Trong một căn biệt thư xa hoa được xây theo phong cách Tây Âu lấy màu trắng xám làm chủ đạo, Tề Ngạn một thân hơi nước bước ra, trên người lõa thể, chỉ có chiếc khắn tắm quấn quanh eo. Hắn có cơ thể tuyệt đẹp, cơ bắp cường tráng cùng màu da mật khiến hắn càng trở nên quyến rũ chết người.
Tề Ngạn lau khô tóc, thay vào một chiếc áo ngủ, dây buộc treo lỏng lẻo bên eo, như có như không che đi những múi cơ bụng, hơi thở nam tính tràn đầy xâm lược quanh quẩn trong phòng. Hắn đi tới thư phòng, mở ra laptop, bắt đầu xem tài liệu về tiểu giống cái.
Một lúc sau, hơi thở xâm lược trong phòng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là mùi dã thú nguy hiểm khi nhìn thấy con mồi. Đôi mắt xanh biếc lóe lên tia sáng khác thường, hắn khẽ cười, tiếng cười trầm thấp vang vọng trong không gian nhỏ bé.
Thật sự.. rất là thú vị. Cũng rất đáng yêu.
Tại tòa nhà Tinh Thượng, nhân viên nòng cốt của tập đoàn Phúc Thành đứng thành hai hàng xếm dài ở của đại sảnh, cúi đầu cung kính như đang chò đón một thứ gì, trong đó có Phỉ Ái Nhi, thư ký chưởng quản công việc xã giao cùng lịch họp của giám đốc.
Cậu đứng thẳng, bộ vest ôm người càng tôn lên cơ thể thon dài lại đẹp đẽ của cậu. Khuôn mặt bình tĩnh, lạnh băng như chẳng hề để tâm tới một thứ gì đó. Điều này làm cho nhiều người có tâm trạng muốn đùa giỡn cậu, như Tề Ngạn đây.
Y đứng trước mặt cậu, khuôn mặt điển trai đang tủm tỉm cười, ánh mắt chăm chú nhìn cậu. Y cất giọng, giọng nói trầm thấp mà mê hoặc nhân sinh:
"Cậu nhìn rất tốt, có thể đi cùng tôi giới thiệu cho tôi về công việc được không, thư ký Phỉ?"
Phỉ Ái Nhi nhìn hắn mà hơi thất thần, đôi mắt hoa đào đen láy lóe lên ánh sáng, cậu gật đầu. Cậu ghét giống đực, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc cậu yêu cái đẹp, cậu – chính là nhan khống trời sinh, không thể thay đổi. Tề Ngạn nhìn tiểu giống cái đang cặm cụi đi phía trước, khóe mắt liếc đến vành tai đỏ ửng của cậu, khuôn mặt hắn bình tĩnh nhưng tâm đã nhảy một cái. Rất đáng yêu. Lại có vẻ không nhớ hắn, có hơi thất vọng.
Phỉ Ái Nhi vừa đi vừa nói cặn kẽ về các bộ phận trong công ty, kể cho hắn về việc mọi người đã nỗ lực như thế nào, cố gắng ra sao. Đi một hồi thì thu được rất nhiều ánh mắt cảm kích cùng lời bày tỏ vô hình từ đồng nghiệp. Phỉ Ái Nhi hơi gật đầu, tỏ ý: Mời tôi một bữa là được, thịt nướng.
Ngay cả lao công dọn dẹp cũng không thể trốn khỏi cái miệng nhỏ của Phỉ Ái Nhi, mọi người theo sau Tề Ngạn đã có chút câm nín:
"Cậu có thể kể nhiều hơn nữa không a? Sao không nói luôn về toilet đi?"
Phỉ Ái Nhi không phụ lòng của bọn họ, thực sự giới thiệu về toilet. Nói nó đẹp như nào, sang ra sao, đầy đủ tiện nghi v. V. Đám người thực sự không thể thốt lên nổi một lời nào. Nhưng chẳng ai lên tiếng, địa vị giống cái trong xã hội nay rất cao, vì số lượng giống cái ngày một giảm, tỉ lệ dân số có nơi chỉ đạt một phần ba. Tức có hơn nửa số thú nhân sẽ không có vợ. Nên giống đực cực kỳ bảo hộ giống cái, nếu giống cái chịu chút uất ức nào, giống đực đó sẽ ngay lập tức bị lôi lên tòa án quốc tế.
Ngược lại, Tề Ngạn rất chăm chú nghe, đôi khi còn nói vài lời tỏ ý kiến của mình. Ánh mắt của hắn luôn rong ruổi theo đôi môi nhỏ mọng nước của y, hắn nhớ rõ, mùi vị ngọt ngào của cái miệng ấy. Hắn cũng rất ngạc nhiên, hắn có thể sẽ bị gọi lên tòa vì tội quấy rối giống cái, nhưng y vẫn bình an. Mà giống cái đáng nhẽ nên ghét y lại đang "thẹn thùng" liếc nhìn y. [anh chắc đó là thẹn thùng? ]
Cuối cùng Phỉ Ái Nhi cũng nhận ra mình đã nói lỡ những gì, định xin lỗi thì thấy Tề Ngạn nghiêm túc hỏi hắn:
"Sao vậy? Sao không nói tiếp?"
Phỉ Ái Nhi nghe ra, đấy thực sự là câu hỏi, không hề mang theo chút giễu cợt hay cười đùa nào, là nghiêm túc hỏi. Phỉ Ái Nhi bối rối gãi đầu, không dám nhìn chính diện vào đôi mắt xanh tràn ngập ôn nhu kia:
"Tôi nói nhiều quá, sợ anh thấy chán. Cũng không còn gì để nói nữa rồi, tôi.."
Tề Ngạn hơi tiếc nuối gật đầu, quay lại nhìn hàng người phía sau, thái độ cũng thay đổi, chỉ tùy tiện đuổi bọn họ đi. Hắn lại cùng Phỉ Ái Nhi đi về văn phòng của hắn. Nơi này rất lớn, diện tích hơn năm mươi mét vuông, có hai tủ sách, một bàn làm việc, một bàn trà, ghế, trong đó gồm hơn hai mươi mét vuông phòng nghỉ phía trong.
Phỉ Ái Nhi giao cho hắn báo cáo công tác của các bô phận, tình trạng công ty hiện nay, danh sách nhân viên cấp cao, v. V Xong xuôi, Phỉ Ái Nhi lui ra ngoài. Vừa quay lưng, một giọng nam trầm thấp vang lên, tiếng cười khẽ cũng theo đó quanh quẩn trong phòng nhỏ, rồi chui vào tai Phỉ Ái Nhi. Cậu khẽ rùng mình một cái, quay qua nhìn boss lớn.
"?"
"Cái này cho cậu. Mong giúp đỡ nhiều"
Tề Ngạn đưa cho cậu một bọc giấy nhỏ buộc nơ, nơ.. màu hồng. Đệt, boss có sở thích biến thái, mà cậu.. còn biến thái không kém. Phỉ Ái Nhi cầm theo bọc nhỏ, dường như chạy trốn mà thoát khỏi tầm mắt của Tề Ngạn. Hắn cười, nụ cười thoải mái. Buổi gặp mặt này không tệ.
Phỉ Ái Nhi ra khỏi văn phòng, chạy như điên vào toilet, ngồi trên bồn cầu, nhìn người anh em dựng thẳng bên dưới, khi cậu nhìn, nó còn như ngại ngùng mà run rẩy hai cái. Phỉ Ái Nhi đấm vào tường một cái, khóe miệng run rẩy, cậu.. conmeno nghe giọng của boss lớn mà dựng - thẳng, conmeno chào cờ rồi!
Phỉ Ái Nhi một tay cầm lấy người anh em của mình, tát nó, gầm lên:
"Sao mày lại có thể hồ đồ như thế?"
[Tiểu kịch trường]
Phỉ Ái Nhi: "Sao mày lại hồ đồ vậy?"
* * *: "Tại ai hả? Sao anh lại tát tui?"
Tề Ngạn: "Ối chà" /nở nụ cười dần mất đi nhân tính/