Cố Lâm Sâm bắt một chuyến xe buýt, gọi là tuyến xe buýt tử thần 07, chuyến xe buýt này sẽ mang con người đến thế giới bên kia. Phương tiện duy nhất giao nhau giữa hai thế giới.
Cố Lâm Sâm nhắm mắt, chuyến xe hôm nay thật vắng vẻ, toàn bộ chuyến xe buýt chỉ có mình cô và tài xế. Chẳng mấy chốc, cô đến nơi mình muốn đến.
Một khu rừng âm u ở trước mắt cô, tối ngoàm và đầy âm khí, Cố Lâm Sâm nhíu mày, bình tĩnh dùng một cái phù vẽ đầy ấn chú triệu hồi một con ma trơi xuất hiện, ánh sáng lờ mờ hiện ra tỏa sáng khắp người Cố Lâm Sâm, ánh sáng của ma trơi có tác dụng đuổi tà khí.
Cố Lâm Sâm rảo bước, bình tĩnh bước đi, càng đi càng sâu, càng sâu càng lạnh.
"Cuối cùng thì đây là cái nơi quái nào thế?"
Cô có hơi mất kiên nhẫn, bực tức đạp lấy một cành cây khô.
Mẹ kiếp, không phải cành cây khô mà là xương người. Thế quái nào ở đây lại có xương người?
Ngu ngốc mới bước vào nơi ma quỷ này, ây da, đây chẳng khác nào cô tự chửi mình ngu ngốc?
Cuối cùng Cố Lâm Sâm mất kiên nhẫn, mở thiên nhãn nhìn đường. Nói về thiên nhãn, ai cũng có, nhưng không phải ai cũng mở được, mà đã mở được không phải ai cũng có năng lực nhìn xa, nếu không biết dùng thậm chí sẽ dẫn đến mất mạng.
Nhưng đối với Cố Lâm Sâm chỉ là chuyện nhỏ, năm mười tám tuổi cô đã tấn đến chức thiên sư mà ngay cả cha cô cũng phải mở mắt thật to để tiếp nhận cái thông tin này, ông ấy phải đến năm ba mươi tám tuổi mới tấn lên chức thiên sư. Phi! Tưởng cô là ai mà đem ra so sánh chứ?
Cuối cùng, Cố Lâm Sâm nhìn thấy một cái hang động âm u đầy lạnh lẽo. Cô chậm rãi tiến vào trong, là một cái trạm xe lửa, đây chính là nơi giao thoa giữa hai thế giới. Bình thường vé bán đắt đỏ, chỉ miễn phí mở ra cho duy nhất một ngày trong năm, ngày cô hồn dã quỷ!
Cố Lâm Sâm đến quầy mua vé, nhìn thấy một người phụ nữ to béo ngủ gật, nơi bán vé đóng đầy bụi và mạng nhện, nhìn hơi khiếp.
"Này cô ơi, lấy cho tôi một cái vé."
"Hả, gì?" Người phụ nữ giật mình đầy ngơ ngác, thật sự đã lâu lắm rồi không có ai đến đây mua vé.
"Một vé."
Cố Lâm Sâm nặn ra một nụ cười hòa nhã. Người phụ nữ dò xét cô, cô cũng chẳng thèm để ý, móc ra một xấp tiền âm giới đưa cho người phụ nữ.
Sau khi mua được vé tàu lửa, Cố Lâm Sâm đến một quầy hàng rong, nhìn lão bà yếu ớt, cô sụp xuống mua một chiếc lông ngỗng.
Đồ của bà lão thật ra rất đơn giản đến mức rẻ tiền, chỉ là Cố Lâm Sâm nhịn không nổi mà mua ủng hộ bà, cái lông ngỗng này á? Ngoài chợ gia cầm thiếu gì, ai mà thèm lấy cái thứ này đem bán.
"Cô là lần đầu đến đây sao?"
Bà lão mở miệng, giọng nói trầm khàn, da dẻ nhăn nheo, nhưng nụ cười kia rất ấm áp. Nó khiến Cố Lâm Sâm cũng phải vô thức nâng khóe môi.
"Vâng."
"Cô gái thật là xinh đẹp."
Bà lão nói thật, sống đến từng tuổi này nhưng bà chưa từng thấy một cô gái nào xinh đẹp đến mức này. Chỉ là.. Bà nhìn thế nào cũng không nhìn ra tu vi của cô.
Tu vi ai cũng có, nhưng muốn nhìn tu vi người khác, phải là một người có bản lĩnh. Cố Lâm Sâm biết bà lão đang nhìn tu vi của cô, nhưng cô không vạch trần, xem ra bà lão này không phải một kẻ già yếu tầm thường.
"Cô gái thật đặc biệt."
"Cảm ơn."
Cố Lâm Sâm cười cười, không nói gì hết, rời đến bên ghế chờ, lặng lẽ xiết chặt tấm vé tàu.. Chẳng mấy chốc tiếng tàu lửa từ xa vọng đến.
Cố Lâm Sâm bước lên, con tàu không được tính là quá rộng rãi, trên khoang của chỉ có lác đác vài người và một vài linh hồn. Cô mờ mịt chọn bừa một chỗ ngồi xuống.
Cũng không biết trải qua mất bao lâu, sau một giấc ngủ khá dài, tàu lửa cập bến.
Hai chữ "Âm Phủ" hiện ra trước mắt Cố Lâm Sâm. Ở âm giới, ngày cũng như đêm, mọi thứ đều tối om chỉ có ánh sáng phát ra của đèn lồng.
Cố Lâm Sâm đi đến một cây ATM, cô cần đổi tiền âm mới dùng được ở đây. Nói về tiền, Cố Lâm Sâm cô không thiếu, tuy không được chu cấp của Cố gia, nhưng những năm tháng du học ở Đức, cô đã đầu tư vào những hạng mục và cổ phiếu, cũng có thành tựu cho riêng mình.
Cố Lâm Sâm đi vào một khu ngõ nhỏ, nơi đây đa số đều tụ tập dân hạ lưu và tầng lớp thấp kém, rất phức tạp.
Cô tấp vào một cửa hàng đồ cổ, thoạt nhìn cửa hàng trong có vẻ âm u, nhưng khi bước vào trong thì nó âm u thiệt
Một ông cụ thấp bé, cái đầu thì to hơn cái thân, đeo một cái kính mắt nhỏ.
"Ông chủ, ở đây có bán giấy note không?"
"Còn năm xấp, cô muốn lấy bao nhiêu?"
"Hai xấp đi, thêm một cây bút mực loại tốt."
Giá thành ở đây cũng không đắt lắm, Cố Lâm Sâm định bụng rời đi, vừa quay ra cửa, một tiếng "cộp" phát ra, hình như có vật gì đó vừa rơi xuống chân của cô.
Cố Lâm Sâm nhíu mày, cúi người nhìn thứ ánh sáng màu xanh lá le lói dưới chân mình, cô nhặt lên, nghi hoặc nhìn viên ngọc xanh, đồ tốt đấy.
"Tặng cho cô."
Ông lão nhìn cô, cười nói. Điều này khiến Cố Lâm Sâm hơi bất ngờ, hàng tốt mà miễn phí? Đùa chắc?
"Cái này, sao lại tặng cho tôi?"
"Đó là Lục châu, chỉ chọn chủ, coi như cô có duyên được nó chọn làm chủ nhân."
Cố Lâm Sâm có hơi thích thú, cô nhét vào túi, nói cảm ơn liền đi mất dạng.
Ông lão dõi theo.. Thật sự là đã đến rồi!