Chương 30: Cuối Cùng Cũng Được Là Con Nhà Người Ta

【Tui vừa mới vào, có ai nói cho tui biết tại sao livestream mổ ruột thừa lại low thế không? 】
【Low? Lúc nào you mổ được một ca viêm ruột thừa trong 3 phút thì mọi thứ đều biến thành nghệ thuật, nghệ thuật đấy hiểu không? 】
【Đồng ý, tui đã xem cả đêm, hôm nay còn xin nghỉ ở nhà xem tiếp. Tui phải xem xem bác sĩ mổ chính mổ được bao nhiêu ca viêm ruột thừa. 】
Ca phẫu thuật Trịnh Nhân đang làm là một ca cắt viêm ruột thừa đơn thuần, bản thân nó không có gì đáng xem cả, cho dù thủ pháp thuần thục, tinh tế đến mức nào, người xem livestream nhiều cũng sẽ cảm thấy chán.
Ngoại trừ việc một số người mới vào cảm thán tay nghề của bác sĩ mổ chính điêu luyện hoặc bị người khác chế giễu ra, điều đám bác sĩ đang kiên trì xem livestream muốn biết nhất chính là, bác sĩ mổ chính có thể mổ một hơi bao nhiêu ca viêm ruột thừa.
Đây chắc chắn là kỷ lục toàn quốc, đến cả đối thủ cạnh tranh cũng không có.
Lăn tăn duy nhất là con số kỷ lục này khiến rất nhiều người sợ hãi e ngại, làm những lớp trẻ phía sau phải chiêm ngưỡng.
【Có phải người đang mổ không vậy? Sao có thể mổ nhanh như vậy được? 】
【Vết mổ cũng không phải là điểm McBurney[1] tiêu chuẩn, nhưng mỗi lần mổ ra áng chừng lại là điểm cách ruột thừa gần nhất, cầu giải đáp, có phải là có cách xét nghiệm mới gì tìm ra được vị trí của ruột thừa không? 】
[1] Điểm McBurney: Là một điểm nằm về một phần tư dưới phải của thành bụng, ở một phần ba ngoài trên đường nối giữa gai chậu trước trên và rốn. Ấn đau tại điểm McBurney, là một dấu hiệu của viêm ruột thừa cấp
【Anh bạn trẻ, đừng ấu trĩ nữa. Cậu bác sĩ mổ liên tay, trước khi vào ca mổ cũng là đang mổ cho bệnh nhân khác. Chắc chắn không có bất cứ xét nghiệm mới nào, chắc là nhờ kinh nghiệm lâm sàng phong phú nên cậu ta mới phán đoán chuẩn xác được vị trí của ruột thừa. 】
Một ca, lại một ca.
Đám bác sĩ đang quan sát livestream có một cảm giác rất lạ, tựa như bác sĩ mổ chính muốn mổ tới cùng trời cuối đất, mổ tới sông cạn đá mòn.
Núi chưa mòn, trời chưa sập, nào dám ngừng tay mổ.
9 giờ 15 phút, sau khi bệnh nhân được nhấc xuống khỏi bàn mổ, mãi vẫn chưa thấy bệnh nhân tiếp theo nằm lên trên.
Làm xong rồi ư?
Đám bác sĩ đang quan sát livestream có chút thấp thỏm.
10 phút sau, cuối cùng họ mới dám tin tưởng, tay bác sĩ trâu bò kia đã mổ hết tất cả các ca viêm ruột thừa cấp tính trong thành phố và các huyện xung quanh.
【Cuối cùng cũng xong, tui xem được 15 tiếng rồi. 】
【Mổ được bao nhiêu ca vậy? 】
【49 ca, perfect! 】
Chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, mổ được 49 ca viêm ruột thừa, con số này khiến đầu óc người ta chao đảo. Có lẽ nếu đổi thành bệnh viện nhà mình, đến cả thời gian gây mê cũng không đủ.
Đứng từ góc độ khác mà nói, đám bác sĩ đang quan sát livestream đều rất tủi thân, năng lực kỹ thuật nhà người ta, y tá phụ mổ nhà người ta, bác sĩ gây mê nhà người ta.
Cuối cùng Trịnh Nhân cũng được là con nhà người ta, nhận hết ngưỡng mộ.
* * *
* * *
Mổ nốt một ca viêm ruột thừa nữa, cuối cùng Trịnh Nhân cũng được rời khỏi bàn mổ.
Anh do dự một chút, nhưng rồi cũng không gọi điện cho Tạ Y Nhân. Nhất định là cô bé đó đang ngủ, Trịnh Nhân có là thẳng nam sắt thép thế nào cũng có chút EQ ở việc này.
Trịnh Nhân lướt tìm số điện thoại, gọi cho trưởng khoa Phan.
"Trưởng khoa Phan, là tôi."
"Vâng vâng, tôi xuống ngay đây."
Sau khi trao đổi ngắn xong, Trịnh Nhân vào thay quần áo, không kịp tắm đã rời khỏi phòng mổ ngay lập tức, chạy vội về phía phòng thị phạm của khoa Ngoại Tổng quát.
Chạy tới tầng của khoa Ngoại Tổng quát, cửa thang máy vừa mở, Trịnh Nhân đã đứng hình.
Một thứ mùi nồng nặc ập vào mũi anh.
Trịnh Nhân biết rõ thứ mùi này, đây là mùi tất thối, mùi nước sát trùng, mùi rắm bị om cả đêm trong chăn, mùi cơm hộp, mùi khai tanh tưởi bốc ra từ nhà vệ sinh hòa quyện vào nhau, thứ mùi có tên là "bận rộn".
Hiện giờ Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa Gia đình đã không cho phép bệnh viện cấp 3 được ghép thêm giường, đã gần hai năm rồi Trịnh Nhân chưa từng ngửi thấy thứ mùi quen thuộc này.
Anh ý thức được một việc, đây là hậu quả do mình mổ mấy chục ca viêm ruột thừa trong một đêm, bệnh nhân nằm chật ních cả bệnh viện.
Như được trở về nhà vậy, Trịnh Nhân không hề chán ghét thứ mùi này, ngược lại còn cảm thấy khá yên lòng, dường như được quay trở về những năm tháng thanh xuân khi vừa đặt chân tới bệnh viện nhân dân số 1.
Tới trước cửa phòng thị phạm, Trịnh Nhân giơ tay gõ cửa.
Bên trong phòng thị phạm lên những tiếng cãi vã rất to, không ai để ý tới tiếng gõ cửa của Trịnh Nhân.
Anh tự đẩy cửa ra bước vào, nhìn thấy ở sở trưởng sở Y Vụ ngồi trước màn hình, đối diện là trưởng khoa Lưu của khoa Ngoại Tổng quát số 1, trưởng khoa Tôn của khoa Ngoại Tổng quát số 2, cùng các phó khoa, trưởng nội trú các khoa khác.
Lão Phan đang ngồi ung dung ở vị trí gần cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ lên bìa cuốn sách cũ Quản Trục Thiên, nghe tiết tấu có thể thấy tâm trạng ông khá là vui sướng.
"Trưởng khoa Lưu, ông cũng là lực lượng cốt cán của bệnh viện chúng ta, sao lại làm ra chuyện như vậy?" Ngữ khí của sở trưởng sở Y Vụ rất ác liệt, "Ông còn biết nhìn vào tổng thể không hả?"
Môi trưởng khoa Lưu động đậy một chút, nhưng ông ta cũng không lên tiếng phản bác, cũng không đứng dậy xin lỗi cho mất mặt.
"Sáng sớm nay lãnh đạo bệnh viện đã tổ chức họp khẩn cấp, y tá trưởng Lý đã vào làm loạn lên." Sở trưởng sở Y Vụ tiếp tục nói: "Ông cũng hiểu tính cách của y tá trưởng Lý, quan trọng là người ta nói có lý. Chuyện ông làm thật là.."
"Sau cuộc họp khẩn cấp sáng nay, các lãnh đạo bệnh viện quyết định chuyện đến đây là chấm dứt, về sau viêm ruột thừa cấp cứu sẽ do khoa Cấp cứu phụ trách phẫu thuật." Cuối cùng, sở trưởng sở Y Vụ chốt hạ mọi việc.
"Tôi cũng muốn làm lắm, nhưng làm gì có nhân lực?" Lão Phan thản nhiên hỏi.
Hai trưởng khoa của khoa Ngoại Tổng quát đã không còn nằm trong mắt Lão Phan nữa rồi, họ đã thua quá thảm, nếu ai dám xù lông lên, sẽ có ngay 49 cái video vả vào mặt họ.
Combo 49 nhát, ai chịu được?
"Lão Phan à, ông đừng gấp vậy." Chuyện khiến sở trưởng sở Y Vụ đau đầu chính là đây. Cùng với gia tăng ngày càng nhiều của scandal ngành Y, trong bối cảnh bạo lực và kiện cáo bác sĩ đã trở thành một nghề mới, hiện giờ bệnh viện cả nước đều đang thiếu người, đặc biệt là khoa Cấp cứu và khoa Nhi.
Nhưng không chỉ riêng hai khoa này, những khoa khác ít nhiều cũng tồn tại tình trạng thiếu nhân lực, chỉ là tình trạng của hai khoa trên nghiêm trọng hơn mà thôi.
Lão Phan có thâm niên công tác, chọc vào ông ta là ông ta lập tức có thể đập bàn chửi mắng luôn, sở trưởng sở Y Vụ không hề muốn dây vào cỗ đại pháo này.
Người già ấy mà, ta cần phải tôn trọng, thậm chí còn phải dỗ dành nữa. Còn không phải ư, kể cả khi người khởi xướng ra vụ này bước vào đây, sở trưởng sở Y Vụ cũng làm như không trông thấy. Đổi lại là người khác, không cần biết là ai, đầu tiên phải mắng cho tên đó tối tăm mặt mũi, cóc cần biết tên đó giỏi giang thế nào, bệnh viện thiếu mi thì không khám bệnh được chắc?
"Sở trưởng, tôi có ý kiến." Trưởng khoa Lưu đứng dậy, ra ám hiệu, Sầm Mãnh gắng gượng chạy tới chỗ máy tính đang thao tác màn hình bên cạnh, bắt đầu tìm thứ gì đó.
"Có ý kiến thì giữ lại, đây là ý kiến của lãnh đạo bệnh viện." Sở trưởng sở Y Vụ rất dứt khoát, không hề có đường xoay chuyển.
Trưởng khoa Lưu đã dự đoán được sở trưởng sẽ trả lời như vậy, ông ta cũng không để ý tới lời sở trưởng sở Y Vụ nói mà quay sang nhìn lão Phan, nói: "Tôi nhớ Trịnh Nhân từng nói, nếu là viêm ruột thừa đơn thuần, cậu ta có thể làm được đến trình độ không có vết mổ."
Nói xong, Sầm Mãnh đã tìm ra đoạn ghi hình Trịnh Nhân và Tạ Y Nhân đang phẫu thuật, lập tức nhấn nút chiếu lên.
"Ừm, nếu là viêm ruột thừa đơn thuần, tôi còn có thể làm cho không có vết mổ cơ." Lời Trịnh Nhân nói vang lên rõ mồn một trong tai mọi người.
"Nếu cậu ta làm được thế, tôi sẽ từ chức." Trưởng khoa Lưu tóm chặt lấy sơ hở duy nhất của Trịnh Nhân, dai như đỉa, làm thế nào cũng không chịu nhả miệng ra.
Thậm chí trưởng khoa Lưu không tiếc từ chức cũng phải vớt vát chút thể diện cuối cùng về.
"Đừng nói là ông tưởng chuyện cười trong phòng mổ là thật nhé." Lão Phan cười cười, nói: "Tôi thật hoài nghi sao ông làm phẫu thuật được nhiều năm như thế."
"Trưởng khoa Lưu, tôi cũng thấy Trịnh Nhân chỉ đang nói đùa, mong ông đừng gây rối vô cớ được không?"
"Sao tôi lại gây rối vô cớ được?" Trưởng khoa Lưu đã thua đỏ cả mắt rồi, ông ta gân cổ lên, nói: "Tôi thừa nhận, đúng là cậu ta phẫu thuật rất khá, nhưng cũng không khá bằng.. cũng chỉ khá đến thế thôi."
Đến cả lần đấu tranh cuối cùng, trưởng khoa Lưu cũng không thể lên tiếng nói rằng trình độ mổ ruột thừa của mình bằng được Trịnh Nhân. Mọi người đang nhìn chăm chú, ai không hiểu ai, phải có một giới hạn trong lòng, ngày sau đỡ bị người ta cười cho thối mũi.
"Nhưng là tự cậu ta nói thế, tôi coi là thật. Dù sao tôi cũng nói ra rồi, nếu cậu ta có thể làm được không có vết mổ, viêm ruột thừa do ai phụ trách tôi cũng không quan tâm nữa, tôi sẽ từ chức ngay và luôn."
"Tiểu nhân." Lão Phan khinh bỉ.
"Trưởng khoa Lưu, ông hành động theo cảm tính như vậy là không được đâu." Sở trưởng sở Y Vụ muốn thuyết phục trưởng khoa Lưu, đừng làm to chuyện lên. Hiện giờ lão Phan đã nắm lý trong tay, nếu ép đến mức ông ta yêu cầu trong vòng một hai ngày phải có đủ nhân lực và thiết bị.. Sợ rằng bộ phận hành chính của viện sẽ có rất nhiều người nhảy lầu.
"Trưởng khoa Lưu, không cần ông phải từ chức. Chỉ cần ông chấp nhận về sau mọi ca viêm ruột thừa cấp tính khoa Ngoại Tổng quát đều không được động tới là ổn, nghe rõ không, là khoa Ngoại Tổng quát, chứ không phải là khoa Ngoại Tổng quát số 1." Trịnh Nhân liếc trưởng khoa Lưu, trực tiếp xông lên.
ahihi, điên rồi, điên cả rồi.
Viêm ruột thừa không vết mổ? Ai từng nghe nói tới? Trịnh Nhân mổ nhiều đến mụ mị đầu óc rồi ư, sao lại có thể nhảy vào cái bẫy này?
【Low? Lúc nào you mổ được một ca viêm ruột thừa trong 3 phút thì mọi thứ đều biến thành nghệ thuật, nghệ thuật đấy hiểu không? 】
【Đồng ý, tui đã xem cả đêm, hôm nay còn xin nghỉ ở nhà xem tiếp. Tui phải xem xem bác sĩ mổ chính mổ được bao nhiêu ca viêm ruột thừa. 】
Ca phẫu thuật Trịnh Nhân đang làm là một ca cắt viêm ruột thừa đơn thuần, bản thân nó không có gì đáng xem cả, cho dù thủ pháp thuần thục, tinh tế đến mức nào, người xem livestream nhiều cũng sẽ cảm thấy chán.
Ngoại trừ việc một số người mới vào cảm thán tay nghề của bác sĩ mổ chính điêu luyện hoặc bị người khác chế giễu ra, điều đám bác sĩ đang kiên trì xem livestream muốn biết nhất chính là, bác sĩ mổ chính có thể mổ một hơi bao nhiêu ca viêm ruột thừa.
Đây chắc chắn là kỷ lục toàn quốc, đến cả đối thủ cạnh tranh cũng không có.
Lăn tăn duy nhất là con số kỷ lục này khiến rất nhiều người sợ hãi e ngại, làm những lớp trẻ phía sau phải chiêm ngưỡng.
【Có phải người đang mổ không vậy? Sao có thể mổ nhanh như vậy được? 】
【Vết mổ cũng không phải là điểm McBurney[1] tiêu chuẩn, nhưng mỗi lần mổ ra áng chừng lại là điểm cách ruột thừa gần nhất, cầu giải đáp, có phải là có cách xét nghiệm mới gì tìm ra được vị trí của ruột thừa không? 】
[1] Điểm McBurney: Là một điểm nằm về một phần tư dưới phải của thành bụng, ở một phần ba ngoài trên đường nối giữa gai chậu trước trên và rốn. Ấn đau tại điểm McBurney, là một dấu hiệu của viêm ruột thừa cấp
【Anh bạn trẻ, đừng ấu trĩ nữa. Cậu bác sĩ mổ liên tay, trước khi vào ca mổ cũng là đang mổ cho bệnh nhân khác. Chắc chắn không có bất cứ xét nghiệm mới nào, chắc là nhờ kinh nghiệm lâm sàng phong phú nên cậu ta mới phán đoán chuẩn xác được vị trí của ruột thừa. 】
Một ca, lại một ca.
Đám bác sĩ đang quan sát livestream có một cảm giác rất lạ, tựa như bác sĩ mổ chính muốn mổ tới cùng trời cuối đất, mổ tới sông cạn đá mòn.
Núi chưa mòn, trời chưa sập, nào dám ngừng tay mổ.
9 giờ 15 phút, sau khi bệnh nhân được nhấc xuống khỏi bàn mổ, mãi vẫn chưa thấy bệnh nhân tiếp theo nằm lên trên.
Làm xong rồi ư?
Đám bác sĩ đang quan sát livestream có chút thấp thỏm.
10 phút sau, cuối cùng họ mới dám tin tưởng, tay bác sĩ trâu bò kia đã mổ hết tất cả các ca viêm ruột thừa cấp tính trong thành phố và các huyện xung quanh.
【Cuối cùng cũng xong, tui xem được 15 tiếng rồi. 】
【Mổ được bao nhiêu ca vậy? 】
【49 ca, perfect! 】
Chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, mổ được 49 ca viêm ruột thừa, con số này khiến đầu óc người ta chao đảo. Có lẽ nếu đổi thành bệnh viện nhà mình, đến cả thời gian gây mê cũng không đủ.
Đứng từ góc độ khác mà nói, đám bác sĩ đang quan sát livestream đều rất tủi thân, năng lực kỹ thuật nhà người ta, y tá phụ mổ nhà người ta, bác sĩ gây mê nhà người ta.
Cuối cùng Trịnh Nhân cũng được là con nhà người ta, nhận hết ngưỡng mộ.
* * *
* * *
Mổ nốt một ca viêm ruột thừa nữa, cuối cùng Trịnh Nhân cũng được rời khỏi bàn mổ.
Anh do dự một chút, nhưng rồi cũng không gọi điện cho Tạ Y Nhân. Nhất định là cô bé đó đang ngủ, Trịnh Nhân có là thẳng nam sắt thép thế nào cũng có chút EQ ở việc này.
Trịnh Nhân lướt tìm số điện thoại, gọi cho trưởng khoa Phan.
"Trưởng khoa Phan, là tôi."
"Vâng vâng, tôi xuống ngay đây."
Sau khi trao đổi ngắn xong, Trịnh Nhân vào thay quần áo, không kịp tắm đã rời khỏi phòng mổ ngay lập tức, chạy vội về phía phòng thị phạm của khoa Ngoại Tổng quát.
Chạy tới tầng của khoa Ngoại Tổng quát, cửa thang máy vừa mở, Trịnh Nhân đã đứng hình.
Một thứ mùi nồng nặc ập vào mũi anh.
Trịnh Nhân biết rõ thứ mùi này, đây là mùi tất thối, mùi nước sát trùng, mùi rắm bị om cả đêm trong chăn, mùi cơm hộp, mùi khai tanh tưởi bốc ra từ nhà vệ sinh hòa quyện vào nhau, thứ mùi có tên là "bận rộn".
Hiện giờ Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa Gia đình đã không cho phép bệnh viện cấp 3 được ghép thêm giường, đã gần hai năm rồi Trịnh Nhân chưa từng ngửi thấy thứ mùi quen thuộc này.
Anh ý thức được một việc, đây là hậu quả do mình mổ mấy chục ca viêm ruột thừa trong một đêm, bệnh nhân nằm chật ních cả bệnh viện.
Như được trở về nhà vậy, Trịnh Nhân không hề chán ghét thứ mùi này, ngược lại còn cảm thấy khá yên lòng, dường như được quay trở về những năm tháng thanh xuân khi vừa đặt chân tới bệnh viện nhân dân số 1.
Tới trước cửa phòng thị phạm, Trịnh Nhân giơ tay gõ cửa.
Bên trong phòng thị phạm lên những tiếng cãi vã rất to, không ai để ý tới tiếng gõ cửa của Trịnh Nhân.
Anh tự đẩy cửa ra bước vào, nhìn thấy ở sở trưởng sở Y Vụ ngồi trước màn hình, đối diện là trưởng khoa Lưu của khoa Ngoại Tổng quát số 1, trưởng khoa Tôn của khoa Ngoại Tổng quát số 2, cùng các phó khoa, trưởng nội trú các khoa khác.
Lão Phan đang ngồi ung dung ở vị trí gần cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ lên bìa cuốn sách cũ Quản Trục Thiên, nghe tiết tấu có thể thấy tâm trạng ông khá là vui sướng.
"Trưởng khoa Lưu, ông cũng là lực lượng cốt cán của bệnh viện chúng ta, sao lại làm ra chuyện như vậy?" Ngữ khí của sở trưởng sở Y Vụ rất ác liệt, "Ông còn biết nhìn vào tổng thể không hả?"
Môi trưởng khoa Lưu động đậy một chút, nhưng ông ta cũng không lên tiếng phản bác, cũng không đứng dậy xin lỗi cho mất mặt.
"Sáng sớm nay lãnh đạo bệnh viện đã tổ chức họp khẩn cấp, y tá trưởng Lý đã vào làm loạn lên." Sở trưởng sở Y Vụ tiếp tục nói: "Ông cũng hiểu tính cách của y tá trưởng Lý, quan trọng là người ta nói có lý. Chuyện ông làm thật là.."
"Sau cuộc họp khẩn cấp sáng nay, các lãnh đạo bệnh viện quyết định chuyện đến đây là chấm dứt, về sau viêm ruột thừa cấp cứu sẽ do khoa Cấp cứu phụ trách phẫu thuật." Cuối cùng, sở trưởng sở Y Vụ chốt hạ mọi việc.
"Tôi cũng muốn làm lắm, nhưng làm gì có nhân lực?" Lão Phan thản nhiên hỏi.
Hai trưởng khoa của khoa Ngoại Tổng quát đã không còn nằm trong mắt Lão Phan nữa rồi, họ đã thua quá thảm, nếu ai dám xù lông lên, sẽ có ngay 49 cái video vả vào mặt họ.
Combo 49 nhát, ai chịu được?
"Lão Phan à, ông đừng gấp vậy." Chuyện khiến sở trưởng sở Y Vụ đau đầu chính là đây. Cùng với gia tăng ngày càng nhiều của scandal ngành Y, trong bối cảnh bạo lực và kiện cáo bác sĩ đã trở thành một nghề mới, hiện giờ bệnh viện cả nước đều đang thiếu người, đặc biệt là khoa Cấp cứu và khoa Nhi.
Nhưng không chỉ riêng hai khoa này, những khoa khác ít nhiều cũng tồn tại tình trạng thiếu nhân lực, chỉ là tình trạng của hai khoa trên nghiêm trọng hơn mà thôi.
Lão Phan có thâm niên công tác, chọc vào ông ta là ông ta lập tức có thể đập bàn chửi mắng luôn, sở trưởng sở Y Vụ không hề muốn dây vào cỗ đại pháo này.
Người già ấy mà, ta cần phải tôn trọng, thậm chí còn phải dỗ dành nữa. Còn không phải ư, kể cả khi người khởi xướng ra vụ này bước vào đây, sở trưởng sở Y Vụ cũng làm như không trông thấy. Đổi lại là người khác, không cần biết là ai, đầu tiên phải mắng cho tên đó tối tăm mặt mũi, cóc cần biết tên đó giỏi giang thế nào, bệnh viện thiếu mi thì không khám bệnh được chắc?
"Sở trưởng, tôi có ý kiến." Trưởng khoa Lưu đứng dậy, ra ám hiệu, Sầm Mãnh gắng gượng chạy tới chỗ máy tính đang thao tác màn hình bên cạnh, bắt đầu tìm thứ gì đó.
"Có ý kiến thì giữ lại, đây là ý kiến của lãnh đạo bệnh viện." Sở trưởng sở Y Vụ rất dứt khoát, không hề có đường xoay chuyển.
Trưởng khoa Lưu đã dự đoán được sở trưởng sẽ trả lời như vậy, ông ta cũng không để ý tới lời sở trưởng sở Y Vụ nói mà quay sang nhìn lão Phan, nói: "Tôi nhớ Trịnh Nhân từng nói, nếu là viêm ruột thừa đơn thuần, cậu ta có thể làm được đến trình độ không có vết mổ."
Nói xong, Sầm Mãnh đã tìm ra đoạn ghi hình Trịnh Nhân và Tạ Y Nhân đang phẫu thuật, lập tức nhấn nút chiếu lên.
"Ừm, nếu là viêm ruột thừa đơn thuần, tôi còn có thể làm cho không có vết mổ cơ." Lời Trịnh Nhân nói vang lên rõ mồn một trong tai mọi người.
"Nếu cậu ta làm được thế, tôi sẽ từ chức." Trưởng khoa Lưu tóm chặt lấy sơ hở duy nhất của Trịnh Nhân, dai như đỉa, làm thế nào cũng không chịu nhả miệng ra.
Thậm chí trưởng khoa Lưu không tiếc từ chức cũng phải vớt vát chút thể diện cuối cùng về.
"Đừng nói là ông tưởng chuyện cười trong phòng mổ là thật nhé." Lão Phan cười cười, nói: "Tôi thật hoài nghi sao ông làm phẫu thuật được nhiều năm như thế."
"Trưởng khoa Lưu, tôi cũng thấy Trịnh Nhân chỉ đang nói đùa, mong ông đừng gây rối vô cớ được không?"
"Sao tôi lại gây rối vô cớ được?" Trưởng khoa Lưu đã thua đỏ cả mắt rồi, ông ta gân cổ lên, nói: "Tôi thừa nhận, đúng là cậu ta phẫu thuật rất khá, nhưng cũng không khá bằng.. cũng chỉ khá đến thế thôi."
Đến cả lần đấu tranh cuối cùng, trưởng khoa Lưu cũng không thể lên tiếng nói rằng trình độ mổ ruột thừa của mình bằng được Trịnh Nhân. Mọi người đang nhìn chăm chú, ai không hiểu ai, phải có một giới hạn trong lòng, ngày sau đỡ bị người ta cười cho thối mũi.
"Nhưng là tự cậu ta nói thế, tôi coi là thật. Dù sao tôi cũng nói ra rồi, nếu cậu ta có thể làm được không có vết mổ, viêm ruột thừa do ai phụ trách tôi cũng không quan tâm nữa, tôi sẽ từ chức ngay và luôn."
"Tiểu nhân." Lão Phan khinh bỉ.
"Trưởng khoa Lưu, ông hành động theo cảm tính như vậy là không được đâu." Sở trưởng sở Y Vụ muốn thuyết phục trưởng khoa Lưu, đừng làm to chuyện lên. Hiện giờ lão Phan đã nắm lý trong tay, nếu ép đến mức ông ta yêu cầu trong vòng một hai ngày phải có đủ nhân lực và thiết bị.. Sợ rằng bộ phận hành chính của viện sẽ có rất nhiều người nhảy lầu.
"Trưởng khoa Lưu, không cần ông phải từ chức. Chỉ cần ông chấp nhận về sau mọi ca viêm ruột thừa cấp tính khoa Ngoại Tổng quát đều không được động tới là ổn, nghe rõ không, là khoa Ngoại Tổng quát, chứ không phải là khoa Ngoại Tổng quát số 1." Trịnh Nhân liếc trưởng khoa Lưu, trực tiếp xông lên.
ahihi, điên rồi, điên cả rồi.
Viêm ruột thừa không vết mổ? Ai từng nghe nói tới? Trịnh Nhân mổ nhiều đến mụ mị đầu óc rồi ư, sao lại có thể nhảy vào cái bẫy này?