Mình hơi tò mò không biết chị bạn lớn hơn bạn nhiều tuổi không nhỉ?
Nếu chị ấy lớn hơn bạn cả con giáp thì không xem như cùng thế hệ. Trường hợp hai chị em chỉ hơn kém nhau vài ba tuổi thì chênh lệch như vậy không quá lớn, nhà có hai chị em tuổi tác xêm xêm mà bạn còn cảm thấy cô đơn thì khá đáng tiếc đấy nhé.
Mình chỉ có em trai không có chị em gái, từ nhỏ qua nhà người ta chơi nhìn chị chị em em ra vào có đôi thấy thích quá! (Có em trai cũng rất tuyệt nhưng có chị em gái hẳn là cũng vui vẻ không kém)
Theo như chia sẻ của bạn đã học đến đại học vẫn bị kèm cặp việc kết giao bạn bè thì phải nói trưởng bối nhà bạn bảo bọc bạn kỹ lưỡng quá. Nữ 18 tuổi đã là thành niên, phải tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình trước pháp luật rồi ạ.
Nếu bạn cảm thấy không hài lòng về việc được gia đình bảo bọc quá mức, bạn phải có hành vi thay đổi dần dần.
Gia đình bạn khuyên bạn nên tập trung vào việc học, cố gắng học thất tốt, mong muốn này chính đáng, bậc phụ huynh nào lại chả muốn con mình ngoan ngoãn học giỏi.
Bạn muốn mở rộng vòng tròn kết giao bạn bè thì cứ làm thôi, việc này ai cấm cản bạn được. Bạn đi học mỗi ngày chứ có phải thuê gia sư tư nhân về nhà dạy kèm một chọi một đâu mà không thể kết giao bạn bè mới được chứ?
Hơn nữa đâu cứ phải tốn tiền mới có bạn bè ạ, kiểu bạn bè cứ phải có tiền mới chơi với nhau được thì.. thôi, bỏ qua đi bạn ạ.
Đọc bài chia sẻ của bạn mình thấy căn nguyên xuất bạn từ bạn chiếm tỷ trọng khá lớn nhưng hiển nhiên không phải do bạn ngốc.
Ôi trời ạ, bạn học hành lên lớp đều đều 12 năm, tự mình thi đậu đại học mà còn tự hỏi không lẽ mình ngốc thì mình hơi bị bất ngờ luôn ấy. Bạn rất tuyệt vời và sẽ càng tuyệt vời hơn mỗi ngày, không việc gì phải cảm thấy hoang mang nha.
Bạn không thích tình trạng của bạn thân ngay lúc này: Ít bạn bè, muốn đi làm gia đình không cho, phụ huynh quản nghiêm khắc.. vậy bạn hãy tự mình làm ra hành vi thay đổi thôi.
Lên trường học tìm một người bạn mới mà bạn thấy hợp ý, quen được một người bạn rồi thì người bạn thứ hai, thứ ba.. sẽ xuất hiện thôi. Phụ huynh quản nghiêm thì bạn hãy trao đổi thẳng thắn với họ về điều bạn mong muốn. Bạn không nói mà hy vọng người nhà tự hiểu thì hên xui nhé, không cần phải ghét người lớn làm gì họ cũng mệt lắm đấy. Nhưng ai rồi cũng sẽ lớn thôi!
Bạn mong người lớn chỉ dạy bạn làm sai chỗ nào, đừng có la mà không nói lý do. Họ không nói, thế bạn không biết hỏi cho ra ngô ra khoai hay sao? Không nên mặc định bất kỳ ai là toàn trí toàn năng nghen, bạn muốn thay đổi bất cứ điều gì thì bước đầu tiên là bạn thay đổi trước nha.
"Bạn muốn thay đổi bất cứ điều gì thì bước đầu tiên là bạn thay đổi trước nha".
Mình rất đồng tình với điều này. Thật ra đứng ở cương vị của chị gái, hay của ba mẹ thì việc bao bọc là chuyện cũng dễ hiểu. Vì đó thể hiện sự lo lắng, chở che. Có thể vì cuộc đời họ đã từng nếm trải nhiều thứ rồi, thấy đau rồi. Và họ thực sự không muốn con cái họ, những người họ yêu thương nếm trải nỗi đau ấy nên họ mới làm như vậy.
Việc của mình là nhận lấy tình yêu thương ấy, âm thầm lặng lẽ cố gắng không ngừng để thay đổi, nâng cấp bản thân. Từ đó chứng minh cho mọi người thấy mình làm được, để mọi người an tâm hơn. Cuộc đời nói chuyện bằng kết quả mà.
Cuộc sống của người lớn nhiều thứ phải lo lắng lắm. Lo cơm áo gạo tiền, lo cho con cái, con cái vui vẻ hạnh phúc thì không sao, nó mà buồn thì cũng buồn theo luôn.
Nuôi một đứa con là bạc tỷ rồi, gặp ba mẹ nào vì nuôi con, và vì tương lai của con mà phải gánh thêm nợ thì ôi thôi. Mỗi buổi sáng sẽ là cơn ác mộng.
"Hôm nay mình làm gì ra tiền để đóng tiền lời đây, sắp đến ngày đóng lãi rồi. Gạo gần hết rồi, kiếm tiền mua gạo nữa. Tiền xăng, tiền chợ, tiền điện, tiền nước, tiền đóng học cho con, rồi con ốm đau kiếm tiền đâu ra để lo cho nó đây.." Lo lắng quá mà loét cả bao tử, tối có hôm còn chẳng ngủ được. Sức khỏe mỗi ngày lại càng đi xuống. Tự hỏi nếu ba mẹ bị ốm, con có tiền để lo cho ba mẹ không?
Mình nhiều lúc cũng chẳng muốn gia nhập vào thế giới của người lớn đâu. Nhưng ai rồi cũng phải lớn lên thôi.
Mình cũng có lúc bất đồng với ba mẹ chứ. Bỏ nhà đi cũng có, cãi lại cũng có. Nhưng rồi mình nhận ra ba mẹ làm vậy cũng chỉ vì lo lắng cho mình thôi. Ngẫm lại những gì ba mẹ đã hy sinh cho mình thì mình chỉ còn thấy biết ơn. Rồi dần dần bận biết ơn quá nên không có thời gian để hờn giận.
Giận hờn làm chi, chẳng ai còn mãi trên đời.
Hãy thử mở lòng ra và yêu thương mọi người, tự nhiên mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với bạn. Như một phép màu.
Cảm ơn bạn rất nhiều.