Chương 20. "Phó ca ca, đã lâu không gặp nha." Bấm để xem Edit + Beta: Diệp Hô hấp của Quý Thanh Ảnh cứng lại. Cô có thể cảm nhận được, hô hấp của Phó Ngôn Trí phất qua từ bên tai cô, không nặng không nhẹ. Tê tê dại dại, khiến vành tai vốn đã đỏ lên của cô, lại càng thêm "Đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương." Lông mi của cô khẽ run, ngẩng đầu nhìn anh. Bởi vì do Phó Ngôn Trí khom lưng, khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn. Cô vừa nâng mắt, liền va phải đôi con ngươi xinh đẹp đen như mực kia. Ánh mắt cô sáng rực nhìn anh, ổn định tinh thần. Tốt xấu gì mình cũng là một người đang theo đuổi người ta, không thể quá mất mặt được. "Không có gì không tiện." Quý Thanh Ảnh nhìn anh: "Chỉ là Diệp Trăn Trăn nói tới chuyện xưa của cái cây này, anh muốn biết không?" Phó Ngôn Trí: "......" Anh rũ mắt, ánh mắt dừng trên gương mặt ửng đỏ của cô một lát, lại hững hờ dịch khỏi. "Chuyện xưa gì?" Quý Thanh Ảnh không phải kiểu cô gái nhỏ trêu một cái liền thẹn thùng kia. Mặc dù, quả thật cũng có chút không chống đỡ được người trước mắt này. Nhưng cứ coi như cô không có ý tứ gì, cũng có thể bình tĩnh tiếp chiêu. "Trăn Trăn nói cây này có một truyền thuyết." Nói đến đây, cô cố ý dừng lại một chút hỏi: "Anh có tin truyền thuyết không?" "......" Phó Ngôn Trí thẳng tắp đứng đấy, một tay đút túi nhìn về nơi khác. "Không tin." Quý Thanh Ảnh "A" một tiếng: "Vậy à?" Cô cong cong khóe môi cười: "Vậy thì không có gì đáng nói." Ý tại ngôn ngoại. Giống như là đang trách Phó Ngôn Trí. Anh cũng không tin, vậy thì tôi không nói, lãng phí miệng lưỡi. Phó Ngôn Trí: "......" Anh liếc mắt nhìn người đang cúi đầu bên cạnh, có chút muốn cười. Rõ ràng là do mình không muốn nói, lại có thể trốn tránh 'trách nhiệm' không còn một mảnh. Anh "Ừm" một tiếng, ngẩng đầu nhìn ra xa xa: "Vậy thì lần sau rồi hãy nói." Quý Thanh Ảnh: "......" Cô "À" một tiếng: "Được, chờ tôi hỏi được hoàn chỉnh chuyện xưa sẽ nói cho anh." Chuyện này cứ như vậy bị cô nhẹ nhàng bâng quơ cho qua. Không bao lâu, liền đến show thời gian Quý Thanh Ảnh cảm thấy hứng thú. Lên sân khấu biểu diễn đều là sinh viên của trường, điệu bộ đi trên sân khấu không có tốt như người mẫu chuyên nghiệp, nhưng cũng ra hình ra dáng. Quý Thanh Ảnh còn thấy được bộ sườn xám mà Diệp Trăn Trăn làm, thời điểm người mẫu mặc vào đi ở trước mặt mọi người, hiện trường còn có tiếng hét chói tai. Bên tai cô cũng truyền đến tiếng nghị luận của người xa lạ. "Bộ sườn xám này thật đẹp á, nhìn qua thật đặc biệt." "Người mẫu mặc cũng dễ nhìn quá!" "Đã lâu chưa thấy sườn xám xinh đẹp như vậy. Lần trước tôi nhìn thấy sườn xám,vẫn là lúc còn nhỏ thấy mẹ tôi mặc." ...... Xem toàn bộ một show không lớn không nhỏ, sườn xám của Diệp Trăn Trăn có thể khiến cho người ta nhớ kỹ nhất. Thời điểm đến phần cuối cùng, Quý Thanh Ảnh còn nghe thấy sinh viên bên cạnh đang đánh giá. Bộ trang phục nào khiến cho người ta có ấn tượng sâu nhất! Hai người nhất trí đều cảm thấy là sườn xám Quý Thanh Ảnh có chút xúc động. Thật ra tại rất nhiều năm trước, sườn xám là sản phẩm văn hoá, cũng là có thể đại biểu cho vẻ đẹp của người phụ nữ phương Đông nhất, một trong những phục sức ý nhị nhất. Thậm chí còn có một lần, khiến cho không ít mỹ nhân phương Tây đều yêu thích. Chỉ là về sau, thời gian dần qua, sườn xám cũng kém được chú ý đi. Show diễn qua đi, là một ban nhạc biểu diễn. Hai người nghe mấy bài hát, tin nhắn của Diệp Trăn Trăn gửi tới. Phó Ngôn Trí đọc xong, ghé mắt nhìn về phía Quý Thanh Ảnh: "Người ở đây quá nhiều, ra ngoài đợi em ấy đi" Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Được." Hai người lặng yên không một tiếng động rời đi. Đến cổng trường học đợi vài phút, Diệp Trăn Trăn mới vội vàng chạy tới. "Anh, Quý học tỷ!" Âm thanh tràn đầy sức sống của cô nàng xuất hiện lần nữa. Quý Thanh Ảnh giương tay lên, đuôi lông mày tràn đầy ý cười: "Chỗ này." Diệp Trăn Trăn trực tiếp chạy tới, nhiệt tình lại chủ động ôm Quý Thanh Ảnh: "Quý học tỷ, đã lâu không gặp nha." Quý Thanh Ảnh bật cười. Lui về sau hai bước ổn định thân thể, tiếp được nhiệt tình của cô nàng. Phó Ngôn Trí nhíu mày, xách cổ áo của Diệp Trăn Trăn một phen, âm thanh lạnh lùng nói: "Nôn nôn nóng nóng, an tĩnh chút đi." Diệp Trăn Trăn: "......" Cô nàng lè lưỡi, tâm không cam tình không nguyện nói: "Em cũng không có xúc động với anh!" Phó Ngôn Trí lạnh lùng nhìn cô nàng. Trong nháy mắt, Diệp Trăn Trăn sợ. Ánh mắt cô nàng hoảng loạn, ôm cánh tay Quý Thanh Ảnh né tránh: "Quý học tỷ, chị có đói bụng không?" Quý Thanh Ảnh lắc đầu: "Cũng không đói lắm, em muốn ăn cái gì?" Diệp Trăn Trăn nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn Phó Ngôn Trí: "Ăn cá nướng đi, lâu rồi em chưa ăn." Quý Thanh Ảnh không có ý kiến. Phó Ngôn Trí lại càng không có. Bên cạnh trường học có vài phố ăn vặt. Gần đây có nhiều học sinh, cửa hàng cũng nhiều. Khắp nơi đều có thể thấy cửa tiệm cơm, và đồ ngọt trà sữa vân vân. Cửa hàng cá nướng này lại nhiều người, phải chờ lâu một chút. Quý Thanh Ảnh và Diệp Trăn Trăn đi tới quán bên cạnh mua trà sữa, về phần Phó Ngôn Trí, anh nhíu mày xuống, nhưng cũng không ngăn cản. Thời điểm xếp hàng mua trà sữa, Diệp Trăn Trăn nhỏ giọng thì thầm: "Quý học tỷ, chị thấy ánh mắt vừa rồi của anh em không?" Quý Thanh Ảnh lắc đầu: "Ánh mắt gì?" Diệp Trăn Trăn bắt chước một chút, ai oán nói: "Cứ cảm thấy mua trà sữa giống như tội ác tày trời." Cô nàng phun tào: "Bệnh nghề nghiệp của anh ấy phát tác đấy, vẫn luôn cảm thấy trà sữa không lành mạnh, không cho em uống." Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh không nhịn được mà bật cười. Cô nhẹ gật đầu, rất đồng ý nói: "Quả thật trà sữa không lành mạnh." Diệp Trăn Trăn: "......" Quý Thanh Ảnh nhìn vẻ mặt nghẹn lại của cô nàng, cười bổ sung: "Nhưng thỉnh thoảng uống một chút không có việc gì, chị cũng thích." "Đúng không đúng không?" Diệp Trăn Trăn giống như tìm được tri âm, ríu rít nói một đống là trà sữa uống ngon thế nào. Quý Thanh Ảnh nghe thấy hết sức vui mừng. Tính cách của Diệp Trăn Trăn có chút giống Dung Tuyết, thậm chí so với Dung Tuyết còn hoạt bát hơn. Tính cách hoạt bát, nhiệt tình lại thiện lương. Loại tính cách cô gái nhỏ này, nhìn đã biết chính là được người trong nhà sủng ái mà lớn lên. Quý Thanh Ảnh rất thích. Đồng thời, cũng có chút ghen tị không nói nên lời. Cô nghe âm thanh vui vẻ của Diệp Trăn Trăn, im lặng cong cong môi. Người xếp hàng trong tiệm trà sữa cũng không ít. Quý Thanh Ảnh và Diệp Trăn Trăn chậm rãi dịch chuyển về phía trước, thời điểm đặt đơn xong chờ ở một bên, bên cạnh truyền đến giọng nam lạ lẫm. "Quý Thanh Ảnh?" Quý Thanh Ảnh khẽ giật mình, hướng về phía âm thanh nhìn sang. Một người đàn ông xa lạ đứng cách đó không xa, mặc áo jacket màu đen, thân hình cao lớn. Sau khi đối diện với ánh mắt của cô, trong mắt anh ta có niềm vui bất ngờ. "Thật sự là cậu à?" Quý Thanh Ảnh ngu ngơ đứng ở tại chỗ: "Ngài khoẻ." Người kia đi lên phía trước hai bước, cười một cái nói: "Không nhớ tôi à?" "......" Quý Thanh Ảnh có chút bất lực. Cô ngượng ngùng cười cười, vừa định nói chuyện, người đàn ông trước mặt nói tiếp: "Tôi là Chúc Minh Kiệt, quên rồi à?" Cái tên này có chút quen tai. Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ, mang theo kinh ngạc nói: "Lớp......trưởng?" "Đúng vậy." Chúc Minh Kiệt nhẹ nhàng thở ra, nhìn cô: "Đúng là người hay quên nha." "Không phải." Quý Thanh Ảnh có chút ngượng ngùng: "Thật có lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm." Chúc Minh Kiệt cười cười, không so đo với cô chút chuyện nhỏ ấy. "Làm sao cậu lại ở chỗ này?" Anh ta hỏi: "Không phải nói sau khi tốt nghiệp cậu liền về Giang Thành sao?" Quý Thanh Ảnh gật đầu, lời ít mà ý nhiều nói: "Ừm, có chút việc." Chúc Minh Kiệt nhìn dáng vẻ không quá nguyện ý nói của cô, cũng không hỏi thêm nữa. Anh ta nhiệt tình nói: "Ngược lại là không nghĩ tới sẽ gặp cậu ở chỗ này, sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng gặp lại." Quý Thanh Ảnh gật đầu. Chúc Minh Kiệt nhìn cô chằm chằm, đột nhiên nhớ tới cái gì. "Đây là bạn của cậu à?" Anh ta chỉ vào Diệp Trăn Trăn. Quý Thanh Ảnh tiếp tục gật đầu: "Ừm." Chúc Minh Kiệt cười một cái, nói: "Nếu không ăn một bữa cơm với nhau đi?" Anh ta nói: "Mấy người Hạ Viễn cũng ở đây." "......" Quý Thanh Ảnh dừng lại, thản nhiên nói: "Không cần." Cô ngẩng đầu nhìn Chúc Minh Kiệt: "Để sau đi." Nghe vậy, Chúc Minh Kiệt cũng không miễn cưỡng. "Được, vậy để lần sau." Sau khi người kia rời đi, Quý Thanh Ảnh và Diệp Trăn Trăn cũng lấy được trà sữa. Diệp Trăn Trăn len lén liếc nhìn vẻ mặt của Quý Thanh Ảnh, cắn ống hút trà sữa nói: "Quý học tỷ, kia là bạn học của chị à?" Quý Thanh Ảnh "Ừm" một tiếng: "Bạn học cùng lớp." Cô cười nhạt một tiếng: "Đi thôi, hẳn là đến chúng ta rồi." "Được ạ." Diệp Trăn Trăn không hỏi nhiều nữa. Quả thật Quý Thanh Ảnh không nghĩ tới, cô đến trường học sẽ gặp phải bạn học trước kia. Sau khi tốt nghiệp, trên cơ bản cô và bạn học trong lớp đều cắt đứt liên lạc. Ngoại trừ Trần Tân Ngữ, cùng Wechat của mấy bạn học thêm vào trong vài lần gặp tình cờ, với những người khác thì trên cơ bản cô như đã mai danh ẩn tích. Ngay cả groupchat hôm qua Trần Tân Ngữ nói tới, cô cũng không vào. Thời Quý Thanh Ảnh học đại học, xảy ra chút chuyện khiến cho cô không vui vẻ. Dẫn đến cô đối với các bạn học thời đại học cũng có chút mâu thuẫn. Giống như là Phó Ngôn Trí nói vậy - Chuyện không vui thì đừng nghĩ đến. Người khiến Quý Thanh Ảnh mâu thuẫn, từ khi bắt đầu cô đã giảm tiếp xúc với người ta. Nhưng lần này trở về, dường như xuất hiện một con đường. Trong cõi u minh, túm ra chuyện cô tận lực quên đi, khiến cho cô không thể không đối mặt. Trở lại cửa hàng cá nướng, Quý Thanh Ảnh thất thần. Diệp Trăn Trăn chủ động điều hòa bầu không khí trên bàn ăn, Phó Ngôn Trí còn là một tảng băng, Quý Thanh Ảnh cũng sẽ phụ họa vài câu, nhưng cũng thoáng có chút cảm giác hữu khí vô lực. Cả người mất đi niềm vui ban đầu. - Ăn cơm xong, đưa Diệp Trăn Trăn về cổng trường học, hai người mới lên xe rời đi. Bởi vì do tiệc tối của trường học, làn xe hỗn loạn, chật như nêm cối. Sau khi lên xe, Quý Thanh Ảnh nhìn về phía người đàn ông yên tĩnh ở một bên: "Anh có mệt không?" "Còn tốt." Phó Ngôn Trí lời ít mà ý nhiều nói: "Mệt à?" Quý Thanh Ảnh lắc đầu, nhìn đoạn đường hỗn loạn phía trước: "Có phải ngày mai anh còn phải đi làm không?" "Ừm." Quý Thanh Ảnh "À" một tiếng, không nói tiếp vế sau. Cũng may sau khi ra khỏi phạm vi trường học, con đường thông thuận rất nhiều. Hai người không nói tiếp nữa, Quý Thanh Ảnh mở cửa sổ xe ra, ngẩng đầu ngắm nhìn màu sắc của ánh đèn neon nơi xa. Gió từ ngoài cửa sổ tiến vào, còn có thể cảm nhận được một chút lành lạnh. Nhưng lúc này, dường như là cô không hề phát hiện. "Không lạnh?" Bên tai truyền đến âm thanh êm tai. Lúc này Quý Thanh Ảnh mới hoàn hồn: "Hả?" Phó Ngôn Trí nâng mắt nhìn cô. Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, hậu tri hậu giác nói: "Lạnh." Cô đóng cửa sổ xe lại. Phó Ngôn Trí không lên tiếng nữa. Lúc này, Quý Thanh Ảnh lại tựa như là không tìm thấy lối phát tiết, đè ép âm thanh nói: "Phó Ngôn Trí." Phó Ngôn Trí đáp nhẹ một tiếng: "Muốn nói cái gì?" Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn anh. Trong con ngươi xinh đẹp kia có mờ mịt hiếm thấy. "Không biết nên nói thế nào." Phó Ngôn Trí: "......" Anh nhàn nhạt đáp một tiếng, đảo quanh tay lái: "Vậy nghĩ kỹ lại nói." Quý Thanh Ảnh nghẹn lại. Cô không nhịn được liếc mắt nhìn anh, nhỏ giọng thì thầm: "Bác sĩ Phó làm sao anh lại nhẫn tâm như vậy chứ?" Phó Ngôn Trí không tiếp lời. Trong xe yên tĩnh trở lại lần nữa, nhưng chẳng biết tại sao, những cảm xúc phiền não kia của Quý Thanh Ảnh giống như đã không còn. Cô nhìn chằm chằm Phó Ngôn Trí, có chút hiếu kỳ: "Phó Ngôn Trí." Quý Thanh Ảnh cười cười, đơn giản hỏi: "Anh có từng gặp chuyện gì không có cách nào giải quyết chưa?" "Có." Quý Thanh Ảnh khẽ giật mình. Cô sửng sốt ột chút: "Cũng có sao?" Phó Ngôn Trí gật đầu. "Là chuyện gì vậy?" Phó Ngôn Trí trầm mặc. Ngay ở thời điểm Quý Thanh Ảnh cho là anh không trả lời mình, âm thanh của anh vang lên: "Bệnh nhân qua đời." Cô sửng sốt. Phó Ngôn Trí nói: "Đây là chuyện tôi không khống chế được." Cho dù là bác sĩ, anh cũng không có cách nào hoàn toàn khống chế được bệnh tình của bệnh nhân phát triển. Khoa của Phó Ngôn Trí, có thể nói là một khoa nguy hiểm nhất của bệnh viện. Thậm chí có đôi khi, bệnh nhân vừa mới tới hai ba ngày, đã có thể rời đi. Đó là chuyện khiến cho bọn họ bất lực nhất Cũng là dùng tất cả sức lực, cũng không thể thay đổi được. Đối với Phó Ngôn Trí. Chỉ có chuyện này, là anh không có cách nào giải quyết được, cũng không khống chế được. Cái khác, trước nay anh chưa hề quan tâm. Thời điểm anh nói lời này, cùng Quý Thanh Ảnh liếc nhau một cái. Đúng lúc xe dừng lại, tiến vào bãi đỗ xe của tiểu khu. Phó Ngôn Trí đậu xe xong, mới kéo người còn đang ở trong suy nghĩ bên cạnh về. Anh cởi dây an toàn, mượn ánh đèn lờ mờ trong xe nhìn cô: "Còn vấn đề gì nữa à?" Quý Thanh Ảnh lắc đầu. Cô ngẩng đầu nhìn Phó Ngôn Trí, phút chốc cười một tiếng. "Bác sĩ Phó." Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô. Quý Thanh Ảnh cong môi cười, khẽ nói: "Quả nhiên tôi không nhìn nhầm người." "......" Cô lúc này thỉnh thoảng sẽ lộ ra một chút tật xấu, giống như không có cách nào sửa lại. Phó Ngôn Trí liếc cô một cái: "Tâm tình tốt rồi à?" Quý Thanh Ảnh vừa định gật đầu, nhưng sau đó lại nghĩ đến cái gì, cho nên lại lắc đầu: "Chưa có." Ánh mắt của cô cong cong, nhìn về phía Phó Ngôn Trí nói: "Có lẽ còn cần bác sĩ Phó làm công tác tư tưởng cho tôi thêm mới được." Chính cô còn tự diss mình: "Tâm hồn tôi yếu đuối, hở chút là lại để tâm vào chuyện vụn vặt." Phó Ngôn Trí: "......" Anh không phản ứng cô, thanh tuyến trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Xuống xe." "......" Không bao lâu sau, hai người liền đến cửa nhà. Quý Thanh Ảnh ra khỏi thang máy, nhìn về phía người đứng phía sau: "Phó Ngôn Trí, cảm ơn." Ý cô chính là việc làm tài xế Phó Ngôn Trí gật đầu. Ở thời điểm cô điền mật mã sắp vào phòng, anh đột nhiên lên tiếng: "Làm công tác tư tưởng -" Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn anh. Anh rũ mắt, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Cô không cần làm công tác tư tưởng gì hết. Hôm qua đã nói với cô, chuyện không vui thì không cần nghĩ tới." Anh dừng lại một lát, không nhanh không chậm nói: "Về phần cái khác......" Dường như là Phó Ngôn Trí đang tìm lời thích hợp Trong hành lang yên tĩnh, ánh đèn trên đỉnh đầu cũng tối dần đi. Trong bóng đêm, Quý Thanh Ảnh nghe thấy câu phía sau của anh. "Nếu cô nguyện ý, có thể nói ra." Đèn hành lang lại sáng lên. Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu, cùng ánh mắt của anh giao nhau "Vậy anh sẽ sẵn lòng lắng nghe sao?" Phó Ngôn Trí gật đầu: "Sẽ." Âm thanh của anh vẫn nhàn nhạt như cũ, không có quá nhiều cảm xúc. Nhưng rơi vào trong lỗ tai Quý Thanh Ảnh, lại hoàn hoàn toàn khác biệt. Mấy câu vô cùng đơn giản của anh, đã khiến phòng tuyến tâm lý của cô bắt đầu sụp đổ. Anh đưa mắt nhìn cô: "Bây giờ muốn nói à?" Quý Thanh Ảnh lắc đầu. Cô còn chưa nghĩ ra phải nói làm sao. Phó Ngôn Trí hiểu rõ, thấp giọng nói: "Vào nhà nghỉ ngơi đi." Cô gật đầu: "Được, ngủ ngon." Phó Ngôn Trí gật đầu: "Ngủ ngon." Đêm nay, gánh nặng trong lòng Quý Thanh Ảnh dường như lại nhẹ hơn một chút. Ngày tiếp theo tỉnh dậy, chút cảm xúc này Quý Thanh Ảnh đã hoàn toàn điều chỉnh tốt. Bận rộn công việc xong, cô lại đi nhà hàng Tam Thực đóng gói đồ ăn, đi tới bệnh viện. Liên tục vài ngày, Quý Thanh Ảnh đều xuất hiện ở bệnh viện. Thật sự là Triệu Dĩ Đồng cảm thấy tò mò, ở thời điểm ngày thứ ba lại nhìn thấy cô, hai người nói chuyện phiếm. "Em họ này, em không cần đi học à?" Triệu Dĩ Đồng rất là ngoài ý muốn: "Sao chị nghe bác sĩ Từ nói em vẫn còn đi học mà?" Quý Thanh Ảnh sững sờ, lúc này mới nhớ ra tới mình đâm lao đành phải theo lao thân phận em họ này. Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy cần phải làm sáng tỏ một chút. "Không phải." Triệu Dĩ Đồng: "Hả?" Cô ấy nghi ngờ nhìn Quý Thanh Ảnh, có chút không thể tin: "Không đi học nữa?" Quý Thanh Ảnh lắc đầu: "Không phải, tôi không phải em họ của Phó Ngôn Trí." Cô ngượng ngùng nói: "Thật có lỗi, trước đây vẫn luôn không giải thích với mọi người." Triệu Dĩ Đồng chớp mắt, lại chớp mắt. Cô ấy trầm mặc, nhìn chằm chằm Quý Thanh Ảnh, ánh mắt kia làm cô có chút bất an. Ngay ở thời điểm Quý Thanh Ảnh cho là cô ấy sắp tức giận, đột nhiên cô ấy vỗ ngực nói: "May quá may quá." Quý Thanh Ảnh không rõ ràng cho lắm: "Sao lại... may quá?" Triệu Dĩ Đồng đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, đè ép âm thanh nói: "Chủ yếu là ngày nào cô cũng đến đưa cơm cho bác sĩ Phó, tất cả mọi người cảm thấy rất kỳ lạ. Đứa em họ nhà ai mà lại đưa cơm cho anh họ mỗi ngày chứ, xã hội hiện tại cũng không giống như cổ đại ngày trước họ hàng gần cũng có thể kết hôn." Quý Thanh Ảnh: "......" Cô hơi lúng túng. Triệu Dĩ Đồng liếc mắt, nhìn cô chằm chằm: "Mà với cái tính cách kia của bác sĩ Phó, cũng không giống người có thể ăn cơm cùng với em họ mỗi ngày." Quý Thanh Ảnh bật cười. "Thật có lỗi." Triệu Dĩ Đồng rất rộng lượng xua xua tay: "Không cần không cần, tôi biết, tình thú mà." "........" Quý Thanh Ảnh yên lặng không nói gì. Triệu Dĩ Đồng đè ép âm thanh, nhìn cô hỏi: "Cho nên là cô đang hẹn hò với bác sĩ Phó nhà chúng tôi sao?" "Không có." Quý Thanh Ảnh mím môi cười một tiếng: "Tôi đang theo đuổi bác sĩ Phó của nhà các cô." Triệu Dĩ Đồng: "......" Cô ấy nhìn chằm chằm Quý Thanh Ảnh hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Vậy...... Chúc em may mắn nhé." Quý Thanh Ảnh mỉm cười gật đầu. "Cảm ơn." Triệu Dĩ Đồng cười cười, chỉ chỉ nói: "Tôi đi ăn cơm." "Được." Xế chiều hôm đó. Tin tức này truyền đi khắp mọi nơi, là một y tá nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người nói. Lần này, tất cả mọi người biết có một đại mỹ nhân xinh đẹp thích mặc sườn xám đang theo đuổi bác sĩ chiêu bài của bọn họ – Phó Ngôn Trí. Thời điểm xế chiều Phó Ngôn Trí đi nhà ăn, còn nghe thấy tiếng nghị luận của các y tá. "Cô nghe nói chưa, lại có người đến bệnh viện theo đuổi bác sĩ Phó." "Đương nhiên rồi! Hơn nữa tôi còn nghe nói lần này cô gái theo đuổi bác sĩ Phó dáng dấp rất xinh đẹp, dáng người cũng siêu tốt! Mặc sườn xám đây này!" "Đúng đúng đúng, không biết lúc này cô ấy sẽ bị từ chối nữa?" "Cô từng gặp rồi à?" "Không có nha, tôi đều nghe người khác nói thôi." Tay anh dừng lại, nâng mắt nhìn hai người kia. Đúng lúc Lâm Hạo Nhiên từ một bên khác đi tới, cũng nghe thấy lời này. Anh ta cười nhạo một tiếng, bưng khay cơm đến đối diện Phó Ngôn Trí ngồi xuống. "Không phải chứ......" Anh ta nhìn về phía người trước mặt: "Quý mỹ nhân đang theo đuổi cậu?" Phó Ngôn Trí không có tiếp lời. Lâm Hạo Nhiên "Chậc" một tiếng, có chút khó chịu nói: "Cậu biết không..." Phó Ngôn Trí cho anh ta một ánh mắt. Lâm Hạo Nhiên dở khóc dở cười nói: "Việc này truyền ra ở khắp khoa chúng ta rồi." "......" Phó Ngôn Trí là nhân vật nổi tiếng ở bệnh viện, không thể nghi ngờ. Quý Thanh Ảnh cũng không nghĩ tới, việc này sẽ cứ bị truyền đi như vậy. Có trời mới biết, cô chỉ không muốn tiếp tục gạt mọi người mà thôi, hoàn toàn không có ý từ muốn tuyên cáo toàn thế giới đâu. Mà bây giờ, ngay cả khoa của Lâm Hạo Nhiên, khoa chỉnh hình ở bên cạnh cũng đều truyền ra, đủ để chứng minh năng lực bát quái của nhóm bác sĩ y tá mạnh bao nhiêu. Dù sao công việc thường ngày quá áp lực, lúc có thời gian rảnh, nghe bát quái một chút có thể khiến công việc vui hơn. Phó Ngôn Trí trầm mặc một lát, anh đưa mắt nhìn: "Hôm nay làm sao còn chưa trở về?" Lâm Hạo Nhiên gật đầu: "Trực ban." Phó Ngôn Trí gật đầu. Lâm Hạo Nhiên nhìn anh: "Làm sao tối nay Quý mỹ nhân không tới đưa cơm?" Phó Ngôn Trí cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo. Đổi lại là người bên ngoài, có thể sẽ dừng lại, nhưng Lâm Hạo Nhiên không phải người khác. "Cũng lâu rồi tôi chưa gặp Quý mỹ nhân, lúc nào nghỉ ngơi, đi chơi cùng nhau đi?" Phó Ngôn Trí không để ý đến anh, cúi đầu ăn cơm. Lâm Hạo Nhiên bất mãn nói: "Nói chuyện với cậu đấy." "Không có thời gian." "Nghỉ cơ mà?" Anh ta nói: "Quý mỹ nhân không phải người địa phương đi, Đào Lĩnh hoa nở, chúng ta cũng lâu rồi chưa đi, tìm thời gian đi dạo chút đi?" Đào Lĩnh Là một ngọn núi nhỏ. Bình thường du khách ngoại địa sẽ không đến đây, nhưng người địa phương lại bảo tồn mãi. Hằng năm thời điểm xuân hạ, hoa dại trong núi nở rộ, thảm thực vật xanh um tươi tốt khiến cho người ta chú ý. Không khí trong lành, trước khi lúc Phó Ngôn Trí được nghỉ, thỉnh thoảng cũng sẽ qua bên đó leo núi. Anh tạm ngừng, nhàn nhạt nói: "Để nói sau." Lâm Hạo Nhiên còn muốn nói chút gì, Phó Ngôn Trí nói: "Ngậm miệng, nói nữa thì đi chỗ khác." Lâm Hạo Nhiên: "......" . Sau khi đưa cơm từ bệnh viện về, Quý Thanh Ảnh nhận điện thoại của một khách hàng. Người này là khách quen chỗ cô, là diễn viên kịch, cô ấy cần phải đi nước ngoài tham gia một vở kịch, tạm thời tìm Quý Thanh Ảnh làm gấp một bộ sườn xám. Đổi lại là người khác, Quý Thanh Ảnh sẽ không nhận. Nhưng là khách quen, cô sẽ cho mặt mũi. Mấy ngày sau, cô không còn phân tâm đi chú ý những chuyện khác nữa, đến cả Phó Ngôn Trí, cũng không nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của cô. Tất nhiên, cô cũng không biết những chuyện xảy ra ở bệnh viện kia. Quý Thanh Ảnh lại xuất hiện ở bệnh viện. Là hai ngày sau. Sau khi đẩy nhanh tốc độ kết thúc công việc ngủ một giấc, Quý Thanh Ảnh nhận được bưu kiện của Tam Thanh. Cô lọt qua vòng tranh tài thứ nhất, bây giờ mời cô tham gia vòng tranh tài thứ hai. Vòng tranh tài thứ hai khác hẳn vòng tranh tài thứ nhất. Vòng thứ nhất chỉ cần giao bản thảo thiết kế là xong, vòng thứ hai không chỉ phải giao bản thảo thiết kế, còn phải đem trang phục bên trên bản thảo may ra, để người mẫu mặc vào tham gia bình chọn. Về sau, lại có trận chung kết. Bởi vì cân nhắc đến một loạt vấn đề có thể xảy ra, Tam Thanh sẽ tập trung tuyển thủ thông qua vòng đấu loại lại, sắp xếp vào ở trong khách sạn. Ở trong thời gian quy định phải làm ra quần áo. Quý Thanh Ảnh nhìn bưu kiện, Tam Thanh cho bọn họ thời gian ba ngày chuẩn bị. Ngày thứ tư phải theo thời gian quy định xuất hiện ở địa điểm tập trung là được. Quý Thanh Ảnh gửi lại một cái bưu kiện. Lúc này mới thu thập xong rồi đi ra ngoài. Cô cũng không có chỗ nào có thể đi, ung dung chậm rãi lắc lư ở bên ngoài một hồi, bất tri bất giác lại lắc đến bệnh viện. Quý Thanh Ảnh không gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí trước, dù sao hôm nay không phải là cô đến đưa cơm. Sau khi tiến vào tòa nhà bệnh viện nơi Phó Ngôn Trí làm việc, Quý Thanh Ảnh phát hiện rõ ràng ánh mắt mọi người nhìn cô có chút lạ. Nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nói rõ là không đúng chỗ nào. Lông mày cô nhíu lại với biên độ nhỏ, cúi đầu đi lên lầu Thời điểm đến phòng Phó Ngôn Trí, quả nhiên anh không ở đây. Quý Thanh Ảnh đang suy nghĩ là lặng lẽ đi về hay là gửi tin nhắn cho anh thử xem thế nào, vừa mới xoay người, liền đụng phải Triệu Dĩ Đồng xuất hiện từ góc rẽ. Trong tay Triệu Dĩ Đồng cầm đồ vật, thời điểm nhìn thấy Quý Thanh Ảnh cũng có chút ngoài ý muốn. "Tìm bác sĩ Phó à?" Quý Thanh Ảnh gật đầu. Cô còn chưa kịp nói chuyện, Triệu Dĩ Đồng vội vàng chỉ chỉ trần nhà: "Hẳn là anh ấy đang ở trên sân thượng." Nói xong, cô ấy vội vã rời đi. Quý Thanh Ảnh bật cười. Cô nhìn thời gian, đã sắp tới thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, xem chừng anh còn đang bận bịu. Xoắn xuýt mấy giây, Quý Thanh Ảnh vẫn không đi lên lầu. Cô sợ quấy rầy đến công việc của Phó Ngôn Trí. Cô quyết định đến gần đó đi dạo, tối nay lại đến tìm anh. Bệnh viện đệ nhất rất lớn. Mấy tòa nhà xây liền một chỗ, bên cạnh là phố xá náo nhiệt. Sau khi ra khỏi bệnh viện, Quý Thanh Ảnh đột nhiên nhớ tới một chuyện. Lần trước Phó Ngôn Trí tìm cô nhờ chọn giúp một món quà, nhưng về sau hai người đều bận, việc này cũng liền gác lại. Cô ngước mắt nhìn cửa hàng tinh phẩm trước mặt, đi thẳng vào. Nhớ không lầm, bạn nhỏ kia là bé gái. Thời điểm Quý Thanh Ảnh mang theo túi quà tặng trở lại bệnh viện, ở trên hành lang gặp được Phó Ngôn Trí. Anh đứng ở trước cửa sổ thuỷ tinh, thân hình cao lớn thẳng tắp, trên mặt đất lưu lại cái bóng của anh. Bên cạnh anh có một bé gái đang đứng đấy. Cô gái nhỏ buộc hai bím tóc hai bên, mặc quần áo bệnh nhân, gầy gò nho nhỏ đứng ở nơi đó, hai tay mở ra ghé vào trên cửa sổ thuỷ tinh. "Bác sĩ ca ca, bên ngoài thật xinh đẹp nha." Phó Ngôn Trí "Ừm" một tiếng, "Thích không?" "Thích ạ." Cô bé ngẩng đầu nhìn anh: "Bác sĩ ca ca, Tiểu Manh cũng muốn ra ngoài chơi." Cô bé kéo tay Phó Ngôn Trí, bi ba bi bô nói: "Anh có thể nói chuyện với mẹ em một chút không, để Tiểu Manh đi ra ngoài chơi được không?" Phó Ngôn Trí hơi giật mình. Anh tạm ngừng, đưa tay sờ sờ đầu cô bé, nhẹ giọng dỗ dành: "Chỉ cần Tiểu Manh của chúng ta ngoan ngoãn chích thuốc uống thuốc, không lâu sau đó chúng ta liền có thể đi ra ngoài chơi." "Thật sao?" "Thật." "Thế nhưng mà, bọn họ đều nói Tiểu Manh không khỏe được." "Sẽ không." Phó Ngôn Trí xoay người nói chuyện với cô bé, giọng nói hiền hòa: "Sẽ tốt thôi, chỉ cần Tiểu Manh ngoan ngoãn chích thuốc là được." Cô bé chần chừ, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Phó Ngôn Trí, cô bé nhẹ gật đầu: "Dạ, em tin tưởng anh. Tiểu Manh nhất định sẽ ngoan ngoãn chích thuốc uống thuốc." ...... Quý Thanh Ảnh vẫn luôn biết, thật ra Phó Ngôn Trí là người ngoài lạnh trong nóng. Trên người anh có một loại khí chất đặc biệt. Không thể nói rõ là cảm giác gì, có thể là do nghề nghiệp, cũng có thể là do cái khác, nhưng vẫn đặc biệt hấp dẫn cô. Đến lúc này, cô dần dần tìm được đáp án rồi. Là ôn nhu. Phó Ngôn Trí lạnh nhạt, giống như núi cao tuyết trắng. Nhưng trên thực tế, anh có được một trái tim mềm mại nhất, là người cô cho rằng ôn nhu nhất. Quý Thanh Ảnh nhìn gương mặt ôn nhu của anh cách đó không xa, hoàn toàn không dời mắt nổi. Nhất cử nhất động của anh, thời thời khắc khắc đều đang hấp dẫn sự chú ý của cô, sau đó luân hãm. Cô nhìn nhìn. Hai người trò chuyện một chút, cô bé còn giang hai tay với Phó Ngôn Trí, nũng nịu muốn ôm một cái. Phó Ngôn Trí đưa tay, còn chưa kịp ôm lấy cô bé, đã nhìn thấy cô trước. Hai người vội vàng chưa kịp chuẩn bị đối mặt, Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt nhìn anh, khóe môi mỉm cười nói: "Phó ca ca, đã lâu không gặp nha." "......" Tác giả có lời muốn nói: Bác sĩ Phó: Có biết gọi tôi như vậy sẽ có hậu quả gì không? Quý mỹ nhân: Em cũng muốn ôm một cái. ===== Edit full: 29/12/2020. Chào mọi người, chắc cũng phải gần 2 tuần rồi mới up truyện ^^ thứ lỗi cho sự lười biếng của Diệp, mà 1c của truyện này cũng dài quá ấy. Diệp xin vào vấn đề chính, vì một vài lý do cá nhân, cho nên Diệp sẽ ngừng edit truyện này, tương lai có drop không thì chưa biết, ít nhất sẽ ngừng đăng truyện tới tết Âm lịch. P/s: Ngừng đăng chứ không phải drop nhé, quan điểm của Diệp là nói không với drop. Thêm nữa, có một bạn có edit bộ này, còn edit nhanh hơn Diệp mấy chương cơ, mọi người có thể qua đó đọc nhé ^^