Tự Nhiên Thì.. (Thơ Liền Âm – Tác Giả - Nguyễn Thành Sáng) Duyên, mệnh, số thịnh suy từ muôn kỷ Nợ ái tình đâu chỉ kiếp đời ni Đây hạnh phúc, đậm ghi tràn ngập thụy Đó võ vàng, khổ lụy đẩy suy vi! Đâu thể trách xuân thì, nàng tự ỷ Vào sắc hương diễm thúy sánh hàng Phi Chỉ tại người trồng si mê tuyệt mỹ Quên hiểu rằng muốn quý phải chờ khi.. Nữ nào chẳng ước gì mình toại chí Chẳng có lần mộng mị, nhíu bờ mi Và chẳng từng vu vi trong ý nghĩ Mong một ngày được phỉ bước vu quy! Nhưng hạnh phúc làm chi cho bền bỉ Kẻo không thôi uổng phí, xót xa vì.. Mâu thuẫn nhau từng ly rồi từng tý Sớm trưa chiều đẫm mí, với hi hi Mặt chừ bự, lầm lì ôm cái bị Chồng hướng đông lí nhí quánh tù tì Vợ hướng tây khì khì, đồ con khỉ Đêm chiếu chăn âm ỉ, lạnh xiêm y.. Thà an nhiên, hủ hỉ với vần thi Ngày sớm tối kiên trì trau chuốt ý Cho có sức kéo ghì bao nhiêu ký Khối đen ngòm hoen gỉ bỏ trôi đi Để khỏi phải rù rì hay thủ thỉ Tự riêng mình quẩn bí cuốn sầu bi Cõi không gian li ti hằng vạn tỷ Phận do trời cái lý.. Tự nhiên thì.. 25/8/2018 Nguyễn Thành Sáng
Tôi Muốn Nói Với Anh Chắc anh tưởng tôi đây bình yên hả Ngày qua ngày chẳng có chuyện gì lo Sáng cà phê, trưa ngủ, tối làm thơ Vui trăng mộng vài giờ khi lạnh vắng? Anh cũng nghĩ rằng tôi đang cảnh sống Giữa vườn xuân ngợp bóng mát du dương Bao trắng, vàng, tím, đỏ.. của ngàn phương Thỉnh thoảng tụ, tìm hương nồng khuây khỏa? Và có lẽ cũng nghĩ rằng.. tôi đó! Thân yếu mềm bị gió thổi xuôi theo Lắc dật dờ, đôi chút nhẹ lời kêu Vẫn cứ thế, sớm chiều nghiêng ngả mãi.. Chớ ở kia anh nào đâu thể thấy Quả tim tôi nát bấy tự lâu rồi Kể từ ngày hướng vọng cõi xa xôi Mảnh thuyền nhỏ nhẹ bơi.. vì giông bão! Anh có hiểu biết bao lần rỉ máu Biết bao lần đau đáu nhớ hồn xưa Biết bao lần uất hận nhỏ canh khuya Đầy thống thiết nhìn về mây phủ xám Anh cửa cái nằm cặp con đường láng Thả chân đi nhẹ nhõm dưới trời mây Còn nơi tôi bốn phía ngập bùn lầy Nhà vách đất, hướng quay vào ngõ khuất Thì làm gì trong tôi không ẩn ức Không thời gian trăn trở xót xa đau Nhưng vẫn thản nhiên là tại vì sao Bởi cánh gãy năm nào.. thêm mù mịt! 26/12/2017 Nguyễn Thành Sáng
Quang Đãng Hay Là Đổ Mưa.. Nầy anh! Gió Sáng kia ơi! Nhìn anh như thể chẳng vui vậy kìa Dưới trời u ám canh khuya Lang thang, lững thững bay về nơi đâu? Nét trăng xám phủ tím màu Héo hon, ảm đạm gợi sầu cho ai Bóng mờ anh chậm chậm bay Nửa như thao thức, nửa dài bâng khuâng Khiến em gió nhẹ trên đàng Tình cờ gặp gỡ thấy chàng.. mà nghe Quả tim nhịp đập lê thê Ngân nga dào dạt những gì cảm thương Nếu anh có vướng chuyện buồn Thì em cũng đọng giọt sương nghĩa tình Sẻ chia an ủi ảnh hình Chơ vơ, lặng lẽ riêng mình xót xa!.. Hỡi nàng! Cánh gió như ta Cám ơn nhiều lắm đậm đà của em Nhưng mà chịu đựng đã quen Tuyết sương giá lạnh, đêm đen mịt mù Chỉ nay cảm thấy thẫn thờ Nghe niềm tư lự, vật vờ sắc thu Bởi ba năm bước vào mơ Mang theo một túi hồn thơ thả ngàn Giờ đây đến độ canh tàn Cung đàn còn đó nhưng hàng mây che Vầng đông lát nữa ló ra Biết bầu quang đãng hay là đổ mưa!.. 27/12/2017 Nguyễn Thành Sáng
Thẫn Thờ Gió Trăng Anh à! Dẫu cho bốn phía tràn trề Mịt mù trắng xóa, dầm dề nước loang Cóng tê, ướt đẫm mơ hồn Co ro cầm cập, từng cơn não nùng! Nhưng còn sâu thẳm tấm lòng Vấn vương, thương nhớ theo dòng thời gian Gởi sương, gởi tuyết, gởi trăng Gởi cây, gởi lá, gởi ngàn cỏ hoa.. Mặc dầu sấm chớp, mưa sa Rắc gieo vạn giọt, trải nhòa khắp nơi Cũng rồi sẽ tạnh mà thôi Ý tình còn đó, nắng trời còn kia Huống hồ có chỗ tránh mưa Bển kìa! Anh thấy! Là đà bóng cây Nếu như phủ dập xuống đây Hai ta ghé đụt, yên ngay lo gì!.. Hỡi nàng chầm chậm dưới thề Hữu duyên tao ngộ cùng đi chung đường Nghe em phân tích tỏ tường Nửa rung cảm mến, nửa vương nỗi niềm.. Vì sao lặng lẽ canh đêm Nhẹ nhàng em duỗi cánh chim mộng hồn Phải chăng cũng vướng sợi buồn Lạc vào giấc điệp về phương ảo mờ? Khuya nay bất chợt tình cờ Sông xanh gió thổi, con đò lắc lư Đôi bờ lẻ bóng chơ vơ Ngóng trông đứng đợi, thẫn thờ gió trăng! 29/12/2017 Nguyễn Thành Sáng
Đêm Mơ Còn Đó Mộng Đời Còn Đây Nhìn anh có vẻ bâng khuâng Lan man nghĩ ngợi thả tầng thinh không Em nghe xao xuyến cõi lòng Dạt dào khuấy động, bềnh bồng gió sương! Đời em là cả chuỗi buồn Héo hon giá lạnh, bên đường quạnh hiu Ưu tư, lo lắng đã nhiều Nhưng rồi chỉ thấy bóng chiều mà thôi Đêm đêm trăn trở ngậm ngùi Chập chờn mộng mị, hồn trôi lững lờ.. Ửng xa một đóm nhạt mờ Thì ra chiếc bóng vật vờ của anh Âm thầm duỗi cánh thâu canh Mỏi mê chẳng thấy, rung rinh chẳng hề Cứ thong thả lướt bay đi Dưới màn lấp lánh, hướng về thênh thang!.. Những lời thỏ thẻ của nàng Nhẹ nhàng êm ái, muôn phần thiết tha Chạnh niềm thổn thức trong ta Lâng lâng tấc dạ, ngân nga nỗi niềm Phải chăng bến nước con thuyền Khiến xuôi tấp ghé giữa miền trăng sao Cảm rung giọng nói ngọt ngào Thương sầu lặng lẽ lệ trào nhỏ khuya.. Tiếng gà văng vẳng. Ó. o Vầng dương chầm chậm ló ra cuối trời Chia tay hai ngả tạm thời Đêm mơ còn đó, mộng đời còn đây!.. 30/12/2017 Nguyễn Thành Sáng
Dĩ Vãng Cuốn Trôi Xa Má ửng, thẹn thùng cận kế bên Tóc mây lấp lánh dạ trăng lên Nhẹ nhàng gọt vỏ, tình.. trong ổi! Em đó! Còn anh.. ngại chẳng nhìn! Sợ mắc cỡ rồi lỡ đứt tay Thì ai phải chịu thế đau đây Thôi thì bên phải nghiêng đầu nhé Để giữa quả tim đỡ nhịp hoài.. Mười mấy năm trường, hình ảnh kia Chập chờn, lởn vởn lắm canh khuya Khiến cho lặng lẽ theo ngày tháng Cứ mãi lòng tôi chạnh hướng về.. Âm thầm tiếc nuối với sầu thương Canh cánh tâm tư cả khối buồn Tắt ánh trăng vàng đang giữa đỉnh Vì mây kéo đến, thả mưa tuôn Ướt cả mảnh hồn, đẫm dấu yêu Tượng hình chầm chậm mới bao nhiêu Chỉ dài thao thức ôm ngàn nhớ Trăn trở, bâng khuâng dưới bóng chiều.. Tạo hóa trớ trêu khúc nhạc đàn Dây chùng lạc tiếng, vỡ âm ngân Muốn nghe, muốn hát đành ngưng vậy Lưu luyến nằm kia, rải cõi tầng.. Hôm qua trở lại bến sông xưa Cẩn thận bước lên một chuyến đò Náo nức, bồn chồn vương vấn cũ Dè đâu.. dĩ vãng cuốn trôi xa! 30/12/2017 Nguyễn Thành Sáng
Tiếng Lòng Sâu Thẳm Đã bốn lần ta di chuyển nhà Bởi dài đối diện với phong ba Gạo tiền, tình nghĩa, lòng nhân thế.. Tất cả vì đây để gọi là Phận kiếp con người phải bước đi Do từ hai chữ thịnh và suy Rồi qua ngày tháng bao thay đổi Có được ở tim những cái gì Luyến lưu, vương vấn.. khắc ghi sâu Hoặc hận, hờn, đau.. đến bạc đầu Dẫu muốn, dẫu không nhưng cũng phải Tình cờ gió thổi, lá lao xao Từ đất Cần Thơ đến Sóc Trăng Trở về Tám Tám.. bán buôn ăn Rồi lên Bình Thủy nuôi con lớn Nay lại Tám Lăm ghé chợ gần Tóc xanh, thêm điểm, điểm thêm sương Theo bóng thời gian mỗi chặng đường Nay đã trưa rồi dần ngả nắng Giờ đây đọng lại dãy ngân chuông Thấy cảm, thấy thương nghĩa vợ hiền Chuỗi dài đăng đẳng trước truân chuyên Anh đâu em đó đồng cam chịu Chẳng tiếng thở than hoặc trách phiền Con thơ hai đứa chỉ vâng lời Cha Mẹ định sao hiểu vậy thôi.. Một thoáng trầm tư vào nỗi nhớ Từ trong sâu thẳm.. Vợ Con ơi.. 31/12/2017 Nguyễn Thành Sáng
Bạn Đi Rồi Còn Ta.. Nầy Sáng! Bạn ơi! Sao ở đó! Giữa khuya trầm mặc đứng chơ vơ Đăm chiêu, tư lự dầy lên mắt Mệt mỏi hay chăng? Vẻ thẫn thờ! Đâu rồi lóng lánh một vầng thanh Tỏa sáng không gian tận nẻo ngàn Soi bước lạc sầu bao lữ thứ Khơi dòng cảm xúc dậy lâng lâng Đâu những chiều tà duỗi cánh bay Dạt dào từ thẳm đẩy lung lay Hồn mơ của bạn lùa mây khói Lúc lộng từng cơn, lúc thả dài Đâu quả tim vàng nhịp lắc rung Ngân nga vút tận đỉnh không trung Rồi trầm trải rộng về sông biển Loang tỏa vào sâu cõi mịt mùng!.. Gió Đông Trung Á bạn thân ơi! Từ chốn phương ngàn xa thật xa Chuyển hướng về đây hòa sự sống Tiện đường ghé lại để thăm ta Mời bạn dừng chân ngồi xuống bên Tách trà nhấp nháp, đợi trăng lên Sẻ chia giây phút niềm tri kỷ.. Ấm áp cùng nhau thắm nghĩa tình.. Giờ đây bạn đã tiếp lên đường Ta vẫn là ta của gió sương Chiếc bóng canh thâu bờ quạnh quẽ Từ trong khe khẻ.. Tại sao buồn? 2/1/2018 Nguyễn Thành Sáng
Thao Thức Hồn Thu.. Nầy tấc lòng sâu đang ẩn kín Đêm qua ngươi hỏi.. Tại sao buồn? Khi mà mới độ giữa canh khuya Sương trắng hãy mờ chưa nhỏ xuống! Và cuộc sống ta giờ đổi khác Không còn lao nhọc nặng lo toan Ngày hai buổi sáng chiều thong thả Êm ấm cửa nhà với vợ con.. Tất cả chỉ là bề mặt biển Phẳng phiu, bình lặng tháng ba thôi Mấy ai nhìn thấy dòng thăm thẳm Cuồn cuộn xoay tròn chẳng phút lơi Nhân tình, đạo nghĩa hiện nằm đâu Lẽ sống vinh quang ở chỗ nào Ôm ấp, nuôi trồng nơi dĩ vãng Giờ đây kết tụ được là bao? Mẹ Cha, quyến thuộc, chị anh em Bè bạn gần xa đượm nỗi niềm.. Nay đã xương tàn vùi đất lạnh Cái gì thỉnh thoảng ghị con tim.. Khiến mãi chuỗi dài lắm trở trăn Chưa hề phôi nhạt những bâng khuâng Hận, hờn, oán, chán.. rồi thương tiếc Thao thức, suy tư thả xế tàn Cái vỏ bọc ngoài chỉ mảnh che Vạn nghìn vương vấn khuất trong kia Ôi dài! Lặng lẽ bầu thanh vắng Canh cánh hồn thu nghẹn nhớ về.. 3/1/2018 Nguyễn Thành Sáng
Giờ Đây! Lại Vướng Sầu Vậy thì! Em hãy cứ quên tôi Sống tiếp thời gian với những gì Cảm nhận, suy tư và hướng vọng Cho đời còn lại nhẹ nhàng đi! Kỷ niệm ngày xưa chỉ đóm mờ Bởi vì lưu luyến, hóa thành mơ Cho hồn vương vấn bay vào ấy Ngắm lại một lần, đỡ ngẩn ngơ Chớ còn chi nữa để cho nhau Khi muối với tiêu rải trắng đầu Bến nước, con đò nơi dĩ vãng Thay bờ, mục rã mất từ lâu Dấu tích tình yêu cũng chẳng còn Nỗi niềm thao thức đỉnh chon von Phẳng phiu, khúc khuỷu hay ghềnh gập Ngả rẽ ba đường, nghịch dấu chân!.. Biết vậy! Mà sao mãi nhớ nhung Phải chăng từ độ ghé sang sông Về nơi chốn lạ thăm "người ấy" Là lúc con tim đã hỏi lòng.. Nên mấy chục rồi vẫn ở đây Hiên buồn canh vắng, gió lung lay Nửa vầng trăng khuyết nằm trên đó Trải trước mặt tôi! Chỉ nửa hoài Còn nửa cong cong ở chỗ nào Muốn tìm, muốn kiếm phải về đâu Khi hoàng hôn đổ, dần tan bóng.. Bởi thế giờ đây! Lại vướng sầu! 4/1/2018 Nguyễn Thành Sáng