Chap 26: Thương nhớ. – Dương Hàn Linh – Bấm để xem Khu công viên nhỏ bừng sáng dưới ánh nắng mặt trời, một cơn gió khẽ lướt qua mang theo hương hoa ướp vào không gian ngào ngạt, bước chân chầm chậm trên con đường lát gạch ngoằn nghèo, Nó ngẩng cao đầu khoan khoái tận hưởng khoảnh khắc trong trẻo như trên thiên đường. Váy hoa phấp phới bay, mái tóc ngắn choằn háo hức thả mình hòa theo làn hơi mát lạnh, Nó đưa mắt ra xung quanh, tự nhủ khung cảnh thiên nhiên quả thật là "Quá đẹp". Bất chợt, Nó nhìn thấy một người con trai và một người con gái đang ngồi giữa vầng ánh sáng, rực rỡ, nổi bật như hai vị thiên sứ, phong cảnh và con người giống như hai mảnh hoàn hảo của bộ đồ chơi ghép hình, khớp nhau một cách kỳ lạ. Nó bỗng thấy tò mò, muốn được nhìn cho thật rõ hai gương mặt ấy thành ra những bước chân cứ nhanh dần một cách vô thức.. Hai người có vẻ đang nói chuyện gì đó rất vui và xung quanh họ toát lên một bầu không khí hạnh phúc mà chỉ có thể tìm thấy ở các đôi đang yêu nhau. Mái tóc cô gái sóng sánh những sắc nâu, chiếc váy trắng bồng bềnh trong nắng gió.. Bước chân Nó không rõ vì sao đột nhiên trở nên gấp gáp.. Hình như cảm giác quen thuộc ùa về khi mái tóc màu đen chợt lấp ló phía sau những ngọn sóng màu nâu dài là động lực thúc đẩy Nó lao về phía trước.. Bàn chân liên tục nhảy múa trên mặt đất trong vũ điệu của sự lặng im, rón rén, Nó bỗng có liên tưởng khá kỳ cục rằng mình giống hệt một kẻ trộm đang thể hiện cái kỹ năng "rình rập thiên phú" và rồi, đúng y như trong kịch bản của các phim Hàn sến sẩm, kẻ đạo tặc là Nó vào – ngày – đen - đủi đã đột xuất gặp một "tai nạn nghề nghiệp hi hữu" khi đạp vào một cành cây vô duyên nằm giữa đường.. Một tiếng "Bịch" nặng nề vang lên cùng lúc với nửa phần cơ thể của Nó chạm đất. Nó quên cả đau mà bối rối nhìn về phía hai vị thiên sứ để rồi trái tim bỗng nhói lên một cái khi nhận ra mình đang đối diện với đôi mắt màu mật ong lấp lánh những đốm sáng.. Ngài ngồi đó, đôi bàn tay với những ngón thon dài bao phủ quanh thân hình của cô gái kia, mái tóc ánh lên trong nắng và đồng tử màu nâu vốn đã từng chất chứa sự nồng nàn giờ đây chỉ còn những cái nhìn lạnh lùng vô cảm.. Màu mật ong sượt qua gương mặt bánh bao rất nhanh, như thể giữa Nó và Ngài chưa từng quen biết.. Rồi Mr P thì thầm gì đó vào tai người con gái kia khiến cô ta bật cười khúc khích.. Nó nhận thấy máu trong người mình đột nhiên chảy dồn dập làm cho trái tim cũng quá tải mà dường như ngừng đập.. Hai người họ đang cười? Cười gì? Cười Nó chăng? Trong hoàn cảnh này, Nó bỗng có cảm giác mình giống như một cô hề ê chề vì trò mua vui bị thất bại và đang được người ta ban cho nụ cười thương hại sau màn biểu diễn không thành.. Nó vẫn bất động tại chỗ, há hốc mồm trước hình ảnh đang diễn ra, nước mắt không hiểu sao cứ rơi.. Rơi.. Rơi mãi.. Và trái tim Nó dường như cũng bị cuốn trôi.. Nó choàng tỉnh giấc, mắt bị choáng ngợp bởi một không gian trắng tinh và mũi thì bị tra tấn bởi đủ thứ mùi hỗn độn của các loại thuốc sát trùng.. Nó hiểu, mình đang ở trong bệnh viện và cảnh tượng hãi hùng mà Nó vừa chứng kia chỉ là sản phẩm của một cơn ác mộng.. Vậy mà, không hiểu sao.. Nó lại thấy xung quanh mắt mình nhòe nhoẹt nước? - Em tỉnh rồi hả? - Chất giọng trầm ấm bất chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ khiến Nó không khỏi giật mình. Nó khẽ quay đầu về phía vừa phát ra tiếng động, cố gắng nhìn gương mặt thân quen giờ đây nhòe nhoẹt bởi nước mắt rồi cất giọng yếu ớt: - Ơ.. Dạ!.. Sao.. Sao em lại ở đây ạ? - Còn sao nữa.. – Nó nghe rõ giọng ai đó có ý trách mắng - Em bị ngất bởi vì cơ thể của em còn chưa kịp hồi phục sau cơn sốt lần trước rồi lại bị dầm mưa thêm nữa.. Em.. Làm anh lo lắm biết không hả? -.. Em.. Xin.. Lỗi – Đưa tay gạt nhẹ những hạt nước, Nó uể oải nói.. Thật lòng mà nói thì đôi khi Nó cũng ghét cái cơ thể ốm yếu này của Nó lắm. - Ai dư lỗi mà cho em xin - Chất giọng ấm áp lại vang lên - Mà phải công nhận là em nhẹ thật đấy! Anh dám cá với em rằng nếu công ty có tổ chức thi điền kinh thì rất có khả năng anh vừa bế em vừa chạy mà vẫn giành được giải nhất! - Eo.. Làm gì đến nỗi thế! – Nó bật cười trước câu nói hài hước của người con trai kia rồi chun mũi hỏi lại – Anh không thấy mặt em như cái bánh bao hả? - Tất nhiên là có thấy. Vì thế cho nên cứ mỗi lần nhìn em là anh nghĩ ngay đến cây kẹo mút.. Thật ra, đôi lúc anh rất thắc mắc là tại sao em có thể vẫn đứng và đi được bình thường đấy.. – Có chút gì đó trêu ngươi xen lẫn trong chất giọng trầm ấm. - Eo.. Vì em đặc biệt mà – Nó giả vờ nhăn mặt rồi cố gắng nở nụ cười nói tiếp – Jackson! Cảm ơn anh đã đưa em đến đây.. - Ơn huệ gì! Việc cần làm mà. Nhưng phải công nhận một điều Em là cô bé ngốc nhất mà anh từng biết đấy. Nhóc ạ! – Thiên thần khẽ nói. Hình như Nó lờ mờ thấy gương mặt anh hơi giãn ra, Nó đoán anh đang cười. Nó chớp mắt, cố nhìn cho thật rõ khung cảnh xung quanh. Tất cả chỉ là một màu trắng yên bình, căn phòng vắng tanh chỉ có hai người là Thiên thần và Nó.. Một cảm giác hụt hẫng dâng lên khiến trái tim Nó bất chợt nhói đau.. - Nếu em muốn tìm ai đó thì anh xin nói là hắn không có ở đây đâu! Jackson dường như đã nhận thấy thái độ của Nó nên giọng anh hơi phảng phất vẻ giận dỗi. Bị nói đúng tim đen, Nó bất giác giật mình nhưng vẫn cố che giấu sự thất vọng đến cùng.. Con gái Nhân Mã vốn bướng bỉnh như vậy đấy: - Em.. Em đâu có tìm ai.. Em chỉ là muốn khẳng định chắc chắn rằng mình không bị bắt cóc thôi ạ! Trước câu trả lời mang đầy tính bất ngờ của Nó, Jackson chỉ còn biết đưa hai tay lên giả vờ làm điệu bộ đầu hàng rồi vừa cười vừa nói: - Anh thua em rồi, cô bé tinh quái ạ. Thôi! Em ngủ tiếp đi! Cứ yên tâm là ở bất cứ nơi đâu trẻ em cũng luôn luôn được bảo vệ nhé! - Dạ! – Nó khẽ mỉm cười nói. Thật tình là Nó cũng chẳng còn muốn tranh cãi nữa.. Hiện tại, Nó đang rất mệt mỏi cả thể xác và tinh thần.. Hai mi mắt khép vào nhau, tối đen và Nó thiếp đi.. Những ngày sau đó, Nó vẫn tiếp tục với những giấc ngủ chập chờn lúc mê lúc tỉnh. Đôi lần, Nó thấy chị Thủy đảo qua và làm chộn rộn cả thế giới u mê của Nó bằng những câu chuyện sinh động của cuộc sống.. Đôi lúc, Nó lại phải cố gắng gồng lên, chứng minh, năn nỉ kèm theo cả đe dọa để ngăn con bạn thân đáng yêu không gọi điện về báo cho mẹ biết tình hình bi đát của Nó, bởi vì, dù chưa bao giờ nói ra nhưng Nó rất thương mẹ Nó - Một người phụ nữ Việt Nam điển hình cả cuộc đời lúc nào cũng vì gia đình mà lam lũ. Và cũng có rất nhiều khi, nhiều đến mức không đếm được Nó ước rằng mình sẽ nhìn thấy màu mật ong sóng sánh ấy ngoài đời thật chứ không phải chỉ trong cơn ác mộng lặp đi lặp lại hàng ngày.. Nhưng rốt cục thì hết lần này đến lần khác, Ác quỷ vẫn nhất quyết chỉ xuất hiện cùng với nàng công chúa để hí hửng lấy đi những giọt nước mắt của Nó. Jackson vẫn âm thầm và kiên trì ở bên Nó. Thậm chí, anh dường như đã chuyển cả văn phòng của mình đến đây để có thể vừa làm việc vừa chăm sóc Nó. Điều này khiến cho Nó áy náy mãi không thôi. - Anh đừng tốt với em như thế được không? – Nó hỏi Jackson vào một buổi sáng đẹp trời khi những cơn buồn ngủ triền miên tạm thời buông tha Nó. - Vậy em đừng vừa ngủ vừa khóc nữa được không? – Thiên thần vừa nhìn Nó bằng đôi mắt màu biển xanh sâu thăm thẳm vừa dịu dàng nói khiến Nó đột nhiên bối rối.. Nó cúi mặt không biết phải trả lời như thế nào đành lảng tránh bằng cách hướng ánh mắt ra phía ngoài. Bầu trời khá trong xanh, những tia nắng ấm áp đang không ngừng len lỏi vào từng khoảng không gian, đối lập hoàn toàn với sự trống rỗng của tâm hồn.. Hình như đâu đó trong Nó vang lên một tiếng thở dài vô vọng.. - Đã đến giờ uống thuốc mời người nhà ra ngoài! - Tiếng nói sang sảng của cô y tá trẻ đột ngột ngân lên khiến Nó không khỏi mừng rỡ khi được thoát khỏi cái không khí âm u nặng nề đến ngạt thở. Jackson lặng lẽ nhìn Nó như muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng quay đi. Nó dõi theo cho đến khi thân hình hoàn hảo của anh khuất dạng nơi cánh cửa bất giác trong đầu lóe lên một câu hỏi: "Không hiểu giữa Jackson – Ngài tổng giám đốc và người con gái có tên Uyển Phương kia đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho một người tốt như thiên thần lại bị Mr P hiểu lầm thành người xấu?" Đang suy nghĩ miên man, Nó chợt giật mình khi tiếng cô y tá trẻ đều đều vang lên kéo Nó về với hiện tại: - Bạn trai chị công nhận vừa đẹp trai vừa chu đáo.. Cứ nhìn cách anh ấy chăm sóc chị thì biết anh ấy kưng chị đến thế nào. Chị sướng thật đấy! – Cô y tá vừa đưa thuốc cho Nó vừa nói với thái độ ghen tỵ không giấu diếm. Nó chỉ mỉm cười, không giải thích hay biện minh. Từ trước tới nay, Nó luôn cho rằng với những người không thân quen thì công khai và chỉnh sửa thông tin cá nhân là việc làm không cần thiết. Chỉ có điều, hai từ "Bạn trai" mà cô y tá vừa nói lại vô tình chạm vào nỗi đau của Nó và Nó chợt nhận ra là Nó đang nhớ "ai đó" quay quắt.. Nhưng.. "Người ta" có xem Nó là gì đâu.. Đã bốn ngày rồi Nó không nhận được một cuộc điện thoại nào, không một dòng tin nhắn nào cũng như không cảm nhận được bất kỳ một biểu hiện nào của sự quan tâm dù là nhỏ nhất.. Cứ như thể trong bốn ngày này, "ai đó" đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Nó.. Ừ thì đã đành rằng là bốn ngày chưa phải là lâu nhưng cũng đâu phải là quá ngắn để Nó có thể được nhận những cử chỉ yêu thương mà mình nên có? Nó nhớ đến thái độ mất bình tĩnh của ngài tổng giám đốc khi Jackson nhắc đến Uyển Phương rồi cảm thấy cõi lòng buốt lên từng cơn vì nhận ra hình như "Ngài" vẫn còn yêu cô gái kia nhiều lắm.. Nhiều đến mức sẵn sàng tỏ ra hờ hững với Nó.. Một giọt nước mặn chát lại lặng lẽ rơi.. Không biết từ bao giờ.. Nước mắt đã trở nên quen thuộc với Nó đến thế? Cô bé con bướng bỉnh và mạnh mẽ của ngày xưa đâu rồi? Đau quá đi thôi! Nó uể oải đưa đầu tựa lên hai đầu gối rồi khẽ vòng tay ôm lấy đôi chân, nhẹ nhàng khép mắt lại.. giờ phút này, Nó chỉ muốn thu mình trong cái vỏ ốc vô hình để tự chữa trị những nỗi đau của những suy nghĩ giằng xé bên trong khiến trái tim Nó rỉ máu.. Mr P.. Anh ở đâu? Ở đâu? Lẽ nào.. Anh thật sự là Ác quỷ vô tình đến thế? Lại hai ngày nữa trôi qua, thể chất của Nó nhờ sự chăm sóc của Thiên Thần cũng đã trở lên khá hơn nhưng còn vết thương nơi tâm hồn thì chỉ có lở loét ra thêm chứ không hề thuyên giảm.. Thật đúng như người ta vẫn thường nói: "Tình yêu có một sức mạnh hồi sinh diệu kỳ nhưng cũng có một quyền năng hủy diệt vô tận bởi vì khi đã trót yêu con người ta rất dễ vượt qua những giới hạn của chính mình" Như trái tim Nó đây.. Bây giờ, đang gần như vụn nát.. Vậy mà, không hiểu sao, Nó vẫn có thể cười.. Thậm chí lại còn cười rất tươi như thể một người chưa từng biết phiền muộn. - Em có thể dừng ngay cái kiểu ấy đi được không? Trông em như một con ngốc ấy! – Jackson cáu kỉnh nói sau khi Nó tiếp tục "nỗ lực" nhe răng với những câu chuyện mà anh kể. - Kiểu ấy là kiểu nào? – Nó giả vờ tròn xoe mắt hỏi lại – Anh tiếp tục đi, em muốn nghe! - Linh! – Jackson khẽ gọi tên rồi nhìn Nó bằng ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm khắc. Nó thấy biển xanh chao đảo, tối thẫm và u buồn như một ngày không có nắng. - Dạ! – Nó khẽ nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nói – Em nghe! - Em làm ơn đừng có tiếp tục thế này được không? Thà rằng em cứ khóc như những lúc mê man anh còn thấy dễ chịu hơn.. Em ngốc quá! Em định giả vờ mạnh mẽ để cho ai xem? Người ta có thèm quan tâm em không? Thậm chí hắn còn chẳng buồn đến xem em còn sống hay đã chết nữa mà. - Anh đừng nói nữa.. Em không muốn nghe! – Nó vội vã nói - Em hãy chấp nhận hiện thực đi.. Hắn chẳng coi em là gì cả.. – Thiên thần nhất quyết bỏ qua lời cầu khẩn của Nó, tiếp tục nói. - Đủ rồi.. Em không muốn nghe – Nó vô thức lấy hai tay đưa lên tai.. Dường như Nó lại nghe thấy tiếng tim mình đang vỡ ra loảng xoảng. - Em hãy mở mắt ra mà nhìn đi! Từ khi em vào viện tới nay, hắn đã đặt chân tới đây chưa? - Đừng.. Nói.. Nữa! Nó vẫn lấy hai tay bịt chặt tai và lắc đầu một cách điên dại như thể làm như thế thì những từ ngữ kia sẽ bắn ra khỏi bộ não và làm cho nỗi đau của Nó thôi nhói buốt - Đủ rồi! - Nó mệt mỏi năn nỉ.. Những giọt nước mặn chát bắt đầu rơi.. Nhưng Jackson vẫn tiếp tục nói: - Em thử nhớ lại xem, em ôm điện thoại cả ngày NHƯNG có bao giờ nhận được một tin nhắn nào của hắn ? - Đừng nói nữa.. Em.. Xin.. Anh – Nó run rẩy nói, cảm thấy giọng mình vỡ òa theo từng dòng nước mắt. Hoàn toàn không có ý định ngừng lại, Jackson càng lớn giọng hơn, hình như bão tố đã nổi lên và biển xanh nhất quyết sẽ cuốn trôi mọi thứ: - Em hãy tỉnh lại đi! Em nằm mơ về hắn và khóc NHƯNG chỉ có anh nhìn thấy những giọt nước mắt của em thôi! CHỈ CÓ ANH THÔI CÔ BÉ NGỐC Ạ! - Đủ rồi!.. ĐỦ RỒI! – Nó bất chợt hét lên – ANH CÓ QUYỀN GÌ MÀ CHỈ TRÍCH EM? Em yêu ai, em nhớ ai hay em chờ đợi ai là chuyện của em.. CHUYỆN CỦA EM.. Anh hiểu không? EM biết rằng em thật ngốc.. Nhưng Ngốc vì yêu đâu phải cái tội mà đem ra phê bình hay phán xét? Anh.. ANH THẬT ĐÁNG GHÉT! Người ta ai cũng có lúc vô tình đem sự đau đớn của mình trút lên đầu người khác để được nhẹ lòng.. Nhưng đó thật sự là một sai lầm khi chạy trốn nỗi đau của bản thân bằng cách tạo ra một nỗi đau khác.. Sau giây phút vô thức hét lên, Nó chợt câm bặt khi nhìn vào đôi mắt thảng thốt của Jackson, dường như đâu đó trong Nó nhận ra mặt biển xanh đột nhiên trở nên âm u và phảng phất sự chết chóc.. Nó biết mình đã lỡ lời.. - Jackson.. Em.. - Nó ngập ngừng nói – Em.. Xin lỗi.. Em.. Em không cố ý! Em.. Em.. - Không sao! – Jackson sau một thoáng chao đảo dường như cũng đã lấy lại được bình tĩnh, dịu giọng nói tiếp – Anh hiểu mà.. Tại anh hơi quá lời.. Anh xin lỗi! - Anh đừng nói thế! – Nó vội vã quệt dòng nước mắt đang chảy dài trên má, lắc đầu nói - Tại sao anh lúc nào cũng tha thứ và bao dung cho em vậy? Em không xứng đâu.. Không xứng! Jackson tiến lại phía Nó đang ngồi, khẽ đưa tay cẩn trọng lau đi những hạt nước còn vương trên gương mặt bánh bao của Nó rồi dịu dàng nói: - Không phải anh đã từng nói rất rõ với em rồi sao? Đối với tình yêu thì địa vị, đẳng cấp hay bất cứ thước đo nào được đưa ra cũng đều không có giá trị. Có thể em không yêu anh nhưng Em đừng bao giờ tự hạ thấp bản thân mình như thế.. Bởi vì khi làm vậy, em đã vô tình hạ thấp cả tình cảm của anh! Đừng coi thường trái tim và tình cảm của anh! Nó mở to mắt nhìn người con trai đang ngồi đối diện với mình, đột nhiên như thấy hai đồng tử màu mật ong sóng sánh.. Nó òa khóc nức nở, bờ kè lý trí trở nên quá mỏng manh không ngăn nổi cơn lũ có tên là nỗi đau tuyệt vọng.. Thật sự là Nó nhớ! Nhớ lắm.. Nhớ muốn phát điên lên rồi! Và cũng chính vì thế mà Nó tức.. Nó ấm ức.. Nó đau.. Nhưng mà.. "Ai đó" Có biết đâu.. Giá như.. Người ở bên Nó giờ này là Mr P đáng ghét hoặc Ngài Tổng giám đốc uy quyền, Mr Jay lãng tử phong lưu hay "Anh Phong" dịu dàng, nồng ấm thì hạnh phúc biết bao.. Nó vẫn không ngừng khóc, hai bờ vai nhỏ bé khẽ run lên từng chập.. Nó biết bây giờ Nó trông thảm hại lắm nhưng Nó vẫn không thể ngăn mình lại được.. Bỗng Nó cảm thấy một vòng tay rắn chắc vừa được vươn ra để bao trọn lấy người rồi Nó nhận ra đầu mình chạm nhẹ vào một vòm ngực rộng lớn.. Nó thoáng ngập ngừng rồi quyết định tựa vào đó để được chở che.. "Chỉ một phút thôi" – Nó tự nhủ với chính mình. Giờ phút này, Nó thật sự rất cần hơi ấm.. Ngoài kia, bầu trời xanh ngập tràn nắng. Mặc kệ thời gian và dòng đời cứ mải miết trôi.. Ở đây, ngay lúc này.. Nó thấy xung quanh như đang dừng lại và mang cho Nó cảm giác bình yên.. Nhưng mà, đúng như từ trước tới nay vẫn thế.. Cứ khi nào tâm hồn Nó tìm được sự thản nhiên dù cho đó chỉ là sự "thản nhiên tạm bợ" thì y như rằng sẽ có "Ai đó" mò tới và khuấy tung cả thế giới đang lặng yên của Nó. - Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng cho hỏi anh định ôm cô ấy đến bao giờ thế? - Một giọng nói âm u bất chợt vang lên khiến tim Nó nhói lên một cái. Nó vội vã đưa tay đẩy Thiên thần ra theo phản xạ rồi bối rối nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, trống ngực đập loạn xạ khi nhìn thấy đôi mắt nâu bập bùng đốm lửa. - Ở đây là bệnh viện nên tạm thời tôi sẽ không gây lộn với anh. NHưng tôi cảnh cáo anh ĐỪNG BAO GIỜ CHẠM ĐÔI TAY BẨN THỈU CỦA MÌNH LÊN CÔ ẤY.. CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI! ANH NGHE RÕ CHƯA? LÀ CỦA TÔI! Hơ.. Nó tròn xoe mắt nhìn ngài Mr P nghiêm nghị nói với Jackson, trong đầu không khỏi băn khoăn với những hỏi dồn dập: "Cái gì mà" Cô ấy là của tôi "? Nó có nghe nhầm không nhỉ? Biến mất một hồi lâu rồi đột nhiên lại xuất hiện và phát biểu một câu như vậy là sao? Chưa kịp định thần, Nó chỉ biết làm kẻ thứ ba ngoan ngoãn đứng ngoài chứng kiến cuộc đối thoại của Thiên Thần và Ác Quỷ. Sau câu nói của Mr P, Nó thấy Jackson khẽ mỉm cười ra vẻ không thèm để ý rồi nói tiếp: - Ngài Tổng Giám Đốc quả thật đã thay đổi rất nhiều nhưng độ liều thì vẫn không hề suy giảm nhỉ? - Vậy xin hỏi ngài căn cứ vào đâu để nói cô ấy là của ngài? Không một thoáng chần chừ, Mr P lập tức trả lời ngay: - Cả anh và tôi đều biết cô ấy có tình cảm với tôi vì thế cho nên CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI. - Vậy mà người luôn ở bên khi cô ấy cần lại là tôi và vừa rồi cô ấy còn ngoan ngoãn ở trong vòng tay của tôi đấy. – Thiên thần vẫn mỉm cười đáp lại. - Nhưng thật đáng tiếc cho anh! TÔI MỚi LÀ NGƯỜI CÓ ĐƯỢC TRÁI TIM CỦA CÔ ẤY! Nó há hốc mồm như một con ngốc nhìn ngài Mr P ngẩng cao đầu nói với Jackson bằng thái độ kiêu hãnh không che giấu. Đột nhiên, Nó cảm thấy mình giống như một thứ trang sức được lôi ra để người ta khoe khoang đẳng cấp và bỗng chốc bao nhiêu ấm ức, tủi hờn lại tuôn trào như thác lũ khiến Nó vô thức hét lên: - AI LÀ CỦA ANH? ANH ĐỪNG CÓ NÓI LINH TINH! TÔI KHÔNG PHẢI MÓN ĐỒ ĐỂ CÁC ANH LÔI RA ĐẤU GIÁ! CÁC ANH XEM THƯỜNG TÔI QUÁ RỒI ĐẤY! Hai người đàn ông có vẻ bị giật mình trước phản ứng bất ngờ của Nó vội vã hướng ánh mắt thảng thốt nhìn về phía người con gái nhỏ bé đang ở cái thế giống hệt một con nhím xù lông. - Anh.. Anh không có ý gì đâu.. Anh xin lỗi – Thiên thần lập tức nói. - Có vẻ như em đã khỏi bệnh rồi nhỉ? Công nhận là y học bây giờ hiện đại thật đấy nhưng mà em vẫn nên giữ gìn sức khỏe thì hơn. Hét to vừa không có lợi cho bản thân vừa gây ảnh hưởng đến người khác! – Mr P đưa hai tay lên phía tai mình rồi vừa giả vờ làm động tác kiểm tra thính giác vừa mỉm cười và nói một cách thản nhiên. - Anh.. ANH.. - Nó tức đến mức không thể thốt ra một câu cho trọn vẹn.. Cái gã đáng ghét này thật sự là oan gia của Nó mà. - Anh không thấy mình đang làm kỳ đà cản mũi à? – Mr P dường như chẳng thèm để tâm đến phản ứng của Nó, khẽ nhăn mặt quay ra nói với Jackson. Cằm Nó gần như rớt xuống mặt đất.. Có phải Nó đã thể hiện tình cảm quá nhiều không? Tại sao Mr P lại có thể tự tin như thế chứ? Mất mặt quá đi thôi! - Này anh.. – Nó khó nhọc cất lời, cảm thấy cả dòng máu đang ứ lên khiến gò má bánh bao hầm hập nóng. - Hình như có sự nhầm lẫn ở đây. Tôi mới là người nên nói câu đó thì phải.. Xin nhắc cho Ngài nhớ rằng chính Ngài mới là người đến sau và phá vỡ khoảnh khắc lãng mạn của chúng tôi đấy. – Jackson lập tức mỉm cười đáp lại. Nó sa sầm nét mặt tự nhủ:" Hai cái con người này tại sao chẳng ai chịu để ý đến Nó thế nhỉ? "Thật tình là tức muốn ói máu và xì khói trên đầu.. - Này hai anh.. – Nó lặp lại câu nói một lần nữa.. - Tôi lại nghĩ là anh cần phải cảm ơn tôi vì sự xuất hiện của tôi đã đánh thức anh khỏi những ảo tưởng chứ nhỉ? – Mr P cũng đáp lại một cách không khoan nhượng. - Ngài.. - Câu nói của Jackson chưa kịp thốt ra thì bỗng một tiếng" rầm "vang lên khiến cho cả hai người con trai ngơ ngác nhìn về cùng một hướng rồi không ai bảo ai cuống quýt chạy lại phía chủ nhân của tiếng động vừa vang lên. Ừ thì.. Người gây ra tiếng động ấy chẳng phải ai xa lạ mà chính là Nó đấy. Nguyên nhân là do Nó quá bực vì bị bỏ rơi nên đã có quyết tâm là phải rời khỏi chỗ đó.. Nhưng mà.. Cái chân vốn ốm yếu chẳng thể đỡ nổi thân hình mỏng manh đã báo hại Nó tiếp đất một cách chẳng hề an toàn gì cả.. Đau thấu trời luôn và Nó không khỏi nhăn nhó.. - Có đau lắm không? Em định đi đâu thế? Sao không gọi anh? – Thiên thần vừa xuýt xoa vừa đưa tay ra định đỡ Nó. - Mặc kệ em – Nó bị cơn đau làm cho mờ mắt nhưng vẫn kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của Jackson rồi ấm ức nói – Hai người cứ ở lại mà nói chuyện với nhau. Em thấy mình mới là người nên ra khỏi đây chứ! Nó lấy hết sức bình sinh dồn vào đôi tay để cố đứng lên nhưng mà thật tình là Nó còn quá yếu thành ra chỉ cựa quậy một chút đã thấm mệt vậy mà vẫn nhất quyết lách khỏi vòng tay của Thiên thần. Bỗng đâu, Nó thấy mặt mình tối xầm và chưa kịp định thần thì đã thấy mình lơ lửng trong không khí.. Mùi nước hoa quen thuộc xộc vào mũi khiến trái tim Nó lại vô cớ đập loạn xạ trong lồng ngực.. - Cô bệnh nhân này chẳng ngoan ngoãn chút nào. Chắc là lát nữa tôi phải kêu bác sỹ phụ trách" quan tâm chăm sóc em "cẩn thận hơn mới được - Giọng nói ấm áp dịu dàng vang lên bên tai.. Nó ngây ngốc đắm chìm trong màu mắt nâu mật ong sóng sánh.. - Bỏ em ra! – Cơ thể Nó gần như tan chảy rồi nhưng Nó vẫn cố bướng bỉnh nói - Để em đi.. Em mới là người thừa trong căn phòng này mà.. - Cô nhóc ngốc này – Ngài Mr P nhìn Nó rồi chợt nghiêm giọng - Tại sao cứ khi nào tôi rời mắt đi là em gây chuyện thế hả? Thật tình là khiến người ta lúc nào cũng phải lo lắng không yên. - Ai bắt anh lo? – Nó hếch cái mũi tẹt lên thách thức – Em có là gì đâu.. Em làm gì có cái phúc được ngài tổng giám đốc lo lắng. - Ừ đúng rồi! Chân ngắn, mặt bánh bao.. Ngoại hình chả có gì đặc biệt công nhận là em cũng tự biết đánh giá bản thân nhỉ? – Ngài bật cười trước phản ứng trẻ con của Nó. - Anh.. - Nó ấm ức định nói thêm nhưng rồi lại chẳng nghĩ ra được cái gì nên đành tỏ thái độ bằng cách vùng vẫy - Bỏ em xuống ngay.. Bỏ em xuống! Mr P vừa nói vừa cười nhăn nhở: - Em mà còn như thế là tôi bắt em nhận" thành ý "của tôi đấy! Nó nghĩ đến những lần trước đó, bất chợt gương mặt nóng ran.. Nó hiểu" thành ý "ở đây là những nụ hôn.. Cái gã đáng ghét này.. Ở đây đâu phải chỉ có hai người chứ.. Vừa nghĩ tới đó, Nó chợt giật mình nhớ đến Thiên thần.. Lúc nãy vì mải cãi nhau với Mr P mà Nó gần như quên mất sự hiện diện của anh. Nó vội vã đưa mắt nhìn ra xung quanh rồi không khỏi cảm thấy tội lỗi dâng trào khi chẳng nhìn thấy đôi mắt biển xanh quen thuộc.. Có lẽ anh đã lặng lẽ đi trong lúc Nó và Mr P tranh cãi. Nó nghe lòng mình hơi nghẹn lại.. Trong tim nhói lên với ý nghĩ:" Thiên thần à! Em xin lỗi.. " Cả buổi chiều hôm đó, Ngài tổng giám đốc loanh quanh ở bên Nó và khiến cho tâm hồn Nó lâng lâng bay bổng như trên mây. Mọi hờn giận vừa qua dường như cũng chỉ là cơn gió nhẹ.. Ừ thì.. Tình yêu.. Kỳ diệu như vậy đấy.. Nhưng thật lòng mà nói, Nó rất.. Rất.. Rất tò mò về người con gái mang tên Uyển Phương hay nói cho đúng hơn là Nó muốn biết thêm về quá khứ của Mr P.. Nó khao khát được hiểu thêm về Ngài.. Bởi vì Khi yêu, ai chẳng có tham vọng được nắm trọn vẹn tâm hồn của người mình yêu. Sau rất nhiều lần đắn đo, cuối cùng, Nó cũng quyết định sẽ liều một phen. Hai bàn tay nhỏ khẽ đan vào nhau, Nó nuốt nước bọt, cố gắng lấy bình tĩnh rồi khẽ cất giọng run run: - Anh!.. Em.. Em.. Muốn biết về chị Uyển Phương! Có được không anh? Câu nói vừa thốt ra khiến Nó không khỏi thở phào nhẹ nhõm tự nhủ:" Thật tình là còn nguy hiểm hơn cả ra chiến trường"Nhưng dù sao thì.. Cuối cùng thì cũng đã phóng lao.. và dù kết quả có ra sao thì Nó cũng không hối hận.. Cái tên Uyển Phương vừa được nhắc đến thì gương mặt ngài Mr P đột nhiên biến sắc.. Ngài im lặng rất lâu còn Nó thì.. Dường như cảm nhận được rất rõ nỗi đau từ trái tim mình.. Phải chăng Nó đang ghen? Ừ.. Nó ghen! Ghen vì một người đã được Ngài yêu đến thế.. Sâu sắc đến mức.. Chỉ một tên gọi thôi cũng đủ để chênh chao.. - Nếu anh không muốn kể cũng không sao.. – Nó nghe giọng mình nghẹn ngào và mi mắt dường như muốn ứa nước - Cứ coi như em chưa nói gì nhé! Ngài Tổng giám đốc lặng lẽ tiến lại gần rồi nhẹ nhàng ngồi xuống giường đối diện với Nó. Đôi mắt màu mật ong phảng phất những nỗi buồn trở nên sâu kỳ lạ khiến cho gương mặt Ngài đột nhiên đẹp như một vị thiên sứ.. Thời gian tíc tắc trôi.. Nó và Ngài cứ thế lặng lẽ nhìn nhau rất lâu, rất lâu.. Rồi bỗng nhiên, từ đôi môi quyến rũ kia phát ra một âm thanh dịu dàng nhưng đầy cương quyết: - Tôi cũng định sẽ nói về cô ấy cho em biết.. Vào một dịp khác.. Chứ không phải trong hoàn cảnh này.. Nhưng.. Nếu em muốn nghe thì ngay bây giờ và ngay tại đây tôi sẽ nói cho em tất cả.. Em.. thật sự muốn biết? - Dạ! Em rất muốn biết! – Nó gật đầu không chút ngập ngừng – Em thật sự rất muốn được hiểu rõ một phần quá khứ của anh! - Ừ.. Vậy tôi sẽ kể cho em nghe.. Bắt đầu từ.. Đôi mắt Mr P bỗng trở nên xa xăm.. Chất giọng trầm ấm vang lên như một bản tình ca buồn sâu lắng.. Ngoài khung cửa sổ kia, hoàng hôn đã buông và bầu trời hắt hiu những tia nắng.. Hình như.. Người ta vẫn bảo.. Quá khứ đôi khi cũng có rất nhiều vị đắng.. Đúng không?
Chap 28: Suy tư. – Dương Hàn Linh – Bấm để xem Sau đêm nói chuyện về quá khứ, dường như "không nhắc lại chuyện xưa" đã trở thành một thỏa thuận ngầm giữa Nó và Ngài Tổng giám đốc. Nhưng.. Thật lòng mà nói thì với Nó, vẫn còn quá nhiều khúc mắc cần phải được giải đáp ví dụ như: "Chuyện gì đã xảy ra giữa Thiên thần và Uyển Phương khiến cho cô ấy phải hớt hải chạy đi trong nước mắt?" Rồi: "Cái chết của Uyển Phương rút cục chỉ là một tai nạn vô tình hay là có lý do gì đó buộc cô ấy phải tự kết liễu cuộc sống của chính mình?" Và: "Jackson thật ra là người như thế nào?" Bao nhiêu câu hỏi cứ nhức nhối trong đầu khiến Nó bứt rứt không yên. Mà.. Mọi chuyện sau ngày hôm đó.. Dường như cũng chẳng còn được bình yên thì phải.. Kết thúc một đêm vật vã tại bệnh viện, những ngày tiếp theo, Ngài Tổng giám đốc chỉ còn thỉnh thoảng ghé thăm và lần nào cũng chỉ dạo quanh một cách chớp nhoáng. Đã đành rằng hơn ai hết Nó biết, Nó hiểu công việc của Ngài bận rộn như thế nào nhưng thật sự có rất nhiều lúc Nó vẫn không thể ngăn nổi Sự thất vọng, hụt hẫng, u buồn và giận hờn khi cả ngày chỉ nhận được vài dòng tin nhắn hoặc một vài cuộc điện thoại hiếm hoi từ "Ai đó". Ừ thì.. Tại vì.. Với con gái, một khi đã trót bị ngã vào biển lớn tình yêu thì thế giới trước kia dẫu có lớn đến thế nào rồi cũng sẽ bị thu hẹp tới mức chỉ còn tập trung trong phạm vi của một con người. Nguy hiểm hơn là Nó dưới tư cách là bệnh nhân nằm viện lại còn đang sở hữu một "quỹ thời gian" kha khá để cho những ý nghĩ lộn xộn kia thảnh thơi dạo chơi.. Vậy cho nên, những cảm giác chơi vơi cũng dường như tăng gấp bội.. Nhưng cũng may, Nó thuộc cung Nhân Mã – Cung nổi tiếng về sự quảng giao, hòa đồng và luôn có xu hướng lôi kéo đám đông – Nhờ đó mà luôn có những người khác ùa vào để lấp đầy một phần khoảng trống ấy. Tiêu biểu là nhỏ bạn thân - kẻ sẵn sàng xoẹt qua xoẹt lại như sao chổi bất cứ lúc nào có thời gian rảnh rỗi - khiến cho Nó vừa cảm động vì nhận được sự quan tâm vừa phải cứng rắn răn đe mỗi khi con bạn có ý định hăm he gọi về tố cáo cho mẹ bệnh tình của Nó. Kế đến là chị Thủy mà Nó đã ưu ái đặt cho cái biệt danh "Nàng sheherazat thời hiện đại" bởi những câu truyện không đầu không cuối triền miên bất tận.. Nhưng phải công nhận một điều là nhờ có chị mà Nó có thể cập nhật những thông tin của cuộc sống xung quanh một cách nhanh nhất. - Em biết không? Công ty mình vừa mới ký kết được hợp đồng mới đấy! Mà theo như chị Hà (tên của cô kế toán trưởng) nói thì đây là hợp đồng có giá trị lớn nhất từ trước tới nay. Ngài Jay cứ gọi là bận tối mắt tối mũi luôn rồi các phòng ban khác cũng nháo nhào cả lên nữa và ngay bản thân chị đây cũng phải đếm tiền mờ cả mắt đấy! Vừa vui mà cũng vừa mệt.. – Chị vội vã thông báo khi đến thăm Nó vào một buổi tối khá oi bức kèm theo một nụ cười không thể tươi hơn. - Thật ạ? Nó hớn hở đưa ánh mắt về phía chị nhưng rồi lại nhanh chóng ỉu xìu như bánh đa gặp nước khi nghĩ đến tình trạng của mình. Nó khẽ thở dài thể hiện tâm trạng buồn bã vì bất lực: - Tiếc thế! Vậy là em không được tham gia dự án lần này rồi! Trong lúc mọi người bận công việc ngập đầu thì em lại ở đây ăn chơi.. Chán ghê ý! - Con nhỏ ngốc nghếch này! - Chị Thủy khẽ lườm Nó một cái bén gót rồi nhẹ nhàng nói tiếp – Em còn trẻ, cơ hội làm việc và phấn đấu còn dài thế nên cứ tranh thủ mà tận hưởng đi không mai mốt lại kêu than là chẳng có thời gian để mà nghỉ ngơi dưỡng sức. Chị biết là nằm một mình trong bệnh viện cũng buồn nhưng cứ yên tâm mà an dưỡng.. Hết bệnh rồi thì thiếu gì việc để làm. Yên tâm! Khi nào rảnh, chị sẽ cho cu Bin tới đây chơi với em nhé? Chị nói một tràng dài không nghỉ rồi cuối cùng lại chiếu về phía Nó một cái nhìn đầy dịu dàng thấu hiểu khiến cho Nó chỉ còn biết gật đầu ngây ngô và nhe răng ra cười rồi khẽ nói với chất giọng tràn đầy sự biết ơn: - Dạ! Được thế thì còn gì bằng! Nhưng mà.. Chị cũng không cần phải ra vô thăm em thường xuyên như thế này đâu.. Vất vả cho chị quá! Em.. Em tự lo được mà.. - Không hiểu sao khi đối diện với chị vào lúc này Nó lại như thấy thấp thoáng hình ảnh của mẹ khiến câu nói kia vì thế mà bị nghẹn lại. Chị Thủy nhìn Nó mỉm cười dịu dàng rồi cất giọng "mắng yêu" : - Nhỏ này nói chuyện mắc cười ghê! Chị em với nhau.. Có gì mà phải ngại. - Nhưng.. Nó chưa kịp nói hết câu thì đã bị chị chặn ngang: - Không có nhưng nhị gì hết! Việc của tui tui biết tự sắp xếp, cô chỉ cần để tâm đến việc dưỡng bệnh là được rồi. Vậy nha! Giờ chị phải về nhà nấu cơm cho bố con cu Bin đã. Hai người đó chắc đang ở nhà lập đàn cầu chị về đấy. Rồi không để Nó kịp nói thêm câu gì, chị lập tức xoay người tiến thẳng ra phía cửa. Nó chỉ còn biết lặng lẽ dõi theo cho đến khi hình dáng chị khuất dần, khẽ mỉm cười thốt ra một câu từ tận đáy lòng: "Em Cảm ơn! Cảm ơn chị thật nhiều!". Có đôi khi.. Một cử chỉ, một lời nói thể hiện sự quan tâm có thể chỉ là nhỏ bé, bình thường đối với người này nhưng lại là niềm an ủi, động viên lớn lao đủ để khắc sâu vào trái tim của người khác.. Giống hệt như cảm giác ấm áp đang lan tỏa trong tâm hồn Nó lúc này đây! Sài Gòn một ngày mưa, mưa trắng xóa cả không gian, mưa ồn ào những tiếng rên la của vô vàn hạt nước. Mưa mang theo vị lành lạnh khiến trái tim con người dường như yếu đuối hơn còn bàn tay thì chợt vu vơ cảm thấy cần lắm một hơi ấm. Nó thường gọi mưa Sài Gòn là những chú ngựa hoang thoắt đến rồi thoắt đi, mạnh mẽ đến độ chẳng bao giờ chịu khuất phục. Lặng lẽ ngắm từng hạt nước chạy dài trên ô cửa kính, Nó bỗng thấy bàn tay mình lạnh đến khó chịu.. Khẽ thở dài để xoa dịu nỗi nhớ cồn cào.. Nó tự nhủ: "Hôm nay trời mưa.. Có lẽ" Ai đó "sẽ lại không đến." - Này con hâm! – Tiếng con bạn thân đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy tư của Nó. - Gì thế? – Nó cố gắng che giấu tâm trạng không vui bằng cách nhíu mày hỏi lại nhưng rồi chợt nhận ra mình có phần hơi quá nên vội vã sửa sai bằng một câu trêu đùa thường lệ: - Đừng nói với tao là mày định gửi lời trăn trối trước lúc đi xa nhé! Nói thật là dù có muốn nhưng tao chưa sẵn sàng đâu đấy. - Uhm.. Đúng là mày rảnh rỗi quá nên sinh ảo tưởng rồi! Di chúc của tao không phải ai cũng có diễm phúc được nghe đâu, con hâm ạ! – Gương mặt của nhỏ bạn thân trở nên vô cùng "đểu cáng" khi cố gắng nhe ra một nụ cười nhăn nhở. Sau đó lại ngay lập tức làm ra vẻ nghiêm túc và "phán" một câu xanh rờn – Cái tao cần là bí quyết của mày ý. - Bí quyết gì cơ? – Nó lập tức hỏi lại, đôi mắt dài chợt mở to khiến cho cái gương mặt bánh bao trông ngu một cách thảm hại. - À.. Thì.. Cưa giai! – Con bạn thân sau thoáng giả vờ ngập ngừng, khẽ cất giọng nhẹ như gió thoảng mỉm cười, le lưỡi đáp. Bật cười! Nó đã thôi không còn quay ra phía cửa sổ nữa mà nhìn thẳng về phía người đối diện, trong lòng không khỏi thầm cảm ơn con bạn thân đã ở bên khiến cho nỗi buồn của Nó dường như giảm đi một nửa. - Thật uổng công tao coi mày là bạn thân - Nó giả vờ nhăn mặt rồi nói tiếp- Chơi với nhau từ bé tới khi lớn chừng này, mày đã thấy tao phải cầm cưa bao giờ chưa? Từ trước tới nay.. Chỉ có giai theo tao thôi nhé! Bởi vì.. "Hữu xạ tự nhiên hương".. Tao là người đặc biệt mà. - Thôi! Cho tao xin – Con bạn thân đưa tay lên ngực làm động tác giả vờ như muốn ói rồi vừa lườm Nó vừa nói – Uhm! Nhưng cũng phải công nhận là mày đặc biệt thật!.. Trong cái thời đại sữa nhiều như nước suối thế này để tìm người hạn chế chiều cao như mày thì đúng là vô cùng hiếm. - Uhm.. Ừ thì tao thấp bé.. Nhưng mà là bé hạt tiêu.. Bình thường thì rất đáng yêu nhưng nếu lỡ chạm vào thì cũng đủ để khiến khối người phải cay mắt đấy! Có câu "Chiều cao của con người tính từ đầu lên đến trời" và nếu xét theo khía cạnh này thì tao còn cao hơn cơ số người trên thế giới ấy. Biết chưa hả? – Nó mỉm cười đáp lại không quên kèm theo một cái nhún vai rất chi là điệu nghệ. - Dạ vâng! Tôi biết rồi! Bà cụ non "hạt tiêu bắc" ạ! – Con bạn thân cũng nhe răng cười rồi vừa đưa miếng xoài mà mình mới gọt về phía Nó vừa nói – Mời "Bà" ăn để còn lấy sức mà yêu đương! Đừng để mẹ mày suốt ngày cứ phải canh cánh nỗi lo không đủ tiền mà xây miếu. Nhận lấy miếng xoài vàng ươm từ tay con bạn thân, Nó nhanh chóng đưa lên cắn một cách ngon lành, sung sướng cảm nhận vị ngọt thơm đặc trưng tan ra trong miệng rồi khẽ đáp: - Cái đó thì mày không phải lo.. Tao là người đặc biệt mà! Lại có những tiếng cười lao xao.. Đấy là lý do vì sao.. Con người.. Ai cũng cần có bên cạnh mình những người cho dù chẳng phải ruột thịt với nhau nhưng lại luôn sẵn sàng chia sẻ mọi điều để thấy bản thân không bao giờ đơn độc.. - À! Anh chàng ngoại quốc có đôi mắt màu xanh ấy sao lâu rồi không thấy xuất hiện tại đây nhỉ? – Sau một thoáng cười đã đời, con bạn thân đột nhiên buông ra một câu hỏi chả liên quan. Nó thoáng giật mình, đơ ra mấy giây rồi chỉ biết ậm ừ nói: - Ờ thì.. Chắc là.. Anh ý bận! Công ty tao mới ký được hợp đồng lớn mà.. - Bận? – Con bạn thận trợn mắt lên nhìn Nó chăm chăm rồi vừa cố gắng tống miếng xoài đang nhai dở xuống dạ dày vừa lắc đầu nói - Đó chỉ là một lý do phổ biến trong cả trăm ngàn lý do a bờ cờ khác để biện minh cho cái sự gọi là "nói dối". Con trai ấy mà.. Chỉ hờ hững với những gì họ cho là không quan trọng.. Còn nếu thật sự muốn.. Họ chắc chắn sẽ tìm mọi cách để thể hiện sự quan tâm bà già "hạt tiêu bắc" ạ! - Ừ.. Thì kệ! – Nó khẽ thở dài, đột nhiên cảm thấy lòng mình nặng trĩu. - Dù sao.. Tao có là gì của anh ấy đâu.. Với cả.. Tao cũng chưa sẵn sàng gặp anh ấy nữa.. Sau buổi tối hôm ấy, Jackson hình như có đến thêm một lần nữa để thu dọn đồ đạc nhưng lại cố ý tránh mặt bằng cách chọn thời điểm Nó ngủ li bì do tác dụng của thuốc.. Báo hại Nó đã lo sợ và thậm chí còn làm náo loạn cả căn phòng lên khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau vì nhận ra đồ đạc xung quanh đột nhiên biến mất. "Anh có việc gấp cần giải quyết! Khi nào xong sẽ lại tới! Xin lỗi vì đi mà không kịp nói với em! Chúc em mau hồi phục! Jackson." Đó là tất cả những gì anh để lại cho Nó. Một tờ giấy nhỏ với hàng chữ ngắn gọn không thể xúc tích hơn! Phải thú nhận một điều là Nó đã đọc đi đọc lại cái dòng chữ ít ỏi ấy không biết bao nhiêu lần, đến độ khiến cho tờ giấy kia cũng bị biến dạng một cách thảm hại. Và tất nhiên, mỗi lần đọc là mỗi lần Nó thấy trái tim mình dường như nghẹn lại.. Thật tình, Nó chỉ hơi buồn khi nhận ra Thiên thần cố tình tránh mặt mình còn cái cảm giác khó chịu đang không ngừng dằn vặt Nó kia lại chủ yếu được tạo nên từ một mớ tạp nham những hạt sạn: Hoài nghi, áy náy, băn khoăn, lo sợ về con người Jackson và cả việc không biết sẽ phải đối diện với anh như thế nào nữa.. "Jackson!.. Thật sự.. Anh có phải là một Thiên thần mà em đã biết và yêu quý?" Câu hỏi này cứ quay mòng mòng trong đầu khiến cho trái tim nó chất chồng thêm mệt mỏi. - Công nhận là chuyện tình của mày càng ngày càng lâm ly bi đát như phim! - Tiếng con bạn thân đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ đi hoang của Nó. Nó hơi giật mình nhận ra mình đã lại quay về phía cửa sổ từ lúc nào. Ngoài trời vẫn mưa xối xả khiến cảnh vật xung quanh dường như bị che mờ bởi một lớp màng màu trắng mờ đục. Bên ngoài lớp thủy tinh trong suốt, những hạt nước lại tiếp tục mải miết thi nhau chạy dài trên ô cửa kính. - Thì vốn dĩ.. Chúng ta ai chẳng đóng vai chính trong bộ phim của cuộc đời mình! – Nó đáp, giọng nhẹ bẫng. - Ừ! Vì thế cho nên.. Hãy cứ cố gắng diễn tốt đến tận phút cuối cùng.. Và để cho màn hạ trong tiếng cười chứ đừng nhuộm sân khấu bằng tiếng khóc.. Tao tin.. Mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết thôi! – Con bạn thân nói một cách chân thành rồi bất chợt lại nhe ra một nụ cười vô cùng đáng ghét - Với cả.. Mày có một quý nhân như tao thì cứ yên tâm là kiểu gì cũng có một kết thúc có hậu. - Dạ vâng ạ! Biết rồi ạ!.. Công nhận là tao có phúc ! – Nó cố ý nhấn mạnh từng chữ kèm theo một cái le lưỡi thể hiện rõ sự phản đối. - Còn phải nói! - Con bạn thân tiếp tục hếch cãi mũi lên và khoe gương mặt "không thể đểu hơn" khiến Nó cũng phải bật cười đáp lại: - Con hâm! Để tao gọi cấp cứu gấp! Có kẻ sắp nổ mũi rồi.. - A.. Nó làm động tác co rúm người lại để tránh né khi con bạn thân vừa nói vừa đưa tay định đánh Nó nhưng rồi câu nói kia chưa kịp thốt ra thì đột nhiên có một chất giọng trầm ấm vang lên khiến cả hai đứa dường như á khẩu. - Có vẻ như trời mưa làm cho không khí hơi lạnh khiến ai cũng muốn vận động đôi chút để ấm người ha? Nó và con bạn thân cằm như rớt hẳn xuống giường, bốn mắt ghim chặt vào nhau, phút chốc đứng hình toàn tập! Cái kiểu nói này, cái chất âm u kia chỉ có thể là của một người.. Một kẻ mà dù có chết Nó cũng nhận ra.. Dạ vâng! Không sai! Là Ác ma!.. Ngài đã tới! - Ôi! Hèn chi.. Từ sang tới giờ em cứ thắc mắc mãi sao hôm nay mưa lại dai dẳng thế nhưng giờ thì hiểu rồi. Có vẻ như ông trời cũng phải cảm động vì sự quan tâm của anh mà rơi nước mắt nhỉ? – Con bạn thân sau phút bất ngờ, không chịu lép vế lập tức phản pháo lại. - Uhm.. - Ngài Tổng giám đốc nhẹ nhàng mỉm cười và khẽ nhún vai - Cảm ơn em đã quá khen! Ngại quá! Thật lòng mà nói thì tôi chưa bao giờ dám nghĩ bản thân lại được đánh giá cao đến thế! "Ngọc Hoàng Thượng đế ở trên cao ơi! Làm ơn cho con hỏi lẽ nào đây chính là cái giá phải trả khi lựa chọn đi bên cạnh một Ác ma?" Nó đau khổ nhủ thầm rồi đưa ánh mắt vô cùng cảm thông nhìn khuôn mặt con bạn thân đang dường như bất động với cái nhìn tóe lửa và cái miệng thì há hốc phát ra một tiếng khô khốc: - A.. n.. h.. - Anh đến lâu chưa? Mà sao lại đến đúng lúc mưa thế này? – Nó lập tức hỏi lại ngay để ngăn cản nguy cơ xảy ra cuộc "chiến tranh vùng vịnh" - Tôi cũng vừa mới tới thôi! Đang trên đường đến đây thì mưa to cũng may là ngồi trên ô tô nên không sao – Ngài tổng giám đốc nhìn Nó dịu dàng nói. - Có gì đâu! – Con bạn thân nhún vai nói một câu vu vơ mà khiến Nó suýt chút sặc - Đối với những cuộc hỏi thăm thưa thớt thì những cơn mưa bất chợt như thế này mới thật là đáng giá. Nếu không, làm sao có thể bộc lộ rõ thành ý của người muốn quan tâm chứ! Chỉ tiếc một điều là.. có vẻ như tấm lòng này còn chưa có cơ hội chứng minh đủ nhỉ? Nó hiểu những ẩn ý trong câu nói của bạn và chợt thấy biết ơn vô cùng khi có người sẵn sàng đứng ra đòi lại lẽ công bằng cho những ngày bị lấp đầy bởi nhớ thương của Nó. Đấy! Bạn thân là phải như thế đấy! Nó hướng cái nhìn đầy hàm ơn về phía người vừa bênh vực Nó, khẽ mỉm cười khi nhận ra con bạn thân cũng đang quan sát mình rồi sau đó tiếp tục thản nhiên nói mà không quên ném cho Nó một cái gật đầu đầy thấu hiểu kèm theo một cái nháy mắt tinh nghịch - Uhm.. Em có việc phải đi rồi! Anh ở lại nhớ chăm sóc "bà già" này hộ em nhé! Tranh thủ tận dụng cơ hội hiếm hoi này để chuộc lỗi đi anh ạ! - Ơ! Ở lại đã.. Mưa thế này về sao được con hâm! – Nó biết con bạn đang nghĩ gì nên vội vã ngăn ý định điên rồ của con bạn. - Đúng rồi đó! Mưa thế này tôi nghĩ em nên ở lại đi. Ít nhất là cũng phải chờ tạnh mưa đã chứ! – Ngài Tổng giám đốc nhẹ nhàng nói. - Dạ thôi! – Con bạn thân vẫn bướng bỉnh bảo vệ ý kiến của mình, tươi cười nhìn Ngài Mr P – Em có việc phải về thật mà! Sau đó lại tiếp tục quay về phía Nó hắng giọng – Mày biết tính tao rồi phải không? Biết thì đừng dài dòng vô ích, con hâm ạ! - Ừm.. Nếu thế để tôi kêu tài xế đưa em về! - Mr P nói một cách chân thành. - Ờ phải đấy! Phải đấy! Mày lên xe anh ấy đi. Mưa lớn thế này.. Mày đi tao chẳng an tâm chút nào ý – Nó gật đầu lia lịa và hai mắt sáng rực giống hệt như người sắp chết đuối được ném cho cây cọc. - Ừ.. Vậy cũng được! May mà hôm nay em tới đây bằng xe buýt. Cảm ơn anh lần nữa nha! - Con bạn thân thoáng ngập ngừng rồi cuối cùng cũng bị xiêu lòng bởi hai đôi mắt nhìn mình đầy thành ý. - Không có gì! – Mr P mỉm cười, cầm điện thoại trong tay và chỉ mười phút sau dưới cổng bệnh viện có một chiếc xe lao đi trong cơn mưa nặng hạt. - Cảm ơn anh! – Nó thật lòng nói ngay khi bóng dáng con bạn thân khuất sau cánh cửa. - Em định cảm ơn vì tôi đã đến thăm hay cảm ơn vì đã cho bạn em đi nhờ xe thế? Ngài lại bắt đầu giở giọng trêu đùa và Nó xin thề là trong thoáng chốc đã nhìn thấy hai cái sừng Ác ma lấp ló trên đầu khi Ngài nói. - Tất nhiên là cảm ơn vì anh đã cho bạn em đi nhờ rồi! – Nó khẽ nhún vai – Còn việc anh đến thăm thì em nghĩ rẳng mình chẳng cần phải biết ơn vì đó thuộc về phạm vi trách nhiệm anh ạ! Theo như em thấy, nếu sư phụ quan tâm mà đệ tử phải nói cám ơn thì.. đó quả là một sư phụ tồi anh nhỉ? Ôi Ngọc Hoàng ơi! Công nhận là một câu nói quá hay! Tự nhiên Nó thấy phục mình khủng khiếp.. Quãng thời gian nghỉ ngơi vừa rồi quả là hữu ích. Thật tình là từ trước tới nay chưa bao giờ Nó thấy mình bản lĩnh thế. Ngài Mr P bật cười trước thái độ hí hửng trẻ con của Nó, dịu dàng nói: - Nhìn biểu hiện của em thì có thể thấy rằng em đã được các bác sỹ ở đây chăm sóc khá là chu đáo. Thật lòng thì tôi rất vui! Xem ra sau thời gian nghỉ ngơi vừa rồi thì miệng lưỡi ghê gớm của em đã quay lại và lợi hại gấp đôi nhưng cái độ trẻ con thì có vẻ như vẫn không thay đổi nhỉ? Câu nói cả Ngài làm cho Nó có cảm giác như mình vừa bị dội cho một gáo nước lạnh vào mặt khiến nụ cười trên môi cũng đột nhiên tắt ngấm: - Em trẻ con kệ em! Thà làm trẻ con còn hơn phải chơi những trò nhập nhằng của người lớn vừa mệt người lại vừa tự làm đau đớn bản thân. Nó vừa nói dứt câu, đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bị kéo vào một vật gì cưng cứng nhưng.. rất ấm! Không khó để có thể đoán ra.. Đó chính là vòng tay và vòm ngực rắn chắc của Ngài tổng giám đốc. - Lâu lắm mới lại nghe thấy giọng nói của em.. Cái cô bé ngốc này.. Thật sự khiến cho người ta nhớ điên lên được! – Ngài cất giọng dịu dàng. - Anh nhớ em? Thật á? – Nó tròn mắt hỏi lại, cảm thấy trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực. - Tôi nhớ em! - Có thật là anh nhớ em không? Nhớ mà tại sao không đến thăm em? – Nó là thế! Cho dù hiện giờ có đang rất hạnh phúc nhưng Nó vẫn nhất quyết phải tìm lời giải đáp cho những băn khoăn của mình. - Tôi nhớ em! – Mr P lặp lại câu nói của mình một lần nữa. - Anh nói anh nhớ nhưng.. Em chẳng thấy cái biểu hiện nào của sự nhớ nhung cả! Anh đang nói dối em đúng không? – Nó vẫn bướng bỉnh truy hỏi tới cùng. - Linh! – Ngài tổng giám đốc đột nhiên đưa hai tay lên giữ cho gương mặt Nó đối diện với Ngài, màu mật ong sóng sánh bất chợt trở nên ấm nóng ùa vào thật sâu trong tâm trí khiến cho trái tim Nó gần như ngừng đập. Ngài nhìn Nó thật lâu rồi dịu dàng nói: - Em hãy nghe cho rõ đây! Cô Bé Ngốc! Nỗi nhớ vốn là vô hình nên chẳng thể nào cân đo đong đếm được. Nhưng.. Qua những lần phải tự trấn an bản thân để thoát khỏi cái ham muốn được gặp em nhiều hơn một lần mỗi buổi sáng.. Được nghe tiếng em cười nhiều hơn một lần vào mỗi buổi trưa.. Được đưa em về nhiều hơn một lần vào mỗi buổi tối.. Và.. Đặc biệt là được ôm em trong vòng tay để chúc ngủ ngon nhiều hơn một lần vào mỗi đêm khuya muộn.. Thì.. Tôi biết.. Rất biết rằng Tôi nhớ em! Rất nhớ em! Vô cùng nhớ em! Nhớ đến muốn phát điên lên đấy! Nó Mở bừng hai mắt, từng lời, từng chữ của "Ai đó" cứ thế khắc sâu vào trái tim như một liều thuốc ngọt ngào khiến cho tâm hồn Nó lâng lâng say và cơ thể trong phút chốc dường như cũng không còn cảm giác.. Và rồi.. Có lẽ là do không thể kìm nén được lâu hơn.. Ngài Tổng giám đốc nhẹ nhàng cúi xuống.. Đặt lên đôi môi Nó một nụ hôn thật dài.. Ngay tại nơi đây, ngay trong lúc này, thời gian và không gian dường như dừng lại! Thậm chí ngay cả những âm thanh ồn ào của cuộc sống cũng bất chợt đứng yên nhường chỗ cho một bản tình ca của tình yêu bắt đầu ngân nga trong lòng Nó.. Ừ thì.. Mặc kệ ngoài kia biển đời rộng lớn đến mức chẳng ai biết được ngày mai sẽ ra sao nhưng hãy cứ bước đi cho đến khi nào bản thân thấy nên dừng lại.. Hãy cứ cho đi yêu thương đừng ngần ngại! Mấy ngày sau, không thể diễn tả được Nó đã vui sướng đến thế nào khi cầm trên tay tờ giấy xuất viện. Nhìn con bạn thân lăng xăng thu dọn đồ đạc và làm thủ tục cho mình Nó không khỏi chạnh lòng khi hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng Ngài xuất hiện.. Đơn giản là Ngài bận! Bận và bận! Nó quyết định đi làm ngay ngày hôm sau mặc cho Mr P đã nói như đinh đóng cột rằng Ngài cho phép Nó được nghỉ tới hết tuần để lấy lại sức. Lao ra khỏi nhà trên con ngựa sắt quen thuộc và hòa vào dòng người ồn ào đông đúc xung quanh, Nó không ngăn nổi mình nhe ra một nụ cười tươi hết cỡ.. Sài Gòn hôm nay nắng dường như cũng rực rỡ hơn thì phải. Dắt con chiến mã thân yêu vào tầng hầm, Nó gật gù như một con mèo say ngủ và lý nhí nói câu cảm ơn để đáp lại những lời hỏi thăm của hai người trông xe mà cho đến tận bây giờ, có đôi chỗ Nó vẫn nghe nhưng không hiểu. Chị Bích Hân và mọi người trong công ty chào đón sự quay trở lại của Nó bằng những câu chúc mừng và những nụ cười tươi như hoa nở khiến cho niềm vui dường như ngự trị trong tâm hồn Nó cả ngày. Nhưng tất nhiên là cuộc sống cho dù có tốt đến thế nào thì vẫn luôn tồn tại những hạt sạn nhỏ.. Đó là ánh mắt mang hình viên đạn của bà chị thư ký xinh đẹp Bảo Trâm khi nhìn thấy cái mặt bánh bao của Nó xuất hiện sau cánh cửa. Nó biết, một cơn giông tố giữa chị và Nó sẽ lại bắt đầu. Là trong bữa ăn trưa Nó buồn bã phát hiện ra rằng.. Thiên thần đã không còn làm ở Công ty này nữa.. Chợt thấy thật buồn! "Có phải tại Nó không?" Câu hỏi này cứ vang lên không ngừng khiến lòng Nó nặng trĩu. Và hạt sạn cuối cùng chính là trạng thái mệt mỏi của bản thân. Nó cứ nghĩ buổi đi làm đầu tiên sau quãng thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức sẽ vô cùng thuận lợi và sảng khoái nhưng đâu ngờ đó dường như lại là cực hình đối với cái cơ thể đã quen được nuông chiều của Nó. Đấy là chưa kể đến thái độ quan tâm thái quá của Ngài tổng giám đốc khiến cho Nó cảm thấy mình như là một con búp bê chỉ biết đần mặt và nhe răng ra cười trong tủ kính. Nó cau có phản ứng lại với Mr P sau giờ nghỉ trưa và mỉm cười thật trẻ con khi Ngài quyết định nhường cho Nó một phần công việc của Hợp đồng mới. Thế là lại cắm mặt vào những con số cho dù có hơi mệt.. Nhưng Nó lại cảm thấy rất vui. Thời gian lặng lẽ trôi và cơ thể Nó cũng đã quen dần với quỹ đạo công việc. Nhưng cho dù có phải bận rộn chạy đua theo tiến độ kế hoạch hay những con số thay đổi không ngừng thì vẫn luôn có những khoảng dừng đủ để đảm bảo cho mối quan hệ giữa Nó và Ngài tổng giám đốc vẫn tiến triển từng ngày. Giống như việc tối hôm nay Nó được Ngài hộ tống về tận nhà và tất nhiên là khi chia tay, cả hai người sẽ có một nụ hôn dài ơi là dài nữa.. Nó khoan khoái bước chân trên con đường ngoằn nghèo dẫn vào nhà trọ, ngẩng đầu ngắm những vì sao lấp lánh như hàng vạn mảnh vỡ của thủy tinh, chẳng hiểu sao trên môi bất giác bật ra một nụ cười.. Có lẽ là.. Nó đã điên thật rồi.. Điên vì yêu! Bỗng, trước mắt Nó, ngay bên cạnh chiếc cổng dẫn vào xóm trọ thân quen rõ ràng hiện ra một bóng đen đang dựa vào tường như chờ đợi ai đó. Căn cứ vào dáng vẻ và quần áo, Nó lờ mờ nhận ra hình như đó là một người đàn ông.. Một cảm giác quen thuộc chợt nhen lên khiến Nó phải căng mắt để được nhìn người đàn ông kia rõ hơn. - Jackson! – Nó hét lên, sự bất ngờ chất đầy trong giọng nói. Người đàn ông nghe thấy tiếng kêu liền lập tức đứng thẳng dậy, quay mặt về phía vừa phát ra âm thanh, nhìn thấy Nó đang vô thức bước về phía mình rất nhanh nên chỉ khẽ đứng yên, khoanh tay chờ đợi. Ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn bảo vệ không đủ để xua đuổi màn đêm khiến cho cái dáng cao gầy kia có phần ma quái.. - Jackson! – Nó khẽ nói khi khoảng cách giữa anh và Nó được thu ngắn lại chỉ còn hai bước chân - Anh.. Làm em bất ngờ quá!.. Anh.. chờ em lâu chưa? - Ừm.. Cũng không lâu lắm đâu – Thiên thần khẽ mỉm cười dịu dàng nói. Chất giọng ám áp thân quen mà lâu lắm rồi mới lại được nghe khiến trái tim Nó như bị hẫng một nhịp, Nó nghẹn ngào nói: - Sao đột nhiên anh lại nghỉ việc vậy? Có phải là do em không? Anh nghỉ việc mà cũng chẳng thèm nói với em một câu làm em cứ tưởng là sẽ không còn được gặp anh nữa chứ.. – Bao ấm ức băn khoăn đột nhiên trào lên khiến Nó tuôn ra một tràng không nghỉ. - Từ từ đã nào cô bé! Trước sau gì em cũng được biết mà – Jackson vẫn mỉm cười dịu dàng – Hay chúng ta đi đâu đó uống nước rồi anh sẽ kể cho em nghe.. Chịu không? Nó ngước lên nhìn đôi mắt biển xanh bị bóng đêm nhuộm thành một màu thâm đen kỳ quái, vẫn gương mặt tuấn tú, vẫn mái tóc óng ả rực rỡ như mặt trời.. vẫn cái dáng người "chuẩn từng centimet" nhưng chả hiểu tại sao.. Trong Nó đột nhiên lại vang lên câu hỏi: "Liệu Jackson có còn là hiện thân của Thiên thần như lúc trước?" Nhưng mà.. Dẫu cho có hoài nghi Jackson bao nhiêu, cuối cùng Nó vẫn cứ gật đầu.. Vậy là trên con đường nhỏ ngoằn nghèo có hai cái bóng nhỏ đan xen vào nhau.. Họ cứ thế bước đi.. Bỏ lại phía sau bóng đêm và ánh sáng vàng vọt toát ra từ ngọn đèn cao áp.
Chap 29: Gẫy cánh. – Dương Hàn Linh – Bấm để xem Ra khỏi khu phố nhỏ, vẻ sầm uất, nhộn nhịp và hoa lệ của Sài Gòn ban đêm lại hiện ra sống động như một thế giới khác biệt. Nó lặng lẽ đi bên cạnh Jackson, có chút bối rối và không tự nhiên khiến cho không khí xung quanh trở nên hơi ngột ngạt. Giả vờ đem sự chú tâm quan sát dòng xe qua lại đông đúc trên đường, Nó khẽ giấu tiếng thở dài vào cơn gió vừa thoáng qua, chợt thấy có cái gì đó gợn lên trong tim khi đầu nhói lên một câu hỏi: "Cảm giác xa lạ này xuất hiện từ bao giờ?" Nhưng tất nhiên là Nó vẫn tỏ ra thờ ơ và anh cũng thế.. Một khoảng không lặng lẽ đối lập hoàn toàn với thế giới xung quanh ồn ào, gấp gáp những toan tính. - Chúng ta vào tạm đây nha? – Thiên thần đột ngột nói. - Ơ.. Dạ! Tùy.. Tùy anh thôi. – Nó đáp lại một cách ấp úng. Nó cúi đầu bước đi theo Jackson, ngoan ngoãn như một chú gà con lon ton theo mẹ nhưng vẫn không quên ngước cặp mắt dài tò mò nhìn lên tấm bảng hiệu được trang trí bằng đủ thứ đèn có màu sắc rực rỡ, Nó chợt mỉm cười khi phát hiện ra quán có cái tên rất ngắn gọn và lạ chỉ vẻn vẹn có ba chữ cái: "Cóc" Không gian của "Cóc" khá thoáng. Sự kết hợp hài hòa giữa bàn ghế, cây xanh và những đồ trang trí khác tạo nên một cảm giác vừa hiện đại vừa trẻ trung nhưng cũng không kém phần ấm cúng. Bình lặng đi theo Jackson lên những bậc cầu thang được kết cấu theo hình trôn ốc ngoằn nghèo, lắng nghe tiếng nhạc dìu dịu phát ra từ những chiếc loa công suất lớn Nó chợt cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. - Mình ngồi ở đây nhé? - Jackson nói với Nó khi cả hai đang đứng trên tầng cao nhất của quán. - Dạ! – Nó khẽ gật đầu, chợt vui khi nhận ra hình như giữa anh và Nó đâu đó vẫn còn có một sự tương đồng. Sân thượng không được bố trí nhiều bóng đèn như những tầng khác mà phần lớn chỉ tập trung ở nơi quầy bar và từ đó, ánh sáng vàng dịu nhẹ len lỏi vào bóng đêm dày đặc tạo nên một không gian âm u nhưng cũng đủ để khách có thể quan sát thấy vị trí để lựa chọn chỗ ngồi. Nó khẽ đưa mắt lên trên cao, cảm giác bầu trời thật gần tựa như chỉ cần đưa tay ra là với được những vì tinh tú. Một cơn gió mát lạnh của màn đêm khẽ lùa qua thổi tung mái tóc ngắn choằn khiến cho Nó đột nhiên như thấy lại hình ảnh chính Nó một năm trước đây, khi mà Nó vẫn còn sống tại ngôi nhà nơi tỉnh lẻ bình yên với những buổi tối cùng nhỏ em nghển cổ lên trời dõi theo ánh đèn lấp lánh phát ra từ những chiếc máy bay ngang qua rồi tự nhủ: "Nhất định có ngày mình sẽ được ngồi trên đó". Chợt chạnh lòng vu vơ.. Nhớ quá! - Em uống gì? – Âm thanh trầm ấm lại vang lên đánh thức Nó khỏi những suy tưởng quen thuộc. - Cà phê đen không đường ạ! Nó bối rối nói khi bắt gặp ánh mắt chờ đợi của người phục vụ. Chỉ mất khoảng mấy giây cho việc ghi chép, anh chàng bồi bàn thẳng tiến về phía quầy bar sau khi buông ra một câu nói ngọt ngào kèm theo nụ cười dễ thương hết sức: - Anh chị vui lòng chờ trong chốc lát. Đồ uống của anh chị sẽ tới ngay ạ! Nó vui vẻ gật đầu rồi đợi đến khi chỉ còn lại hai người mới bắt đầu cất giọng lý nhí: - Jackson! Em xin lỗi! Không hiểu tại sao tối nay em lại mất tập trung như thế! - Ồ có gì đâu! – Thiên thần khẽ cười – Dù sao thì.. Anh cũng quen với cái kiểu chết bất thình lình của em rồi cô bé ạ! - Chết bất thình lình á? Anh có nói quá không đấy? – Nó cũng bật cười hỏi lại. - Ừ! Không hề! Nhưng.. Có lẽ đó chính là điều làm cho em trở nên đặc biệt trong mắt anh. – Jackson đột nhiên trở nên nghiêm túc. - Ơ.. Uhm.. Câu nói bất ngờ của Thiên thần khiến Nó hơi khựng lại. Vơ vội ly nước trắng trên bàn, Nó giả vờ đưa lên miệng mong sao cái vị mát lạnh kia sẽ làm cho những cảm xúc hỗn độn này đông cứng thành một khối. Nhưng rồi Nó nhận ra mình chẳng còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục lựa chọn sở trường đổi chủ đề như thường lệ.. - Uhm.. Sao đột nhiên anh lại nghỉ việc vậy? Jackson bật cười và cũng thôi không đề cập đến cái đề tài còn giang dở kia nữa.. Có lẽ là do anh đã quá hiểu và nhường nhịn Nó chăng? - Uhm.. - Thiên thần khẽ hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp - Thật ra cũng chẳng có gì to tát cả.. Chỉ là.. Đột nhiên.. Anh muốn thay đổi, muốn làm một cái gì đó mới mẻ hơn.. Nó đưa đôi mắt dài nhìn người đàn ông đối diện. Cảm thấy rõ ràng có chút gì đó hơi nghẹn lại trong lồng ngực như một lời nhắc nhở Nó rằng mình nên lặng im.. Nhưng rồi.. Cái bản tính tò mò lại nổi lên khiến Nó không kịp ngăn những câu nói tự động chạy ra khỏi cái miệng rộng ngoác: * * * Có phải là.. Tại em không? Thiên thần khẽ ngẩng đầu, Nó bất lực không đoán được anh đang nghĩ gì vì biển sâu đã giấu mình vào trong bóng tối.. Hình như.. Có chút gì đó gọi là.. Bối rối? - Tại sao em lại nghĩ thế? – Jackson dịu dàng hỏi. - Uhm.. – Bị phỏng vấn một cách bất ngờ, Nó ấp úng, đầu óc bỗng chốc căng như dây đàn khiến cho từ ngữ cũng đột nhiên biến đi đâu mất hết. Nó nhớ đã từng đọc được ở đâu đó rằng: Những người thuộc cung Nhân Mã thường có giác quan khá nhạy bén. Vì thế cho nên Nó biết, Nó hiểu và Nó hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm mà Jackson dành cho mình.. Nhưng điều đó đâu có nghĩa là những tình cảm kia đủ đậm và đủ sâu đến mức khiến anh phải từ bỏ công việc mà bao người mơ ước? Hình như.. Nó đang quá tự tin vào bản thân thì phải.. Đang suy nghĩ miên man, Nó hơi giật mình khi bên tai vang lên một âm thanh trầm ấm: - Đồ uống của anh chị đã có rồi ạ! Chúc anh chị một buổi tối vui vẻ! Người phục vụ vừa nói vừa đặt hai ly cà phê xuống bàn, sau đó khẽ gật đầu chào rồi quay đi với tác phong vô cùng nhanh nhẹn và chuyên nghiệp. Nó và Jackson vẫn không ai chịu mở lời.. Giữa hai người là một khoảng không gian lặng im, chỉ có gió tự do độc thoại. Thiên thần hình như có thừa sự kiên nhẫn để chờ đợi một câu trả lời từ phía Nó.. Còn Nó thì.. Dường như cũng có thừa sự bướng bỉnh để nhất quyết khước từ quyền được phản hồi. Nó giả vờ giấu những suy tư bộn bề bằng cách dùng tay khuấy nhẹ ly nước trước mặt mình, tiếng thìa va vào ly lanh canh, mùi cà phê nồng nàn lan tỏa trong không gian khiến cho tâm trạng của Nó khá hơn một chút. - Anh muốn nghe câu trả lời của em! – Cuối cùng, Jackson, vẫn như thường lệ, luôn là người bắt đầu trước. - Câu trả lời gì cơ? – Nó giả vờ ngây ngô hỏi. Hai khuỷu tay chạm nhẹ trên mặt bàn, những ngón thon dài đan chặt vào nhau làm điểm tựa cho gương mặt hoàn hảo của Thiên sứ, đôi mắt biển liên tục chiếu những ánh nhìn như muốn xoáy thật sâu vào trái tim Nó, Jackson dịu dàng nói: - Tại sao em lại nghĩ rằng anh nghỉ việc là vì em? "Giời ạ! Đúng là cái miệng nó hại cái thân.. ai bảo không uốn lưỡi bảy lần trước khi nói cơ chứ.. Linh ơi là Linh ơi! - Nó đau khổ than thầm rồi lại tự nhủ - Giờ ngồi oán trách thì cũng có được ích lợi gì đâu.. Thôi thì.. Đã trót đâm lao thì nhất quyết phải theo cho đến khi nào lao gẫy vậy!" Nghĩ là làm, sau khi hít một hơi thật sâu, Nó vừa nói vừa cố gắng nhe ra một nụ cười kinh dị nhất: - Ơ Thì.. Em.. Đoán.. "Tiên trách kỷ, hậu trách nhân" ông bà ta xưa nay chẳng đúc kết như thế là gì.. Nhưng mà.. Có lẽ là em tự đề cao mình quá nhỉ? Anh bỏ qua những lời em vừa nói đi nhé! Không gian lại chìm vào yên ắng, chỉ có tiếng hát của Cẩm Vân vang lên đều đều khắc vào bóng đêm nỗi buồn da diết: "Chiều nay còn mưa.. sao anh không lại? Nhớ quá trong cơn đau vùi.. Làm sao có nhau? Hằn lên nỗi đau.. Bước chân em xin về mau.." Sau thoáng lặng im, Jackson đột ngột thay đổi tư thế. Anh khẽ ngả người ra phía sau, hai bàn tay đan chéo vào nhau đặt trên đùi một cách ngay ngắn. Thiên thần vẫn dịu dàng nói nhưng phản ứng của Jackson khiến cho Nó có cảm giác câu trả lời của mình trở nên "vô duyên" như chủ. - Đừng cố tỏ ra mình không biết trong khi lại hiểu rõ mọi chuyện.. Anh biết em là người có thừa trí thông minh để đoán được lý do anh nghỉ việc.. Chỉ là.. Em nhất quyết không chịu thừa nhận phải không? Thật lòng mà nói thì căn cứ vào những gì đang xảy ra, Nó biết rằng.. Hình như những suy nghĩ vẩn vơ của Nó là chính xác.. Nhưng.. Hiện tại, để đối diện với anh, ngoài việc giả ngây giả ngô ra thì Nó thật sự chả còn cách nào khác. Và thế là, Nó thấy mình chọn cách trố mắt ngạc nhiên hỏi: - Thừa nhận cái gì cơ? - Tình cảm anh dành cho em, sự quan tâm anh dành cho em.. Mọi thứ anh đã, đang và sẽ dành cho em! Em có thể cảm nhận được điều đó đúng không? Câu chuyện đột nhiên chuyển hướng một cách bất ngờ đúng như Nó đã lo sợ, có vẻ như đêm nay Nó sẽ buộc phải đối diện với đáy biển nhưng Nó cũng nhất quyết không trốn chạy. Nó khẽ gật đầu rồi cất giọng nhẹ như gió thoảng: - Cái anh sẽ dành cho em vì ở thời tương lai nên em không thể nói được nhưng còn những hành động và sự quan tâm của anh trong thời gian qua thì em có thể cảm nhận được và trong thâm tâm em vô cùng biết ơn điều đó. Tuy nhiên.. Nó dừng lại, đưa tay với lấy chiếc ly trên bàn khẽ đưa lên môi, lặng lẽ cảm nhận vị đắng tê nơi đầu lưỡi, hương thơm nồng của cà phê dìu dịu lan tỏa ra xung quanh khiến tâm trạng Nó trở nên khá hơn một chút. Nó biết, rất biết rằng sau đêm nay, mối quan hệ giữa Nó và Thiên thần sẽ không còn như trước. - Em không thể dành tình cảm cho anh? - Jackson lên tiếng phá vỡ không gian im lặng đang bao trùm lấy hai người.. Giọng anh nghe sao thật buồn khiến Nó bỗng có cảm giác nhói đau nơi ngực trái. Tội lỗi.. Tội lỗi và tội lỗi chính là thứ đang không ngừng dày vò tâm trạng của Nó lúc này. Nó có cảm giác như thể mình vừa tuột tay đánh rơi một cái gì đó vô cùng quý giá và từ nơi ấy, những mảnh vỡ cứ không ngừng lao tới, ghim chặt vào cơ thể rồi rạch lên trái tim Nó những vết xước loang lổ máu. Chỉ biết cúi đầu bối rối, Nó lý nhí nói: - Em.. Xin lỗi.. - Đó không phải là điều anh muốn nghe! – Âm thanh ấm áp vang lên tuy dịu dàng nhưng dường như Nó lại đọc được trong đó có cái gì đang tan vỡ. Không muốn bị nhấn chìm trong sự thẳm sâu của biển, Nó nhất quyết cắm mặt vào những vệt nước chạy dài trên bàn, cảm nhận nỗi u buồn khiến cho giọng Nó trở nên méo mó: - Em.. Xin.. Lỗi.. - Em đừng có nói những lời đó được không? – Thiên thần tiếp tục nói - Em có biết từng câu, từng chữ của em khiến trái tim anh đau lắm không? Quả đúng như người ta vẫn thường nói: "Tình yêu giống như một con chó. Khi ta đuổi thì nó chạy, khi ta chạy nó lại đuổi theo và khi ta đứng yên thì nó sủa" Cuộc đời vốn có nhiều sự trớ trêu như thế đấy! Lặng nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình, gương mặt hoàn toàn bị che lấp bởi bóng đêm nhưng giọng nói lại phảng phất một nỗi đau cùng cực. Tự nhiên Nó thấy ghét sự bất lực của chính mình và ghét lây cả cái trò đùa "chả vui chút nào" của Ông Tơ bà Nguyệt. - Em.. Xin.. lỗi.. – Nó dường như đang rất quyết tâm đóng vai một con chiên ngoan đạo cúi đầu nguyện cầu Chúa tha thứ cho tội lỗi mà mình đã trót gây ra. - Em hãy ngẩng mặt lên và nhìn anh này! Linh! – Jackson nghiêm giọng nói – Anh không cần và không muốn nghe thêm bất kỳ lời xin lỗi nào nữa. Làm ơn! - Em.. Xin lỗi! – Nó lặp lại như một cái máy, đâu đó bên trong, một cơn đau bất chợt nhói lên khiến cho hàm lượng nước của đôi mắt Nó vì thế mà đột nhiên trở nên dư thừa. - Anh không cần! Thứ anh muốn là những lời nói khác hoặc ít ra là một lời giải thích. Rõ ràng anh là người đến trước, là người quan tâm và chăm sóc em trước. Anh chưa bao giờ làm em phải tổn thương.. Vậy thì tại sao? TẠI SAO? TẠI SAO NGƯỜI MÀ EM LỰA CHỌN KHÔNG PHẢI LÀ ANH? Từng lời nói của Thiên thần quất vào mặt Nó như những cái tát nảy lửa. Quãng thời gian khi Nó và anh ở bên nhau bỗng chốc ùa về sống động như những thước phim quay chậm. Này là đôi mắt biển xanh đã có lúc đi theo Nó vào trong cả giấc ngủ, này là nụ cười rạng rỡ, này là những cảm xúc vu vơ, này là những nỗi lo sợ mơ hồ và cả sự cảm thông của những đứa con có một gia đình không đầy đủ.. Nó biết, giữa Nó và anh có một sự đồng điệu rất khó lý giải nhưng lại không phải là tình yêu.. Nghĩ đến đây, Nó chợt thấy tâm hồn mình loảng xoảng những mảnh vỡ. Sau phút đắn đo, Nó ngập ngừng nói: - Anh biết đấy! Trái tim.. Vốn có tiếng nói rất riêng và đủ bướng bỉnh để không bị sắp đặt bởi lý trí.. Việc anh quan tâm cũng như tình cảm chân thành của anh dành cho em.. Em.. uhm.. Hoàn toàn có thể cảm nhận được.. Nhưng.. Trái tim em.. Hình như lại lạc nhịp so với trái tim anh, anh ạ!.. Em.. Em xin lỗi! Jackson không nói gì, lại một khoảng lặng im. Không gian xung quanh trở nên đông đặc một cách khó chịu đến mức dường như ngay cả Gió cũng không còn muốn ghé đến nữa. Nó đưa tay với lấy ly cà phê cố gắng nhờ chất cafein xua đi cảm giác nhức nhối nghẹt thở. Đột nhiên, Nó thấy quang cảnh trước mắt mình như mờ đi, Nó cố nheo mắt nhìn, cảm thấy đầu mình có chút váng vất. - Anh.. – Nó cố gắng nói – Em.. Em thấy lạ lắm.. Hình như.. Em bị trúng gió rồi.. Ánh sáng vàng nơi quầy bar đột ngột chuyển sang màu xanh. Một vài bóng đèn nhỏ được thắp lên và những người phục vụ hình như đã bắt đầu công cuộc thu dọn. Cảnh vật trước mắt Nó nhờ thế mà trở nên rõ hơn nhưng cũng nhòe nhoẹt hơn.. - Em không sao chứ? – Jackson lo lắng nói. - Em không biết nữa – Nó cúi mặt, cố gắng kiềm chế cái cảm giác mất thăng bằng khiến mọi thứ trước mắt trở nên quay cuồng – Em hơi chóng mặt.. Có lẽ.. Em bị trúng gió. Nó đột ngột ngước mắt lên và vô tình nhìn thấy một thứ mà Nó không bao giờ muốn thấy. Đó chính là.. Nụ cười của Jackson.. Vâng! Giữa cái ánh sáng lờ mờ kia, giữa những hình ảnh nhập nhòe biến động, Nó nhìn thấy đôi môi hoàn mĩ ấy đang nở một nụ cười khiến cho khuôn mặt Thiên thần trở nên ma quái một cách đáng sợ.. Anh đang cười? Cười gì? Tại sao Nó lại có cảm giác.. Nụ cười của anh giống như nụ cười nở trên môi của một gã thợ săn sung sướng khi nhìn thấy con mồi của mình mắc bẫy? "Khoan đã.. Thợ săn.. Bẫy?" - Một suy nghĩ bất chợt lóe lên khiến sống lưng Nó ớn lạnh. Nó cố gắng đưa đôi mắt dài nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đối diện. Không gian xung quanh đột nhiên trở nên tối đen và quay cuồng một cách đáng sợ.. Người Nó chợt run lên.. - Cà phê.. Anh.. Có phải? Từng câu chữ lộn xộn được Nó thốt ra một cách khó nhọc bởi vì cơ thể Nó dường như đã không còn thuộc về Nó nữa rồi. Nhưng cho dù như thế thì bộ não bé nhỏ của Nó vẫn đủ sự tỉnh táo để có thể phán đoán được điều bất thường đang xảy ra.. Trước hoàn cảnh này, thật lòng mà nói thì Nó thấy đau hơn là thấy sợ. Thiên thần.. Thiên thần.. Thiên thần.. Lẽ nào.. Đã quyết định trút bỏ đi bộ cánh? - Jackson.. - Nó lắp bắp gọi tên anh với hi vọng mỏng manh rằng anh sẽ thức tỉnh và ngừng ngay cái ý định dại dột này. Nó hoàn toàn không muốn anh phạm sai lầm, cho dù thế nào, trong thâm tâm mình, Nó vẫn tin anh là người tốt. Mi mắt Nó như thể đang bị treo một viên đá tảng nặng cả trăm tấn khiến cho việc mở mắt ra mà nhìn Jackson thôi cũng đã là quá sức. Nhưng dường như những tình cảm tốt đẹp từng có giữa anh và Nó đã tiếp thêm sinh khí khiến cho Nó đủ sức gồng mình lên và tiếp tục nói: - Em biết anh.. Không.. Không.. Phải.. Là.. Là.. Người như thế.. Như thế.. Jackson!.. Tỉnh lại đi.. Làm.. ơn! Câu nói đứt quãng kết thúc cũng chính là lúc Nó không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ ập đến. Cảnh vật đột nhiên trở nên tối đen và trước khi gục xuống, hình như bên tai Nó loáng thoáng nghe thấy âm thanh trầm ấm: - Anh.. Xin lỗi! Người ta vẫn thường nói: "Tình yêu có thể là thần dược diệu kỳ với người này những cũng có thể là liều thuốc độc sẽ giết chết trái tim người khác" Đôi khi, chỉ là vô tình.. Hạnh phúc của mình lại được tạo nên từ nỗi đau của người khác.. Bởi đời vốn là một chuỗi dài của những trò chơi cút bắt.. Phải không?