Đam Mỹ [Edit] Sát Thủ Này Có Chút Thảm - Thập Bát Phản

Discussion in 'Truyện Drop' started by Phở không hành, Aug 16, 2020.

  1. Phở không hành

    Messages:
    2
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật vất vả chờ đám người này ra khỏi thang máy, sát thủ lắc mình chạy vào, giơ tay nhấn vào tầng cao nhất, thuận tiện sờ sờ dao gọt hoa quả mình để trong túi, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.

    Đại boss thấy cậu theo không kịp, đành phải thấp giọng phân phó thư ký bên cạnh: "Nhanh kêu tôi một tiếng."

    Thư ký tuy rằng không biết ông chủ lại lên cơn gì, nhưng vẫn tất cung tất kính gọi một tiếng: "Ông chủ."

    Gì?

    Sát thủ nhìn bóng dáng đại boss qua khe cửa thang máy sắp đóng, lại theo bản năng nhìn thoáng qua số tầng mình vừa ấn xuống --- bản thân muốn lên trên tìm đại boss --- chính là không phải đại boss đang đứng trước mặt sao?
     
    Mạn Toa and Thiên Túc like this.
  2. Phở không hành

    Messages:
    2
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy đại boss lên xe, sát thủ chạy như điên đến bãi đỗ, không nói hai lời bắt đầu cưỡi xe dí theo đại boss, Mercedes của đại boss chạy thiệt nhanh, sát thủ đuổi mệt muốn chết cũng không bắt kịp, mắt thấy xe sắp biến mất ở chỗ rẽ ngay ngã tư, sát thủ thở phì phò dừng lại, không tính đuổi theo nữa.

    Đúng, sát thủ thiếu nghị lực thế đấy.

    Đại boss thấy sát thủ không đuổi kịp, nhíu mày phân phó: Chạy chậm một chút.


    Tài xế thoáng nhìn tốc độ xe, lại thoáng nhìn qua xe đạp điện bên cạnh đang chạy ngang mình, ủy ủy khuất khuất dẫm phanh lại.

    Sát thủ đang định đẩy ba bánh về, đột nhiên phát hiện chiếc xe chở đại boss ngừng lại, cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định không bỏ giữa chừng, một lần nữa leo lên xe đuổi theo.

    Ngay lúc ba bánh cách nó không xa, chiếc xe phía trước lại bắt đầu khởi động, giữ tốc độ, duy trì khoảng cách nửa mét giữa hai xe, lần này sát thủ cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, chính là đang cưỡi cưỡi, bỗng nhiên phát hiện con đường này có chút quen thuộc.

    Chiếc xe chạy phía trước cuối cùng cũng dừng lại, đại boss xuống xe đứng đó, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển loang lổ trước mắt --- Cô nhi viện.
     
    Mạn Toa likes this.
  3. Phở không hành

    Messages:
    2
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ lúc sinh ra sát thủ đã sống ở cô nhi viện, mãi đến thời niên thiếu mới được thủ lĩnh tuyển vào tổ chức, mỗi tháng tiền kiếm được sẽ gửi về cô nhi viện, tình cảm đối với nơi này sâu đậm hơn bất kỳ người nào.

    Nhìn đại boss xách túi đồ chơi thiệt bự từ cốp xe, sát thủ vỗ vỗ túi áo mình, quyết định hoãn lại thời gian động thủ.
     
    Mạn Toa likes this.
  4. Phở không hành

    Messages:
    2
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiển nhiên đại boss thường đến cô nhi viện, các dì và đám trẻ ở đây đều biết hắn, tuy rằng sát thủ cũng hay quay về, nhưng cậu không những mù đường mà còn mù mặt, mỗi lần đều không nhớ được mặt các bạn nhỏ, lo lắng mình nhận sai người, nên lúc nào cũng trốn đi không để các bạn nhỏ nhìn thấy.

    Nhưng là.. nhìn mấy đứa nhỏ vây quanh đại boss đòi đồ ăn cùng đồ chơi, trong lòng sát thủ vẫn có chút hâm mộ.

    Lúc này, một cô bé đầu buộc nơ kéo kéo áo sát thủ: "Anh ơi, muốn chơi cùng chúng em không?"

    Đây là lần đầu tiên sát thủ được bạn nhỏ gọi, cậu đã gặp cô bé này rất nhiều lần, trong lòng thật kích động: "Được, Tiểu Hồng, chúng ta cùng chơi."

    Cô bé bẹp miệng, "oa" một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa nói: "Người ta không phải Tiểu Hồng, là Tiểu Hoa!"

    Sát thủ lập tức luống cuống, muốn dỗ người nhưng không biết làm thế nào, chính mình cũng khổ sở muốn rơi nước mắt, lúc này một con gấu bông được đưa tới trước mặt cô nhóc, tiếp theo là âm thanh ôn nhu an ủi của đại boss: "Tiểu Hoa ngoan, chơi cùng nó đi."

    Cảm xúc của cô gái nhỏ đến nhanh đi cũng nhanh, lập tức cong mắt cười cười.

    Tiếp đó một con robot cũng được đưa tới trước mặt sát thủ, đại boss đứng cạnh nhìn cậu: "Ngoan, cho em cái này."

    Sát thủ nhìn món đồ chơi nhưng không cầm lấy, sửng sốt nửa ngày, đột nhiên hỏi: "Thiết Trụ, anh có phải Thiết Trụ không?"

    Đúng lúc thư kí đang dẫn bạn nhỏ về phòng đi ngang qua, nghe được lời này liền nói: "Mong tiên sinh chú ý lời nói hành động, đừng gọi thẳng nhũ danh của ông chủ chúng tôi."
     
    Mạn Toa likes this.
    Last edited: Oct 8, 2020
  5. Phở không hành

    Messages:
    2
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi nhỏ sát thủ suy dinh dưỡng, thời điểm bị bỏ trước cửa cô nhi viện còn chưa đủ tháng, lúc viện trưởng nhặt được cậu còn cho rằng sống không được, nhưng đại khái ông trời cũng luyến tiếc thu hồi tiểu đáng thương này, tuy còn bé sát thủ bệnh mãi không dứt, nhưng lại không nặng, cứ thế cùng ốm đau bệnh tật trưởng thành.

    Nhưng có lẽ khi nhỏ luôn phát sốt, đầu óc tiểu sát thủ luôn không tốt, ví như bé thường không nhớ được tên bạn bè, làm việc cũng chậm hơn một nhịp, những đứa trẻ khác đều không thích chơi cùng bé. Viện trưởng đau lòng, thường an ủi tiểu sát thủ, "không quan trọng, chỉ cần trong lòng ta có chủ nghĩa Mác-Lê Nin là có thể tiến tới xã hội cộng sản".

    Kỳ thật tiểu sát thủ một chút cũng không biết chủ nghĩa Mác-Lê Nin là gì, nhưng lời của viện trưởng bé lúc nào cũng nhớ thật kỹ, vì thế luôn kiên định mà làm theo.

    Tới khi tiểu sát thủ lớn hơn một chút, có một anh trai tới cô nhi viện, nghe nói là bị bọn buôn người lừa bán sau đó được cứu ra, bởi vì cảnh sát tạm thời chưa tìm được người nhà, đành phải đưa đến đây.

    Anh trai kia là một người lạnh lùng, người khác hỏi tên cũng không trả lời, các bạn nhỏ đều cho rằng hắn bị sợ hãi đến không nói được.

    Bất quá anh trai kia vừa nhìn đã biết là con nhà giàu, mấy đứa trẻ trong đây đều sợ hắn, tiểu sát thủ cũng sợ, chính là bé phản ứng chậm, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy anh trai đều muốn chạy, nhưng so với bạn nhỏ khác chậm hơn nhiều, thẳng đến khi người ta đã đi đến trước mặt, bé mới bắt đầu cất bước, làm cho mọi người trong cô nhi viện đều cho rằng thật ra tiểu sát thủ rất muốn chơi cùng anh trai kia, nhưng là bé vẫn chưa từng nói chuyện với anh trai kia lần nào.

    Sau đó lại có người hảo tâm quyên tặng đồ chơi cho cô nhi viện, các dì bảo mấy bạn nhỏ chọn đồ chơi mình thích, bé cũng muốn lấy, nhưng lại chạy chậm, cũng không dám đoạt của bạn khác, đành phải lẻ loi đứng một bên nhìn chúng lấy đồ chơi.

    Trong lòng tiểu sát thủ thật hâm mộ, cũng không dám nói, nước mắt rưng rưng tự chơi ngón tay mình, bé nhớ trước kia viện trưởng từng nói, con trai phải dũng cảm, sẽ không rơi nước mắt, phải luôn mỉm cười, cho dù thật khổ sở cũng đừng khóc.

    Sau đó một con robot đưa tới trước mặt tiểu sát thủ, anh trai bất hòa trong miệng người khác đứng cạnh nhìn bé: "Ngoan, cho em cái này."

    Tiểu sát thủ ngơ ngác nhìn đồ chơi, đột nhiên khóc lên, các bạn nhỏ kinh ngạc nhìn về phía này, đây là lần đầu tiên mọi người thấy bé khóc.

    Anh trai cũng sợ hãi, nhanh chóng ném đồ chơi ra, ôm lấy tiểu sát thủ mà dỗ: "Em đừng khóc, anh nói cho em một chuyện buồn cười."

    Sát thủ khóc chít chít trả lời: "Anh nói đi."

    Anh trai lặng lẽ nói cho bé: "Thật ra anh tên Thiết Trụ."

    Lúc đó sát thủ còn nhỏ, không biết thiết trụ buồn cười chỗ nào, nhưng bé thật thích được anh trai vừa ôm vừa dỗ, vì thế cũng thử ôm lại đối phương – ngoại trừ viện trưởng và các dì, đây là lần đầu tiên bé ôm người khác, thì ra cảm giác khi ôm tốt như vậy à.

    Tiểu sát thủ nhịn không được trộm đem nước mắt chùi chùi lên áo người nọ, anh trai thấy nhưng lại làm như không phát hiện, vỗ vỗ lưng tiểu sát thủ giúp bé thuận khí.

    Tiểu sát thủ nằm trong lồng ngực anh trai, thật ngượng ngùng mà kêu: "Thiết Trụ."

    Anh trai "ừm" một tiếng.

    Từ đó, người thân nhất với tiểu sát thủ trong cô nhi viện chính là anh trai. Sau đó sát thủ nhỏ được đưa đi học, không nghĩ tới ngày đầu tiên tan học về lại được báo rằng anh trai đã được người đưa đi, chỉ để lại cho bé một con gà bông lông xù màu vàng cùng với một câu an ủi "tuyệt đối đừng khóc, sau này anh quay về tìm em", bé ôm gà nhỏ, chậm rãi cong mắt cười cười.

    Bé nghĩ, "mình không thể khóc, mình là người dũng cảm nhất, sẽ không làm anh trai lo lắng".
     
    Mạn Toa likes this.
  6. Phở không hành

    Messages:
    2
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh quay về tìm em rất nhiều lần.." đại boss ôm sát thủ nói, "nhưng lần nào cũng không tìm được em, sau đó anh lại nghĩ, đại khái là do năng lực của anh không đủ, còn chưa thể làm em liếc mắt một cái đã nhận ra anh trong đám người."

    Sát thủ nhỏ giọng phản bác: "Nhận ra."

    Nhận ra mà chờ tới bây giờ mới kêu anh? Đại boss vừa buồn cười vừa tức giận, lại không nỡ nặng lời, đành phải hôn lên chóp mũi sát thủ: "Được, em nhớ."
     
    Mạn Toa and Gill like this.
  7. Phở không hành

    Messages:
    2
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi thăm cô nhi viện, đại boss tự mình lái xe đưa sát thủ về nhà, sau khi nhìn thấy cái bàn siêu to, sát thủ kinh ngạc: "Cái bàn em chở!"

    Đại boss cười khổ, bữa tối trên bàn không nhìn, lại chú ý mỗi cái bàn, cũng không biết bản lĩnh học từ đâu, nhận biết đồ vật còn tốt hơn nhận người cả vạn lần.

    Cơm nước xong, đại boss cầm ly vang đỏ, vừa uống vừa nhìn sát thủ uống đến mặt phiếm hồng: "Hiện tại em muốn làm gì?"

    Sát thủ nghĩ nghĩ, đem rượu để qua một bên, sờ soạng lấy ra dao gọt hoa quả để trên người.

    Đại boss nhìn dao gọt trong tay cậu, biểu tình có chút rối rắm, hắn không nghĩ tới sát thủ còn nhớ cái nhiệm vụ kia, lẽ nào sẽ giết hắn sau đó tự sát? Vì thế đại boss hỏi: "Em làm gì?"

    Sát thủ kỳ quái mà nhìn đại boss, từ sau lưng lấy ra một quả táo: "Em gọt táo cho anh nha."

    Đại boss: "Anh không muốn ăn táo."

    Sát thủ khó xử mà nhíu mày: "Vậy làm sao đây, hôm nay em chỉ có một quả táo."

    Đại boss quơ quơ ly rượu trong tay, nhìn khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của sát thủ: "Không sao."
     
    Mạn Toa likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...