Tên truyện: Phản diện lấy nhầm kịch bản của nam chính Tác giả: Heimao Thể loại: Xuyên không, dị giới Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm truyện của Heimao Văn án Xuyên không tới một thế giới xa lạ. Bỗng chốc thành kẻ trắng tay. Sau này cô vô tình phát hiện bản thân đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đã từng đọc trước đây. Gặp boss cuối của truyện cuối lúc này còn là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch. Nguyệt Cát quyết định đánh, liều một phen, tiếp cận, nuôi hắn từ một tên nhóc nhát gan thành thiếu niên anh tuấn ngọc thụ lâm phong, kính già yêu trẻ, hân sĩ với nữ giới, hòa đồng với nam, người gặp người thích. Còn tỏa sáng hơn nam chính n lần. Tưởng dễ lắm sao? Chỉ cần. Đợi khi đến cuối truyện hắn muốn mở cổng thời không, cô sẽ trở về nhà. Nhưng mà.. - Là ai nói sẽ mãi mãi bên ta? Cho dù có chết cũng không buông tay? - Chàng trai trẻ, lời nói gió bay thôi, hơn hết, ta không nhớ từng nói câu nào như thế cả, mau buông tay! Đôi lời: Đây là tác phẩm đầu tay nên còn nhiều thiếu sót, mong mọi người giơ cao đánh khẽ, xin cảm ơn.
Chương1: Cát Nguyệt không ngờ, máy bay đột nhiên gặp sự cố, đành phải nhảy dù xuống biển. Cát Nguyệt không biết bơi. May mắn được một ngư dân vớt lên. Nước biển tràn vào họng khiến nàng ho sặc sụa, đối phương hỏi nàng là ai, tới từ đâu, vì sao lại trôi dạt giữa biển. Ngư dân nửa trần lộ ra cơ bắp rắn chắc cùng làn da rám nắng khoẻ khoắn. Tuy hắn sử dụng thứ ngôn ngữ kì lạ, nhưng chẳng hiểu sao Cát Nguyệt vẫn nghe ra ý hắn muốn nói là gì. - Xin chào, tôi tên Trần Cát Nguyệt, tôi vừa gặp tai nạn máy bay, nên phải nhảy dù.. à, anh có thể cho tôi biết tôi đang ở đâu không? Y nhìn nàng với con mắt nghi hoặc. "Hắn không hiểu?" Thực ra hắn hiểu nàng nói gì, nhưng không trả lời ngay mà quan sát nàng. Lúc này Cát Nguyệt đang mặc quần jean áo phông trắng rộng thùng thình, áo khoác đen, chân mang giày thể thao. Thiếu nữ khoảng 14-16 tuổi, trang phục kì quái, cả người ướt như chuột lột là ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Cát Nguyệt. Cho dù hắn tự nhận bản thân từng đi qua rất nhiều nơi nhưng chưa từng thấy trang phục nào giống như thế cả. Hắn thấy nàng rơi từ trên trời xuống, nên thứ gọi là 'máy bay' có thể là một pháp khí phi hành. Nhưng. Chưa một người bình thường nào có thể sử dụng pháp bảo của tu sĩ cả. Hay trong khoảng thời gian hắn ẩn cư, thế giới bên ngoài đã thay đổi? Nàng còn chưa kịp hỏi lại, thì đột nhiên mặt biển dậy sóng, con thuyền cũng rung lắc dữ dội, ngư dân nọ như nhận ra biến gì, trong nháy mắt gương mặt hắn trầm xuống, nhanh chóng túm lấy Cát Nguyệt trước khi nàng bị bay ra khỏi thuyền, ra hiệu nàng bám chặt lấy cột buồng, thả neo xuống biển. Khoan đã, chẳng phải phương án tối ưu nhất lúc này là nên 'té lẹ' sao? Anh giai này thả neo làm gì? Có gì đó rất lớn đang từ từ trồi lên từ mặt biển. - Chuy.. chuyền gì vậy? Cá voi à.. A A A A.. Nàng nhìn thấy cái gì? Một con quái vật thân đai như rắn, bờm sư tử, đầu có sừng hươu vọt lên từ mặt biển. RỒNG? Thế quái nào lại có một con rồng trồi lên giữa biển thế này? Nhưng cảm giác quá chân thật, tiếng rồng vang vọng giữa biển tạo nên sung trấn lớn đến mức khiến biển động dữ dội, sóng cuộn dâng như muốn lật úp con thuyền nhỏ bé. Gió và nước mặn liên tục hất vào mặt khiến nàng không sao mở được mắt, không biết làm thế nào, việc duy nhất có thể làm là dùng hết sức bình sinh bám vào cột thuyền, cũng không dám buông tay che lỗ tai, nàng có cảm giác tai đau đến mức nàng muốn ngất đi cho xong. Không được buông tay! Buông ra là chết chắc, cố lên nào, cố lên nào, một chút nữa thôi. Ngoài tiếng gió rít và tiếng gầm đinh tai nhức óc, Cát Nguyệt dường như cò nghe thấy tiếng quát của nam nhân kia. Vì hiếu kì, Cát Nguyệt cố gắng hé mắt ra nhưng chẳng thấy gì ngoài 3 m do mưa và gió quá lớn. Không biết ngư dân kia đâu mất rồi, hay bị sóng đánh bay rồi? Bão mỗi lúc một lớn. Cứ như cơn thịnh nộ của mẹ thiên nhiên vậy. Khoé mắt nàng cay xè do nước biển và vì quá sợ. Hối hận. Vì sao đang yên đang lành lại muốn đi du lịch miễn phí, nếu không lúc này nàng hẳn đang ôm củ cải (con mèo Cát Nguyệt nuôi) trong chăn ấm nệm êm rồi. Cũng tại nàng tham đồ miễn phí. Trong lòng cầu nguyện. - Con lạy 18 đời tổ tông, con lạy quan thế âm bồ tát, lạy phật bốn phương, lạy thần tám hướng, lậy.. Nếu con tai qua nạn khỏi về được đến nhà, con hứa từ nay tu tâm tích đức, hành thiện, ăn chay. Con còn trẻ, con chưa muốn chết chìm, chết đuối xấu lắm.. Không biết có phải lởi cầu nguyện của nàng ứng nghiệm rồi hay không, dứt lời Cát Nguyệt nghe thấy âm thanh đau đớn của con rồng, cảm giác cơn bão đã yếu đi hẳn không còn cảm thấy đau đầu nhức óc nữa, thậm trí còn cảm nhận được một luồng khí ấm. Luồng khí phát ra từ tay vị trí trái tim, bao bọc, bảo vệ Cát Nguyệt khỏi bị tổn thương, đồng thời nàng cũng không còn nghe thấy tiếng của con rồng hay mưa bão nữa. Thật dễ chịu. Y như cảm giác trong lòng mẹ vậy. Trước khi ngất đi, Cát Nguyệt vẫn cố muốn biết truyện gì đang xảy ra. Nhưng thứ đập vào mắt nàng lúc này là cảnh tượng tưởng như chỉ xuất hiện trên TV. Mưa ngừng, giúp tăng tầm nhìn. Giữa trời bão, thấp thoáng ẩn hiện hai hình bóng, một là của con rồng, thứ hai, là của người ngư dân. Hắn dường như áp đảo con rồng. Đánh nó đầu rơi máu chảy. - A ha ha.. điên rồi. Cát Nguyệt cảm thấy mình điên rồi, cư nhiên nhìn thấy thần tiên đánh nhau. Sau đó ý thức của nàng hoàn toàn chìm vào trong bóng tối. Lần nữa tỉnh dậy, Cát Nguyệt mơ mơ màng màng nhìn thấy trần nhà. Trong lòng bỗng chốc nhẹ nhõm hơn nhiều. - May mắn, chỉ là một giấc mơ.. - Cô nương rốt cuộc cũng tỉnh. Cát Nguyệt bừng tỉnh, bật dậy, hốt hoảng nhìn quanh, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ, bên cạnh là một mĩ nhân đẹp tựa thiên tiên, giọng nói ngọt ngào như dót mật vào tai người nghe, có điều sắc mặt nàng ta hơi kém, mặt khác phong các nói chuyện lẫn cách ăn mặc của nàng ta làm Cát Nguyệt liên tưởng tới phim cổ trang. Hay đây là trang phục truyền thống ở đây? Hay chị gái này chỉ đơn thuần là thích cosplay cổ trang? Không hiểu sao nàng có cảm giác mình đã quên mất điều gì đó rất quan trọng, nghĩ mãi không ra đó là gì. Thấy Cát Nguyệt ngơ ngác nhìn mình, thai phụ ân cần dót cho nàng cốc nước ấm. - Cô nương hẳn không phải người ở đây, không biết danh môn quý tính cô nương là gì? Cát Nguyệt sơ lược giới thiệu bản thân. - Trần cô nương, vì sao cô nương lại.. rơi xuống biển? - Em gặp tai nạn máy bay. Đúng rồi, nhà chị có điện thoại không? Em muốn báo cho gia đình em vẫn ổn. - Điện thoại? - Nhà chị không có ạ? Vậy xung quanh đây có nhà ai cố điện thoại không ạ? Bộ đàm cũng được? - Cô nương, 'điện thoại' mà cô nương nhắc tới có phải là một pháp bảo truyền tin? - Pháp bảo? Chị gái này nhập vai quá nhập tâm đi.. ê mà khoan đã, có gì đó rất sai! - Chị gì ơi, em vẫn chưa biết chị tên gì. - Ta họ Phượng, tên Nhu. Trượng phu Ngạo Long, chàng là người đã cứu cô nương. Nói thật, lúc này thấy tướng công nhà mình mang một cô gái khác về nhà, trong lòng nàng chua hơn cả dấm, nhưng lí trí cho hay, huynh ấy không phải người ong bướm. Nhất là khi, cô nương này chỉ là một phàm nhân, nhưng lại bị thương rất nặng, họ lại chẳng yên tâm giao nàng cho ai, bất đắc dĩ, mang về nhà. Tuy cử chỉ, ăn nói kì lạ nhưng chỉ trong thời gian ngắn tiếp xúc, nàng nhận ra Trần cô nương là người thật thà, thậm trí có chút ngây thơ. - Cảm ơn chị đã cưu mang, chị cho em hỏi hiện tại là năm bao nhiêu? Chị là ai? Chồng chị.. ý em là phu quân nhà chị biết bay đúng không? Trước khi ngất em thấy y đánh nhau với.. rồng! Em không bị hoa mắt chứ? Phượng Nhu tuy hơi bất ngờ về câu hỏi nhưng vẫn từ tốn trả lời từng thắc mắc của Cát Nguyệt. Mặc dù đã ngờ ngợ, nhưng Cát Nguyệt không ngờ, bản thân thật sự đã xuyên không, hơn nữa còn xuyên vào một trong những nơi mệnh danh nguy hiểm nhất- Tu tiên giới! Vì sao? Đầu năm nay, truyện xuyên không vô cùng nổi tiếng, mỗi ngày lại ra vài chục bộ mới. Cát Nguyệt thích đọc truyện xuyên không, không có nghĩa là nàng muốn được như thế! Nàng không phải sát thủ, càng không phải thiên tài trong bất kì ngành nghề nào, cũng không phải người có hoàn cảnh đặc biệt. Vì sao lại ném một cô gái trói gà không chặt như nàng tới thế giới khác? Còn là tiên giới! Chẳng khác nào ném cừu vào miệng khủng long cả, không đủ nhét kẽ răng! Why? Sau này nàng còn phát hiện bản thân đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, đôi vợ chồng cứu nàng là cha mẹ của boss cuối Ngạo Thiên, Cát Nguyệt đã hoàn toàn chết lặng. Ông trời ơi.. còn có gì thì ông lôi hết ra đi. Napoleon thả rông hay khá bảnh cai nghiện cũng được. Trái tim mị nguội lạnh rồi. Không còn gì làm mị tổn thương nữa đâu.[/BOOK] Đôi lời: Lúc này nữ chính mới xuyên không nên phong cách nói chuyện của cô ấy còn hiện đại, chương sau khi đã thích ứng rồi mới thay đổi. Thử đặt mình vào vị trí của của ấy, nếu như bạn là người xuyên không tới cổ đại thì cũng đâu thể xưng huynh gọi đệ ngay nhì ^. ^. Thứ hai, mình bị ảnh hưởng rất nhiều từ ngữ pháp tiếng Hán do theo học chuyện ngành tiếng Trung một thời gian dài, nên bạn nào thấy sai cứ nhắc mình nhé.[/ORG]
Chương 2: Gặp gỡ (Chương này đã thay đổi một chút) Mùa thu, dư âm của cơn mưa vừa dứt khiến không khí mang theo chút xe lạnh. Còn gì tuyệt hơn nếu vừa tận hưởng bầu trời xanh vừa nhâm nhi một tách trà hoa cúc kèm theo một đĩa bánh? Tiếc là nàng chỉ có thể gặm lương khô và nước sôi để nguội. - U oa.. Một bàn tay bụ bẫm túm lấy tóc nàng, Cát Nguyệt cúi đầu nhìn đứa bé kháu khỉnh, gương mặt búng ra sữa, đôi mắt hổ phách to tròn sáng ngời, tay mũm mỉm như củ sen. - Đáng yêu quá, nó là con trai của cô? - Không.. không sai! Con tôi đó a ha ha. Cát Nguyệt bị giọng nói của một người phụ nữ lôi về thực tại, đứa trẻ này là con của Phượng Nhu và Ngạo Long. Nhưng nói nó là con (nuôi) của nàng cũng đúng. - Thế ư? Trượng phu cô đâu rồi sao lại để hai người lang bạt thế này. Cát Nguyệt nhẫn nhịn không mỉa mai, bà ta bị mấy bà hàng xóm nhà nàng nhập à? Hỏi lắm thế. Nàng nhìn đứa bé trong lòng, buồn bã nói. - Cô biết làng chài Đại Ngư chứ? - Biết, nghe nói cách đây hơn 1 tháng, làng Đại ngư xảy ra dị tượng, bầu trời chuyển thành màu tím, yêu quái từ trên trời giáng xuống đồ sát người dân.. Người phụ nữ nọ ngừng lại như đã hiểu ra điều gì, thương hại nhìn Cát Nguyệt. Thì ra trượng phu của nàng ta chết rồi, lại mất làng, thảo bào hai mẹ con phải tha hương cầu thực. Cát Nguyệt cố ý để bà ta tự phát huy trí tưởng tượng, dù sao đích đến của hai người là khác nhau. Bà ta chắc chắn là bà là hàng xóm trên thông tin tức dưới tường tin vịt của nàng! Nhưng tin tức mà bà ta biết cũng khá sát với thực tế. Làng Đại Ngư quả thật bị tấn công, nhưng kẻ tấn công họ không phải yêu quái hay ma tu. Một tháng trước.. Cát Nguyệt được một đội đạo lữ cứu, nàng còn chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh xa lạ, thi đột nhiên ngôi làng bị người từ thiên giới tân công, Cát Nguyệt là người phàm, nàng làm sao có thể hiểu được những tranh chấp đấu đá trên tiên giới? Nhưng nàng có thể đoán được những người trên tiên giới nhắm tới là đôi đạo lữ. Thân thủ của đôi đạo lữ có tốt đến mấy cũng không thể đối kháng lại tiên binh thiên tướng, nữ tu Phượng Nhu bị thương, trượng phu nàng hi sinh thân mình mở đường máu cho họ, trên đường trốn chạy, Phượng Nhu sinh non, quay về với đất mẹ. Cát Nguyệt lúc đó rất hoang mang, nhưng nàng cũng không nỡ vứt bỏ đứa bé, đành tạm thời giữ lại nó, đợi sau này tìm cho nó một gia đình tử tế, còn nàng.. có lẽ nàng? Cát Nguyệt từng đọc vài cuốn tiểu thuyết tu tiên, thấy nhân vật chính nào xuyên vào thế giới tu tiên cũng muốn xin vào một môn phái nào đó, có lẽ nàng cũng nên thử. Cát Nguyệt chẳng nghĩ mình là nhân vật chính gì đó, nàng chỉ hi vọng tu tiên giới lắm điều kì lạ, biết đâu nàng có thể tìm được cách trở về thế giới cũ? Do sinh non, cơ thể đứa bé yếu như mèo con, này thứ hai còn sốt cao, Cát Nguyệt bế nó tìm đại phu, nhưng trên người nàng không có tiền. Nàng năn nỉ đại phu. - Đại phu à, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, ngài đại từ đại bi, cứu đứa bé này đi. - Cô nương, không phải lão phu không muốn cứu, mà là lực bất tòng tâm, đứa bé này khó lòng qua khỏi, thật hổ thẹn.. mong cô nương về cho.. - Đại phu! Tôi xin ngài, ít ra ngài cũng nên bắt mạch cho nó, ngài không thể chưa làm gì đã bỏ cuộc được. Trần lão cau mày, không cần bách mặt, vừa nhìn sắc mặt đứa bé mày là lão đã biết nó nhất định không qua nổi đêm nay, nhưng sợ Cát Nguyệt làm phiền mình, đành giúp nàng bắt mạch rồi kê mấy đơn thuốc vô thưởng vô phạt cho nàng rời đi. - Đại phu, tôi không có tiền, ngài nhận tạm đôi khuyên tai này, tôi chỉ có nhiêu đó.. Cát Nguyệt nén đau đưa tài sản duy nhất của nàng, trừ bộ quần áo (lúc này Cát Nguyệt đang mặc quần áo mượn của nữ tu Phượng Nhu) đôi khuyên tai đó là tài sản đáng giá nhất trên người nàng, nó còn là quà sinh nhật được dì tặng năm 1 tuổi. Nhưng Trần lão lắc đầu không nhận. - Đại phu.. ngài.. ngài tiễn phật thì hãy tiễn về tận tây thiên, ngài có thể cho tôi mượn ấm thuốc sắt thuốc cho đứa bé này không ạ? - Được. - Đa tạ đại phu. - Đúng rồi, đại phu, nhà ngài có cháo không? Có thể cho con xin một ít cho đứa bé này? Cát Nguyệt cảm thấy mặt nóng bừng, nàng chưa bao giờ nhờ vả người khác nhiều đến thế, nhưng vì sinh mạng nhỏ bé này, nàng sẵn sảng trở thành kẻ mặt dày. Trần đại phu cạn lời, miễn cưỡng gật đầu, thấy ông đồng ý, Cát Nguyệt vừa mừng lại xấu hổ, liên tục cảm ơn Trần đại phu, quả là lương y như từ mẫu, Trần đại phu là lương y tốt bụng nhất mà nàng từng gặp! Trong nhà Trần đại phu còn có một thiếu niên, là cháu trai của lão tên là Trần Thanh, thấy Cát Nguyệt loay hoay với hai còn đá đánh lửa, hắn bèn giúp nàng từ nấu cháo cho tới sắc thuốc. Cát Nguyệt cảm động muốn khóc đang muốn nói cảm ơn thì thiếu niên bưng bát cháo loãng, tay kia chìa ra khiến nàng khó hiểu nghiêng đầu. - Ta không ngốc như ông nội, thấy người ta tội nghiệp liền mềm lòng, tiền thuốc 3 đồng bạc, tiền cháo 2 đồng bạc, cộng thêm phí củi than và công nấu tất cả 10 đồng bạc. - Gì? Đừng nói ngươi không có chút tiền đó, quần áo của ngươi được làm từ loại vải thượng hạng, ngươi cũng không giống kẻ phàm phu tục tử, đừng giở trò giả nghèo với ta. - Cái đó.. tôi thực sự không có tiền, bộ quần áo này không phải của tôi, nó thuộc về ân nhân của tôi. Thực ra tôi tới từ một nơi rất xa, thuyền gặp bão nên bị đắm, may mắn được một đôi phú hộ cứu, nhưng mấy ngày trước nhà họ gặp cướp, tôi chỉ kịp bế con họ chạy thoát.. Mười kẻ lừa đảo thì 8 kẻ trùng lí do với Cát Nguyệt, Trần Thanh đương nhiên không tin, hắn thấy trên tai Cát Nguyệt có một đôi khuyên tai chỉ vào đó hỏi. - Đôi khuyên tai đó cũng được. - Không được, nó là.. Vừa nãy Cát Nguyệt chưa nghĩ kĩ mới đưa đôi khuyên tai này ra nhưng hiện tại nàng nhất quyết không đưa nó cho bất kì ai, nhất là thiếu niên này, cùng lắm, nàng sẽ ở lại giúp việc nhà không công, chỉ cần được ăn đủ ba bữa. - Nó không phải một đôi khuyên tai bình thường, quê tôi có một tập tục, con gái chỉ đưa khuyên tai của họ cho trượng phu tương lai của họ. - Cô nói dối, đàn ông lấy hoa tai làm gì? Đoán đúng rồi, nhưng còn lâu mới thừa nhận. - Ở quê tôi, đàn ông có hoa tai là điều bình thường, khi một cặp đôi quyết định lập gia đình, cô gái sẽ đưa một bên khuyên tai cho chàng trai làm tín vật, như một lời hứa hẹn nhất định sẽ về chung một nhà, đợi đêm tân hôn sẽ lấy ra.. Tới đây, cát Nguyệt lại hơi bí câu từ, nàng có ý tưởng nhưng chưa nghĩ ra cách diễn đạt. Trần Thanh nửa tin nửa ngờ, căng mắt tìm ra sơ hở của nàng, nhưng hắn không thể tìm thấy một tia chột dạ nào lộ ra trên gương mặt vô cảm (mặt đơ) của nàng. - Lấy ra làm gì? - Cậu biết âm dương chứ? - Biết. - Biểu tượng âm dương có mặt ở khắp mọi nơi, dễ quan sát được nhất là hiện tượng chuyển giao giữa ngày và đêm, đất và trời, mặt khác đôi đũa, đôi khuyên tai cũng thế. Khi cô gái đưa khuyên tai cho chàng trai, nó tượng trưng cho hứa hẹn sẽ gặp lại, khi kết hôn cũng tức là lúc này âm và dương đã hội ngộ.. hiểu không? Nếu cậu muốn nó cũng được trừ phi.. - Ai thèm lấy cô.. bà già. Coi như tôi xui xẻo, bỏ đi. - Uy! Thiếu niên, nói ai già hả? - Tôi.. - Đúng rồi, nhìn như cụ già 80 mươi~ - Cô! - Tôi không đùa cậu nữa. Suýt nữa thì quên mất còn có đứa bé. Cát Nguyệt vòng qua Trần Thanh, mang cháo và thuốc tới bên giường, nhẹ nhàng mớm cho nó. Cũng may từ năm 6 tuổi, Cát Nguyệt đã có kinh nghiệm trông trẻ nên nàng rất thành thạo trong việc chăm sóc trẻ em. - Nhìn cô giống mẹ của nó hơn là nhặt được nó đó. - Quen tay thôi, cậu thử chăm sóc cùng lúc 5 thằng nhóc nghịch như giặc giống tôi thì sẽ cảm thấy đứa bé này đáng yêu gấp trăm lần tụi nó. Ở thời đại này, nhiều cặp đôi lấy vợ sinh con từ rất sớm, nhà có 7-8 người cùng là điều bình thường, nhưng cha mẹ chúng chưa chắc đã có đủ thời gian chăm sóc chúng, thường thì đứa lớn hơn sẽ trông nom đứa nhỏ hơn, nhưng ở những nhà giàu có thì vú nuôi và nô tì sẽ đảm nhiệm công việc này. Trần Thanh thấy Cát Nguyệt không biết nhóm lửa, tướng ta đàng hoàng, bàn tay sạch sẽ liền nghĩ Cát Nguyệt xuất thân con nhà phú hộ, nhưng không ngờ nàng lại thuộc trường hợp trước, cũng bớt có ác cảm với nàng, có lẽ nàng là nha hoàn thân cận của một tiểu thư khuê các nào đó, họ thường không phải làm việc nhà nhưng lại rất thành thạo những việc chăm sóc người khác. Hắn đột nhiên cảm thấy mình hơi quá đáng.. cái quỷ gì vậy, nàng lấy thuốc nhà hắn, ăn cơm nhà hắn, hắn đòi tiền của nàng thì đã sao? Trần Thanh sai rồi, Cát Nguyệt là con út, nàng làm sao có thể có em? Nhưng nàng rất thích chơi với trẻ em, nên từ bé đã tự nguyện cầm đầu.. à không, chơi với toàn bộ lũ nhóc trong xóm, chỉ cần nghe tin trong làng có đứa trẻ nào mới ra đời a ngày hôm sau bên giường nhà họ sẽ xuất hiện một cô bé tên Cát Nguyệt. Sở thích kì lạ này được duy trì tới khi Cát Nguyệt học đại học. Nhờ thế mà khả năng bảo mẫu của nàng đã đạt lv max rồi. - Hừ.. thật xui xẻo.. cô còn cần giúp gì thì bảo tôi.. đừng nghĩ là tôi giúp cô, sau này nhất định cô phải trả lại đó! - Biết rồi, biết rồi, ông cụ non. - Tôi tên Trần Thanh, không phải ông cụ non. "Đứa trẻ này ngoan ghê." Cát Nguyệt vui vẻ nở nụ cười, nhìn thiếu niên đỏ mặt chạy mất, nhưng nụ cười của nàng cũng chảng tồn tại được lâu. - Uống thuốc rồi, nhưng sao vẫn sốt thế này? Ngạo Thiên tưởng hắn đang ở địa ngục, trước đây hắn nghĩ địa ngục không tồn tại, nhưng hắn đã chết rồi, Ngạo Thiên tung hoành nửa đời ở tu tiên giới, không ngờ lại bị bạn thân nhất và người bên gối phản bội! Nhưng người hắn hận nhất, không phải là những kẻ đã đâm sau lưng hay những kẻ thừa nước đục thả câu khiến hắn thân bại danh liệt, mà là những kẻ đã ném hắn vào trốn địa ngục này-Thần. Hắn vốn là một người bình thường, chỉ vì một vụ cá cược của những vị thần, hắn bị đá tới tu tiên giới. Nếu hắn muốn về, hắn phải giúp vị thần chọn hắn thắng cược, tức là phải trở thành người đứng đầu tu tiên giới. Hắn xuyên vào cơ thể của một đứa bé sanh non, cơ thể yếu ớt, cứ tưởng mình sẽ là nhân vật chính có kết cục buồn cười nhất, xuyên không chưa được 1 ngày đã chết vì sinh non. Nhưng hắn được một lão quái vật cứu. Lão ta là một kẻ điên! Lão cứu hắn, rồi lại bẻ gãy chân tay hắn. Cơ thể Ngạo Thiên như một con búp bê vải, hết bị cắt rồi lại vị vá lại. Tuần hoàn tra tấn cả tinh thần và thể xác khiến hắn muốn phát điên.. không, hắn điên rồi. Nhưng hắn phát hiện, phản kháng là vô dụng. Hắn chỉ có thể nhẫn nhịn. Mặc lão điên đó thực hiện hết thí nghiệm này đến thí nghiệm khác lên cơ thể của mình. Có rất nhiều đứa trẻ khác cùng hoàn cảnh với Ngạo Thiên nhưng cuối cùng chỉ có 10 đứa trẻ trong hàng nghìn đứa bị lão bắt sống sót tới cuối cùng, trong đó có hắn và bạn thân của hắn, cũng là người phản bội hắn sau này. Nhưng Ngạo Thiên đột nhiên nghe thấy một giọng nói dìu dàng, miệng hắn bị người kia đút cháo, thứ cháo loãng nhạt nhẽo, chẳng hiểu sao hắn lại nếm ra vị ngọt đến lạ, cơ thể hắn cũng dần dần ấm lên. Ngạo Thiên cố mở to đôi mắt muốn biết xem ai đang nói, nhưng mắt trẻ sơ sinh hoàn thiện vào tháng thứ 9, hắn đẻ non, thị giác vẫn chưa hoàn thiện nên chỉ nhìn thấy hình ảnh mờ mờ ảo ảo. - Bé ngoan, há miệng nào.. "Hắn lại xuyên vào cơ thể khác rồi? Người này là 'mẹ' của hắn chăng?"