Duyên tiền kiếp Tác giả: Jp Nguyễn Thể loại: Ngôn tình, SE Số chương: 2 ----o0o---- CHAPTER 1 Mưa ngoài trời càng lúc càng dữ dội, cả thành phố chìm trong hơi nước, lạnh căm. Một tia chớp sáng lóe mang theo tiếng sấm nổ tung trời, xé toạt màn đêm thành trăm mảnh vụn. Cô ngồi bật dậy, cơn ác mộng làm cô bừng tỉnh. Đã nhiều ngày liên tục cô mơ thấy giấc mơ này, cô thở gấp, đưa tay lau đi nước mắt ướt đẫm khuôn mặt. Tại sao lại như vậy? Mạc Quân bên cạnh bị động _Em lại thấy ác mộng à? Ngoan, không sao. Đã có anh bên cạnh. Cô nhìn anh, ánh sáng yếu ớt trong phòng không soi rõ từng biến hóa trên mặt, chỉ cảm nhận được sự uy mãnh, có chút đau lòng. Hôm nay Mạc Quân cùng cô đi chọn áo cưới, họ sắp kết hôn rồi, chính là tháng sau đấy. Tình yêu của họ đến rất nhanh, lại mau chóng có kết quả như vậy khiến ai cũng bất ngờ nhất là gia đình của anh. Anh là một tổng giám đốc lạnh lùng, từ trước đến nay chưa bao giờ yêu ai cũng như chưa bao giờ quan tâm đến cô gái nào. Nhưng khi gặp cô, một tháng đã yêu, nữa năm liền cưới. Cô bước ra từ phòng thử đồ, chiếc áo cười trắng tinh khôi, phần chân váy đính pha lê lấp lánh, các tầng váy bồng bềnh như mây, cổ áo xẻ tinh tế, khéo léo khoe sự đầy đặn của cô. Lại thêm, trời sinh cô có khuôn mặt khả ái, đôi mắt to, hàng mi dài như cánh phượng. Ánh sáng ở studio áo cưới vừa đủ làm nổi bật làn da trắng sứ, mịn đều của cô. Lúc này quả thật là tuyệt mỹ. - Mạc Quân, anh thấy thế nào? - cô đứng trước mặt anh bờ môi được đánh một lớp son màu cam hồng, căng mộng tự nhiên. Mái tóc cô vốn dài, xoăn nhẹ bồng bềnh được vén qua một bên, cài một cây trâm hoa lan màu trắng. Thật sự không thể không cảm thán một câu "tiểu mỹ nhân". Anh hờ hững nhìn cô rồi đáp_ em thích là được rồi. Cô hụt hẫng, bất động một chút, một giây vừa rồi như hóa bi ai. Cô xoay lại nhìn mình trong gương, khuôn mặt xinh xắn của cô phủ một màu ảm đạm. Cô tự hỏi có phải anh thật lòng không muốn kết hôn? Ngay cả tiệc cưới, sính lễ, mọi thứ anh đều không quan tâm đến, giao hết cho người nhà chuẩn bị, đến thử đồ cưới anh cũng không mấy hứng thú. Cuối cùng là gì chứ? Mạc Quân khẽ đưa mắt nhìn cô, bộ dạng phản chiếu trong gương của cô thật khiến người ta phải đau lòng, anh xếp quyển album đồ cưới trong tay để sang một bên. Anh chậm rãi đi đến ôm lấy cô, dịu dàng hôn lên mái tóc cô_ Anh yêu em là đủ rồi, em lúc nào cũng là đẹp nhất mà. Cô gián tiếp nhìn anh qua tấm gương lớn, gương mặt tuấn lãng kia phảng phất chút giá rét. Đôi mắt đầy mị lực, mày hơi nhíu lại, bờ môi anh cười như không cười. Cảm giác đó với cô thật xa lạ. Anh biết cô không vui, anh biết thái độ của anh như vậy là rất lạnh nhạt nhưng anh gần đây không có tâm trí cho hôn lễ của họ. Có thể cô không nhớ nhưng từ nhỏ trong đầu anh đã hiện lên hình ảnh của cô, ban đầu chỉ đơn giản cho rằng đó chỉ là những giấc mơ nhưng khi đã lớn anh nhận ra không phải như vậy. Chính là thiên duyên từ kiếp trước nhưng lại là nghiệt duyên của kiếp này. Buổi tối, khi đang cùng cô ăn cơm anh nhận được một cuộc điện thoại, anh bỏ dở bữa, đi vào phòng lấy chiếc áo khoát rồi rời khỏi nhà. Cô cố gắng nuốt xuống tủi thân, chào tạm biệt anh. Anh khẽ cười_ chờ anh. Nói rồi anh lái xe đi, lao vào màn đêm rồi biến mất, trong đôi mắt man mác buồn của cô chỉ còn lại một mảng đen như có sương giăng. Thời gian chầm chậm trôi. Một tiếng.. hai tiếng.. năm tiếng.. Đồng hồ điểm 0 giờ, cô nằm trằn trọc trên giường, đôi mắt nặng trĩu không thể chờ đợi đã thiếp đi. "Các người phải âm dương cách biệt" "Ta nguyện dùng mạng sống của mình để nguyền rủa các người, nếu các người thành đôi.. cô.. nhất định cô sẽ chết.. hahahaha" Một cô gái xinh đẹp, mái tóc uốn xoăn, trang phục cổ điển thời dân quốc. Nét mặt giận dữ, miệng đỏ tươi màu máu, không ngừng nguyền rủa.. Tim cô nhói một cái, bên cạnh cô ta còn có Mạc Quân, anh bị trói, bị đánh đến thương tích đầy mình, mắt bị bịt lại bằng một mảnh vải đen. Chuyện gì? Là chuyện gì vậy? Trong giấc mơ, Tiểu Tinh nhìn thấy một thứ ánh sáng màu cam đỏ nóng bức, thấy chính mình bất lực gào khóc, xung quanh toàn là lửa.. còn có.. tiếng của Mạc Quân "nếu có kiếp sau anh vẫn yêu em, chỉ một mình em thôi.. Mãi mãi chỉ yêu Khiết Nhi" Hình ảnh của cô gái kia và anh dần biến mất, trước mắt cô chỉ là ngọn lửa hung đỏ, mọi thứ xung quanh cô như sụp đổ, tiếng khóc của cô cũng lạc đi.. "Khiết Nhi!" Là gọi cô sao? Cô là Khiết Nhi sao? Thứ cô nhìn thấy là gì? Cô là ai trong chính giấc mơ của mình? Nóng, cô thấy rất nóng. Rát cả da thịt, như có thể thiêu cháy cả cô. "Các người sẽ âm dương cách biệt" "Hẹn em ở kiếp sau, Khiết Nhi!" "Cô nhất định sẽ phải chết, Khiết Nhi.. ta nguyền rủa cô" Cô ngồi bật dậy, nước mắt lại ướt đẫm. Giấc mơ đêm nay rất thật, cũng như những lần trước nhưng đã rất rõ ràng. Cô hít thở đều đặn, nhìn vào đồng hồ để bàn, đã gần 2 giờ sáng. Căn nhà vẫn tối om, anh vẫn chưa về. Tiếng điện thoại như gọi hồn vang lên không dứt. Linh cảm cho cô biết là có chuyện chẳng lành. Cô sợ sệt bắt máy - Alo! Cô là người nhà của Mạc Quân có phải không? - bên kia giọng một thanh niên, rất khẩn trương hỏi. - Phải! - cô ngập ngừng trả lời, mọi giác quan đều tập trung vào cuộc gọi này. - Tôi gọi từ bệnh viện Trung Ương, một vụ tai nạn ôtô trên đường cao tốc, nạn nhân là Mạc Quân, anh ta đang nguy kịch. Ầm.. bên tai cô như có tiếng nổ lớn. Tiểu Tinh không cần biết cậu ta còn muốn nói thêm gì nữa, cô lập tức gác máy, tức tốc đến bệnh viện. Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, cô ngồi trên băng ghế chờ bên ngoài. Đôi vai nhỏ của cô cứ run lên bần bật, nước mắt thi nhau rơi xuống. Y tá bên trong vội vã chạy ra ngoài, cô định chặn cô ấy lại để hỏi xem anh ấy thế nào nhưng đôi chân cô không nhấc nổi, cô rất sợ phải nghe một điều gì đó rất kinh khủng. Vài phút sau lại có thêm mấy vị bác sĩ theo cô y tá vào phòng cấp cứu. Tình trạng của anh hoàn toàn không khả quan, hy vọng cứu sống rất mong manh. Cô ngồi bên ngoài, trước mắt mọi thứ đều nhàn nhạt chỉ có mùi vị của nổi sợ là nồng đậm. Nước mắt của cô khô rồi lại ướt, không biết bao nhiêu lần. Tinh Nhi nâng mí mắt nhìn xung quanh. Dãy hàng lang vắng vẻ vì đã khuya muộn, nơi này chỉ có cô đơn độc. Cảm giác lạnh đến thấu tim gan. - Cô là người nhà của nạn nhân? - một nữ y tá hớt hãi chạy ra hỏi cô. - Phải, tôi là vợ sắp cưới của anh ấy, anh ấy thế nào rồi? - Xương sườn gãy đâm vào phổi, tim bị tổn thương, hiện tại chúng tôi đang cố gắng kéo dài sự sống cho anh ta để tìm nội tạng thích hợp, trong 24 tiếng nếu không tìm được thì e là.. mong cô chuẩn bị tinh thần. - cô y tá vội vàng báo qua rồi hớt hãi chạy đi. - Y tá- cô ngập ngừng gọi_ tôi có thể hiến tim và phổi cho anh ấy được không? Cô ý tá hết sức sững sốt, hiến tim và phổi nhất định sẽ chết, cô ấy dám sao_ Phải xét nghiệm xem có thích hợp không đã. Cô thật sự muốn hiến tạng sao? - Phải! - Tinh Nhi không do dự đáp. - Vậy thì theo tôi.
CHAPTER 2 Mạc Quân tỉnh lại, xung quanh anh một màu trắng xóa và mùi thuốc khử trùng nồng đậm. Anh khẽ nhíu mày, hồi ức dần dần tái hiện lại trong đầu anh. - Mình.. vẫn sống sao? Vậy thì.. Tinh Nhi! Không thể nào!.. Anh cố gượng dậy, toàn thân không chút sức lực. Mẹ anh đúng lúc bước vào phòng_ Mạc Quân, con tỉnh rồi, đừng cử động. - Mẹ, Tinh Nhi đâu? Tinh Nhi ở đâu? - anh nắm chặc lấy cánh tay của bà mà thì thào. Rõ ràng, rõ ràng anh không thể sống tốt như thế này được. Bà không dám nhìn vào đôi mắt của con trai_ để mẹ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho con. - Không. Mẹ! Có phải Tinh Nhi đã? - anh cắn răng, chỗ những vết mổ bị động truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, cảm giác đau đớn đến tận cùng vẫn là đau ở trong lòng. Bà cúi đầu im lặng. Đêm đó, khi cô gọi về cho bà biết thì trời đã gần sáng. Mọi người lập tức đến bệnh viện và biết được tình hình của anh. Họ chờ đợi trong vô vọng, ngồi ở bệnh viện suốt mười mấy tiếng đồng hồ, không một ai còn nuôi hy vọng anh sẽ được cứu sống nhưng cô thì khác, cô luôn miệng nói "em vẫn đang chờ anh đây, anh ấy nhất định sẽ không chết". Cho đến khi có một y tá đến gọi cô vào phòng của bác sĩ, khá lâu sau cô trở ra với vẻ mặt tươi tắn hẳn. - Con đi mua gì đó cho mọi người. - Tinh Nhi nói rồi vội vã rời đi. Ai cũng biết cô đau lòng nhưng bọn họ chẳng thể an ủi cô được vì chính bọn họ cũng đang chìm trong tuyệt vọng. Khi cô trở lại trên tay là một túi đầy nước ngọt, cô đưa cho họ mỗi người một loại nước khác nhau. - Mọi người uống đi, bác sĩ vừa nói anh ấy có hy vọng. - cô cười tươi, đôi mắt ươn ướt kéo thành một đường cong. - Tốt quá, tốt quá- mọi người thở phào nhẹ nhỏm. Không cần biết phải tốn kém thế nào, chỉ cần biết có thể cứu được là tốt rồi Cô lại nói phải về nhà lấy chút đồ sẽ quay lại. Mạc phu nhân gật đầu, còn dặn cô phải cẩn thận, về nhà chợp mắt một lát không cần vội, ở bệnh viện có những người nhà Mạc Gia lo liệu. Bàn tay của Mạc Phu nhân nắm lấy tay cô, cảm giác cả người cô lạnh như băng. Cô miễn cưỡng cười, bờ môi cô có phần nhợt nhạt. Nhìn thần sắc của cô không ổn chút nào, đặc biệt là đôi mắt mệt mỏi của cô. Cô đi không lâu thì bệnh viện lại ồn ào, một vụ tai nạn giao thông vừa xảy ra, một cô gái bê bết máu được đưa vào viện, đẩy nhanh vào căn phòng cấp cứu bệnh cạnh Mạc Quân. - Huyết áp giảm nhanh! - Bác sĩ! Không còn nhịp tim. - Xung điện!.. một hai ba.. một hai ba.. Trong phòng cấp cứu căng thẳng cực độ, một sinh mạng vừa lọt qua kẻ tay của bác sĩ mà rời đi. Tiếng tít của máy đo nhịp tim khiến không khí trở nên quỷ dị, mọi người im bặt. Cô gái này.. là Tinh Nhi Tinh Nhi vốn sống một mình, cha mẹ đều đã sớm qua đời. Mọi người ở bệnh viện hết cả ngày vẫn không thấy cô trở lại. Nhiều lần đã liên lạc nhưng cũng không được. Bệnh viện thông báo tiến hành phẫu thuật cho Mạc Quân, đã có người hiến tạng cho cậu ấy, tin tức vui mừng này nhanh chóng khiến Mạc gia quên đi cô vẫn chưa liên lạc được. Ngày hôm sau cô vẫn không xuất hiện, Mạc gia lo lắng cho người đến nhà cũng không gặp cô. Nghi ngờ là có bất ổn, Mạc gia với thế lực mạnh như vậy chỉ hai ngày sau đã tra ra chân tướng. Quả thực.. không khỏi chấn động. Chuyện tồi tệ này anh đã sớm đoán ra, vì vậy từ lâu anh đã nhờ một đại sư đắc đạo tìm cách hóa giải. Tối đó chính ông gọi cho anh, anh tức tốc đến gặp ông vì biết rằng ông đã tìm ra được cách. "Lời nguyền mà một người dùng mạng để nguyền luôn trở thành sự thật, con cố gắng giữ mạng cho cô ấy thì người chết sẽ là con. Cách duy nhất là con nên cắt đứt lương duyên với cô gái này đi." Anh yêu cô rất nhiều, yêu hơn cả mạng sống của mình thế nên muốn anh từ bỏ cô là không thể, anh nghĩ nếu vậy chỉ cần anh chết đi thì cô sẽ được sống, tình yêu của anh dành cho cô sẽ là mãi mãi. Tai nạn của anh cũng là chủ ý của anh nhưng.. mệnh trời khó cãi. Người chết vẫn là cô. Nếu anh không ngu ngốc nghĩ là cái cách tồi tệ ấy thì có lẽ cô và anh đã có thêm một khoản thời gian nữa để hạnh phúc. Nếu anh chịu dứt khoát đau lòng một chút mà cắt đứt quan hệ với cô có lẽ cô vẫn còn ở đó, cô đã không chết thảm thiết như vậy. Anh gào lên trong tuyệt vọng, kết cục này.. bi thảm đến vậy sao. Một năm sau. Sáng sớm, ánh bình minh màu vàng hồng làm không gian thêm phần rực rỡ. Anh ngồi bên cạnh mộ của cô_ Chào buổi sáng, bà xã! Mỗi anh anh đều đến thăm mộ cô, khi thì sáng sớm, lúc lại là nữa đêm, chỉ cần có thời gian anh nhất định đến đây. Trong lòng anh cô chưa bao giờ chết, cô vẫn bên cạnh anh, ngay trong con người anh. Anh cẩn thận lau bức ảnh trên bia mộ. Cô vẫn xinh đẹp, vẫn tươi cười như vậy. Sáu mươi năm sau. Anh sống cô độc vì anh vẫn yêu cô, anh vẫn giữ thói quen đến mộ cô khi có thời gian. Giờ đã quá già, ngoài việc đến thăm cô thì cũng chẳng còn việc gì nên lúc nào người ta cũng thấy anh ngồi trò chuyện với ngôi mộ cũ. Mùa đông đến, tuyết phủ dày, về đêm tiết trời càng lạnh. Anh ngồi tự lưng vào mộ cô "bà xã, anh sắp được em rồi!". Anh đặt tay lên lồng ngực, nay trái tim của cô vẫn ấm nóng, mỗi anh khẻ cười. Những nếp nhăn trên mặt anh cũng toát ra hạnh phúc Anh ra đi bên ngôi mộ của cô cùng tình yêu vĩnh cửu của mình Mạc Quân mãi mãi yêu cô! End.