữ nằm gọn cũng không sai lắm.

    Tiêu Vũ bước xuống giường, trên mặt không chút sắc thái, thay một bộ thanh y rồi bước ra khỏi cửa rồi đi vào phòng bếp. Bên trong phòng, Trần Hiên Dương nằm trên giường mở mắt ra, mặt có vẻ tỉnh từ lâu, ngồi dậy nở một nụ cười
     
    Yama Yuki, Mẫn DiệpGill thích bài này.
  10. Bách Yên Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Đột phá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi từ bếp trở lại, Tiêu Vũ đã thấy Trần Hiên Dương đã dậy còn thay y phục xong xui cả. Tiêu Vũ gọi hắn dùng bữa sáng rồi tranh thủ bản thân đi luyện kiếm, trong ba năm qua y cũng đã chỉnh tu lạnh kiếm pháp của bản thân không ít. Lục vừa xuyên đến đây thì một ít kiếm pháp cũng không biết, lúc đã miễn cưỡng chỉ có thể tụ khí linh lực trong cơ thể đã có sẵn.

    Đến bây giờ thì kiếm pháp có thể xem là có thể ngang bằng nguyên chủ được rồi, cũng có thể nguyên chủ là một thiên tài nên chuyện này cũng không làm khó y lắm. Trong tiểu thuyết y viết thì tu vi thăng cắp lại nhiều hơn các tiểu thuyết khác nếu kể lần lượt thì, đầu tiên là Luyện khí. Bình thường Luyện Khí sẽ có chính bậc nhưng ở đây chỉ có năm bậc, nhưng dù năm bậc nhưng không có cơ duyên cũng không mà tu luyện được.

    Tiếp theo là Túc Khí, Túc Khí thì lại có thêm năm bậc nữa, đương nhiên ở bậc này tu luyện cũng sẽ khó hơn một chút.

    Đến Trúc Vân lần này thì sẽ theo từng giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và viên mãng. Trúc cơ và những cắp bậc sau này cũng sẽ đi theo giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và viên mãng. Những cắp bật còn lại là Thuần Khí, Kim Đan, Thanh Nguyên, Nguyên Anh, Thiên Anh, Đại Thiên, Mãng Thiên, Túc Viên, Túc Anh, Túc Thiên, Trích Vũ, Trích Tiên. Tất cả bao gồm mười bốn giai đoạn, mà gai đoạn hiện tại của y là Thiên Anh hậu kỳ.

    Dù hiện tại Tiêu Vũ là người xuất sắc nhất cũng là người có tu vi cao nhất trong số các môn sinh trong Tuyết Lăng Sơn nhưng cũng không thể lơ là việc luyện kiếm và tăng tu vi, dù gì tu vi cao có thể giúp rất nhiều trong việc thay đổi cốt truyện còn là vì Thiên Khải Phong Chân Nhân rất kỳ vọng vào y.

    Sau thời gian luyện kiếm thì như thường lệ sẽ vào thư phong đọc sách và luyện chữ cùng Trần Hiên Dương, nhưng lại có một người đến, đó là Thu Mộc Thành.

    "Mộc Thành, đệ đến có chuyện gì sao?" Tiêu Vũ nhìn Thu Mộc Thành đứng trước viện hỏi.

    "Đệ đến mượn vài cuốn sách, hôm qua đệ có nói với huynh nhưng lúc đó huynh bận nên hôm nay đệ đến" Thu Mộc Thành mỉm cười thân thiện nói.

    "Được, vậy đệ vào đi, đừng làm ồn, a Hiên đang luyện chữ đệ ấy không thích người khác làm ồn trong lúc này".

    Hai người đi vào thư phòng, Trần Hiên Dương ngước nhìn Thu Mộc Thành rồi cuối xuống viết tiếp, đi vào trong bên trong thư phòng thì có một thư các khá là à.. Nhỏ đi. Trong thư các này trong ba năm y đều đã đọc hết, đa số là sách y, một vài sách cổ, bí pháp hoặc là sách nói về kiếm pháp một vài môn phái.

    Thu Mộc Thành lúc nhỏ có thói quen đến chỗ Tiêu Tĩnh Thanh để mượn sách để đọc cho đến khi núi Vạn Linh chữa trị cho đến giờ thì khoản mười năm rồi không đến đây.

    "Đã lâu đệ không đến đây rồi, thư các có vẻ lại càng rộng hơn" Thu Mộc Thành nhìn xung quanh nói.

    "Lúc trước thấy ta đọc đã hết sách ở đây nên đã tu sửa lại và thêm không ít sách".

    "Vậy đệ đi một vòng xem thử".

    "Ừm".

    Thu Mộc Thành đi một vòng thư các, còn Tiêu Vũ cũng sẵn tiện sắp xếp lại thư các một chút. Thu Mộc Thành chọn sách cũng khá lâu, Tiêu Vũ cũng cảm nhận gần đến giờ dùng bữa nên ra ngoài làm bữa trưa để Thu Mộc Thành từ từ chọn.

    Lúc đi ra ngoài thấy Trần Hiên Dương cũng đi đến, hắn đưa chữ lúc nãy luyện cho Tiêu Vũ xem.

    "Chữ của đệ đã rất đẹp, làm thơ đã rất hay, rất tốt" Vừa nói vừa xoa đầu hắn.

    "Đa tạ đại sư huynh" Trần Hiên Dương mỉm cười nói.

    "Được rồi, ngươi nghỉ ngơi một chút, ta làm bữa trưa rồi cùng ăn" Tiêu Vũ mỉm cười ôn nhu nói.

    "Hảo".

    Cảnh lúc nãy để lọt vào mắt Thu Mộc Thành, khiến hắn tức giận tay bấu chặc thành cửa thư các. Sau khi Tiêu Vũ rời khỏi thì Trần Hiên Dương thấy hắn như vậy, liển nở một nụ cười thỏa mãn.

    Tiêu Vũ vào bếp cũng tranh thủ làm thức ăn nhiều hơn một chút, y cũng dọn sẵn trên bàn ăn. Lúc này không khí trong thư phong vô cùng ngột ngạt, căng thẳng lại khi Tiêu Vũ bước vào liền tan biến.

    "Đại sư huynh ta đã chọn sách xong" Thu Mộc Thành đứng dậy nói.

    "Ừm, nếu đã đến thì dùng bữa cùng đi" Tiêu Vũ mặt lạnh nhưng giọng vẫn ôn nhu nói.

    "Được đại sư huynh".

    "A Hiện, dùng bữa thôi".

    "Hảo, đại sư huynh".

    Ba người đến phòng ăn, bữa ăn không tính là thịnh soạn mà chỉ thêm một vài món, cả ba ngồi xuống im lặng ăn.

    "Đại sư huynh, ta nghe Bạch sư muội nói huynh đã vào Thiên Anh hậu kỳ rồi?" Thu Mộc Thành đột nhiên lên tiếng.

    "Không phải đệ cũng vào Nguyên Anh hậu kỳ rồi sao?" Tiêu Vũ vẫn từ tốn, nói.

    "A, bị huynh phát hiện rồi, đệ vừa đột phá tối qua" Thu Mộc Thành cười nói.

    "Ta cũng vậy".

    "Hả, huynh nói gì?" Thu Mộc Thành nghe Tiêu Vũ liền ngạc nhiên đến ngưng cười.

    "Ta vừa đột phá Đại Thiên tối qua".

    "Tối qua? Sao đệ không phát hiện?" Trần Hiên Dương ngạc nhiên nói.

    "Là trước lúc về".

    "Huynh vậy mà không qua viên mãn mà tiến thẳng qua Đại Thiên trung kỳ" Thu Mộc Thành có vẻ vô cùng ngạc nhiên.

    "Ừm".
     
    Yama Yuki, Mẫn DiệpAlissa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...