Ngôn Tình Nữ Phụ Đam Mỹ Thành Nữ Chính Ngôn Tình - Mèo Tam Thể

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi mèo tam thể, 3 Tháng mười hai 2020.

  1. mèo tam thể

    Bài viết:
    21
    Mèo Tam Thể

    C10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Hoài Phong một lần nữa cầu hôn cô, cô rất muốn từ chối nhưng cả nhà cô lại đều đồng ý thế là cô đành phải chấp thuận. Đám cưới sẽ tổ chức vào một tháng nữa nên cô bị đưa qua nhà riêng của Bạch Hoài Phong để thích nghi trước cuộc sống bên đó. Ngày nào cô cũng làm đủ trò đủ kiểu để trốn, phá phách để cho Bạch Hoài Phong ghét mình rồi thả mình đi nhưng không, kế hoạch của cô đều bị Bạch Hoài Phong biết được.

    Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đây mà đã gần tới ngày cưới, cô cũng đành chấp nhận số phận bị an bài. Có rất nhiều việc phải làm nên trong phủ của Bạch Hoài Phong rất náo nhiệt, những dải lụa đỏ làm cho mọi thứ sặc sỡ. Đương nhiên hai nhân vật làm màu của chúng ta cũng sẽ đi dự đám cưới của cô. Để cho Vương Hoắc thấy rời bỏ cô là một sai lầm, tối đó cô cùng Bạch Hoài Phong ngồi nói chuyện.

    "Êy, ngươi có thể giúp ta chuyện này được không?" cô ngỏ lời với Bạch Hoài Phong.

    "Được chỉ cần là nàng ta đều đáp ứng" Bạch Hoài Phong không ngờ tới hôm nay cô không nói vụ đám cưới nữa.

    "Ngươi biết Vương Hoắc chứ"

    "Biết, là vị chồng cũ của nàng"

    "Tốt, vì ta muốn hắn phải hối hận khi không yêu ta mà yêu con nhỏ Kì Mai đáng ghét đó"

    "Ồ, hối hận theo kiểu gì?" Bạch Hoài Phong có vẻ rất nhượng bộ cô.

    "Ngày đám cưới á, ngươi phải thân mật với ta ngay trước mặt hắn, ta sẽ xinh đẹp hơn vào ngày đó. Ngươi phải làm lễ hoành tráng lên để cho hắn biết ta cưới một người chồng giàu có." đảm bảo Vương Hoắc sẽ hối hận cho xem he he he, biểu cảm bây giờ của cô có hơi ngố nhưng Bạch Hoài Phong lại cảm thấy cực kì thú vị.

    "Được, ta đáp ứng nàng, nhưng mà ta giúp nàng nhiều vậy rồi ta được gì?"

    "Thì ngươi được cô vợ vừa xinh vừa hiền là ta nè, còn đòi hỏi à." cô trợn mắt lên nói.

    Bạch Hoài Phong không phản ứng lại kịp, ngạc nhiên không nói nên lời '..'.

    "Nè, ta là đang chấp nhận ngươi là chồng của ta đó. Còn ngơ ngác ra đấy" cô cuối cùng sau những chuỗi ngày dài thì đã đồng ý ở cùng Bạch Hoài Phong. Bạch Hoài Phong vô cùng kích động vì cô đã chào đón anh, liền kéo cô vào lòng ôm hôn. Hành động bất ngờ khiến cô chưa kịp định hình lại. Sau khi ôm hôn đủ rồi thì liền lên giường đắp chăn đi ngủ. Cuộc sống thú vị thiệt.

    Đến ngày đám cưới, cô lại lo lắng hồi hộp. Mặc vào cho mình bộ đồ cưới đỏ lộng lẫy, trang điểm nhẹ lên khuôn mặt, mắt kẻ mày môi đỏ. Cô nhìn vào gương còn không tin nổi đây là mình, cực kì xinh đẹp. Bộ đồ thì khỏi nói, đường may tinh xảo hoa văn cầu kì nhưng không làm rối mắt, có cả ba tầng váy, phải nói là cô cực kì thích bộ này luôn.

    Đã đến giờ cô lên sàn rồi bước lên trước những ánh nhìn ghen tị của mọi người (quá trình làm lễ tui cũng không nhớ mấy nên sẽ không ghi ra để tránh bị sai). Cô được đưa vào phòng để chờ chú rể khi mời rượu mọi người xong sẽ đến nhưng bản tính cô làm gì có chuyện ngồi chờ đâu, thế là cô lén đi ra. Đi một hồi rốt cuộc cũng bị lạc ở vườn hoa, nội tâm gào thét ' sao mà đi gì cũng bị lạc là sao ta? Giờ còn không biết đường ra nè '. Hình như ở phía trước có người, lên hỏi đường xem sao thế là cô tiến lên đang chuẩn bị mở mồm thì nhìn rõ người, là Vương Hoắc.'Sao Vương Hoắc lại ngồi ở đây?'cô đang tính quay người bước đi thì bị Vương Hoắc phát hiện kéo cô lại.

    "Đinh Nhã Nhã, sao nàng lại ở đây" nhìn thấy người bị mình kéo là cô thì Vương Hoắc cũng rất bất ngờ.

    "Sao tôi lại không được ở đây, đây là nhà của tôi, hôm nay là ngày cưới của tôi với Bạch Hoài Phong" cô liền giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay đang khống chế mình.

    "Ha, cưới ư. Phải.. phải rồi, nàng và ta đã ly hôn rồi. Bạch Hoài Phong cũng được, rất tốt ha ha ha" nói xong còn tự phá lên cười trông rất đáng sợ. Cô lại một lần nữa giãy tay ra.

    "Buông tôi ra"

    "Không buông, ta không muốn nhìn thấy nàng cưới ai khác ngoài ta. Ta muốn nàng quay về bên ta" Vương Hoắc khuôn mặt đáng sợ cười nói với cô.

    * * *

    Quà noel cho tối 25, chúc m. N đọc truyện vui vẻ
     
  2. mèo tam thể

    Bài viết:
    21
    Mèo Tam Thể

    C11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    'Ngươi có buông không thì bảo, đau quá đi.'cô khó chịu dãy dụa càng mạnh hơn.

    "Không buông là không buông. Nàng phải cưới ta, không phải là Bạch gia gì đó" Vương Hoắc dùng sức mạnh hơn như muốn bóp nát cổ tay cô.

    "Kì Mai của ngươi đâu" cô thực tình không muốn dây vào người này.

    "Kì Mai ư, ha~.. Kì Mai ả đàn bà đó đã phụ ta, nhân lúc ta không ở nhà liền mang đàn ông về nhà. Thật đáng hận" Vương Hoắc sắc mặt đen thui lại khi nhắc đến Kì Mai.

    "Buông Nhã Nhã ra mau" đúng lúc này Bạch Hoài Phong liền đi đến. Sau khi anh mời rượu xong quay về phòng thì không thấy người liền đi kiếm một hồi mới phát hiện ở vườn hoa có tiếng người. Liền chạy đến đấy thì thấy cảnh cô bị Vương Hoắc khống chế cổ tay.

    Bạch Hoài Phong tức giận chạy lại đấm một phát vào mặt của Vương Hoắc, Vương Hoắc không kịp đề phòng liền ngã ngửa. Cô cũng được giải thoát Bạch Hoài Phong đem cô ôm vào lòng ngay. Sau cú đấm đó thì Vương Hoắc có phần tỉnh táo hơn nhưng vẫn bị nằm bẹp dí xuống đất, Bạch Hoài Phong tính đem người đập đến bay hồn mà bị cô ngăn lại.

    "Đừng đánh hắn, hắn là em của hoàng thượng. Dính vào càng rắc rối hơn, tốt hơn hết đừng động vào. Ngươi nhìn xem ta đâu có sao". Bạch Hoài Phong không cam lòng đá thêm hai phát vào người Vương Hoắc cho hả giận rồi mới kéo cô về cùng mình.

    Về đến phòng Bạch Hoài Phong liền kiểm tra cô từ đầu tới cuối xác định chỉ có cổ tay là bị sưng đỏ lên thôi.

    Cô nhìn vẻ mặt của Bạch Hoài Phong thì càng sợ hơn nữa, cái bộ mặt đáng sợ lạnh lùng đó cô chưa thấy bao giờ.

    "Ngươi.. đang giận ta sao?" cô khẽ hỏi nhưng Bạch Hoài Phong vẫn đang chăm chú bôi thuốc cho cô không trả lời.

    "Nè, ta sai rồi đừng làm bộ mặt đáng sợ đó được không, ta sợ lắm. Ta biết lỗi rồi" cô lại khẽ khàng nói.

    "Sợ ta, nàng biết lỗi rồi?" Bạch Hoài Phong đột ngột ngẩng mặt lên làm cho cô giật mình.

    "Biết sai rồi thì đừng có chạy lung tung vậy chứ. Ta mà không đi kiếm nàng thì Vương Hoắc sẽ làm gì nàng đây" Bạch Hoài Phong lớn tiếng. Đây là lần đầu cô thấy Bạch Hoài Phong quát lớn và giận giữ đến vậy. Cô nhớ lại những khoảng khắc trước đó ở cùng Bạch Hoài Phong, cuộc đời cô dường như vui hơn cũng có việc để làm và quan trọng là Bạch Hoài Phong làm cho cô mọi thứ, lúc nào cũng ưu tiên cô, lúc nào cũng nghe lời cô. Hình như cô phát hiện ra rồi, phát hiện ra Bạch Hoài Phong yêu mình, phát hiện ra tình cảm vụng về mà Bạch Hoài Phong lặng lẽ cho cô, có hơi chút đáng yêu rồi.

    "Ngươi có yêu ta không?" Bạch Hoài Phong vẫn còn giận nãy giờ.

    "Tất nhiên là ta giận ngươi rồi.." giận đến ngốc rồi.

    "Hử.. nàng vừa hỏi ta cái gì vậy, nói lại coi"

    "Ta nói là ngươi có yêu ta không nói đi để ta biết đường mà trả lời." cô kiên nhẫn nói lại.

    "Đương nhiên là ta yêu ngươi rồi, không yêu nàng thì sao ta phải làm cho ngươi nhiều việc đến vậy hả. Không yêu nàng thì sao cưới nàng hả?" Bạch Hoài Phong giống như muốn hét lên cho mọi người biết là rất rất yêu cô vậy.

    "Vậy thì ta sẽ đáp ứng tình cảm của ngươi. Ta chỉ mới rung động thôi nhưng ta sẽ chấp nhận tình cảm này" cô nói ra câu này làm Bạch Hoài Phong ngạc nhiên đến nỗi đơ mặt ra luôn. Bạch Hoài Phong không nghĩ rằng cô sẽ thích mình. Đây quả nhiên là một tin vui đối với Bạch Hoài Phong, không biết nói gì liền ôm cô vào lòng rồi hôn lên mặt cô như chim gõ kiến vậy. Hôn từ mắt đến cằm mũi đến miệng, trên mặt cô toàn là dấu hôn của Bạch Hoài Phong. Vậy là một ngày đã trôi qua trong sự vui vẻ và tràn đầy những trái tim màu hồng bay lơ lửng giữa không trung, thật tuyệt mà.

    Bây giờ đang là kì thi rùi, sẽ không có nhiều thời gian nữa đâu nên chúc các bạn học sinh thi thật tốt nha. Nhớ ủng hộ truyện cho mình nữa nha.
     
  3. mèo tam thể

    Bài viết:
    21
    Mèo Tam Thể

    C12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là tròn một năm cô xuyên về đây và hôm nay cũng là Tết. Một ngày vui vẻ đối với cô.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    'Hoài Phong, ta muốn ra phố chơi cho ta đi đi' cô đang mè nheo với Bạch Hoài Phong để được đi chơi.

    "Không được" Bạch Hoài Phong đang đọc sách liền cảm thấy cô thật phiền.

    "Nhưng mà mọi người trong nhà đều đi chơi cả rồi, chỉ còn ta với ngươi ở nhà thôi. Như vậy thì chán lắm, ta muốn ra ngoài chơi, cho ta đi chơi đi mà" cô lại tiếp tục nài nỉ. Bạch Hoài Phong bị cô làm phiền không đọc sách được nên đành phải đưa cô ra phố chơi.


    Ra tới phố Bạch Hoài Phong chỉ lơ là một chút là không thấy cô đâu, sau vài lần bắt được cô thì Bạch Hoài Phong liền lấy dây cột tay anh với tay cô lại vào với nhau. Nhưng không vì vậy mà cô mất hứng, ngược lại cô còn lôi Bạch Hoài Phong đi đủ chỗ, sau khi chơi tới chiều thì cô cảm thấy mệt và kéo anh vào quán trà ngồi nghỉ ngơi. Bỗng cô liền nhìn thấy cặp Lý Vương ngồi uống trà ăn bánh thế là cô cũng lại chỗ đó ngồi xuống. Vương Đàm thấy cô thì rất ngạc nhiên.

    'Sao ngươi lại ở đây'

    "Ta đi chơi không được sao" cô đuổi Lý Hoàng qua ngồi với Vương Đàm còn cô với Bạch Hoài Phong thì ngồi đối diện.

    "Nhưng sao ngươi lại vào đây" Vương Đàm tỏ vẻ khó chịu. Cô cũng nhìn ra được biểu hiện của Vương Đàm.

    "Thì ở đây bán đồ ngon nên ta đến chỗ này ăn" cô liền gọi đồ ăn lên.

    "Còn nhiều quán ngon mà, sao không tới. Hay ngươi biết ta ở đây nên ngươi mới tới."

    "Ơ hay, ngươi thích gây sự với ta hả"

    Hai người này cãi nhau hai ông kia ngồi không dám hú hí gì, bây giờ mở mồm ra là bị chửi cho xem. Đúng lúc thức ăn được mang lên nên không khí chuẩn bị cãi nhau cũng ngưng tạm, Bạch Hoài Phong và Lý Hoàng thở thầm trong lòng.

    "Nè, há miệng ra nè, bánh này ngon lắm luôn á nha" cô bất ngờ đút đồ ăn cho Bạch Hoài Phong, Bạch Hoài Phong ngơ ngác há miệng để cô đút đồ ăn, não của anh vẫn chưa xác định được chuyện được chuyện gì đang diễn ra. Vương Đàm bỗng nhiên phải ăn cơm chó liền kiểu cam chịu nhưng vẫn tức. Lý Hoàng nãy giờ nhìn Vương Đàm đương nhiên là biết Vương Đàm khó chịu vì cặp đối diện kia liền ghé sát Vương Đàm hôn cái chụt lên môi Vương Đàm, cả đám ngơ ngác.

    Cô vậy mà lại thua tụi Lý Vương kia, còn Vương Đàm vừa ngạc nhiên vừa ngại. Mấy người khách nhìn qua bàn chỗ cô với đôi mắt sát khí kiểu đi uống trà chiều thôi mà cũng có cơm chó để ăn, khuôn mặt ghét bỏ. Cuộc ăn bánh uống trà diễn ra trong sự ngập tràn cơm chó.

    "Êy, Lý Hoàng Vương Đàm tối qua bên phủ ta chơi không" sau khi ăn xong cô liền rủ Lý Vương qua nhà mình chơi.

    "Đi, nhà ta cũng đâu có ai với lại nhà ngươi cha mẹ đi chơi chưa về à" Vương Đàm liền đáp ứng.

    "Chưa về, nghe nói là đi về quê chơi rồi khoảng tháng hay hai tháng gì nữa mới về lận nên phủ của tụi ta giờ trống trơn hà" cô buồn tủi.

    "Chứ người hầu đâu hết rồi?" Vương Đàm hỏi.

    "Tết phải cho người về quê ăn tết chứ" cô lại tính cãi nhau với Vương Đàm.

    "Nói nhẹ nhàng không được hả, nữ nhân con gái gì đâu mà hét lớn, thấy ớn" Vương Đàm liền né cô đi.

    "Nè, lại muốn gây chuyện đúng không, một đấm liền nha. Ngươi đừng tưởng nhìn ta như vậy nhưng mà ta biết đánh nhau đó, cẩn thận xíu đi" cô cảnh cáo Vương Đàm.

    "Gớm, có giỏi thì đấm đi, nè" Vương Đàm làm bộ giơ mặt ra không ngờ cô cũng giơ nắm đấm lên tính đấm thiệt.

    "Thôi được rồi, trễ rồi đừng gây chuyện nữa về nào." Lú Hoàng và Bạch Hoài Phong lên tiếng can ngăn, không thì hai người này đánh nhau mất. Bạch Hoài Phong ôm cô sang một bên, Lý Hoàng cũng ôm Vương Đàm sang một bên để Bạch Hoài Phong và Lý Hoàng đi giữa hai người.

    Về đến phủ nhà Bạch Hoài Phong thì cô liền kéo Vương Đàm vào phòng mình, Vương Đàm cũng không càu nhàu gì liền đi theo. Bạch Hoài Phong và Lý Hoàng chỉ biết đứng nhìn hai người vợ của mình dắt tay nhau vào phòng, hai người hai mặt nhìn nhau không biết nói luôn.

    "Để ta đưa ngươi tới phòng" Bạch Hoài Phong dẫn Lý Hoàng tới phòng.

    "Được, nhờ ngươi vậy."


    3 ngày không đăng, sorry mọi ng nhìu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ :))
     
  4. mèo tam thể

    Bài viết:
    21
    Mèo Tam Thể

    C13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    'Vương Đàm, ngươi xem bộ này có đẹp không?'Đinh Nhã Nhã lôi một bộ váy màu đỏ nhìn hơi thiếu vải cho Vương Đàm xem.

    "Ngươi sao lại thích mấy thứ này" Vương Đàm nhìn Đinh Nhã Nhã với ánh mắt xa lánh ngàn dặm.

    "Còn nhiều lắm" nói xong còn lôi từ trong tủ ra thêm mấy bộ nữa, đủ loại màu làm Vương Đàm cảm thấy sợ hãi.

    "Lại đây, ngươi xem thử đi, bộ nào đẹp" Đinh Nhã Nhã cười tươi như hoa kéo Vương Đàm lại gần.

    "Ta không thấy bộ nào đẹp cả" Vương Đàm cố gắng cách xa nhưng không thể thoát khỏi bàn tay bạch tuộc của Đinh Nhã Nhã.

    Sau một hồi 'đùa giỡn' thì Đinh Nhã Nhã lấy cho Vương Đàm bộ đồ đỏ kiểu áo bó trên ngực hở một đoạn eo, váy xẻ hai bên linh kiện đi cùng là vòng chuông mang chân. Vòng làm bằng vàng nhưng nhỏ kết hợp với những chiếc chuông lúc đi phát ra tiếng leng keng, Vương Đàm bị ép đành phải mặc bộ đó lên người. Lúc Đinh Nhã Nhã nhìn thấy Vương Đàm mặc bộ đồ đó với khuôn mặt xấu hổ đến đỏ thì như muốn ngất ngay tại chỗ.

    "Trời ạ, ngươi mang bộ này đúng là.. mất máu cực. Cái này mà để Lý Hoàng thấy được thì sao nhỉ" Đinh Nhã Nhã bắt đầu tự suy diễn trong đầu rồi lại nở nụ cười biến sắc.

    "Ngươi là nữ nhân sao mà lại nham hiểm như đàn ông vậy" Vương Đàm không thể hiểu được Đinh Nhã Nhã, cảm thấy Đinh Nhã Nhã đặc biệt lưu manh.

    "Để ta trang điểm thêm cho ngươi" Đinh Nhã Nhã kéo Vương Đàm đi trang điểm nhưng Vương Đàm không muốn, liền kéo tay lại hai người cứ thế kéo nhau bỗng cửa phòng mở ra làm Vương Đàm giật mình mất thăng bằng ngã vào Đinh Nhã Nhã. Cảnh tượng Vương Đàm đè lên người Đinh Nhã Nhã đã được Lý Hoàng và Bạch Hoài Phong đứng ngoài cửa nhìn thấy.

    Lý Hoàng thì nở nụ cười mỉm nhưng đã tiến đến xách 'vợ' mình lên rồi đi về phòng. Bạch Hoài Phong thì đi vào phòng mang cô lên giường làm cô muốn trốn cũng không được đi cũng không xong.

    Lý Hoàng sau khi xách Vương Đàm về thì liền để Vương Đàm lên giường rồi lại ngắm nhìn Vương Đàm trong bộ dạng xấu hổ.

    Vương Đàm cực kì ngại khi mà Lý Hoàng cứ nhìn mình hoài ' ngươi đừng nhìn ta nữa được khồn, ta biết sai rồi ta đi thay đồ đây'.

    "Không, bộ này rất hợp với ngươi" Lý Hoàng liền đè Vương Đàm lại giường, ghé sát tai của Vương Đàm mà nói.

    "Tiểu Đàm ta muốn.."

    "Hả, ngươi.. ngươi muốn gì" Vương Đàm giống như sợ mình nghe nhầm.

    "Ta muốn ngươi" Lý Hoàng nói xong liền hôn tới tấp lên mặt của Vương Đàm, tay cũng không yên phận mà đi sờ đủ kiểu lên vòng eo thon nhỏ trắng nõn. Lần mò từng chút một, bộ đồ mà Vương Đàm mất công mặc cả buổi đã bị cởi sạch.

    "Hưmm.."

    "Ngươi đã khơi mào ngọn lửa này thì chính ngươi là người dập tắt nó" bàn tay đầy vết chai của người tập võ cứ nhởn nhơ lướt trên cơ thể trắng nõn của Vương Đàm làm Vương Đàm cũng nhạy cảm hơn. Sau một hồi vờn lửa cho nhau thì cảnh xuân đã bị rơi vãi tứ tung, âm thanh kiều diễm của Vương Đàm vang vọng cả căn phòng 'ah ha.. ưm.. đừng a.. ah'. Cảnh xuân cứ vậy mà diễn, lặp đi lặp lại.

    Bên Bạch Hoài Phong và Đinh Nhã Nhã thì lại ngược lại, yên bình đến mức đáng sợ.

    "Hoài Phong à ngươi giận ta thì ngươi nói một lời đi đừng im lặng như vậy, ta sợ"

    "Nàng sợ. Sao nàng lại sợ ta" Bạch Hoài Phong nằm trên giường đơn giản chỉ ngủ.

    "Ngươi im lặng thấy đáng sợ lắm" cô lại lo lắng không biết mình vượt qua được đêm nay không. Bạch Hoài Phong bỗng phì cười.

    "Có gì đáng cười đâu" cô cảm thấy mình bị chơi một vố.

    "Không có gì, mau ngủ đi. Đừng để mai thức dậy rồi bị mệt" Bạch Hoài Phong liền kéo cô vào lòng ôm ngủ.

    "Ngươi.. không làm gì ta ư" cô nghi hoặc hỏi. Lỡ đâu nhận lúc cô ngủ làm gì cô thì sao, ai biết được chứ.

    "Không, ta chỉ muốn nằm ngủ với nàng thôi. Nhắm mắt, mau ngủ" Bạch Hoài Phong liền không cho cô cơ hội nói nữa. Thế là cô cũng không nghi ngờ gì nữa, cũng nhắm mắt ngủ.

    Một đêm dịu dàng đối với cặp Phong Nhã nhưng lại là đêm kịch liệt đối với cp Lý Vương.

    Mèo Tam Thể chưa biết viết H, mong mọi người thông cảm :)
     
  5. mèo tam thể

    Bài viết:
    21
    *Thông báo*

    Xin lỗi mọi người vì hiện tại bộ truyện này mình không làm nữa và sẽ dừng ngang tại chap 13 ạ, thực sự mình rất xin lỗi ạ mong mọi người thông cảm ạ ><.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...