Tiểu Thuyết Chiếc Bóng - Võ Trường Phong

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Võ Trường Phong, 14 Tháng một 2021.

  1. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    [​IMG]

    Chiếc Bóng

    Tác giả: Võ Trường Phong

    Thể loại: Tiểu thuyết, Hồi ký, Tình yêu, Đời thường

    Link góp ý:
    Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Võ Trường Phong

    Lời nói đầu:

    Con người từ khi sinh ra, cho đến được vài tháng tuổi rồi đến khi vài tuổi. Lúc ta té ngã, hoặc bị ba mẹ rượt đánh do quậy phá nghịch ngợm, ta có thể khóc to thành tiếng và la hết sức có thể. Đau do trận đòn của mẹ, đau vì một vết thương nhỏ xíu khi ngã. Vậy tại sao, khi lớn tiếng khóc ấy dần mất đi, nó chẳng còn, chỉ để lại hai dòng nước mắt trên khuôn mặt. Ta cũng bị đau bị tổn thương mà, hay tại lúc bé khóc la nhiều quá giờ ta hết la nổi.
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 1: Cuộc sống Hiện tại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mày ở nhà không chán hả Bờm?

    - Ổng không chịu đi ra ngoài đường, để biết này biết nọ với người ta.

    - Hỏi thiệt mày. Ngày nào mày cũng đi ra đi vào, rồi ngồi lấy điện thoại ra bấm bấm không biết chán là gì à. Tao ở nhà một lát cũng muốn điên đây này!

    - Không chịu tập chạy xe để ra ngoài cua gái đi chứ.

    Ngày nào tôi cũng đều bị dì và bà chị nói những câu như thế! Cũng đã quen, nhưng họ cứ nói đi nói lại mấy câu đó hoài nhiều lúc cũng khiến tôi bực bội. Mấy năm nay tôi cứ quanh quẩn trong nhà, bạn bè không có, bạn gái cũng không. Kêu tôi đi cua gái sao? Năm mười sáu tuổi, tôi có làm quen được một cô gái. Cô ấy làm việc ở shop tạp hóa ở kế bên nhà tôi. Tôi cũng hay thường xuyên nhắn tin trò chuyện với cô ấy, gửi một phát là có tin nhắn trả lời từ cô ấy liền. Nhiêu đó thôi cũng đủ làm tôi ảo tưởng. Tôi rất thích cô ấy vì cô ấy rất xinh, và cứ nghĩ là cô ấy cũng thích mình nên lúc đó tôi rút hết can đảm nhắn tin tỏ tình. Chắc cũng vì khá bất ngờ, nên hồi lâu cô ấy mới nhắn tin trả lời lại tôi.

    - H chưa nghĩ tới chuyện đó, mà P với H mới quen biết chưa được bao lâu mà nên P chờ một thời gian nữa nha.

    - Ừm. Vậy P sẽ chờ!

    Thấy cũng phải, vì mới làm quen cô ấy được mấy tháng thôi mà tôi đã tỏ tình rồi. Thấy có hi vọng nên tôi đành chờ thêm vậy. Hai đứa vẫn nhắn tin bình thường với nhau. Tôi và cô ấy thường gặp mặt ngẫu nhiên ở quán ăn gần nhà, nhưng tôi ngại bắt chuyện nên chả biết nói gì khi gặp trực tiếp. Mặc dù chỗ tôi và chỗ cô ấy làm rất gần nhau, nhưng tôi chưa lần nào nói chuyện được với cô ấy cả, thấy nó cứ ngượng ngượng sao ấy khi phải đối diện với người mình thích. Cũng có thử tập nói trước và cũng định bắt chuyện, nhưng hể chạm mặt là tim cứ đập thình thịch lên làm tôi cứng họng chả nói được gì. Lúc đó nhìn tôi cứ như thằng ngáo vậy.

    Và rồi, cũng được một năm. Thấy chờ lâu rồi mà không nghe cô ấy nói về chuyện trước, một phần cũng vì sợ cô ấy sẽ bị người khác cướp mất nên tôi lo lắng, tôi rút hết can đảm nhắn tin tỏ tình lần nữa. Nhưng... Không thấy cô ấy trả lời lại.

    Nghĩ là chắc cô ấy không nhận được tin nhắn của mình, nên tôi thử nhắn lại thêm một tin nhắn nữa vào tối hôm sau. Cũng vào hôm đó, hai mươi mốt giờ ba mươi phút tối khi đang nằm trên ghế bố chuẩn bị ngủ thì nhận được một tin nhắn. Tôi hết sức vui mừng vì đó là tin nhắn từ cô ấy gởi đến. Cô ấy đã trả lời rồi, vậy là cô ấy đọc được, có thể cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều sau khi mình tỏ tình, giờ cô ấy đã có đáp án để trả lời cho mình rồi, chắc chắn cô ấy sẽ...

    "P cho H xin lỗi, H có bạn trai rồi!"

    Tôi như chết lặng. Như bị một vật gì đó đâm thẳng vào tim, đau đớn mà tim như vỡ vụng. Trước mắt là chiếc điện thoại đang bật sáng, nhưng lúc đó tôi chỉ thấy một màu đen mờ mịt chứ chẳng thấy một ánh sáng nào cả. H xin lỗi, H có bạn trai rồi!. Đó đâu phải là câu trả lời mà P chờ đợi. Cái P đang chờ đợi là một cái tin nhắn đồng ý từ H, chứ không phải là tin nhắn xin lỗi này! Khi đọc cái tin nhắn đó, tôi cứ thấy đau nhói ở bụng, và như có gì đó ứ nghẹn ở cổ họng mình. Một năm chờ đợi, hóa ra là chỉ để nghe cô ấy nói chuyện này sao!

    Mỗi khi nhớ lại bụng tôi nó lại nhói lên, tôi không có từ nào diễn tả được nỗi đau đó của mình, thật sự lúc đó nước mắt tôi nó cứ tuôn ra không cầm lại được. Cho dù có biết trước chuyện này thì cũng sẽ như thế, tôi cũng sẽ khóc như vậy khi nhận được câu trả lời từ chính cô ấy. Đang cố ngăn cho nước mắt mình cho nó không chảy nữa, thì điện thoại lại có thêm tin nhắn từ cô ấy gởi tới.

    - H ngại chơi với ai nhà giàu, nên không dám làm quen với họ. Do H không muốn người ta nghĩ H là thấy giàu nên quen họ để lợi dụng.

    - Nhưng P thì lại khác. H thấy P giàu, nhưng không có kiêu căng, thật thà hiền lành và ít nói...

    Tin nhắn đầu tiên. Tin nhắn mà cô ấy nói là ngại chơi với nhà giàu, nói sợ người khác nghĩ cô ấy lợi dụng mình là tôi thấy mình chả còn một chút hi vọng nào. Nên chẳng để tâm những đoạn tin nhắn còn lại kia. Đưa tay vệt nước mắt, tôi gắng gượng gõ từng phím để nhắn tin lại, nhưng không với tâm trạng đau khổ nên cô ấy không hề biết.

    - Hồi đó nhà P cũng nghèo lắm, chứ chẳng giàu có gì. Do mẹ P biết làm ăn, nên nhà từ từ mới khá giả lên.

    - Vậy à!

    - Ừm! Mà lúc đó P chẳng làm được gì cả.

    - Lúc đó P còn nhỏ mà, P sao giúp được. Lúc đó mình chỉ biết học hành thôi chứ đâu làm được gì khác.

    - Ừ.

    - Học giỏi để khi ra trường có việc làm, sau này báo hiếu nữa chứ.

    - P cũng đâu còn học nữa, vậy sao báo hiếu?

    - H quên. Cũng không cần còn học đâu, P có thể báo hiếu bằng cách khác mà.

    - Ừh.

    - Mà ba P đâu, sao không giúp mẹ P?

    - Ba P lúc đó có giúp, nhưng giờ hết rồi.

    - Vậy giờ mẹ P là trụ cột của gia đình rồi. Mẹ P giỏi ghê!

    - Ừ, mẹ P giỏi lắm! Công việc gì mẹ P cũng từng làm qua hết!

    - Một người phụ nữ mạnh mẽ!

    - Mà mẹ P cũng thích H đấy!

    - Vậy hả!

    - Ừm. Mẹ P nói H giỏi, mới nhỏ đã biết tự lập rồi.

    - Mẹ P nói H như vậy à? Hi, ngạc nhiên ghê

    - Ừ. Mẹ P nói vậy đấy.

    - Hèn gì.

    - Sao thế?

    - Hồi H hay qua nhà P để mua card điện thoại, thì lúc nào H cũng thấy mẹ P cười với H hết. Làm H ngại muốn chết.

    - Gì ghê vậy!

    - Hi, thật mà! Lúc nào qua mẹ P cũng nhìn H cười hết á.

    - Thì mẹ P thích H mà!

    - Ừ hì. Nhưng H cũng thấy ngại. Mà H thấy P có nét rất giống mẹ P chứ không giống ba.

    - Ừ. Ai cũng nói P giống mẹ.

    - Ừm, H rất thích đôi mắt của P! Thôi cũng khuya lắm rồi, H phải ngủ đây, mai H còn dậy đi làm sớm nữa. P ngủ ngon.

    Tôi tròn mắt mà ngạc nhiên. Sao tự nhiên cô ấy lại đột ngột nói thích đôi mắt của mình? Nhìn trên góc điện thoại đã hơn hai giờ khuya, sao thời gian nó trôi qua nhanh quá vậy? Đúng là khuya quá rồi, đúng là không nên bắt cô ấy thức để nhắn tin với mình, phải để cô ấy ngủ mai còn đi làm.

    - Ừm H ngủ ngon! – Tôi nhắn lại chúc cô ấy ngủ ngon. Đã dừng nhắn tin để cho cô ấy ngủ rồi nhưng tôi vẫn hi vọng, một hi vọng nhỏ nhoi là cô ấy vẫn chưa ngủ mà nhắn tin lại. Nhưng có lẽ cô ấy đã ngủ mất rồi, vì nằm đợi hoài mà chẳng có một âm báo tin nhắn nào hiện lên nữa cả. Thấy có hơi ích kỷ, nhưng vì tôi vẫn muốn biết, vì vẫn chưa hiểu sao tự nhiên cô ấy lại đột ngột nói thích đôi mắt của mình, mắt tôi có gì đẹp sao? Mắt mình cũng giống như bao cặp mắt khác thôi chứ đâu có gì gọi là đẹp.

    Dù là cô ấy có chúc ngủ ngon, nhưng đêm đó tôi không thể nào ngủ được cũng vì thắc mắc chuyện đôi mắt. Nhưng điều thực sự khiến tôi không ngủ được, đó là tôi đã hoàn toàn mất đi cô ấy! Vẫn nắm chặt cái điện thoại trên tay, muốn ném nó đi cho khuất mắt mình nhưng chẳng thể. Cầm chiếc điện thoại lên, ngắm nhìn từng góc cạnh của nó mà chẳng biết làm gì hơn. Khi đã chán, tôi mở khóa màn hình ra mà cũng không biết mình mở để làm gì. Thôi nằm đọc lại tin nhắn của cô ấy đã gửi vậy.

    - Mẹ P cũng thích H đấy!

    - Vậy hả!

    - Ừm. Mẹ P nói là H giỏi, mới nhỏ đã biết tự lập rồi.

    - Mẹ P nói H như vậy à? Ngạc nhiên ghê.

    - Ừ. Mẹ P nói vậy đấy.

    * * *

    - Hồi H hay qua nhà P để mua card điện thoại, thì lúc nào H cũng thấy mẹ P cười với H hết. Làm H ngại muốn chết.

    - Gì ghê vậy!

    - Hì, thật mà! Lúc nào qua mẹ P cũng nhìn H cười hết á.

    * * *

    * * *

    * * *

    - P cho H xin lỗi, H có bạn trai rồi!

    Tôi khựng lại, thấy trong mắt mình có chút gì đó cay cay khi đọc dòng tin nhắn này. Dù vậy nhưng tôi vẫn cố nhìn nó mà đọc lại dòng tin nhắn ấy một lần nữa.

    Cho H xin lỗi, H có bạn trai rồi!

    Chỉ phút chóc ngắn ngủi tôi mới kịp nhận ra hai mắt của mình đã ướt đẫm... Và tôi lại khóc!

    Cho tôi là thằng con trai yếu đuối, đồ đàn bà, có vậy thôi vậy mà đã khóc rồi, thật nhục nhã. Thì tôi cũng mặc ai nói hay xem tôi thế nào, tôi cũng chẳng quan tâm đến điều đó. Cảm xúc đó là của tôi, nó là của riêng mình tôi, nên chuyện tôi có khóc thì đó vẫn là nỗi đau của tôi. Chẳng cần ai biết, tôi vẫn cứ ôm cái nỗi đau đó một mình mà gặm nhấm lấy nó. Tại sao tôi không thể điều khiển được nước mắt mình, mà bắt nó dừng lại, tại sao nó chảy mà không chịu ngưng. Cái tin nhắn đó nó chỉ ngắn gọn có mười từ thôi mà, sao nó lại có thể khiến tôi khóc được như vậy chứ? Anh chàng kia thật may mắn, không biết anh ta thế nào mà lại được lọt vào mắt xanh của cô ấy, được cô ấy chọn làm bạn trai. Được làm bạn trai với một cô gái xinh xắn, hiền lành và khá giỏi giang như vậy, quả thật người đó rất là may mắn.

    Tôi kéo tấm chăn lên trùm kín hết đầu mình, cứ nằm nghĩ về những điều đó. Cơn đau thắt nó không chịu buông tha cho tôi, mỗi lần nghĩ là từng đợt đau nó lần lượt nhói lên khiến tôi phải co người lại. Nép người vào trong chăn, níu lấy tấm chăn mà gồng mình chống lại từng cơn đau. Tôi dụi mặt vào chăn, để nó lau khô khuôn mặt đầy nước mắt của mình, cố nhắm mắt lại để cho đầu mình không nghĩ ngợi thêm nữa. Và rồi tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào mà chẳng hay.

    Thật lạ, khi tôi cố gắng không suy nghĩ thì đầu tôi nó hoàn toàn trống rỗng, chẳng còn thứ gì hay điều gì len lỏi vào đó. Cứ ngỡ tôi sẽ chẳng thể nào ngủ được mà thức trắng cho đến sáng, nhưng đêm dài và buồn đó nó cũng đã trôi qua, trôi qua một cách.. Khó nhọc. Buổi sáng ngày hôm đó mọi thứ đều vẫn giống y như cũ, người vẫn đi làm, người đi học, kẻ thì đàn đúm. Chỉ có một thứ được thay đổi ở đây là có một thằng đần, nó vừa bước ra khỏi chiếc chăn mà buổi đêm nó cố dùng như là chiếc khăn tay để lau nước mắt nó. Nó thức dậy đưa mắt nhìn quanh để nhớ thử xem điều tối qua có phải là sự thật, hay đó chỉ là giấc mơ được bộ não dựng lên.

    Khi đã xác định được đó không phải mơ, nó liền lê cái thân tàn của nó bước xuống cái ghế bố, rồi lôi cái chăn mà vứt thẳng xuống thềm gạch. Xếp lại chiếc ghế bố để đặt lại vào phía vách tường, nhưng việc đó có vẻ khó khăn đối với nó. Hồi trước chỉ thoáng một cái là nó đã làm xong, nhưng hôm nay nó cứ lúi cúi để tìm cách dựng cái ghế bố đó vào vách. Cứ dựng vào thì nó lại ngã, dựng lại nó vẫn cứ ngã nhào xuống tiếp. Mày muốn nằm thì tao cho mày nằm. Nói xong nó để cái ghế bố nằm sấp dưới thềm gạch tàu, rồi nó bỏ ra sau nhà rữa mặt ôm theo cái chăn kia đi giặt. Buổi sáng hôm đó, tôi buồn nhưng cố ra vẻ tươi cười để cho mọi người xung quanh không biết là tôi đang có chuyện buồn. Vì chẳng còn một chút hi vọng gì, nên tôi ít... Hay đúng hơn là tôi không còn nhắn tin với cô ấy nữa. Những lúc buồn, tôi thường lên mạng tìm nhạc để nghe. Tôi tìm nghe những bài hát liên quan đến sự thất bại của mình. Nghe những bài hát buồn, mà giai điệu không thể nào buồn hơn, giai điệu và lời của bài hát đó lại rất đúng với tâm trạng và tình cảnh của tôi lúc này.

    Sau khi đã thắm hết tất cả những bài hát thất tình đó, tôi lại chuyển sang chơi game. Tôi chơi game, mà cũng không biết là mình chơi game để giết thời gian quên nỗi buồn, hay thời gian nó đang giết tôi với nỗi buồn đó nữa. Lúc đó tôi như một thằng nghiện game, cứ ăn xong lại ngồi chơi, chơi xong rồi lại ngủ, ngủ rồi lại dậy chơi... Nó cứ lặp đi lặp lại như vậy tôi cứ chơi hoài chơi mãi.

    Sau nhiều tháng cày game miệt mài đó, tôi cũng đạt được trình độ thượng thừa với một mớ kỹ năng về toán học, và có được một phản xạ vô cùng kinh khủng khiếp.

    Một buổi sáng, tôi online để làm công việc mà thường ngày vẫn hay làm. Đó là tôi loay hoay với việc trồng bắp, thu hoạch cà chua, lụm trứng gà, vắt sữa bò, và bán thịt heo trên Zing Me. Đừng cười, tôi đang rất nghiêm túc đấy, trình độ thượng thừa đó của tôi không phải đem ra nói để đùa đâu. Trò Nông Trại Vui Vẻ này rất khó nhằng vì cần phải biết tính toán, lời hay lỗ đều do mình hết cả. Phản xạ của tôi được nâng cao khi cây trồng trong nông trại mình bị sâu tấn công, theo đó tôi phải lanh tay lẹ mắt click chuột để bắt bọn chúng. Chậm một tí thôi là sản lượng thu hoạch sẽ bị giảm, tiền thu về cũng giảm theo.

    Tôi cũng phải đề cao cảnh giác mà canh đám hàng xóm, nói hàng xóm cho thân thương chứ thật sự tụi nó là đám trộm cắp với danh nghĩa bạn bè láng giềng gần. Mặc dù có nhiều lúc cũng hay gửi yêu cầu nhờ giúp đỡ từ hàng xóm để giúp làm nhiệm vụ, nhưng ăn trộm vẫn được xem là ăn trộm. Ngoài mặt thì giúp đỡ nhau, nhưng cứ hể chúng nó thấy nông trại mình không có ai trông coi, là tụi nó liền đi qua trộm hết rau củ quả của mình trồng. Chưa dừng lại ở đó, bọn nó còn trộm heo cướp gà, và bợ luôn sữa bò.

    Mấy xô sữa đó, hằng ngày tôi cực khổ vắt từng con một, chỉ mới được vài xô sữa thôi mà tụi nó nỡ lòng cướp đi mất. Đấy! Chỉ cần lơ là một chút, hay out game là bao nhiêu vốn liếng sẽ bị tụi nó hốt sạch, thì không hỏi tại sao kỹ năng tôi lại đạt đến cao thủ như vậy. Ruộng đất của tôi rộng cũng hơn hai mươi xen ti mét vuông chứ ít gì, nhưng một mình tôi chẳng thể nào trông coi hết được. Tôi quyết định bỏ ra chút tiền đầu tư cho mình một con Hạo Thiên Khuyển, để nó về canh nhà cũng như nông trại. Lúc mới mua về nó chỉ là một con Khuyển nhỏ thôi chưa có khả năng gì ngoài ăn với ngủ. Sau khi chăm sóc cho nó đủ răng đủ hung dữ bặm trợn, nói chung đủ lớn để mà canh nhà rồi thì tôi cho nó chức vụ Sờ... Sờ gì đó ấy nhỉ, à Sờ ciu ri ty! Rồi giao cho nó nhiệm vụ canh giữ và bảo vệ nông trại.

    Từ ngày mua chó về canh giữ nông trại, tôi cũng yên tâm hơn mà đi hái hoa bắt bướm ngoài đồng, hoặc thoải mái đi shoping mua hạt giống mà chẳng phải lo lắng nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng từ lúc rước nó về thì tiền chi tiêu cũng tăng lên theo đôi chút, do tôi phải mua thức ăn cho nó, vì nếu nó mà đói là nó sẽ đi ngủ chứ không chịu canh gác. Bù lại khả năng canh giữ của nó rất tốt, tụi hàng xóm mà mò tới đều bị nó rượt chạy cho mất dép, có khi rách quần do chạy không kịp và bị nó táp cho nát mông. Tôi thấy khá thỏa mãn với chuyện đó. Phải chi thêm tiền thức ăn cho nó mới được, bồi bổ cho nó có sức canh nhà.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  4. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 2: Người thay thế.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào một buổi trưa, trong lúc tôi đang loay hoay tiếp tục mùa thu hoạch, bỗng một âm báo chat hiện ra của một người nào đó có cái ảnh đại diện hình Anime. Nghe cách nói chuyện tôi có thể biết đó là con gái.

    - Chào anh, anh tên gì vậy?

    - Trên thông tin khung chat có hiện đó, không thấy à?

    - Em có thấy.

    - Thế sao còn hỏi.

    - Thì em muốn hỏi lại cho chắc, hihi.

    Đang tập trung tính toán tiền lời bán được, không biết nên trồng gì cho mùa vụ tiếp theo thì lại bị cái con nhỏ khùng này làm phiền.

    - Ờ, thế có việc gì không? – Tôi hỏi.

    - Anh cho em làm quen có được không?

    - Không!

    - Ủa sao vậy?

    - Không thích! - Chẳng hứng thú ba cái chuyện làm quen này, đang lo tập trung "Làm ăn" nên tôi lạnh lùng trả lời ngắn gọn là không thích. Vậy là cuộc trò chuyện chấm dứt.

    Chấm dứt cũng phải thôi, với câu trả lời như vậy thì làm gì có đứa con gái nào muốn nói chuyện với cái thằng này chi nữa. Nhưng hôm sau, nhỏ đó lại nhắn tin chào hỏi tôi tiếp.

    - Chào anh, hôm nay anh khỏe không?

    Không biết sao chứ. Bị tôi lạnh lùng từ chối như vậy, mà nhỏ đó vẫn còn chào hỏi với mình. Thấy vậy tôi cũng chào hỏi lại cho phải phép.

    - Chào, vẫn khỏe như heo.

    - Ôi trời lần đầu tiên em mới nghe đấy.

    - Nghe gì?

    - Thì khỏe như heo đó! Người ta thường nói khỏe như voi, ai lại nói khỏe như heo chứ. Hihi - Khi thấy tôi có vẻ đã mở lòng nhỏ liền cười vui.

    - Heo mỗi lần ăn, phải ăn nguyên một máng đồ ăn mới đủ với nó. Có sức táp được nguyên một máng thức ăn đó, thì nó không phải vừa gì. Vậy nên phải khỏe như heo. Đây vẫn còn khỏe, vẫn còn sức để ăn như heo. – Tôi phân tích lý giải.

    - Trời! Ai lại đi so sánh mình với heo chứ.

    - Đây cũng tuổi heo, đem so sánh có gì lạ.

    - À, thì ra anh sinh năm Hợi, anh cũng vui tính ghê. Hihi.

    - Cảm ơn.

    - Hihi, lúc trước em chưa nói tên của em cho anh biết. Em tên là..

    Nhỏ cho biết tên nhỏ là N. Nhỏ có biết mặt tôi, vì nhỏ thấy hình của tôi nó có đăng ở trang cá nhân. Nhỏ nói là nhỏ thích mẫu người lạnh lùng, và rồi nhỏ N vẫn lại nói muốn làm quen với tôi. Sau một hồi nói chuyện, tôi cũng đồng ý cho nhỏ làm quen với mình. Tôi nghĩ mình nên tìm đại một ai đó để làm quen nói chuyện cho quên đi chuyện buồn kia, cho nên tôi cũng chấp nhận khi nhỏ N nói muốn làm bạn gái mình. Lúc quen người mới này, thì nhỏ N này lại ở trong thành phố. Vì còn nhỏ và còn đi học, nên ba mẹ nhỏ không muốn nhỏ yêu đương.

    Bọn tôi cũng không thể gặp mặt nhau được vì nhà hai đứa ở xa, nên hai đứa chỉ có thể gọi điện và nhắn tin với nhau. Nhưng chỉ mới được gần một tháng, ba mẹ nhỏ phát hiện. Họ tịch thu điện thoại, cấm nhỏ không gọi điện nhắn tin cho tôi nữa. Thế là bọn tôi không còn nhắn tin gọi điện cho nhau được. Cũng buồn khi mọi chuyện lại thành ra như vậy. Nhỏ kêu tôi chờ để nhỏ thuyết phục ba mẹ xem thử thế nào.

    Tôi đồng ý chờ.

    Nhỏ hứa sẽ cố gắng tìm cách để xin ba mẹ cho dùng điện thoại lại. Trong thời gian đó nhỏ lén online trên Zingme, hoặc có khi nhỏ mượn điện thoại của bạn nhỏ nhắn tin liên lạc với tôi. Ngoài mấy tin nhắn cho tôi biết tình hình ra, cũng có nhiều tin nhắn tình cảm của nhỏ nhắn cho tôi. Dĩ nhiên không phải chỉ mỗi tin nhắn sến của nhỏ không thôi, mà tôi cũng... Có tham gia nhắn.

    Cứ như vậy chưa đầy ba tháng sau. Một tin mà tôi trong chờ bấy lâu, đó là nhỏ đã thuyết phục được ba mẹ rồi. Nhỏ nói là ngày mai ba mẹ nhỏ sẽ cho dùng điện thoại lại. Tôi rất mừng, vì bọn tôi lại có thể tiếp tục nhắn tin gọi điện cho nhau mà không phải lén lút nữa.

    Nhưng không lâu tôi phát hiện một sự thật.

    Trong lúc bị cấm ba tháng đó, nhỏ có quen một thằng con trai khác. Tôi biết được chuyện nhỏ có người khác là do, tôi được đứa bạn của nhỏ N gọi tới, nhỏ đó nói cho tôi biết. Cảm thấy câu chuyện nhỏ này kể ra, nó chẳng giống là đang thử lòng tôi gì cả.

    - Giờ ông tính sao? - Nhỏ bạn đó hỏi.

    - Thì coi như tui chưa nghe tin này. – Tôi trả lời.

    - Thế ông không ghen à?

    - Không!

    - Kì thế. Đứa con trai nào cũng phải ghen tức chứ, khi bạn gái mình quen thằng con trai khác. Ông mà không ghen mới lạ. Sạo quá!

    - Thật!

    Đừng nghĩ là tôi đang 'chém' khi không có ghen tuông gì. Lúc đó tôi ghen thì làm được gì, trong khi nhà tôi ở xa. Chẳng lẽ lúc đó nhảy cồ lên hâm dọa với đứa bạn nhỏ, là bảo không được cho nhỏ N quen thằng này, không được cho nhỏ N đi với thằng kia. Tôi đâu phải cha mẹ nhỏ đâu mà cấm này cấm nọ. Quen ai, đi chơi với ai là do nhỏ. Nhỏ là người quyết định, chứ tôi không có quyền gì cả!

    - Ờ... Ông không định làm gì à?

    - Không! Tôi chờ xem thái độ của nhỏ thế nào, đợi nhỏ tự nói ra!

    Muốn cho nhỏ N một cơ hội, nên tôi giả vờ như mình chưa biết gì cả. Cũng để xem thái độ của nhỏ ra sao, nhỏ sẽ làm gì khi đã lừa và đang cố giấu tôi chuyện này. Tôi cứ để vậy, vẫn cứ nhắn tin gọi điện nói chuyện với nhỏ bình thường, như bao ngày bình thường khác.

    Buổi tối ngày hôm sau, khi vừa ăn tối xong tôi đi vào lấy chiếc điện thoại đang sạc pin ở trong phòng. Vừa mới cầm điện thoại lên tôi bỗng nhận được một tin nhắn. Tin nhắn mà đáng lẽ ra tôi không còn nhận được nữa.

    - H nè! Sao lâu rồi không thấy P nhắn tin cho H nữa vậy. Quên H rồi hở?

    Tin nhắn đó không ai khác chính là của cô ấy, cô gái shop tạp hóa! Cứ mỗi lần tôi nhận được tin nhắn từ cô ấy gửi tới, một cảm giác rất lạ xuất hiện trong người tôi, nó khiến tim tôi cứ đập thình thịch mãi. Những tin nhắn của người khác tôi đều không như vậy, chỉ có tin nhắn từ cô ấy gửi đến là tôi mới có cảm giác lạ kỳ này. Và lần cũng vậy, tim tôi vẫn đập nhanh không ngừng.

    - Đâu. Hôm giờ P bận nên không nhắn tin được. - Tôi liền nhắn lại.

    - Hì. Vậy hở!

    - Ừm!

    Phải chấp nhận một sự thật phũ phàng. Mà khi đó tôi chỉ có bận cày game và nhắn tin với bạn gái, nên đâu thể nhắn tin cho cô ấy được. Mà dù có muốn nhắn, lúc đó tôi đâu dám nhắn nữa vì nghĩ mình có thể đang làm phiền cô ấy. Giờ đành nói dối với cô ấy như vậy, chứ tôi có bận gì đâu.

    - Giờ P đang làm gì đó? – Cô ấy hỏi.

    - P đang làm biếng.

    - Hở. Sao lại làm biếng? - Cô ấy ngạc nhiên.

    - Thì mới ăn no nên giờ làm biếng. Hì.

    - Oh.

    - H đang làm gì đó? – Tôi hỏi lại.

    - Cũng không làm gì cả.

    - Vậy à!

    - Ừm. P có bạn gái chưa? Hì.

    Cũng là cái câu hỏi này, lúc trước cô ấy cũng đột nhiên hỏi tôi như vậy khiến tôi cứ tưởng là cô ấy đang có ý gì với mình đây. Chứ hai đứa đang nói chuyện bình thường thế kia, cô ấy sao lại chuyển sang hỏi mình có bạn gái chưa chứ. Lúc đó tôi nghĩ đấy là cơ hội tốt, vì tưởng cô ấy đang ngỏ lời với mình nên tôi tỏ tình. Kết quả thì như mọi người thấy rồi đấy! P chưa có ai cả. Là câu trả lời khi trước của tôi, lúc đó tôi liền nhắn ngay khi cô ấy hỏi mình có bạn gái chưa. Nhưng lần này lại khác, lần này tôi trả lời.

    - P có bạn gái rồi!

    - Vậy à! H cứ nghĩ là lúc bị H từ chối, P sẽ suy sụp mà không muốn quen ai chứ! Vậy không phải rồi! Hì.

    - Ừ. P vẫn bình thường mà. Hì! - Tôi đâu thể nói là mình có suy sụp. Lúc trước đúng là tôi đã suy sụp thật, nhưng giờ cũng đã ổn rồi.

    - H biết nhỏ này không? Nhiêu tuổi? - H hỏi. Có vẻ H tò mò muốn biết, bạn gái tôi là ai.

    - Nhỏ này H không biết đâu, nhỏ ở trong thành phố lận! Nhỏ tuổi hơn P. - Tôi trả lời.

    - Vậy hở!

    - Ừh!

    Không thấy tin nhắn đến nữa. Cũng không biết là cô ấy lúc đó đang nghĩ gì. Nhưng cũng chắc do tôi. Cứ mỗi lần tôi ừh là làm cô ấy im lặng. Tại tôi không giỏi bắt chuyện, nên hầu hết đều là do cô ấy hỏi tôi trước để tôi trả lời. Nhưng được một lúc thì mọi thứ vẫn lại như trước. Chắc cũng do vậy nên giờ không ai biết nói gì nữa.

    - Ủa mà H không còn làm ở shop nữa à? - Tôi đã tìm được chủ đề để nói. Có nghe thằng em họ nói với tôi, là nó không thấy cô ấy làm ở shop nữa mà cô ấy đã chuyển đi đâu rồi.

    - Ừh! H không còn làm ở đó nữa.

    - Sao vậy? – Tôi hỏi thì H đáp.

    - Không thích làm nữa.

    - Vậy giờ H ở nhà không làm gì nữa à? – Tôi hỏi tiếp.

    - Có làm chớ, H đâu thể ở nhà mãi được. Phải đi làm mới có tiền nuôi sống bản thân chứ. Giờ H làm ở Công ty xưởng May và Xuất khẩu XX

    - Ừh! - Nghe vậy thấy cô ấy như đã trưởng thành rồi. Tôi cũng khá ngạc nhiên khi lại biết được cô ấy cũng biết may vá nữa đấy. Mà cô ấy lại còn được làm trong công ty xí nghiệp. Đúng là cô ấy giỏi thật.

    - Chỗ làm cũng xa nhà quá nhỉ! - Tôi lại hỏi, sau khi tôi lên Google Maps xem địa điểm cô ấy nói.

    - Ừ cũng không nhà xa lắm.

    - Thế H đi làm bằng gì?

    - Thì H đi bằng xe buýt. Mà buộc phải dậy sớm để kịp đón chuyến xe đầu tiên, nếu lỡ chuyến đó là H bị trễ giờ làm.

    - Vậy hả!

    - Ừh. Nhiều lúc H ngủ quên, bị lỡ chuyến nên phải nghỉ làm ngày hôm đó. Rồi H bị họ trừ lương.

    - Cực vậy.

    - Cũng không cực gì mấy đâu, mà dù có thì cũng đành phải chịu thôi chứ biết làm sao giờ! Mà làm ở xưởng, H cũng quen được nhiều bạn lắm. Mọi người ai cũng tốt với H cả!

    - Ừm, cũng vui đấy nhỉ!

    - Ừk vui lắm! Do làm trong công ty, và làm theo ca nên chiều H lại về nhà.

    - Hồi làm ở shop, thì một tháng H về nhà được có hai lần. Nên lúc đó rất hay nhớ nhà. – H nhắn tiếp.

    - Thế giờ còn nhớ nữa không? – Tôi hỏi.

    - Dĩ nhiên là còn chứ!

    - Ngày nào H cũng về mà còn nhớ nhà à? – Tôi chọc.

    - H mà không nhớ nhà, thì làm sao biết đường về nhà chứ. Hi hi

    Tôi đọc cái tin đó mà bật cười. Cô ấy cũng hài hước quá, còn chọc lại mình nữa đấy.

    * * *

    Vui vẻ được một lúc. Hai bên lại tiếp tục im lặng.

    - Vậy thôi nha. Giờ H có việc rồi, hôm nào nói chuyện tiếp nha! Bye P!

    - Ừh Bye H!

    Chẳng biết nói chuyện gì nữa, nên cô ấy đành chào và hẹn khi khác nhắn tin tiếp. Từ cái đêm hôm ấy, thì đây cũng là lần thứ hai tôi nhắn tin với H lâu đến như vậy. Tiếc nuối khi cuộc nói chuyện của hai đứa lại kết thúc. Được một lúc, bỗng điện thoại lại có tin nhắn gửi đến máy tôi, tôi vui mừng cứ nghĩ tin nhắn này của H gửi tới, chắc H có chuyện gì đó cần nói nữa.

    Nhưng tôi nhìn tên người gửi, thấy không phải tin nhắn từ cô ấy mà là từ nhỏ N gửi tới.

    - Nãy giờ em không nhắn tin, có buồn mà nhắn với cô nào không đấy!

    Nội dung tin nhắn làm tôi cũng hết sức kinh ngạc, vì sự giỡn cợt nhưng trúng thật của nhỏ. Đây là trực giác của phụ nữ mà mọi người thường hay nói sao.

    - Có! - Tôi trả lời ngay.

    - Ai?

    - Anh nhắn với một người! - Tôi đáp.

    - Hi hi, là em chứ gì! - Nhỏ N cười. Nhỏ tưởng tôi đang ám chỉ người đó là nhỏ.

    - Không! Là cô gái tạp hóa ấy.

    - Cái chị mà anh từng thích đó hả? – Nhỏ ngạc nhiên hỏi.

    - Ừh!

    - Vậy hai người nói chuyện gì thế?

    Chẳng muốn giấu với nhỏ N gì cả, tôi kể lại hết tất cả nội dung những gì lúc nãy đã nhắn. N cũng chẳng giận dỗi gì khi tôi thành thật khai báo với nhỏ, hai đứa đành chuyển sang chủ đề khác để nhắn.

    Ngày hôm sau. Bỗng nhỏ N nhắn tin cho tôi, bảo là nhỏ có chuyện muốn nói.

    - Em có chuyện này muốn nói với anh.

    - Chuyện gì vậy?

    - Em nói anh đừng nổi nóng hay là giận em nha!

    - Ừ em nói đi. Anh không giận hay gì đâu! – Khi nghe nhỏ nói vậy là tôi đã biết, nhỏ muốn nói chuyện gì.

    - Cho em xin lỗi. Em xin lỗi vì đã giấu anh trong mấy tháng bị cấm liên lạc đó, em đã quen người con trai khác.

    Tôi cũng chỉ chờ có vậy! Chắc bởi vì tôi cũng đã thật thà, nói là mình đã nhắn tin với người khác nên nhỏ cũng làm vậy.

    - Chuyện đó anh cũng đã biết rồi! - Tôi nói.

    - Ừh, em có nghe bạn em nói, là anh biết chuyện em quen người khác rồi. Ảnh ngày nào cũng đi theo em, đòi làm bạn trai em hoài.

    - Thế sao em không từ chối người ta? - Tôi hỏi.

    - Em có từ chối rồi, nhưng ảnh vẫn mặt dày mà theo em miết. Ảnh vẫn cứ đòi làm bạn trai em. Thấy ảnh kiên trì như vậy, nên em đồng ý luôn.

    Ơ. Có chuyện người ta theo miết mà đồng ý luôn à trong khi đã có bạn trai là tôi rồi. Em chửi họ là mặt dày, vậy mà em lại đi đồng ý rồi quen cái thằng mặt dày ấy nữa cơ đấy. Chẳng thể chấp nhận cái chuyện đó, tôi quyết định là cho nhỏ lựa chọn.

    - Bây giờ anh cho em chọn. Một là anh, hai là cậu ta.

    Khoảng vài phút sau đó, tin nhắn mới được gửi lại tôi.

    - Em quyết định. Là em chọn anh. - Nhỏ nói tôi tốt hơn thằng con trai kia nên sẽ chọn tôi.

    - Sáng mai lên trường em sẽ nói dứt khoát với anh ấy. – Nhỏ nghiêm túc nói. Nhỏ nói là ngày mai lên trường, nhỏ sẽ dứt khoát chia tay thằng đó. Điều đó khiến cho tôi cảm động. Tôi tin là nhỏ sẽ dứt khoát chia tay với thằng kia, vì nhỏ đã chắc chắn với tôi như thế mà!

    Đến tối ngày hôm sau. Nhỏ nhắn tin, nói với tôi.

    - Em không muốn bỏ ai hết. Thấy ai cũng tốt với em cả!

    Ơ cái gì nữa thế. Cả ngày nay em không liên lạc với tôi giờ em nhắn cho tôi một câu không muốn bỏ ai hết à, em nói không muốn bỏ ai hết là sao chứ hả! Không cầm nỗi điện thoại, cũng chẳng biết nói gì thêm nữa tôi cố bình tỉnh hỏi.

    - Thế em định quen hai người một lúc luôn sao?

    - Em cũng không biết.

    - Sao lại không biết chứ hả! – Không còn giữ bình tĩnh, tôi nhắn với thái độ nóng giận.

    - Vậy anh muốn em phải làm sao đây?

    Hỏi tôi muốn phải làm sao à, cái đó em là người biết rõ hơn tôi chứ. Sao lại đi hỏi tôi!

    - Anh muốn em chia tay anh à – Nhỏ nhắn tiếp.

    Tôi có nói là mình muốn thế sao? À mà được thôi.

    - Vậy mình chia tay đi. - Tôi nhắn tin nói chia tay với nhỏ. Là tôi tự mình rút lui thôi. Ngay sau khi tôi nhắn kêu chia tay thì nhỏ nhắn lại, như cố níu kéo tôi.

    - Em không muốn chia tay anh đâu. Em không muốn như thế!

    Không muốn cái gì chứ! Thế định quen một lúc hai người luôn à! Làm gì có chuyện đó chứ, tôi nhất định là không. Chia tay là chia tay. Tự dưng ngay lúc đó nhỏ lại đỗ lỗi cho tôi với mấy cái lý do lãng xẹt. Nhỏ nói.

    - Do anh nhà ở xa, còn anh ấy thì lại học chung trường em. Nên hai đứa mới có tình cảm với nhau.

    Nếu mình không từ chối họ một cách dứt khoát, thì đâu có cái chuyện người ta theo đuổi mình mãi như thế. Lấy lý do xa gần để biện minh cho chuyện mình không thật lòng sao? Hay thật! Nhỏ gọi điện cho tôi. Tôi không bắt máy. Thấy tôi không chịu nhất máy, nên nhỏ nhắn tin. Nhắn nói là muốn gọi điện để nói lời cuối gì đấy, nhưng tôi cũng chẳng thèm bắt máy.

    Lời cuối gì chứ!

    Ngồi mấy tiếng đồng hồ trầm ngâm, tôi mới biết là ngày mai là lễ Quốc Khánh ngày hai tháng chín. Nên nhỏ này muốn kiếm cớ ép khéo, để cho tôi là người nói chia tay. Để nhỏ có cái lý do nói với mọi người, là nhỏ vừa bị 'đá' rồi nhỏ có thể tự do đi chơi với thằng kia. Hóa ra nãy giờ nhỏ chỉ đang diễn với tôi sao?

    Lúc đó nếu tôi mà có rờ đầu, thì sẽ thấy có cái gì đó nhô nhô lên. Niềm tin và tình cảm của tôi đặt không đúng chỗ ư? Chuyện bị cắm sừng đó, nó khiến cả đêm tôi không ngủ được.

    Nằm gác tay lên trán nén nỗi đau cùng nỗi thất vọng vì đã tin họ, tôi ngước nhìn trần nhà cho đến tận khuya. Có lẽ lúc trời khuya là khoảng thời gian làm tôi thấy tĩnh tâm nhất, mà nó cũng hay làm tôi suy nghĩ rất nhiều chuyện. Nằm một mình suy nghĩ lung tung, tôi bắt đầu lại nhớ về chuyện cũ. Tôi đã gần như sắp quên được H, cô gái shop tạp hóa. Cảm xúc của tôi nó lại bắt đầu ùa về, khiến những kí ức cũ lại hiện ra. Ngày đó dù đã từ chối tôi rồi, nhưng cô ấy đã không mặc kệ tôi mà đi ngủ luôn. Cô ấy đã nhắn thêm vài tin nhắn nữa rồi cố thức cùng tôi đến tận hơn hai giờ khuya nói chuyện cho tôi không thấy cô đơn. Lúc này đây, tôi lại nhớ tới bóng dáng người con gái ấy. Điều tôi nhớ, đó là nụ cười khi lần đầu tiên tôi gặp cô ấy. Cứ những khi cô ấy cười, nó lại làm lộ ra hai chiếc răng khểnh. Trông cô ấy rất dễ thương. Lúc đó tôi như bị hớp hồn mà cứ ngơ người khi thấy nụ cười ấy. Bị cô ấy mê hoặc cũng không biết bao nhiêu lần rồi, khi tôi nhìn vào đôi mắt biết cười của H. Tôi nhớ cái dáng người nhỏ nhắn, cùng mái tóc tỉa nhưng vẫn dài của cô ấy. Dù nó được cô ấy để xỏa xuống hay bó cao lên, thì từ đằng xa tôi vẫn nhận ra H khi cô ấy đi cùng nhóm bạn làm chung trong shop. Những hình ảnh đó tôi chẳng thể nào quên được.

    Tôi cứ như vậy. Phải sống chung với cái cảm giác khó hiểu đó cho đến khi mười tám tuổi, tôi mới nhận ra cái cảm xúc này là gì!

    Ừ, Yêu!

    Để những cảm xúc này quá lâu rồi rất khó chịu. Có gì đó cứ dây dứt trong lòng tôi mãi, nên tối khuya đó tôi cũng không thể ngủ được. Tôi lấy điện thoại ra, tìm cái số của H lúc trước đã nhắn tin cho tôi. Và tôi quyết định viết vào đó những cảm xúc tôi giữ bấy lâu nay. Viết nhưng gì cần viết, nói những gì mình cần phải nói. Khi đã viết xong thì tôi liền gửi ngay.

    Cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, nên tôi đi ngủ. Cũng biết kết quả rồi nên tôi không cần câu trả lời. Chỉ là muốn nói hết ra những gì trong lòng mình cho hết bứt rứt. Thôi đành dành một chỗ thật đẹp trong tim để cất vào đó, rồi mã hóa dữ liệu không cho ai hack được. Cô ấy là người đầu tiên làm cho tôi yêu, và cũng là người cuối cùng tôi tỏ tình.

    Cua gái? Chỉ làm tốn thời gian vô ích. Bắt chờ đợi nhưng cuối cùng cũng được cái kết quả thảm hại đó nên tôi sợ. Chả muốn tìm người yêu.

    Con trai mà thấy con gái và nhất là gái xinh nhìn mình, đa số sẽ nghĩ chắc cô ta kết mình rồi đây. Nhưng tôi tự nhủ trong đầu là nó có người yêu rồi! Nhỏ đó đẹp như thế dĩ nhiên phải có thằng nào đó hốt rồi, mày chẳng có cơ hội đâu ở đó mà mơ. Rồi như thế tôi lơ đi, để ý làm gì cho mất công lại làm tôi bị ảo tưởng như lúc trước. Và cho tới bây giờ mười chín tuổi vẫn còn độc thân. Tôi cũng chưa biết đi xe máy, và tôi cũng chẳng có bằng lái xe đạp.

    Mấy năm đó tôi cứ quanh quẩn trong nhà chơi với cái điện thoại, rất ngại đi ra đường. Mẹ tôi thường đòi giới thiệu tôi với nhỏ này nhỏ kia, cứ làm như trời sắp sập không bằng vì đến tuổi này rồi mà tôi vẫn chưa có bạn gái. Rồi bả lại ngồi so sánh.

    - Con nhà người ta, tụi nó biết đi làm kiếm tiền rồi còn mày chỉ biết ở nhà.

    - Kệ họ.

    - Tụi nó biết làm đến cái này cái kia rồi, mà mày chỉ biết ngồi cắm đầu bấm điện thoại. Người ta có bạn gái hết trơn còn mày...

    Con nhà người ta có lẽ là điệp khúc quen thuộc mà tôi được mẹ ưu ái hát cho nghe mỗi ngày, trong khi tôi chả biết mặt mũi đứa con nhà người ta đó nó ra làm sao.

    - Mày bị bê đê hả Bờm? - Chị tôi hỏi.

    - Con trai chính hãng đấy! Hàng công ty nhưng có điều bị tồn kho thôi.

    - Vậy chắc phải giảm giá sốc để xả hàng nhỉ. Mai tao treo bảng lên cho.

    - Thôi khỏi đi, để Bờm thành hàng độc.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  5. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 3: Ngồi tự kỷ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi chẳng muốn tiếp xúc hay giao tiếp với ai cả. Sống khép kính nhưng anh chị, ba mẹ thì lại là người hay tiếp xúc nhiều trong nhà. Nên bắt buộc phải giao tiếp với họ, chứ tôi chả muốn.

    - Bờm! Ra dọn chén ăn cơm đi mày!

    - Có món gì hot?

    - Có cái quần hot, không có món nào ngon cho mày ăn đâu. À có cơm hot, canh hot đó, còn nóng hổi luôn!

    - Món này hình như hâu ê rầu, để mấy ngày rầu phải không?

    - Tao đập cho một trận bây giờ, đồ tao mới nấu mà mày bảo hôi ê.

    - Sao giống món hôm kia để lại thế?

    - Mày tin đồ ăn biết bay không? Dọn ra nhanh lên!

    Tôi không có bạn, chỉ còn hai thằng em họ là Tèo và Ti. Nhưng tụi nó đều đã đi làm hết cả, và dành thời gian cho bạn gái tụi nó rồi. Nhiều khi có chuyện vui buồn, hay một sở thích muốn chia sẻ mà ba mẹ, anh chị chả ai chịu nghe mình nói cả. Họ cứ cho mấy chuyện đó hay sở thích của tôi là khùng điên vớ vẫn, nên chẳng ai thèm nghe tôi nói. Nhìn quanh mình chả còn ai để tâm sự hay chia sẻ cả, nên đành thôi giữ trong lòng.

    Những gì mình tốt thì không ai nhớ hay công nhận, chỉ đưa những cái xấu, lấy nó gắn lên để làm bản chất cho tôi. Nếu im lặng là vàng, có lẽ giờ tôi đã sở hữu được mấy chục kho vàng!

    Cứ nghĩ trên quả đất này chỉ còn duy nhất mỗi mình tôi cô đơn. Nhưng loay hoay trên mạng thì thấy vẫn có nhiều người giống vậy không chỉ riêng mình.

    Có rất nhiều loại bản quyền. Phải chi đăng ký được Bản quyền độc thân, tôi sẽ đem đi kiện hết những ai còn F. A. Chỉ muốn mỗi mình tôi là độc thân thôi. Không muốn bị tôi kiện thì lo mà tìm gấu đi, chứ tôi đang rất rãnh rỗi nên có thể kiện từng cá nhân hoặc gom lại kiện tập thể cho vui.

    Nhưng thật đáng tiếc là không có vụ bản quyền đó, chứ nếu có thì hãy coi chừng tôi đấy!

    Nói thẳng là tôi ghét yêu đương. Khổ sở là mỗi lần giận một phát thì ta lại phải cuốn lên tìm cách thay đổi tình hình. Thật nhức đầu. Hay mất đi tự do, lo lắng về các mối quan hệ. Nhiều khi lại phải nói dối.

    "Đang làm gì đó?"

    "Ờ, Phong đang ngồi" Làm thơ! "

    "Vậy hả! Đọc H nghe nữa!"

    Hôm đó bị đau bụng, ngồi trong toilet xả xì trét. Nên không thể nhắn tin nói thẳng ra được là mình đang *bẹt* *bẹt*. Nếu trả lời không làm gì cả dù không chết ai, nhưng thật sự đang có làm mà nên... Âu cơ! Muốn nghe thì đây.

    "Ngồi đây mình tôi với nỗi buồn.

    Cuốn cuồng đẩy nó ra khỏi người.

    Tự dưng ai đó ngăn cản lại

    Vậy là kẹt lại khỏi ra luôn!"

    Hồi thường hay ngồi chờ từng tin nhắn của nhỏ mình thích gửi đến, và ngồi tìm đọc mấy cái tin nhắn cũ rồi cười một mình. Hay làm những chuyện ngớ ngẩn để cho họ cười cứ như một thằng thiểu năng. Giờ nghĩ đến là tôi cứ muốn đấm vào mặt cho hết nhục, nhưng nghĩ lại thì để cái mặt cho mọi người còn có thể nhận diện.

    - Bờm xuống kia mua cho Dung cái này.

    - Không! Dung kêu ai đi, chứ Bờm không đi.

    - Ổng sợ gái nó thấy nhan sắc đẹp tuyệt trần của ổng sảo?

    - Gái nó mà thấy cái tướng ốm nhách đó của ổng là chạy hết!

    Mệt với cái nhà này quá! Phải chăng, mọi người sẽ bảo tôi đừng nghĩ đến chuyện trai gái mà hãy nghĩ đến gia đình? Nhìn cái gia đình tôi thấy còn chán ngấy nữa là. Ba mẹ thì ly dị, vẫn sống chung một nhà nhưng nhìn nhau như người xa lạ. Mỗi lần đụng đến tiền bạc là họ gây lộn um sùm cho cả xóm nghe. Muốn sống một mình cho yên, nhưng tôi vẫn chưa lo được gì cho bản thân nên đành sống chung với họ. Hay nói đúng hơn là tôi vẫn còn đang ăn bám gia đình.
    Một chút tự tin về bản thân của tôi cũng chẳng còn. Với cái tướng con cò nên toàn bị họ chửi chê là không làm ăn được gì. Tôi chỉ giỏi về vọc phá công nghệ trên các loại điện thoại, nhưng ở đây là khu du lịch nên cần giao tiếp, mà tôi thì lại ngại về khoảng đó.

    - Do you speak English?

    - No.

    Cứ khách hỏi tôi có biết nói tiếng Anh không, tôi trả lời không! Vậy cho khoẻ. Nhiều lần tôi trả lời vậy khiến khách bỏ đi luôn, thay vì yêu cầu tôi tìm người biết ngoại ngữ để nói chuyện với họ thì họ chỉ nhìn nhìn rồi đi. Mẹ với chị biết được cũng hay chửi. Mày điên hả Bờm sao không kêu người chờ một lát rồi mày chạy ra kêu người vô nói chuyện với khách. Khi nào khách cần nó sẽ bảo con đi kêu thôi, đằng này nó bỏ đi mà.
    Biết tiếng Anh sao mày không chịu hỏi nó cần gì để nó bỏ đi như thế? Mày như vậy thì sao làm được gì ăn, đó là câu mà hai người họ trách mỗi lần tôi khiến khách bỏ đi. Mặc kệ họ nói tôi chẳng muốn làm.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng một 2021
  6. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 4: Tự hại cái thân.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không ai hoặc cái gì có thể tự động thay đổi được tôi, chỉ trừ bản thân tôi. Hôm nay tôi quyết định thay đổi bản thân, mà chỉ thay đổi một thứ đó là hình dạng con cò của tôi.

    Ở nhà. Ông bạn trai của chị Dung có tập tạ, nên tôi có xin tập ké. Mới vào tập thì nâng mỗi bên hai ký, trong năm lượt mỗi lượt mười cái. Cũng có sáng sớm ra đường chạy bộ, nhưng chưa được một tuần lại lười chạy ngoài đường. Tôi chỉ chạy lanh quanh nhà, coi như mình có chạy thể dục là được rồi. Vài ngày sau từ từ nâng tạ dần lên, sao cho mỗi bên được mười lăm ký. Tổng thể nâng là tôi đã nâng được ba chục kí tạ. Rồi tôi tập cơ bụng các kiểu, với sự trợ giúp của ứng dụng trên điện thoại. Do tập như thế nên tôi ăn rất nhiều. Tôi ăn bốn bữa chính, thậm chí có hôm tôi ăn luôn năm bữa cơm, mà toàn là ăn ba chén cơm cho mỗi bữa không đấy.

    Trong vòng sáu tháng. Cơ tay, cơ chân, cơ ngực có đô lên. Nhưng có điều, phải nhập viện! Chẳng phải tập quá sức nên nhập viện, mà là ăn và suy nghĩ nhiều quá!

    Viêm dạ dày trào ngược.

    - Kết quả xét nghiệm máu: Không có vi khuẩn trong dạ dày và cũng không bị viêm loét, chỉ cần uống thuốc là khỏi - Bác sĩ kết luận.

    - Giờ ra viện mua thuốc theo toa để uống.

    Tại quầy bán có cái cân. Nó được đặt đối diện quầy, nên tôi đến đó cân thử trong thời gian mẹ tôi đang đi mua thuốc.

    - Con tăng năm kí.

    - Là được bao nhiêu?

    - Trước tập tạ là bốn mươi, sau tập là bốn lăm kí.

    - Thế cao bao nhiêu?

    - Hồi đo là một mét sáu lăm hơn.

    - Cố năm kí nữa là mày lấy vợ được rồi!

    Quanh đi quẩn lại bả cũng lại nói chuyện đó. Nhưng với căn bệnh này nó sẽ làm cho tôi sụt kí, thì bao nhiêu công sức tập luyện của tôi từ trước giờ cũng sẽ đổ sông đổ biển hết. Về nhà, tôi uống thuốc đến tuần thứ hai và rồi hơn cả tháng mà vẫn không thấy khỏi bệnh. Khi ngưng thuốc cái cổ họng tôi cứ như có cái gì kẹt mà ngứa ngứa ở trong. Nó cứ làm cho tôi buồn nôn, đứng cũng muốn ói, nằm xuống cũng vậy. Tôi không tài nào ngủ được khi cứ bị nó hành cho như thế. Không thể chịu đựng được nữa, tôi đành phải đi Sài Gòn khám bệnh. Tôi gọi cho mẹ để bảo bả chở đi Sài Gòn khám bệnh, nhưng lại bị chửi.

    - Mày rảnh quá! Ở đây khám được rồi, đi chi vào đó khám.

    - Ở đây cả tháng mà có hết đâu, chứ mẹ có nói là có gì dẫn đi Sài Gòn luôn mà.

    - Tao đang bận coi thợ nó xây cái nhà cho tao. Để tao xem lại, rồi gọi cho mày.

    Mẹ tôi đang xây cái nhà ở trên xã Thiện Nghiệp để sống riêng, nên giờ hiếm khi ở nhà này.

    Sáng hôm sau. Mẹ kêu xe của bạn mẹ, họ đến chở tôi đi vào Sài Gòn khám bệnh. Chúng tôi bắt đầu đi từ lúc sáu giờ sáng. Bạn mẹ quen bác sĩ ở đó nên họ có gọi trước, để hỏi thử xem là tôi có cần làm gì trước khi đến đó không. Vì là có nội soi nên họ kêu tôi không được ăn sáng hay ăn bất cứ cái gì cả, mà tôi chỉ có thể uống nước khoáng cho đỡ thấy đói. Tôi phải để bụng mình trống rỗng thì họ mới có thể nội soi được.

    Khi đến nơi thì đã hơn mười ba giờ. Vì quen biết bác sĩ ở đó nên khi tôi đến là không cần xếp hàng đợi gì cả, mà cứ việc đi thẳng vào phòng được họ dặn trước để mà khám. Phòng đó là phòng khám Chuyên Khoa Dạ Dày. Vừa vào là họ bảo tôi nên khám tổng quát luôn kèm khám nội soi. Họ bảo tôi đi khám liền rồi đến phòng khám nội soi luôn, vì bắt tôi nhịn đói từ sáng giờ chỉ sợ chờ lâu, nên tôi sẽ không còn đủ sức nữa khi vào khám nội soi.

    Tôi liền đi. Đi tìm phòng khám để cân nặng, rồi đo chiều cao. Xong hết lại đi tìm phòng siêu âm, đo điện tâm đồ rồi lại đến phòng xét nghiệm máu... Nhìn họ lấy nguyên một ống máu mà tôi thấy xót xa. Bao nhiêu dinh dưỡng còn lại của tôi đều nằm ở trong đấy, mà họ nỡ lòng nào còn hút nó đi. Khi đã khám hết tất cả những thứ đó và nhận kết quả, chỉ còn lại khám nội soi nữa là xong. Tôi đi lòng vòng tìm cuối cùng cũng tìm được cái phòng nội soi đó. Rất nhiều người đang ngồi ở phía trước phòng và họ cũng đang chờ đến lượt để vào khám. Tôi đi đến nộp hồ sơ khám bệnh của mình trên cái cây tiếp nhận ở trước cửa, rồi tôi quay ra đi tìm chỗ ngồi chờ. Đông người như thế thì khi nào mới tới lượt mình đây. Vừa nộp giấy khám là có người ra lấy ngay, tôi ngạc nhiên khi mình là người được họ gọi đầu tiên. Cũng không nghĩ gì nhiều, tôi liền lật đật đứng dậy mà đi vào khi họ gọi.

    Đây cũng là lần đầu tiên tôi đi nội soi nên không biết nó ra sao cả. Khi tôi bước vào, họ yêu cầu tôi để dép ở ngoài rồi nằm lên giường thẳng người ra, kêu tôi nằm nghiên người về bên trái phía màn hình máy tính. Vừa làm yêu cầu của họ xong, tôi được họ đeo ngay cho cái gì đó cho miệng tôi không khép lại được, hình như có cái gì không ổn khi mình bị đeo cái này. Tôi có cảm giác lo lắng.

    Đúng như tôi nghĩ. Tôi sẽ được đóng một vai trong một bộ phim kinh dị! Với kịch bản mà không hề cho tôi biết trước đó là gì.

    Có hai người, họ đứng bên cạnh cái giường tôi đang nằm. Sau khi điều chỉnh và xem xét cái gì đó trên màn hình máy tính. Người đầu tiên tới giữ đầu tôi lại, người đó giữ sao cho đầu tôi nằm yên mà vẫn nghiêng đầu qua bên trái. Người còn lại sau khi đã rữa rấy cái dây gì đó, thì anh ta cầm nó đến.

    Đó là một cái dây ống dài màu đen và to gần bằng ngón tay, bên trong ống dây đó hình như là một camera nhỏ. Sau khi người đầu tiên đã giữ yên đầu, người thứ hai kia bắt đầu cầm ống dây đưa lên miệng tôi. Anh ta liền thọt thật nhanh cái ống đó vào miệng tôi, tôi chưa kịp phản khán gì thì cái dây ống đã đi nhanh vào sâu cuốn họng mình. Đang đi trôi chảy tự dưng nó kẹt lại ở chỗ nào đó, làm cho tôi cực kì khó thở. Người đó cứ ráng đẩy cái dây ống đó vào, anh ta đẩy mãi nó vẫn không được. Tôi thì đau, nhưng chẳng thể làm gì được cả. Hai người họ thấy tôi đang khó khăn trong việc thở, họ liền gọi thêm một người nữa đến hỗ trợ. Người kia đến ngay sau đó.

    - Thở đều.

    - Giỏi, thở đều đi đừng có gồng! - Họ trấn an và yêu cầu tôi. Lần này bọn họ cố dùng hết sức mà đẩy... Một hai ba..

    Tôi như nghe thấy một cái Bụp trong bụng mình, mà chỉ có tôi cảm nhận, và ống dây đó nó đã lọt vào dạ dày... Thôi không kể nữa. Soi rất lâu, và tôi cứ ói *ọt* *ọt* miết. Cảm giác đó. Rất đau đớn, không nói nên lời, ờ quên mình đang bị thọc họng mà. Nhịn đói từ sáng giờ mà lại bị như thế này, cứ như tôi đang bị tra tấn. Tra tấn thời Trung Cổ! Cứ tưởng nội soi nhẹ nhàng chứ, ai zè đâu nó kinh khủng khiếp đến thế. Khi rút được ống ra khỏi họng, cảm giác cứ như mình được sống lại vậy. Tôi được yêu cầu khạc đàm, rồi đi rửa mặt với hai con mắt đỏ ngầu. Đã xong xuôi nhưng vẫn chưa hết ớn sợ, tôi ngồi run cầm cập ở bên ngoài ghế đợi. Ngồi chờ kết quả hết nửa tiếng đồng hồ. Sau khi có kết quả tôi mới xuống lại lầu, đi đến phòng khám chuyên khoa dạ dày mà lúc đầu vào. Bà bác sĩ cũng lớn tuổi, sau khi nhìn kết quả trên hồ sơ thì kết luận với giọng chậm rãi, nói với tôi bằng tên trong sổ khám.

    "Phong bị viêm dạ dày, cũng may là trong bụng Phong không có con vi khuẩn nào. Chứ nếu không là chữa lâu hơn nữa đấy. Phong chỉ sưng hang vị. Thôi để cô kê toa thuốc cho Phong uống ba tuần." Và bà bác sĩ nói luôn một loạt các triệu chứng y học, tôi nghe mà cứ ngơ người ra. Do không muốn phải nghe thêm và cũng không phải chuyên ngành của tôi, nên tôi cứ dạ đại để cho qua. Khi đã nói hết nhưng gì cần rồi, thì bà bác sĩ khuyên tôi không được suy nghĩ nhiều, cứ thoải mái và kiên cử ăn đồ cay, chua, nóng cứng. Tôi vừa mới trả lời xong.

    - Phong có bạn gái chưa? - Bà bác sĩ bỗng dưng lại hỏi.

    - Dạ chưa! – Tôi đáp.

    - Nếu có thì kêu bạn gái đừng làm Phong giận hay bực mình nhá, vì nó cũng ảnh hưởng đến dạ dày đấy.

    Có bạn gái quái đâu mà làm cho mình giận. Bà bác sĩ nhìn tôi tỏ ra nghi ngờ. Nghi ngờ là tôi đang nói dối. Mười chín tuổi rồi mà không có bồ mới lạ, xạo ke. Có mấy chị y tá trẻ cũng ở gần đó, họ nhìn tôi mà che miệng cười.

    Chẳng cần họ tin.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng một 2021
  7. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 5: Câu chuyện bắt đầu!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi khám và mua thuốc xong. Cũng đã hơn mười sáu giờ, vẫn chưa ăn uống gì nên bạn mẹ chở đi ăn. Bọn họ chở nhau đến một cái quán ăn cũng khá có tiếng ở đó, quán đó được gọi là Làng Nướng Nam Bộ. Y như cái tên, quán được thiết kế và bài trí theo gần giống với phong cách Nam Bộ. Điểm gây chú ý cho tôi là tất cả nhân viên ở đây, họ đều mặc đồng phục miền Tây Nam Bộ nhìn rất lạ mắt. Khi dừng xe lại, chúng tôi được nhân viên đón tiếp và hướng dẫn chỗ đậu xe. Và sau khi biết được chúng tôi đi tổng cộng là năm người, mọi người được nhân viên dẫn vào đi đến một cái bàn ăn dành cho năm người. Nhân viên đợi mọi người ngồi vào bàn thì họ mới đặt thực đơn xuống, nhưng chỉ có hai quyển thực đơn được đưa cho hai vợ chồng ông chú kia xem. Tôi đang nhìn họ coi thực đơn, thì ông chú đó nhìn tôi kêu uống bia không? Tôi trả lời là không.

    - Vậy là mày đòi uống rượu?

    Tôi lắc đầu! Cũng có nguyên nhân nên tôi ghét rượu bia thuốc lá, mà cái bệnh này cũng cữ mấy thứ đó.

    - Rủ ổng nhậu chung mà Ổng lại từ chối. Mày làm chú buồn! Giờ con muốn uống gì để kêu.

    - Dạ cho con chai nước khoáng.

    Ông chú này buồn mới lạ! Người buồn là tôi mới đúng, thèm quá trời món mà lại không ăn được món nào cả. Nghe họ đọc tên món ăn toàn các món nào là lẩu chua, lẩu cay, xào xả ớt, nướng muối ớt, hấp xả.. Bệnh tôi đâu ăn được các món đó đâu.

    - Con ăn cái gì để chú kêu.

    - Dạ món nào mà không cay, không chua không cứng. Bác sĩ dặn con thế.

    - Món nào lại chẳng không cay, chua. Mày ăn xả láng cho chú, khỏi kiêng cữ làm gì. Bị thì uống thuốc, lo gì!

    Tôi lắc đầu. Ông chú này nói tôi khó tính rồi đưa thực đơn cho tôi tự chọn món.
    Toàn kiểu ép ăn uống để làm bệnh nặng hơn nên tôi phải khó. Tôi ngồi tìm hoài trong thực đơn, thấy chỉ có mỗi món tôm luộc là đạt tiêu chuẩn không cay, không chua, không cứng. Ngồi lột tôm mà lòng hiu quạnh, nhìn họ ăn quá chừng món trong khi tôi chỉ ăn có mỗi ba con tôm càng xanh. Do chỉ đi trong ngày, nên họ tranh thủ ăn xong chạy về. Tôi ngồi trên xe uống thuốc, rồi ngồi ngắm cảnh một lát. Buồn ngủ nhưng không ngủ được do họ ngồi nói chuyện phiếm rất ồn, nên tôi nằm đeo tai phone nghe nhạc, rồi canh thời gian uống thuốc tiếp.

    Đến nhà tôi thì đã hơn hai mươi ba giờ. Mệt mỏi vì đi đường xa về, nên tôi không thể đi tắm mà chỉ thay đồ rồi đi ngủ luôn. Nhờ thuốc nên cổ họng tôi không còn khó chịu nữa, tôi đánh một giấc ngon lành.

    ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

    Lờ mờ sáng. Đang nằm mơ màng thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Tôi ngóc đầu nhìn vào màn hình, là một số lạ hoắc gọi đến.

    * * *Alô? – Tôi bắt máy.

    - Bờm hả con? Chú Tiền nà!

    - Chú.. Tiền nào?

    - Chú Tiền bạn của mẹ con, lúc hôm qua đi với con khám bệnh ấy.

    Tôi nhận ra đó là cái ông chú rủ mình nhậu, lúc đi với mình vào Sài Gòn khám bệnh.

    - À. Dạ chú gọi con có gì không?

    - Bác sĩ gọi cho chú, bảo con đừng ở trong phòng nhiều để khỏi suy nghĩ. Con nên đi ra ngoài đường cho tinh thần thoải mái!

    - Dạ con biết rầu!

    - Nhớ đừng ở trong phòng nhiều đấy và nhớ uống thuốc! Thôi chú cúp máy đây.

    - Dạ..

    Bíp.

    Hơ.. ơ.. Tôi ngáp dài. Chắc bà mẹ tôi lại đi nói xấu tôi với họ, nên ông chú này mới biết mà gọi. Chứ ông chú này và bà bác sĩ kia, làm gì biết tôi thường nằm ở trong phòng không ra ngoài đường. Mới sáng sớm làm phiền quá. Dù bực bội nhưng tôi cũng đành phải bật dậy đi làm vệ sinh cá nhân, chứ giờ chả thể ngủ lại được. Khi đã làm vệ sinh xong đi ra khỏi phòng, tôi ngước nhìn lên trời xem thì thấy nó hôm nay trong thật khác lạ, bầu trời nó đẹp lạ thường. Trời có gió nhẹ, nắng rất ít nên bầu trời nó cứ man mát.

    Hôm nay trời đẹp đấy! Bây giờ mà lập đàn cầu mưa, xong rồi bay vào phòng nằm chơi game là y bài. Vừa nằm đó chơi game, vừa hát một bản để cho giông sấm nó kéo đến nữa.. À mà thôi bỏ qua chuyện hát hò đi! Tôi mà cất tiếng hát lên, sấm sét nó còn chưa kịp đánh thì hàng xóm đã nhào tới đánh mình rồi. Thôi dẹp!

    Do bệnh nên tôi buộc phải đi ra ngoài cho bệnh nhanh hết, hết bệnh để còn có thể thoải mái chơi với đứa "Bạn thân" của mình nữa chứ. Đó là cái điện thoại smartphone của tôi! Tôi rất quý nó vì buồn vui đều có nó bên cạnh, không biết làm gì thì lấy nó ra chơi game hay đọc tin tức công nghệ để hổ trợ cho việc vọc phá của tôi.

    Giờ đi đâu ta, phải giảm thiểu số lần giao tiếp..
    Nơi ít giao tiếp chỉ có thể là rạp chiếu phim và nhà sách.

    Tôi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng 123Phim lên xem hôm nay rạp có phim gì. Sau khi tìm và xác định phim để xem thì tôi đi thay đồ rồi bắt xe buýt vào Phan Thiết, đến siêu thị Lotte Mart. Không phải ngày cuối tuần, nên siêu thị cũng không quá đông. Tôi vào thang máy, đi lên thẳng tầng năm khu trò chơi của siêu thị. Không nhìn xung quanh mà chỉ đi tới Lotte Cinema, để mua vé phim xuất chiếu chín giờ ba mươi cho kịp. Mua xong tôi cất vé vào túi quần, tôi đi tìm nhà sách vào đó để giết thời gian vì nửa tiếng nữa mới tới giờ chiếu.

    Ngồi đọc truyện trạng Quỷnh đến chín giờ ba mươi tôi vào rạp xem phim. Xem đến hơn mười một giờ tôi trở ra. Xong ra khỏi siêu thị, tôi đi bộ đến trạm xe buýt gần đó để bắt xe về. Cũng có vài người ngồi đợi xe, tôi đến tìm chỗ để ngồi. Tìm được chỗ, tôi ngồi xuống lấy điện thoại ra để xem giờ thấy cũng hơi lâu xe mới tới, nên tôi vào game trên máy mở game lên mà ngồi chơi một tí. Chơi được một lúc hai tay của tôi nó bắt đầu mỏi do cầm chơi game lâu quá. Phải làm hai tay mình cho nó hết mỏi để lại có thể tiếp tục cày game. Bằng cách duỗi tay mình ra, tôi để một tay cầm điện thoại còn tay kia thì co duỗi rồi thả lỏng lắc cổ tay. Khi duỗi tay trái của mình hết mỏi xong, tôi dùng tay trái đó giữ lấy điện thoại, thay phiên cho tay phải kia.

    Đang vừa nhìn vào màn hình vừa duỗi cánh tay phải của mình ra, cùng lúc đó có người đang đi tới vô tình bị tôi vẹt phải. Tôi chưa kịp nhìn lên xem thử, thì một cái gì nó đó bay thẳng vào mặt. Bị nén đồ vào mặt bất ngờ như thế, nên cái điện thoại yêu quý của tôi, nó rơi xuống đất. Chuyện đó làm tôi nóng người.

    - Làm cái gì thế hả?

    Vừa nói hết câu, tôi cúi xuống nhặt điện thoại rồi tôi ngước lên với vẻ mặt tức giận nhìn xem là ai. Thấy đó là một cô gái, trên tay cô gái đó đang ẫm một chú chó nhỏ. Cô ta sợ hãi, và hình như đang tức giận. Cô ta nhìn phía tôi chửi.

    - Đồ biến thái!

    Tôi chẳng hiểu chuyện gì cả nên hỏi.

    - Tôi làm gì cô mà lại chửi tôi?

    - Giữa ban ngày ban mặt mà dám...

    Nói tới đây, cô ta đỏ mặt và giữ cái váy ngắn ngủn của cô ta. Lúc này tôi mới biết là mình đã đụng đâu đó, hay tôi đã làm tóc váy cô ta.

    - Dê xồm!

    - Ai dê cô?

    - Rõ ràng thế mà còn chối hả!

    Nhìn cô ta nóng nảy nên tôi giải thích.

    - Tôi chơi game mỏi tay nên duỗi tay cho đỡ mỏi, vô tình trúng cô thôi!

    - Lại còn nguỵ biện! Biến thái! – Cô ta chửi.

    - Lép như cô ai thèm dê! – Tự nhiên lại bị cô ta chửi, làm tôi cũng điên mà hét lớn. Thế là mọi người xung quanh nhìn tôi y như một thằng biến thái thật sự. Cũng là do tôi lỡ miệng nói ra. Nhưng thật tình thì đúng là cô ta lép thiệt. Mọi người chuyển sang nhìn cô ta, cô ta che phần ngực lại mặt đỏ bừng đi đến nhặt lại chiếc cặp lúc nãy ném vào mặt tôi. Cô ta đứng nép ra xa chỗ tôi, con chó nhỏ trên tay cô ta nó cứ nhìn tôi gầm gừ miết. Do đã lỡ nói ra cái suy nghĩ trong đầu rồi, nên tôi chẳng thể cứu vãn được danh dự mình nữa. Bị họ xem là một thằng biến thái.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  8. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 6: Tên "Biến thái"!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thôi Ri, đừng gừ tên tên biến thái, tên đó nguy hiểm lắm!

    Cô ta nói với con chó nhỏ nhưng nó vẫn cố gừ và sủa thêm.

    Kiềm chế lại mình đang bệnh. Cô ta nói thì kệ cô ta, mình phải bình tĩnh lại nếu không lại đau cổ họng - Tôi tự nhắc. Lâu nay có nói chuyện với ai ở ngoài đâu, đặc biệt là con gái. Chẳng thể giải thích thêm được gì, lỡ rồi! Thế quái nào cô ta lại mặc cái váy ngắn thế kia... Nữ sinh ở đâu à? Vài người nhìn tôi xì xầm rồi cười, xong họ dáng mắt nhìn đến chỗ cô ta dưới chiếc váy ngắn ngủn đó. Cô ta đẹp thì có đẹp, nhưng tôi lờ đi mặc kệ bọn họ. Tôi phải lo kiểm tra bạn thân của mình, xem nó có bị làm sao không. May quá không bể màn hình, chỉ trầy sơ sơ không nghiêm trọng. Mặc dù nói là không nghiêm trọng, nhưng tôi vẫn cảm thấy xót. Toàn giữ bạn thân của mình rất kỹ lưỡng, mà giờ nó lại trầy thế này, tôi đau lòng lắm chứ. Cưng nó như trứng, hứng như hoa mà nó lại bị thương thế này, thì làm sao tôi có thể không đau đớn cho được. Tôi đành phải cất điện thoại vào túi quần để khỏi nhìn thấy nữa cho bớt đau khổ!

    Sau một hồi ngồi buồn khổ với cái smartphone, thì xe buýt nó cũng tới. Mọi người đều đã lên hết, tôi là người bước lên cuối cùng. Ghế ngồi còn trống khá nhiều, tôi lựa dãy ghế đơn một người ở sau cuối ngồi cho thoải mái. Muốn ngồi ở cuối cũng là chỉ để tránh ánh mắt của mọi người nhìn mình, vì sự việc lúc nãy của tôi.

    - Em tới đâu? - Chị thu vé hỏi cô ta.

    - Em tới trạm Làng Thuỵ Sĩ!

    - Chín nghìn đồng em!

    Chị thu vài người ở chỗ đó rồi đến chỗ tôi.

    - Còn nhóc tới đâu?

    Tôi nhìn ra đằng sau.

    - Nhìn đi đâu thế? Chị hỏi em đấy!

    - Dạ trạm Làng Thuỵ Sĩ.

    - Kêu nhóc mà ổng tưởng không phải ổng sảo. Chín nghìn đồng nhóc!

    Tôi nhe răng cười trừ rồi lấy tiền đưa chị đó. Trong lúc nhận vé, tôi nhìn thấy cô ta ở trên hàng ghế bên kia với khuôn mặt ngạc nhiên cùng chút lo sợ nhìn tôi. Cuộc trò chuyện của chị bán vé làm cho cô ta sợ điều gì xảy ra à? À không! Chắc là mình và cô ta xuống cùng trạm nên cô ta sợ mình có ý đồ gì đó. Tôi đoán. Hôm nay trời đẹp mà xảy ra chuyện chả đẹp tí nào! Đúng là ở nhà sướng hơn ra ngoài đường, đi ra đây chi giờ tôi lại bị xem như một tên tội phạm. Tôi lấy trong túi quần mình cái tai phone ra cắm vào điện thoại mở nhạc nghe, rồi ngó đi chỗ khác, mặc kệ cho cô ta đang nhìn mình. Chị bán vé đến chỗ cô ta ngồi chung nói chuyện gì đó, rồi nựng con chó của cô ta. Ngồi nghe nhạc gần hai mươi phút, chị bán vé hỏi lớn có ai ghé trạm Làng Thụy sĩ không? Thấy cô ta lật đật đứng dậy. Tôi gỡ tai phone ra khỏi tai, rồi cũng đứng lên đi ra phía cửa xe. Xe dừng lại, tôi bước xuống trước còn cô ta vì sợ tôi nên xuống sau. Tôi đi trước cuộn tai Phone lại bỏ vào túi quần, tay vẫn để trong túi cứ thế mà đi.

    - Này, tên kia!

    Hình như cô ta kêu mình, tôi quay nửa người lại.

    - Định giở trò biến thái với tôi, nên mới muốn xuống trạm này phải không! Có tin tôi gọi công an không?

    - Cô hay nhỉ, ai giở trò với cô! Nhà tôi ở đây!

    - Nguỵ... - Cô ta chưa kịp nói, chuông điện thoại trên tay cô ta đang cầm dọa tôi bỗng reo lên. Nó làm cho cô ta giật mình, xém tí nữa là rớt cái điện thoại. "Alô! Con tới chỗ rồi! Dạ cô về nhà chưa?" Con chó nhỏ hình như ghét tôi lắm, nó cứ gừ tôi từ lúc vừa xuống xe. Thấy cô ta nói chuyện với ai đó, kệ cô ta tôi quay lên tiếp tục đi tiếp. Từ đây đến nhà tôi tầm bốn phút. Cô ta vừa nói chuyện điện thoại, vừa đi thật nhanh qua mặt tôi. Con chó trên tay cô ta định phóng tới cắn tôi, nhưng may là cô ta giữ nó lại. Không để tâm. Tôi bỏ tay còn lại vào túi quần, cứ chậm rãi mà đi nhìn trời nhìn mây, nhìn cây nhìn lá rồi nhìn lại thì thấy cô ta mất tiêu.

    Hack speed?

    Tới nhà. Ngạc nhiên khi thấy cô ta và mẹ tôi, cùng chị Dung đang đứng nói chuyện ngay giữa lối đi. Khi nhìn thấy tôi đi vào, cô ta hốt hoảng.

    - Tên biến thái đó theo con đến tận đây luôn kìa cô! Để con gọi công an bắt hắn!

    - Zậy nãy giờ con kể thằng biến thái, thì ra đó lại là thằng con cô à!

    Cô ta chưa kịp bấm số, ngước lên nhìn mẹ tôi lắp bắp chỉ tay về phía tôi.

    - C.. o... n cô?

    - Ừ! Nó bằng tuổi con đấy. Nhưng hình như nó nhỏ hơn con mấy ngày hay mấy tháng gì đó.

    - Thằng em của chị đấy!

    Mặc họ nói, tôi đi vào. Vừa tới chỗ ba người, mẹ kêu tôi lại để nói chuyện nhưng tôi bảo đợi mình vào nhà để thay đồ xong trở ra lại. Mẹ tôi nộ: "Lát rồi mày thay không được à!" "Rầu rầu mẹ nói đi, con nghe!". Tôi đứng lại quay mặt về phía mẹ. Bả nói chuyện về vụ biến thái của tôi chứ gì! Nhìn cô ta lộ ra nhiều vẻ mặt khi mẹ tôi chuẩn bị nói là biết...

    - Nhỏ này sẽ chuyển zô nhà mình ở đấy!

    - Hả?
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  9. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 7: Tránh xa tôi ra!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mày hả cái gì?

    - Sao lại chuyển "dô" đây ở?

    - Nhỏ này sẽ làm quản lý cho mẹ. Nó sẽ trong coi khách sạn và quản lý chuyện tiền bạc trong nhà! Và nó cũng sẽ quản lý luôn mày! Tiền ăn uống sinh hoạt của mày cũng sẽ được điều chỉnh lại hết!

    Cái gì thế này. Quản lý? Sao lại có mình trong đây!

    - Con sao lại bị quản chứ?

    - Mày không thấy, mỗi lần mày bệnh tốn không biết bao nhiêu tiền à! Tối ngày cắm đầu chơi game, ngồi bấm bấm bệnh là phải! Tiền của tao sài phải rõ ràng. Giờ phải có người quản lý mày mới được. Chị mày không ở đây nên tao không nói, nó cũng có tiền riêng của nó. Ba mày thì không còn liên quan đến tao, ổng cũng có tiền riêng nên ổng sài sao kệ ổng. Cũng lại là chuyện tiền bạc!

    Mẹ tôi bả đứng nói xả tràn ra một hơi cho tôi nghe. Chị Dung cũng không có ý kiến gì, chị chỉ đứng cười và nhìn cùng với cô ta. Tôi bảo bả sao không để chị Dung mà lại để người ngoài làm thì bả trả nói tao không tin chị mày!

    Người nhà mẹ tôi còn không tin, thế quái nào bả lại tin người ngoài? Chuyện gì xảy ra cái ngày đẹp trời mà thành kinh hoàng thế này? Nếu ý kiến nữa thì sẽ bị ăn chửi, nên tôi không dám nói thêm, tôi cũng không có quyền gì để mà dám phản đối với bả cả. Mà bị một cô gái xa lạ quản lý mình thế này, còn gì là tự do nữa chứ! Nhìn thấy bộ dạng của tôi thì bả hỏi đi đâu về đấy, tôi bảo Lotte Mart.

    - Tao nhớ là mày toàn rú rú trong nhà bấm bấm điện thoại không mà, sao hôm nay lại lên đồ đi ra ngoài thế?

    - Con đi xem phim cho khỏi suy nghĩ. – Tôi trả lời.

    - Thế mày đi coi phim gì mà để nhỏ này kêu mày là thằng biến thái hả! Mày làm gì nó rồi?

    Cô ta giật bắn người khi mẹ tôi nói vậy. Bả làm mọi chuyện càng thêm nghiêm trọng hơn, cứ như tôi đã làm gì đó không bằng. Không cho tôi giải thích, bả chuyển sang hỏi cô ta, chị Dung cũng hỏi theo. Cô ta ấp úng không chịu nói. Nhìn cô ta ấp úng như thế, mẹ và chị thấy chuyện này có vẻ là rất nghiêm trọng nên nó mới không dám nói. Nên hai người họ liền đến mà gặng hỏi. Một hồi cô ta mới chịu nói, nhưng là nói nhỏ vào tai hai người.

    - Nó làm thế và nói vậy à? Mà đúng con lép thiệt. – Mẹ tôi tròn mắt, nhìn vào vòng một của cô ta.

    - Này mẹ! Nỗi khổ tâm của con gái ở chỗ đó mà mẹ lại nói nữa - Chị Dung trách bả. Cũng giống như cô ta, chị tôi cũng... Lép.

    - Ờ mẹ lỡ miệng. Cô lỡ miệng, xin lỗi con nha!

    - Dạ không sao đâu cô, nhưng con không quản lý cậu ta đâu! - Cô ta liết tôi. Dạ tôi biết cô không ưa tôi rồi, không cần cô liết. Cứ làm như tôi muốn lắm ấy.

    - Giờ nó không dám làm gì con đâu. Cô cho con toàn quyền quản lý nó, nó làm trái thì báo cô.

    Cái gì?

    - Sao lại cho cô ta toàn quyền chứ?

    - Cho nó có quyền, để mày không dám làm chuyện gì bậy bạ với nó nữa.

    - Con có làm gì cô ta đâu chứ. Cái đó chỉ là tại nạn "thâu!"

    - Này cái tên biến thái kia. Rõ ràng là cố tình tóc váy tôi lên rồi mà kêu là tai nạn ư! - Nghe tôi nói thế, cô ta liền nói vào.

    - Đó nó nói thế đó, mày còn dám chối nữa không hả.

    Trời ơi! Con có làm gì đâu chứ. Bả cho cô ta toàn quyền quản lý, rồi nói thêm nó sẽ ở đây lâu lắm đấy. Rồi xong luôn! Thế là tiêu cái cuộc sống an nhàn của tôi! Bị cô ta chặn họng như thế thì tôi làm gì còn đường mà giải thích với ai nữa. Không dám cãi lại mẹ, nên tôi im lặng.

    - Đồ đạc của con đâu? - Mẹ tôi hỏi cô ta.

    - Dạ không có! Con chỉ có vài bộ đồ ở trong cái cặp này thôi ạ.

    - Con ở đây lâu mà sao đồ có nhiêu đó?

    - Dạ con tính sẽ mua thêm đồ dùng nhưng có điều... Con chưa quen đường ở đây.

    - Ừ để có gì cô nhờ người dẫn. Vậy thôi con theo chị Dung vào nhận chỗ ở của mình trước đi. Còn cô đi đây, lên xem thợ xây nhà cô đã.

    Sau khi ban hành lệnh xong, mẹ tôi ngồi lên chiếc xe Elizabeth đề ga rồi đi mất. Khi mẹ tôi đã đi khỏi, chị liền dắt cô ta ra ngoài sau nhà để nhận chỗ ở. Tôi thì cũng đi theo, nhưng là về phòng mình để thay đồ. Tôi vừa đi vừa nhăn nhó như mấy con khỉ vừa mới ăn nhầm ớt. Bà chị chỉ phòng ở thấy nó sát phòng của tôi, cô ta bỗng dưng lại nhìn tôi. Cô ta còn muốn cái gì nữa chứ!

    - Chắc lúc sáng có chuyện gì đó, chứ thằng em chị không phải kiểu người đó đâu. Em đừng lo. - Chị tôi nói.

    - Nhưng cậu ta...

    - Em có học võ không?

    - Dạ không?

    - Vậy khi nào đi mua đồ, thì sẵn em mua vài món vũ khí về mà phòng thân. Lúc đó khỏi lo lắng với thằng em chị.

    Rất cảm ơn chị! Đang xúc động vì lúc đầu chị nói đỡ cho mình, khi nghe bà chị nói đến đây thì hư luôn cảm xúc. Hôm nay vẫn được thoải mái mười hai tiếng còn lại, cô ta là người ở đâu tới hay sao mà không quen đường ở đây?

    Bảy giờ hai mươi chín phút mấy giây, sáng hôm sau.

    - Bờm dậy tao nhờ mày cái này! Dậy dậy! - Đang mớ ngủ thì tôi bị mẹ gọi dậy.

    - Gì mà mới sáng mẹ kêu con, không cho con ngủ?

    - Mày dậy dẫn nhỏ quản lý của mày đi Phan Thiết sắm đồ đi!

    - Hả? Sao lại là con?

    - Nhà chỉ có mày rãnh rỗi, không nhờ mày thì nhờ ai!

    Nghe mà muốn nằm xuống ngủ tiếp. Cô ta ở ngoài phòng nói vào với giọng điệu không bằng lòng.

    - Con cứ tưởng cô nhờ chị Dung, cô nhờ cậu ta thì con không dám đi.

    - Chị Dung nó và cô thường bận nhiều việc, nên không thể dẫn con đi được. Nhà chỉ có thằng con cô là rãnh nhất! Con đừng lo, hôm nay con có thể bắt đầu dùng quyền cô cho mà quản nó. Nó nhát lắm không dám làm gì con đâu!

    Thôi xong. Tỉnh ngủ luôn! Vậy là chào tạm biệt cuộc sống an nhàn rãnh rỗi nhá, tao sẽ nhớ mày lắm!

    - Mày còn ngồi đó làm gì nữa, dậy rửa mặt thay đồ mà dẫn nhỏ quản lý đi.

    - Rầu từ từ!

    Nói với tôi xong, mẹ tôi đi ra nói với cô ta.

    "Con chờ nó một lát. Lát zô đó hai đứa ăn sáng luôn! À mà này, bắt đầu từ giờ cô cho con quản lý nó. Thì tiền cô giao cho con coi giữ để chi tiêu đừng để nó lấy tiêu..." Tôi vào phòng vệ sinh, ngồi vào cái cầu tiêu đóng cửa lại nên đoạn sau không biết mẹ nói gì nữa. Giờ bị họ ép đi ra ngoài đường, nhưng thôi cũng chả sao cả ra ngoài cho mau hết bệnh. Sau khi đã vệ sinh cá nhân xong, tôi thay đồ rồi đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy cô ta, cô ta đứng đợi nãy giờ mà không chịu ngồi ghế.

    - Chào cô Quản lý, xin lỗi vì sự chậm trễ - Tôi nghiêm túc nói.

    - Tên biến thái chậm chạp!

    - Tôi có tên đàng hoàng chứ không phải là biến thái!

    - Biến thái!

    - Muốn gì đây cô quỷ lán?

    - Tránh xa tôi ra! Không được lại gần tôi!

    Gì vậy, đó chỉ là lái từ của từ quản lý thôi mà. Nhưng nó lại làm cho cô ta tưởng tôi nói cô ta lán ý là lép, khiến cho cô ta càng sợ tôi hơn nữa. Thôi kệ, ai biểu cô ta gọi tôi như thế! Hên là tôi chưa biết đi xe máy. Chứ nếu tôi mà biết đi, thì chắc chắn bị mẹ kêu tôi lấy xe chở cô ta đi. Hãy tưởng tượng thử cảnh tôi chở cô ta với chiếc váy ngắn ngủn... Tôi giật mình. Trời đất... lại mặc cái váy ngắn nữa. Cô ta có bao nhiêu bộ đồ như thế vậy trời?

    Chắc là nếu chở cô ta thì tôi phải xịt máu mũi!
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng một 2021
  10. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 8: Lý lịch của "Quỷ.." à không của "Quản lý"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Em lại mặc váy ngắn nữa à, nhớ cẩn thận đấy! - Chị tôi tự nhiên từ đâu xuất hiện, nói với cô ta. Ý chị tôi là cẩn thận người ngoài đường, hay đang kêu cô ta cẩn thận tôi thế không biết?

    - Đang suy nghĩ gì đó đen tối phải không! - Cô ta nhìn tôi che váy và ngực lại.

    - Hơi đâu mà nghĩ bậy bạ với cô! Giờ có đi hay không? - Tôi lạnh lùng trả lời.

    Thường ngày sáng là tôi hay online vô game CoC và các game khác để thu nhận vàng và các thứ khác, cũng như tích lũy ngày nhận quà. Hôm nay cũng không ngoại lệ, tôi lấy điện thoại bật wifi rồi vừa đi vừa vào game thăm thật nhanh. Xong cất điện thoại vào lại túi, đợi khi nào về thì chơi tiếp. Cô ta mang theo cái cặp vai chéo như đang đi học, đi theo sau tôi ra trước nhà đứng đợi xe buýt. Đừng có ngạc nhiên khi một thằng toàn ở trong nhà như tôi mà biết dẫn đường. Hồi còn long nhong ở ngoài nên biết đường thôi, vậy mới bị mẹ bắt đi. Xe tới. Cô ta bước lên trước, còn tôi thì vẫn lên sau. Lên xe thì mỗi người ngồi một chỗ ở bên dãy ghế dành cho một người. Cô ta ngồi phía trên, còn tôi ngồi phía sau cô ta.

    - Ồ là em à! Em tới đâu? - Chị bán vé lúc trước gặp hỏi cô ta.

    - Em không biết nữa, chị hỏi tên áo sơ mi sọc caro xanh lá kia đi!

    Nghe cô ta nói áo sơ mi sọc caro màu xanh lá, thì chị bán vé biết là ai. Chị liền quay xuống tôi.

    - Hai đứa đi chung à! Này nhóc tới đâu?

    Lần trước cũng gọi tôi là nhóc. Thôi lại đành giả vờ quay ra sau nhìn tiếp vậy.

    - Ổng lại nhìn đi đâu nữa? Lần trước cũng thế! Chị hỏi em đấy nhóc!

    - Dạ đến chợ Phan Thiết!

    - Hai đứa hết mười tám nghìn!

    - Dạ nhỏ kia trả tiền. – Tôi chỉ lên ghế trên.

    - Sao tôi phải trả! - Cô ta cất tiếng.

    - Đùa tôi à? Tiền cô giữ hết rồi còn gì!

    - Tôi không thích trả.

    - Đừng quên tôi là người dẫn đường đấy! Tôi bị đuổi là cô...

    Thấy hai đứa chậm chạp quá, nên chị nhân viên hối.

    - Giờ ai trả đây? Nhanh lên chị không có thời gian xem hai đứa cãi nhau đâu đấy!

    Gì mà dẫn đường, muốn câu giờ hành xác tôi đứng thế này à. Tống hai đứa này xuống khỏi ồn ào cho rồi. Có thể trong đầu chị bán vé nghĩ vậy. Cô ta mở cặp lấy tiền ra trả cho chị bán vé, xong cô ta ngồi im lặng không nói thêm lời nào. Chắc cô ta thấy mình có toàn quyền, nên định sử dụng thử đây mà! Lát dẫn rồi bỏ cho cô ta đi lạc đường chơi, kakaka. Đùa thôi.

    Không hiểu sao, tôi lại có thể nói chuyện bình thường với cô ta mà không có chút ngượng ngùng nào. Ngồi ngắm cảnh cũng được hai mươi phút, thì xe cũng đến nơi xuống trạm ở đường Trần Hưng Đạo. Vì tôi là người dẫn đường nên phải đi đầu. Lúc đầu có kêu tôi tránh xa cô ta, nhưng do tôi dẫn đường sợ lạc nên cô ta đi gần theo ở sau. Đi rẽ vào con đường Ngô Sĩ Liên, đi đến chợ cũng tầm bốn hay năm phút mới tới. Trên đường đi người dân ở đây nhìn hai đứa tôi, à không! Chỉ nhìn cô ta.

    - Đi theo tên biến thái nên bị mọi người nhìn, kì lạ! - Cô ta lầm bầm.

    - Do cô chứ nói ai!

    - Sao do tôi. Chỉ có tên biến thái ở phía trước, nên mọi người mới nhìn tôi như vậy!

    - Không muốn bị nhìn thì mặc cái quần dài giùm tôi cái! Mặc cái váy ngắn ngủn đó, ai mà không nhìn! - Tôi quay người lại nói lớn.

    Những người dân đó khi thấy tôi nói chuyện cái váy ngắn, bọn họ liền quay mặt chỗ khác mà không còn nhìn cô ta nữa. Tự nhiên có cơn gió vô duyên ở đâu thổi tới, nó làm cái váy ngắn của cô ta tóc lên mà hiện ra cái quần.. Và mắt tôi nó mở to. Cô ta lật đật che cái váy lại, vừa che xong là cô ta liền cầm ngay cái vai đeo của chiếc cặp, ném thật mạnh thẳng vào mặt tôi. Trong sự ngỡ ngàng của những người dân. Tôi bị cô ta ném vào mặt cho dập cái môi.

    Đeo lại cái cặp, cô ta để cái cặp quay về phía trước che lại váy của mình. Cô ta đỏ bừng mặt vội vàng bỏ đi trước vì quê. Tôi quê không khác gì cô ta, khi mình bị cả đống người nhìn cười. Chuyện xảy ra quá nhanh họ không thấy cô ta bị tóc váy, họ cười vì tưởng câu nói lớn đó của tôi nên bị con gái nó đánh. Thấy môi nhứt nhứt, tôi đưa tay lên rờ thử thì thấy máu dính lên ngón tay, tôi liếm môi cho máu không chảy ra rồi cũng nhanh đi tìm cô ta. Kẻo cô ta đi lạc. Gần tới chợ nên người hơi đông, tôi vừa chạy vừa nhìn xung quanh nhưng không thấy cô ta đâu. Khi tới gần cổng chợ thì tôi mới thấy bóng dáng cô ta, cô ta đang lúi cúi làm gì đó. Tôi đi tới.

    - Này!

    - Không được lại gần tôi! - Cô ta yêu cầu.

    - Rầu rầu! - Tôi liền đứng xa ra.

    - Bộ nồi inox này bao nhiêu vậy cô? – Cô ta hỏi.

    À thì ra cô ta đang lựa mua xoong chảo nồi. Do sạp hàng nồi xoong chảo này nằm ngay ngã rẽ nên lúc nãy tôi mới không thấy, nhưng khi đứng nhích ra xa tôi mới nhìn thấy mấy cái xoong nồi đang treo lủng lẳng phía trước. Bà chủ sạp thì đang ngồi bệch trên chiếc chiếu được trải ra một nửa, ngó ra đứa con gái đang đứng mua hàng của mình. Thấy cô ta đang hỏi giá đồ, nên tôi đành đứng đợi.

    - Bộ nồi đó ba trăm bốn. – Cô bán hàng nhìn vào bộ nồi mà nói.

    - Vậy cho con lấy bộ nồi này! Con lấy thêm cái chảo chống dính này nữa ạ?

    - Vậy à. Thêm cái chảo này một trăm ba. Tổng hết là bốn trăm bảy.

    - Không giảm giá hả cô?

    - Nếu con lấy thêm cái chảo cô giảm còn bốn trăm sáu.

    - Không giảm thêm được nữa hả cô.

    - Vậy thì bốn trăm rưỡi cho chẵn. Bán con để cô mở hàng.

    - Thôi. Bốn trăm hết đi cô!

    Trời đất! Người ta đã giảm cho vậy rồi, mới mở hàng mà cô ta lại trả giá kiểu đó. Nó có phải là rau củ cá thịt gì đâu mà trả xuống giá cái rụp thế kia, thế nào cô ta cũng bị dì đó chửi rồi đuổi đầu đi cho mà xem.

    - Con trả thế sao được! Cô bán bốn trăm rưỡi, bán hết bốn trăm cô lỗ vốn à.

    - Thôi, bán cho con bốn trăm đi cô.

    - Cô không bán được!

    - Đi mà cô! - Cô ta làm nũng.

    - Không đâu con ạ!

    - Đi cô.

    - Thôi được rồi. Thấy con xinh nên cô bán cho con. Coi như cô bán mở hàng lấy hên.

    Gì vậy chời! Cô ta ngồi năn nỉ vậy mà cũng chịu bán được nữa hả trời. Sao cô bán hàng đó dễ tính thế, gặp tôi là tôi chửi cho một trận xong đuổi đi ngay, rồi đốt phong lông chứ mà ở đó mà đẹp với xinh. Mà bán mấy món đó chắc cũng vẫn còn lời, chứ đâu có ai bán mà cho mình chịu bị lỗ bao giờ. Tôi chẳng biết nói gì với hai người họ nên đành đứng lắc đầu cười mép. Cô ta vừa cười vui vẻ đưa tiền vừa nhận đồ. Nhận lại tiền thừa xong, cô ta nhìn qua thấy tôi đang đứng cười thì liền cầm ngay cái chảo đưa lên.

    - Quên những gì đã thấy ngay. Không quên thì ăn cái chảo vỡ mặt đấy!

    - Ớ.

    - Ớ cái gì. Quên những gì đã thấy ngay!

    - Lãng xẹt. Chuyện cô dùng nhan sắc dụ người ta bán rẽ thì kệ cô chứ!

    - Không phải chuyện này!

    - Chứ quên cái gì?

    - Lúc vào đây váy tôi bị gió thổi làm... - Lúc nhắc lại thì mặt cô ta đỏ ửng lên.

    - Cái đó tại gió chứ đâu phải tôi.

    - Tôi không biết! Quên hay là không. Hay là muốn tôi cho ăn chảo hả! – Cô ta hung dữ.

    - Rầu rầu! Tôi không thấy cái gì hết!

    - Tôi không thấy cái gì hết! Vậy là có thấy phải không! – Cô ta nói lại lời tôi.

    - Ơ. Chớ cô muốn tôi phải làm sao chứ?

    - Một là tự quên, hai là để tôi dùng chảo đập vô đầu một cái là quên hết.

    - Cô có bị gì không? Làm gì có ai có thể tự xóa ký ức mình được cơ chứ. Đây là thực tế! Thực tế chứ không phải phim viễn tưởng mà kêu tôi tự quên kí ức mình.

    - Nếu muốn thực tế, thì để tôi lấy chảo đập cho vậy là quên hết chứ gì!

    - Tôi đâu có khùng mà để cho cô lấy chảo đập đầu mình chứ, cái chảo thế kia để cho cô đập cho chết à.

    - Vậy thì chết đi. Rồi quên hết cho tôi!

    Vậy ra quên hết mà cô ta nói ở đây, theo nghĩa của cô ta là tính đập cho mình chết thật hay sao. Thấy cô ta đặt bộ nồi xuống đất, như chuẩn bị xông tới đập mình thật. Tôi không còn lựa chọn nào khác đành dùng cái lựa chọn thứ nhất mà cô ta cho. "Ơ đây là đâu vậy? Ủa... tôi là ai?" Tôi vừa nói vừa lơ ngơ nhìn xung quanh, giả bộ như mình không nhớ gì cả.

    - Còn nhớ tới nó nữa là coi chừng cái này đấy! - Thấy tôi ngơ ngơ như vậy cô ta liền chấp nhận.

    Bà cô bán xoong chảo chắc ngồi theo dõi câu chuyện từ nãy giờ. Khi thấy tôi bị ép đến đường cùng là phải diễn như mình bị mất trí, bà cô đó cứ bụm miệng lại mà cố nín cười. Cứ kệ cô đó cười mình, tôi đâu còn lựa chọn nào khác đâu nên buộc phải làm thế. Cũng may cô ta chịu bỏ qua khi lại hâm dọa mà ép tôi nói không nhớ và thấy, đang hiền lành trả giá mua đồ tự nhiên lại trở nên hung dữ vậy.

    Cô ta sắm vũ khí phòng thân rồi. Lạy trời lậy đất, đừng có cơn gió vô duyên nào thổi nữa để con không bị ăn cái chảo chống dính kia, không thôi răng con nó không còn dính ở hàm! Tôi đứng vái. Chắc cô ta vẫn còn chưa tin tôi lắm nên khi đi ăn rồi mua đồ, chỗ nào cô ta cũng cầm theo cái chảo cảnh giác tôi hết, nhìn thấy mà kỳ. Nếu kêu cô ta cất nó thì tôi sẽ bị cho ăn chảo, vì tưởng tôi có ý đồ gì đó. Còn không kêu thì cũng nguy hiểm đến tính mạng, chả biết làm sao.

    Cuộc đi mua sắm cũng kết thúc! Hên là không có chuyện gì xảy ra nữa. Bắt xe buýt đi về nhà với một đống đồ do cô ta mua, chả biết cô ta mua cái gì vì lúc đó cô ta toàn bắt tôi đứng ở ngoài. Giờ bắt tôi xách mớ đồ này về nhà mà muốn rụn tay, dẫn đường gì chứ bả kêu đi để có người xách đồ cho cô ta thì đúng hơn. Đến nhà. Chị Dung đang đứng ở trước nhà, khi thấy hai đứa về thì chị nhìn mặt tôi. Bà chị cười một cái rồi hỏi tôi ngay, cứ như đang phỏng vấn một người nổi tiếng vừa mới đặt chân xuống sân bay: Sao bao lâu nay và bây giờ dẫn "Gái" đi, thì cảm giác của mày thế nào Bờm? Sung sướng không?

    - Như tội phạm sắp được xử bắn. Sướng gì! – Tôi trả lời lại bài phỏng vấn ấy. Chị Dung ngạc nhiên mà quay qua nhìn cô ta.

    - Em nghe theo chị mua vũ khí phòng thân, em mua cái chảo chống dính làm vũ khí nè! - Cô ta đưa cái chảo lên.

    Chị Dung liền cười ha hả như hiểu chuyện.

    - Không ngờ em lại nghe theo chị mà mua vũ khí thật. – Chị ôm bụng vừa cười vừa nói.

    Cô ta tròn mắt nhìn chị Dung đang cười mình mới biết bà chị tôi nói giỡn chơi ai ngờ nhỏ tin thật. "Nhưng thôi, em cũng đã mua vũ khí phòng thân rồi thì cũng tốt cho em chứ sao ha ha" Bà chị lại phì cười. Khi thấy bộ mặt thất vọng của cô ta, lại làm cho bà chị không thể nhịn được cười. Bị bà chị trêu chọc mình, cô ta giận định bỏ đi. Thấy mình cũng hơi quá đáng nên chị ngưng cười lại rồi xin lỗi. Cô ta không nói gì, mang vài bịch đồ mà đi trước. Bà chị khi làm cho cô ta giận, bả cũng không biết làm gì hơn đành phụ giúp tôi mang cả đống đồ đạt ra sau nhà. Tôi than thở.

    - Đàn ông con trai gì mà xách có mớ đồ mà đã than thở rồi! – Bà chị nhìn tôi lắc đầu.

    - Không phải chuyện xách đồ.

    - À... Mày vãi vì không làm được gì nhỏ đó, khi nó có vũ khí chứ gì. - Chị Dung phán.

    - Không! Ở đâu bả rước nhỏ đó về quản lý Bờm thế? Nãn! Sao Dung không chịu phản đối?

    - Tao biết nhỏ này mà, phản đối chi! Nhỏ đó là con của bạn thân bả. Ba mẹ nó đi công tác nước ngoài rồi. Năm mấy hay mấy năm mới về, nên gửi bả chăm sóc. Nó cũng giỏi, nên bả cho nó làm quản lý khách sạn.

    Con của bạn thân mẹ! May là không có ý định bỏ cô ta lạc ở trong Phan Thiết rồi đi về, nếu tôi mà làm thế thì hết đường sống với bả.

    - Sao Bờm không biết nhỏ này.

    - Mày toàn ở trong nhà mà đòi biết cái gì!

    - Ai nói ở trong nhà miết. Lâu lâu cũng có đi ra ngoài mà.

    - Tao không biết mày có ra đường hay không ra, nhưng ai kêu mày bệnh làm hao tiền bả chi. Giờ thì bả rước nó về. Tao với bả đồng ý cho nhỏ này quản lý mày... Cũng đáng đời mày! Haha.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  11. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 9: Ở đâu ra thêm "Phó quản lý"

    Bấm để xem
    Đóng lại

    [​IMG]

    Chả được an ủi, thật là buồn quá đi! Cuối cùng cũng chẳng biết cô ta dân ở đâu, chỉ biết là nhà cô ta cũng giàu không kém gì mình. Và cô ta cũng là đứa con gái lớn duy nhất của bố mẹ cô ta.. Chả hiểu sao ba mẹ cô ta không đưa cô ta đi qua bên đó ở luôn đi. Là con một của họ, là lá ngọc cành gì gì đó mà gửi ở đây làm gì không biết. Chị Dung thấy vết máu đỏ trên miệng tôi, khi tôi đang đi lảm nhảm thì bà chị liền hỏi.

    - Môi mày bị sao thế?

    Tôi giật mình đứng lại khi bị bà chị hỏi cái môi. Không thể kể lại chuyện kia cho bà chị nghe được, bả mà biết thì thế là cũng cười la um xùm cho mà xem. Cô ta mà biết tôi đi kể chuyện xấu hổ đó cho bà chị, thể nào cô ta cũng thủ tiêu tôi.

    - Bờm đi quên mang thuốc, nên lên cơn cắn môi. – Tôi tự chế ra lý do.

    - Chứ không phải là bị nhỏ đó "Cắn" à?

    - Không!

    - Nhìn chỗ miệng mày là biết bị nhỏ đó cắn rồi, bày đặt quên mang thuốc!

    - Tào lao.

    - Tào lao gì mạy, đúng là bị nó cắn rồi chứ gì!

    Mệt với cái bà chị này quá! Mà nhắc cắn mới nhớ, sáng giờ không thấy con chó nhỏ của cô ta đâu, nhớ mang máng nó tên là Ri. Thấy lúc nào nó cũng kè kè bên cô ta, sao bữa nay không thấy nó đâu chẳng lẽ bị cẩu tặc hốt mất? Tôi với bà chị đi ra sau thì thấy cô ta đang ngồi nựng con Ri đó, vừa thấy tôi đi ra nó liền gừ và sủa. Cái tiếng sủa chan chát của nó làm tôi cực kì khó chịu.

    - Cô cho nó im lặng không được à! Nhức tai quá! – Tôi nói.

    - Ri ngoan! Biết cảnh giác với tên biến thái!

    - Này! Bơ tôi à. Nó còn sủa nữa là tôi lấy dây cột cái mỏ lại đấy! – Tôi dọa.

    - Đồ ác độc!

    - Không muốn thế thì cho nó im lặng giùm tôi!

    - Nó sẽ làm Phó Quản lý với tôi, xem ông còn dám ức hiếp nó không!

    - Cái gì? Phó quản lý? Ai cho nó làm!

    - Mẹ ông cho tôi toàn quyền, nên tôi có thể cho người hay con vật gì làm phó với mình. Ông không có quyền gì phản đối nó!

    - Được đấy! Chị cũng đồng ý cho con Ri dễ thương này làm phó quản lý. Nó cũng xứng với chức vụ này! - Chị tôi nói vào. Bà chị nữa trời ơi, loạn hết cả rồi! Cứ như là: Chúng tôi tuyên án. Bị cáo Bờm, họ Võ tên Phong - tên đầy đủ là Võ Trường Phong mức án tử hình, vì tội ăn hiếp một con cờ hó! Bị cáo có điều gì muốn nói không?

    Chắc mình đập đầu quá. Cô ta nhìn rồi lè lưỡi ra mà chọc tức tôi. Thấy mà ức chế. Họ và kể cả con chó đều là diễn viên chính, còn mình chỉ là trong vai quần chúng. Tôi lầm bầm nói một mình, tự dưng cô ta cầm cái chảo lên muốn đập.

    - Còn nhớ cái cảnh đó phải không!

    - Hở?

    - Còn giả bộ nữa à. Vẫn còn nhớ tới chuyện gió thổi đó phải không!

    - Ơ. Quên rầu! Tôi đã nói quên rầu mà!

    - Quên thế sao còn nhắc! Vì chuyện tôi cho con cún của tôi làm phó quản lý nên tức, rồi quên những gì đã nói phải không!

    - Tôi nhắc lúc nào? Cô làm gì thì kệ cô, tôi tức làm gì!

    - Không nhận những gì đã nói hả. Vậy ăn cái chảo này đi!

    Khi cô ta vung cái chảo lên, con chó của cô ta cũng sủa hùa theo.

    - Khoang đã! Nãy lầm bầm tôi nói là tôi trong vai quần chúng! – Tôi nói nhanh.

    - Thiệt không đấy?

    - Thiệt!

    Nghe tôi nói thế, cô ta từ từ hạ cái chảo xuống. Tôi mà không nhận ra kịp để giải thích nhanh cho cô ta, thì xong cái đời tôi rồi. Thật may khi mình vừa thoát được cú Chảo Lên - Răng Rụng của cô ta. Chắc lúc nãy cô ta nghe thấy từ quần chúng, nên nhầm tôi nhắc cái quần kia. Hình như cô ta rất dễ tin người không đa nghi, khi nghe tôi giải thích thế thì cô ta tin liền, cô ta không cần xác nhận lại cũng y như lần kia. Không hiểu sao lại giao cho cô ta công việc này, khách lừa chắc cô ta cũng tin? Mọi người biết cô ta dễ tin người không nhỉ? Chị Dung không thể chứng kiến mà đi đâu mất tiêu. Chỉ có mỗi mình tôi biết!

    Chị Dung kể là cô ta cũng không có bạn bè, hay có ai thân thiết cũng giống tôi. Chỉ hơi khác là đứa bạn thân của tôi là cái smartphone, còn cô ta là con chó đó nên cô ta rất cưng nó, lúc nãy tôi đòi cột mỏ nó lại mà cô ta đã chửi mình rồi. Chán thật! Phải điều tra kẻ thù của mình mới được! Tôi lén lấy điện thoại ra, mở ứng dụng chụp hình lên. Lén chụp một cái để lấy tấm hình con Ri này, nhờ anh "Gồ" tìm kiếm hình ảnh xem nó thuộc giống chó gì? Nó nhỏ có chút xíu rất đẹp, lông thì xù lên và có màu trắng sáng. Đem đi quảng cáo cho mấy cái loại xà bông bột giặt, giới thiệu đánh bay vết bẩn là chuẩn luôn đấy. Nhìn nó mà cứ như cục bông gòn di động, trắng bóc.

    Tôi đi vào trong phòng của mình, ngồi trên giường mà rà trên mạng. Thấy kết quả cho ra là nó thuộc giống chó Pomeranian, tiếng Việt gọi là Pom hoặc Phốc sóc. Có cả đống loại về giống chó này. Tôi tìm thì thấy con này thuộc loại Phốc sóc Mini, loại này là loại thuần chủng, nhìn mặt thấy nó giống gấu ghê. Ái chà, giá mấy con này cũng cao quá! Bắt đem bán là ngon. Đùa thôi! Điều tra nhiêu đây đủ rồi. Bây giờ phó quản lý là một con cún! Không biết chuyện gì xảy ra nữa đây chời?

    Sáng bảy giờ mười lăm phút chẵn. Sẽ không bị lẻ giây nào nếu không đọc mấy cái câu chữ dài dòng này, giờ nó lẻ rồi đấy. Tôi vẫn còn đang nằm trên giường mà phê ngủ. "Ấu ấu ấu.. Ấu ấu ấu ấu.." Tiếng sủa của con Ri. Bị tiếng sủa chói tai của con Ri này làm tôi mất giấc, tôi dùng gối mà bịt tai lại để cố ngủ tiếp nhưng nó vẫn cứ sủa.

    - Ồn ào quá! – Tôi vừa bịt tai vừa la lớn. Nó sũa dữ hơn khi nghe tôi nộ. Tôi tức mình bật dậy liền nhào tới cánh cửa. Muốn mở cửa để mắng và muốn sút cho nó một phát cho hả giận, nhưng vừa mới mở cửa ra thấy cô ta ẫm con Ri trên tay, thế là cái ý định đó của tôi không thể thực hiện được. Cửa phòng tôi do được tôi mở ra quá nhanh, quá bất ngờ nên làm cô ta giật mình. Mặt tôi cao có, nhìn cô ta mà nói.

    - Muốn chọc tức tôi à!

    - Ai đâu chọc tức tên biến thái?

    Cô ta còn dám giả bộ nữa đấy. Đúng là muốn tôi điên đây còn dám chối nữa à!

    - Thế để con Ri sủa um sùm có ý gì mà không chọc tức hả! - Tôi lên giọng.

    - Chuông báo thức đó! Muốn gì nữa.

    - Tôi không có nhờ, để yên cho tôi ngủ!

    - Là cô kêu tôi. Buổi sáng phải kêu tên biến thái dậy đi chợ với tôi!

    - Sao tôi phải đi chợ với cô chứ! Phiền phức quá!

    - Nó không giúp đi chợ với con thì sáng ngày nào cũng cho nó nhịn đói đi! Cô nói với tôi thế! Đừng quên tôi giữ tiền chi tiêu đấy!

    Chết tôi lại quên mất! Cô ta đã giữ hết tiền của mình, mà sáng nào cũng phải bị cô ta bắt đi như thế này sao hả trời.

    - Rầu! Chờ tí - Tôi nói. Nói xong rồi tôi đóng cửa lại, vào phòng làm vệ sinh cá nhân. Vệ sinh cá nhân xong tôi ra khỏi phòng mà đi với cô ta, buộc phải lê cái mông mình đi, chứ không chịu đi thì tôi lấy đâu ra tiền mà ăn. Tôi vừa cầm điện thoại cũng bật wifi vào game vừa đi ra trước, gặp chị Dung ở trước nhà. Thấy hai đứa đi ra chị hỏi.

    - Sáng sớm hai đứa đi đâu đấy Bờm?

    - Đi xử bắn!

    - Đi chợ à?

    - Dung biết mà còn hỏi.

    - Giờ vợ mày có làm gì không? Cho tao mượn nó một lát?

    Bỗng dưng nghe bà chị nói vậy, cô ta hốt hoảng vơ tay tùm lum.

    - Em không phải.. vợ hắn, chị đừng nói lung tung.

    - Có! Bờm đang sài! - Tôi nói.

    - Biến thái! Ai là vợ ông chứ mà dám nói thế! - Cô ta nổi giận.

    Chị Dung nói tiếp.

    - Cho tao mượn vợ mày để gọi điện cho người ta một lát. Điện thoại tao, để quên ở trong nhà rồi!

    - Này! Gọi nhanh lên! - Tôi đưa cái smartphone cho chị. Do tôi lúc nào cũng kè kè cái điện thoại bên mình, nên bị bà chị gọi nó là "Vợ". Cô ta thấy mới biết chị Dung nói vợ ý là cái điện thoại. Nhìn mặt cô ta lúc đó rất mắc cười, cố không cười nhưng miệng nó cứ nhết lên.

    - Cười cái gì, tên kia!

    - Cười gì đâu?

    - Không được cười!

    - Rầu rầu!

    Chị Dung bấm nhầm số điện thoại do mãi cười cô ta, chị ráng nhịn cười để bấm số lại. Cũng lại bị chị Dung cười mình, nên cô ta quê quá mà bỏ đi trước. Cứ kệ cô ta đi, tôi vẫn đứng chờ bà chị gọi điện. Sau khi bà chị gọi xong, tôi lấy lại điện thoại rồi mới đi theo.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng một 2021
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...