

Thơ: Mượn!
Cho em mượn vầng trăng anh
Thả vào màu đêm vàng ngọc
Hạt sương trỗi mình lăn lóc
Lấp lánh dệt ngàn kim cương.
Cho em mượn vầng trăng anh
Thả vào dòng sông chờ đợi
Luyênh loang mái chèo vời vợi
Bàng bạc đậu một con thuyền.
Cho em mượn vầng trăng anh
Thả vào mênh mang nỗi nhớ
Có gì như là mắc nợ
Chênh vênh lạc lối đi về.
Cho em mượn vầng trăng anh
Thả vào cơn mê vừa bén
Có gì như là thề hẹn
Rối ren cả một kiếp người..
Tác giả: Len Lương
Cho em mượn vầng trăng anh
Thả vào màu đêm vàng ngọc
Hạt sương trỗi mình lăn lóc
Lấp lánh dệt ngàn kim cương.
Cho em mượn vầng trăng anh
Thả vào dòng sông chờ đợi
Luyênh loang mái chèo vời vợi
Bàng bạc đậu một con thuyền.
Cho em mượn vầng trăng anh
Thả vào mênh mang nỗi nhớ
Có gì như là mắc nợ
Chênh vênh lạc lối đi về.
Cho em mượn vầng trăng anh
Thả vào cơn mê vừa bén
Có gì như là thề hẹn
Rối ren cả một kiếp người..
Tác giả: Len Lương