Ngôn Tình [edit] Tôi Là Bình Hoa Tôi Vui - Bán Hạ Lương Lương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tô Nguyệt, 9 Tháng mười 2019.

  1. Tô Nguyệt

    Bài viết:
    6
    Chương 12.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Video tự động kết thúc, một đám người như mới tỉnh mộng.

    "Như thế này cũng thật quá là đẹp đi.."

    "Đoạn này vẫn chưa qua bất kì xử lý nào.."

    Ngay cả tiểu trợ lý đã nhìn quen nhan sắc của Thịnh Ninh cũng có chút hoảng hốt, nếu như lại qua xử lý, sẽ đẹp như thế nào nha.

    Nhân viên trang điểm phản ứng đầu tiên, cầm lấy địen thoại, đến trước mặt Thịnh Ninh "Thịnh tiểu thư, có thể cùng tôi chụp ảnh không?"

    ".. Được"

    Nhân viên tranh điểm nói "Tôi phải chụp được ảnh của cô, chứng minh mỹ nhân ngư là do tôi hóa trang ra"

    Cô có một loại dự cảm, video này mà được công bố, hóa trang mỹ nhân ngư liền trở thành chiêu bài của mình không chừng.

    Thịnh Ninh cong cong môi, ngẩng đầu nhìn về phía cameras, "Được nha."

    Cô rất thích những người khen nhan sắc của mình

    "Tôi tôi còn tôi nữa!" Cô vừa nói như vậy, những nhân viên công tác khác cũng sôi nổi nhấc tay lên tham gia.

    Lúc Quý Yến nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

    * * *Hắn có thể đến cầu chụp ảnh chung không?

    "Quý lão sư? Quý lão sư?" Đạo diễn phất tay trước mặt hắn "Nghĩ gì thế?"

    Quý Yến thu hồi tầm mắt, biểu tình không chút dị thường, thay đổi tư thế, càng hiện lên vẻ thanh lãnh cùng tự phụ "Mái nhà của khách sạn có thể đổi thành mái nhà của cung điện thì sẽ tốt hơn."

    Đạo diễn: . Nghe không hiểu.

    Đạo diễn xấu hổ, cảnh giới này không cùng đẳng cấp với bọn họ.

    Vốn định xin chụp ảnh chung nhưng lại không thể nào nói ra được, hắn khụ một tiếng "Không quấy rầy thời gian tự hỏi của ngài. Ngài tiếp tục, tiếp tục"

    Quý Yến: "..."

    Buổi tối, trong vòng bạn bè, có rất nhiều người đăng ảnh chụp cùng Thịnh Ninh, Quý Yến nhấn mở mấy tấm ảnh chụp chung kia nhìn, sau đó bình tĩnh thoát ra.

    Hắn đăng ảnh tự chụp.

    Hắn mặc một kiện áo lông màu trắng, sắc mặt thanh đạm, trên bàn là một bức thư pháp cùng vài cây bút lông.

    Thời gian ngắn ngũi nhưng lại có rất nhiều người bình luận.

    "Quý Thần lại soái"

    "Bút long xà, bút tinh mặc diệu! Ít nhất cũng phải mười năm công lực đi"

    "Quý lão sư lại đến đả kích ta?"

    Mọi người sôi nổi thảo luận.

    Quý Yến sau một lát lại nhìn nhìn, mím môi, gửi hình ảnh đã đăng cho người đại diện "Viết một vài chữ"

    Bị đánh thức Trình Lỗi: ?

    Đánh thức hắn chỉ vì cái này?

    Hắn ngáp một cái "Không tồi, thiết họa ngân câu, công lực không cạn!"

    Quý Yến lại trả lời, "Còn có một bức."

    - - xưa đâu bằng nay

    Trình Lỗi muốn chết, tiếp tục cổ vũ, "Bút hàm mặc no, nhập mộc tam phân! Tốt!"

    Quý Yến: "..."

    "Còn một bức."

    - - kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn

    Trình Lỗi không rõ nguyên nhân, đang muốn tiếp tục khen, đột nhiên nghĩ tới việc gì, cơn buồn ngủ liền biến mất..

    Hắn nhấn mở ba tấm ảnh, nhìn thật lâu, cuối cùng cũng nhìn ra trọng điểm.

    Ảnh chụp lần này cùng trước kia không giống nhau.

    Ngực của hắn, giống như nhiều thêm một sợi tóc dài của phụ nữ.

    Trình Lỗi: "..."

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Quý Yến: Ninh Ninh, ôm anh! @ mọi người.
     
    Trữ Phách Hi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tư 2020
  2. Tô Nguyệt

    Bài viết:
    6
    Chương 13.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đại diện trước nay không nói tục nhưng hôm nay lại không nhịn được: ahihi, dứt khoát tắt điện thoại. A, xin lỗi nhưng tôi có chết cũng sẽ không phối hợp với cậu!

    "..."

    Ngày hôm sau, hắn phát hiện Quý Yến căn bản một chút cũng không suy sút, hắn vẫn phi thường có lực làm yêu, ví dụ như hắn giảm một nửa tiền thưởng cuối tháng.

    Vì sao? Hắn không cảm thấy nghẹn đến hoảng sao?

    Một âm thanh sâu kín vang lên sau hắn, Hoắc Lâm lộ ra một cái miệng rét căm căm cùng hàm răng trắng "Bởi vì hắn đi quấy rối tôi nha"

    Một thanh âm đột nhiên sâu kín ở hắn phía sau vang lên, Hoắc Lâm lộ ra một miệng rét căm căm hàm răng trắng, "Bởi vì hắn đi quấy rối ta a."

    "Ta đi!" Trình Lỗi đột nhiên quay đầu, lùi lại hai bước "Hoắc thiếu cậu làm gì? Muốn hù chết người sao"

    Hoắc Lâm nhún vai, "Tôi chỉ muốn nhìn xem cậu có áy náy không"

    "Tại sao tôi lại áy náy?"

    "Nếu như không phải cậu tắt máy, hắn sao có thể đi quấy rối tôi?"

    Trình Lỗi "Đầu sỏ gây tội là thiếu gia, sao cậu không trách hắn?" Trình Lỗi hắn vô tội nhất.

    Hoắc thiếu gia đúng lý hợp tình "Tôi không dám.

    Cùng là con người với nhau có cần phải bắt nạt kẻ yếu hơn không?

    "... "

    Hai người đối diện nhìn nhau.

    Người đại diện cảm thấy hắn đã minh bạch cái gì gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai tên thiếu gia này chính là siêu cấp không biết xấu hổ.

    Nhìn ra ý tứ trong mắt hắn, Hoắc Lâm hắc hắc cười, đứng ở thang máy nhìn hắn" Đi lên không? "

    Trình Lỗi:" Lên!"

    Hoắc Lâm cùng Quý Yến nhận thức nhau từ lúc ở nhà trẻ, cùng Quý Yến không giống nhau, ở trong nhà hắn là lão tam, lại không muốn ở nhà suy sút không làm gì, dứt khoát đi theo Quý Yến cùng lăn lộn. Dù sao huynh đệ cũng sẽ không để hắn đói chết.. Giải trí Thịnh Thế chính là do hắn quản lí.

    Hắn cũng biết Quý Yến yêu thầm Thịnh Ninh gần mười năm.

    Đương nhiên, bởi vì huynh đẹ quá muộn tao, nên hắn cũng mới biết không được bao lâu.

    Lúc trước Quý Yến chưa từng có biểu hiện nào, ngay cả giá cả trong hiệp ước của Thịnh Ninh, cũng là do tên nguyên lão này thêm vào, hơn nữa đối với khuôn mặt đó của Thịnh Ninh, xứng đáng đối với giá cả đó.

    Lúc mới bắt đầu, Hoắc Lâm cũng có một chút hoài nghi, nhưng sau đó lại bị biểu hiện cách xa Thịnh Ninh vạn dặm của hắn khiến cho hoài nghi biến mất.

    Quý Yến tuy rằng biểu hiện ra vô dục vô cầu, nhưng là người biết hắn lâu như thế sao lại không biết, người này căn bản không phải như mặt ngoài tính tình lãnh đạm, hắn là người có thần tượng.

    Thích người khác sao lại có thể thấy được một mặt không thể nghĩ đến? Sĩ diện nhiều nhất là miệng chê nhưng thân thể lại thật thành thật, một bên sĩ diện, một bên lại hướng bên người khác mà cọ.

    Kết quả, từ lần trước khi nhìn thấy tấm ảnh chụp kia hắn liền minh bạch. Lúc cao trung hắn bị đưa ra nước ngoài, nhưng Quý Yến lúc cao trung trông như thế nào hắn vẫn còn có thể nhận ra. Tuy rằng không biết sao Quý Yến có thể nhịn xuống không đến gần, hoặc là nói năm đó rốt cuộc đã xảy ra hiểu lầm gì, nhưng việc hắn yêu thầm Thịnh Ninh việc này không chạy được.

    Kết quả từ lần trước cái kia ảnh chụp ra tới hắn liền minh bạch. Hắn cao trung bị đưa ra quốc, nhưng Quý Yến cao trung trông như thế nào hắn còn nhận ra được. Tuy rằng không biết Quý Yến vì cái gì có thể nhịn xuống không tới gần, hoặc là nói năm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì hiểu lầm, nhưng hắn yêu thầm Thịnh Ninh việc này chạy không được.

    Thật chùy.

    Ngẫm lại, Quý Yến thường ra tay đánh một đám lão bản, lúc đó còn tưởng hắn nhìn không quen liền thay trời hành đạo, hiện tại nói không chừng là vì người khác mà hộ giá hộ tống.

    Hoắc Lâm cười tủm tỉm, nghĩ đến cái gì, lại cười không nổi.

    Quý Yến tên hỗn đản này cái gì cũng tốt, nhưng lại quá muộn tao.

    Ngày hôm qua xem video bộ dáng không tinh nguyện phủ nhận của hắn xem, hắn chính miệng chê nhưng thân thể lại rất không thành thật mà đến gần người ta đâu.

    Quý Yến hỗn đản này nào đều hảo, liền một chút, quá muộn tao.

    Loại thời điểm này đương nhiên phải gửi một cái tin nhắn thăm hỏi một chút, không nghĩ đến không canh kịp thời gian, tự hố chính mình!

    Hỗn đản này đã phát một đống lớn tin tức cái gì -- minh xem không có gì không đúng, không phải là nói hắn cùng vị kia vẫn luôn cùng hắn tú ân ái sao! Có cái gì để tú, còn không phải chỉ ôm một cái thôi sao? Đây là đã bao nhiêu năm rồi mới được ôm một cái, còn ở đó không biết xấu hổ mà khoe!

    Nhưng Hoắc Lâm hắn dám nói sao? Không phải là vấn đề dám hay không dám, người này căn bản không muốn cho hắn nói, hắn vừa chuẩn bị nói liền cấm ngôn hắn.

    Cuối cùng vẫn chưa cứu vớt được hắn thì đã tức giận mà rút lui.

    Hoắc tiểu công tử lặng lẽ xoa xoa đôi mắt có chút nhức mỏi, nhe răng, hắn quyết định lát nữa sẽ thay trời hành đạo.
     
  3. Tô Nguyệt

    Bài viết:
    6
    Chương 13.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bị mọi người cùng oán niệm, Quý Yến hoàn toàn không cảm giác được khí lạnh phía sau lưng, ngủ một giấc thức dậy, khí chất càng thêm xuất chúng.

    Buổi chiều ngày hôm qua, quay chụp đã chính thức hoàn thành, nhân viên công tác không phải minh tinh, không cần vội vàng quay trở về, trừ một số ít người mua được vé chuyến bay buổi tối, còn lại đều nghỉ lại thêm một đêm.

    Ngày hôm sau, một người lại một người rời đi.

    Thịnh Ninh xuất hiện muộn. Trần Xán đã quen với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thịnh Ninh, theo cô nói là ngủ để duy trì mỹ mạo sắc bén, sau 9 giờ tối, thiếu ngủ một giờ sẽ già đi một phân, ngủ đến tự tỉnh như thế này cũng rất bình thường.

    Thịnh Ninh ở lại nơi này vài ngày, đã đến cũng nên du ngoạn một phen, dù sau mấy ngày hôm nay cô cũng không có việc gì. Sau coi cũng phát hiện Quý Yến cũng không đi, sớm tối mỗi ngày đến nhà hàng để ăn cơm đều có thể thấy hắn. Thịnh Ninh ngáo một cái, đẩy đẩy kính râm thiếu chút nữa liền rớt đến môi đỏ của mình, ấn nút thang máy.

    Leng keng --

    Thang máy leng keng một tiếng, đến tầng thứ nhất, Thịnh Ninh cùng tiểu trợ lý đi vào, thời điểm cửa thang máy sắp khép lại, bàn tay của một người đàn ông chen vào.

    "Từ từ!"

    "Tổng giám đốc!" Tiểu trợ lý có chút kinh ngạc.

    "Ừ!" Hoắc Lâm đi vào, đứng một bên khác trong thang máy, cùng Thịnh Ninh chào hỏi.

    Nói nhiều sai nhiều, tiểu trợ lý cảm thấy chính mình không nên đảm đương trọng trách tiếp chuyện cùng tổng giám đốc, dứt khoát ngậm miệng không nói, khiến tổng giám đốc yên tĩnh một lát.

    Thịnh Ninh cũng không thích khách sáo, sau khi chào hỏi, liền tiếp tục tự hỏi.

    Hoắc Lâm bất động thanh sắc đánh giá cô.

    Khi đến phòng làm việc Hoắc Lâm còn trêu chọc Quý Yến "Đoán xem tớ vừa gặp ai?"

    Quý Yến hoàn toàn không thèm để ý "Đến đây có việc gì sao?"

    Hoắc Lâm một chút cũng không khách khí,

    "Tất nhiên là đến tận mắt xem hiện trường náo nhiệt"

    Trước kia hắn cũng hỏi qua hắn đối với Thịnh Ninh cảm thấy thế nào, khi đó hắn trả lời thế nào? Nói cái gì cùng hắn không liên quan, diễn đến thật giống.

    Hai người nói gì Thịnh Ninh đương nhiên không biết, coi trở về phòng nghỉ ngơi một lát, sau đó tỉ mỉ bảo dưỡng làn da thêm một lần nữa -- ở bên ngoài phơi nắng một ngày, tuy rằng có bôi kem chống nắng, nhưng cũng không biết có bị phơi đen hay không.

    Lại thử hai cây son môi mới mua, nghe nói là màu mới ra, thiên về sắc cam, khiến làn da trông có vẻ rất trắng.

    Cô ở khách sạn ngủ đến 7 giờ l, mới dọn dẹp xuống ăn cơm.

    "Thịnh tỷ! Màu son này quá quá đẹp luôn nha!" Đôi mắt tiểu trợ lý sáng lấp lánh.

    Thịnh Ninh cùng trợ lý nói về màu của son môi, "Bây giờ có lẽ không còn hàng, hai ngày nữa em lại đến cửa hàng hỏi thử xem"

    "Được ạ được ạ!" Trợ lý nhanh chóng đáp ứng, nghĩ thầm túi tiền có lẽ sẽ phải bẹp xuống thêm một đoạn thời gian nữa.

    ".. Thịnh tỷ, đó có phải tổng giám đốc hay không?" Đôi mắt tiểu trợ lý dừng lại, chỉ vào người ngồi trong một góc của nhà ăn "Chúng ta có cần đi đến chào hỏi không?"

    "Không đi." Thịnh Ninh lắc đầu, bỏ vào miệng hai quả nho, vị chua ngọt hương nhanh chóng tràn ngập khoang miệng, làm đôi mắt cô nheo lại.

    Đều là đến để ăn cơm, thời điểm ăn cơm ai lại muốn hàn huyên, an tĩnh ăn cơm mới tốt.

    Tiểu trợ lý cảm thấy thần tượng quá giỏi! Nói thật đúng!

    Thịnh Ninh bưng khay, tìm chỗ ngồi, Hoắc Lâm ngẩng đầu, đột nhiên mở miệng "Thịnh Ninh! Bên này có chỗ trống, lại đây ngồi ngồi đi!"

    Hoắc Lâm liếc nhìn Quý Yến, cho hắn một ánh mắt, thế nào, thời điểm mấu chốt, hắn vẫn đủ điều kiện làm huynh đệ đi!

    Hắn thật đúng là huynh đệ tốt --

    Lỗ tai Quý Yến dựng lên, dao nĩa không cẩn thận lưu lại dấu vết trên miếng bò bít tết.

    Thuận tiện như khoing chút để ý đá một phát vào mông hắn.

    Đau--

    Hoắc Lâm la một tiếng liền đứng lên, dưới ba ánh mắt nhìn hắn, lại cố gắng nuốt xuống âm thanh, ngồi xuống phía đối diện "Mau đến đây ngồi đi, vừa lúc có một số việc muốn nói với cô."

    * * * Xem kịch vui!

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Sao sao, văn án vẫn luôn ghi nga, nghỉ ngơi vào ngày thứ bảy.

    Thời gian còn lại trễ nhất là một giờ, bình luận có thể triệu hoán lúc hai giờ.

    Ps: Muốn đi thực tập, ngủ sớm dậy sớm, đổi mới thời gian từ rạng sáng đến ban ngày~~

    Yêu mọi người.
     
    Trữ Phách HiMạnh Thăng thích bài này.
  4. Tô Nguyệt

    Bài viết:
    6
    Chương 14.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn dĩ Thịnh Ninh không định qua. Không phải vì sợ hãi hay là chán ghét, cô chỉ cảm thấy không cần thiết. Cô không có bất kì ngại ngùng hay cố gắng cự tuyệt. Chỉ là, họ cũng không phải bạn bè, không cần thiết cần phải ngồi cùng bàn với nhau để ăn một bửa cơm, trò chuyện luôn phải khách sáo, quá mệt mỏi.

    Nhưng Hoắc Lâm đã nói là có việc cần tìm cô, Thịnh Ninh cũng không làm ra vẻ, cô nuốt quả nho, cầm theo đồ của mình đi qua.

    "Hoắc tổng, Quý lão sư."

    Hoắc Lâm bị Quý Yến cưỡng chế ngồi đối diện, họ ngồi bàn bốn người, Hoắc Lâm cùng Quý Yến mặt đối mặt, chừa lại hai vị trí trống cho Thịnh Ninh, một cái kế bên hắn, một cái kế Quý Yến.

    Lúc này, Hoắc Lâm cuối cùng cũng rõ ràng được vì sao huynh đệ của mình lại hạ sát chiêu với hắn, trong lòng hắn hung hăng mắng chửi trọng sắc khinh bạn, một bên lại rất tự nhiên nói với người đối diện

    "Ngồi xuống đi"

    Tuy nhiên, rất đáng tiếc rằng cả hai người bọn họ đều không có phát hiện ra rằng, bởi vì đổi chỗ ngồi quá gấp nên điện thoại của Hoắc Lâm vẫn còn để lại trên ghế ngồi bên kia.

    Bước chân Thịnh Ninh hơi dừng lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hoắc Lâm

    "Điện thoại của Quý lão sư ở bên kia, vậy tôi ngồi bên này đi"

    Quý Yến: "..."

    Quý Yến chậm rãi cầm lấy điện thoại từ trên ghế ngồi, Hoắc Lâm cảm thấy giây tiếp theo điện thoại của hắn sẽ phát ra một tiếng bùm rồi tan nát.

    Hắn đổi tư thế ngồi, gằn từng chữ một

    "Di động của cậu, đừng quên"

    Hoắc Lâm phản xạ có điều kiện mà đưa tay lên che lấy khuôn mặt, hành động này của hắn khiến Thịnh Ninh không khỏi kinh ngạc ".. Sao vậy?"

    Quý Yến cũng mở miệng hỏi "Sao vậy?"

    Hắn còn tưởng rằng Quý Yến sẽ đứng lên đánh người.

    Hoắc Lâm có chút xấu hổ buông đôi bàn tay đang che mắt, ngồi lại ngay ngắn, sau đó nở nụ cười về phía bọn họ "Không có gì, cổ hơi nhức nên tôi đang tạp thể dục"

    Nói rồi liền vặn vẹo cổ, một bên cầm lấy điện thoại "Tôi quên mất điện thoại của tôi"

    Thịnh Ninh: "..."

    Làm cô còn nghĩ rằng bởi vì không muốn cô ngồi cạnh nên Quý Yến mới để điện thoại ở đó, cũng do cô suy nghĩ nhiều.. Cô không nghĩ để cho người khác ngồi bên cạnh mình như vậy quá ╭ (╯ε╰) ╮

    Lúc nói chuyện Hoắc Lâm nhìn về phía dĩa đồ ăn của Thịnh ninh, nói lảng sang việc khác "Cô chỉ ăn bấy nhiêu thôi sao? Không đói?"

    Trên dĩa của Thịnh Ninh chỉ có hai ba con tôm, bốn cái sủi cảo cùng một ly nước chanh

    Thịnh Ninh không nghĩ đến hắn sẽ hỏi mình có đói hay không "Không sao, tôi không đói"

    Sự thật, không phải coi không ăn, mà là có nhiều món không thích, sau khi trở về sẽ ăn tiếp.. Tuy nhiên, những việc này nói ra không cần thiết.
     
    Ngcuc, Trữ Phách HiMạnh Thăng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...