Nếu Như Em Và Tôi Nếu như em và tôi thường xuyên gặp Cũng không gian rộn rã tiếng cười vui Chuyện riêng tư mỗi người thầm đậy nắp Bông đùa nhau từng chập, bấy nhiêu thôi! Nếu như em và tôi thường xuyên gặp Tợ ngàn mây phủ khắp cả bầu xanh Nỗi sầu thảm, bi quan phơi đầy ấp Treo cửa tình đen sẫm với mong manh Nếu như em và tôi thường xuyên gặp Nhìn toàn là bước thấp, ghị bước cao Trách, giận, hờn.. ấn vào trong quả thắm Nhỏ loang dài chầm chậm rớt tầng sâu Nếu như em và tôi thường xuyên gặp Nửa mơ hồ ấm áp trải vườn xuân Nửa u ám xa xăm dần kéo lại Hai bóng quần cuốn xoáy giữa thâu canh Nếu như em và tôi thường xuyên gặp Mảnh đất cằn hụt hẫng ánh vầng dương Cây ít lá trên đường cành teo tóp Nở trái mùa lất phất nhạt mùi hương Nếu như em và tôi thường xuyên gặp Luôn ảnh hình rực nắng bỏng làn da Chén mật ngọt đậm đà đâu chẳng thấy Chỉ chực hờ lửa cháy dậy phèn la Thì có lẽ em ơi! Chắc có lẽ Tôi sẽ về quạnh quẽ của riêng tôi Hơn là phải ngậm ngùi vì trăng tỏ Tháng năm dài vò võ vẫn mù khơi!.. 3/2/2018 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Lòng Của Gió.. Mảnh vườn quạnh quẽ của năm nao Lắm lắm hồn ta ánh lệ trào Hướng vọng xa xăm về biển mộng Âm thầm lặng lẽ nén niềm đau! Rồi khuya năm ấy bước ra đi Trải cánh thênh thang hướng ảnh thề Ngọn lửa nấu nung thời ấp ủ Cuồng giông, sóng dữ có hề chi Từng phút nâng mình vượt đỉnh mây Rộng xòe vỗ nhịp thẳng đường bay Đích dừng ngơi nghỉ còn xa quá Khắc nguyện con tim sẽ một ngày.. Chợt chiều hôm đó ngoảnh nhìn xem Thấy đóa hoa thu rũ cạnh bờ Sắc thắm nhạt mờ treo cửa gió Chạnh tình ghé lại ngắm chơ vơ Chẳng hiểu vì sao xúc động lòng Từ nơi tấc dạ nhẹ nhàng rung Thương cho khoảnh khắc phù du ửng Hay cảm hình kia hẹn ước cùng.. Giờ đây trống vắng, nỗi chơi vơi Bốn phía đìu hiu phủ góc trời Có lẽ sẽ quay đầu chốn cũ Thơ trăng ngày tháng tự phai phôi Kỷ niệm dấu yêu vẫn ngập tràn Lần tay kiếm lại những tơ vàng Cất vào hộp kín niêm phong kỷ Mãi mãi trong ta bóng của nàng!.. 4/2/2018 Nguyễn Thành Sáng
Chơi Vơi Vườn cũ chiều nay thả bước về Mắt nhìn bốn phía dãy lê thê Cũng nầy lác đác vàng rơi rụng Cũng đó đìu hiu phủ tím bề! Bục đá thường ngồi dưới bóng đêm Chơ vơ giữa xám, cận bên thềm Rêu phong mấy độ vòng quanh xuống Có phải vắng người loang sẫm lên? Còn kia! Cây khế đượm tình thương Dáng đứng thanh tao cạnh mé đường Nhớ kẻ tới lui vun bón gốc Hay sầu nhạt khuyết, tụ dầy sương! Âm vang đâu đó tiếng côn trùng Rỉ rả vọng về khúc nỉ non Khiến dạ ngậm ngùi thêm não nuột Lệ buồn bất chợt nhỏ hoàng hôn Xa xa thấp thoáng một con đò Nhấp nhố trên dòng chở khách qua Người ở phương nào thăm viếng ghé Hay cùng tâm sự giống như ta.. Nửa niềm khắc khoải chuyện mờ trăng Nửa dạ bâng khuâng nhớ xóm làng Giây phút chạnh lòng quay trở lại Tìm trong yêu dấu sự bình yên Và vẫn nơi đây cõi lặng lờ Bốn mùa quạnh quẽ ẩn tàng mơ Biết làm sao nhỉ! Làm sao nhỉ Tiếp tục ra đi hoặc thẫn thờ!.. 6/2/2018 Nguyễn Thành Sáng
Em Hỏi Làm Chi.. Em hỏi làm chi vậy hỡi em Để người xa lạ "lắc" con tim Rồi đây lỡ rớt làm sao lượm Em có vì ai dõi mắt tìm? Em hỏi làm chi để vấn vương Khi người bên ấy vướng hàn sương Mỏng manh áo mặc nên mang lạnh Canh vắng lang thang cạnh mé đường Em hỏi làm chi lúc đổ mưa Phố phường trắng xóa, bước chân thưa Nếu như cảm động lời em hỏi Sao thể hở môi? Sợ nước lùa Em hỏi làm chi khiến ngẩn ngơ Vì hình em đó tuyệt như mơ Môi hồng, mắt biếc, lời thân ái Còn kẻ chơi vơi ánh nhạt mờ Em hỏi làm chi để nhớ nhung Khắc vào tâm não kẻ bâng khuâng Làm cho ngày tháng nhiều tư lự Biết phải làm sao hết võ vàng Em hỏi làm chi để quặn đau Nằm trong sâu thẳm nổi lên mau Rồi tràn trút sạch không còn nữa Khoảng trống biết "ai" có chịu vào? Em hỏi làm chi! Khiến lạ xa.. 6/2/2018 Nguyễn Thành Sáng
Ngỏ Lời Làm Quen Anh đây nào có vội theo em Cũng tại con tim cứ lụy phiền Nó chẳng nhịp đều và nói mãi Sao không lẹ đến chỗ thuyền quyên! Quạu quạu một hồi anh mới bảo Mi đừng trong đó miệng lai nhai Người ta còn nhỏ, còn thơ dại Hiểu chuyện gì đâu để thả chài Nó liền ngưng đập, lắc rung rinh Khiến mấy chục giây phải giựt mình Sợ nó sượng sùng vì khiển trách Im lìm vĩnh viễn, dứt đời nhanh Thôi thì nhè nhẹ dỗ vài lời Đừng giận tim à! Nói thử coi Chớ giữa hai người xa lạ quá Làm sao hở được hết vành môi! Nhúc nhích từ từ, thêm nhúc nhích Trở trăn ít cái ở bên trong Rồi "y" vừa nói vừa cười khẻ Đâu suốt thời gian nước chảy ròng Bây giờ còn nhỏ hãy xê cua Mai mốt sang năm lớn sẽ vừa Vì vậy nhanh chân anh mạnh "tiến" Kẻo không giông gió "phủ trời mưa" Nửa phần sợ phải bị ngưng tim Và nửa nhìn em quá dịu hiền Hai thứ kéo ghì.. Đành phải lẹ Đến gần để.. để.. Ngỏ lời quen! 7/2/2018 Nguyễn Thành Sáng
Vướng Sợi Tơ Lòng Lữ khách dừng chân, trở lại nhà Từ nay không nữa mộng đường xa Ngày vui gia đạo, đêm đèn sách Rảnh rỗi tiêu dao dưới xế tà! Còn gì diễm phúc, tốt lành hơn Được sống an nhiên với mảnh hồn Thanh thản ung dung niềm tự tại Êm đềm ngày tháng trải hoàng hôn Nhưng rồi có lúc bỗng bâng khuâng Hồi tưởng thời gian bước dặm ngàn Sỏi đá, phong trần, bầu nắng cháy Vườn xuân, bến lạ, cõi thênh thang.. Biết bao sắc ảnh tuyệt như mơ Để kẻ bôn ba phải thẫn thờ Và cũng lắm lần rơi cảnh vắng Cho người lạc nẻo nghẹn chơ vơ! Giờ đây thao thức dạ bồi hồi Thấy nhớ trăng vàng tỏa sáng soi Thương bóng con đò, dòng nước chảy.. Khiến lòng trăn trở mãi chưa thôi Có một cái gì tận đáy sâu Rong rêu phủ lấp, kín từ lâu Bất ngờ thỉnh thoảng rung rinh lắc Đẩy bọt trồi lên, gợn ánh sầu Phải chăng vương vấn hãy còn đây Bởi dấu chân xưa đậm gót hài Ngọn gió vô tình lùa rớt hạt Mọc lên trũng ấy một loài cây!.. 9/2/2018 Nguyễn Thành Sáng
Trăng Vẫn Còn Kia Có phải em ngỡ ngàng bất chợt Thấy ánh vàng trôi rớt ngang sông Khiến cho tê tái cõi lòng Hồn đan lảo đảo trên dòng sông thu! Rồi cố gượng ghé bờ ngồi xuống Thả mắt về tận hướng xa xăm Nỗi niềm khắc khoải, bâng khuâng Lan man nghĩ ngợi, muôn phần xót xa Từ sâu thẳm ngân nga khúc biệt Quấn dạ sầu da diết ngàn đau Long lanh đôi khóe ửng trào Đong đưa rung lắc, nghẹn ngào quả tim! Em quằn quại "nhìn thuyền tan vỡ" Nhỏ giọt buồn "thơ đó" tìm quên Tợ như mười bốn mũi tên Cắm sâu giữa trái trăng tình.. Của ai! Nào biết được ngày mai nắng sáng Hay dãy mờ phủ xám khung trời Từng hồi sấm chớp, mưa rơi Đường đi lá đổ, bóng người vắng toanh Nào biết được màu xanh mấy thuở Cũng một chiều vàng võ héo khô Xác phơi lác đác vật vờ Cuốn theo chiều gió, thẫn thờ tóe tung Giữa không gian mênh mông bát ngát Ảnh sắc vàng nào mất chi đâu Chỉ là dạ bóng chân cầu Còn trăng treo đó, vẫn chào đón mơ! 10/2/2018 Nguyễn Thành Sáng
Có Phải Ông? Nầy ông hỡi! Nay bao nhiêu tuổi Có vợ con, cháu nội hay chưa Mà sao ông mãi làm thơ Thơ trăng, thơ gió.. thơ chờ đợi ai? Ông thả khối men say vào mộng Phả khung trời lồng lộng thênh thang Để cây cỏ lá ngỡ ngàng Hàng hoa dào dạt mơ màng vấn vương Ông gieo ngập nỗi buồn khôn tả Gợi ái tình nhưng có gì đâu Khiến cho lặng lẽ canh thâu Cô đơn giá buốt ánh sầu nhẹ rơi Ông gửi lại tim người những thứ Nào bâng khuâng nhung nhớ âm thầm Tấc lòng hướng vọng xa xăm Lan man nghĩ ngợi muôn phần chông chênh Từ diệu vợi ảnh hình quen thuộc Nhẹ loang vào ký ức hồn mơ Làm cho giây phút thẫn thờ Niềm thu lảo đảo, vật vờ ngả nghiêng Ông vẽ cảnh con thuyền giữa sóng Lại vẽ thêm hai bóng tình yêu Bị nhồi, bị lắc liêu xiêu Trên thêm mây xám phủ chiều tối đen.. Có phải ông muốn đem tâm sự Của một trời thương nhớ năm xưa Trút vào tất cả vần thơ Dưới hoàng hôn đổ để mà phôi phai?.. 11/2/2018 Nguyễn Thành Sáng
Linh Hồn Nhẹ Đi Thật đúng vậy! Chính ta là kẻ Dưới ráng chiều quạnh quẽ đìu hiu Vấn vương kỷ niệm thật nhiều Miên man nghĩ ngợi bao điều nhớ thương.. Lắm lúc nghe nỗi hờn da diết Giữa lặng tờ nào biết gì hơn Vói tay bưng lấy cây đờn Ngân nga lảy nhịp cho lòng phôi pha Niềm hụt hẫng đường xa ngã bước Hận oán tràn đứng trước đổi thay Yêu đương thuyền mộng đứt dây Nhân tình thế thái dẫy đầy tái tê.. Đã khiến mảnh trăng thề mấy độ Bị khuất che khắp chỗ tối sầm Canh khuya lặng lẽ âm thầm Trầm mình chịu đựng muôn ngàn âm u! Cố thẳng chân trên bờ giá rét Nhập tinh hoa tiền kiếp vào tim Khơi lên ánh tỏ ngọn đèn Phả tan lạnh lẽo, đêm đen mịt mờ Nào lai láng vần thơ trăng gió Nào mượt mà lá cỏ vườn xuân Nào mây, nào nước, nào sương Nào sầu, nào lụy, nào buồn, nào đau.. Tất cả "nào" làm trào ánh mắt Để hôm nay nửa mất nửa còn Ngậm ngùi được thả hoàng hôn Không gian lồng lộng, linh hồn nhẹ đi!.. 13/2/2018 Nguyễn Thành Sáng
Chỉ Thấy Hàn Sương Thế là hết! Em về nẻo ấy Khép cửa lòng, trả lại tình tôi Những gì thắm thiết đầy vơi Hóa thành kỷ niệm để rồi phôi phai! Bờ hai hướng không dài cho lắm Mà tợ như thăm thẳm trùng dương Tháng ngày lặng lẽ vấn vương Thả sầu khóe mắt, dấu buồn con tim Còn đâu nữa duyên thuyền năm cũ Êm ả dòng nhẹ lướt thênh thang Đêm khuya trở giấc mơ màng Bâng khuâng khoảnh khắc, ngỡ ngàng canh thâu Còn đâu nữa biết bao cảm xúc Giữa trái hồng từng phút ngân nga Còn đâu tay quyện dưới tà Lâng lâng dào dạt, đậm đà dấu yêu!.. Giờ chỉ có bóng chiều phủ tối Mảnh hồn yêu nhức nhói, chơi vơi Tạ từ hai tiếng đầu môi Ngập ngừng chẳng thể, ngậm ngùi hoài đây.. Bỗng bất chợt chiều nay chạnh nhớ Chuyện năm xưa một thuở tái tê Âm vang loáng thoáng vọng về Lay niềm dĩ vãng, não nề tâm can Ai nỡ xé vầng trăng vỡ nát Khiến kẻ đời chất ngất đau thương Khiến người chỉ thấy hàn sương Đọng theo lá cỏ bên đường ái ân! 15/2/2018 Nguyễn Thành Sáng