

Mặc
Tác giả: Gác ký ức

Nhặt nhành lá trúc nằm xơ xác
Cơn gió mang theo ai oán gì?
Không thương sao còn làm trơ trọi
Hay bởi vì người mà hóa tan.
Lòng tôi còn đó người nào biết
Cũng bởi chữ duyên đã nhạt nhòa,
Hồn còn níu giữ vì không nỡ
Nhưng người hờ hững bước sang ngang.
Đành thôi mặc phó cho chữ phận
Đời người có mấy lần sống đây?
Khi tình đã hết tôi cũng biết
Hạnh phúc của tôi tự tôi tìm.
Mặc người, người sống vì ai đó
Tôi sống riêng tôi đã đủ rồi!
Mặc người, khi người tìm thương nhớ
Tôi chẳng bận tâm, lại chẳng cần!
Mặc đời, đời dẫu còn ngang trái
Tôi sẽ vì tôi mà sống vui.
Gác ký ức