Đọc mấy câu thơ chế này làm tôi nhớ lại thời học sinh vô lo, hay phá phách, cái gì cũng chế được, mọi người hay gọi là thời trẻ trâu. Lúc đó không cảm thấy đẹp, chỉ thấy khổ vì suốt ngày phải học bài, làm bài, trả bài.. Vui nhất là khi trống tiết rủ nhau đi ăn cốc ổi.. Còn bây giờ thỉ chỉ muốn xin một vé về tuổi thơ thôi. Đố ai định nghĩa được từ hôn. Có khó gì đâu, dạ bồn chồn. Hai người một góc, đêm tối tối. Tựa má, kề môi thế là hôn.. Đố ai định nghĩa được nụ hôn. Có khó gì đâu một tâm hồn. Hai đứa yêu nhau ngồi xích lại. Môi kề mắt nhắm thế là hôn. * * * Bước đến nhà em, bóng xế tà. Đứng chờ năm phút bố em ra. Lơ thơ phía trước vài con chó. Lác đác đằng sau chiếc chổi chà.. * * * Trái tim em chỉ 1 lần mở cửa. Đón anh vào rồi khép lại ngàn năm. Nhưng lần đó em quên không đóng cửa. Anh vào rồi thằng khác cũng vào theo * * * Bao lần tán gái mất công Hôm thì chó đuổi, hôm không có nhà Mấy hôm gặp phải ông già Mời vào uống nước, toàn trà đã thiu * * * Chiều nay mưa gió rì rầm Một mình lạnh lẽo âm thầm nhớ ai Cứ đếm từ một đến hai Đếm hoài đếm mãi chẳng ai nhớ mình Bỗng dưng tim dập thình thình Một dòng tin nhắn làm mình ngẩn ngơ Sự thật hay là đang mơ Điện thoại thông báo thuê bao hết tiền * * * Con cò đi uống rượu đêm Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao Còn anh chả uống ngụm nào Cũng say ngây ngất ngã vào lòng em * * * Thò tay mà bứt cọng ngò Thương em đứt ruột giả đò ngó lơ. * * * Tình yêu như thể rút thăm. Rút trúng thì sướng, rút nhầm thì đau. Tình yêu như thể đi câu, Anh nào chai mặt ngồi lâu mới tài. Tình yêu như thể quan tài, Mới loanh quanh ở bên ngoài đã run. Tình yêu như thể dây thun, Lúc co lúc giãn lúc thì đứt ngay. Tình yêu như thể người say, Lúc nào cũng tưởng đang bay trên trời. Tình yêu như thể điểm mười, Có học cho hết cả đời vẫn mong. Tình yêu như thể đuôi công, Trông thì đẹp đấy nhưng không ra gì. Tình yêu như thể bánh mì, Tây ta đều thích bởi vì nó ngon! Tình yêu như thể thỏi son, Sinh ra chỉ để làm mòn cái môi. * * * Đêm tình giỡn với trăng non Em ngoan như thuở mới còn trắng trong Hương trinh thoang thoảng má hồng Em đang e ấp tựa bông hoa quỳnh Miệng cười chúm chím thật xinh Gặp em đã khiến tim mình ngẩn ngơ Suốt ngày ra mộng vào mơ Nhớ em nên cứ thẩn thờ ước ao Nhưng chưa biết đến khi nào Thỏa lòng anh những khát khao dại khờ Đành tâm viết mấy câu thơ Đếm từng ngày tháng anh chờ đợi em Trăng khuya giờ cũng buông rèm Anh đang thao thức nhớ em thật nhiều Gọi thầm hai tiếng em yêu Để cho vơi bớt những điều ước mong Được hôn đôi má em hồng Ôm em thật chặt vào lòng của anh. * * * Bây giờ mận mới hỏi đào. Vườn hồng đã có ma nào vào chưa. Mận hỏi thì đào xin thưa. Vườn hồng có chó.. Đố cha ai vào. * * * Bao năm qua tôi đi tìm bài toán Chứng minh về định lý của tình yêu Giả thiết cho: Thương nhớ rất nhiều Và kết luận: Tôi yêu người nhiều lắm Tôi sử dụng cách chứng minh phản chứng Giả sử rằng: "Tôi đâu có yêu em" Đâu bồi hồi và nhung nhớ từng đêm Đâu bối rối khi thấy em cười nói Đâu ghen tức và bực mình dữ dội Khi thấy nang trò chuyện với người ta Và chẳng băn khoăn như một cậu bé già Nghĩ về tương lai, nhớ về quá khứ Đâu buồn khổ khi "chia tay" hai chữ Nàng thốt ra trong một buổi chiều sầu Nhưng những điều giả sử có thật đâu Tôi vẫn nhớ, vẫn thương.. và tất cả Bỗng nhận ra một điều thật lạ Tự khi nào định lý được chứng minh. * * * Gà mà không gáy là con gà chiên. Gà mà hay gáy là con gà điên. Đi lang thang trong sân, bắt con gà, bỏ vô nồi. Mua 2 lon Tiger, nhắm chân gà, nhắm chân gà. Gà mà không gáy là con gà gay. Gà mà không gáy là con gà toi. Đi lang thang trong sân, bắt con gà, ướp tiêu hành, Ăn xong lăn quay ra, chết tui rùi, cúm gia cầm
Em của ngày xưa là cô gái mang hài đỏ, Bỏ cả thế giới nhỏ để chỉ yêu mình anh. Còn em của ngày nay là cô gái mang hài xanh, Tuy mỏng manh nhưng không còn xem anh là tất cả. * * * Vầng trăng ai xẻ làm đôi. Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường. Đêm qua anh ngủ trên giường. Nhớ em tỉnh giấc, lọt giường gãy xương. * * * Thất tình mới biết yêu là khổ Say tình mới biết khổ vì yêu Thức đêm mới biết đêm dài Yêu người mới biết những ngày đợi mong. * * * Hoa thơm, Hoa đẹp, Hoa vẫn tàn. Tình sâu, Tình nặng, Tình vẫn tan. Rượu đắng, Rượu cay, Rượu vẫn hết. Người Hứa, Người thề, Người vẫn quên.. * * * Tình yêu như món thịt gà Người trẻ háo hức, người già chê dai. Tình yêu như mắt với tai. Nếu thiếu một đứa tương lai còn gì. * * * Tình yêu như một trò chơi. Hỏi rằng nhân thế mấy người thắng đây? Tình yêu như một sợi dây. Chăng qua chăng lại có ngày đứt ra. * * * Tình yêu như lốp với săm. Săm mà bị hỏng lốp nằm với ai? * * * Tình yêu như thể tù lao. Người ngoài dại dột vượt rào vô thăm. * * * Một buổi chiều gió mát Vẽ hình em trên cát Thì bị ăn một tát Của một con bồ khác Nãy giờ đang quan sát Anh còn đang ngơ ngác Liền ăn thêm một tát Ôi tình yêu trên cát! Thật là chua và chát.
Trên trời có đám mây xanh Ở giữa mây trắng xung quanh mây vàng Nếu mà anh lấy phải nàng Anh thà thắt cổ cho nàng ở không. * * * Nếu chúa phán yêu nhau là hủy hoại Thì con tin nhân loại chẳng còn ai Nếu chúa phán yêu nhau là có tội Thì con xin chịu tội để được yêu. * * * Nước trong nước chảy quanh chùa, Không yêu ta cũng bỏ bùa cho yêu. * * * Chuyện tình sinh viên một buổi chiều Hai người đứng ở trước cầu tiêu Em không có giấy, anh cho ít Mỉm cười em gật, thế là yêu. * * * Xăng có thể cạn, lốp có thể mòn Nhưng tình yêu anh dành cho em thì không có bao giờ thay đổi. * * * Tình chỉ đẹp khi quần chưa cởi Mộng chỉ tàn khi cúc áo chưa rơi. * * * Đàn ông sợ vợ, lẽ thường.. Vốn người quân tử nhún nhường vẫn hơn.. Đàn ông sợ vợ là khôn.. Nếu không ai sẽ nấu cơm quét nhà? * * * Có những lúc giật mình trong giấc ngủ. Anh vô tình bị kiến đốt vào mông. Anh chợt nhớ về một buổi chiều hồng. Anh cùng em cùng lên đồi đi hóng gió. Và ở đó giữa muôn trùng ngọn cỏ. Anh vô tình bị kiến đốt vào mông. * * * Yêu nhau cởi áo cho nhau, Ghét nhau trợn mắt: "Áo đâu? Mặc vào!" * * * Ba đồng một mớ đàn ông Mua về trộn cám cho gà nó ăn. Ai ngờ gà chết nhăng răng. Vừa đi vừa chửi đàn ông tốn tiền. * * * Thất tình tự tử đu cây mận Cây mận rung rinh ngã cái uỳnh Nào ngờ dưới đất cây đinh nhọn Không chết vì tình, chết vì đinh. * * * Dại gái không phải là dê Dại gái cho biết mình mê đàn bà Dại gái không phải là gà Dại gái chứng tỏ mình là đàn ông.
Đêm qua anh ngủ nằm mơ Hôn em một cái hóa ra hôn nhầm Sáng ra thằng bạn cười thầm Hôm qua mày đã hôn nhầm đít tao * * * Anh đừng viết tên em Lên những bờ cát trắng Sóng xô đi nhanh lắm Chẳng còn lại gì đâu Anh có muốn bền lâu Viết trong tim anh ấy Đó là em nói vậy Chớ viết đâu tùy anh * * * Vội sinh, vội tử, vội một đời Vội cười, vội khóc, vội buông lơi Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ Vội vã nhìn nhau, vội vã rời.. * * * Em thả một nụ cười Anh dại khờ nhặt lấy Và kể từ ngày ấy Anh thành kẻ tương tư * * * Mình chỉ là kẻ đơn phương, Đem hết lòng dạ đi thương một người. Nhưng ngặt một nỗi buồn cười, Người chỉ cảm động chứ người không thương. * * * Bình yên là bất chợt giữa đám đông Nhận ra bóng hai người đang hối hả Người ấy tay trong tay một người lạ Chẳng những không ghen mà thấy thật nhẹ nhàng.. * * * Tháng Tư về ta cứ chợt dửng dưng Phố vẫn đông, vắng em thành xa lạ Em xa anh, Hà Nội thưa thớt quá Mặc kệ bao người cứ xuôi ngược về đâu Tháng Tư, Hà Nội nắng ngập đầu Những chiếc khẩu trang chỉ còn chừa đôi mắt Ta lạc mất em giữa dòng người bịt mặt Lặng lẽ trở về với những kỉ niệm đơn côi..
Anh ví von mình là một kẻ làm vườn Gieo hạt giống tình yêu vào lòng đất Rồi vun xới bởi những điều tốt nhất Để một ngày từ đấy mọc lên cây. Em ví von mình là một đám mây bay Trôi lười biếng trên bầu trời đầy nắng Có một hôm vô tình nằm yên lặng Cúi xuống xem nghe cây hát rì rào. Rồi từ đó, chúng mình ngộ làm sao Mây đứng yên không thèm bay đi nữa Kẻ làm vườn thì dăm hôm vài bữa Nằm dưới cây lơ đãng ngó lên trời. Em quên mất mình là đứa thích rong chơi Anh quên mất đời cây là của đất Chúng mình thương nhau là điều vô lý nhất Đã xảy ra ở trên thế giới này.
Làm vợ anh nhé, Hoài ơi Anh thề anh hứa trọn đời yêu em! Không ăn chả, chẳng ăn nem Chỉ ăn cơm vợ, chẳng thèm cơm ai Chẳng chê cơm ngắn, phở dài Chẳng chê thịt mỡ, thịt dai, anh thề! Đi chơi vợ gọi là về Nhìn thấy gái đẹp anh chê nó già Không đi nhậu nhẹt la cà Lúc nào vợ mệt, việc nhà anh lo Dù là chuyện nhỏ chuyện to Phải hỏi ý vợ, vợ cho mới làm Làm vợ anh nhé, Hoài ơi Anh thề anh hứa trọn đời thương em! Mà em thử nghĩ mà xem Vụ ở Bình Phước chắc em đọc rồi Yêu em suốt một năm trời Giờ em từ chối là đời em xong Mà thôi không nói lòng vòng Em không đồng ý đừng hòng yên thân!
Phượng hồng vẫy gọi hè sang Từng con phố nhỏ rộn ràng Ve ngân Chợt lòng buồn nhớ tình nhân Người đây kẻ đấy lúc gần lúc xa Đã bao mùa hạ trôi qua Là từng mùa nhớ khiến ta nghẹn lòng Ừ thì nắng vẫn cứ hồng Nhưng tim ta lại mênh mông nỗi sầu Hạ về khơi gợi niềm đau Tại sao không thể giữ nhau trọn đời Tình giờ xa tít mù khơi Bỏ ta cùng với khoảng trời bơ vơ Trải lòng gom hết vào thơ Ta đành buông bỏ giấc mơ có người Ngoài kia phượng vẫn hồng tươi Riêng ta ôm cả một đời bão giông.
Em ơi đời mệt quá Mà mình cứ phải cười Nên nhiều khi gượng gạo Khác gì bọn đười ươi? Ngày lăn ra kiếm sống Mang mặt nạ muôn màu Tối tìm về chân thật Chẳng còn nhận ra nhau Đời giống như vòng xoáy Thật giả cứ đan xen Nai lưng ra cày cuốc Cũng bởi chữ sang - hèn Tiền là vuông giấy mỏng Mà thao túng đủ điều Chẳng còn gì "vô giá" Quan trọng là "bao nhiêu?" Tình tưởng trân quý lắm Yêu mãi mãi, trọn đời Qua dăm mùa gió trở Tay đã vội buông lơi Người tưởng thân thiết lắm Tình nghĩa chắc bền lâu Qua vài hôm trắc trở Quên hết sạch buổi đầu Em ơi đời mệt quá Mà thay đổi được gì Lại nai lưng ra sống Ôm cái mệt và đi!
Em giận gì, sao lại trốn tránh anh? Chiều không em, nhìn mây buồn lại nhớ, Mưa bất chợt, giọt lệ lòng nức nở, Em giận gì, sao chẳng nói anh hay, Chuyện chúng mình biết ai đúng, ai sai, Tại anh, hay tại yêu thương phai nhạt? Quá quan tâm, em cảm thấy ngột ngạt? Ừ thì mình xa một lát thôi em, Một lúc thôi mà nghe tiếng con tim, Đang thôi thúc từng nhịp thương nhịp nhớ, Dài lê thê những nghĩ suy trăn trở, Mình lớn rồi đâu còn bé nữa em ơi, Hãy thứ tha đừng tìm thêm lo lắng, Tình bao năm ân sâu nghĩa nặng, Xa nhau rồi, em có nhớ anh không? Xa em rồi anh như đón mùa đông, Cho giá lạnh len vào lòng rên rỉ, Ướp trong tim lưu bóng người tri kỷ, Để ngàn đời tình thắm mãi không phai, Giận hờn này dù ai đúng ai sai, Đừng chia hai, đừng rời xa như vậy, Xát lại gần, ngồi bên nhau thủ thỉ, Có hờn nào mà không thể nguôi ngoai, Nói giận mà nước mắt em rơi hoài, Để anh ngỡ như ngoài trời mưa đổ, Nghẹn trong tim, đông cứng từng hơi thở, Hết giận rồi em hãy nói là không.
THƠ CHẾ FA Gương kia ngự ở trên tường Trung thu ai sẽ ra đường cùng ta Gương cười rồi đáp thật thà Người yêu không có ở nhà đi con MUỐN CÀY Mảnh ruộng ven đồi đã bấy nay Đầy khe nước suối chẳng ai cày Đôi bờ vướng cỏ không người vén Chỗ góc khô bùn vắng kẻ phay Lão trẻ trông sang hồn rạo rực Ông già ngó xuống bụng lung lay Kìa em muốn cấy sao còn ngại Hãy để cho anh giúp mấy ngày