Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên - Nhất Hồ Long Tỉnh Trà

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Jess93, 14 Tháng năm 2020.

  1. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 129: Dịch Dương, thật xin lỗi 21

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 130: Dịch Dương, thật xin lỗi 22

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 131: Dịch Dương, thật xin lỗi 23

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 132: Dịch Dương, thật xin lỗi 24

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 133: Dịch Dương, thật xin lỗi 25

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 134: Dịch Dương, thật xin lỗi 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Jess93

    "Thế nào, bị dọa choáng váng? Không biết tôi là ai?"

    "Tôi chỉ cần biết cậu không phải Tần Minh Nguyệt là được rồi, nói đi, rốt cuộc cậu là ai?" Giọng nói Dịch Dương rất lãnh đạm.

    Ồ? Tỷ đã kiêu ngạo, lớn lối như thế, chẳng lẽ vậy mà còn là bị người khác nhìn thấu?

    Lâm Tịch cúi đầu xuống tìm kiếm khắp nơi, cũng không có phát hiện áo lót rớt trên mặt đất.

    "Sau khi tôi hôn mê đã có một giấc mơ, trong mơ có một số việc xảy ra giống như trong hiện tại, có một số thì không giống." Dịch Dương cười khổ: "Trong mơ tôi phát hiện Tư Minh Hạo chân đạp hai thuyền, người cậu ta thật lòng thích chính là Triển Vân Linh, tôi nói cho cậu biết, nhưng mà cậu cũng không tin. Sau đó tôi bị người ta hạ thuốc mê, có người hại tôi đồng thời giả tạo thành tai nạn xe cộ, mà cậu, lần cắm trại dã ngoại này sẽ bị người ta.."

    Hai tay Dịch Dương nắm chặt, gân xanh nổi lên: "Lúc đó tôi đã là một phế nhân, đợi đến khi tôi biết được tin tức, cậu đã nhảy xuống từ tầng cao nhất của trường học rồi. Tôi vẫn không thể giúp được cậu như cũ, không đúng, là Tần Minh Nguyệt."

    Lâm Tịch kinh ngạc trợn to hai mắt, còn có loại thao tác này?

    Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Tịch, Dịch Dương giải thích: "Cậu biết nhiều thứ hơn so với cậu ấy, khéo đưa đẩy và thông minh hơn, nhưng mà tôi biết, người đã từng cứu mạng tôi khi còn bé, không phải là cậu."

    Lâm Tịch dứt khoát thừa nhận: "Tôi quả thật không phải là Tần Minh Nguyệt, tôi là.. Chịu trách nhiệm giúp người khác thực hiện tâm nguyện của họ, cậu ấy muốn tôi bảo vệ cậu, đồng thời nói lời xin lỗi với cậu, nếu như không phải tại cậu ấy vô tình lộ ra, Tư Minh Hạo bọn họ sẽ không đối phó cậu."

    Hàm răng Dịch Dương cắn thật chặt đôi môi tái nhợt: "Vậy bây giờ cậu ấy ở đâu? Chết rồi? Cũng sẽ không trở lại nữa?"

    Chuyện trong mộng quả thật là bởi vì Tần Minh Nguyệt, nhưng mà Dịch Dương không trách cậu ấy, nếu như không phải Tần Minh Nguyệt, anh ta đã sớm bị Dịch Tích Niên bắt về giết chết rồi, tốt xấu sau này anh ta cũng khiến Dịch Tích Niên tàn phế xem như đã báo thù.

    Nhân quả trên thế gian này quả thật kỳ diệu như vậy, trong lúc vô tình Tần Minh Nguyệt cứu anh ta, lại vô ý hại anh ta.

    Nội tâm Dịch Dương chua xót, thật ra Tần Minh Nguyệt là một người dùng tùy hứng ương ngạnh để che giấu bản chất thiện lương của mình, cho dù chết vẫn còn tâm tâm niệm niệm muốn tìm người đến bảo vệ anh ta, còn muốn nói lời xin lỗi với anh ta, nói xin lỗi cái gì chứ, cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng trách cô ấy!

    "Thật xin lỗi, Dịch Dương!" Lâm Tịch chính thức nói ra câu này với Dịch Dương, ở sâu trong nội tâm cảm thấy thật nhẹ nhõm, đây là cảm xúc thuộc về Tần Minh Nguyệt.

    "Như vậy cậu sẽ luôn thay thế cậu ấy sống ở đây? Tôi.. Mãi mãi cũng không gặp được cậu ấy?" Rõ ràng cảm xúc của Dịch Dương càng ngày càng thấp.

    Lâm Tịch hiểu rõ ý tứ Dịch Dương, cười nói: "Yên tâm đi, tôi chỉ tới làm nhiệm vụ, hoàn thành chuyện nên làm, dĩ nhiên tôi sẽ rời đi, đến lúc đó, Minh Nguyệt của cậu sẽ trở lại!"

    Từ trước tới nay khuôn mặt thiếu niên vẫn luôn ngơ ngác, đột nhiên nở nụ cười tươi, vươn tay ra ngoéo tay với cô: "Không có gạt tôi?"

    "Ừm, tuyệt đối không lừa cậu, cho nên cậu có thể giữa lại câu 'Không sao' nói với cậu ấy." Lâm Tịch phối hợp kéo một ngón tay của anh ta, còn ngoéo tay? Thiếu niên, cậu có cần phải ngây thơ như vậy hay không!

    "Vậy khi nào cậu mới có thể rời đi?" Lâm Tịch đen mặt, tốt xấu gì tỷ cũng đối xử không tệ với ngươi, còn vất vả dạy ngươi hai mươi Đoạn Cẩm, ngươi như vậy có được hay không?

    Dịch Dương cũng phát hiện lời này có hơi không ổn, dùng tay gãi gãi đầu: "Tôi không phải có ý đó, tôi nói là.. Thật ra tôi cũng rất cảm kích cậu, nếu như không có cậu có lẽ tôi đã chết từ sớm."

    Tiếng đập cửa cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ, Tần Chính từ bên ngoài đi vào, Dịch Dương thức thời ngậm miệng, đây là bí mật giữa anh ta và "Tần Minh Nguyệt," có một số chuyện kinh thế hãi tục, càng ít người biết càng tốt.

    Tần Chính cùng Dịch Dương chào hỏi, mặc dù đứa bé này nhỏ tuổi, nhưng Tần Chính đã đối xử với cậu như người trưởng thành, dù sao, đây cũng là đối tác của Tần thị. Tần Chính cũng biết ràng buộc khi còn bé giữa bọn họ, Dịch Dương là một người biết cảm ơn, có dã tâm mà biết khắc chế, như thế này rất tốt, tương lai luôn có một ngày nào đó ông ấy và Ngải Mẫn sẽ rời đi, thêm một người quan tâm chăm sóc Minh Nguyệt, ông ấy rất yên tâm.

    Trải qua chuyện lần này, Lâm Tịch đã quyết định vẫn không nên che giấu, nếu như nói với Dịch Dương từ sớm, với trí thông minh của tên nhóc này, làm sao có thể bị người ta nói mấy câu lừa gạt liền ra ngoài tìm cô chứ?

    Cho nên Tần Chính cũng không có giấu diếm cái gì, đơn giản nói bố cục của Tần gia một lần. Dịch Dương vậy mới biết, hóa ra bên trong còn có nhiều cong cong quấn quấn như vậy.

    Bốn tên côn đồ đã bị xử lý, mặc dù Lâm Tịch rất hi vọng tự mình động thủ xử lý bốn tên khốn này càng tốt hơn một chút, nhưng mà Tần Chính kiên quyết không cho tay của cô dính máu, Dịch Dương nghe thấy lời này của Tần Chính, lén lút bĩu môi, Công chúa bảo bối nhà bác càng đáng sợ hơn so với bác nghĩ.

    Như thế này cũng tốt, trong cốt truyện, bọn họ là nguyên nhân chính dẫn chết cái chết của Tần Minh Nguyệt, lần này dùng tính mạng của mình để trả lại cho Tần Minh Nguyệt, cái gọi là thiên lý rõ ràng, báo ứng xác đáng, mặc dù trễ một đời, nhưng mà cuối cùng vẫn đến.

    "Bọn họ quyết tâm giết chết con và Dương Dương là bởi vì cái chết của Tiêu Triệt. Vốn chỉ muốn để bọn họ nhục nhã Dương Dương nghỉ học, lại hủy hoại thanh danh của con, kết thúc cuộc hôn ước bằng lời nói này, kết quả Dương Dương không xảy ra chuyện gì, ngược lại Tiêu Triệt gãy trước, còn để Tần gia kết minh với Dịch gia."

    "Cho nên Tư Minh Hạo và thằng nhóc Triển gia nghĩ rằng.. Hãm hại con lại giả tạo thành Dương Dương gây nên, sau đó lại giết chết Dương Dương, như vậy cuộc hợp tác giữa hai nhà Tần Dịch lập tức sẽ bị phá hủy hoàn toàn, mà Tư Minh Hạo cũng thuận lợi thoát khỏi mệnh lệnh của ba cậu ta, cho dù không lấy được Tần gia, kết thông gia với Triển gia, cũng là lựa chọn tốt, Tư Chấn Nam sẽ không từ chối."

    Lâm Tịch thở dài: "Tính toán hay thật, thật đúng là một hòn đá hạ hai con chim!"

    "Sai, một công ba việc, phá hủy hợp tác giữa chúng ta, thúc đẩy Triển gia và Tư gia hợp tác, làm Tần thị suy yếu đồng thời khiến chính mình lớn mạnh." Dịch Dương bổ sung.

    "Hiện tại chỉ sợ Tư Chấn Nam hận không thể giết chết đứa con trai cả gan làm loạn này." Lâm Tịch nói: "Trong tay Hàn gia có những thứ đó, cũng đủ bọn họ uống một bình."

    Dịch Dương đã biết Lâm Tịch kéo Hàn gia vào chuyện này, xoa tay hằm hè: "Minh.. Minh Nguyệt, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

    Lâm Tịch bình tĩnh nhìn Dịch Dương, tia sáng trong đôi mắt lóe lên, lời nói ra cũng chỉ có hai người bọn họ mới hiểu: "Không phải chúng ta nên làm gì, là Tần gia nên làm cái gì. Dương Dương, chúng ta tốn công tốn sức giúp cậu phủi sạch sẽ chuyện này, không muốn cậu lại mạo hiểm. Dù sao.."

    Lâm Tịch cười đến ý vị thâm trường: "Tớ cũng không muốn lại giải thích với cậu nha!"

    Tần Chính nhìn Dịch Dương, lại nhìn con gái nhà mình, cảm thấy hai người này có bí mật mà ông ấy không biết, chẳng qua nhìn bộ dáng của bọn họ, Ngải Mẫn muốn lừa gạt Dịch Dương làm con rể là không có khả năng.

    Lâm Tịch giải thích một phen, chẳng những Tần Chính trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc Thịnh Duệ thật không hổ là trường học danh giá, sự tiến bộ của con gái nhà mình quả thật rất dọa người. Dịch Dương cũng lạnh sống lưng trước kế hoạch sát thương kín kẽ của Lâm Tịch, trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình, tuyệt đối đừng đắc tội bà chị này.

    Dịch Dương nghỉ ngơi một ngày cũng gần như tốt rồi, thừa dịp hỗn loạn thần không biết quỷ không hay về tới trường học.

    Chẳng qua trước khi đi, cậu nhóc âm hiểm này đối với thuốc cực kỳ hứng thú nên dây dưa Lâm Tịch muốn phương thuốc có thể khiến người ta mất đi một đoạn trí nhớ trong thời gian hôn mê bất tỉnh này.

    Tần Chính nhìn tương tác giữa hai người, hoàn toàn ngẩn ra: Nhất định là cách ông ấy mở ra không đúng, những đứa trẻ bây giờ đều đáng sợ như vậy sao?
     
  7. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 135: Dịch Dương, thật xin lỗi 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Jess93

    Thời gian Lâm Tịch về tới trường học trễ hơn hai ngày so với người khác, lý do là đúng lúc Tần Chính cũng ở đó, nên chạy tới thăm con gái bảo bối một chút. Mà Dịch Dương thì lấy say xe nghiêm trọng làm lý do nhưng chỉ chậm trễ một ngày đã trở về trường học.

    Hai người trở về lớp cũng không có bất kỳ dị thường gì, ngoại trừ để những người không được tài trợ cả ngày ngồi xổm ở nơi được gọi là "Ngục giam Thịnh Duệ" đỏ mắt nhìn bên ngoài.

    Phải nói vô luận là năng lực hủy thi diệt tích của Tần gia, hay là năng lực giả tạo cảnh thái bình của Tư gia và Triển gia, hay là năng lực xử lý tình huống phát sinh đột xuất của nhân viên nhà trường, như vậy cũng chỉ có thể nói một câu "Tất cả đều là tiêu chuẩn nhất định," vì vậy không hiểu vì sao thiếu mất mấy người cũng không gây nên bao nhiêu người chú ý.

    Cho nên, người đừng quá đề cao bản thân, có thể ngay trước mặt ngươi nói ngươi là "Hoàng tử" quay đầu liền gọi tên đầy đủ của ngươi là "Đồ rùa rụt đầu." Dù thế giới này thiếu người nào, thì mặt trời vẫn lên cao như thường, Trái Đất vẫn xoay như cũ, tuyệt đối không nên buồn lo vô cớ đi lo lắng bởi vì sự vắng mặt của ngươi sẽ khiến vũ trụ nổ tung, suy nghĩ nhiều rồi.

    Sau khi kết thúc tiết thứ nhất, Hàn Nhã như lửa thiêu mông lôi kéo Lâm Tịch chạy tới vườn tùng bách, tất cả mọi người đều thích đến vườn hoa hồng, vườn tường vi ấm áp như mùa xuân, dạng thời tiết rét lạnh thế này chỉ có người thần kinh thác loạn mới có thể chạy tới vườn tùng bách hóng gió.

    Bởi vì nơi này ít người lại yên tĩnh nha!

    Nghe lý do của Hàn Nhã, mắt Lâm Tịch trợn trắng, chị hai, phòng luyện võ cũng không tệ, ít nhất không có lạnh như thế. Thật ra Hàn Nhã tìm cô cũng không có chuyện gì khác, chẳng qua là biểu đạt với cô một chút lòng cảm kích của Hàn gia, đồng thời thay bác cô ấy -- người đứng đầu của Hàn gia nói một câu "Sau này chỉ cần là chuyện Hàn gia có thể làm được, mặc cho bọn họ điều khiển" để trả ân tình lần này.

    Lâm Tịch cười cười, thật ra thuận tay giúp Hàn gia một chút chẳng qua là ôm cỏ đánh con thỏ mà thôi. Nhưng thái độ Hàn gia vẫn biết tròn biết méo, Lâm Tịch gật đầu, bày tỏ sẽ chuyển câu nói này cho Tần Chính.

    Nhìn dáng vẻ Hàn Nhã hết sức phấn khởi cùng với gió êm sóng lặng trên internet, chắc là Tư gia đã bỏ ra cái giá rất cao để mua thứ trong tay Hàn gia.

    Cho rằng thế này là xong việc?

    Kế hoạch đã bị phá vỡ!

    Bữa tối một mình Lâm Tịch hưởng dụng, mùa đông cần phải bồi bổ, gọi một món thịt cừu hầm củ cải trắng, bắp ngô và rau quả thái hạt lựu, cộng thêm cá luộc với món súp cực kỳ ngon, một bát cơm trắng, Lâm Tịch thích đến mức không muốn không muốn.

    Cô cảm thấy chỗ tốt lớn nhất của việc sống càng lâu chính là có thể ăn mỹ thực ở khắp nơi!

    Trường học này thật sự không tệ nha, các loại món ăn, cho dù là Tần gia cũng không thể ăn chu đáo như thế mỗi ngày.

    Vừa lòng thỏa ý trở lại ký túc xá, nhìn thấy một người đứng thẳng tắp trước cửa phòng mình, là Tiền Dao Dao đã mấy ngày không gặp.

    Lâm Tịch làm như không nhìn thấy, trực tiếp lướt qua, Tiền Dao Dao lại đuổi theo, lần này gần như là dán trên cửa phòng Lâm Tịch.

    Dù sao cũng vào không phòng được, Lâm Tịch đứng ở đó, yên lặng đối mặt với Tiền Dao Dao.

    Bám riết không tha như vậy là coi trọng lão tử sao?

    Đợi một hồi thấy mặt mũi Tiền Dao Dao tràn đầy phẫn hận lại không nói một lời, Lâm Tịch quyết định rút lui, lão tử còn bận rộn rất nhiều chuyện.

    Lâm Tịch đưa tay đẩy cô ta: "Làm phiền nhường một chút, cản trở tín hiệu điện thoại di động của tôi."

    "Là cô, có đúng hay không?"

    "Cái gì chính là tôi? Cô có thể nói tiếng người sao?"

    Tiền Dao Dao giống như đột nhiên mất khống chế, đưa tay ra bắt lấy mặt Lâm Tịch: "Nhất định là cô đồ đê tiện này hãm hại tôi! Tôi liều mạng với cô!"

    "Chứng vọng tưởng là bệnh, cần phải trị, tìm tôi thì làm được cái gì, tôi cũng không phải là bác sĩ." Lâm Tịch nghiêng người né tránh, tay nhanh chóng điểm một cái dưới xương sườn Tiền Dao Dao, Tiền Dao Dao cảm thấy toàn thân tê rần, té ngã trên mặt đất, lúc này có người đi tới, rất không khách khí kéo Tiền Dao Dao: "Chị, chẳng phải ba đã nói chị ở trường học cho giỏi, đừng không có chuyện gì lại thêm phiền phức cho nhà mình sao? Chị như vậy em cũng không tiện khai báo với ba."

    Vị này cũng là người quen, là Tiền Lâm Lâm em gái Tiền Dao Dao.

    Chẳng qua có vẻ bây giờ Tiền Dao Dao không tốt lắm, rõ ràng thái độ Tiền Lâm Lâm đối với cô ta đã không còn khúm núm giống như trước.

    "Mày là thứ thấp hèn bại hoại, khi nào thì đến lượt mày nói chuyện với tao như vậy?" Tiền Dao Dao vô cùng tức giận, một bạt tai tát vào mặt Tiền Lâm Lâm.

    Những người ở trong ký túc xá gần đó nghe được động tĩnh, có người trực tiếp ra ngoài xem náo nhiệt, có người thì núp sau cửa nghe lén, bát quái là một hoạt động nghiệp dư vô luận giàu nghèo đều rất được hoan nghênh.

    Tiền Lâm Lâm nhanh nhẹn bắt được bàn tay vung tới của cô ta, sắc mặt không thay đổi hung ác bóp một cái, Tiền Dao Dao đau đến mức hét thảm một tiếng, Tiền Lâm Lâm lại mang vẻ mặt oan ức nói: "Chị là chị gái của em, một nét bút không viết được hai chữ Tiền, chị nhục nhã em như vậy, chẳng lẽ chị sẽ vẻ vang lắm sao? Đợi lát nữa ba sẽ gọi điện thoại tới hỏi em về tình hình ngày hôm nay của chị, chúng ta mau trở về ký túc xá đi, đừng chọc ba mất hứng."

    Tiền Dao Dao vừa nghe cô ta nói những lời này, vốn giương nanh múa vuốt, lập tức ỉu xìu. Tiền Lâm Lâm vừa nói vừa lôi kéo Tiền Dao Dao rời đi, trước khi đi tràn ngập áy náy cười cười với Lâm Tịch.

    Xem ra tình cảnh bây giờ của Tiền Dao Dao ở Tiền gia không tốt bằng lúc trước, trước đây Tiền Lâm Lâm là người hầu hạ cô ta, bây giờ có một chút ý vị giám thị, rốt cuộc Tiền gia vẫn chưa từ bỏ Tiền Dao Dao, chẳng qua Lâm Tịch tin tưởng ngày đó còn không xa.

    Tuy nói không muốn Dịch Dương liên luỵ vào, Lâm Tịch vẫn liên hệ anh ta lần nữa, dù sao, trong số những anh em đó của Dịch Dương có rất nhiều nhân tài, cô muốn mượn dùng một người gọi là hacker Mèo Già.

    Tư Chấn Nam cho rằng mua được những thứ đó từ trong tay Hàn gia thì coi như xong à? Tài liệu chân chính đều ở trong tay cô đấy, chẳng qua loại người giống như Tư Minh Hạo và Triển Vân Tiêu, hết lần này đến lần khác vì một chút tư tâm của mình mà xem tính mạng người khác không ra gì, một lần chơi chết thật sự là quá tiện nghi bọn họ, biết rõ có người muốn âm thầm đối phó chính mình, nhưng mà không tìm được kẻ địch, trông gà hóa cuốc, tất cả trên đời này đều là kẻ địch mới là cách báo thù tốt nhất.

    Chẳng mấy chốc, vừa về tới trường học Tư Minh Hạo, Triển Vân Tiêu còn có Tiền Dao Dao cảm thấy khi người khác nhìn bọn họ, tất cả đều lộ vẻ mặt cổ quái. Hoặc là châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, hoặc là giả vờ nhìn về phía khác, cùng nhau trao đổi ánh mắt ý vị thâm trường. Hơn nữa bọn họ cũng gặp phải rất nhiều người bài xích mà không hiểu vì sao.

    Tư Minh Hạo vốn là Hoàng tử đầu tiên của Thịnh Duệ, fan não tàn của Triển Vân Tiêu cũng không ít, nhưng mà bây giờ người nào nhìn thấy bọn họ đều có dáng vẻ nhượng bộ lui binh. Khiến ba người đều không hiểu ra sao.

    Mặc dù ba người bọn họ là nhân vật chính trong sự kiện cắm trại dã ngoại, nhưng mà lúc ấy ý thức đều không rõ, sau đó cũng rất hồ đồ. Chỉ nhớ rõ mấy người bọn họ vốn đã thương lượng xong sẽ đối phó Dịch Dương và Tần Minh Nguyệt vào buổi tối, nhưng không biết tại sao, cuối cùng lại là ba người làm bừa một trận trong lều vải của Tiền Dao Dao.

    Nếu như không phải Tiền Lâm Lâm kịp thời phát hiện, lặng lẽ đưa tiền gọi điện thoại về nhà, sau đó Tiền gia vừa tức giận vừa mau chóng liên hệ Sầm Như và Triển gia, ba nhà liên hợp lại phong tỏa tất cả tin tức, hậu quả khó mà lường được. Có đôi khi Tiền Dao Dao cảm thấy là Tiền Lâm Lâm cố ý hại cô ta xấu mặt, nhưng mà sau khi suy nghĩ kỹ lại cảm thấy không có khả năng, vô luận Tư gia hay là Triển gia, cũng không phải một đứa con gái riêng nho nhỏ như cô ta có thể nhúng tay.

    Huống hồ một khi truyền ra chuyện này, bọn họ còn có mặt mũi ở lại Thịnh Duệ sao? Có thể xử lý lặng yên không một tiếng động, Tư Minh Hạo là người cảm thấy may mắn nhất, anh ta cũng không muốn những chuyện rách nát này bị Triển Vân Linh biết.

    Nói cũng kỳ quái, đến nay ba người cũng không thể nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào buổi tối hôm đó, giống như buổi tối hôm đó chưa từng tồn tại bao giờ. Ngay cả bốn tên côn đồ Triển Vân Tiêu liên hệ cũng biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng.

    Giờ phút này ba người lại tụ tập trong ký túc xá của Tư Minh Hạo.

    Sau khi trải qua sự kiện cắm trại dã ngoại, ba người đều cảm thấy rất xấu hổ.
     
    duri1697, tuhhiaw, Zahann260 người khác thích bài này.
  8. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 136: Dịch Dương, thật xin lỗi 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Jess93

    Ba người tập hợp một chỗ, thứ nhất là muốn làm rõ ràng rốt cuộc tại sao người xung quanh nhìn bọn họ kì lạ như vậy, chẳng lẽ là chuyện đó đã bị lộ?

    Bên cạnh đó bọn họ hy vọng ba người cùng một chỗ có thể nhớ được một chút gì đó, không phải đã nói một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao hay sao?

    Thế nhưng ba người vắt hết óc, chỉ có thể nhớ được có bốn tên côn đồ vào buổi tối ngày hôm đó, thành công lừa gạt Dịch Dương đến rừng cây, Tư Minh Hạo cũng chắc chắn anh ta đã lừa được Tần Minh Nguyệt rồi, nhưng mà sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một chút ấn tượng cũng không có.

    Bên này Tiền Dao Dao nhớ lúc bắt đầu cô ta ở cùng Triển Vân Linh bị đau đầu trong lều vải, sau đó trở về lều của mình thì không nhớ gì nữa.

    Tư Minh Hạo cảm thấy chắc chắn có liên quan đến Tần Minh Nguyệt, nếu không, xem như bị trúng chiêu, trong tập thể kịch liệt vận động tuyệt đối cũng sẽ có cô nha, nhưng mà dường như từ trước tới giờ cô chưa từng tồn tại. Hơn nữa Dịch Dương tên giá đỗ kia, Triển Vân Tiêu cũng chắc chắn anh ta nhớ rõ Dịch Dương đã động thủ với bốn tên côn đồ đó.

    Nói cách khác, Tần Minh Nguyệt, Dịch Dương, bốn tên côn đồ đều có hiềm nghi.

    Triển Vân Tiêu đề nghị để Tư Minh Hạo đến dò hỏi Tần Minh Nguyệt, Tư Minh Hạo lắc đầu: "Bây giờ tớ và Tần Minh Nguyệt đã không còn quan hệ, tin tức của Tần gia rất linh thông, chẳng những nhìn thấy ảnh chụp trên báo, vậy mà còn tra ra chuyện của tớ và Vân Linh. Hiện tại ngay cả văn kiện đã phê duyệt cũng kẹp lại không thả, lão chó già Tần Chính, tuyệt đối đừng cho tớ cơ hội, nếu không, nhất định sẽ không chừa cho lão mảnh giáp nào của Tần gia!"

    Trầm mặc một hồi, Tư Minh Hạo còn nói: "Vân Tiêu, làm sao mấy tên côn đồ đó có thể biến mất không còn bóng dáng chứ? Rốt cuộc mấy người này có đáng tin không?"

    Triển Vân Tiêu đang muốn nói chuyện, điện thoại di động trong túi vang lên, anh ta lấy điện thoại ra, ấn xuống nút trả lời: "Mẹ, làm sao vậy?"

    "Cái gì? Chuyện khi nào?"

    "Mẹ kiếp!"

    "Vâng, con đã biết, bây giờ con sẽ hỏi cậu ấy, con cúp máy trước."

    Tư Minh Hạo thấy Triển Vân Tiêu xanh mặt nổi giận bừng bừng, giống như.. Là đối với mình?

    "Rốt cuộc Tư gia các người xử lý chuyện như thế nào? Ảnh nude của chúng ta, không biết bị ai phát tán trên mạng! Mẹ nó, tớ đã nói làm sao mấy ngày nay ánh mắt người khác nhìn tớ đều không thích hợp!"

    Chuyện Tư Minh Hạo sợ nhất, vẫn xảy ra!

    Tiền Dao Dao lấy điện thoại di động ra lên internet, lập tức cảm thấy một trận trời đất u ám!

    Chẳng những có thể thấy rõ ảnh chụp, ngay cả tên của ba người bọn họ cũng thình lình trên đó! Mặc dù theo thứ tự là Tư X Hạo, Triển Vân X, Tiền XX, nhưng mà mũi chó của những tên săn tin kia còn linh hơn nhiều so với chó thật, thông tin của bọn họ đã bị người ta tìm ra.

    Xong, xong hết rồi!

    Hiện tại ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều run rẩy như lá rụng trong gió.

    Tư Chấn Nam gọi điện thoại tới Hàn gia, vừa mắng to vừa uy hiếp Hàn gia, Hàn gia thì thề thốt phủ nhận, ngấm ngầm hại người mà nói, Hàn gia bọn họ cũng không giống một số người thích chơi ám độ trần thương, từ trước đến nay phun nước bọt là đinh, nói lời giữ lời.

    Thật ra Tư Chấn Nam đã từng tìm người giám định, những ảnh chụp lan truyền trên mạng kia rất có thể thật sự không phải là bút tích của Hàn gia, ảnh chụp của Hàn gia cơ bản đều ảnh chụp lén từ xa, hơn nữa mặc dù hình ảnh khác nhau, nhưng có thể thấy được đều là đứng cùng một vị trí vội vàng chụp được.

    Mà ảnh trên mạng thì đặc sắc hơn nhiều, viễn cảnh, cận cảnh, nửa người, đặc tả, các loại kỹ xảo, nếu như không phải hình ảnh quá khó coi, tuyệt đối sẽ khiến người ta tưởng rằng đây là tác phẩm của studio chuyên nghiệp, thấy thế nào cũng đều được chuẩn bị đầy đủ trước, sau đó quay chụp đâu vào đấy.

    Tư Chấn Nam lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa liên hợp hai nhà Triển, Tiền xử lý những bài post trang web kia, vừa mệnh lệnh khẩn cấp công ty thành lập một tổ quan hệ xã hội nhỏ chuyên xử lý khủng hoảng, tuyên bố rằng những hình ảnh đó là do công ty đối thủ của Tư gia và Triển gia làm ra, tất cả đều là hình ghép, bọn họ yêu cầu kẻ chủ mưu lập tức dừng hành vi xâm hại, công khai xin lỗi! Cũng nói đã tìm được kẻ chủ mưu phía sau, ba nhà Tư, Triển, Tiền liên hợp lại, sẽ đưa bọn họ ra trước pháp luật!

    Ảnh nude cũng không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ chính là kẻ địch ẩn giấu ở sau lưng!

    Rốt cuộc là ai? Tần gia? Dịch gia? Hay là Hàn gia?

    Tư Chấn Nam hoài nghi từng nhà, lại loại bỏ từng nhà, cảm thấy ai cũng có thể, lại cảm thấy ai cũng đều không có khả năng.

    Tư Chấn Nam vội vàng mệnh lệnh Tư Minh Hạo cút về nhà ngay lập tức, đừng ở Thịnh Duệ mất mặt xấu hổ.

    Tiền gia, Triển gia cũng không hẹn mà cùng làm ra quyết định như trên.

    Ánh tà dương đỏ như máu, Tư Minh Hạo nhìn Thịnh Duệ yên tĩnh đứng nghiêm, thừa hứng mà đến mất hứng mà về, rất nhiều người kiêu ngạo vì có thể đi vào nơi này học tập, nhưng nơi này lại là chỗ sỉ nhục mà anh cả đời cũng lau sạch!

    Triển Vân Tiêu cũng nghỉ học lặng yên không tiếng động.

    Ngược lại Tiền Dao Dao trước khi đi lại tìm Lâm Tịch náo loạn một trận lớn.

    Lâm Tịch cảm thấy người này thật sự là không có đầu óc, đặc biệt phù hợp với nhân thiết của nữ phụ pháo hôi độc ác trong tiểu thuyết máu chó.

    "Tôi biết là cô, mặc kệ cô thừa nhận hay không thừa nhận, chắc chắn là cô đồ tiện nhân độc ác này!"

    Lâm Tịch xích lại gần cô ta, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, chính là tôi, cô hẳn là nên cám ơn tôi đã đưa món quà lớn này cho cô, dù sao, hai người đó đều là người cô yêu nhất."

    Chẳng phải các ngươi luôn thích dính cùng một chỗ hay sao? Tỷ thành toàn các ngươi, lần này mọi người thỏa mãn nhỉ!

    Tiền Dao Dao bây giờ, tái nhợt, tiều tụy, hơi thở thanh xuân thuộc về thiếu nữ, giống như bị rút hết trong vòng một đêm, để lại chỉ có mục nát.

    Tiền Lâm Lâm bên cạnh đi lên phía trước: "Chị, cần phải đi, lại chậm trễ, ba sẽ mất hứng!"

    "Phi!" Tiền Dao Dao vô cùng căm hận em gái này của mình, cô ta gắt một cái: "Mày khoan hãy đắc ý! Tao mới là Đại tiểu thư Tiền gia, mày chẳng qua chỉ là một chiếc giày rách thấp hèn bại hoại!"

    Cô ta lại quay đầu nói với Lâm Tịch, hốc mắt hãm sâu, khuôn mặt vặn vẹo nguyền rủa: "Tần Minh Nguyệt, cô đừng đắc ý! Lòng dạ cô hiểm độc như vậy cũng sẽ không có kết cục tốt!"

    "Tôi có kết cục tốt hay không, là chuyện tương lai, mà chắc chắn cô sẽ không có kết cục tốt, lại là chuyện hiện tại, chúc cô may mắn!"

    Lâm Tịch cười một tiếng với cô ta, quay người mà đi, gió thổi lên vạt áo khoác màu đỏ của cô, nhanh nhẹn như bướm, cao ngạo tốt đẹp như vậy, Tiền Dao Dao không cam lòng quay đầu nhìn lại, đã từng, chính mình cũng từng như vậy, nhưng mà sau đó, sẽ không còn nữa..

    Trong nhiệm vụ của Lâm Tịch cũng không bao gồm Tiền Dao Dao, nhưng Lâm Tịch thật sự nhịn không được, hầu như mỗi lần cô và Dịch Dương bị ám toán, cô gái này đều vui mừng nhảy cẫng lên vì vui sướng, giống như cô ta mới là người được lợi cuối cùng.

    Quả nhiên, ghen ghét sẽ khiến người ta trở nên xấu xí, tình yêu sẽ khiến người ta mất lý trí.

    Chỉ đơn thuần bởi vì ghen ghét, bởi vì một phần tình cảm không biết kết quả, đã muốn đi phá hủy người khác, dạng người này vô luận có kết quả thê thảm như thế nào, Lâm Tịch cũng sẽ không có một tia đồng tình.

    Hơn nữa bây giờ cô cũng không có tâm tình đi đồng tình người khác, bởi vì cô vừa nhận được điện thoại nhà, Ngải Mẫn mang thai!

    Đây tuyệt đối là chuyện vui ngoài ý muốn! Dù sao tuổi tác của Tần Chính và Ngải Mẫn cũng không nhỏ, thân thể của Tần Chính từng bị Tư Chấn Nam giở trò hơn mười năm trước.

    Lâm Tịch không khỏi âm thầm may mắn, lúc trước mình dạy hai mươi Đoạn Cẩm cho bọn họ thật sự là một quyết định rất sáng suốt nha! Không có hai mươi Đoạn Cẩm điều trị ôn dưỡng, coi như thân thể Tần Chính khôi phục, cũng sẽ không truyền đến tin vui nhanh như thế!

    Lâm Tịch âm thầm cầu nguyện, hi vọng là một bé trai!
     
    duri1697, tuhhiaw, Yechjj57 người khác thích bài này.
  9. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 137: Dịch Dương, thật xin lỗi 29

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 138: Dịch Dương, thật xin lỗi 30

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...