Ngôn Tình [Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cứu Vớt Nam Thần - Hoa Mộng Ảnh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hualang3tt, 6 Tháng tám 2020.

  1. hualang3tt Cửu Nha

    Bài viết:
    16
    Chương 10: Muốn được em nuông chiều (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "An tỷ tỷ, tay của chị.."

    Mấy chữ "có thể phát sáng sao" còn chưa ra khỏi miệng đã bị An Lan bịt lại. Làn môi mềm mại của thiếu niên cọ qua lòng bàn tay cô, hơi ngứa.

    Được ta nuôi đến trắng trẻo mềm mại như vậy đấy!

    "Chuyện này không được phép nói cho người khác biết. Không tôi sẽ vứt cậu vào đám zombie kia, nhớ chưa?"

    Tiết Trí Viễn nhanh chóng gật đầu, cậu không thấy sợ hãi khi tay người có thể phát sáng mà chỉ cảm thấy tò mò mang theo một chút vui thích. An Lan bỏ tay khỏi miệng hắn, để hắn tiếp tục đọc sách.

    Mấy người nấu cơm cũng không lâu, Tiết Trí Viễn đọc sách được khoảng mười lăm phút thì đã có người ra gọi bọn họ vào ăn cơm.

    An Lan bảo Tiểu Tân ngừng chiếu sáng, Tiết Trí Viễn cũng bỏ sách xuống, hai người cùng đi vào.

    Đoàn xe của Tần Trực có tất cả mười tám người, mười dị năng giả và tám người thường, cộng thêm cô với Tiết Trí Viễn là hiện tại có hai mươi người. Đoàn đội đang ngồi xung quanh bếp lửa, mỗi người được chia một bát cơm.

    Nói cơm cũng không phải, là mì gói nấu với rau, bỏ thêm chút thịt băm với một thìa cơm. Bữa ăn này với người trưởng thành hẳn không đủ, nhưng điều kiện thiếu thốn, bọn họ cũng đành chịu.

    An Lan không chê, thức ăn trong tận thế là thứ hết sức quan trọng, cô chưa bao giờ dám lãng phí. Tiết Trí Viễn ở bên cạnh cũng nhanh chóng ăn hết, mặc dù không nhiều thịt bằng suất cơm cao cấp trong căn cứ Thiên Thịnh lúc trưa nay nhưng mùi vị cũng không tệ.

    Nhanh chóng ăn hết phần của mình, Tiết Trí Viễn cảm thấy.. hơi đói. Thiếu niên đang tuổi lớn, cần nhiều dinh dưỡng, mấy ngày bị bắt đi cậu không được ăn ngon uống đủ, lúc lên đoàn xe kia cũng là bữa đói bữa no. Tính ra sau khi gặp An Lan cậu mới được ăn một phần cơm đàng hoàng, là nửa suất cơm lúc sáng với suất cơm lúc trưa nay.. Nhưng Tiết Trí Viễn có không giỏi đối nhân xử thế đến mấy, cũng biết mình không thể mở miệng xin thêm.

    Dù sao trong xe vẫn có bánh của An tỷ tỷ.. Lát nữa xin mấy cái ăn.. - Tiết Trí Viễn trộm nghĩ.

    Đợi An Lan ăn xong, Tần đội trưởng gọi cô lại hỏi xem cô muốn ngủ trong xe của cô hay của đoàn đội. Đoàn xe có ba xe, trong đó có một xe tải cỡ nhỏ và hai xe du lịch bảy chỗ. Trong xe tải để vật tư như màn, mùng, chăn, chiếu, lều du lịch.. và thực phẩm đóng gói. Nhưng không chắc từ đây đến căn cứ trên thủ đô có thể tìm thêm đồ ăn không nên nếu không phải bất đắc dĩ thì Tần đội trưởng sẽ không lấy thực phẩm đóng gói ra. Xe tải để cho ba người lái, những người còn lại chia ra ở hai xe du lịch. Buổi tối nghỉ ngơi thì hai người ngủ trên xe tải, hai người đứng gác, những người còn lại ngủ trên xe du lịch. Cũng may An Lan có lái xe theo, nếu không bọn họ sẽ phải chen chúc rồi.

    An Lan dứt khoát chọn ngủ ở xe của mình, Tiết Trí Viễn cũng ở cùng cô. Tần đội trưởng không ép buộc, tuy rằng cô nam quả nữ ngủ chung một xe với nhau, nhưng nhìn cậu nhóc kia càng giống em trai cô hơn.

    Mọi người đều ăn uống xong xuôi, ngồi tán gẫu một lúc tiện thể làm quen với hai đồng đội mới đến.

    Bọn họ hỏi gì An Lan chỉ ậm ừ cho qua, Tiết Trí Viễn bên cạnh trầm mặc ngồi, ai hỏi hắn gì hắn cũng chỉ lắc hoặc gật đầu, phiền cho An Lan phải trả lời giúp hắn.

    "Cậu ấy là em trai họ của tôi, tuổi nhỏ nhát gan, mong mọi người chiếu cố cậu ấy." An Lan nói.

    Tiểu Tân: Chị gái nhỏ có thể trợn mắt nói dối như vậy sao?

    An Lan: Tỷ đệ kết nghĩa, không được à? Hắn cũng xưng em gọi chị với ta rồi mi không thấy hả?

    Tiểu Tân: .

    "Được được."

    "Không có vấn đề."

    "Em của cô ngoan như vậy, còn khiến tôi yêu thích đây này."

    Tiết Trí Viễn không nhịn được đỏ mặt, cúi đầu thấp hơn một chút, khiến cho mấy thím nấu cơm trong đoàn xe bật cười. Những người khác vẻ mặt cũng hòa ái hơn, không căng thẳng như lúc mới chạm mặt.

    "..."

    Mỗi người một câu, trò chuyện đến vui vẻ. Chẳng mấy chốc không khí hài hòa đã xuất hiện giữa An Lan, Tiết Trí Viễn và những người của đoàn xe Tần Trực, tiếng cười nói thỉnh thoảng lại vang lên, ánh lửa bập bùng ấm áp. Dù ngoài kia có là tận thế nguy hiểm, có là bão táp mưa sa, thì trong khoảnh khắc này, mỗi người đều cảm nhận được một chút yên bình.

    Đêm xuống, mọi người thay phiên lên xe ngủ. Hai người trực đêm hôm nay là Lý Viễn Kiến và Tưởng Bình, một dị năng giả hệ Thổ và một dị năng giả biến dị – Dị miêu nhãn. Một quan sát, một bảo vệ, rất tốt.

    An Lan lái xe đến cạnh hai xe du lịch, cửa kính hai xe đều có rèm che, vừa có thể cản nắng vừa có thể che người bên trong, không quá kiến zombie chú ý. Ánh sáng trong xe không có, chắc mọi người đều đã đi ngủ.

    Tiết Trí Viễn ngồi bên ghế lái phụ, đang nhai bánh bông lan và đọc sách, không có vẻ gì là buồn ngủ. An Lan giơ cổ tay lên phát sáng cho cậu đến mỏi nhừ.

    Tiết Trí Viễn sau khi lên xe cũng thẳng thắn bày tỏ rằng cơm của Tần đội trưởng ăn không đủ no, An Lan bảo cậu thích gì thì lấy ăn, miễn là đừng ăn quá nhiều.

    An Lan mỏi tay, giật lấy quyển sách trong tay cậu, kéo chăn lên trùm qua vai Tiết Trí Viễn, nói:

    "Muộn rồi, ngủ đi."

    Tiết Trí Viễn hơi bất mãn, ăn xong miếng bánh bông lan rồi nói:

    "Em còn chưa súc miệng."

    An Lan nhịn bực bội trong lòng, vòng người xuống lấy cho cậu chai nước khoáng. Tiết Trí Viễn cũng biết tận thế thiếu thốn, không thể làm gì hơn là cầm nước khoáng súc miệng, sau đó ngoan ngoãn trùm chăn ngủ.

    Phía xa xa là ánh lửa hồng đã tắt, trong xe là ánh sáng êm dịu từ cổ tay An Lan, ngoài trời có lạnh, nhưng chăn đắp cũng rất ấm. Trong miệng còn hơi vương vị dâu thơm của bánh bông lan, Tiết Trí Viễn thầm nói trong lòng, "An tỷ tỷ, cảm ơn chị rất nhiều.", sau đó mang theo mỉm cười chìm vào trong giấc ngủ.
     
    Uyenne, Phan Kim Tiên, Lyl14182 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng tám 2020
  2. hualang3tt Cửu Nha

    Bài viết:
    16
    Chương 11: Muốn được em nuông chiều (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đêm trôi qua bình an.

    Sáng sớm hôm sau, đoàn xe lên đường, theo thứ tự là xe du lịch – xe tải – An Lan – xe du lịch.

    Xe du lịch đi cuối bọc hậu, ở đó có dị năng giả hệ lôi, hệ hỏa và hệ thổ, ba người kết hợp đánh bầy zombie muốn chạy theo đoàn xe.

    Lúc lái xe, An Lan luôn giữ vững tốc độ, không quá nhanh cũng không quá chậm, một cô gái trẻ có thể làm được như vậy, khiến Tần đội trưởng và mấy người đàn ông khác trong xe cũng phải kinh ngạc.

    Hai ngày đầu tiên, đoàn xe đi rất thuận lợi, chỉ còn cách thủ đô gần một nghìn kilomet. Hai ngày đi liên tục, thay phiên nhau lái xe, bọc hậu.. người của đoàn xe đã rất mệt mỏi. Tần đội trưởng quyết định để mọi người nghỉ ngơi một đêm ở ngày thứ ba.

    Do càng đến gần thủ đô thì khu vực ít zombie hầu như không có, đoàn xe phải khá vất vả mới tìm được một chỗ được coi là an toàn, để các dị năng giả khác yểm hộ dị năng giả hệ Thổ dựng tưởng đất, An Lan cũng tham gia vào. Lúc cô ra tay, người của đoàn xe đều há hốc vì kinh ngạc, dị năng giả tốc độ trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào? Một kiếm vung lên là có thể cắt năm sáu đầu zombie rồi, còn nhanh tới mức mắt thường khó mà nhìn rõ, sắp đuổi kịp Lôi dị năng giả mạnh nhất trong đoàn họ rồi đó!

    Vốn dĩ còn một số dị năng giả kiêu ngạo không để cô vào mắt, khinh thường cô gái trẻ này mang theo một thiếu niên yếu gà, cậu ta cả ngày chỉ trốn trong xe đọc mấy quyển sách vớ vẩn, lúc nói chuyện cũng không mở miệng được mấy lần, tích chữ như vàng vậy. Nhưng giờ An Lan bộc lộ thực lực của mình, bọn họ nào dám nữa?

    Kinh ngạc qua đi, bọn họ chỉ còn lại kính nể đối với cô gái này.

    Nếu An Lan đọc được suy nghĩ của bọn họ, đại khái sẽ lôi Tiểu Tân ra mắng cho một trận: Thấy chưa? Nam thần của mày yếu gà như vậy đấy! Không ra dáng nam thần tý nào hết!

    Tiểu Tân có thể biết được suy nghĩ của bọn họ và đoán ra thái độ của tiểu tỷ tỷ nhà mình, bày tỏ: . Được rồi, trước khi điên lên thì nam thần nhà mình thật sự là một tên yếu gà!

    Tần đội trưởng cũng rất bất ngờ, trước đó ông còn không quá đồng ý để An Lan mang theo một thiếu niên yếu đuối đi cùng, nhưng cô đã chấp nhận yêu cầu của đoàn xe, cũng trả tinh hạch đúng mức quy định. Thêm một người chính là thêm một phần sức mạnh, hơn nữa cô đã nói sẽ bảo vệ Tiết Trí Viễn. Ông cảm thấy thôi thì cứ cho cô gia nhập, nếu hai người họ xảy ra chuyện, phần trách nhiệm này ông không gánh. Giờ xem ra, cô gái này không chỉ có năng lực bảo vệ tốt bản thân, mà còn có thể bảo hộ tốt đứa em trai kia của cô.

    Tần đội trưởng cảm thấy rất hài lòng, trong đội mình có hai người lợi hại như vậy, khả năng đến được thủ đô sẽ càng thêm lớn. Bất ngờ có được một kinh hỉ, Tần đội trưởng quyết định tối nay để mọi người ăn một bữa ra trò, cũng là để mọi người thoải mái sau ba ngày hai đêm gặm bánh mì và lương khô trên xe. Dù sao đến gần thủ đô, các cửa hàng, quán xá rất nhiều, trong đó hẳn sẽ có thức ăn cho bọn họ.

    Dựng xong tường vây, người của đoàn xe bắt đầu nghỉ ngơi. Bời vì nhiều người, mấy dị năng giả hệ Thổ của đoàn xe phải vận hết sức mới xây được một tường vây khá chắc chắn và đủ rộng. Các thím các thẩm bắt tay vào nấu ăn. Khi nghe Tần đội trưởng nói tối nay mọi người được ăn lẩu, ai nấy đều nhịn không được hô lên mấy tiếng, lại cố kìm nén vì sợ thu hút zombie tới.

    Mấy dị năng giả hệ Thổ thì tới chỗ Tần đội trưởng nhận tinh hạch để hồi phục dị năng, sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức. Một vài cô gái trong đoàn tìm màn che hoặc vải bạt quây lại, tranh thủ tắm rửa. An Lan cũng muốn tắm, mấy ngày nay lái xe mệt mỏi, ra nhiều mồ hôi, ban nãy lại tham gia giết zombie nên dù quần áo có sạch sẽ thì cô vẫn cảm thấy khó chịu.

    An Lan cảm giác dị năng của mình đã sắp lên cấp hai nhưng khi giết zombie vẫn không cảm nhận được gì, hấp thụ tinh hạch cũng không đột phá lên được. Cảm giác như đang chạy rất nhanh, sau đó gần đến đích thì đột nhiên bị chậm lại, làm cách nào cũng không thể chạm tới dây đỏ, cực kỳ bực bội. Vì vậy cô quyết định đi tắm để thư giãn.

    Tiết Trí Viễn ngược lại không muốn tắm lắm, hai ngày này cậu ở trong xe cô, không đọc sách thì là ngủ, trời lạnh có chăn đắp, trời nóng có điều hòa [1], cơm không đủ ăn thì đã có bánh, có lương khô, sợ zombie thì kéo rèm che mà An Lan treo lên. Sống cực kỳ thoải mái.

    [1]: Điều hòa có sẵn trong xe ấy.

    Cậu ngược lại cũng muốn giúp gì đó, ví dụ như lái xe giúp An Lan để cô nghỉ ngơi, nhưng cô nhất định không chịu, nói cậu ngồi yên là được rồi. Tiết Trí Viễn mỗi lần đều cảm thấy ngại ngùng pha chút vui vẻ khó nói.

    Mà An Lan thì không dưới ba lần hét lên với Tiểu Tân: Con hàng này có xứng với hai chữ 'nam thần' không đấy?

    Tiểu Tân cũng rất ủy khuất nhưng không thể nói ra, là con hàng này không phải nam thần gì đó đâu, huhu, chị gái đừng mắng em.

    * Đôi dòng tâm sự: Mỗi lần ngồi viết lại lòi ra một cái ý tưởng mới khiến mình chẳng biết làm sao. *yoci 188*
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng tám 2020
  3. hualang3tt Cửu Nha

    Bài viết:
    16
    Chương 12: Muốn được em nuông chiều (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tắm rửa ăn uống xong xuôi, An Lan nói với Tiết Trí Viễn ngoan ngoãn ngủ trong xe, cô ra ngoài có việc.

    Thật ra cũng không phải chuyện quan trọng gì, An Lan cảm thấy mình sắp thăng cấp dị năng nhưng vẫn cứ mãi không đến được bước cuối, cô muốn đên nay ra ngoài lịch luyện một phen, nếu như không thể thăng cấp thì coi như kiếm thêm chút tinh hạch để sử dụng.

    Tiết Trí Viễn muốn đi theo nhưng cũng biết bản thân mình là một sự vướng víu, hơn nữa cậu rất sợ sinh vật gọi là zombie đó, cả người tản ra một loại mùi khó chịu. Quan trọng hơn là nếu bị cắn sẽ có khả năng biến thành đồng loại của nó (mặc dù cậu không hiểu sao mình bị cắn lại không có việc gì). Vì vậy, thiếu niên đành phải ngoan ngoãn nghe lời.

    An Lan đi báo một tiếng với Tần đội trưởng sau đó ra ngoài.

    Kể ra cũng thật trùng hợp, hai lần An Lan ra ngoài săn zombie tìm tinh hạch đều là vào lúc trời tối lạnh.

    Khu vực lân cận rất nhiều zombie, càng gần thủ đô thì dân cư tập trung càng nhiều, mà số người chạy không thoát khỏi móng vuốt của zombie cũng càng nhiều.

    An Lan không đi xa chỗ đoàn xe dựng trại lắm, tìm một khu dân cư, bắt đầu vận dụng dị năng lên tay và chân, cả người nhoáng một cái bay lên không trung, lao vào bầy zombie đang lang thang xung quanh. Một kiếm vung ra, năm sáu đầu zombie đã rơi xuống đất.

    Dị năng giả tốc độ cấp một không thể vận dụng dị năng lên giác quan, khiến cho mỗi lần ra chiêu, dị năng giả đều phải nhắm chuẩn xác con mồi sau đó động thủ, nếu trượt tay, vậy thì hỏng rồi.

    An Lan cũng không quá hiểu rõ về loại dị năng này, trước kia không có gánh nặng gì, cô thường đi đánh zombie một mình. Sau này vô tình cứu được Bạch Vân là một dị năng giả chữa trị nên đưa cô ấy về. Ý nghĩ ban đầu chỉ là thỉnh thoảng mình bị thương sẽ nhờ cô ấy trị thương giúp. Không ngờ ở chung một thời gian lại hợp ý đến lạ, cuối cùng thành một đôi bằng hữu thân thiết, đi đâu cũng cùng nhau, An Lan giết zombie, Bạch Vân bên cạnh hỗ trợ, tinh hạch thu được hay sức chiến đấu đều không thua kém các đoàn đội đông dị năng giả khác.

    Đến lúc hai người trở nên thân thiết, Bạch Vân mới kể cho cô rằng, ngày đó chính Trịnh Ninh Nhã là người đã hãm hại cô ấy, ngay vào lúc cô ấy dùng hết dị năng để trị thương cho đám người Trịnh Ninh Nhã thì bị cô ta hạ thuốc mê, sau đó nhốt cô ấy trong tủ chứa đồ rồi dựng hiện trường như là cô ấy đã bị zombie cắn chết. May có An Lan cứu, nếu không cô ấy thực sự phải đau khổ mà chết đói trong sự tối tăm lạnh lẽo buốt giá ấy.

    Bây giờ An Lan phải đi vào thế giới nhiệm vụ để bảo toàn mạng sống, Bạch Vân bên đó không biết có sao không. Dù cho tinh hạch hai người tích trữ được khá nhiều, Bạch Vân cũng có khả năng bảo vệ bản thân khá tốt, nhưng An Lan vẫn không nhịn được lo lắng. Nếu như con chó điên Trịnh Ninh Nhã kia nổi lên tâm tư xấu với cô ấy.. vậy thì An Lan không dám chắc nữa.

    Chó điên Trịnh Ninh Nhã cũng là một dị năng giả trị liệu, nhưng cô ta lười biếng nâng cao dị năng, lại còn nhỏ mọn ích kỷ, bời vì Bạch Vân ở cùng một đoàn xe trị liệu giỏi hơn cô ta nên mới bị hãm hại. Con chó điên này cũng rất biết lươn lẹo đấy, biết Bạch Vân trong đoàn xe cũng được yêu quý, nghĩ ra cách nhân lúc cô ấy dùng hết dị năng của mình hạ thuốc mê, nhốt cô ấy trong tủ đồ, trời không biết quỷ không hay, người của đoàn xe cũng tin lời cô ta nói luôn. An Lan ngược lại, là một người điều khiển gió, cô có thể cảm nhận được sự dao động dù rất nhỏ. Ngày đó khi Bạch Vân tỉnh dậy biết được mình đang bị nhốt trong một không gian chật hẹp, một mình, đã hoảng sợ khóc nấc lên. Mặc dù không phát ra tiếng kêu, nhưng dao động khi cô ấy hít thở không khí lại rất rõ ràng.

    Nghĩ lại thủ đoạn của Trịnh Ninh Nhã, nghĩ đến Bạch Vân không thể lạnh lùng giải quyết dứt khoát mọi chuyện kia, An Lan càng thêm lo lắng. Cô đã vào trong nhiệm vụ được gần ba tuần rồi, tiến độ vẫn cứ chậm rãi tăng, mỗi ngày một phần trăm, có những ngày không tăng chút nào. Ngoài mặt An Lan tỏ ra ung dung, nhưng trong lòng đã loạn như kiến bò. Cô không dám chắc thời gian trong nhiệm vụ sẽ giống như câu nói 'một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới'. Nếu như cứ chậm trễ như vậy..

    Cộng với việc dị năng của nguyên chủ cứ mãi dừng lại ở cấp một, An Lan đem tức giận phát tiết lên đám zombie xung quanh.

    Tiếng động lớn thu hút zombie, cũng thu hút hai ánh nhìn từ phía tòa nhà đối diện cô.

    "Chị, thấy không, người đó lợi hại quá."

    "Suỵt, Nam Ca, em đừng gây tiếng động."

    "Em biết, nhưng tiếc là cô ta không mang theo vật tư hay thức ăn."

    "Không sao, lát nữa chúng ta ra trộm ít tinh hạch cũng tố."

    "Dạ".

    Trong bóng tối, hai tiếng thì thầm khe khẽ trong hành lang tối tăm. Tiếng zombie gào rú rợn người, tiếng kiếm cắt qua những cần cổ nhơ nhớp máu đen thịt thối.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng tám 2020
  4. hualang3tt Cửu Nha

    Bài viết:
    16
    Chương 13: Muốn được em nuông chiều (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Lan bận giết zombie, không quá để ý đến xung quanh. Dị năng giả tốc độ cấp thấp muốn đánh trúng mục tiêu thì cần phải tập trung hoàn toàn vào mục tiêu ấy, bởi vì một khi ra chiêu là lấy tốc độ làm ưu thế, chiêu thức xuất ra phải nhanh gấp mấy lần bình thường. Hơn nữa cấp thấp vẫn chưa có hình thức Khoái Nhãn, ra chiêu thì nhanh mà mắt quan sát thì chậm, sai sót một chút là chiêu thức đó hoàn toàn vô dụng. Tưởng dễ mà khó.

    Mà vì thế, An Lan muốn sống sót với cái dị năng này, thì cần phải tấn cấp càng cao, càng nhanh thì càng tốt.

    Cô tập trung vào đám zombie đang lắc lư qua lại, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi kiếm xuất ra đều nhắm trúng phần gáy zombie mà chém xuống.

    Tuy phải tập trung cao độ, nhưng cô vẫn biết được sự tồn tại của hai người kia. Bởi vì cô có Tiểu Tân!

    "Chị gái nhỏ, hai đứa nó đang tính chôm chút tinh hạch của chị đó."

    "Ừ. Mi thu hết tinh hạch vào không gian đi."

    Tiểu Tân: '..'Tiểu tỷ tỷ sao có thể bắt nó làm như vậy? Đám tinh hạch còn dính thịt thối đó á? Không đời nào đâu!

    Tiểu Tân tỏ vẻ, ta đây rất sạch sẽ, thứ dơ như vậy không được phép nằm trong ta!

    "Mau lên, thiếu viên nào ta cạo chết mi."

    Tiểu Tân: '..'Huhu, sao số nó khổ như vậy? Có một chủ nhân hâm hâm dở dở thì thôi đi, kí chủ còn dữ như vậy.

    Thôi bỏ đi, ai bảo chủ nhân thiết lập tính cách của nó quá mức hiền chứ!

    Tiểu Tân cam chịu thu tinh hạch vào trong không gian, cảm giác sàn không gian của nó nhơ nhớp chết đi được. Biết vậy ta không báo cho tiểu tỷ tỷ biết nha.

    Hối hận. Jpg

    Đã có Tiểu Tân giúp thu tinh hạch, An Lan tập trung giết zombie. Cô chắc chắn, dị năng của nguyên chủ đã đạt tới ngưỡng, chỉ cần thêm một chút nữa, vận dụng dị năng liên tục kết hợp hấp thụ tinh hạch liên tục, một vài tiếng nữa là có thể tấn cấp.

    Mà hai đứa trẻ kia, cũng chăm chú dõi theo hình bóng nhanh như chớp của cô.

    * * *

    Bốn tiếng sau.

    An Lan chống mũi kiếm xuống đất, cả người mệt mỏi khó chịu, bụng cũng đói cồn cào.

    Nhưng để ý kĩ, có thể thấy khóe miệng cô nhếch lên thích thú. Dị năng lên cấp hai rồi.

    An Lan không chắc chắn lắm, nhưng có lẽ dị năng ở thế giới này lên cấp nhanh hơn thế giới của cô. Trong thế giới của cô, một dị năng giả muốn lên cấp cần ít nhất bốn tuần, An Lan ngày đó cũng phải mất tới hơn một tháng mới lên cấp hai.

    Còn trong thế giới này, An Lan chỉ mất gần hai tuần, mặc dù một phần là do cô điên cuống giết zombie, hấp thụ tinh hạch để tăng cấp, cũng có kinh nghiệm sống trong mạt thế.

    Trời vẫn còn hơi tối, zombie xung quanh gần như bị cô giết sạch, An Lan tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi, thanh katana chống bên cạnh.

    Hai đứa bé kia vẫn ở chỗ cũ, có lẽ đứa em trai buồn ngủ, hai mắt nhắm hờ. Thấy An Lan đang nghỉ ngơi, đứa chị mới lay lay em trai, nhỏ giọng nói:

    "Nam Ca, mau tỉnh lại đi, cô ta đi nghỉ ngơi rồi."

    Đứa bé được gọi Nam Ca giật mình, bừng tỉnh, lau nước miếng chảy ra từ khóe miệng:

    "Sao thế Anh tỷ?"

    "Em còn ngủ, cô ta dừng lại rồi, mau nhân cơ hội ra nhặt ít tinh hạch."

    "A, thật sao? Vậy mau đến gần thôi."

    "Ừ, dị năng không gian của em rất được, mau đến gần mà nhặt. Cô ta giết nhiều zombie như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều tinh hạch."

    "Đúng vậy Anh tỷ, phen này hai ta trúng mánh rồi."

    "Mau đi ra nhặt đi, chị đi trước, em theo sau."

    "Dạ."

    Toàn bộ cuộc nói chuyện này đều được Tiểu Tân nhất nhất báo lại cho An Lan, cô chẳng thể hiện cảm xúc gì.

    Trong tận thế, tình huống như vậy không ít, lúc tinh hạch mới được phát hiện ra, đám người trong thế giới của An Lan còn đánh nhau giành tinh hạch, lén lút trộm như vậy không tính là gì hết.

    Tinh hạch của cô cũng được Tiểu Tân thu hết vào trong không gian của nó rồi, chỉ là hai đứa trẻ mà thôi, không đáng lo ngại. Cô tiếp tục nghỉ ngơi, đợi lát nữa sẽ quay lại chỗ đoàn xe.

    Mà Nam Ca và Nam Anh bên kia, lúc đi ra phát hiện một viên tinh hạch cũng không còn, thất vọng tới suy sụp.

    "Anh tỷ, không.. không có tới.. một viên!"

    Nam Anh cũng bất ngờ, nó đã nhìn An Lan suốt từ lúc cô đánh zombie tới lúc cô ngồi nghỉ, không hề thấy cô dừng lại thu thập tinh hạch, tại sao lại không còn sót một viên nào?

    Nam Anh nhìn đứa em trai đang ngồi ôm đầu bên cạnh, chẵng lẽ cô ta có cả dị năng không gian sao? Người song hệ?

    Tâm sự mỏng: Dạo này mình bị bí ý tưởng *yoci 188*
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...